Quán cà phê, Trần Ngôn Thanh gọi một cốc cà phê mocha ngồi cách Đàm Chính và Tiểu Cố một lối đi.
Bọn họ đang nói chuyện cười đùa rất vui vẻ.
Tiểu Cố hỏi Đàm Chính, anh ơi chân của anh sao rồi, có để lại di chứng gì không ạ?
Đàm Chính nói không có, lúc kiểm tra thì bác sĩ nói đã phục hồi rất tốt, còn hơn cả sự mong chờ của ông.
Tiểu Cố rất cao hứng, vậy thì tốt quá rồi anh nhỉ, lúc trước em cứ lo cho chân của anh mãi luôn ấy. Rồi cậu ta nhìn về phía Trần Ngôn Thanh lớn tiếng nói, anh Trần, thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh dốc lòng chăm sóc, chân của anh ấy cũng sẽ không tốt nhanh như vậy.
Đàm Chính thấy Trần Ngôn Thanh cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại, mắt không nâng, đầu cũng không quay lại mà nói: Không cần cảm ơn, tôi chỉ vì bản thân tôi.
Giọng nói lạnh nhạt của Trần Ngôn Thanh khiến Đàm Chính cảm thấy có chút xa lạ.
Hắn nhớ tới những lúc người này dỗ dành khi hắn tập vật lý trị liệu, giống như là đang lừa gạt em nhỏ. Nhưng không thể không nói âm thanh nhỏ nhẹ phảng phất như một món đồ dễ vỡ lại rất có sức mê hoặc, lần nào hắn cũng sẽ ngoan ngoãn mà ở trong phòng để tập đi lại.
Sau khi uống xong cà phê thì hai người bọn họ cùng nhau đi xem phim. Hôn mê lâu như vậy, lại bị Trần Ngôn Thanh nuôi chiều ở nhà trong mấy ngày, Đàm Chính cảm thấy bản thân sắp mốc meo đến nơi rồi. Nhưng bây giờ của hắn lại không thích hợp làm những việc khác, đi xem phim cũng là một lựa chọn không tồi.
Trần Ngôn Thanh đưa Đàm Chính đến lầu 5 rạp chiếu phim rồi một mình rời đi. Trước khi đi thì nói với Đàm Chính là sẽ đi đón hắn, nhưng Đàm Chính từ chối, nói mình tự về nhà được.
11.
Trần Ngôn Thanh cô độc bước đi trên phố như một hồn ma.
Cậu không biết mình còn còn có thể chịu đựng đến khi nào.
Trên con đường bị sương mù bao phủ, chẳng có phương hướng cũng chẳng tìm thấy lối ra, cậu chẳng biết mình có thể đi được bao lâu.
Nếu hai người đó quyết định ở bên nhau, thì cậu cũng chỉ có thể rời đi.
Cậu có thể làm sao bây giờ đây, cậu dồn hết tình cảm vào một người đã không còn nhớ rõ cậu, cậu cố gắng muốn đánh thức kí ức của hắn, nhưng một chút tiến triển cũng không có. Sau đó cậu thay đổi kế hoạch, nghĩ rằng nếu người này đã quên mất cậu thì cậu sẽ khiến hắn yêu cậu thêm một lần nữa, có nhớ lại hay không thì cũng chẳng sao.
Nhưng rốt cuộc là cậu đã đánh giá cao bản thân quá rồi. Cũng đánh giá quá cao sự quyến rũ của mình. Cậu vốn nghĩ, nếu Đàm Chính đã từng yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên, có phải chăng là khi Đàm Chính mất trí nhớ thì cũng sẽ dễ dàng yêu cậu không. Nhưng cậu đã quên, bản thân đã không còn trẻ. Hơn 30 tuổi, cho dù có chăm sóc tốt đến đâu thì làm sao có thể sánh bằng những người hai mươi tuổi vẫn còn non xanh kia, cậu làm sao có thể khiến Đàm Chính lại yêu cậu.
Cậu cảm thấy mình đã hết cách.
Nhưng cậu không muốn từ bỏ, ít nhất, ít nhất trước khi hai người đó quen nhau thì cậu muốn thử lại thêm một lần.
Thử thêm lần nữa được không. Cậu tự nói mình.
Vào lúc 10:30 tối, điện thoại của Trần Ngôn Thanh đổ chuông, là Đàm Chính gọi.
Tay của Trần Ngôn Thanh nhất thời run kên, đây là cuộc gọi đầu tiên hắn gọi cho cậu sau vụ tai nạn xảy ra.
Cậu bắt máy, giọng nói cực kỳ dịu dàng, cậu nói, alo?
Đầu dây bên kia là thanh âm sốt ruột của Tiểu Cố, cậu ta nói anh Trần ơi, anh có thể đi đến rạp chiếu phim không, anh ấy nói chân anh ấy đột nhiên bị đau, em không biết phải làm sao, cũng đỡ không nổi ảnh.
Trần Ngôn Thanh cũng không biết bản thân đã cúp điện thoại chưa, cậu đứng dậy, chạy một mạch từ lầu một đến lầu năm chỉ tốn hơn một phút.
Trước đó cậu vẫn luôn ở dưới lầu chờ hắn, cậu thậm chí còn không biết hai người họ ở bên kia còn đi hay ở.
Nhìn thấy Đàm Chính đầu đầy mồ hôi, trong giây phút ấy, cậu có cảm giác nỗi đau của hắn và cậu như được hòa làm một, nếu không sao cậu lại đau đến thế.
12.
Đàm Chính không muốn đi bệnh viện, nên Trần Ngôn Thanh chở hắn về nhà của hai người.
Sau khi về tới nhà thì Trần Ngôn Thanh đi nấu nước gừng, sau đó ngâm khăn lông vào nồi gừng khoảng 60 độ ấm, đợi đến lúc được rồi thì vớt ra đặt lên đùi của Đàm Chính. Lặp lại vài lần như thế khiến tay của Trần Ngôn Thanh bị nóng đến ửng đỏ, nhưng cậu giống như là không có phát hiện.
Chườm nóng hơn nửa giờ, hàng lông mày của Đàm Chính cũng từ từ giản ra, vừa cúi đầu thì thấy tay của Trần Ngôn Thanh đỏ bừng, trên cánh tay lại có thêm dấu răng mới.
Đàm Chính nói không rõ cảm giác trong lúc này, trái tim hắn giống như ngừng lại khoảng 2 giây, cổ họng giống như bị kim châm.
Hắn nắm lấy tay của Trần Ngôn Thanh, hỏi, đau không?
Trần Ngôn Thanh không biết người này hỏi đến việc bị bỏng hay là vết cắn, chỉ rút tay mình về rồi nhàn nhạt nói, không có việc
Sau khi chuờm nóng thì lại mát xa hơn một giờ đồng hồ. Cậu nhớ đến những lời người này nói lúc sáng, không còn có ý sẽ rước nhục vào người để đi trêu chọc hắn nữa, chỉ chuyên chú giống như một bác sĩ mát xa cho bệnh nhân.
“Cậu giận sao?”
“Giận chuyện gì?”
“Những lời tôi nói….. lúc ban ngày”
“Anh cũng đâu có nói sai không phải sao? Những gì anh nói đều là thật, anh đúng là đối với em không hề có một chút phản ứng nào.” Trần Ngôn Thanh vẫn không ngẩng đầu nhìn Đàm Chính dù chỉ một cái liếc mắt.
“Cũng không phải……” Đàm Chính không có nói ra là không phải chuyện gì, chỉ quay đầu lại nói chuyện: “Cậu hôn tôi đi”
“Hả?” Trần Ngôn Thanh cho rằng bản thân đã nghe lầm, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy trong ánh mắt của Đàm Chính dường như đang kìm lại một điều gì đó.
““Cậu thử hôn tôi một cái xem.” Đàm Chính lặp lại lần nữa, nói xong liền kéo tay cậu lên, ấn đầu cậu xuống, môi hắn chạm nhẹ lên môi cậu.
Hai người hôn nhau thật lâu thật lâu, nụ hôn này kéo dài lâu lắm khiến Trần Ngôn Thanh suýt chút nữa như bị hoà tan. Chỉ là giây phút tiếp theo, cậu giống như từ trên mây rơi xuống một động băng.
Cậu nghe người này nói, cảm giác…… thực bình thường, vẫn là hôn Tiểu Cố càng khiến người động lòng.