Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 60: (Canh một) Phòng ở vẫn còn chứ?




Ngày hôm qua từ đoàn phim quay lại khách sạn bằng cách nào, Tu Từ vẫn không nhớ nổi.

Chỉ mang máng nhớ rằng bên tai vẫn luôn có âm thanh dỗ dành cậu, gọi tên cậu, nói với cậu đừng sợ.

Ban sáng lúc tỉnh dậy Tu Từ cũng không phát hiện điều khác thường, tuy Phó Sinh trông có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn giống ngày thường, hôn lên khóe môi cậu nói tiếng chào buổi sáng.

Mãi đến khi ăn sáng uống thuốc xong, sau cảnh quay đầu tiên, Tu Từ mới phát hiện điều không đúng.

Phó Sinh lúc theo dõi màn hình không dưới một lần xoa nhẹ vị trí bên eo, nhưng khi phát hiện cậu đang nhìn lại lập tức thu tay về.

Mới vừa quay cảnh đầu, Tu Từ trực tiếp mắc lỗi để NG rồi kéo Phó Sinh đến phòng nghỉ, vén áo lên kiểm tra tình huống.

"Em..." Đầu ngón tay Tu Từ hơi run, "Em lấy cái gì đập?"

"... Cái gạt tàn thuốc lá." Phó Sinh bất đắc dĩ nhìn vành mắt Tu Từ ửng hồng, "Tôi không sao, không đau."

"..." Tu Từ khó khăn nói ra một câu, "Em xin lỗi."

Sao có thể không đau, cái gạt tàn nặng thế nào đương nhiên Tu Từ biết.

Bên eo xuất hiện một vết bầm lớn, còn hiện mấy vệt tím, nhìn rất kinh hãi.

"Thật ra thì vẫn hơi đau." Phó Sinh đưa tay bóp mặt Tu Từ, "Bé con thổi thổi cho tôi thì hết đau liền."

Anh vốn muốn dùng chuyện cười để khiến đề tài này thoải mái hơn, không ngờ Tu Từ thật sự nửa quỳ giữa hai chân anh, cúi đầu hôn lên mảng da thịt trên eo.

Phó Sinh hít hà một hơi, nhiệt độ toàn thân đều dồn về một chỗ, ngứa ngáy trên da lan xuống dưới, lửa nóng không ngừng tăng vọt.

"... Được rồi, không còn đau nữa." Anh nỗ lực kéo Tu Từ lên, "Em không cảm thấy tư thế này giống như em đang ——"

Phó Sinh còn chưa dứt lời, đã bị hành động kế tiếp của Tu Từ chặn lại.

Cậu không chỉ hôn mà thậm chí còn vươn đầu lưỡi liêm liếm, xúc cảm ướŧ áŧ đến mức khiến Phó Sinh trực tiếp kéo người lên ôm chặt vào lòng: "Đừng nghịch."

Đuôi mắt Tu Từ hơi phiếm hồng, vì chân bị Phó Sinh kẹp không nhúc nhích được, chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi.

Phó Sinh nắm cằm Tu Từ, hôn nhẹ lên má cậu: "Không trách em, tôi biết em không cố ý... Cố ý cũng không sao, nhưng chúng ta cố hết sức không tái phạm vào lần sau được không nào?"

Tu Từ ôm cổ Phó Sinh, hơi nóng quanh quẩn trong hốc mắt ngừng lại. Cậu trầm mặc dụi dụi giữa cổ Phó Sinh: "Vậy để bác sĩ Tô tới xem một lát."

"Được." Phó Sinh sảng khoái đáp ứng, vốn không muốn gọi Tô Hồng Khang để Tu Từ phát hiện ra rồi suy nghĩ nhiều, bây giờ đã biết rồi thì tìm bác sĩ xem sao, đứa nhỏ mới có thể an lòng hơn đôi chút.

"Nhưng đợi cảnh đầu của chúng ta kết thúc đã nhé, bọn họ cũng đang chờ, hửm?"

Tu Từ bất đắc dĩ gật đầu, vùng ra khỏi vòng tay Phó Sinh lôi anh đi đến trường quay.

"Cảnh đầu phân cảnh một lần một Action!"

【 Kể từ khi mẫu hậu bị đày vào lãnh cung, sinh hoạt của Mộ Tương ngày càng khó khăn, bọn nô tài dựa thế còn vô tình cố ý cắt xén lương lĩnh hằng tháng của hắn, cũng có lẽ do bị người ta sai khiến.

Mộ Tương nhìn Sư Hòa và Mộ Ngọc đi cạnh nhau phía trước, yên tĩnh đứng nơi bóng tối, nhìn trộm sự dịu dàng người kia chưa từng cho hắn.

Một lần đánh cược cuối cùng.

Mộ Tương và Sư Hòa đột nhiên quay đầu lại chạm mắt nhau, hắn không tránh né, mà nở một nụ cười có thể coi là ngoan ngoãn.

Hắn muốn ngôi vị hoàng đế, muốn thiên hạ này, muốn Sư Hòa thần phục hắn, cũng không còn như xưa không bao giờ tin vào cái gọi là thiên mệnh của Sư Hòa, không tranh không đoạt.

Sao lại không thể trái với ý trời, có bị thiên lôi đánh hắn cũng chịu.

Quá mệt mỏi...

Hắn đếm không xuể mình đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, lần nào cũng đều bị Sư Hòa khống chế hoặc khuyên nhủ cho dù là kế hoạch nào.

Nếu làm trái ý trời mà cũng không chiếm được thứ mình muốn, vậy đổi lấy báo ứng từ giờ hôn mê không tỉnh cũng không tồi. 】

Phó Sinh vốn lo lắng vừa mới lăn lộn một hồi Tu Từ không thể nhập tâm, không ngờ cậu thích ứng rất khá, cảnh này không có lời thoại cũng có thể biểu đạt cảm xúc vô cùng đúng chỗ.

"Chúng ta có thể đi tìm bác sĩ Tô chưa?"

Thắc mắc đầu tiên sau khi diễn xong của Tu Từ chính là muốn Phó Sinh đi tìm Tô Hồng Khang, kiên quyết chặn luôn cả lời khích lệ của Phó Sinh đã đến bên môi.

Anh xoa xoa đầu Tu Từ, thấp giọng nói: "Được."

Tô Hồng Khang hơi kinh ngạc kiểm tra vị trí vết bầm của Phó Sinh: "Sao lại thành ra thế này?"

Phó Sinh vốn định bảo không cẩn thận va vào góc bàn, nhưng không ngờ Tu Từ đã nhanh hơn một bước: "Gạt tàn thuốc lá đập vào ạ."

"..." Tô Hồng Khang rõ ràng đã nghẹn một giây, "Cặp đôi trẻ cãi nhau là chuyện bình thường, nhưng cố hết sức đừng động thủ, không chỉ tổn thương thân thể mà còn tổn thương tình cảm..."

Tu Từ cúi đầu, không thấy rõ biểu tình: "Sau này sẽ không đâu ạ."

Thấy thái độ nhận sai của Tu Từ tốt như vậy, Tô Hồng Khang vui mừng gật đầu: "Có chuyện thì cứ nói rõ ràng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không đến mức phải đánh nhau."

Phó Sinh: "... Ngài thấy xử lí như thế nào thì tương đối tốt?"

"Không quá nghiêm trọng, lấy cho cậu ít thuốc trở về bôi lên là ổn, trước khi ngủ cũng có thể dùng khăn mặt chườm nóng một lát." Tô Hồng Khang xua xua tay, "Không phải vấn đề lớn."

Thuốc men đều do Tô Hồng Khang chuẩn bị sẵn, trong kịch bản có kha khá cảnh chiến đấu, không thể thiếu trắc trở, xuất hiện vết bầm cũng là chuyện thường xảy ra.

Ông vừa sửa lại tờ đơn vừa thuận miệng nói: "Hôm nay ba mươi tám độ, cậu mặc kín như thế cẩn thận say nắng."

"..." Phó Sinh đỡ trán.

"..."

Tu Từ sửng sốt phút chốc, người cậu thể hàn, thêm cả lúc này mặt trời còn chưa lên cao hẳn, cũng chưa xem dự báo thời tiết, hoàn toàn không biết hôm nay nóng thế nào.

Nhưng hôm nay sau khi nhiệt độ lên tới ba mươi độ, Phó Sinh mặc áo dài tay trông hơi kỳ quặc, cúc áo cổ tay cũng cẩn thận cài lên, che nửa cổ tay.

Tu Từ mím môi, không nói gì.

Phó Sinh nhẹ nhõm, giải thích với Tô Hồng Khang: "Chưa kịp xem dự báo thời tiết đã ra ngoài rồi."

Nói được lời này đến Phó Sinh còn không tin, bọn họ dàn dựng phim thường xuyên phải điều chỉnh dựa vào thời tiết, hôm nay ngoại trừ cảnh của Tu Từ lúc sớm hầu như không có cảnh ngoài trời.

Tu Từ đứng bên ngưỡng cửa đỏ thẫm, nhìn mặt trời bên ngoài lên cao, lại nhìn Phó Sinh đứng trước máy quay, trên trán lấm tấm mồ hôi hột.

Cậu đi tới cạnh Phó Sinh, không coi ai ra gì tìm khăn giấy lau mồ hôi cho Phó Sinh. Trong căn nhà gỗ nhỏ đầy ắp người, mùi mồ hôi quyện với mùi nước hoa riêng lẻ, nồng đậm nghẹt thở.

Tu Từ nhỏ giọng nói: "Em muốn về khách sạn một chuyến."

"Không được." Phó Sinh trước tiên nói chuyện cảnh quay với Giang Huy bên cạnh, sau đó không hề do dự cự tuyệt đề nghị của Tu Từ.

Tu Từ mím môi: "Rất nhanh là về mà."

Phó Sinh hơi nhíu mày, vẫn lo lắng: "Em về làm gì?"

Tu Từ bướng bỉnh không nói lời nào, cứ như vậy nhìn Phó Sinh.

Phó Sinh đến cùng vẫn phải thỏa hiệp, anh muốn xoa đầu Tu Từ, nhưng lòng bàn tay đầy mồ hôi nên đành từ bỏ: "Vậy chúng ta gọi điện thoại."

Tu Từ nói tiếng vâng, ngoan ngoãn lấy tai nghe ra nối máy với Phó Sinh.

Dọc đường về khách sạn hai người vẫn luôn trò chuyện, Phó Sinh chú ý động thái của cậu từng giây từng phút, người bình thường bị quản như thế e rằng sẽ thấy nghẹt thở, nhưng Tu Từ lại cảm thấy thỏa mãn.

"Đã tới chưa?"

Tu Từ quét thẻ mở phòng: "Vừa đến."

"Được." Phó Sinh không hỏi lại Tu Từ trở về làm gì, anh không thể vì mình quá lo lắng mà thật sự đem Tu Từ giắt theo bên thắt lưng, một chút thời gian riêng tư cũng không cho.

"Cảnh cuối sắp bắt đầu rồi, tôi không cúp điện thoại, bao giờ em trở lại nói một tiếng."

Tu Từ theo bản năng gật đầu, lập tức lại nhận ra Phó Sinh không nhìn thấy, mới nói một tiếng trầm thấp "Em sẽ nhanh thôi."

Trong phòng đã không còn thấy dấu vết nảy sinh tranh chấp giữa cậu và Phó Sinh hôm qua, hẳn là dì dọn phòng vừa đi chưa bao lâu, huân hương trong phòng mới đốt lên.

Tu Từ tìm trong ngăn của Phó Sinh một chiếc T-shirt trắng, chuẩn bị mang đến đoàn cho Phó Sinh thay.

T-shirt trắng còn tỏa ra mùi hoa dành dành dễ ngửi, là mùi hương xà phòng Phó Sinh thường dùng.

Tu Từ do dự một giây, vùi mặt vào trong T-shirt, hít sâu một hơi.

Trong tai nghe tình cờ vang lên tiếng Phó Sinh trầm thấp trò chuyện cùng người bên cạnh, Tu Từ còn mang máng nghe thấy Giang Huy hỏi một câu "Đứa nhỏ nhà cậu đâu?"

"Về khách sạn lấy đồ rồi."

Giang Huy trêu ghẹo nói: "Không dễ gì, lúc thường chỉ tiếc không thể treo móc lên người cậu, hôm nay thế mà lại tách ra..."

Phó Sinh cười một tiếng, Giang Huy lại tiếp tục nói: "Cậu đột nhiên công khai tình yêu lên Weibo có thể làm tan nát trái tim một nhóm cư dân mạng đấy, đều đang gào thét dưới Weibo cậu này."

"Vậy cũng hết cách rồi, đời này cứ thế mà kẹt trong tay em ấy thôi."

Tu Từ ngơ ngác ngẩng đầu, mới nhớ ngày hôm qua có chuyện như vậy, giữa lúc ý thức mơ màng cậu đúng là có nhìn thấy một thông báo Weibo...

Cậu treo máy rời khỏi giao diện gọi điện, mở Weibo Phó Sinh ra.

Trạng thái đầu tiên nghiễm nhiên là — Có chủ rồi, nhóc trong nhà là một bình giấm chua, đừng kêu ông xã nữa, nhóc con cứ giận là muốn khóc, khó dỗ cực kỳ.

Tu Từ kinh ngạc nhìn trạng thái weibo này, trong lòng rầu rĩ, có chút chua, cũng có chút ngọt,

【 "Mấy cô gái gọi anh là chồng."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Hắn bảo anh không thừa nhận anh là bạn trai em."

"Vậy để tôi nghĩ một vài biện pháp?" 】

Từ lúc họ gặp lại tới nay, bất kể là giai đoạn giằng co ban đầu hay sau khi quan hệ bắt đầu dịu lại, Phó Sinh đối xử với cậu gần như đều theo kiểu cầu được ước nấy, hệt như ba năm bọn họ bên nhau ấy, dịu dàng kiên nhẫn.

Dưới Weibo đúng là có rất nhiều lời gào thét, nhưng biểu đạt chúc phúc cũng nhiều.

— Má mi cứu con, con vừa mới rơi vào bể tình đã thất tình uhuhuhu...

— Tuy rất đau lòng, người đàn ông tui thích cũng thích đàn ông, nhưng vẫn chúc phúc bên nhau thật dài thật lâu đến đầu bạc răng long!

— Vốn không cảm thấy Phó Sinh quyến rũ chỗ nào nhưng nhìn ảnh đột nhiên công khai chuyện tình lại cảm thấy người đờn ông này thiệt men lỳ!

— Bạn trai ảnh nhất định vô cùng hạnh phúc!! Ảnh mới ra mắt công chúng mấy ngày đã trực tiếp thông báo khắp nơi mình có bạn trai, yêu yêu!

— Quả-chanh.jpg. Nếu mà bạn trai cũ của tôi công khai tình yêu quyết đoán như này, hắn cũng không đến nỗi thành bạn trai cũ...

— Chúc hạnh phúc nha, quả quyết để ý xem thường ngày có được ăn đường ở chỗ này của đạo diễn Phó hem!!

— Quỳ gối cầu mong đạo diễn Phó đăng bạn trai hằng ngày!!! Mỗi lần đu cp đều bị chính chủ tránh hiềm nghi vả mặt, lần này tôi muốn đu thật sự!!

— Đồng ý!! (1/10000) Huyết thư quỳ gối cầu đạo diễn Phó up thêm mỗi ngày, có thêm tí ảnh hay gì đó thì tốt hehe...

— Tôi siêu cấp tò mò nhóc con trong miệng đạo diễn Phó có dáng vẻ ra sao á, thấy xưng hô hai người chắc hẳn là niên thượng, mạnh doạn đoán một bé bi cưng cưng, kiểu giống như là mặt trời nhỏ.

— Nô nô, thấy đạo diễn Phó nói có vẻ giống tiểu thiếu gia ngạo kiều, kiêu căng quen rồi, ăn giấm cũng phải hờn dỗi, cuối cùng bị đạo diễn Phó phát hiện liền ôm vào lòng dùng sức dỗ dành...

— Thứ lỗi cho tôi đen tối, xin hỏi lầu trên, tại sao lại dùng sức dỗ dành, cụ thể là dùng sức như nào? (Bút cho bồ đêy)

Tu Từ: "..."

Cậu cái hiểu cái không, nhưng ba chữ mặt trời nhỏ vẫn khiến tim cậu chợt co rút lại đau đớn.

— Khá cảm phục, nếu idol tôi lúc trước giống Phó Sinh, quyết đoán công khai tình yêu, không chần chừ, không màng tất cả mà nói ra, sao tôi có thể đột nhiên thoát fan.

— Nhất trí, không phải không cho idol yêu đương gì, chỉ cần họ quang minh chính đại đáng mặt đàn ông nói tôi chuyện tình yêu, về sau chúng tôi biết chân tướng cũng không đến nỗi khó tiếp thu.

— Hơn nữa mỗi khi nổ ra tin tức đều lấy việc riêng tư làm cớ, chúng tôi không muốn danh tính đối phương, họ chỉ cần nói một câu thì dù tôi có thoát fan cũng sẽ khen một câu Man.

Lời oán hận kiểu này dường như không ít, nhưng ở trong giới giải trí đúng là bình thường, bị truyền thông khui ra phanh phui lại chết cũng không nhận, đến khi có chứng cứ vô cùng xác thực mới nhảy ra nói một câu chúng tôi ở bên nhau, đây là cuộc sống riêng tư của chúng tôi, làm ơn đừng quấy rầy quá mức...

Tu Từ không bận tâm mấy chuyện này, cậu tiếp tục lướt xuống, thẳng đến khi thấy một bình luận hơi chói mắt mới buông điện thoại xuống.

— Cậu trai này nhất định cũng rất ưu tú nhỉ, mới có thể gặp được người ưu tú không kém như ảnh.

Tu Từ nhìn T-shirt trắng dưới thân suy nghĩ thất thần.

Phó Sinh ưu tú sao?

Đương nhiên, anh luôn biết mục tiêu của mình là gì, muốn gì, cũng vì thế mà nỗ lực, hướng về mục tiêu tiến tới.

Bản thân mình đây... ưu tú ư?

Tu Từ sẽ mãi nhớ tới câu "Phế vật" mà mẹ Phó Sinh quát mắng, bà nói cậu không xứng với Phó Sinh, sẽ chỉ trở thành điểm ô uế trong sinh mệnh Phó Sinh.

Phó Sinh vẫn luôn tiến về phía trước.

Còn mình lại u ám trốn sau lưng anh, kéo bước chân anh, nỗ lực lôi anh vào trong vũng bùn lầy.

Nghĩ như vậy, hình như Khương Sam nói không sai.

Thật lâu sau, cậu nhắn cho một dãy số một tin: Ngài Tưởng, phòng ở vẫn còn chứ?