CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI TÁM
…
Sau khi hiểu rõ tình huống của Hạ Yến, Cố Hi Đình còn thuyết phục Hạ Yến đi khám một lần. Trong thời gian này, cậu có thể cảm nhận rõ ràng những thay đổi trong cảm xúc của Hạ Yến, nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên là bản quét não của Hạ Yến không hề xảy ra chuyển biến xấu nào. Thực tế cho thấy trong vòng nửa năm qua, não bộ của Hạ Yến hầu như không có thay đổi.
Từng cơ quan não bộ đều ngoan ngoãn hoàn thành nhiệm vụ của mình, không có cơ quan nào tuột mắt xích* cả.
(*Có nghĩa là một bộ phận – trong chuỗi nhiều bộ phận – xảy ra sự cố dẫn đến hoạt động không đồng đều với các bộ phận còn lại.)
Vậy rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Có Hạ Yến đã chấp nhận điều này từ trước, nhưng trước mặt Cố Hi Đình vẫn luôn tích cực phối hợp, không hề bộc lộ chút cảm xúc tiêu cực nào.
Đang đầu xuân năm mới nên cũng không có vụ án nào tìm tới, hai người bắt đầu làm những việc giống các cặp đôi bình thường như hẹn hò, xem phim, ăn cơm… Hai anh chàng đẹp trai tương tác thân mật, trên ngón vô danh còn đeo nhẫn giống hệt nhau, ngay cả người mù cũng có thể nhìn ra mối quan hệ giữa họ.
Hạ Yến và Cố Hi Đình còn được coi là nửa hot trên mạng xã hội, thi thoảng đi dạo trong trung tâm thương mại còn có người chụp ảnh bọn họ, nhưng hai người trong cuộc đều tỏ ra thản nhiên, dân tình hóng hớt sợ khí thế của Hạ Yến nên không dám tới gần, đành phải bàn tán từ xa, thấy vệ sĩ mặt lạnh đi theo sau bọn họ lại không dám bàn tán nữa.
Bước ra khỏi rạp chiếu phim, Cố Hi Đình nhớ lại những suy luận về tình tiết của bộ phim vừa rồi, cảm thán: “Em còn tưởng cháu ngoại trai cả chỉ có vẻ ngoài công tử bột, không ngờ cuối cùng gã lại là hung thủ.”
Hạ Yến xoa đầu cậu: “Thật ra từ lúc bà cụ nhìn nhầm nữ y tá thành cháu ngoại cả, cơ bản đã có thể phát hiện ra rồi.”
“Lúc đó em cũng sinh nghi, nhưng lại nhanh chóng loại bỏ.” Cố Hi Đình hơi thất vọng vì không suy luận ra hung thủ, nhịn không được nói, “Trong ấn tượng hiện tại của em, sau khi án mạng xảy ra, các nhân vật có vai trò quan trọng ngay từ đầu đều là tín hiệu khiến khán giả nhầm lẫn, hung thủ thực sự sẽ là kẻ mà chúng ta ít ngờ tới nhất.”
Không ngờ bộ phim này dẫn cậu vào kịch bản, sau đó lại đi ngược kịch bản của cậu.
Giọng Hạ Yến rất dịu dàng, lần nào hắn phân tích vụ án cho Cố Hi Đình cũng dùng ngữ điệu này.
“Vậy nên, các vấn đề phân tích không thể bị đóng khung bởi lý thuyết và kinh nghiệm có sẵn, có đôi khi bước ra ngoài nhìn vào sẽ có được cách giải thích tốt hơn.”
Cố Hi Đình gật đầu, nhớ kỹ câu này của hắn.
Sau khi xem phim xong, bọn họ lại cùng nhau đến nhà hàng dùng bữa, vẫn là đại lộ Ngô đồng quen thuộc và sân vườn xinh xắn.
Lần trước bọn họ đến đây là buổi tối Lễ Giáng sinh, mỗi người mang những suy nghĩ khác nhau, cùng ăn một bữa tiệc trong màn đêm. Chỉ mới hơn một tháng, lần này trở lại đã chuẩn bị kết hôn rồi, đúng thật là tốc độ của phi thuyền vũ trụ.
Hôm nay có tôm Hoa Mẫu Đơn tươi ngon được vận chuyển đường hàng không đến Canada, Cố Hi Đình đã từng ăn một lần, chất thịt thơm ngon lại giòn, cậu gọi một phần sashimi vì muốn chia sẻ món ngon này với Hạ Yến, không ngờ sau khi Hạ Yến xong hai con lại xảy ra chuyện.
Cố Hi Đình đặt đũa xuống, đưa khăn ăn của mình tới, chờ sau khi Hạ Yến vệ sinh xong mới nói: “Em vẫn luôn muốn hỏi, sao tự dưng anh lại bị dị ứng với hải sản thế?”
Hạ Yến khẽ cau mày: “Anh không dị ứng.”
“Vậy sao anh vừa ăn hải sản đã bị sổ mũi?” Cố Hi Đình nhắc nhở hắn, “Hai lần ăn tôm trước đây cũng thế, mà hôm nay ăn hải sản cũng bị.”
Hạ Yến thoáng sửng sốt, dường như hắn hoàn toàn không hề chú ý đến vấn đề này.
Cố Hi Đình: “Bớt thì giờ đến bệnh viện làm kiểm tra đi.”
Hạ Yến khẽ gật đầu, trong đầu chợt nảy sinh một suy nghĩ.
Trong bệnh viện tư nhân, bác sĩ nhìn báo cáo xét nghiệm của Hạ Yến, nói rành rọt: “Trước mắt có vẻ như, các thay đổi về nội tiết và hormone đã gây ra những thay đổi trong phản ứng đáp trả kích thích của hệ thống miễn dịch, dẫn đến dị ứng.”
Bác sĩ nói xong lại lấy một tờ giấy khác ra, một đống ký hiệu chuyên ngành, Cố Hi Đình nhìn không hiểu, nhưng cậu chú ý thấy Hạ Yến dần nhíu mày lại.
Bác sĩ tiếp tục nói với họ: “Xanthines, Peptide hormone, hormone tăng trưởng của con người… Theo tình trạng hiện tại của cậu, ít nhất đã dùng một tháng rồi.”
Mấy từ này thì Cố Hi Đình hiểu, cậu không nhịn được hỏi: “Thuốc kích thích?”
“Đúng vậy, lượng rất ít, nhưng tích lũy dần qua từng ngày thì vẫn có thể đạt đến mức khủng khiếp.” Bác sĩ liếc Cố Hi Đình, hỏi lại: “Cậu là bạn cậu ta?”
Cố Hi Đình gật đầu.
Bác sĩ quay lại nói với Cố Hi Đình: “Nếu là bạn thì nên giám sát cậu ta thật kỹ, cũng may là sức khỏe tốt, chứ người bình thường hấp thụ nhiều thế này khéo khi đã phát điên rồi.”
Hạ Yến cụp mắt, im lặng nhìn báo cáo kiểm tra sức khỏe.
Cố Hi Đình thì ngoan ngoãn gật đầu, nói bọn họ nhất định sẽ chú ý nhiều hơn.
Hầu hết các bác sĩ ở bệnh viện tư nhân đều kín miệng, nhưng tình huống của Hạ Yến vẫn khá hiếm gặp, ông không khỏi nói thêm vài câu: “Không cần biết cậu dùng nhiều thuốc kích thích như vậy trong hoàn cảnh nào, nhưng các cậu phải biết là thuốc kích thích sẽ để lại tác hại rất lớn cho tâm sinh lý con người, sẽ gây ra các triệu chứng nghiêm trọng như phản ứng dị ứng, suy tim, kích động và hưng cảm.”
“Nhưng may là sức khỏe cậu tốt, vì vậy lượng hấp thụ này không quá nghiêm trọng với cậu, tôi sẽ kê một số loại thuốc trung hòa cho cậu, khoảng tầm nửa tháng nữa là sẽ trở lại bình thường.”
Sau khi lấy thuốc ra khỏi bệnh viện, cuối cùng Cố Hi Đình cũng thở phào: “Làm em sợ muốn chết, thì ra những thay đổi của anh lúc trước đều là do dùng thuốc kích thích.”
Trong sảnh lớn tấp nập người ra vào, Hạ Yến khẽ “Ừ” một tiếng, không nhìn ra cảm xúc gì đặc biệt.
Cố Hi Đình lén nhìn hắn, khá ngạc nhiên về tố chất tâm lý mạnh mẽ của Hạ Yến. Nếu cậu không nhầm thì Hạ Yến đang dùng thuốc kích thích trong tình huống không biết gì, nói cách khác, Hạ Yến cho rằng não bộ xảy ra vấn đề khiến tinh thần hắn trở nên thất thường, nhưng thực ra là do hấp thụ thuốc kích thích.
Đây là một âm mưu phạm tội vừa lâu dài vừa nguy hiểm.
Nhưng cậu không ngờ Hạ Yến gặp phải chuyện lớn như vậy, mà vẫn giữ phép lịch sự kiềm chế trong suốt quá trình, gần như không hề lộ ra chút dao động cảm xúc nào. Đây là ‘đại thần không hổ là đại thần’ hở? Cố Hi Đình nhịn không được cảm thán.
Nhưng vừa dứt câu, ngay lúc cậu vừa ngồi vào xe thì bất ngờ bị Hạ Yến ôm chặt vào lòng. Đầu ngón tay người đàn ông run rẩy, lòng bàn tay nóng hổi, hai tay chứa sức mạnh khổng lồ cứ như muốn khảm cậu vào cơ thể mình.
Đâu phải bình tĩnh như nước, chẳng qua chỉ lộ vẻ yếu ớt trước mặt em mà thôi.
Ham muốn chiếm hữu mạnh mẽ, cơ thể rơi vào hưng cảm, ác mộng bừng tỉnh đêm khuya, bạo lực không thể kiềm chế… Ác mộng trong lòng lúc này bỗng chốc tan biến, thì ra hắn không phải người xấu xa như vậy, thì ra chỉ bị thuốc khống chế thôi.
Cố Hi Đình vô thức vươn tay muốn đẩy hắn ra, còn tài xế đang nhìn mà. Nhưng nhận ra cơ thể run rẩy của Hạ Yến, cậu lại vươn tay phải chậm rãi xoa đầu người kia, truyền sự ổn định cho hắn.
Sau một lúc lâu, cậu cảm giác sức tay Hạ Yến dần nới lỏng, Cố Hi Đình ngẩng đầu hỏi: “Ổn chưa?”
“Ừm, ổn rồi, cảm ơn em.”
Hạ Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đã có suy đoán về kẻ đứng sau âm mưu này, bước tiếp theo là tìm cách hấp thụ (thuốc kích thích).
Cố Hi Đình vẫn đang đắm chìm trong hưng phấn, chuyện đầu tiên khi về nhà là ném chiếc ghế giật điện ra khỏi nhà.
“Sao thế, anh không nỡ à?” Cố Hi Đình hì hục kéo ghế ra ngoài, chợt thấy Hạ Yến đứng trên lan can cầu thang nhìn mình, trong mắt là ý cười nhàn nhạt.
Hôm qua Hạ Yến nổi điên khiến phòng khách trở nên lộn xộn, giờ nhân viên công ty vệ sinh đã dọn rác đi rồi, nhưng chưa kịp bổ sung đồ mới nên phòng khách trông rất trống trải, điều này khiến hành vi dọn đồ của Cố Hi Đình có vẻ hơi hân hoan.
“Vấn đề không phải có bỏ được hay không,” Hạ Yến chỉ vào thùng rác, “Em có biết đây là rác gì không?”
Rác khô, rác ướt, rác nhà bếp, rác nguy hại, rác tái chế…
Câu tự hỏi “Mi là rác gì?” thực sự là bóng ma quá lớn*, Cố Hi Đình buột miệng thốt ra: “… Đương nhiên là rác có hại!”
(*Từ ngày 1 tháng 7 năm 2019, “Quy định của thành phố Thượng Hải về quản lý rác thải sinh hoạt” chính thức được thực hiện. Điều này có nghĩa là việc phân loại rác thải sinh hoạt ở Thượng Hải là bắt buộc, Cố Hi Đình bị ám ảnh vì phân loại rác nên buột miệng đáp là rác có hại.
P/s: Thân Thành = Thượng Hải.)
“Không cần đi vứt,” Hạ Yến bước tới, “Giật thiết bị điện xuống là có thể dùng làm ghế ngồi bình thường.”
“Anh muốn dùng chiếc ghế hỏng này để tiếp khách?” Cố Hi Đình nhíu mày, “Tạo hình quái lạ thế này, người ta lại tưởng tụi mình chơi SM đó.”
Nói thật, cái ghế này rất nghiêm túc, góc cạnh cứng cáp, làm bằng gỗ lim, còn có tay vịn rộng rãi. Nhưng vì quá nghiêm túc nên lại toát ra khí chất không phù hợp với cuộc sống gia đình, đặc biệt khiến người ta mơ màng. Hơn nữa lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Yến, chẳng phải hắn đang tự trói mình vào ghế sao?
Hạ Yến mỉm cười: “Em nhắc anh mới nhớ, nếu em thích thì chúng ta có thể thử một lần.”
Cố Hi Đình lập tức tưởng tượng ra hình ảnh Hạ Yến cởi trần thân trên quơ roi da nhỏ, sợ tới mức nổi da gà toàn thân, lắc đầu nguầy nguậy, cậu không có đam mê xem video triết học do người thật đóng đâu.
Cuối cùng cái ghế này vẫn được giữ lại, Hạ Yến tháo thiết bị điện, lót thêm một cái đệm mềm trông cũng ra gì lắm.
Nhưng nhiệm vụ trang trí lại phòng khách phải để sau, nhiệm vụ chính của họ lúc này là điều tra vấn đề thuốc kích thích.
Cố Hi Đình nghĩ thật lâu mà vẫn không ra manh mối nào, chuyện ăn uống của họ rất phức tạp, hầu hết là ăn cơm ở nhà hàng, cũng hay gọi đồ ăn ngoài, hơn nữa cậu luôn ăn cùng Hạ Yến, sao Hạ Yến uống phải thuốc kích thích mà cậu lại gần như không hề có vấn đề gì?
Mà bác sĩ còn nói là dùng thuốc trong một tháng gần đây, một tháng… Xung quanh bọn họ có những thay đổi gì?
Tiếng “Ong ong” của máy pha cà phê lọt vào tai, đêm đã về khuya, Cố Hi Đình trở thành vị khách cuối cùng của quán cà phê.
Trong lúc rảnh rỗi chờ cà phê, Cố Hi Đình bắt chuyện với Tiểu Đông: “Muộn như này mà sao các anh vẫn chưa tan làm?”
Quán cà phê đóng cửa lúc mười giờ tối, bây giờ đã muộn mười phút rồi.
“Có chút việc bị trì hoãn, đang chuẩn bị đi thì thấy cậu quay lại, nghĩ có lẽ cậu muốn mua cà phê.”
“Cậu Tiểu Cố, American của cậu xong rồi.” Tiểu Đông đặt hai ly cà phê lên bàn làm việc, thạch cao trên tay đã được gỡ hết.
“Anh cũng tới đây hơn một tháng rồi nhỉ, ngày nào cũng làm việc cật lực vậy sao được? Vẫn nên chú ý sức khỏe…”
Lời còn lại biến mất trong cổ họng Cố Hi Đình.
Tiểu Đông cười cong mắt: “Sao thế?”
Bỗng nhiên trong đầu Cố Hi Đình xuất hiện một suy nghĩ vô lý, hơn một tháng, xử lý đồ uống của họ, Hạ Yến chỉ dùng American và cà phê đen…
Cậu không thể tin nổi ngẩng đầu: “Anh…”
“Ồ, cậu phát hiện rồi hả?”
Tiểu Đông thoải mái thừa nhận chuyện này, vẻ mặt không mảy may hoảng hốt, cứ như gã đã đợi bị phát hiện từ lâu lắm rồi.
Trong khoảnh khắc đó, rốt cuộc Cố Hi Đình đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Cậu không dám cứng chọi cứng với Tiểu Đông, lập tức xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng không ngờ trong lúc xoay người lại bị một luồng sức mạnh khổng lồ tóm lấy cơ thể.
Bàn tay to lớn của gã đàn ông bịt kín miệng cậu, một giây sau, cần cổ truyền đến cảm giác nhói đau, chất lỏng lạnh lẽo hòa vào máu, Cố Hi Đình hoàn toàn mất ý thức.
Vệ sĩ chờ bên ngoài mười phút mà chẳng thấy Cố Hi Đình đâu, xông vào quán cà phê kiểm tra thì bên trong không còn ai cả, chỉ có tiếng chuông gió giòn giã vang vọng bên tai.
Cố Hi Đình chậm rãi tỉnh lại trong cơn đau đầu dữ dội, phát hiện mình bị trói vào một cái ghế, trước mắt là khuôn mặt gần như giống hệt Hạ Yến.
Đệt, thật sự khiến người ta muốn phun hương thơm ra miệng*.
(*Phun hương thơm ở đây là chửi thề, chửi bậy.)
Vì sao lần nào cậu cũng bị bắt cóc, coi cậu là quả hồng mềm dễ bóp hả?!HẾT CHƯƠNG THỨ BA MƯƠI TÁM