"... Chung quy là vì sống không còn lâu."
"..." Ánh mắt Lâm Nhiễm gợn sóng trong giây lát, cô khẽ ngẩng đầu, "Cái gì?"
Quả đúng như bọn họ suy đoán, e là Lâm Nhiễm không hề tiếp xúc chính diện với Đỗ Thu Xuyến, rồi dẫn dắt khiến một loạt vụ án phát sinh.
"Hắn bị ung thư giai đoạn cuối."
"... Cũng may." Lâm Nhiễm trái lại nở nụ cười, "May là hắn không được dễ dàng như vậy, ung thư rồi chết còn thoải mái hơn này nhiều."
Phó Sinh nhíu mày, trạng thái tâm lý của Lâm Nhiệm thực sự không quá ổn.
"Có phải là cảm thấy tôi điên rồi không?" Lâm Nhiễm dễ dàng ngồi trên lan can, một chân thon dài cạnh lan can khẽ đung đưa.
"Không." Phó Sinh hờ hững phủ nhận, anh không cảm thấy Lâm Nhiễm bị điên hay gì đó. Sau khi trải qua những chuyện ấy, bất kể Lâm Nhiễm có ở trạng thái nào đi chăng nữa thì đó cũng là điều bình thường, còn những việc kia đều do bọn họ có tội thì phải chịu.
"Người bước ra khỏi nơi đó, hoặc là biến thành một con rối mặc người thao túng, hoặc là lựa chọn trốn chạy khỏi thế giới này —"
"Hoặc là giống như tôi, giống như Tu Từ, điên một chút."
Phó Sinh nhíu mày: "... Em ấy rất tốt."
"Hi vọng anh có thể luôn cảm thấy như vậy." Lâm Nhiễm không phản bác, nhẹ nhàng nhảy một cái xuống mặt đất, cô đi về hướng Phó Sinh, "Dẫn anh đi tham quan."
Ngắm nghía căn nhà đã chôn vùi không biết bao nhiêu linh hồn tuổi trẻ này.
Phó Sinh liếc nhìn thời gian, rồi vẫn theo sau Lâm Nhiễm.
"Đây là phòng tạm giam phổ thông."
Lâm Nhiễm nhẹ nhàng mở cửa ra, cửa làm bằng sắt rất dày nặng, toàn bộ phòng không có cửa sổ, chẳng có nơi chiếu sáng, trống rỗng, đồ đạc gì cũng không có.
"Tôi đếm rồi, tôi từng tiến vào đây bốn mươi bảy lần." Lâm Nhiễm yên tĩnh nhìn chăm chú vào những vết xước trên tường, "Trong số đó có mười lăm lần qua đêm."
Trái tim Phó Sinh nhất thời đau nhói, vừa là thương tiếc cho những gì Lâm Nhiễm đã gặp phải, cũng là đau lòng khi nghĩ về Tu Từ.
"Tu Từ ở đây ít ngày, mà tiến vào rất nhiều lần."
Lâm Nhiễm phủi bụi trên một cái chốt cửa, quay người đi đến một căn phòng tạm giam tiếp theo: "Anh ấy là bệnh nhân 'quật cường' nhất mà tôi từng thấy, dù cho bị nhốt ở đây ba ngày liên tục, đói bụng đã có một khối bánh quy cùng một bát nước nhỏ, nhưng anh ấy vẫn không chịu nói lấy một câu chịu thua."
Rõ ràng chỉ cần nói một câu đồng tính luyến ái ghê tởm, tôi thật ghê tởm, cậu có thể rời khỏi cái nơi chật chội âm u này, nhưng cậu chưa từng thỏa hiệp bao giờ.
"Đây là phòng tạm giam thăng cấp."
Gian phòng này so với phòng tạm giam phổ thông có thêm một cái giường, trên giường có gông xiềng.
"Thời điểm không nghe lời sẽ bị trói ở đây, đôi lúc còn vừa phải chịu điện giật, vừa phải chịu đựng mấy đôi tay đầy mỡ trượt trên cơ thể."
Lâm Nhiễm chầm chậm dạo quanh giường một vòng, ánh mắt không có tiêu cự, như là đang nhớ lại tất cả những gì từng xảy ra ở đây.
Một lớp tro bụi dày đặc rơi trên giường, đệm chăn không ngừng thấm ướt mồ hôi, dụng cụ giật điện đáng lẽ phải ở bên cạnh đã biến mất, còn trên bức tường đối diện với giường là một màn hình chiếu.
"Bọn họ sẽ vừa chiếu phim vừa sờ mó anh, hỏi anh có cảm giác không? Còn thích con gái không?"
Bọn họ sẽ nói những điều buồn nôn — Mày thích phụ nữ chỉ vì mày chưa từng được đàn ông chạm vào, bọn tao làm vậy để trị liệu cho mày cảm thấy hài lòng về đàn ông.
"..." Phó Sinh không tự chủ nắm chặt nắm đấm, vừa nghĩ đến việc Tu Từ cũng từng nằm trên chiếc giường này, nghĩ đến sự tuyệt vọng của cậu khi bị ép chịu điện giật, anh hận không thể cho mình một bạt tai.
"Có điều đãi ngộ của bệnh nhân nam và bệnh nhân nữ không giống nhau, bác sĩ ở đây đều rất ghét đồng tính luyến ái nên đối với bệnh nhân nam phần lớn là đánh chửi và nhục mạ."
"..."
"Đây là phòng tạm giam cho nam cấp hai."
"Tôi chưa từng vào đây, nhưng đã nghe bệnh nhân khác miêu tả qua."
Bố cục nơi này và phòng tạm giam cho nữ sử dụng giống nhau, đều là một cái giường, một màn hình chiếu, một trụ máy móc đã bị vận chuyển đi.
Lâm Nhiễm ngồi xổm người xuống, nhặt roi da trên đất lên: "Bọn họ bị buộc xem những hình ảnh quấn quýt buồn nôn trong màn chiếu, không thể nhắm mắt, vì nhắm mắt sẽ bị quất roi, đồng thời còn phải chịu điện giật..."
Như vậy về lâu về dài, sẽ khiến "bệnh nhân " vô thức cho rằng điện giật và đau đớn là do những hình ảnh ghê tởm trong video đó gây ra.
Sau khi ra khỏi nơi này, trông thấy tình cảnh tương tự, hoặc tiếp xúc với người đồng giới, sẽ không tự chủ được mà bài xích, thậm chí còn sợ hãi.
Đây chính là cái gọi là trị liệu.
"Súc sinh." Phó Sinh hít sâu một hơi, phảng phất như thấy được Tu Từ của quá khứ tuyệt vọng co ro trong một góc.
Phó Sinh lần đầu tiên cảm nhận được rõ ràng sự căm hận của mình đối với Khương Sam, bà có bất kỳ chuyện gì cũng có thể nói với anh, nhưng lại đi đối xử với một thanh niên không hề có quan hệ máu mủ với mình, nỡ lòng nào?
"Chuyện điện giật này trong mắt người bình thường có lẽ là quá đáng, nhưng cha mẹ đưa chúng tôi đi chưa chắc đã không biết những thứ này."
Lâm Nhiễm dẫn Phó Sinh xuống tầng hầm: "Lại đưa anh đi xem thử nơi người ngoài không biết."
Nơi đây đã cúp điện, tầng hầm tối đen, Phó Sinh mở đèn điện thoại ra cầm tay mới miễn cưỡng thấy rõ.
"Đây là khu khách quý — nơi Đỗ Thu Xuyến cung cấp dịch vụ cho những người kia, mà chúng tôi chính là con bài phục vụ."
Phó Sinh nhìn vào các gian phòng mở cửa, khi ánh đèn chiếu qua có thể thấy từng dụng cụ tìиɦ ɖu͙ƈ thô tục lộ ra, trong mỗi phòng đều có giường, thiết bị đầy đủ, thậm chí còn có phòng hai người.
"Khu vực chúng tôi sinh hoạt đều có camera. Nhóm khách quý ngoại trừ hưởng thụ một lần còn có thể dùng tiền để nhận nuôi, chỉ cần vẫn luôn thêm phí bổ sung, chúng tôi sẽ thuộc về một cá nhân, đồng thời họ còn được trao quyền truy cập camera, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể quan sát động thái của chúng tôi."
Thật giống như đang nuôi thú cưng, chỉ khác thú cưng là con người mà thôi.
Phó Sinh lẩm bẩm: "Điên rồi..."
"Người ôm tâm tư bẩn thỉu như vậy cũng chẳng ít, chỉ là đa số người không có năng lực cũng như tài phú để có thể thỏa mãn du͙ƈ vọиɠ hiếu kỳ biếи ŧɦái của mình thôi."
Hoặc là nói, có những người có thể khống chế bản thân, nhưng những tên không kiểm soát được mình lại còn có tiền tài danh vọng để thỏa mãn bản thân mới là kinh khủng nhất.
Mà Tu Từ cũng từng suýt rơi vào trong tay những vị khách quý này, nếu như không phải ông Chu...
"Là tôi hại em ấy." Phó Sinh lộ ra một chút mệt mỏi, nếu như không phải anh, Tu Từ sao đến nỗi bị Khương Sam bức thành kết cục như vậy.
"Đừng nói như vậy." Lâm Nhiễm nghiêng đầu, "Anh ấy từng chính miệng nói, được ở bên anh là chuyện may mắn nhất."
Khi ấy vết thương trên cổ tay Tu Từ còn chưa khỏi hẳn, ánh mắt cậu trống rỗng tê dại, lúc nói lời này tuy mặt không cảm xúc nhưng lại gằn từng chữ một, nghiêm túc biết bao.
Có lẽ là bởi trời cao nợ cậu, nên mới đem Phó Sinh đến để bù đắp cho sự ấm áp mà cha mẹ và gia đình không cho cậu, vì có được tình yêu của Phó Sinh, dường như chút đau khổ đó chẳng còn đáng là bao.
...
"Xong, chuyến tham quan tới đây thôi." Lâm Nhiễm cười cười với Phó Sinh, "Anh cần phải đi rồi."
Mục đích không đạt được, đương nhiên Phó Sinh sẽ không dễ dàng rời đi: "Cô thì sao?"
"Tôi?" Lâm Nhiễm quay người nhìn về phía tường cao màu xám vây quanh đây, "Vào một ngày nào đó của hai năm trước, Lâm Nhiễm đã chết ở đây rồi."
Cô không ra được.
"Đứa bé đâu?"
"Gϊếŧ."
Thấy Phó Sinh nhăn mày, Lâm Nhiễm mới nói: "Đùa thôi, tôi ghét hắn, đương nhiên cũng không thể yên ổn nuôi nó lớn lên, cho người ta rồi."
Phó Sinh không hỏi nhiều nữa, biết càng nhiều, lòng sẽ càng ngột ngạt.
"Nếu như Lâm Nhiễm đã chết, vậy thì thay tên, đổi hoàn cảnh, làm lại cuộc đời mới."
Nơi đó sẽ có ánh nắng, có biển sao trời mênh mông, sẽ có người tốt hơn yêu thương cô.
Sẽ không có người biết đến quá khứ của cô, sẽ không có người xé rách vết sẹo đau xót của cô, và mỗi người xuất hiện bên cạnh cô đều có thể trở thành liều thuốc chữa lành vết thương.
"Nếu như cô cần, tôi có thể giúp cô."
"Tại sao?"
Thấy Phó Sinh lặng lẽ, Lâm Nhiễm hiểu rõ: "Anh sợ anh ấy biết kết cục của tôi sẽ bị ảnh hưởng?"
"Phải."
"..."
Phó Sinh kiên nhẫn chờ đợi Lâm Nhiễm trả lời. Sau một lúc lâu trầm ngâm, Lâm Nhiễm đột ngột nói một câu: "Đừng trách anh ấy, anh ấy chỉ quá sợ hãi việc anh sẽ rời xa anh ấy thôi."
--
Ngày hôm nay đại khái là ngày Tu Từ NG nhiều nhất.
"Cậu bình thường biểu hiện rất tốt, mà sao Phó Sinh vừa rời đi đã không được rồi?" Giang Huy tận tình khuyên nhủ, "Cậu không thể dành toàn bộ sự chú ý cho Phó Sinh được, cũng phải để tâm tư cho những chuyện khác chứ..."
"Tôi chỉ có anh ấy." Tu Từ thẳng thừng ngắt lời anh, khí áp quanh thân đã rất thấp.
Trăng treo giữa trời, đêm nay rất nhiều sao, ngày mai có lẽ trời rất đẹp.
Tu Từ ngơ ngẩn nhìn trăng sáng trên trời, ngay cả Giang Huy gọi cậu vài tiếng cũng không nghe thấy.
Giang Huy đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, lại không thể nói nặng lời với Tu Từ, dù sao Tu Từ bình thường có Phó Sinh ở đây đều biểu hiện rất ổn, ai mà chả có lúc trạng thái không ổn.
Người lần lượt bị NG theo là Bạch Đường Sinh, anh dễ nói chuyện, biết tình huống của Tu Từ cũng không nói gì, chỉ nói với Giang Huy bên cạnh: "Để cậu ấy nghỉ ngơi một lát đi, NG liên tục sáu lần rồi."
"Oke." Giang Huy liếc nhìn thời gian, đã mười giờ, Phó Sinh còn không thấy tăm hơi.
Ô Bách Chu không biết đã đến trường quay từ khi nào, Bạch Đường Sinh thấy thế lập tức tiến lên nghênh đón: "Sao anh lại tới đây?"
Giọng điệu của Ô Bách Chu khi nói chuyện với Bạch Đường Sinh khác hẳn so với bình thường: "Không ở lại khách sạn nổi nữa, tới đón em."
"Còn một cảnh cuối cùng, anh đợi em thêm lát."
"Được."
"Cảnh thứ tám mươi mốt phân cảnh một lần một!"
...
Cảnh quay cuối cùng khó khăn kết thúc trước mười một giờ, Tu Từ chậm chạp cởϊ qυầи áo, đống dây dợ lằng nhằng không hiểu sao lại thắt nút, làm kiểu gì cũng không tháo được.
Càng sốt ruột lại càng loạn tung lên, cái gì cũng không làm được.
Chờ cho đến khi cậu sửa sang bản thân xong xuôi, người bên ngoài đã gần đi hết sạch. Bạch Đường Sinh và Ô Bách Chu tay trong tay, tự nhiên như một đôi vợ chồng già, không hề cấm kỵ bất kì ánh mắt của ai, chậm rãi bước về khách sạn.
Tại sao lại trở về dáng vẻ ban đầu cơ chứ?
Tại sao chỉ cần vừa rời khỏi Phó Sinh thì cái gì cũng không... cái gì cũng không làm được, chỉ là một phế vật trông đẹp chứ không dùng được.
Giang Huy thấy Tu Từ ra khỏi phòng thay quần áo, vừa chuẩn bị chào đón đưa cậu trở về đã thấy Tu Từ chỉ nhìn thẳng tắp về phía trước.
Anh cũng quay đầu lại, quả nhiên là Phó Sinh phong trần mệt mỏi trở lại.
Phó Sinh đi rất nhanh, giang hai cánh tay về hướng Tu Từ. Tu Từ chần chừ đứng tại chỗ, vành mắt bắt đầu hoe đỏ.
Phó Sinh thấy thế không dừng lại mà đi thẳng đến trước mặt Tu Từ, ôm người vào lòng.
Bị hơi thở quen thuộc vây lấy, Tu Từ đến nửa ngày mới giơ tay lên, siết lấy quần áo Phó Sinh: "Sao giờ anh mới đến?"
Phó Sinh cúi đầu hôn lên trán Tu Từ: "Xin lỗi, tôi về trễ."