Edit: Mila
Beta: Zen
_______
Giọng nói của Phó Sinh có chút lạnh lùng, Tu Từ rùng mình một cái, nằm sấp nắm lấy ga trải giường, không dám nói lời nào.
Kỳ thật đáp án đều nằm trong cuốn nhật ký, mỗi một vết cắt cậu ghi chép lại, chỉ có vết thương cậu tạo ra khi phát bệnh là không để lại dấu vết.
Sắc màu mắt Phó Sinh nhàn nhạt, ngồi ở trên ghế hơi giơ thước lên: "Sao không nói gì?"
Tu Từ cắn môi, thật sự không thể chịu được bầu không khí ngột ngạt, cậu cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy quay lại ôm Phó Sinh.
Phó Sinh thấy cậu đến gần, gác đôi chân dài của mình lên nhau, thân thể dựa vào lưng ghế.
Tu Từ buộc phải dừng lại, mím môi dưới: "Anh ơi.."
Phó Sinh hừ lạnh một tiếng: "Đừng nhõng nhẽo, quay lưng lại."
Bước chân Tu Từ cứng đờ xoay lại, thân trên hoàn toàn vẫn hướng về Phó Sinh, chậm rì rì không chịu nhúc nhích.
Phó Sinh nhìn viền mắt đỏ ngầu của cậu, nhất thời mềm lòng kỳ lạ.
Ngay sau đó anh càng tức giận hơn, Tu Từ vì để đạt được mục đích đã làm tổn thương cơ thể của mình, anh cũng giận bản thân luôn dễ mềm lòng như vậy.
Lần nào cũng dễ dàng tha cho con quỷ nhỏ này, cậu vĩnh viễn không thể khắc sâu vào trí nhớ được.
Phó Sinh nghiến răng, kéo người vào lồ ng ngực của mình, đè lên chân cậu, cây thước bốp một cái rơi xuống, đánh vào gò đào mềm của Tu Từ.
Tu Từ đau đớn r3n rỉ vài tiếng, nhưng vẫn có thể nghe ra được cậu đang khó chịu.
Như thể cậu rất oan ức đến chịu không nổi, nhưng vì Phó Sinh đang tức giận mà cố nén lại.
Lực trên tay Phó Sinh không tự chủ được mà nhẹ đi rất nhiều, mất vài giây anh mới phản ứng lại được cảm thấy đau lòng, không nỡ đánh mạnh thêm anh đứng dậy rồi bảo cậu cũng đứng lên, tự mình đi đến giường cởi giày xuống rồi ngã người lên giường.
Tu Từ giật mình, luống cuống đứng im tại chỗ.
Phó Sinh dường như không muốn ép hỏi cậu nữa, cũng không có ý định chạm vào cậu, trực tiếp nằm xuống như thể sắp ngủ.
Tu Từ do dự tiến lên vài bước, tiếng cậu nuốt ngược vào trong, thấy Phó Sinh đã trở mình, nằm nghiêng đưa lưng về phía cậu.
Lời nói trong miệng Tu Từ như bị chặn lại ở cổ họng, đờ đẫn tại chỗ, mông vẫn còn tê vì đau, cậu cũng không biết mình nên đi lên giường không, chỉ có thể đứng đó nhìn gáy của Phó Sinh.
Nhìn thời gian càng trôi qua càng lâu, cậu càng buồn, nước mắt Tu Từ không thể kìm nổi mà rơi, nhưng cậu sợ Phó Sinh sẽ tức giận thêm, vì vậy không thể làm gì khác ngoài liều mình đè nén hơi thở, vừa khóc vừa cố nín.
Gồng cho qua hơn nửa tiếng, cuối cùng bên tai Phó Sinh cũng im bặt nhưng nhóc quỷ cũng không có leo lên giường...
Anh chậm rãi ngồi dậy, nhìn thấy Tu Từ đang ôm chân ngồi trên bậc thang, không biết đang suy nghĩ gì.
Tu Từ ngồi ở trên bậc thang, khóc mệt quá thì buồn ngủ, ý thức chậm rãi chìm xuống, đột nhiên có tiếng bước chân, Tu Từ mơ màng tỉnh lại, nghiêng đầu thì có người ở phía sau xách cổ áo cậu.
"..." Tu Từ quay đầu lại, uất ức nói: "Em không có trực tiếp ngồi ở trên sàn nhà, có thảm lót..."
Phó Sinh: "..."
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên là dưới mông Tu Từ có một cái thảm, cũng có mang dép, cũng không có trực tiếp chạm đất lạnh.
Tu Từ cho rằng anh vì chuyện này mà chuẩn bị hung dữ với cậu sao?
Phó Sinh tức giận đau đầu, nhưng nhìn thấy hốc mắt sưng đỏ vì khóc của Tu Từ, anh lại cảm thấy đau lòng trực tiếp kéo cậu lên, ôm ném lên giường, động tác không thô lỗ nhưng cũng không dịu dàng.
"Ngủ đi." Anh xoay người đi đến bên kia giường, tách hai cái gối ra khỏi Tu Từ, kéo chăn lên.
Lần này so với lần ngủ riêng đợt trước Tu Từ đã bạo dạn hơn, nằm ở trên giường nhích từng chút từng chút với biên độ cực nhỏ, từ từ cách Phó Sinh càng ngày càng gần.
Cậu lặng lẽ ôm lấy eo Phó Sinh từ phía sau, vừa mới thở phào nhẹ nhõm, một giây sau bị hất tay ra.
"..."
Tu Từ mím môi, cố chấp khoát tay lên eo Phó Sinh, kết quả không có gì bất ngờ lại bị hất ra.
Lần thứ hai Tu Từ đặt tay lên, ôm chặt lấy eo Phó Sinh, tay hoàn toàn nắm chặt góc áo trước của anh, một tư thế tuyệt đối không buông.
Phó Sinh tức cười: "Không cho ôm thì em không ngủ đúng không?"
Tu Từ dừng một chút, tất nhiên hạ giọng ừ một cái, nói xong thấy có hơi quá đáng, bổ sung thêm: "Em không ngủ được."
Phó Sinh định hất tay Tu Từ ra lần nữa nhưng lần này tay của Tu Từ giữ rất chặt, nếu thực sự muốn thì kéo mạnh ra cũng được, nhưng mà Phó Sinh lại sợ làm đau tay Tu Từ nên chắc chắn không dám dùng sức.
Đánh chuột lo vỡ đồ. [1]
[1] 处处投鼠忌器: muốn đập con chuột nhưng sợ con chuột làm hư đồ bên cạnh nó, nên không dám đập nó, sau này câu này dùng để ẩn dụ việc sợ, lo lắng, muốn nhưng mà không dám thực hiện. (Theo Baidu)
Phó Sinh thấy tức cười, Tu Từ đang trong tình trạng như câu nói trên, nếu tâm tư có bị nhìn thấu, cũng cũng không có gì phải sợ, có rất nhiều cách để đến mục tiêu đen tối đó.
Phó Sinh thì rất vô tình: "Bỏ tay ra."
Tu Từ thì rất kiên định: "Em không."
Phó Sinh tức giận vỗ vào tay cậu một cái: "Anh xoay người."
Tu Từ chớp chớp mắt mấy cái, sau đó từ từ buông ra.
Trước sự ngạc nhiên của Tu Từ, sau khi Phó Sinh quay lưng hướng mắt về phía cậu, lập tức ôm cậu vào lòng, giọng điệu lạnh như băng: "Không muốn ngủ thì ra cầu thang ngồi đi."
"..." lòng dạ Tu Từ chua xót, đột nhiên có chút ngẩn ngơ.
Cậu nắm chặt lấy quần áo của Phó Sinh, co người như thường lệ vào trong vòng tay của Phó Sinh hoàn toàn, viền mắt sưng lên khó chịu.
Chắc do kiếp trước cậu đã làm rất nhiều chuyện tốt, nên kiếp này mới gặp được Phó Sinh.
Phó Sinh vốn đã nhắm mắt, cảm thấy ngực mình có ươn ướt, anh lại không thể làm gì, mở mắt ra đánh vào mông Tu Từ một chút: "Định khóc cho mù luôn à?"
Mông của Tu Từ đã hơi sưng lên do bị thước đánh, vì bị đánh cái như vậy trực tiếp đau run lên.
Cậu vùi vào lồ ng ngực Phó Sinh, giọng nói rầu rĩ, run run: "Trừ lần trước ra, còn sáu vết nữa, do em làm..."
Phó Sinh không để ý cách cậu đổi giọng khéo léo dùng từ, dừng một chút tiếp tục hỏi: "Mấy vết sẹo nhỏ kia thì sao?"
"Không phải vô ý..." Tu Từ nắm chặt quần áo của Phó Sinh để sợ bị đẩy ra, lập tức bổ sung: "Cũng không có ý định đó..."
Câu trả lời này khá mâu thuẫn, nhưng Phó Sinh hiểu.
Có lẽ là lúc chưa phát bệnh nhưng với sự tác động của tâm lý khi bệnh, ít nhiều gì thì cảm xúc sẽ trở nên gắt gỏng, gây ra nhiều chuyện ngoài ý muốn.
"Còn chuyện gì lừa anh nữa?" Phó Sinh cúi đầu đỉnh đầu cậu: "Cho em một cơ hội để thú thất toàn bộ."
"Vậy anh đừng làm dữ với em..." Tu Từ phát hiện tay Phó Sinh đang giương lên, vội vàng lấy một tay che mông lại, đưa ra lựa chọn tốt nhất: "Dữ cũng được, đánh cũng được, nhưng đừng không chạm vào em."
Phó Sinh: "...Tùy thuộc vào biểu hiện của em."
Tu Từ không thể nhớ hết nổi những gì mình đã viết trong quyển nhật ký đó, cũng không biết liệu Phó Sinh đã đọc hết chưa.
Cậu chỉ có thể cố hết sức khai hết: "Lần trước bị sốt vì gội đầu bằng nước lạnh..."
Phó Sinh đương nhiên đoán được vấn đề này, nhưng khi chính miệng Tu Từ khai ra, anh vẫn tức giận đến mức muốn nhấc cậu lên phạt đứng.
Tu Từ dựa vào ánh đèn lờ mờ len lén nhìn sắc mặt Phó Sinh, không hiểu vì sao, tiếp tục hỏi dò: "Lúc quay phim với Uông Giác là em cố ý ngã..."
Phó Sinh nở nụ cười, khá khen.
"Sau đó thì sao?"
Tu Từ có chút bối rối nói: "Em còn cho người đi tìm Uông Giác dạy cho nó một bài học... nhưng phát hiện nó đã đủ thảm rồi..."
"..." Phó Sinh ừ một tiếng: "Còn gì nữa không?"
Tu Từ rụt cổ lại cẩn thận suy nghĩ chút, hình như mấy vụ này Phó Sinh, hoặc là có tất cả ở trong nhật ký.
"À thì, em có dọa sẽ tống khứ con quỷ phiền phức dám quấy rầy anh ở đại học..."
"..." Lần này rốt cục Phó Sinh cũng không nhịn được, tát mạnh cái vào mông cậu: "Nói em khờ hay nói em ngu thì tốt đây? Có bản lĩnh uy hiếp người ta, sao không có bản lĩnh xóa sạch dấu vết hả?"
Tu Từ vừa đau vừa khó hiểu: "..."
Phó Sinh: "Làm chuyện bất chính, còn để cho người ta ghi âm, em không có não đúng không?"
Tu Từ không quay đầu lại: "Nó tìm anh sao?"
"Tự em nghĩ đi." Phó Sinh ấn người vô ngực một cái, không nhịn được lại đánh cái mông cậu một cái nữa: "Ngủ thôi!"
"Đau..." Tu Từ vừa ngứa vừa đau, còn tê tê, cảm giác cái mông không còn là của mình nữa vậy.
"Em đau cc." Phó Sinh thậm chí còn chửi thề, anh ha ha một tiếng: "Sao lúc lấy dao tự rạch tay thì không thấy đau?"
Tu Từ: "... "
Căn phòng thoáng yên tĩnh, hô hấp của Phó Sinh cũng chậm rãi đều đặn, Tu Từ không biết anh đã ngủ hay chưa, không làm gì khác chỉ dám len lén hôn anh một cái, tự cho mình một nụ hôn chúc ngủ ngon.
"Anh ơi, em xin lỗi..." Tu Từ dụi dụi vào lòng anh: "Ngủ ngon."
"..." Phó Sinh chậm rãi mở mắt ra: "Tu Từ, anh mặc kệ em dùng thủ đoạn gì để tự bảo vệ mình, chỉ cần kết quả cuối cùng em đều có lợi, thì chỉ cần em không phạm tội, thế nào cũng được."
Tu Từ nghẹt thở, trong lòng đau đớn dữ dội, còn có chút trì tệ và hoảng loạn.
Phó Sinh chậm rãi nói ra điều khiến mình tức giận: "Nếu em muốn âm mưu lừa anh cũng không sao, chỉ cần em không đánh đổi bằng những tổn thương của bản thân."
Tu Từ: "Em..."
Phó Sinh nắm cằm Tu Từ, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp bị sưng húp của cậu anh nghiêm túc nói: "Em không yêu bản thân sao, vậy thì mong đợi gì người khác coi trọng em?"
Nếu như người cậu gặp không phải là anh thì sao?
Nếu đối phương là một tên không cặn bã, tên kia sẽ không coi trọng Tu Từ vì chính cậu đã tự hạ thấp mình, cách hắn đối xử với cậu càng tệ hơn.
Hoặc coi cậu như một món đồ hết xài được thì vứt đi, hay một "vật cưng" có thể đuổi đi bất cứ lúc nào, hoặc là có suy nghĩ lệch lạc, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, sẽ chọn cách chuyền từ tay người này qua tay người khác.
Có quá nhiều khả năng, nếu Phó Sinh không kiên nhẫn như vậy, bọn họ sẽ không đi đến được ngày hôm nay.
Dừng một chút để nói, cho dù đối phương là người bình thường, cũng có thể vì tâm lý Tu Từ không tốt sẽ lựa chọn lùi bước, nói không chừng sẽ cảm thấy hoảng loạn ghê sợ.
"Anh thích... là tốt rồi." Tu Từ cúi đầu tựa vào ngực Phó Sinh.
"Nhưng nếu người em gặp không phải anh thì sao? Hoặc anh không..." Phó Sinh thở dài, không định nói mấy thứ giả dụ này với cậu, anh sợ Tu Từ sẽ suy nghĩ nhiều, cũng biết chắc là nghe không lọt tai.
"...." Tu Từ lặng thinh một hồi, nhỏ giọng nói: "Có lẽ chính vì sự xuất hiện của anh, cho nên em mới thích.."
Phó Sinh hơi giật mình, có chút bất đắc dĩ mang thêm phần nuông chiều để lại một nụ hôn trên đầu cậu: "Anh cũng thích em."
Cái thích này đã bắt đầu rất sớm, và sẽ mãi cho đến rất lâu sau này.
Ngủ ngon nhé, cục cưng.
Trong tương lai sẽ còn nhiều đêm ngon giấc hơn.
- END -