Sau Khi Viết Nam Thần Vào Trong Tiểu Thuyết, Tui Có Được Người Thật

Chương 25




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Chờ đến khi Cố Hi Đình tỉnh lại lần nữa đã là ba giờ chiều, phía sau đau âm ỉ, nhưng hơn cả lại có một cảm giác thỏa mãn khó tả.
Hạ Yến vẫn đang ngủ, đôi mắt sắc bén bị hàng mi che khuất khiến hắn trông trẻ hơn nhiều.

Cố Hi Đình dùng tay vuốt hàng mi như bàn chải nhỏ, vừa đen vừa dày, không biết ăn gì mà lớn lên như thế này.
Trên internet, chủ đề cậu bị bắt cóc vẫn đang nằm trên hotsearch nhưng đã tụt khỏi top10, tuy nhiên bức ảnh hôn môi với Hạ Yến lại nổi lên, cứ như có ai đó đang nhân cơ hội để lăng xê.
Top1 hotsearch là bức ảnh trong phim của hai nhân vật chính “Thám tử Nhật An”, kiểu tương tác ngọt ngào đến độ fan hâm mộ kêu meo meo.
Nụ hôn tối qua dữ dội như vậy, Cố Hi Đình hoàn toàn không dám mở các app liên lạc, chỉ có thể hy vọng Cố Hữu Khang người già không lên mạng, bỏ qua lần này cho cậu.
Có tiếng vang khe khẽ trên giường, cơ thể ấm áp của Hạ Yến ghé lại ôm eo Cố Hi Đình, giọng khàn khàn: “Đang nhìn gì vậy?”
Giọng người đàn ông hơi khàn nhưng lại vô cùng gợi cảm.
Cố Hi Đình nhẹ giọng trả lời: “Nhìn bạn trai của em.”
Hạ Yến cười khẽ một tiếng, hỏi: “Có đẹp trai như anh không?”
“Đẹp trai hơn anh nhiều!” Cố Hi Đình vén chăn định xuống giường, kết quả vừa nhổm dậy thì phía sau đã đau nhói, cả người mất sức ngã vào ổ chăn một lần nữa.
Có vậy cậu mới biết mình bị ứ ừ quá đáng thế nào, Cố Hi Đình không nén nổi tức giận, đỏ mặt chỉ trích: “Hạ Yến, sao anh làm vậy…”
Một nụ hôn ướt át nóng hổi rơi xuống môi cậu, người đàn ông áy náy xin lỗi: “Xin lỗi em, có lẽ anh làm hơi quá…”
“Thôi không sao,” Cố Hi Đình điều chỉnh tư thế dễ chịu trong chăn, “Dù sao em cũng thoải mái thật.”
Tay Hạ Yến vuốt xuống phần lưng trơn mịn của cậu, hỏi: “Đau không? Anh thoa chút thuốc cho em nhé.”
Cố Hi Đình tập thể thao quanh năm, cơ thể khỏe mạnh không hề có bệnh vặt, sao chịu thừa nhận mình bị một người đàn ông khác ứ ừ tới nỗi liệt giường được?
Cậu lắc đầu không thèm quan tâm: “Thoa thuốc gì, em không yếu ớt như vậy.”
Mặc dù thật sự hơi đau, nhưng cậu rành nhất là tự thôi miên bản thân, đó là di chứng sau vụ bị bắt cóc ngày hôm qua, hoặc là do giường mềm quá khiến thắt lưng cậu đau nhức, dù sao cũng không liên quan gì đến người đàn ông trước mặt.
Hạ Yến không yên tâm hỏi lại lần nữa: “Không sao thật chứ?”
Cố Hi Đình rất bướng bỉnh: “Không sao.”
Đáp lại cậu là tiếng cười trầm thấp.
Cố Hi Đình tức giận: “Anh cười gì?”
Vừa dứt lời, cậu cảm nhận được sự thay đổi ở chỗ nào đó phía sau, Hạ Yến thấp giọng vui vẻ nói: “Nếu không sao, vậy làm lần nữa đi.”
Cố Hi Đình che mông lăn qua một bên, nghẹn họng nhìn trân trối: “… Anh hơi dữ rồi đó?”
Người đàn ông cọ tóc lên thân cậu: “Xin lỗi em, anh đã muốn quá lâu rồi.” 
“Bao lâu?”
“Dù sao cũng sớm hơn em nhiều.”
“Không thể nào!” Cố Hi Đình vô thức phản bác, “Em đã thích anh từ mười năm trước rồi đó…”
Cậu nói xong mới nhận ra câu vừa rồi thẳng thắn cứ như thổ lộ, vội vàng dừng lại, tức giận trừng Hạ Yến.
Hạ Yến cũng không cười nhạo cậu, chỉ dịu dàng cười cười, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có: “Anh còn sớm hơn em.”
Cố Hi Đình sửng sốt, không dám tin.
Hạ Yến: “Thật mà, anh cũng từ mười năm trước.”
Cố Hi Đình cố gắng nhớ lại, vẫn không hiểu lắm: “Nhưng lúc đó em có gì tốt đâu? Bị tra tấn đến suýt chết.”
Rốt cuộc Hạ Yến nhận ra điều gì đó, khẽ nhíu mày: “Em không nhớ rõ?”
“Gần như không còn nhớ rõ nữa, trước kia có đến bệnh viện, bác sĩ nói có thể vì bị kích thích quá mạnh nên mắc chứng mất trí nhớ có chọn lọc.” Cố Hi Đình kể lại sự thật, sợ hắn không vui nên bổ sung một câu: “Mặc dù quên gần hết nhưng em biết lúc trước anh đã cứu em.”
Sau khi xuất viện, Cố Hi Đình biết được thông tin về vụ án từ cảnh sát, tên sát nhân đó liên tục dụ bắt nhiều thanh thiếu niên châu Á, phương thức gây án thường thấy của gã là dụ bắt, tra tấn, giết hại, sau đó thực hiện hành vi phạm tội khác… Nhưng đến lượt Cố Hi Đình, gã bất ngờ thay đổi cách thức gây án, ba ngày sau khi bắt cóc cậu, gã lại trói một thanh niên khác mang về, và người thanh niên đó chính là Hạ Yến.
“Không nhớ rõ cũng tốt,” Hạ Yến xoa đầu cậu, giọng nhẹ nhàng, “Dù sao cũng không phải là ký ức tốt.”
“Nhưng lúc đó anh cũng không quen biết em mà?” Đây là điều Cố Hi Đình không hiểu nhất, “Sao anh lại chủ động làm con tin đến cứu em?”
Hạ Yến im lặng một chốc, đột nhiên hắn chặn miệng Cố Hi Đình.

Nhìn người dưới thân liên tục thở dốc, cơ thể run rẩy, lúc này hắn mới từ bi thả người ra, nói như đùa: “Vì bản tính anh tốt bụng, em có tin không?”
Cố Hi Đình bị hôn quay cuồng trong mơ hồ, chỉ biết gật đầu loạn xạ: “Tin, anh vốn là loại người này.”
Hạ Yến tựa đầu lên vai Cố Hi Đình, ở nơi cậu không nhìn thấy, hắn lộ ra nụ cười như bệnh hoạn.

Thực ra, lý do lúc đó hắn chọn làm con tin là ngược lại.
Mười năm trước Hạ Yến chỉ mới mười tám tuổi, nhưng đã là tội phạm xuất sắc với IQ cao.
Không giống hầu hết những người tỉnh tỉnh mê mê trở nên điên cuồng, Hạ Yến biết rõ, tất cả đã được quyết định từ khi hắn ra đời.
Hai vợ chồng Hạ Triết Thành, Hướng Quỳnh Âm là giáo sư tại Đại học Ivy League, một người làm nghiên cứu não bộ, người còn lại nghiên cứu kỹ thuật di truyền.

28 năm trước, bọn họ sử dụng kỹ thuật di truyền để cải tạo hai đứa con song sinh của mình, với ý định biến chúng thành người có siêu trí tuệ.
Cặp song sinh đó chính là Hạ Yến, Hạ Thần.
Ban đầu, cặp song sinh này thực sự có chỉ số IQ siêu cao, nhưng theo độ tuổi tăng dần, mọi chuyện từ từ phát triển ngoài tầm kiểm soát của họ.
Hai anh em lần lượt xuất hiện chứng bệnh ở mức độ khác nhau, ngoài thông minh thì bắt đầu bộc lộ những mặt tối của mình.
Từ bé Hạ Yến đã ý thức được mình không giống những người khác, hắn có IQ cao khác hẳn người thường, mới học mẫu giáo đã có thể giải các bài toán cao số phức tạp, nhưng lại không hiểu tại sao bạn cùng bàn lại khóc vì cái chết của chú cún cưng.
Trong mắt hắn, dường như thế giới chỉ được cấu tạo từ các số liệu, có trật tự rõ ràng, vô cùng nhàm chán.

Thế là hắn muốn tìm kích thích, khát khao mạo hiểm, háo hức tìm kiếm nhiều thứ có thể kích thích hắn hơn.
Lúc đầu chỉ là thử nghiệm quy mô nhỏ, giống như việc lừa đảo thực thi pháp luật.
Hắn sẽ cố ý mặc quần áo đắt tiền lượn lờ ở công viên vào buổi tối, chờ sau khi bọn côn đồ nhắm vào hắn thì bắt đầu phản công bạo lực.
Người sống ở New York, không có ai lại đi dạo ở công viên trung tâm vào buổi tối khuya cả, đây là điểm nóng của bạo lực và tội phạm, đầy rẫy các loại hành vi phạm tội như ma túy giết người.
Hạ Yến làm chuyện này lần đầu tiên khi chỉ mới mười hai tuổi, bé trai ngoan ngoãn giàu có người châu Á xuất hiện ở khu vực này, chẳng khác gì giọt mật ong rơi vào bầy kiến, thu hút vô số kẻ có ý đồ xấu.
Nhưng khi bọn chúng dây vào mới nhận ra, bé trai này không phải mật ong mà là một con dao độc.
Chưa đầy nửa năm, Hạ Yến đã trở thành sự tồn tại khiến cả công viên trung tâm vừa nghe tin đã sợ mất mật, không còn ai dám phối hợp với trò chơi của hắn, thế giới lại trở nên nhàm chán một lần nữa.
Sau đó, hắn bắt đầu vạch ra kế hoạch giết người cho các băng đảng, giúp các công ty đánh cắp bí mật thương mại, làm cố vấn phá án cho FBI… So với em trai chỉ chuyên làm chuyện xấu, Hạ Yến tự thấy những gì mình làm ưu nhã và hấp dẫn hơn hẳn.
Cho đến năm hắn mười tám tuổi, hắn nghĩ mình đã chuẩn bị xong rồi.
Chuẩn bị kỹ càng như một con báo săn lịch lãm, tự mình cướp đi mạng sống của người khác.
Mọi chuyện vốn nên là thế, cho đến khi hắn gặp Cố Hi Đình, hắn chưa bao giờ nghĩ, thì ra cuộc đời mình cũng có một khả năng khác.
Những sinh mệnh đến từ bóng tối, thường sẽ bị ánh sáng hấp dẫn.
Hạ Yến vẫn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên hắn gặp Cố Hi Đình.
Cuối tháng bảy, vùng đồng cỏ Kansas tỏa ra nhiệt độ nóng nực kinh hoàng, hai tay Hạ Yến bị trói sau lưng, lảo đảo xuống xe đứng trước một ngôi nhà gỗ nhỏ.

Gã đàn ông tên Jack đẩy cánh cửa sắt, nhét hắn vào đống cỏ khô đẫm mùi máu tươi.
bên ngoài nắng chói chang, trong phòng lại âm u đáng sợ.
Trong căn phòng tối mịt, Hạ Yến liếc mắt nhìn thấy Cố Hi Đình.

Theo tài liệu thì cậu đã tròn mười bảy tuổi, nhưng thiếu niên bị trói bằng xích trong góc phòng lại có tay chân gầy guộc, làn da trắng chói mắt, trông cùng lắm chỉ mười bốn hoặc mười lăm tuổi.

Thấy hắn bước vào, cậu cảnh giác co rúm trong góc khuất.
Sau khi Jack dùng xích trói chặt hai tay hai chân hắn, rốt cuộc cậu biết hắn cũng là nạn nhân, cẩn thận lại gần nói chuyện với hắn.
“Anh không sao chứ?” Thiếu niên nhìn hắn, giọng hơi khàn nhưng đôi mắt lại trong veo sáng ngời, không có chút thù hận nào.
Hạ Yến liếc mắt nhìn cậu, “Ừ” một tiếng không rõ cảm xúc.
“Anh biết nói tiếng Trung à,” thiếu niên thở phào, “Khó khăn lắm mới gặp được đồng bào ở đây, xem ra tôi cũng may mắn nhỉ.”
“Tôi tên là Cố Hi Đình, anh tên gì?”
“Hạ Yến.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt hắn rơi lên người thiếu niên, làn da trắng nõn hiện đầy vết thương xanh tím lẫn lộn, bắp chân trái không tiện cử động, có vẻ đã gãy xương nhiễm trùng, môi khô nứt do thiếu nước thời gian dài.
Tình hình sức khỏe rất kém, nhưng trạng thái tinh thần không tệ lắm.
“Anh đừng sợ,” Cố Hi Đình an ủi, “Sau tám giờ tối gã mới tới, ít nhất bây giờ vẫn đang an toàn, anh có thể nghỉ ngơi…”
Hạ Yến ngắt lời cậu: “Hắn làm cậu bị thương ở đâu?”

“Sao cơ?” Cố Hi Đình thoáng sửng sốt, tưởng là người mới đang sợ nên vô thức che vết thương trên người mình, nói tiếp, “Còn một chuyện nữa, anh càng sợ thì gã càng vui vẻ, nên là anh phải tỏ ra tỉnh táo một chút, nếu gã không tìm được khoái cảm ngược đãi thì sẽ không giết anh nhanh như vậy.”
“Cổ, bắp chân, đánh roi sau lưng.” Hạ Yến nhìn xuống nửa người dưới của cậu, mặt không biểu cảm hỏi, “Gã có xâm hại tình dục cậu không?”
Thiếu niên ngạc nhiên há miệng thật to vì câu hỏi thẳng thắn này, khuôn mặt tái nhợt hiện lên ráng hồng, một lúc lâu sau cậu mới lắc đầu, bối rối trả lời: “Không… Không có.”
Hạ Yến giấu mình trong bóng tối, rơi vào khoảng dài im lặng.
Cơm tối bị ném trên sàn nhà, hai cái chậu inox rơi xuống nghe “loảng xoảng”, địa vị của bọn họ chẳng bằng con chó.
Cố Hi Đình lại không bận tâm lắm, yên lặng ăn xong tất cả khoai tây nghiền, còn nói với hắn: “Anh đừng ngại bẩn, phải ăn mới có sức mà sống tiếp.”
Hạ Yến không động đậy, chỉ cần hắn muốn thì bất cứ lúc nào hắn cũng có thể thoát ra, thậm chí còn có thể cứu Cố Hi Đình.
Sau khi trở thành mồi nhử, FBI đã đặt một thiết bị định vị trên người hắn với ý đồ tìm ra căn cứ của hung thủ thông qua hắn.

Tiếc là mục đích của hắn không phải cứu người, đương nhiên thiết bị định vị cũng bị hắn tắt đi.

Chỉ cần hắn bật thiết bị định vị lên, FBI đang chờ lệnh sẽ giơ súng tiểu liên đến giải cứu bọn họ.
Nhưng so với dục vọng bấy lâu, thiếu niên trước mặt vẫn chưa đủ để thay đổi ý định của hắn.
Hắn thừa nhận nhóc con này khá thú vị, nhưng cũng chỉ dừng lại ở ‘khá’ mà thôi, chắc chỉ hơn hạt lúa mì xanh một chút.
Sau khi mặt trời khuất lấp ở đường chân trời, Cố Hi Đình dần trở nên căng thẳng, hai tay cậu ôm chân, cằm gác lên đầu gối, ánh mắt hơi trống rỗng.
Cậu bắt đầu nói lải nhải không ngừng, như thể chỉ để giải quyết nỗi lo lắng của mình, chứ không mong người kia trả lời.

Hạ Yến gần như có thể xác định, trước khi hắn tới đây, thiếu niên cũng giải quyết khủng hoảng như thế này.
“Anh biết Hi Đình có nghĩa là gì không? Đó là tên gọi khác của mặt trời, bạn bè của tôi đều gọi tôi là Cố Thái Dương, khó nghe chết đi được.” Thiếu niên mấp máy khóe miệng, cố gắng muốn làm bầu không khí sôi nổi nhưng vẫn thất bại.
“Lúc tôi được sinh ra, mẹ tôi qua đời vì nước ối tắc mạch máu.

Bác sĩ tiên đoán bà ấy có thể sống sót qua đêm, tiếc là cuối cùng bà vẫn không thể nhìn thấy mặt trời mọc vào ngày hôm sau.

Cha tôi bèn đặt tên tôi là Hi Đình, ông ấy nói mặc dù mẹ không thể nhìn thấy mặt trời, nhưng trước khi bà qua đời đã nhìn thấy tôi, ông ấy nói tôi chính là mặt trời của mẹ.”
“Nhưng tôi chưa bao giờ là mặt trời gì cả, tôi có cũng là cướp của người khác.” Thiếu niên rũ mi, “Tôi không chỉ cướp đi mạng sống của mẹ mình, mà tôi còn hại chết ông nội tôi.”
“Năm tôi tám tuổi, tôi quấn lấy ông nội đòi lên núi du lịch, không ngờ mưa dầm kéo theo lũ quét, ông nội cố gắng hết sức đỡ tôi lên, nhưng chính ông lại bị lũ lụt cuốn trôi.”
Cố Hi Đình nói rất nhiều, người thân của cậu, bạn học của cậu, nhà văn trinh thám cậu thích nhất, món thỏ lạnh* cậu thích nhất…
(*Lãnh cật thỏ: món ăn Tứ Xuyên được chế biến từ thịt thỏ.)

Dường như kỳ vỡ giọng không gây ra quá nhiều thay đổi đối với giọng nói của thiếu niên, giọng cậu vẫn trong trẻo nhẹ nhàng, ban đầu còn tràn đầy hào hứng, càng về sau tốc độ nói càng chậm lại rồi dần nghẹn ngào.
“Xin lỗi, có lẽ tôi hơi mất kiểm soát, bắt anh phải nghe tôi nói mấy chuyện này… Nhưng bây giờ không nói, có lẽ sau này tôi sẽ không còn cơ hội nữa.”
Cố Hi Đình nhìn cánh cửa sắt, rốt cuộc không nhịn được khóc òa lên, không còn bình tĩnh như trưa nay an ủi Hạ Yến nữa.
Hơn bất cứ ai khác, cậu hiểu đây là đêm cuối cùng của cậu trong cuộc đời này.
Bầu trời càng lúc càng tối, ngay cả tia ánh sáng cuối cùng cũng bị bóng tối nuốt chửng.

Khi cánh cửa kia mở ra một lần nữa, chính là lúc tính mạng của cậu kết thúc.
Giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống từ mắt thiếu niên, bỗng nhiên Hạ Yến thấy hơi là lạ, cứ như trái tim bị ai đó bóp một cái, đau xót ê ẩm, đó là cảm giác hắn chưa từng có.
Hắn hỏi thiếu niên: “Cậu có hận gã không?”
Cố Hi Đình lắc đầu: “Tôi không biết.”
Hạ Yến vốn muốn nói là nếu cậu giết gã, tôi sẽ đưa cậu ra ngoài.
Nhưng đối diện với đôi mắt trong veo của thiếu niên, bỗng dưng hắn không thể nói ra thành lời.


Mặc dù đã rơi vào hoàn cảnh này, nhưng trong mắt cậu vẫn không có oán hận, không có ý định giết người, chỉ có tình yêu và không từ bỏ với cuộc sống hiện thực.
Trước một tâm hồn trong sáng như vậy, mọi cám dỗ thiện ác đều là khinh nhờn.
Hạ Yến vùi mình trong đống cỏ khô, chậm rãi nhắm mắt lại.
Quá trình chờ đợi cái chết còn đáng sợ hơn cả cái chết, khoảnh khắc cánh cửa sắt bị mở ra, nỗi sợ trong Cố Hi Đình vọt lên đỉnh điểm.
Tiếng “kẽo kẹt” vang lên, cánh cửa sắt được mở ra.

Trong bóng tối mịt mờ, một gã đàn ông vóc người cao lớn bước vào.
Trái tim Cố Hi Đình điên cuồng đập loạn nhịp, tất cả các tế bào trên cơ thể đều phát tín hiệu cảnh cáo, muốn cậu trốn chạy ngay lập tức.

Nhưng cậu lại bị trói chặt ở đây, mọi đấu tranh đều là sự vùng vẫy cuối cùng.
Gã đàn ông mặc áo somi kaki, râu tia tua tủa, đôi mắt sâu thẳm lộ ra vẻ nhiệt tình quái lạ.

Trên vai trái của gã khoác một khẩu súng trường bán tự động Ruger 10/22, tay phải cầm một con dao phay lớn, gã liếc nhìn khắp căn phòng, sau đó từ từ đóng cửa lại.
Gã đàn ông bước từng bước một lại gần, ngay lúc Cố Hi Đình cho rằng mình sắp tèo đời, Jack lại bất ngờ mở sợi xích trói chân cậu, chỉ chốc lát sau, Hạ Yến cũng được tháo xích.

Cuối cùng hai người bọn họ đều chỉ còn lại sợi xích nhỏ trên tay trái, lắc lư kêu ồn ào.
Gã đàn ông ném con dao phay ở giữa họ, như một vị thần đang phán xét chúng sinh, nhìn từ trên cao xuống nói: “Hãy chơi một trò chơi, đứa nào trong chúng mày có thể giết người còn lại, tao sẽ thả chúng mày đi.”
Trái tim Cố Hi Đình điên cuồng nhảy lên, cậu nhìn con dao phay sắc lẻm, bản năng sinh tồn khiến cậu mừng rỡ, nhưng nỗi tuyệt vọng khổng lồ lại kéo cậu xuống vực thẳm một lần nữa.
Cậu nhanh chóng tìm lại lý trí, cất giọng bình tĩnh hỏi: “Tại sao tôi phải tin anh?” 
Gã đàn ông giật giật khóe miệng, ánh mắt toát lên vẻ khát máu: “Mày còn có lựa chọn khác à?”
Đây không phải lần đầu tiên thiếu niên châu Á này dám làm trái trước mặt gã, thực ra Jack không ngờ thiếu niên này lại quật cường như vậy.

Cậu sẽ không khóc, sẽ không kêu la, càng không cầu xin tha thứ khi bị đánh đập như những người khác.
Tra tấn một người không có bất cứ phản ứng nào còn không bằng tra tấn một con chó, con chó bị đạp thì ít nhất cũng biết kêu một tiếng, mà gã đánh cậu, cậu sẽ chỉ từ từ nhắm mắt lại, nuốt hết tất cả rên rỉ vào bụng.
Jack nhanh chóng mất hứng thú với cậu, nhưng song song đó, trong lòng gã lại dâng lên khát khao to lớn hơn nữa.
Gã muốn thấy biểu cảm tuyệt vọng của người này, nhìn người này ôm đùi gã thút thít cầu xin tha thứ.

Đến lúc đó, gã sẽ ân cần cởi trói cho cậu, lau nước mắt cho nhóc đáng thương, rồi chỉ tay về phía đồng lúa mì bạt ngàn trước mặt, dịu dàng quan tâm nói: “Cưng chỉ cần chạy khuất tầm mắt anh trong vòng năm phút, anh sẽ tha cho cưng.”
Jack là một chủ nông trường ở tiểu bang Kansas, dân cư ở đây thưa thớt, chỉ có một con đường quê dẫn đến nơi ở của gã, là một nơi săn bắn hoàn hảo.
Gã sẽ cho con mồi hy vọng, rồi lúc đối phương cảm thấy mình đã an toàn, gã sẽ tung một đòn thật bất ngờ.
“Đoàng” một tiếng, đạn ra khỏi nòng, con mồi té ngã.
Nhưng gã sẽ không tấn công vào chỗ quan trọng ngay từ đầu, gã sẽ chặn đường di chuyển của con mồi trước, sau đó cầm súng săn chậm rãi tới gần.

Gã thích nhất là khoảnh khắc con người từ hy vọng rơi vào tuyệt vọng, sự thay đổi của con ngươi trong khoảnh khắc đó là phong cảnh đẹp nhất thế gian này.
Lũ nhóc đáng thương lúc trước rất phối hợp với trò chơi của gã, nhưng thiếu niên trước mặt lại cố tình không phối hợp.

Cậu thà chờ đợi trong căn phòng nhỏ hẹp này, bị gã đánh đập từng trận cũng không chịu tham gia trò chơi vui vẻ kia với gã.
Dường như từ lúc bắt đầu, thiếu niên đã biết một khi mình bị bắt tới đây là đã mất tất cả khả năng sống sót.
Nhưng không hề gì, gã lại sáng tạo ra một trò chơi mới.
Jack nhàn nhã đứng bên cạnh, nói chậm chậm như mèo vờn chuột: “Cho chúng mày thời gian mười phút, nếu quá mười phút mà chưa phân thắng bại, vậy thì không một ai được rời đi.”
Đây là trò chơi tàn ác khiến người ta giận điên lên, sống và chết, thiện và ác, đều trong một ý nghĩ.
Cố Hi Đình thoáng nhìn qua lưỡi dao, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt.
Trong giây phút đó, hình ảnh của mẹ, khuôn mặt của cha lóe lên trước mặt cậu như đèn kéo quân, cuối cùng dừng lại ở khuôn mặt tươi cười của ông nội.
Ông cụ tóc hoa râm dùng hết sức lực nâng cậu lên đỉnh đầu, trước khi con lũ nhấm chìm mình, ông để lại cho cậu một nụ cười thật tươi: Phải sống tốt, ông không hối hận.
Lúc mở mắt ra lần nữa, cõi lòng Cố Hi Đình bình tĩnh lạ thường, cậu đã quyết định rồi.
“Hạ Yến, làm đi.”
Yết hầu Hạ Yến khẽ trượt, hắn cảm thấy mình hơi khát nước.
Phần lớn cơ thể thanh niên chìm trong bóng tối, sống lưng thẳng tắp và khuôn mặt trầm tĩnh khiến hắn trông như một thanh kiếm sắc bén.
Sau một hồi lâu hắn mới ngẩng đầu lên, ánh sáng từ khe cửa phác họa đường nét khuôn mặt hắn, biểu cảm hơi bất ngờ.
“Sao không giết tôi?”

“Sao phải giết anh?”
“Cậu giết tôi sẽ có thể sống sót.”
“Chắc anh cũng biết đây chỉ là cái bẫy.”
“Giết tôi, ít nhất cậu cũng có thể sống lâu hơn một chút.”
“Dù sao cũng phải chết, anh nghĩ tôi sẽ bận tâm đến mấy phút sống thêm đó sao?”
“Chẳng lẽ cậu không nghĩ đến việc mình có thể sống sót ra ngoài?” Hạ Yến nói những lời này bằng tiếng Trung, hắn thấy con ngươi của Cố Hi Đình thoáng co lại, biết cậu đã dao động rồi.
“Cảnh sát đang tìm cậu, cha cậu cũng đến đây, chỉ cần bây giờ cậu còn sống, chẳng mấy chốc cậu sẽ được bọn họ cứu ra ngoài.”
Những lời Hạ Yến nói mang đến niềm hy vọng mà cậu cũng không dám nghĩ tới, đôi mắt Cố Hi Đình vụt sáng lên trong chớp nhoáng, nhưng cũng chỉ vẹn vẹn một chớp nhoáng, cậu nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Cố Hi Đình chỉ lắc đầu, chậm rãi nói: “Có vậy tôi cũng không giết anh.”
Trong quá khứ của Hạ Yến, hắn chưa bao giờ tin sẽ có một người như vậy.

Cái gọi là quên mình vì người, tình nguyện xả thân vì thứ gọi là quy tắc đạo đức.

Phải biết rằng sau khi chết không có thiên đường, không có địa ngục, càng không có thứ gọi là đạo đức nhân nghĩa.

Người đã chết là hết, một người ngu ngốc cỡ nào mới chọn để hắn ra tay trong tình huống này?
Hạ Yến: “Cậu giữ gìn đạo đức, nhưng đạo đức cũng không giữ mạng sống cho cậu.”
Giọng Cố Hi Đình nhẹ bẫng: “Phải sống tốt, tôi không hối hận.”
Hạ Yến vẫn không tin, dúi con dao vào tay Cố Hi Đình, giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc: “Tôi cho phép cậu giết tôi.”
Cố Hi Đình cúi đầu, không nhúc nhích.
Vì chân trái gãy xương nhiễm trùng, sốt cao và đau đớn giày vò nên cậu gần như không đứng thẳng được nữa.
Hạ Yến nói tiếp: “Có phải cậu sợ giết tôi sẽ bị người khác phát hiện? Sau đó truy cứu trách nhiệm?”
Cố Hi Đình im lặng không nói.
Hạ Yến: “Thật ra cậu không cần sợ, bây giờ cậu là nạn nhân, sau khi cậu giết tôi, cảnh sát cũng rất khó truy cứu trách nhiệm hình sự với cậu.

Huống chi cậu còn có thể gán cái chết của tôi lên người gã, đến lúc đó cậu cứ khai là gã giết tôi, chờ cậu trở về nước, cậu vẫn là một học sinh tốt trong sáng ngoan ngoãn, có tương lai xán lạn đang chờ cậu.” 
“Tôi quyết rồi.” Tiếng Cố Hi Đình rất nhẹ, nhưng mang theo sự kiên quyết chưa từng có.
Trái tim Hạ Yến mạnh mẽ rụt lại.
Hắn không hiểu, chẳng qua mình chỉ là một người xa lạ, vì sao người này muốn hy sinh vì hắn? Rốt cuộc vì sao cậu làm vậy?
Trong gian phòng chật hẹp tối tăm, Cố Hi Đình ngước cổ lên: “Ra tay đi.”
Cần cổ gầy yếu xinh đẹp của thiếu niên bại lộ trong màn đêm, yếu ớt cứ như chỉ cần chạm nhẹ một cái là máu nóng sẽ chảy ra, sau đó hắn có thể tận mắt chứng kiến một sinh mệnh biến mất.
Đây vốn là cảnh tượng mà hắn khát khao, nhưng không biết vì sao, bây giờ lại không thể gợi lên chút hứng thú trong hắn.
Một sinh mệnh tốt đẹp như vậy, sao có người nỡ phá hủy nó?
Hắn chỉ muốn đặt một nụ hôn lên cổ thiếu niên, sau đó ôm cậu trong ngực thật chặt, không để bất cứ ai tổn thương cậu dù chỉ là một sợi tóc.
Đây là lần đầu tiên trong đời, hắn nảy sinh mong muốn bảo vệ một người.
Hạ Yến lùi lại một bước, ánh mắt rơi vào con dao phay trong tay.
Dường như Jack biết rằng trò chơi sắp bắt đầu, gã giơ súng săn đứng một bên, thong thả chờ trò hay mở màn.
Cố Hi Đình: “Có thể đồng ý với tôi một yêu cầu không?”
Hơn nửa khuôn mặt Hạ Yến giấu trong bóng tối, giọng khàn đặc: “Em nói đi.”
Thiếu niên nhắm mắt lại, lông mi run rẩy: “Anh có thể nhẹ tay một chút không, tôi sợ đau.”
Rõ ràng cậu sợ như vậy, nhưng vẫn kiên trì giao tính mạng cho hắn.

Một yêu cầu duy nhất là: Anh có thể nhẹ tay một chút không, tôi sợ đau.
Lần đầu tiên Hạ Yến cảm nhận được cảm giác đau lòng, lần đầu tiên nếm được vị mặn của nước mắt.

Hắn chưa bao giờ biết rằng, kết nối tình cảm với người khác lại có thể phong phú như vậy.
Ánh mắt chậm rãi lướt qua khuôn mặt thiếu niên, dịu dàng mà quyến luyến như đang ngắm món đồ quý giá nhất trên thế giới.
Sau đó hắn nắm chặt chuôi dao trong tay, cơ bắp toàn thân căng cứng như một con báo săn đang khởi động chờ xuất phát.
Ánh dao lạnh lẽo lóe lên, dao phay sắc bén chặt đứt cổ tay thiếu niên, Hạ Yến thoát khỏi ràng buộc nhảy bật lên…
Em đã sợ đau, vậy thì anh sẽ không để em đau.HẾT CHƯƠNG THỨ HAI MƯƠI LĂM.