Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 59: Mọi sinh mệnh đều đáng được trân trọng




【 "Ba tháng trước, bác sĩ đầu tiên trong tổ chức dính líu đến hành vi xâm phạm đã được ra tù... Rất xin lỗi, tôi không biết nên gọi hắn kiểu gì, tạm thời gọi là bác sĩ đi."

"Hắn được pháp luật tha thứ, hắn vô tội... Nhưng bùn nhầy trên cơ thể chúng tôi mãi mãi cũng không gột sạch được."

"Cuộc sống tôi từng ao ước là tìm một thành phố non xanh nước biếc, một phòng ngủ một phòng khách, nuôi hai mèo một chó, ở bên cô gái tôi mến cùng nhau trải qua quãng đời còn lại, không cần một tờ giấy kết hôn, cũng chẳng mong cưới hỏi đàng hoàng, chỉ cần hai bên tình nguyện là tốt rồi..."

"Nhưng tất cả những thứ này đều đã bị phá hủy."

"Hai năm nay, tôi không dám ra khỏi cửa, không dám bước chân khỏi căn phòng này, không dám tiếp xúc tứ chi với bất kì người nào, thậm chí cha tôi chỉ muốn tới gần tôi trong bán kính ba mét cũng làm tôi vô thức run rẩy."

"Tôi không thể khống chể nổi bản thân mình. Sau khi được về nhà, tôi cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều trở nên xa lạ, tôi tìm không ra ý nghĩa sống tiếp, ngày nào cũng ngơ ngơ ngác ngác sống không bằng chết, thậm trí còn chẳng hay mình đã đến trước cửa sổ, băng qua lan can, cầm dao lên từ khi nào."

"Tôi dựa vào những vết sẹo trên cánh tay này để cảnh tỉnh sự thật rằng mình còn sống, chỉ có khi cảm thấy đau đớn, tôi mới có thể quên đi những hồi ức kinh tởm đó."

"Thuốc men đối với tôi đã chẳng còn bất kỳ ý nghĩa gì, chúng chỉ làm phản ứng của tôi trở nên trì độn, cảm xúc với mọi thứ đều tê dại, tôi thậm chí chẳng biết mình còn có thể được gọi là người không."

"Rốt cuộc có mấy người sẽ ẩn mình ở nơi âm u như ma cà rồng, cả ngày không trông thấy ánh mặt trời?"

... 】

Video rất dài, Tu Từ vùi trong lồng ngực Phó Sinh, cả người run rẩy xem được nửa chừng.

Mỗi một từ Lâm Nhiễm nói ra đều có thể gợi lại hồi ức khoảng thời gian đó cho cậu, nhưng so với cậu, Lâm Nhiễm và những người ở sở Giới Đồng đó mấy tháng mà nói lại càng bất hạnh hơn.

Ít nhất cậu còn có Phó Sinh.

Ít nhất cậu còn có thể giữ lại Phó Sinh.

"Chúng ta không xem nữa em nhé?" Phó Sinh dễ dàng rút điện thoại trong tay Tu Từ ra, hôn nhẹ thái dương cậu.

Tu Từ không hề phản ứng mặc Phó Sinh sắp xếp, mãi đến khi nằm xuống được Phó Sinh ôm lấy mới miễn cưỡng hoàn hồn, cậu bám vào vạt áo Phó Sinh, mang theo tiếng nức nở bé đến mức không thể nghe thấy mà thấp giọng nói: "Rốt cuộc cô ấy muốn làm cái gì..."

Lâm Nhiễm cụ thể muốn làm gì không ai biết, nhưng Phó Sinh lại biết được thông tin từ trước ở chỗ Diệp Thanh Trúc nên đoán ra vài phần.

Hẳn là Lâm Nhiễm đã phát hiện viện trưởng Đỗ Thu Xuyến đã trở lại nên mới không màng tất cả ra mặt, đem vết thương quá khứ đã hư thối xé toạc ra, máu me đầm đìa phơi bày trước mặt công chúng.

Cô muốn công đạo, muốn những kẻ đã từng làm chuyện bất chính phải trả giá thật đắt.

Với tình hình xã hội hiện giờ, dư luận là lưỡi dao duy nhất người bình thường có thể nắm trong tay. Chỉ là đâm tổn thương người khác, cũng cứa phải chính mình.

Đây lại là một đêm không ngủ, cái chết của Hoàng Nhạc khi trước lại được đem ra bàn tán, người có khứu giác nhạy bén nhanh chóng phát hiện hướng gió dư luận không đúng.

Phong Ngu mới có tiếng xấu, Lâm Nhiễm đã lên tiếng rồi. Nếu không phải vì chắn dao cho Phong Ngu thì chỉ có một khả năng, thứ gọi là giao dịch mà Lâm Nhiễm nói có quan hệ cùng Phong Ngu.

Đoạn video không đầu không đuôi này, Lâm Nhiễm có ám chỉ rằng sở Giới Đồng có một ít người trong dây xích lợi ích bí mật vẫn chưa bị bắt giữ, những người kia cũng chưa phải trả giá đắt. Nhưng khi mọi người cho rằng Lâm Nhiễm muốn nói tên hoặc tung ra chứng cứ, đột nhiên đã không còn đoạn sau.

Chỉ để lại câu cuối cùng "Trong khoảng thời gian này, thậm chí tôi còn mang thai."

Phó Sinh đột nhiên có dự cảm không ổn, Lâm Nhiễm giống như đang câu cá.

Có lẽ cô muốn khiến Đỗ Thu Xuyến và những người khác phải trả giá, nhưng có mấy ai biết thứ cô muốn đánh đổi là gì chứ?

— Thật sự là tôi vừa khóc vừa xem hết video này, quá tuyệt vọng...

— Chưa từng nghĩ thế giới lại có một mặt đen tối như vậy, nếu đổi lại là tôi sợ rằng sớm đã bỏ cuộc.

— Mấy tên cặn bã này dù có xẻ thịt lột da cũng không hết tội, bọn họ đâu chỉ hủy diệt một Lâm Nhiễm, còn có nhiều Lâm Nhiễm khác cùng số phận...

— Đm, đang chuẩn bị ngủ, một cái video thành công làm huyết áp tôi tăng vọt, tối nay không ngủ nổi rồi.

— Tức chết rồi tức chết rồi tức chết rồi!!! Những người bị hại ở trong bóng tối hoảng loạn không thấy ánh mặt trời, mà đám thủ phạm kia nói không chừng còn đang ở chỗ nào đó xa hoa đồi trụy đây.

— Thề là tôi khóc từ đầu đến giờ, sưng cả hai mắt, sao có thể có người ác độc như vậy...

— Trông mấy bồ đều đang khóc kìa, chỉ có tôi quan tâm đến ý nghĩa video này à? Còn cả tại sao Lâm Nhiễm lại để đoạn"Trong khoảng thời gian này, thậm chí tôi còn mang thai" ở cuối.

— Ừ nhỉ, cảm giác như cô ấy đang chờ đợi gì đó...

— Cũng chưa nói cái thai đã phá hay ra sao rồi.

— Chắc chắn phá thai rồi, ai nguyện ý sinh một đứa trẻ có được do bị cưỡng bức? Sinh nó ra chẳng phải vẫn luôn nhắc nhở bản thân ban đầu vì sao lại có đứa bé này à?

— Đừng nói với tôi là đứa bé vô tội, nếu là tôi nhìn nó nhiều một cái cũng cảm thấy buồn nôn.

— Nhất định là phá rồi, tình huống như vậy không thể đẻ nó ra, cha mẹ của cổ chắc cũng không đồng ý.

— Chị gái thật sự rất thê thảm, dung mạo của cổ ưa nhìn quá, qua cách ăn nói cũng có thể thấy nếu không có chuyện ban đầu xảy ra chắc chắn tương lai của cô ấy sẽ xán lạn lắm đây...

— Sao không có ai chửi cha mẹ cô ấy vậy? Thích người cùng giới là chuyện tội ác tày trời đến thế à?

— Ba mẹ cô ấy là người thế kỉ trước à, không phải luật đã sớm bãi bỏ đồng tình luyến ái là bệnh tâm thần sao, thế mà còn bắt đi trị liệu, đm nó!

— Con gái của mình biến thành tình trạng như giờ thì bọn họ vui vẻ hứng khởi? Bọn họ mới là đầu sỏ gây tội, là thủ phạm!

Giọng điệu dưới phần bình luận càng lúc càng kịch liệt, Tu Từ được Phó Sinh dỗ uống thuốc đã ngủ rồi, khóe mắt vẫn còn giọt nước chưa khô.

Bây giờ là hơn hai giờ sáng, Phó Sinh vẫn chưa buồn ngủ.

Anh đeo tai nghe tiếp tục xem video, đọc bình luận dưới hot search, mãi đến tận lúc Diệp Thanh Trúc nhắn tin:

— Đang có người dùng tiền xóa hot search.

— Tin tức xã hội bùng nổ như này sẽ không có người ngu đến mức đi dẹp chứ?

— Không biết, tôi đã chào hỏi rồi, bất kể đối phương ra bao nhiêu tiền, tôi sẽ ra gấp đôi, tôi muốn nó chiếm hết các tiêu đề trong một tuần.

— Tôi nói với Quản Thiệu một tiếng.

— Ừ... Tôi thật sự không ngờ Lâm Trình An vẫn dính dáng vào mấy chuyện này, đúng là không bằng chó lợn.

Phó Sinh hầu như chưa bao giờ thấy Diệp Thanh Trúc chửi bậy, dù lúc cô tức giận nhất thì hành vi cử chỉ vẫn vô cùng khéo léo.

Dù chỉ là gõ chữ nhưng có thể nói ra bốn từ không bằng chó lợn này cũng thấy cô giận dữ nhường nào.

Phó Sinh nhìn đứa nhỏ trong lòng, cúi đầu hôn một cái.

Thân hình gầy gò của Tu Từ cùng cách thức xử sự của cậu luôn có thể khiến anh quên mất đối phương đã là người trưởng thành hai tư tuổi rồi, sớm không còn là đứa nhỏ từng theo sau anh một câu lại một câu Phó Sinh.

Vẫn dính người như cũ, vẫn yêu thích như xưa, nhưng tin tưởng lại không có mấy.

Đứa nhỏ cũng có tâm tư riêng của mình, có những người và việc không muốn nói cho anh biết.

Cái tin nhắn "Ma quỷ dõi theo anh", Phó Sinh không tin là gửi nhầm số, theo thông tin đã biết mà nói thì ác ma này rất có thể chỉ Đỗ Thu Xuyến hoặc những cá nhân đã từng tham dự vào dây xích giao dịch của sở Giới Đồng.

Về phần tin nhắn, đại khái do chính Lâm Nhiễm hoặc người có cảnh ngộ không khác cô lắm gửi cho Tu Từ.

Cái chết của Hoàng Nhạc chỉ là ngẫu nhiên ư? Nỗi hận đỉnh điểm đối với cha mẹ nhẫn nhịn hai năm mới bùng phát, mới thả một ngọn lửa thiêu rụi tất cả, lại vừa vặn vào lúc Lâm Trình An về nước?

Lần đó cảnh sát từng hỏi có phải Tu Từ liên hệ ký giả truyền thông không, Tu Từ phủ nhận.

Như vậy, có phải chính Hoàng Nhạc là người liên hệ không?

Hoặc giống như cô, còn một người bị hại khác liên hệ?

Phó Sinh vỗ nhẹ lưng Tu Từ, cậu giống như một đứa trẻ cuộn mình, vùi trong lồng ngực Phó Sinh, anh chỉ cần hơi lùi ra một chút, thân thể cuộn tròn sẽ rung động khe khẽ, mang theo bất an khôn nguôi.

Phó Sinh oán hận, cũng vui mừng.

Căm hận Khương Sam, căm hận bản thân, nhưng lại mừng vì thời gian Tu Từ phải ở trong đó không lâu, không phải chịu những thương tổn quá mức.

Nếu Tu Từ giống như Lâm Nhiễm, suốt 63 ngày đêm, sau khi anh trở lại còn có thể nhìn thấy Tu Từ không?

Anh đi tìm cả đời, nói không chừng anh sẽ cho rằng Tu Từ thật sự muốn chia tay nên mới rời xa anh.

--

Váy dài màu đỏ xinh đẹp lay động lòng người, phô ra từng độ cong trêu người trên gạch sứ lãnh lẽo.

Cô nắm chặt dao chậm rãi tới gần người đàn ông được người phục vụ dìu lên ghế sopha...

Chỉ cần đâm xuống là hắn có thể chết rồi, hắn có thể chôn cùng...

Cô chợt cả kinh, có người bắt lấy tay cô, âm thanh nhẹ nhàng: "Cô đang làm gì?"

Cô bảo mình muốn lấy máu trả máu, nhưng đối phương nói: "Mọi sinh mệnh đều đáng được trân trọng."

Cô cảm thấy buồn cười: "Cậu đang chỉ loại sinh mệnh cặn bã này?"

Người đến nhẹ nhàng lắc đầu: "Là chỉ bản thân cô."

Đâm kẻ thù kết quả là cô sẽ phải trả giá thật đắt, cả đời của cô cũng sẽ bị hủy hoại.

Nhưng cô không để bụng, hai mươi mấy năm cuộc đời, cô ngước mắt không quen, chỉ có một mình... anh mà thôi.

Nhưng cuối cùng cô vẫn vì người mới quen không lâu này buông dao xuống, chỉ vì người kia cũng từng nói một lời tương tự — Mọi sinh mệnh đều đáng được trân trọng.

Nhưng cô không ngờ một lần chờ đợi lại ròng rã nhiều năm đến thế.

Diệp Thanh chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng, qua một hồi lâu cô mới hoàn hồn, đây là phòng nghỉ trong đoàn phim.

Tối qua một đêm không ngủ, cô không ngờ sau Bùi Nhược Lâm Trình An lại hại nhiều người giống như Lâm Nhiễm vậy, thật sự ngay cả súc vật cũng không bằng.

Cô vừa định đi rót cốc nước cho tỉnh táo đôi chút đã nghe thấy trong phòng nghỉ vọng ra vài âm thanh.

Cừa phòng nghỉ khép hờ, cô ngó vào trong vài lần. Là Tu Từ vội vã kéo Phó Sinh ngồi xuống ghế sopha, ngồi xổm giữa hai chân anh nhẹ nhàng vén áo anh lên, giọng mang theo tiếng nức nở không rõ nói "Xin lỗi".

Da thịt lộ ra ngoài của Phó Sinh có một vết bầm lớn, hẳn là bị thứ gì đó đập vào.

Tu Từ đưa lưng về phía cô, được Phó Sinh dỗ dành nhẹ nhàng hôn lên vết bầm nọ, vẫn hoảng loạn nói xin lỗi, giống như ngoại trừ xin lỗi không thể nói được gì khác.

Diệp Thanh Trúc dừng chân vài giây, nhẹ nhàng giúp họ đóng cửa lại.

Lúc trước anh cũng như thế này, lúc phát bệnh căn bản không biết mình đang làm gì. Cô từng phát hiện có lần anh nỗ lực tự hại bản thân, sau khi ngăn cản bị đối phương làm thương tổn.

Khi ấy anh chọn rời đi, lựa chọn biến mất khỏi thế giới này, cũng vì lí do đó.

Anh sợ một ngày nào đó ở trong tình huống ngơ ngơ ngác ngác gây tổn thương cho cô, tổn thương mỗi một người bên cạnh quan tâm đến mình.

Cho nên thay vì sống tiếp không bằng giảm bớt gánh nặng cho người khác...

Diệp Thanh Trúc ngửa đầu nhẫn nại vài giây, mở to hai mắt, khóe mắt vẫn có hai giọt nước mắt lạnh lẽo lăn xuống.

Nếu lần cuối cùng ấy cô không mắng anh, dù chỉ nhiều thêm một chút kiên trì, kết cục liệu có đi đến ngày hôm nay không?

Có phải cô vẫn còn có cơ hội nhìn thấy đối phương mỉm cười, giữa biển người mênh mông bỗng nhiên quay đầu, âu yếm gọi tên cô?