Tu Từ bước ra khỏi nhà vệ sinh, phủi bụi trêи vai, không biết dính bẩn từ lúc nào, mới phát hiện trêи tay vẫn cầm điện thoại mới mua của Uông Giác.
Lục Thành cau mày hỏi: "Có thấy Uông Giác không?"
"Không có." Tu Từ nhàn nhạt nói.
Một lát sau, Uông Giác từ WC đi ra, chuẩn bị quay cảnh tiếp theo, thợ trang điểm thấy má trái của hắn ửng đỏ, bối rối hỏi: "Mặt của anh..."
Uông Giác phát hiện ánh mắt của Tu Từ, đầu ngón tay run lên: "Nãy đi vệ sinh không để ý đập vào tường."
Thợ trang điểm: "..."
Phiền anh biểu diễn lại cho tôi làm sao đập được gò má vào tường? Cua đồng đi bộ?
Sau khi che bên mặt bị đánh xong, thợ trang điểm liền đi làm việc khác, Uông Giác nhìn thấy Tu Từ đang đi về phía mình, sợ đến run rẩy: "Mày làm sao! Tao vừa rồi đâu có trêu chọc gì mày!"
Tu Từ cười nhạo một tiếng, ném điện thoại di động cho hắn, không thèm quay đầu lại bỏ đi.
Uông Giác: "..."
Trong lòng mười nghìn câu đ*t m* mày lướt qua.
Hôm nay vốn dĩ là ngày quay cảnh cuối của Tu Từ, nếu trước đây cảnh cậu và Uông Giác đánh nhau dưới mưa không bị NG.
【 Sau khi nữ nhân bí ẩn kia xuất hiện, Chúc Âm hoàn toàn mất hi vọng đối với hoàng đế, nàng muốn rời đi, quay lại giang hồ.
Nhưng hoàng đế sao có thể để nữ nhân của mình rời đi, quay đầu chống lại mình?
Hắn bên ngoài giả vờ hào phóng cho Chúc Âm đi, thực tế lại phái sát thủ đi ngăn cản nàng, sát thủ nhân số đông đảo, Hạ Sơn sức mạnh phi phàm đến mấy cũng chỉ miễn cưỡng che chở được cho Chúc Âm. Lưỡi kiếm lóe lên trong đêm, Hạ Sơn chém giết tất cả kẻ địch, chính mình cũng ngã xuống vũng máu.
Mắt hắn phản chiếu bóng trăng sáng, hắn thều thào: "Thuộc hạ chúc người... một đời trôi chảy, bình an vui vẻ..."
Chúc Âm đã sớm đi, võ lực của nàng không cao, nàng rời đi trước để không ngáng chân Hạ Sơn.
Chúc Âm rất tin tưởng thực lực của Hạ Sơn, hắn trong mắt nàng luôn là một sự tồn tại mãnh mẽ, nàng chưa bao giờ nghĩ tới Hạ Sơn cũng có ngày ngã xuống.
Nàng ở dịch trạm đợi rất lâu không thấy bóng người, rốt cuộc không nhịn được quay lại tìm, chỉ thấy thi thể Hạ Sơn một kiếm xuyên tim bị binh lính vứt bỏ.
(dịch trạm: là một trạm ngựa, có nhiệm vụ tiếp nhận và vận chuyển giấy tờ công văn từ triều đình đến địa phương và ngược lại, ngoài ra còn làm nơi tạm nghỉ dọc đường của quan chức.)
Mặt nạ không biết rơi xuống đất khi nào, Chúc Âm lần đầu thấy khuôn mặt trưởng thành của thị vệ này, tuy một nửa mặt đã bị hủy nhưng vẫn mơ hồ nhìn ra hắn đã từng mang dáng vẻ thanh nhã tuấn tú.
Đuôi mắt Hạ Sơn có một vết bớt hình cánh hoa, Chúc Âm chỉ nhìn thoáng qua cũng nhận ra đây là người ăn xin nàng từng cứu khi bé. Lúc trước mua đồ ăn cho hắn, chính là thấy vết bớt này rất đẹp.
Chúc Âm rất hối hận, vì si tình một tên hoàng đế tàn nhẫn mà nàng đã hại chết quá nhiều người thật lòng quan tâm mình.
Nước mắt lăn dài trêи má, rơi xuống vết bớt ở đuôi mắt Hạ Sơn đang nằm trong lòng nàng. 】
"Tốt!"
Nữ phụ là diễn viên tên Tăng Vũ, cảnh quay vừa xong, hai người lập tức tách ra.
Tăng Vũ quan tâm nói: "Không sao chứ? Vừa nãy cảm thấy tay anh vẫn luôn run."
Tu Từ trầm mặc lắc đầu, sau lại bổ sung một câu: "Không có việc gì."
May mà cảnh quay này không đặc tả toàn thân, hậu kỳ sẽ xử lí ổn thỏa.
"Cảm ơn Lục đạo." Tu Từ nói với Lục Thành.
Cậu đương nhiên phải nói lời này, bởi vì Lục Thành bất ngờ bổ sung một cảnh cho Tu Từ. Trong kịch bản gốc, Tu Từ không hề có cơ hội lộ mặt, từ đầu đến cuối làm người vô danh mang mặt nạ.
Mà Lục Thành sửa lại một cảnh này, không chỉ để nữ phụ quay lại tìm mà còn cho cậu lộ mặt trong cảnh quay cận cảnh, dài gần một phút.
Nhan sắc của Tu Từ không tệ, nhìn gần lại càng thanh tú, bởi vì đeo mặt nạ nên thật ra không có thể hiện kĩ năng diễn xuất qua nét mặt nhiều, vừa vặn bù đắp khuyết điểm của Tu Từ.
Bộ phim này chỉ tập trung vào thiết lập tính cách của cậu, đến cuối cùng khi chết mới có một cảnh thể hiện khuôn mặt tuyệt mĩ, một khi phát sóng tuyệt đối hút không ít fan.
"Sáng mai trời sẽ mưa." Lục Thừa vỗ vỗ vai Tu Từ "Cậu chịu khó một chút, ngày mai quay bù mấy cảnh hành động trong mưa là có thể xong việc."
"Được."
Đúng như lời Lục Thành nói, hôm sau trời lại mưa.
Uông Giác là nam ba, trang điểm rườm rà hơn Tu Từ rất nhiều, khi Tu Từ đã chuẩn bị xong xuôi thì đối phương vẫn đang ở trong phòng thay đồ.
Tu Từ đi đến địa điểm chuẩn bị quay, trong nhà bố trí đều dựa theo kiến trúc cổ đại.
Nước mưa men theo viền ngói đỏ rơi xuống mặt đất, bọt nước tung tóe.
Cảnh quay này không suôn sẻ lắm, Uông Giác liên tục mắc lỗi, lúc thì đánh rơi cây gậy gỗ, lúc thì động tác bị chững lại, rất không trôi chảy.
Sau lần NG thứ sáu, Lục Thành trực tiếp nổi đóa, sạc cho Uông Giác một trận.
Tu Từ ở một bên lạnh lùng nhìn hắn, lần này không phải Uông Giác cố ý, chỉ là ngày hôm qua bị Tu Từ dọa một trận, trong lòng vẫn còn sợ, vì vậy khi cùng cậu đối diễn đều sợ hãi rụt rè, không dám ra tay.
Quay lại đến lần thứ tám, cảnh hành động này rốt cuộc cũng thông qua, áp lực xung quanh Lục Thành cuối cùng cũng giảm bớt.
Anh đi tới đưa cho Tu Từ một bao lì xì: "Chúc mừng hơ khô thẻ tre."
Tu Từ ngẩn người, không nghĩ mình cũng sẽ có lì xì hơ khô thẻ tre: "Cảm ơn."
Lục Thành vỗ vai Tu Từ: "Cậu rất tốt, hy vọng sau này còn có cơ hội hợp tác."
Diệp Thanh Trúc đứng ở đằng xa không đến, chỉ nhìn Tu Từ cười cười.
Xung quanh có rất nhiều người nói "Chúc mừng hơ khô thẻ tre" với cậu, những người này cậu chẳng hề quen biết, có vài người cảm thấy cậu được Lục đạo xem trọng, tất nhiên có thể đánh tiếng một cái, còn có người mấy ngày trước thấy Phó Sinh dẫn cậu đi, biết thân phận của Phó Sinh nên muốn để cậu lưu lại ấn tượng tốt...
Nhưng mặc kệ như thế nào, sinh hoạt của Tu Từ trong đoàn phim cũng đã kết thúc.
Cậu trở lại phòng thay đồ, cởi đồ diễn ra, thay quần áo bình thường.
Tu Từ cùng Lục Thành và Diệp Thanh Trúc nói lời từ biệt liền trở lại khách sạn thu dọn đồ đạc, cậu xách theo một cái vali nho nhỏ, đứng trước cửa khách sạn ngẩn người nhìn mưa to không ngớt.
Cậu sống ở thành phố này, trong một căn hộ cho thuê rất nhỏ.
Căn phòng chỉ rộng ước chừng hai mươi mét vuông, không có phòng khách cũng không có phòng bếp, bày giường cùng tủ quần áo, sau khi kê một cái bàn nhỏ liền không còn chỗ để những vật khác.
Ngay cả nhà tắm cũng rất chật, vòi hoa sen nằm ngay trêи bồn cầu, có chút ngột ngạt khó chịu. Nhưng may tổng thể dọn dẹp sạch sẽ, đồ đạc không nhiều, cũng coi như nhẹ nhàng thoải mái.
Tu Từ lôi một cái giỏ dưới gầm giường ra, lấy một chiếc bánh mì làm bữa trưa hôm nay.
Cậu mới ăn được một nửa, người đại diện liền gọi điện tới: "Cậu đang ở đâu?"
"Ở nhà."
"Tốt, cậu sửa soạn dần đi, tự chọn quần áo, ăn mặc thoải mái một chút. Kim Ti Ngạn tối nay có một cuộc, cậu theo tôi cùng đi."
Kim Ti Ngạn là một club nổi tiếng ở đây, người giàu có thường qua lại chỗ này, mà cái "cuộc" kia là gì lại rõ ràng quá.
Tu Từ dừng một giây, hỏi: "Ban đầu là ai?"
"Ban đầu vốn là thằng ngốc Tưởng Vân đó, tự nhiên kêu đau bụng... Tôi không biết cậu ta còn thận trọng cái gì, chỉ muốn làm phụ nữ mà không muốn bị đàn ông làm, có chuyện tốt như vậy mà một chút thiệt thòi đều không chịu."
"Cậu cũng đừng giống như Tưởng Vân, không hiểu sao..."
"Nếu như Phó tiên sinh phát hiện thì làm sao?" Chắc hẳn Vu Chấn cho rằng cậu đã cùng Phó Sinh làm.
Nhưng một tiểu minh tinh không có gì ngoài gương mặt như cậu, trong cái giới này bị ép phải hầu hạ người khác cũng không lạ.
"Sẽ không phát hiện." Vu Chấn dụ dỗ nói, "Nếu cậu đi tôi sẽ để cho một vài cảnh quay, sẽ không xảy ra chuyện gì."
Theo sự tình ban đầu, Tu Từ chắc chắn sẽ từ chối, nhưng cậu nhớ mang máng trêи tờ lịch trình Diệp Thanh Trúc đưa kia, Phó Sinh cũng có một cuộc hẹn ở Kim Ti Ngạn, chính là đêm nay.
Cậu nói: "Được."
- -
Tiếng nhạc ầm ĩ chói tai, đây chính là club, Vu Chấn đi đằng trước, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng riêng, trưng ra khuôn mặt tươi cười rồi cúi đầu với những người ở trong: "Xin lỗi xin lỗi, chúng tôi đến muộn."
Tu Từ quay đầu nhìn một vòng, ở đây có rất nhiều phòng riêng, không biết Phó Sinh đang ở chỗ nào.
"Đến muộn cũng không thành vấn đề, chất lượng tốt là được..." Người ở bên trong đầy hứng thú nhìn Tu Từ ở đằng sau Vu Chấn: "Một gương mặt mới à..."
Bản thân Vu Chấn cũng rất bất ngờ, Tu Từ dưới tay hắn xem như tương đối ngoan ngoãn, ngoại trừ mấy chuyện nguyên tắc sẽ không cùng hắn tranh luận.
Mà như mấy loại cuộc rượu này, Tu Từ đều không một chút dính líu.
"Thôi nào, lại đây." Một người đàn ông mập mạp cười híp mắt nói.
Vu Chấn đương nhiên hiểu chuyện, hắn đẩy Tu Từ ngồi vào giữa mình và người đàn ông, tự rót hai ly rượu để Tu Từ nâng ly mời gã.
"Lưu tổng, ly này chúng tôi kính ngài."
Tu Từ lặng lẽ né tránh móng heo của Lưu tổng, nhích người sang bên cạnh.
Lưu tổng và Vu Chấn liếc mắt nhìn nhau, thấy thế liền hiểu rõ, mặt hàng hôm nay có hơi kiêu căng.
Nhưng không sao cả, đậu hũ nóng không thể ăn vội, Lưu tổng không còn nóng vội táy máy tay chân nữa, bắt đầu trò chuyện tán phét cùng những người khác.
Bọn họ nói từ sàn chứng khoán đến các khoản đầu tư gần đây, từ một nam diễn viên dễ nhìn đến chuyện đoàn phim mình mới đầu tư còn tài nguyên nào trống...
Trong này, ngoại trừ Tu Từ và bọn họ, còn có những người đại diện khác và diễn viên vô danh dưới trướng họ đến đây.
Giữa lúc đấy, có một nam nghệ sĩ chủ động đi vào phòng vệ sinh bên trong, chẳng được bao lâu, người đàn ông vừa luôn sờ mó eo hắn cũng đi vào.
Điện thoại di động vang lên một tiếng, Tu Từ mở ra nhìn, là Vu Chấn nhắn tới ——
Cậu đừng có ngồi yên như khúc gỗ, kính rượu Lưu tổng nhiều chút, dỗ hắn vui vẻ, để hắn cho cậu vai nam phụ trong bộ phim mới đầu tư cũng không thành vấn đề.
Nói như khúc gỗ hơi quá, Tu Từ cũng uống gần ba chai rượu rồi.
Cậu làm lơ tin nhắn, đứng dậy nói đi vệ sinh một chuyến.
Trong phòng cũng có WC riêng, nhưng khổ nỗi hai người vừa vào vẫn chưa đi ra, nếu tới gần còn có thể nghe thấy bên trong truyền ra một ít âm thanh ái muội, những người ở đây đã sớm hình thành thói quen, ngoảnh mặt làm ngơ.
Lúc cậu vừa quay người, Lưu tổng cùng Vu Chấn liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười cười, cụng ly một cái.
Một viên thuốc màu trắng rơi vào ly rượu trêи bàn, lập tức tan ra...
Nói là đi vệ sinh, Tu Từ chỉ muốn tìm người nào đó.
Cậu không thể khống chế ɖu͙ƈ vọng của bản thân, muốn mỗi giây mỗi phút đều được kiểm soát động thái của đối phương.
Cậu vẫn luôn lo sợ, sợ có một ngày, Phó Sinh lại lần nữa biến mất không tăm hơi.
Phòng riêng ở đây đều có cửa sổ bằng kính, bình thường dùng để người phục vụ quan sát tình hình bên trong. Tu Từ lấy trong túi ra một cái khẩu trang che khuất mặt, lại đội mũ lên, đi xem từng phòng từng phòng một.
Ở đây có quá nhiều phòng riêng, Tu Từ nhìn qua mấy chục chỗ cũng không tìm được Phó Sinh. Đến phòng cuối cùng ở ngã rẽ, cậu ngẩng đầu liếc nhìn bên trong, vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc.
Bên trong rất yên tĩnh, chỉ có một người đàn ông đeo kính đang ngồi trêи sô pha.