Sau Khi Viết Nam Thần Vào Trong Tiểu Thuyết, Tui Có Được Người Thật

Chương 39






Cậu đang ở trong một tòa nhà xây dở, chỉ có cột nhà đen sì làm kèo chống trong không gian rộng lớn này, ngoài cửa sổ là một bãi cỏ, gần như không nghe thấy tiếng ô tô đi lại, chắc là ở khu vực ngoại thành.
Trong tòa nhà trống trải, gió biển thổi qua cơ thể người lấy đi chút nhiệt độ cơ thể cuối cùng.
Cố Hi Đình hơi lạnh, nhưng cái lạnh càng giúp cậu suy nghĩ hiệu quả hơn.
Tại sao Hạ Thần lại muốn bắt cóc cậu tới đây? Mối liên quan duy nhất giữa cậu và Hạ Thần là Hạ Yến, chẳng lẽ vì trả thù Hạ Yến? Nhưng mà vì sao?
Cố Hi Đình ngẩng đầu, Hạ Thần đang đứng trước mặt cậu, nhiệt độ lúc này chỉ khoảng vài độ, vậy mà gã vẫn mặc áo somi và áo gile của nhân viên phục vụ quán cà phê, như thể không hề thấy lạnh.
“Bất ngờ lắm hả? Tôi dùng thân phận Tiểu Đông để tiếp cận cậu,” Hạ Thần vểnh chân bắt chéo ngồi trước mặt cậu, động tác tao nhã, ngữ điệu thong dong, “Nhưng mà các cậu lại khiến tôi hơi thất vọng, sao lâu quá mà chẳng phát hiện ra tôi.”
Cố Hi Đình không để ý tới mấy lời lèm bèm của gã, hỏi thẳng: “Chính anh bỏ thuốc Hạ Yến?”
Mặc dù là câu nghi vấn nhưng lại dùng giọng điệu khẳng định.
“Anh ta cũng ngu, lâu như vậy mới phát hiện.” Hạ Thần chậc một tiếng, “Quả nhiên tình yêu làm thấp trí thông minh của con người.”
Cố Hi Đình chế giễu lại: “Anh không yêu đương mà trí thông minh cũng chưa chắc cao bao nhiêu.”
“Chỉ bằng cậu, chưa đủ tư cách nói trí thông minh của tôi thấp đâu.” Hạ Thần ngạo nghễ đánh giá cậu, mỗi biểu cảm trên mặt đều lộ ra vẻ châm chọc và khinh thường, “Chẳng qua chỉ là kẻ phàm phu tục tử mà thôi.”
Cố Hi Đình suýt trợn trắng mắt: “Vậy xin hỏi anh Hạ Thần IQ cao, anh dày công bắt cóc kẻ phàm phu tục tử này đến đây làm chi?”
Hạ Thần không nói gì, chỉ dùng đôi mắt giống hệt Hạ Yến nhìn cậu, ánh mắt sắc bén như muốn cào qua từng ngóc ngách trên cơ thể cậu.

Khoảnh khắc tiếp theo, khuôn mặt quen thuộc đột nhiên phóng đại, Hạ Thần bất chợt lại gần, khoảng cách giữa hai người gần như không đến 10cm.
Cố Hi Đình ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt của gã, đôi mắt đen láy không chút e dè.
Sau khi hai người giằng co khoảng nửa phút, Hạ Thần bất ngờ hỏi một câu: “Cậu thích anh tôi ở điểm nào?”
Cố Hi Đình: “?”
Hạ Thần lại gần một bước: “Cậu thấy tôi thế nào?”
Tên này nổi điên chi vậy? Cố Hi Đình khó hiểu: “Anh muốn tôi giới thiệu đối tượng cho anh?”
“Không, tôi muốn cậu,” Hạ Thần vỗ tay lên mặt cậu, giọng thân mật, “Nếu cậu thích như này, anh tôi làm được thì tôi cũng làm được chứ?”
Hạ Thần ăn mặc phong phanh, ngón tay lạnh như khối băng, Cố Hi Đình bị lạnh giật thót người, cơ thể run rẩy ngẩng đầu không tin nổi: “Anh điên à?”
“Chẳng phải cậu thích kẻ điên sao?” Hạ Thần đứng dậy rụt tay lại, ánh mắt lạnh lẽo không hề có nhiệt độ, “Cậu ưa kích thích, khát khao mạo hiểm, sẵn sàng giao mình cho kẻ cực kỳ nguy hiểm, đạt đến cao trào trong cơn khoái cảm khiến người nghẹt thở.”
Cố Hi Đình: “…”
Người anh em này, anh ảo tưởng cái gì vậy?
Cố Hi Đình biết Hạ Thần không có ý mập mờ với cậu, vốn dĩ nói vậy là để so kè với Hạ Yến thì đúng hơn.
Vì Hạ Yến ở bên cậu, cho nên gã cũng muốn thử một chút, thật trẻ con.
Giống như đứa nhóc quậy phá ở nhà trẻ, thấy bạn khác có đồ chơi yêu thích thì muốn cướp đi, ngây thơ hết nói nổi, cùng lắm cũng chưa đến năm tuổi.
“Sự lý giải của anh thật cao siêu, đúng là khiến người ta nhìn mà cảm thán,” Cố Hi Đình chân thành nói, “Nếu không phải hai tay tôi đang bị trói thì tôi cũng muốn vỗ tay cho anh.”
Hạ Thần hất cằm lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Cố Hi Đình: “Mặc dù phân tích nào cũng sai, nhưng anh đã mạnh dạn suy đoán những điều không thể chứng thực, đúng là khiến người ta thán phục.”
Sắc mặt Hạ Thần lập tức lạnh đi, gã rủ mắt nhìn Cố Hi Đình, giọng nói mang theo lửa giận: “Tôi nói sai sao?”
Cố Hi Đình chớp mắt: “Chứ sao nữa?”
“Cãi chày cãi cối,” Hạ Thần hừ lạnh một tiếng, “Nếu tôi nói sai, vậy tại sao cậu lại thích Hạ Yến?”
Cố Hi Đình: “Đương nhiên là vì anh ấy là người tốt.”
“Anh ta là người tốt?” Hạ Thần ngửa đầu cười to cứ như vừa nghe chuyện gì buồn cười lắm, “Anh ta không nói với cậu à? Cậu không biết anh ta mắc chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội sao? Cậu không biết ngày nào anh ta cũng muốn giết người à?”
“Đương nhiên tôi biết, nên tôi mới nói anh ấy là người tốt.” Cố Hi Đình ngẩng đầu nhìn vào mắt Hạ Thần, gằn từng chữ, “Anh đừng đặt mình vào Hạ Yến, cũng đừng suy đoán về Hạ Yến từ góc độ của mình, anh ấy và anh chưa bao giờ là một loại người.”
“Không phải một loại người? Sao cậu biết chúng tôi không cùng một loại người?” Hạ Thần nghiến răng, tóm cổ áo nhấc bổng Cố Hi Đình lên, “Chúng mày lại thiên vị anh ta! Vì sao mày cũng thiên vị anh ta? Vì sao định mệnh luôn chọn anh ta?”
Cố Hi Đình: “Không phải định mệnh chọn anh ấy, mà là tự Hạ Yến lựa chọn.”

“Anh ta lựa chọn gì? Anh ta cơ bản không được chọn! Anh ta nhất định phải là kẻ xấu xa!” Mắt Hạ Thần đỏ lên, tiếng hít thở dần dồn dập, “Chúng tao là anh em sinh đôi, từ lúc chào đời bọn tao đã giống nhau, anh ta chỉ có thể chọn đi một con đường với tao! Dù bây giờ anh ta đi lệch hướng, thì cũng có ngày tao bắt anh ta quay lại!”
“Có cần ngây thơ vậy không?” Cố Hi Đình không nhịn được liếc một cái, “Năm nay anh mới đi nhà trẻ à?”
Có tiếng “Chát” vang lên, cái tát trời giáng rơi lên mặt cậu.

Hạ Thần dùng hết sức vào cái tát này, đầu Cố Hi Đình bị đánh đến mức nghiêng hẳn qua một bên, trong đầu ong ong liên tục, nửa gương mặt tê rần.

Trong miệng xộc lên mùi tanh nồng, răng cắn vào khoang miệng.
Cố Hi Đình quét lưỡi qua kẽ răng, cười lạnh: “Chọc trúng chỗ đau của anh à?”
Hạ Thần nhìn cậu chòng chọc bằng ánh mắt ác độc nham hiểm, hận không thể xé cậu ăn vào bụng.
Cố Hi Đình: “Tôi còn tưởng anh và anh trai của anh không kém bao nhiêu, không ngờ anh chỉ là một thằng nhóc lớn tuổi thiểu năng.”
“Câm mồm!” Hạ Thần túm tóc trên đầu cậu, ép Cố Hi Đình ngẩng đầu lên nhìn mình.
Cố Hi Đình cười nhạo: “Vô ích thôi, dù anh làm gì thì anh ấy cũng sẽ không trở nên giống anh.”
“Sao mày biết?” Hạ Thần cúi đầu gằn từng chữ, “Nếu mày không còn nữa thì sao?”
“Sao, anh muốn giết tôi à?” Cố Hi Đình gần như bật cười thành tiếng, “Anh tưởng giết tôi là anh ấy sẽ trở nên giống anh á?”
Trong chớp mắt đó, khuôn mặt chàng trai đầy vẻ chắc thắng, vậy mà Hạ Thần lại vô thức lùi lại nửa bước.

Nhưng gã nhanh chóng tìm lại quyền chủ động, trầm giọng hỏi: “Không thử một chút thì sao biết được?”
“Nếu có người đưa cho anh một con dao, nói rằng giữa chúng ta chỉ có một người được sống, anh sẽ chọn thế nào?” Cố Hi Đình liếm vết máu bên môi, khuôn mặt lộ ra vẻ mỉa mai, “Lúc trước Hạ Yến đã tự tay chặt tay trái của mình để cứu tôi, nhưng nếu là anh cầm con dao này, có lẽ mười năm trước tôi đã chết trong tay anh rồi.”
Cố Hi Đình nhìn khuôn mặt giống hệt Hạ Yến, đáy mắt không mang chút nhiệt độ: “Tất cả đều là nhân quả, mọi thứ đều là số phận.

Anh tự xưng là đồng loại với Hạ Yến, nhưng anh đang chống lại khát vọng nội tâm sau khi thất bại, nên anh biến thành một kẻ thất bại từ đầu đến cuối.

Anh hâm mộ Hạ Yến có cuộc sống bình thường, nhưng những gì anh đang làm lại đẩy chính anh ra xa hơn.”
Hạ Thần hít thở nặng nề, đôi mắt đỏ bừng.
Cố Hi Đình: “Người thế nào tất sẽ làm chuyện thế đó.

Các anh chưa bao giờ là một loại người.”
Lời nói của Cố Hi Đình như lưỡi lê sắc nhọn đâm vào thể giới ảo mà gã dựng lên, cơn giận dữ không thể kiềm chế vọt lên.

Hạ Thần há miệng thở phì phò, cảm giác máu trong huyệt thái dương đang chạy rần rần như điên.
Thứ cảm giác nghẹt thở lại ùa về.
Từ nhỏ đều là thế này.
Rõ ràng là sinh đôi, rõ ràng gã thông minh hơn những bạn nhỏ khác rất nhiều, nhưng mà tất cả mọi người chỉ thấy Hạ Yến ưu tú, trước mặt Hạ Yến, lần nào gã cũng chỉ biết tự ti mặc cảm.
Nhưng không sao, ít nhất Hạ Yến cũng bất thường như gã, cũng có dục vọng phá hủy không thể kiềm chế như gã, cũng có ham muốn tước đoạt mạng sống một cách điên cuồng như gã.
Dưới tâm lý như vậy, sự chán ghét của Hạ Thần dành cho Hạ Yến dần biến thành thiện cảm với người chung chí hướng.

Trên thế giới này, những người khác đều là phàm phu tục tử, đều là cỗ máy móc không có linh hồn, chỉ có hai người họ là xuất sắc, bọn họ không hợp với thế giới quá mức dung tục này, chỉ có thể dìu dắt lẫn nhau mà đi.
Anh trai chỉ có một mình gã.
Nhưng gã không ngờ, chẳng biết từ bao giờ, người kia đã chuyển mình từ kẻ ác biến thành sứ giả của chính nghĩa.

Gã đi về phía tối tăm, nhưng anh trai lại bước vào nơi sáng sủa.
Năm năm trước chính anh trai đưa gã vào tù, nhưng không sao, gã tha thứ cho sự tùy hứng của đối phương.

Hạ Thần tìm đến ngay khi vừa ra tù, nhưng gã không ngờ rằng Hạ Yến lại bỏ rơi gã một lần nữa.
Gã mang vết thương chằng chịt leo ra từ ngục tù, mà xung quanh Hạ Yến đã tụ tập vô số người ủng hộ hắn, ngưỡng mộ hắn, thế giới nhỏ của hai người bị phá vỡ một cách tàn nhẫn, kẻ đáng ghét nhất trong đó chính là cái tên Cố Hi Đình này.
Chỉ có tiêu diệt mặt trời, thì anh trai mới có thể cùng xuống địa ngục với gã.
(*Mặt trời là Hi Đình.

Trong thế giới của Hạ Yến, Cố Hi Đình là nguồn ánh sáng duy nhất đã dẫn lối Hạ Yến bước ra cuộc sống bình thường.

Suy nghĩ này bắt đầu từ vụ bắt cóc năm 18 tuổi.)
Nhưng trước khi giết chết Cố Hi Đình, gã không ngại thử nghiệm cảm giác mà anh trai đã từng nếm.

Cái người tên là Cố Hi Đình này, rốt cuộc có điều gì đặc biệt? Hy vọng lần này gã có thể nhận được một câu trả lời thỏa đáng.
Hạ Thần đẩy bàn tới, bên trên lắp một cái máy vuông vức.
Cố Hi Đình nhìn lướt qua, chỉ thấy phía trên có hai cái nút màu đỏ và xanh, phía dưới là một màn hình đối diện với tòa thương mại cao tầng.
Hạ Thần bước đến trước mặt Cố Hi Đình, nói như nhân viên giới thiệu dòng điện thoại mới nhất: “Trước mặt mày có hai cái nút, một cái màu xanh, một cái màu đỏ, nút màu xanh kết nối với một tòa thương mại cao tầng, bên trong có hơn 4000 người, mày có thể nhìn thấy bọn họ trong màn hình.

Nút màu đỏ chỉ có 1 người.”
Nói đoạn, Hạ Thần khẽ nghiêng người chỉ cho Cố Hi Đình nhìn về phía ô cửa sổ trống.
Sau khi Cố Hi Đình nhìn thấy thứ đang treo trên cửa sổ, con ngươi bất chợt rụt lại.

Trên cửa sổ tòa nhà cao tầng xuất hiện một đứa bé bị trói như con sâu bướm từ bao giờ, đứa bé bị một sợi dây thừng treo trong gió, dưới chân là khoảng không cao mấy chục mét, nó đang la hét ầm ĩ.
Cố Hi Đình nén nỗi lo lắng trong lòng, cố gắng dùng giọng điệu không quan tâm hỏi: “Anh muốn làm gì?”
“Rất đơn giản, mày chỉ cần làm một lựa chọn,” Hạ Thần nhếch môi nở nụ cười, “Nhấn nút màu xanh, bom nổ, 4000 người chết, nhấn nút màu đỏ, dây thừng đứt, 1 người chết.”
Cố Hi Đình nhắm mắt, cố gắng kiềm nén khát khao đấm Hạ Thần một cú.
Lựa chọn này thực sự rất đáng nguyền rủa, dù chọn nút xanh hay nút đỏ thì đều là kết quả tồi tệ… Đây là một vấn đề không thể lựa chọn, Hạ Thần không hề chừa đường sống cho cậu.
Đầu óc Cố Hi Đình nhanh chóng hoạt động, trong lúc nhất thời không tìm được cách xử lý vẹn toàn.
Cậu vô thức rơi vào khoảng dài im lặng.
“Mày tưởng không chọn là được à?” Dường như Hạ Thần đã nhận ra cậu định lừa dối qua cửa, vung tay lên, trên màn hình đột nhiên xuất hiện thời gian đếm ngược.
10:00, 09:59, 09:58… Những con số khổng lồ đỏ tươi dần giảm xuống, tiếng tích tắc quanh quẩn bên tai Cố Hi Đình như báo động chết chóc.
“Mày còn thời gian 10 phút để đưa ra lựa chọn, nếu mày từ bỏ lựa chọn thì bọn chúng sẽ chết hết vì mày không đưa ra quyết định.” Nhìn con số dần nhỏ dần, Hạ Thần ung dung nhếch khóe miệng, “Nếu mày đã nói tất cả đều là nhân quả, vậy thì làm đi, chào đón nhân quả của mày.”
Đứa bé bị treo trên không trung khóc gào hét lên: “Thả cháu xuống! Chú ơi cứu cháu! Cháu không muốn chết! Hu hu hu mẹ ơi, mẹ ở đâu… Cứu con!”
Mà trong video theo dõi, người đến người đi nhộn nhịp trong tòa thương mại cao tầng, không hề hay biết tính mạng của mình đang nằm trong tay một người chẳng liên quan gì đến bọn họ.
Cố Hi Đình cau mày, hai tay siết chặt thành nắm đấm.
Cậu phải làm gì đây?
Chọn nút màu đỏ hay là nút màu xanh?

1 mạng người và 4000 mạng người ai hơn ai kém?
Thời gian đếm ngược càng lúc càng ít, từng tiếng tích tắc như chuông đoạt hồn.

Cơn hoảng loạn to lớn tấn công cậu, nhưng cậu không tìm ra bất kỳ bước đột phá nào.
Nếu là Hạ Yến, hắn sẽ làm gì?
Cố Hi Đình nhắm mắt lại, bất chợt nhớ ra câu nói lúc trước đi xem phim cùng Hạ Yến… Không thể bị đóng khung bởi lý thuyết và kinh nghiệm có sẵn, có đôi khi bước ra ngoài nhìn vào sẽ có được cách giải thích tốt hơn.
Không thể bị đóng khung…
Bước ra ngoài nhìn vào…
Trong đầu lập tức hiện lên vô số suy nghĩ, trong lúc hỗn loạn, một ý nghĩ bất ngờ nhảy ra trong đầu, Cố Hi Đình mở mắt, thoải mái cười cười nhìn hai cái nút.
Ban đầu chỉ là cười mỉm, nhưng khi thời gian đếm ngược dần giảm xuống, tiếng cười của cậu càng lúc càng lớn khiến Hạ Thần phải chú ý, thậm chí đáng sợ đến mức đứa bé đang thút thít cũng nghẹn nước mắt vào.
Hạ Thần nhíu mày: “Mày cười gì?”
“Tôi cười anh suy nghĩ viển vông,” Cố Hi Đình ngẩng đầu, ánh mắt trở lại vẻ kiên định thường có, “Anh bảo tôi chọn là tôi phải chọn à? Tại sao tôi phải nghe lời anh?”
“Có lẽ mày vẫn chưa hiểu tình hình,” Hạ Thần chỉ đứa bé treo trên lầu, “Để tao nhắc mày chút, mày không chọn thì chúng nó sẽ chết hết.”
Cố Hi Đình không bị lung lay: “Đó cũng là anh khiến bọn họ chết, không liên quan gì đến tôi.”
Hạ Thần không ngờ cậu lại có kiểu lì đòn thế này, suýt thì nghẹn không nói nên lời, gã bảo: “Mày đang ngồi ở đây, không chọn cũng là một loại vô trách nhiệm.”
“Anh điên hả,” Cố Hi Đình dòm gã như nhìn kẻ thiểu năng, “Chuyện xấu đều do anh làm, lại muốn khiến tôi lo lắng trong lòng, anh nghĩ tôi là đồ ngu à?”
Hạ Thần hướng dẫn từng bước: “Nhưng chỉ cần mày lựa chọn, mày sẽ có thể cứu 4000 người kia, bọn chúng đều sẽ cảm ơn mày.”
Cố Hi Đình liếc mắt: “Tôi có quen bọn họ đâu, tôi không cần gánh trách nhiệm đạo đức để nhận được lời cảm ơn của họ.”
Có người ngoài mặt bình tĩnh nhưng thực ra lưng đã ướt đẫm.

Nhưng cậu phải cố gắng kiềm chế biểu cảm của mình, để Hạ Thần nghĩ rằng cậu thật sự không thèm quan tâm chút nào.
Cậu không chắc liệu Hạ Thần có bước vào cái bẫy miệng của cậu không.
Mặc dù Cố Hi Đình nói rất vô tư, nhưng bảo cậu trơ mắt nhìn những người này chết đi, có lẽ cả đời này cậu cũng không ngủ yên được.
Đã muốn mê hoặc Hạ Thần thì cậu không được thể hiện bất cứ suy nghĩ nào.
Với tình huống hiện tại, dù lựa chọn đáp án nào cũng là sai lầm, cách giải quyết tốt nhất chính là thoát ra khỏi quy tắc của Hạ Thần, không lựa chọn.
Con số đếm ngược đỏ rực dần nhỏ đi, bây giờ chỉ còn lại chưa tới ba phút.
Hạ Thần đứng trước mặt cậu, hỏi lại lần cuối cùng: “Mày chắc chắn không chọn?”
Cố Hi Đình: “Không chọn.”
Hạ Thần: “Vậy là chính mày đã chọn để bọn họ chết hết.”
Cố Hi Đình: “Đó là lựa chọn của anh, không phải tôi.”
Hạ Thần không nói thêm gì, gã chỉ đứng trước máy giám sát, có vẻ như đang tận hưởng chờ đợi giây phút cuối cùng.
Dường như ý thức được số phận của mình, đứa bé bị treo lại hét chói tai một lần nữa, đau thấu tim phổi, ruột gan đứt từng khúc.

Cố Hi Đình chưa từng biết, thì ra các bạn nhỏ cũng có thể hét lên thảm thiết như vậy.
Cậu nên làm gì đây?
Hạ Thần sẽ khiến tất cả mọi người cùng chết thật ư?
Hay là cậu cứ chọn một? Dù chọn nút đỏ hay xanh thì vẫn có thể cứu người, nhưng người không được chọn thì sao?
Mùi máu tươi lan tràn trong miệng, Cố Hi Đình chợt tỉnh táo lại mới phát hiện mình đã cắn nát môi.

Nhưng trong tình huống căng thẳng tột độ, cậu đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa.
Bây giờ chỉ còn lại hai phút.
Cậu đã rơi vào bước đường cùng, điều duy nhất có thể làm là đặt cược, cược xem liệu Hạ Thần có bước vào cái bẫy của cậu không.
Gã dùng hai lựa chọn này để tra tấn cậu, nhưng nếu cậu tỏ ra không chấp nhận tra tấn này, có khi nào Hạ Thần sẽ cảm thấy mất hứng rồi dừng tay không?
Cố Hi Đình nhìn Hạ Thần, lại chỉ thấy sự điên cuồng trong mắt gã.
Hạ Thần thích nhất là cảnh tượng này, đó là sự thỏa mãn khi tất cả mọi thứ đều kết thúc hoàn hảo, đó là sự hài lòng sau khi chứng kiến mọi người tuyệt vọng và vùng vẫy. 
Cuối cùng, gã nhìn vào Cố Hi Đình, có vẻ không ngờ người này lại không chọn gì cả.

Từ một mức độ nào đó thì Cố Hi Đình mới là kẻ tàn nhẫn thật sự, vì sự yên lòng của mình mà từ bỏ mạng sống của tất cả mọi người.
Mặc dù cậu dùng đủ kiểu ngụy biện để trốn tránh trách nhiệm, nhưng đây là những sinh mệnh đang sống sờ sờ, dù chọn nút nào thì cũng có thể cứu thêm được mạng người.
Đương nhiên, Hạ Thần cũng chẳng màng bận tâm, với gã mà nói, 1 hay 4000 người chết cơ bản cũng không khác gì nhau, điều khác biệt duy nhất là cướp đoạt mạng sống của 4000 con người có thể mang lại cảm giác thỏa mãn càng lớn hơn, thú vui lớn nhất của gã là phá hoại.
Bây giờ thời gian đếm ngược chỉ còn lại một phút cuối cùng, 00:59, 00:58, 00:57…
Toàn bộ sức chú ý của Hạ Thần đều đặt lên màn hình.
Đúng lúc này, tiếng “Bụp” bất ngờ vang lên bên tai, Cố Hi Đình nghe âm thanh ngẩng đầu lên, phát hiện có một khẩu súng gây mê đang cắm trên lưng Hạ Thần.
Hạ Thần ngạc nhiên ngoảnh đầu lại, cơ thể dần mềm oặt đi.
Ngay sau đó, Ngụy Trạch Lan dẫn đoàn cảnh sát vũ trang xông vào, nhanh chóng chụp còng số tám vào tay Hạ Thần.
Cố Hi Đình như bừng tỉnh từ trong mơ, bất ngờ vùng vẫy: “Thời gian đếm ngược sắp kết thúc rồi!”
Có đồng chí cảnh sát vũ trang cởi trói cho cậu, Cố Hi Đình hét lên: “Đừng quan tâm đến tôi, dừng đồng hồ đếm ngược đi!”
Nhân viên kỹ thuật nhanh chóng bắt đầu xử lý thiết bị, Cố Hi Đình nhìn chằm chằm vào thiết bị bấm giờ, không biết từ lúc nào, cậu bất ngờ nhận ra mình đã rơi vào một lồng ngực ấm áp vững vàng.
Hương gỗ quen thuộc khiến cậu thư giãn trong chốc lát, Cố Hi Đình nắm lấy tay áo Hạ Yến, giọng run rẩy khàn khàn gần như không thể nói rành mạch được nữa.
“Cái nút, đừng ấn cái nút, thời gian đếm ngược kết thúc là bọn họ sẽ chết hết, dừng… dừng lại đi…”
“Đừng căng thẳng, bọn họ sẽ xử lý ổn thỏa.” Hạ Yến hôn trán cậu, liên tục xoa dịu cảm xúc gần như mất khống chế của cậu.
Thiết bị bấm giờ còn lại chưa đến ba mươi giây, mỗi hành động đều là đấu tranh sống còn.
00:29, 00:28, 00:27…
Cố Hi Đình càng nhìn càng sốt ruột: “Sao rồi? Bọn họ có xử lý được không?”
Ngụy Trạch Lan: “Đã tổ chức cho mọi người sơ tán khỏi tòa nhà, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức.”
Nhưng thời gian đếm ngược càng lúc càng ít, 00:04, 00:03, 00:02…
Đúng lúc này, Cố Hi Đình bất ngờ tiến lên, nhấn nút đỏ cái “Bụp”.
Đồng hồ đếm ngược dừng lại ở 00:01 cuối cùng.
Cùng lúc đó, tiếng ròng rọc hoạt động vang lên, dây thừng mất điểm cố định bắt đầu lao vụt xuống.

May là, tuy sợi dây treo đứa bé bị cắt đứt nhưng đứa bé đã được cứu từ trước rồi. 
Trong màn hình giám sát, các nhân viên của tòa cao tầng thương mại đang hướng dẫn sơ tán thật trật tự, tất cả nguy hiểm đã được giải quyết.
Dường như Cố Hi Đình vẫn không tin được, ngỡ ngàng ngẩng đầu lên: “Xong rồi ư? Không ai bị thương?”
Ngụy Trạch Lan đấm vai cậu một cái: “Không ai bị thương, may mà có cậu!”
“Quá tốt rồi.” Cố Hi Đình thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất, dường như cơ thể cũng bị rút hết sức lực, hai chân mềm như sợi mì quỳ sụp xuống, ngay khi té nhào thì được Hạ Yến kéo vào lòng.
Bên cửa sổ, tiếng khóc la vang dội của đứa bé cũng không còn thảm thiết như trước nữa.
Thấy nó khóc thổi ra bong bóng nước mũi, Cố Hi Đình không nhịn được bật cười, nhưng cười cười mà đôi mắt dần rơi lệ.
“Không sao, không sao cả, tất cả đã được giải quyết xong.” Hạ Yến vỗ lưng cậu, dịu dàng an ủi.
“Huhuhu em sợ lắm… Em cũng không biết phải chọn thế nào, em chọn sai thì sao giờ…” Cố Hi Đình vùi mặt trong ngực Hạ Yến, không khỏi khóc thút thít, “Nếu các anh không đến thì sao, em thật sự sẽ phải hại chết bọn họ…”
“Em cũng là nạn nhân, dù kết cục của họ ra sao thì đều không liên quan gì đến em.”
Cố Hi Đình ngẩng đầu: “Thật ư?”
Hạ Yến nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cậu: “Đúng thế, hơn nữa em rất giỏi, trong tình huống khó khăn như vậy mà em vẫn có thể đưa ra lựa chọn có lợi nhất.”
Cố Hi Đình hít nước mũi, chu môi: “Vậy em muốn được hôn.”
Hạ Yến hơi do dự khi nhìn thấy nước mũi sắp chảy thành sông của cậu.
“Anh sao vậy?” Cố Hi Đình hết sức nhạy cảm, bắt đầu quấy rối, “Không phải anh nói em giỏi lắm sao, ngay cả hôn một cái cũng không chịu?”
Hạ Yến: “…”
Hắn đưa một cái khăn tay đề nghị: “Hay là em lau nước mũi trước đi?”
Cố Hi Đình muộn màng hiểu ra, rốt cuộc cũng biết mình khóc lóc xấu xí quá, hung hăng rút khăn tay lau mũi thật mạnh, hận không thể ngắt rơi cái mũi.
Hạ Yến ngăn cậu lại, dịu giọng nói: “Được rồi được rồi, giờ hôn được rồi.”
“Không hôn nữa!” Cố Hi Đình bất ngờ nhảy ra, đứng cách Hạ Yến xa ba mét cảnh cáo, “Anh không được qua đây! Ngay cả nước mũi cũng không tha, anh có biết bẩn không!”
Hạ Yến: “…”HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI CHÍN.