Sau Khi Viết Nam Thần Vào Trong Tiểu Thuyết, Tui Có Được Người Thật

Chương 16






Sau khi quay xong, bọn họ tìm được tổ trưởng tổ đạo cụ bên ngoài trường quay.
Tổ trưởng họ Lý đang tán tỉnh mấy em gái trên Wechat, thấy nhà sản xuất và ảnh đế tới thì lập tức giấu điện thoại di động ra sau lưng, đứng dậy cười nịnh: “Sao nhà sản xuất Đường và ảnh đế Ngao lại đến đây?”
Nhưng cả hai đều không trả lời, mà lại có một người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện.
“Hôm trước lúc xảy ra sự cố, người phụ trách đạo cụ của phim trường là ai?”
“Chu Tề.” Tổ trưởng Lý trả lời.
Mặc dù vị tổ trưởng này hơi gian xảo nhưng rất khôn khéo, nghe Hạ Yến hỏi vậy là đoán sơ sơ được vấn đề.
Hôm trước diễn một cảnh đánh nhau, đạn trong súng đạo cụ của Ngao Mạc bị đổi thành đạn thật khiến cánh tay bị thương.

Công ty quản lý lập tức chặn tin tức, nhưng rất nhiều người nhìn thấy ảnh đế vào bệnh viện, các loại tin đồn khác nhau đổ ra khiến cả đoàn làm phim bàng hoàng.

Sau đó công ty quản lý ra thông báo bị thương ngoài ý muốn để đè tin đồn xuống, lúc đó mới xoa dịu được cảm xúc của fan hâm mộ. 
Sau khi vụ án xảy ra, cảnh sát đã kiểm tra toàn bộ đoàn làm phim, Chu Tề phụ trách súng đạo cụ bị điều tra lâu nhất, mãi cho đến nửa đêm mới được thả.
“Anh ta đâu?”
“Hôm nay anh ta nghỉ ngơi, chắc là vẫn chưa dậy, các anh tìm anh ta à?” Tổ trưởng Lý nói rồi gọi điện thoại cho Chu Tề, mãi đến khi cúp máy cũng không thể kết nối.
Hạ Yến: “Anh ta ở đâu?”
“Ở khách sạn gần đây, tôi có thể dẫn các anh đi.”
Ngao Mạc và Từ Tử Hàng tiếp tục quay phim, Cố Hi Đình và Hạ Yến theo tổ trưởng Lý lên xe.
Lúc hai người rời khỏi, không ít nhân viên công tác túm tụm thì thầm tám chuyện.
“Hai người này là diễn viên mới tới à? Trông ra dáng phết! Đứng chung với ảnh đế, tôi cũng không biết nên nhìn ai.”
“Bồ không biết hả? Thám tử lớn Hạ Yến và trợ lý của hắn đó, thời gian trước bọn họ còn nổi trên mạng.”
“Bọn họ đến đoàn làm phim làm gì thế? Điều tra vụ án hôm qua à?”
“Mấy bồ nhanh nhanh dìu tui cái coi, bồ thấy không?! Hạ thần vừa nhìn tui một cái, chân bà đây đã mềm nhũn rồi…”
Đội ngũ diễn viên chính ở trong một khách sạn năm sao, còn nhân viên đoàn làm phim ở khách sạn tốc hành* hai tầng bên cạnh.

Ba người bước vào thang máy chật hẹp lên lầu, gõ một lúc lâu mà không thấy ai ra mở cửa.
(*Express hotel, một hình thức khách sạn khá mới so với mô hình truyền thống, có thương hiệu nhưng vẫn đảm bảo tiêu chí giá rẻ tiện nghi dịch vụ hạn chế, vỏ khách sạn ruột nhà nghỉ.) 

“Không biết lại đi chơi bời ở đâu rồi.” Tổ trưởng Lý mắng một câu, chuẩn bị xuống lầu lấy thẻ phòng.
Hạ Yến nhìn lướt qua ổ khóa, nhấc chân đạp phát.
Một tiếng “Rầm” vang lên, khóa khách sạn bị đá mở, Hạ Yến thả chân giẫm lên mấy tấm thẻ nhỏ khiêu dâm trước cửa.
Bên trong là căn phòng giường lớn, cực kỳ bừa bộn, quần áo bẩn thay giặt chất đống trên ghế, trên bàn là các loại thẻ nhỏ nhét qua khe cửa, rõ ràng ngày nào khách sạn cũng dọn dẹp, nhưng thực sự cảm giác như ở bãi rác vậy.
Hạ Yến đứng trước cửa quan sát, sau đó quay lưng bỏ đi.
Tổ trưởng Lý không theo kịp tư duy nhảy vọt của Hạ Yến, đần mặt đứng tại chỗ, nhưng Hạ Yến cứ lạnh mặt nên gã không dám tự tiện hỏi chuyện, đành phải hỏi trợ lý phía sau: “Sao thế?”
Cố Hi Đình nhớ lại cảnh tượng vừa rồi trong phòng, nói: “Điều tra phòng anh ta cũng không có ý nghĩa gì, tối hôm qua Chu Tề không trở về.”
Tổ trưởng Lý ngơ ngác, vội vã lắc đầu: “Không thể nào, tối hôm qua tôi lên lầu với anh ta mà.”
Các nhân viên nhóm đạo cụ ở cùng một tầng, anh ta tận mắt nhìn thấy Chu Tề đi qua.
“Anh thấy anh ta vào phòng không?”
“Đúng là tôi không nhìn thấy,” Tổ trưởng Lý lắc đầu, “Nhưng tôi thấy anh ta đi qua trước mặt mình, nếu anh ta không về thì lên lầu làm gì?”
Cố Hi Đình: “Có thấy mấy tấm thẻ nhỏ dưới cửa phòng anh ta không?”
“Tấm thẻ nhỏ thì sao?” Tổ trưởng Lý ồ lên, bỗng nhiên hiểu ra vấn đề, thầm nghĩ mấy người gọi là thám tử này cũng chả có gì đặc biệt, gã lắc đầu, “Cậu cho rằng không nhặt thẻ là không về phòng? Tôi cũng không nhặt, dù sao sáng hôm sau dì quét dọn sẽ lấy đi.”
“Nếu anh không lấy tấm thẻ, anh không nhặt thì cũng bình thường, nhưng Chu Tề không phải người như vậy, anh ta có nhu cầu.” Cố Hi Đình hỏi gã, “Trên bàn Chu Tề có một đống thẻ, những cái đó là do anh ta sưu tập lúc trước, nhưng vì sao chỉ có hôm nay không nhặt?”
Tổ trưởng Lý được thông não: “Bởi vì anh ta không về sao?”
Cố Hi Đình gật đầu: “Rất có thể.”
Phía trước họ, Hạ Yến nhếch môi cười.
Khả năng quan sát của bạn nhỏ càng ngày càng cẩn thận, mặc dù cậu còn bỏ sót một điều rất quan trọng, tấm thẻ nhỏ nằm ngay dưới khe cửa, dù Chu Tề có nhu cầu thì thỉnh thoảng có hôm không nhặt cũng là bình thường, điều bất thường là tấm thẻ quá sạch sẽ, không hề có dấu chân.
Bọn họ xem camera giám sát của khách sạn, phát hiện tối hôm qua đúng là Chu Tề có theo đoàn về phòng.

Nhưng sau khi anh ta nhận được một cuộc điện thoại ngoài cửa phòng, bỗng nhiên quay người rời khỏi khách sạn.
Đây là lần cuối cùng anh ta xuất hiện, nói cách khác, người cuối cùng nhìn thấy anh ta chính là tổ trưởng Lý.
Cố Hi Đình hỏi gã: “Tối hôm qua lúc đi với Chu Tề, anh có thấy anh ta có chỗ nào khác lạ không?”
“Chỗ khác lạ à…” Tổ trưởng Lý nhíu mày nghĩ ngợi rồi trả lời, “Hình như không có gì bất thường, chỉ là anh ta cứ mải mê nhắn tin trên Wechat, không biết lại dụ dỗ ai.

Dù sao tên này cũng cặn bã, đi câu gái khắp nơi.”

“Câu gái?”
“Các anh là người của ảnh đế, tôi sẽ nói thật cho các anh biết vậy.” Tổ trưởng Lý thì thầm, mặt lộ vẻ khinh thường, “Thằng cha Chu Tề này chính là một thằng khốn chính hiệu, đốn mạt cùng cực luôn ấy, chơi gái mại dâm, xem trang web khiêu dâm, thậm chí còn nhìn trộm cơ thể các nữ ngôi sao, cậy cái mặt tiền đẹp trai nên thỏa sức dụ dỗ các em gái, ngủ với mấy fan nữ đu idol, thật sự dơ hết nói nổi.

Theo tôi thấy, anh ta mất tích chẳng phải chuyện gì ghê gớm, có khi đang buông thả trên giường ai cũng nên…”
Hạ Yến: “Báo cảnh sát đi.”
Tổ trưởng Lý đang líu lo bị nghẹn cứng cổ, gã há hốc miệng không tin nổi: “Anh nghĩ anh ta đã chết?”
Hạ Yến im lặng, nhưng ánh mắt chắc chắn đã nói rõ tất cả.
Cố Hi Đình gọi điện cho cảnh sát phụ trách vụ án này, người kia ấp úng trả lời với thái độ qua loa.

Dưới sự gặng hỏi liên tục của Cố Hi Đình, rốt cuộc người kia cũng khai sự thật.
“Vụ án đã được Đội điều tra hình sự tiếp nhận, các anh có tiếp tục điều tra cũng vô ích.”
Cố Hi Đình hơi bất ngờ, Đội điều tra hình sự luôn phụ trách các vụ trọng án hình sự, chuyện tráo đạo cụ ở phim trường nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nếu đã chuyển qua đó thì có nghĩa là bản chất của vụ án đã thay đổi.
Chẳng lẽ Chu Tề đã chết?
Cố Hi Đình hỏi cảnh sát: “Các anh phát hiện ra gì rồi?”
“Chúng tôi có nguyên tắc giữ bí mật, xin lỗi.”
“Alo? Này…”
Cố Hi Đình nhìn điện thoại bị cúp máy, biết mình bị cảnh sát cho ra rìa, hơi không vui: “Bọn họ không chịu nói gì cả.”
Hạ Yến không vội, ung dung lái xe về nhà, thậm chí còn thoải mái để Cố Hi Đình tắm rửa giúp mình.
Cố Hi Đình: “Vậy chúng ta không làm gì à?”
Hạ Yến rất quen thuộc với chuyện này: “Bọn họ tra không ra, tự nhiên sẽ đến tìm chúng ta.”
Lúc phá án ở Mỹ, hắn đã gặp quá nhiều trường hợp tranh cãi hoặc cướp công nhau giữa các cơ quan.

Hệ thống cảnh sát Mỹ có cơ cấu khổng lồ, phân công cẩn thận, các vụ án khác nhau được điều tra bởi các cơ quan thực thi pháp luật khác nhau, mặc dù cũng có tình huống kết hợp, nhưng hầu hết đều có quyền hạn và trách nhiệm rõ ràng.

Thỉnh thoảng cũng sẽ có sự cạnh tranh giữa các bộ phận.

Không ngờ lại gặp tình huống tương tự ở Thân Thành, Hạ Yến muốn mượn vụ án này để rèn luyện một chút, dự định chờ đối phương tự tìm tới.
“Nhỡ hung thủ không dừng lại thì sao?” Cố Hi Đình nóng ruột: “Nếu chúng ta khoanh tay đứng nhìn, liệu sẽ có càng nhiều nạn nhân xuất hiện không?”
“Không đâu, vụ án lần này là gây án đơn độc.”
Cố Hi Đình: “Sao anh biết?”
Hạ Yến nghiêng đầu mỉm cười: “Trước tiên tắm rửa giúp tôi, tắm xong sẽ nói cho em biết.”
Bình thường Hạ Yến cũng hay cười, nhưng toàn là cười nhẹ xa cách mà khách sáo, mang theo chút áp lực khó tiếp cận.

Hiếm khi cười dịu dàng như vậy, cứ như chú gấu nhỏ mùa xuân, cả người mềm mại, mơ hồ có chút đáng yêu.
Cố Hi Đình gần như đồng ý không hề do dự.
Cậu tự an ủi mình, cậu muốn biết tiến triển của vụ án, cũng là lo lắng cho sức khỏe của Hạ Yến, lý do nào cũng rất chính đáng.

Không phải vì đôi mắt cong cong của nam thần quá dễ thương, mái tóc xù bông mềm mại.
Trong phòng tắm, Hạ Yến mặc quần tứ giác ngồi trên thành bồn tắm, quay lưng về phía cậu.
Hạ Yến là điển hình của kiểu người mặc quần áo thì gầy mà cởi thì có da có thịt, Cố Hi Đình không ngờ vóc dáng của hắn lại ngoài dự liệu như vậy.
Vai người đàn ông sắc nét, cơ bắp chằng chịt, chỉ là từng đường vết thương làm mất mỹ quan chung.

Chỗ bị phỏng đã đóng vảy và phiếm hồng, nhiều chỗ độn thịt mềm trông hơi yếu ớt.
Cố Hi Đình cụp mắt xuống, chiếc quần tứ giác ướt sũng gần như mờ đi, dán chặt lên người Hạ Yến nửa che nửa chặn…
Trái cổ Cố Hi Đình trượt lên xuống, vội vàng dời mắt tập trung chà lưng cho người ta.
Vừa chà lưng vừa tặng kèm dịch vụ trò chuyện: “Có đau không?”
“Vẫn ổn.”
Chà lưng mười phút mà chỉ nói được hai câu.
Dụng cụ chà lưng của nhà Hạ Yến là chiếc bàn chải hình móng mèo, vô cùng mềm mại.

Nhưng vì quá mềm mại nên hơi nhẹ và khó chịu, nhất là sau khi được Cố Hi Đình dùng, mỗi vết chà đều mang theo sức lực mềm mại tận xương tủy.
Hạ Yến: “Cậu có thể dùng sức mạnh hơn một chút.”
“Hả? Ò!”
Cố Hi Đình gật đầu, cầm bàn chải xoa từ gáy đến lưng Hạ Yến, bỗng nhiên nghe Hạ Yến “Ưm” một tiếng.
Cố Hi Đình dừng tay ngay lập tức, hơi căng thẳng: “Làm anh đau à?”
“Không, tiếp tục đi.” Lúc nói câu này, giọng Hạ Yến hơi khàn.
Mười phút sau, hai người đều có chút không nhịn được, Cố Hi Đình đột nhiên cảm giác nhiệt độ trong phòng tắm tăng cao, cơ thể Hạ Yến càng lúc càng cứng ngắc.

Một tiếng chuông du dương vang lên phá vỡ yên lặng.
Cố Hi Đình như được đại xá, vội vàng buông bàn chải xuống: “Ngại quá, tôi nhận điện thoại.”
Hạ Yến nhìn thoáng qua bong bóng xà phòng màu trắng trên bàn chải, cảm xúc trong mắt ảm đạm không rõ.
Cố Hi Đình cầm điện thoại trốn sang một bên: “Người anh em, cậu gọi đúng lúc lắm.”
Chu Chuẩn đắc ý: “Chứ còn gì nữa, bố là ai chứ?”
Sau khi đắc ý, anh ta bỗng phát hiện ra vấn đề: “Chỗ cậu mưa hả? Cậu không ở Thân Thành?”
Vòi hoa sen bên kia đang hoạt động, nước ấm chảy khắp cơ thể rắn chắc của người đàn ông, Cố Hi Đình nhìn hơi sững ra, dáng người Hạ Yến quá đẹp rồi đó?
Cho đến khi Chu Chuẩn “Alo alo” hai tiếng, Cố Hi Đình mới lấy lại tinh thần, ho một tiếng, mất tự nhiên nói: “Ở, đang tắm.”
Câu này nghe rất chột dạ, Chu Chuẩn không phát hiện ra mà còn trêu chọc: “Được nha, tắm mà còn nhận điện thoại của tôi.”
Cố Hi Đình không nhịn được tức giận, mắng một câu: “Sao nói nhảm lắm thế, rốt cuộc có chuyện gì?”
“Chỉ muốn nhắc cậu chú ý an toàn,” Chu Chuẩn thôi cười, nghiêm mặt nói, “Cậu biết anh họ của vợ tôi đang công tác trong Đội điều tra hình sự chứ, nghe nhà tội phạm học trong đội bọn họ nói, hung thủ này tàn nhẫn hung bạo, không loại trừ khả năng hắn sẽ ra tay với cậu, cậu chú ý an toàn chút.”
Cố Hi Đình ấm lòng: “Ừa, tôi biết rồi.”
Hạ Yến tắt khóa, lau giọt nước trên mặt, vừa quay người lại đã thấy Cố Hi Đình đứng ở cửa.
Phòng tắm rất lớn, có ngăn cách khu vực khô và ướt, chàng trai thoải mái tựa vào bồn rửa mặt, áo sơ mi trắng vén đến khuỷu tay để lộ đường cong cơ bắp trắng mịn mượt mà.
Không biết đang nói chuyện điện thoại với ai mà vẻ mặt vừa thân mật vừa thoải mái, hoàn toàn khác với sự căng thẳng lúc ở cạnh hắn.
Ánh mắt Hạ Yến tối sầm, nhấc chân bước tới, để lại một hàng dấu chân ẩm ướt trên mặt đất.
Cố Hi Đình đang nói chuyện với Chu Chuẩn, không hề biết hắn đang tới, chờ đến khi cậu chú ý thì Hạ Yến đã tới trước mặt rồi.

Cố Hi Đình vừa ngước mắt đã thấy bộ phận quá lớn không thể bỏ qua nào đó.
Không nhịn được thở dốc vì ngạc nhiên.
Chu Chuẩn gào lên bên kia điện thoại: “Không phải chứ Cố Thái Dương, cậu cảm động tới nỗi bật khóc á?”
Cố Hi Đình đứng hình.
Hạ Yến tới gần một bước, chậm rãi cúi người xuống.
Cơ thể mang theo hơi nước đè lên, tay phải vươn ra phía sau lưng cậu, hơi ẩm của giọt nước, mùi hương gỗ quen thuộc, cơ thể nóng hầm hập…
Hầu kết Cố Hi Đình lăn lên trượt xuống, tư thế này, khoảng cách gần như vậy, chẳng lẽ Hạ Yến muốn kabedon với cậu?
Tâm trí trống rỗng trong nháy mắt, khoảng cách của người đàn ông càng lúc càng gần, sau đó, một giọng nói trầm khàn vang lên bên tai.
“Tôi lấy khăn mặt.”
Xấu hổ, khó xử, tự mình đa tình… Các loại cảm xúc đồng loạt xông lên đầu, mặt Cố Hi Đình đỏ như tôm luộc.
Chu Chuẩn điên cuồng gào thét bên kia điện thoại: “Không phải cậu đang tắm rửa sao? Vì sao tôi lại nghe thấy giọng đàn ông!!!”HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI SÁU.