Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 71: Tự hủy




Sắc mặt Lạc Kỳ Phong thoạt nhìn hơi tái so với thường ngày, Tu Từ không biết hắn uống nhầm thuốc gì, có ý gì mà ở đây trưng ra nụ cười giấu dao.

"Chúng ta đi thôi." Vu Mạc cau mày nhìn phía bên kia đường, ở đó hình như có hai cô gái lờ mờ nhận ra Lạc Kỳ Phong, đang ghé đầu kề tai bàn luận gì đó, bộ dáng nóng lòng muốn đi qua.

Bên đây La Thường cũng bước ra từ trong cửa tiệm, ba người không quay đầu lại đi về phía khách sạn.

La Thường mở miệng hỏi: "Lạc Kỳ Phong nói gì với cậu thế?"

Tu Từ lắc đầu: "Không có gì."

Vu Mạc tính tình ngay thẳng, không thích người nói chuyện lòng vòng như Lạc Kỳ Phòng: "Cả người âm dương quái khí, chắc chắn không có ý tốt."

La Thường không còn khí phách như vừa xối rượu Tô Sướng Liệt, nhẹ nhàng thở dài: "Nếu biết trước sẽ gặp phải bọn họ..."

"Cùng trong một giới, không thể tránh được." Vu Mạc an ủi, "Hơn nữa người sai đâu phải chúng ta."

La Thường lắc đầu một cái: "Chủ yếu sợ lúc quay chụp bọn họ ngáng chân các cậu."

Khách mời của chương trình kỳ này vẫn chưa công bố, cho nên bọn họ không thể sớm chuẩn bị bất cứ điều gì.

La Thường dặn dò: "Hai cậu đừng xung đột thẳng với bọn họ, dù sao lượng fan họ đông hơn, hậu kỳ hơi cắt sửa biên tập tí là khó tránh khỏi dị nghị."

"Yên tâm, không nghiêm trọng như chị nghĩ đâu." Vu Mạc đặt tay lên vai Tu Từ, một giây sau đã bị bỏ ra, anh cũng chẳng thèm để ý, "Chị mang tiền bữa khuya trả cho Tô Sướng Liệt à?"

Nhưng tình cảnh La Thường vung tay nện tiền lên đầu Tô Sướng Liệt, khí phách nói 'Ai ham mấy đồng tiền thúi của mày' trong tưởng tượng của Vu Mạc lại chẳng hề xuất hiện.

La Thường cười nhạo một tiếng: "Có chó đuổi tới nguyện ý trả tiền, cớ gì phải đuổi đánh nó đi."

Tu Từ: "..."

Lời hai người bên cạnh cậu không sao nghe được, tiếng nước chảy  trong tai nghe đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của cậu.

Phó Sinh đang tắm, điện thoại bèn để trên giá cạnh vòi nước.

Tiếng nước chảy dần dần ngừng lại, anh cầm khăn lông lau nước trên tóc: "Về khách sạn à em?"

Tu Từ thấp giọng nói: "Vừa ra thang máy."

Phó Sinh: "Mới ăn tôm hùm xong nhớ phải đánh răng."

Tu Từ: "Em biết rồi..."

Răng của Tu Từ tuy trắng sáng thẳng đều nhưng thật ra không quá khỏe mạnh.

Thời kỳ đầu lúc răng cửa của cậu bị sâu, cha mẹ không muốn quản, cho là không có việc gì. Sau đó răng bị sâu đục rỗng một khối nhỏ, thường xuyên khoét vào phần thịt bên cạnh, đau đến mức không chịu nổi.

Cuối cùng là Phó Sinh phát hiện ra chuyện này, dẫn cậu đi bệnh viện hàn răng sâu, cũng theo dõi khi cậu ăn xong đồ ngọt hay đồ cay nhất định phải súc miệng, thói quen đó vẫn duy trì trong thời gian dài nên răng chưa bị hỏng lại.

Trở về phòng, La Thường dặn dò một số hạng mục họ cần chú ý, tốt nhất là rời giường trước bảy giờ sáng, vì lần này tất cả khách mời chương trình đều phải để mặt mộc lên hình nên phải cố chuẩn bị mặt mũi và tóc tai xong từ trước.

Dù không trang điểm cũng phải trông nhẹ nhàng thoải mái chút.

Rất nhiều khách mời bị quay cảnh rời giường đều đã sửa sang bản thân trước, rồi nằm dài trên giường nghịch điện thoại, chờ người quay phim và tổ chương trình đến thì giả vờ làm dáng vẻ vừa mới tỉnh giấc.

Dù sao cũng đâu có mấy người có thể đảm bảo sắc đẹp đỉnh cao lúc còn ngái ngủ?

Phó Sinh lại chuyển cuộc gọi thoại thành cuộc gọi video, nhìn Tu Từ bắt đầu đánh răng rửa mặt.

Ăn xong bữa khuya dính đầy mùi tôm hùm đương nhiên phải tắm táp sạch sẽ, lúc Tu Từ nắm chặt góc áo chuẩn bị cởϊ qυầи áo mới phản ứng lại: "Anh ơi..."

Khóe môi Phó Sinh nhếch lên: "Không muốn bị tôi nhìn à? Vậy cúp máy đi."

"... Không cúp máy."

"Vậy có muốn bị nhìn không?"

"..."

Tu Từ nín nửa ngày, chỉ có thể thỏa hiệp: "Muốn..."

Thật ra cũng chẳng có gì có thể nhìn, tiếng nước chảy lớn dần, hơi nước từ nước nóng bốc lên làm mờ camera, dù vậy nhưng lúc mới đầu Tu Từ vẫn còn hơi xoắn xuýt một cách kỳ dị.

Rõ ràng nếu nói theo cách của Phó Sinh, có chỗ nào của cậu mà Phó Sinh chưa từng nhìn thấy? Phó Sinh cũng từng tự tay giúp cậu tẩy rửa tắm táp rất nhiều lần, nhưng điều đó lại hoàn toàn khác so với cảm giác bị nhìn chằm chằm qua kết nối điện thoại cách nhau ngàn dặm.

Tu Từ cẩn thận lau khô camera, thấp giọng nói: "Anh ơi, em xong rồi."

"Đã buồn ngủ chưa?"

Tu Từ vốn định lắc đầu, đây coi như là lần đầu bọn họ xa cách sau khi quay lại, cậu muốn nhìn Phó Sinh thêm một lát nữa.

Nhưng cậu ngẩng đầu nhìn lên, kim giờ đã chỉ hai giờ, còn Phó Sinh sáng mai mới sáu giờ hơn đã phải rời giường đến đoàn phim.

"Hơi hơi buồn rồi." Tu Từ nằm nghiêng trên giường, nhỏ giọng yêu cầu, "Em có thể để gọi thoại rồi ngủ không?"

"Đương nhiên có thể."

Tu Từ cong cong khóe miệng, lúm đồng tiền xuất hiện trên màn hình: "Anh ơi, anh ngủ ngon."

"Bé Từ ngủ ngon nhé."

--

Phó Sinh nhìn Tu Từ nhắm mắt lại mới chuyển từ video call thành gọi thoại.

Anh vừa lắng nghe hô hấp nhè nhẹ của Tu Từ, vừa gửi tin nhắn cho Merlin.

Lần thăm khám thứ hai sắp đến, nhưng Phó Sinh lại phát hiện một vài vấn đề khác.

【 Merlin: Ý của cậu là trông thấy cậu ấy học cười trước gương?

Phó Sinh: Đúng, từng bắt gặp hai lần.

Merlin: Có vạch trần cậu ấy không?

Phó Sinh: Không.

Merlin: Bây giờ cậu có tiện nhận điện thoại không?

Phó Sinh: Không tiện lắm. 】

Vốn có điện thoại dự phòng để gọi, lúc đấy có thể tắt mic ở chiếc này rồi gọi điện cho Merlin, nhưng bây giờ điện thoại dự phòng của anh vẫn đang để cho Tu Từ dùng.

【 Merlin: Vậy cũng không sao, nhắn tin trò chuyện cùng được. Tôi muốn hỏi một chút, cậu có từng nói với cậu ấy những lời kiểu này không? Ví dụ như "Tôi thích dáng vẻ lúc em cười". 】

Phó Sinh hơi dừng lại, anh nhớ lại rất lâu, nhớ được quả thật mình từng nói một câu như vậy, "Bé con cười lên là đẹp nhất."

"Thế giới của cậu ấy bây giờ hoàn toàn lấy cậu làm trung tâm, xuất hiện trạng thái như vậy cũng không quá lạ. Cậu ấy sợ cậu sẽ rời đi, sẽ bỏ cậu ấy lại, vì vậy sẽ dốc hết sức lực làm những thứ cậu yêu thích."

Merlin đầu bên kia dừng lại một quãng thời gian rất dài, gửi qua một tin nhắn thoại: "Có lẽ không phải cậu cố ý, nhưng đối với cậu ấy mà nói, từng câu từng chữ của cậu đều có thể mang ý tứ riêng."

Phó Sinh nhìn tin nhắn thoại trên màn hình chuyển thành một đoạn văn thật dài, hơi nhíu mày: Tôi cần phải làm gì?

Merlin nói: "Thật ra phương pháp trị liệu nhanh nhất là để cậu ấy rời khỏi nguyên nhân một khoảng thời gian, cũng như tự nguyện chuyển biến tốt, nguyện ý điều trị... Nhưng tôi nghĩ, cậu ấy sẽ không đồng ý."

Phó Sinh: ... Tại sao?

"Bởi vì nguyên nhân là cậu."

Một hồi trầm mặc rất lâu, thật ra Phó Sinh đã rõ từ lâu, ngọn nguồn làm Tu Từ luôn nơm nớp lo lắng hay đau khổ khó chịu vẫn luôn là anh.

Tu Từ mỗi giây mỗi phút đều lo rằng anh sẽ rời đi, sau khi tình cảm phai nhạt sẽ yêu người khác, sẽ vứt bỏ cậu và ôm ấp ai đó khác.

Nếu đúng như lời Merlin nói, tách ra một khoảng thời gian để Tu Từ tiến hành trị liệu giải mẫn cảm (*) có thể khiến bệnh tình của cậu chuyển biến tốt lên, dù tàn nhẫn đến mấy anh cũng có thể buông tay.

(*) Dùng chính loại thuốc mà bệnh nhân đã phản ứng để điều trị cho bệnh nhân

Nhưng nếu như không có chuyển biến tốt thì sao? Vậy sẽ phải đối mặt với kết quả còn tệ hơn, Phó Sinh không dám đánh cược.

Về phía Tu Từ dạo gần đây thoạt nhìn nghe lời quá mức nhưng thực tế, Phó Sinh không chỉ tận mắt thấy cậu nhìn gương học cười mà còn tìm thấy trong góc nào đó của đoàn phim thuốc viên mỗi sáng cậu phải uống.

Chỉ cần buổi sáng Phó Sinh không để mắt tới, Tu Từ dường như sẽ không ngoan ngoãn uống thuốc.

Không phải Phó Sinh không hiểu rõ trạng thái của Tu Từ đối với mình đã cố chấp đến quá mức, đã tiến vào trạng thái gần như có chút hoang tưởng. Tu Từ hoàn toàn vứt bỏ thế giới bên ngoài ngoại trừ anh, nơi đáy mắt chỉ có anh.

Phó Sinh: Ngoại trừ để em ấy rời xa tôi trị liệu còn có thể cải thiện bằng phương pháp khác không? Chậm một chút cũng không sao.

Merlin: Thái độ của cậu rất quan trọng, cậu... cậu quá mềm lòng. Để tôi suy nghĩ kỹ lại, đợi ít ngày nữa chúng ta gặp mặt trò chuyện tiếp.

Phương pháp tốt nhất để chữa lành một vết thương đã lâu không khép miệng là xé toạc nó ra, moi phần thịt thối rữa bên trong ra. Mặc dù sẽ rất đau, nhưng chỉ cần chịu được là sẽ tái sinh.

Một vài đạo lý có thể hiểu đều đã hiểu, nhưng thời điểm chính thức thực hiện lại có đủ điều kiêng kỵ.

--

Bảy giờ sáng, Tu Từ bị Phó Sinh đã vào đoàn đánh thức: "Tổ chương trình sắp tới, đi rửa mặt ăn sáng đi."

Bữa sáng gọi khách sạn phục vụ, Phó Sinh thấy cậu ăn xong mới giống như tùy tiện dặn dò một câu: "Nhớ uống thuốc."

Tại một góc Phó Sinh không nhìn thấy, thuốc viên men theo lòng bàn tay rơi vào thùng rác, thấy Phó Sinh vẫn đang trò chuyện cùng Giang Huy bên cạnh.

Ánh mắt Tu Từ lóe lên, ừng ực uống một ly nước nhỏ, nhìn qua đã thấy dáng vẻ như vừa uống thuốc xong.

Cậu quá chán ghét dáng vẻ trì độn sau khi uống thuốc, trái tim lẫn cảm xúc đều đồng thời chết lặng, có những lúc phải nhìn Phó Sinh rất lâu mới có thể khơi dậy cảm giác vui vẻ.

Tu Từ không thích như vậy, cậu tình nguyện không được chữa trị, tình nguyện chỉ sống vì một Phó Sinh.

Tổ chương trình sắp tới, họ đã phỏng vấn xong những khách mời khác, Tu Từ và Vu Mạc là hai người cuối cùng.

Bởi vì đã chuẩn bị thẻ phòng, thợ quay phim cùng người dẫn chương trình đi vào dễ như ăn cháo, nhìn thấy Tu Từ ngồi ngay ngắn trên ghế sopha chầm chậm uống nước thì kinh ngạc chớp mắt.

"Tiểu Từ thức dậy rất sớm à?" Người dẫn chương trình cười nói, "Mấy thầy cô trước đều bị chúng tôi đánh thức."

Là đánh thức thật hay giả vờ bị đánh thức cũng chỉ có mình họ biết, Tu Từ trả lời ngắn gọn: "Có thói quen dậy sớm."

Không có Phó Sinh ở bên nên chăn gối cũng chẳng có gì đáng lưu luyến, vừa nãy dù Phó Sinh không gọi cậu, cậu cũng nên tỉnh rồi.

"Hiện giờ người trẻ tuổi có thể duy trì thói quen ngủ sớm dậy sớm thật sự hiếm gặp, Tiểu Từ rất lợi hại đó!"

"Không ngủ sớm." Tu Từ dừng một chốc mới bổ sung, "Rất muộn."

"..." Người dẫn chương trình bất đắc dĩ nở nụ cười, khách mời bình thường đáng ra phải thuận theo lời này thiết lập tính cách, kết quả Tu Từ lại không tiếp lời.

"Cậu ngủ rất muộn dậy rất sớm mà da dẻ vẫn tốt quá, là có bí quyết gì sao?"

"Không có." Vì trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm hai người lạ, Tu Từ ngay cả cười cũng không buồn, "Trời sinh."

"..." Người dẫn chương trình nhướng mày, loại minh tinh chuyên môn đối lập cùng MC không hiếm thấy, rất nhiều người đi theo thiết lập tính cách khác với mọi người.

Cô ngồi xuống chỗ cạnh Tu Từ trên sopha: "Tiểu Từ đeo tai nghe là đang nghe nhạc à?"

"Không phải."

Tu Từ hơi hơi cong khóe môi: "Đang trò chuyện cùng đạo diễn Phó."

Phó Sinh đột nhiên bị điểm mặt chỉ tên: "..."

Bắt đầu từ lúc sáng sớm rời giường, mí mắt của anh cứ giật mãi. Ngày đó lúc Tu Từ cố chấp nói muốn tham gia phỏng vấn, Phó Sinh cũng có cảm giác này.

"!" Người dẫn chương trình lần này thật sự kinh ngạc. "Đạo diễn Phó bây giờ có thể nghe thấy chúng ta sao?"

Tu Từ gật gật đầu.

Người dẫn chương trình rất nhanh đã chỉnh sửa kịch bản phỏng vấn: "Tiểu Từ thoạt nhìn có quan hệ rất tốt với đạo diễn Phó?"

Tu Từ thận trọng nói: "Có thể coi là vậy."

"Đạo diễn Phó hiện giờ nhân khí không quá cao, Tiểu Từ có thể thay đạo diễn Phó giúp tôi trả lời vài vấn đề của fan không?"

Người dẫn chương trình mở laptop lên, giống như đang xem kịch bản, thực tế là đang nhanh chóng tìm tòi mấy vấn đề mà fan của đạo diễn Phó hiếu kỳ: "Nếu trả lời không được, có thể nhờ đạo diễn Phó trong tai nghe giải đáp, cậu thay lời truyền đạt lại là được."

Tu Từ gật gật đầu, hơi rũ mắt, mái tóc mềm mại che khuất ánh mắt, nhìn không rõ cảm xúc của cậu giây phút này.

"Câu hỏi đầu tiên, nghe nói đạo diễn Phó hai năm trước từ chối ý định thu nhận đồ đề của đạo diễn Danh trong nước, dứt khoát kiên quyết ra nước ngoài, chuyện này có thật không?"

Hô hấp Tu Từ cứng lại, việc này cậu không hề biết.

Trong lòng Phó Sinh thót một cái, nhanh chóng nhờ Giang Huy chỉ huy hiện trường một lát, bản thân đi tới một góc trợ giúp Tu Từ làm phỏng vấn: "Là thật, tình huống lúc đó rất phức tạp, chờ tôi đến nói chi tiết cho em."

Giống như đang trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình, nhưng thật ra Phó Sinh đang trấn an Tu Từ, sợ cậu suy nghĩ nhiều.

"... Là thật."

"Câu hỏi thứ hai, đạo diễn Phó đối với việc chọn vai cho《 Vãng sinh 》phải trải qua nhiều đợt tuyển chọn, liệu có tình huống điều động nội bộ không?"

Vấn đề này tương đối sắc bén, người dẫn chương trình rõ ràng đang ám chỉ Tu Từ. Dù sao cậu cũng là người mới, tương đối dễ bắt bí, bây giờ không khống chế tốt kiếm mánh lời thì đợi đến khi nào?

Âm thanh lạnh lùng của Phó Sinh vang lên bên tai Tu Từ: "Nói cho cô ta biết, có điều động nội bộ, Diệp Thanh Trúc."

Diệp Thanh Trúc vừa chuẩn bị tìm Phó Sinh bàn bạc chợt dừng bước, bắt cô chặn dao thật sự rất không thẳng thắn...

"Cô Diệp là người điều động nội bộ, cô ấy rất thích nhân vật này."

"..."

Vì là vấn đề của dân cư mạng nên người chủ trì cũng không tiện truy hỏi, cô chỉ có thể cười cười chuyển câu hỏi: "Vậy đến câu hỏi thứ ba, bạn trai nhỏ của đạo diễn Phó là người như thế nào?"

Thấy Tu Từ đang trầm mặc, người dẫn chương trình cười híp mắt nói đùa: "Mọi người đều muốn biết đạo diễn Phó thích người kiểu gì, xem có cơ hội đào góc tường hay không?"

"Không có cơ hội đâu." Tu Từ trả lời một vấn đề cuối cùng của người dẫn chương trình, cuối cùng nói mà không có biểu cảm gì, "Anh ấy thích tôi như vậy mà."

Người dẫn chương trình: "..."

Khá lắm, dưa này thật lớn, chương trình kỳ này không hot thì đúng là lẽ trời khó dung mà!

Phó Sinh cách đó ngàn dặm: "..."

Tốt lắm, mí mắt không còn giật nữa.