"Hết bao nhiêu?"
Người đàn ông trẻ tuổi trước quầy lười nhác báo một con số: "Anh kiểm tra thử xem dữ liệu bên trong còn không, đã rời quầy thì không nhận đổi trả nữa."
"..."
Người nọ là do Từ Châu đề cử cho anh, nghe nói rất lợi hại, thời trẻ vô cùng nổi danh, sau này xảy ra vài biến cố nên mới chạy đến gần thành phố điện ảnh mở tiệm sửa chữa, sản phẩm điện tử nào cũng có thể sửa.
Điện thoại đã sửa xong không có mật mã, theo như lời đối phương nói dữ liệu bên trong đều đã khôi phục hết.
Phó Sinh mở thư viện đầu tiên, lật lại từ đầu, hầu hết các bức ảnh đều có liên quan tới anh.
Bức đầu tiên là anh thời cấp ba mặc đồng phục học sinh, một tay đeo cặp sách, dựa vào thân cây lớn nói chuyện cùng người bên cạnh.
Phó Sinh không nhớ ra được cảnh tượng này, đối tượng nói chuyện là ai anh cũng chẳng rõ lắm, nhưng rõ ràng lúc bấy giờ anh còn chưa thân với Tu Từ, vì tấm hình này vừa nhìn đã biết là chụp trộm.
Đó là lần đầu Tu Từ và Phó Sinh cùng ăn cơm ở nhà ăn, Tu Từ ăn được một nửa đột nhiên lấy điện thoại ra, cây ngay không sợ chết đứng bảo với anh: "Anh cười tí đi, em chụp cái ảnh."
Phó Sinh hỏi cậu chụp ảnh mình làm gì, Tu Từ lời ít mà ý nhiều: "Dễ nhìn, ngon cơm."
Lúc đấy Phó Sinh đã không còn gì để nói, nhưng không hiểu sao lại không muốn từ chối Tu Từ, để mặc cậu chụp ảnh, thậm chí còn làm poster với lý do "mấy cô gái đều như vậy".
Sau này Phó Sinh mới biết, "mấy cô gái" Tu Từ nói tới là những bạn nữ cùng lớp có người trong lòng, họ đều lấy ảnh chụp trộm của người mình thích làm poster.
Chỉ có điều Tu Từ so với các cô cao cấp hơn một bậc, các cô dùng ảnh chụp trộm, Tu Từ dùng ảnh quang minh chính đại được phép chụp.
"Cái điện thoại này sau này cũng không cần dùng nữa, tôi sửa nó chủ yếu để chuyển mấy tấm ảnh đi."
Phó Sinh tiếp tục xem album, ngày tháng càng gần bức ảnh có liên quan đến anh càng ít, mãi cho đến hai năm trước, ảnh chụp liên quan đến bóng dáng của anh biến mất hoàn toàn.
Có khoảng gần một tháng, Tu Từ không chụp một bức nào.
Bức ảnh đầu tiên sau một tháng là bức lúc trước Tu Từ cài làm màn hình khóa.
Tu Từ ôm Nhu Nhu đã biến thành mèo nhà, vết cắt trên cổ tay vẫn như ẩn như hiện lộ ra.
Ngực Phó Sinh nhói lên trong giây lát, những bức ảnh tiếp theo phần nhiều là liên quan đến Nhu Nhu, còn có không ít ảnh ông Chu.
Một tuần sau, ảnh chụp đột ngột dừng hẳn lại, ảnh của Nhu Nhu và ông Chu biến mất toàn bộ. Đến tận ngày hôm nay của hai năm sau, Tu Từ không hề chụp nấy một bức.
Phó Sinh nhíu mày, thời gian Nhu Nhu và ông Chu mất gần nhau?
Trong lòng anh nổi lên một chút cảm giác quái dị, còn cả tấm hình Tu Từ ôm Nhu Nhu cũng khá kỳ quái. Bức ảnh đó hẳn là được người khác hỗ trợ chụp vì cả hai tay Tu Từ đều ở trong ảnh. Nhưng nếu có người chụp hộ, tại sao chỉ chụp phần thân và Nhu Nhu mà không chụp cả mặt?
Thêm cả khoảng cách cũng quá gần rồi...
So với có người chụp hộ, lại giống như tự sắp đặt tự chụp hơn.
Phó Sinh không nghĩ nhiều nữa, thoát khỏi thư viện.
WeChat vẫn còn tài khoản, Phó Sinh tiện tay mở ra, vừa chuẩn bị thoát ra thì phát hiện có điều không đúng, tài khoản này không phải cái trước đây Tu Từ thường dùng, cuộc trò chuyện bên trong chỉ có một, mà ngay cả người liên lạc bên trong cũng độc một người.
Phó Sinh run lên một hồi, lấy điện thoại của mình ra. Anh không nhớ mình đã chấp nhận lời mới kết bạn từ "người lạ" này khi nào nữa.
Xem ở điện thoại Tu Từ, chắc là vào khoảng thời gian bọn họ chưa tách ra, Tu Từ lén lút lấy điện thoại Phó Sinh thêm vào.
Sau đó hai năm ở bên nước ngoài, Tu Từ thường dùng tài khoản này gửi tin nhắn cho anh, phần lớn là một vài lời chúc mừng thông thường, chẳng hạn như sinh nhật vui vẻ, ngày lễ hạnh phúc, năm mới an lành.
Anh chưa từng trả lời, vì lí do công việc nên người liên lạc trong WeChat có rất nhiều, anh không thể có ấn tượng với từng người một.
Lòng Phó Sinh vô cùng đau đớn, rõ ràng Tu Từ có thể liên hệ với anh, nhưng lại không tìm anh nói rõ ngọn nguồn sự tình, tự mình miễn cưỡng chịu những oan ức ấy.
Ứng dụng trong điện thoại không nhiều, ghi chép trò chuyện cũng không có gì đặc biệt, dạo này phần lớn là tin nhắn liên hệ của vài người phụ trách đoàn phim, Phó Sinh còn thấy cả số điện thoại của Lục Thành.
Lướt lên trên nữa, một số đuôi 3749 thi thoảng sẽ xuất hiện.
Là Lâm Nhiễm.
Phó Sinh cũng không cảm thấy bất ngờ, cuộc trò chuyện của Tu Từ và Lâm Nhiễm trong hai năm quá khứ chưa từng gián đoạn, một tháng sẽ liên lạc một lần như vậy.
Tin nhắn lại còn ngắn gọn hơn, ngoại trừ tin quảng cáo thì cũng chỉ có tin nhắn trò chuyện giữa Tu Từ cùng Lâm Nhiễm.
Phó Sinh do dự rất lâu, cuối cũng vẫn nhấn vào.
【 Ngày 30 tháng 7 năm 20
Lâm Nhiễm: Vết thương trên cổ tay cắt chỉ rồi à?
Tu Từ: Ừ.
Lâm Nhiễm: Đừng tiếp tục làm như vậy nữa, rất đau, để lại sẹo cũng xấu lắm. 】
【 Ngày 15 tháng 8 năm 20
Lâm Nhiễm: Dạo này thế nào?
Tu Từ: Vẫn như cũ.
Lâm Nhiễm: Nhớ anh ta à?
Tu Từ: Ừ. 】
【 Ngày 15 tháng 9 năm 20
Lâm Nhiễm: Tu Từ, anh muốn đi tìm anh ta không?
Tu Từ: Không.
Lâm Nhiễm: Tại sao? Nếu là vì không có tiền, tôi có thể giúp anh. Nếu như sợ mẹ anh ta, vậy thì nói thẳng tất cả mọi chuyện cho anh ta biết.
Tu Từ: Tôi không muốn trở thành sự lựa chọn của anh ấy. 】
...
Ngực Phó Sinh đau đớn đến nghẹn ngào, cái gọi là không muốn trở thành sự lựa chọn của anh, đó là Tu Từ không muốn Phó Sinh phải đưa ra lựa chọn giữa mình và mẹ.
Vừa sợ Phó Sinh sẽ đau lòng khi phải thật sự cắt đứt với mẹ, vừa sợ bản thân sẽ trở thành thứ bị vứt bỏ.
Nhưng thực tế, Phó Sinh đã sớm đưa ra lựa chọn khi tất cả mọi chuyện còn chưa xảy ra.
Tin nhắn về sau vẫn còn, Lâm Nhiễm về cơ bản là cách nửa tháng lại nhắn cho Tu Từ một lần, như để xác nhận tình trạng của cậu xem còn sống hay không, cách một tháng chỉ có hai tin nhắn.
Tin nhắn Lâm Nhiễm gửi tới giống như một cô gái bình thường, chưa từng trải qua mặt đen tối đó, khích lệ bệnh nhân Tu Từ tích cực sống sót.
Tin nhắn cuối cùng là vào sáng sớm trước khi điện thoại Tu Từ bị hỏng —
【 Tu Từ: Anh ấy nghi ngờ... Anh ấy đang điều tra.
Lâm Nhiễm: Đừng sợ, biết cũng chẳng sao, anh không hề sai.
Tu Từ: Nhưng anh ấy sẽ đau khổ... 】
Phó Sinh nhớ lại chuyện hôm ấy, đêm trước đó anh ôm Tu Từ ngủ say gọi điện cho Từ Châu, để y hỗ trợ tra thử xem người đưa Tu Từ vào trung tâm là ai, người ký tên là ai.
Sáng sớm hôm sau, vì Tu Từ chưa tỉnh nên anh đến đoàn phim trước, không ngờ Tu Từ tỉnh lại lại phát bệnh, nghĩ anh bỏ mình rời đi nên mới đánh vỡ điện thoại.
Hiện tại nhìn tin nhắn này, Phó Sinh vừa giận vừa đau lòng, Tu Từ phải chịu nhiều ấm ức vốn không nên có như vậy, lại còn suy nghĩ đến anh có vì chân tướng mà đau khổ không.
"Sao lại ngốc như vậy..."
Phó Sinh cảm tạ Lâm Nhiễm từ tận đáy lòng. Nếu không có cô, có lẽ Tu Từ đã chẳng thể chống chịu được.
Hít một hơi thật sâu, Phó Sinh điều chỉnh lại tâm tình, chuẩn bị trả tiền rời đi, khóe mắt lại thoáng trông thấy một thư mục lẻ loi, bên trong là một ứng dụng xa lạ.
Ứng dụng trong máy Tu Từ ít, thư mục này tồn tại có vẻ khá bất ngờ.
Phó Sinh mở ra nhìn xem, là một ứng dụng giám sát kịp thời, có vẻ kết nối đồng thời với camera ghi hình.
Mục đăng nhập hiện số điện thoại Tu Từ, nhưng phải nhập mật khẩu mới có thể tiến vào.
Phó Sinh nhíu nhíu mày, không thử nghiệm nhập mật khẩu, lên tiếng chào chủ tiệm rồi rời đi.
--
Tu Từ vẫn luôn mất tập trung giữa các cảnh quay buổi chiều, mỗi một lần hít thở đều có vẻ sợ hãi.
Nếu như bị Phó Sinh phát hiện, cậu phải làm thế nào?
Anh sẽ cảm thấy cậu biếи ŧɦái ư, sẽ muốn từ bỏ cậu sao?
Tu Từ không tự chủ được mà nắm thật chặt nắm đấm.
"Cắt!"
Giang Huy cau mày nói: "Tu Từ sao vẫn chưa vào trạng thái vậy? Vừa nãy không cần nắm tay."
Tu Từ hoàn hồn, nói một tiếng xin lỗi trầm trầm.
Giang Huy thở dài, không lỡ nặng lời với cục cưng quý giá của Phó Sinh: "Cậu nghỉ ngơi tí đã, xem lại kịch bản, điều chỉnh lại trạng thái một lát."
"Vâng..."
Tu Từ rời trường quay, đi tới bồn rửa tay trước phòng vệ sinh, vỗ nước lạnh lên mặt để tỉnh táo hơn chút.
Cậu thấy chính mình trong gương đã trôi gần hết lớp trang điểm, ánh mắt dần trở nên hờ hững.
Mày sợ cái gì chứ?
Nếu mà biết thì thế nào?
Cùng lắm là đi đến dự tính xấu nhất.
Không giam giữ được trái tim anh, vậy hãy cầm cố bước chân của anh.
Một giọng nam đột ngột vang lên: "Đạo diễn Phó tốt với anh như vậy, tại sao anh vẫn không có cảm giác an toàn thế?"
Tu Từ nghiêng mắt nhìn lại, là Phong Thừa.
Cậu ta dựa vào cánh cửa, vẻ mặt mang theo nghi hoặc rõ ràng.
"... Không liên quan tới cậu." Tu Từ lạnh lùng thả một câu, chuẩn bị đi tìm Hoàng Âm trang điểm lại.
"Anh may mắn hơn nhiều so với tôi..." Phong Thừa cười khổ, "Mấy năm qua tôi sống cứ như chuyện cười vậy, tôi cũng chẳng biết tương lai nên làm gì."
"..."
Bước chân Tu Từ hơi ngừng lại, hiếm thấy không kíƈɦ ŧɦíƈɦ Phong Thừa mà nói một câu sự thật: "Buông bỏ đi, cậu tranh không nổi với người chết."
"..."
Tu Từ chưa kịp trang điểm đã thấy Phó Sinh trở lại.
Thời gian lâu hơn so với Phó Sinh dự tính, anh đi đi về về mất một tiếng đồng hồ.
Lòng Tu Từ run lên, chần chừ một giây mới nhào vào vòng tay rộng mở của Phó Sinh.
"Sao giờ anh mới về?"
"Giữa đường nhận được cuộc điện thoại, bị chậm trễ."
Vẻ mặt Phó Sinh so với thường ngày không có điều gì đặc biệt.
Tu Từ thầm thở phào nhẹ nhõm.
May là lúc phản ứng lại, cậu đã dùng điện thoại mới đăng nhập phần mềm kia, hủy đăng nhập từ điện thoại cũ.
Cậu chôn mặt trong ngực Phó Sinh, trước mắt một mảnh tăm tối —
Nhất định phải tìm thời gian lấy camera xuống.
Phó Sinh nhéo mặt Tu Từ: "Sao em thích làm nũng quá vậy? Nghe Giang Huy nói em NG năm lần?"
"Dạ..."
"Nhanh chóng điều chỉnh trạng thái." Phó Sinh tét một cái vào mông Tu Từ, "Lát nữa lại NG thì tôi phải dữ với em."
"..." Tu Từ hé miệng, vừa định nói gì đó, điện thoại Phó Sinh đã vang lên.
Phó Sinh liếc nhìn, là Từ Châu gọi tới.
Anh nhận cuộc gọi, Từ Châu bên kia đi thẳng vào vấn đề: "Không thấy Lâm Nhiễm."
"..." Phó Sinh theo bản năng liếc nhìn Tu Từ trong lòng.
Tu Từ ôm eo Phó Sinh, ngẩng đầu nhìn anh: "Sao vậy anh?"