Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 120: 120: Bỏ Đi





Gia sản toàn thân của Phó Sinh không biết đã bị Tu Từ giấu ở chỗ bí mật nào rồi, anh cũng không hỏi, giao những thứ này cho Tu Từ giữ vốn là để cậu yên tâm.
Đã hơn nửa tháng kể từ ngày sinh nhật, sức nóng của sự kiện 163, Phong Ngu và Lâm Trình An về cơ bản đã nguôi dần, ngẫu nhiên mới thấy một vài mạng xã hội bắt sóng thời tiền sử thảo luận xem Đỗ Thu Xuyến có thật sự tự sát hay không, nếu không thì rốt cuộc đã chết trong tay ai.
Dạo này có vẻ yên bình quá mức, Weibo không xuất hiện thêm tin đồn gì mới, toàn là một ít hot search linh tinh không mấy liên quan.
Trong khoảng thời gian này thật ra cũng có một chuyện kỳ quái, ai đó đã đăng một đoạn video một chiếc minibus đâm vào một người đi đường.

Người đăng video là một blogger, thường ngày đều mang theo camera để thu thập tài liệu, nên vừa khéo quay được cảnh này.
Sau khi tua chậm video và xem lại nhiều lần, hắn cho rằng người đi đường vội vàng để rồi bị đâm trong đó rất giống Lạc Kỳ Phong.
Nhưng khi hắn gửi video cho bên truyền thông giải trí, video vừa lên hot search chưa đầy hai mươi phút đã bị gỡ xuống, các mục liên quan cũng biến mất không thấy tăm hơi, không hề gây ra động tĩnh nào, chỉ có fan Lạc Kỳ Phong để ý cảm thấy hoang mang, ầm ĩ muốn hắn ra mặt báo bình an.
Còn Lạc Kỳ Phong tuy không báo bình an rõ ràng nhưng cũng đã thản nhiên đăng ảnh tự sướng, để caption "Nhớ tôi sao".
Các fan nhìn thấy động tĩnh đều nhẹ lòng, bình luận một tràng dài "Nhớ anh!".

Sau đó vụ việc này đã tắt ngấm, video tai nạn xe cộ đột nhiên xuất hiện rồi lại biến mất liền ra khỏi tầm mắt của mọi người, không hề gây ra chút biến động nào.
Hai hôm nay thật ra thường xuyên có chuyện liên quan đến Tô Sướng Liệt, chẳng hạn như hắn và "bạn gái thiên kim thần bí" cãi nhau dưới bãi đỗ xe ngầm, còn có cả tin đồn Tô Sướng Liệt đi mua say đến tận khuya mới về, cả chuyện hôm nay —
Tô Sướng Liệt chúc mừng sinh nhật Lạc Kỳ Phong.
Ô Bách Chu phong trần mệt mỏi từ nơi khác chạy về khách sạn, giờ phút này đã là rạng sáng.
Bốn người ngồi trong phòng Phó Sinh.


Sau khi cửa phòng mở ra, Ô Bách Chu nắm lấy tay Bạch Đường Sinh đang đưa ra trước, sau đó nói với Phó Sinh: "Suy đoán của cậu là đúng, người trong video kia chính là Lạc Kỳ Phong."
Tu Từ bây giờ đang rúc trong ổ chăn, cậu quay lưng về phía ba người kia, vểnh tai nghe, nhẹ nhàng bóp bóp đầu ngón tay.
Đáng lẽ khi nghe thấy tin này cậu nên cảm thấy hả hê, nhưng lại không rõ người lúc trước làm ra hành vi phạm tội là Lạc Kỳ Phong nào.
Phó Sinh nhíu mày: "Vậy hắn..."
Ô Bách Chu ngồi xuống cạnh Bạch Đường Sinh: "Đã tìm được rồi, ở một viện điều dưỡng tại thành phố gần biên giới."
Bạch Đường Sinh hỏi: "...!Viện điều dưỡng tâm thần?"
"Không, viện điều dưỡng thường quy."
Ô Bách Chu nhấp một ngụm trà: "Người không chết, nhưng phần đầu bị thương nặng, sau khi phẫu thuật đã hôn mê bốn ngày, khả năng cao sẽ trở thành người thực vật."
"Nếu đã cố ý gây tai nạn để diệt trừ hắn, tại sao còn phẫu thuật cho hắn, còn đưa đến viện điều dưỡng xa như vậy?"
"Người ký đơn giải phẫu là Lạc Ngộ cha Lạc Kỳ Phong, chắc là không đành lòng đi."
Ô Bách Chu cụp mắt: "Dựa theo ghi chép chuyển viện, Lạc Ngộ có lẽ muốn đưa con trai sang nước ngoài, nhưng vì sau khi phẫu thuật bệnh tình của Lạc Kỳ Phong không lý tưởng nên vẫn kéo dài, đến hôm qua mới chuyển vào viện điều dưỡng."
"Tôi nhờ bạn kiểm tra hồ sơ cảnh sát, tài xế gây tai nạn chưa tìm được, xe không có biển, cho thuê, không để lại bất cứ thông tin hữu dụng nào."
Ô Bách Chu trầm ngâm: "Nếu có thể tìm được tài xế gây tai nạn..."
Bạch Đường Sinh nghéo lấy tay Ô Bách Chu: "Tài xế gây tai nạn có thể là do người anh Lạc Kỳ An tìm không?"
Phó Sinh và Ô Bách Chu nháy mắt đã hiểu ý của anh.

Theo lời của Hoàng đại sư, lúc hai đứa trẻ sinh ra bọn họ không hề có ý định giết một đứa, mà đem nuôi ở vùng nông thôn, như vậy tức là đã nuôi dưỡng Lạc Kỳ Phong bên mình ba mươi năm, ba mươi năm dù ít dù nhiều cũng sẽ có cảm tình, mấy người Lạc gia thật sự sẽ đuổi cùng giết tận?
Vậy người muốn Lạc Kỳ Phong chết đi chắc hẳn là Lạc Kỳ An, dù sao cũng cùng là con cả Lạc gia, nhưng mười mấy năm qua, Lạc Kỳ Phong hưởng thụ vô số sủng ái, tiêu xài ngợp trong vàng son vô cùng tự tại, còn hắn phải ở nơi ngẩng đầu không thấy nhà cao cửa rộng, làm bạn cùng gà bay chó sủa.

Lạc Kỳ Phong chết, hắn có thể kê cao gối mà ngủ, không cần phải lo lắng ngày nào đó Lạc gia không hài lòng với mình để rồi lại đưa mình đi.
"Hắn từng bị xâm hại khi còn nhỏ." Ô Bách Chu lựa cách nói uyển chuyển, "Chuyện này ở thôn ấy rất ầm ĩ, đối phương là người góa vợ, mặt mũi xấu xí nên không ai nguyện ý gả cho hắn, nhưng ở độ tuổi ba mươi ham muốn dục vọng tương đối lớn."
Không có vợ, tên này dần chuyển mục tiêu sang đứa trẻ nhà hàng xóm, Lạc Kỳ An được giao cho một bà lão trong vùng nuôi nấng, bà lão cũng không mấy tận tâm với hắn, căn bản không phát hiện tên đàn ông cao lớn thô kệch cách vách đang theo dõi con nuôi của mình.
Lạc Kỳ An tuy là nam nhưng từ nhỏ đã rất ưa nhìn, một kẻ mặt người dạ thú sao có thể cưỡng lại được.
"Năm hắn học lớp 9 vụ việc này mới được đưa ra ánh sáng, tên kia bị hắn đâm một dao, nhưng cuối cùng kết quả lại quy chụp đơn giản thành người lớn và trẻ con cãi nhau bằng mấy lời dối trá."
"Bà lão nhận nuôi hắn cảm thấy mất mặt, không muốn báo cảnh sát giải quyết, còn đối phương tuy bị đâm một dao nhưng cũng chột dạ nên không dám báo án."
Chuyện sau đó Phó Sinh đã được nghe Ô Bách Chu kể, Lạc Kỳ An vì việc này mà bỏ học sớm ra đời, có lẽ là do mối liên kết giữa một cặp sinh đôi, anh em hai người đụng phải nhau vào một buổi tối rất bình thường.
Một người là người làm thuê bưng bát đĩa trong một quán ăn nhỏ, một người là phú nhị đại mới tiêu phí hàng vạn tệ đang bá vai bá cổ với đám bạn bè.
Vận mệnh buồn cười như vậy đấy, lúc hai người trông thấy đối phương đều ngây ngẩn, không ngờ trên thế giới thật sự có người giống mình như đúc.
Cũng vì hai người chạm mặt khi có vài vị phú nhị đại khác ở đây, nên chuyện cặp sinh đôi của Lạc gia mới bị người có âm mưu điều tra ra, nhà mẹ Ô Bách Chu là một số trong đó.
Vốn dĩ Lạc Kỳ An bỏ đi, Lạc gia cũng không phái người tìm, nhưng hai người đã chạm mặt, họ không thể mặc kệ.
Bọn họ bèn đưa Lạc Kỳ An cho người bác thứ ba Lạc gia nuôi dưỡng, lấy họ theo Lạc gia, đặt tên Kỳ An.
"Có lẽ hai người đã nghe về con trai của người bác thứ ba Lạc gia."
Phó Sinh đột nhiên nhanh trí: "Lạc Phi?"
Cuối cùng anh cũng biết tại sao Ô Bách Chu lại để bụng đến chuyện này như vậy, hóa ra là vì Lạc Phi.
Lạc Phi là một ảnh đế rất nổi tiếng mấy năm trước, cuối cùng bị khui ra chuyện cưỡng bức người mới cùng giới, bê bối ma túy, đến giờ vẫn đang ngồi tù.
Nghe nói hắn từng có ý định với Bạch Đường Sinh, còn từng động tay động chân vào dây cáp đóng phim của Ô Bách Chu, làm Ô Bách Chu được nằm ICU vài ngày, cách cái chết chỉ trong gang tấc.

"Là hắn." Sắc mặt Bạch Đường Sinh còn lạnh hơn cả Ô Bách Chu.
"Nếu có thể tìm được tài xế gây chuyện, xác nhận việc này là do sai khiến của Lạc Kỳ An, cùng với lời làm chứng và ghi âm của Hoàng đại sư là có thể định tội hắn."
"Đúng vậy, chúng ta hợp sức, mau chóng tìm ra, cũng rất có thể tài xế gây tai nạn đã..."
Phó Sinh hiểu ý của hắn, anh xoa xoa khoảng giữa chân mày: "Được."
"Bọn tôi về phòng trước, cũng không còn sớm."
Bạch Đường Sinh lôi kéo Ô Bách Chu đứng dậy, nhìn về phía chăn bông đang phồng lên trêu chọc nói: "Thật sự không cố ý phá hỏng chuyện tốt của cậu, đến sáng mai là Bách Chu phải đi rồi, chỉ có thể nói chuyện vào lúc này."
Phó Sinh giờ phút này chỉ mặc áo ngủ: "..."
Tu Từ trong chăn không manh áo che thân: "..."
Bạch Đường Sinh cùng Ô Bách Chu đi tới cửa, anh vẫy vẫy tay với Phó Sinh: "Đừng tiễn, để người ta sốt ruột không tốt đâu."
Trên cổ Phó Sinh còn một dấu răng nhàn nhạt, vừa nhìn là biết bị mèo con không nghe lời cắn cho.
Sau khi đóng cửa, anh trở lại bên giường, chống tay bên người Tu Từ: "Ngủ rồi?"
Tu Từ lật người qua đối diện nhìn anh: "Chưa có."
Phó Sinh vói tay vào trong chăn, sờ được một tay dinh dính.
Anh xốc chăn lên bế Tu Từ lên: "Chúng ta đi tắm trước."
Bạch Đường Sinh đến thực sự rất không đúng lúc, hai người vừa làm được một nửa đã qua loa kết thúc.
Phó Sinh đặt Tu Từ xuống, mở vòi sen cọ rửa cơ thể cậu.
"Chờ đóng máy xong em nhổ răng khôn đi." Phó Sinh cúi đầu hôn Tu Từ một cái, bất đắc dĩ thở dài, "Tôi bị cọ vào nhiều lắm."
Răng khôn của Tu Từ khiến hoạt động vốn phải thoải mái trở nên đáng sợ biết bao, nói không chừng lần đó còn cọ chảy cả máu.
Nhưng không gian bên trong lớn như vậy, răng khôn của Tu Từ lại mọc dài, muốn không cọ vào cũng được.
Đương nhiên đây cũng không phải nguyên nhân chủ yếu khiến Phó Sinh muốn Tu Từ nhổ răng.


Hơn nửa tháng nay, răng khôn của Tu Từ nhiễm trùng một lần, dẫn tới phát sốt hai ngày, đến đêm lúc ngủ cũng mơ mơ màng màng mà ấm ức bảo: "Anh ơi, em đau..."
"Mặt sẽ sưng." Tu Từ mím môi, "Sẽ trở nên xấu xí."
"Nói bậy." Phó Sinh nhéo má Tu Từ, "Bé con như thế nào cũng đẹp."
Bị chuyện Lạc Kỳ Phong ảnh hưởng, hiện tại đã hai giờ sáng, đương nhiên Phó Sinh không có khả năng làm gì với Tu Từ nữa.
Tu Từ hôm nay tự dưng ngoan một cách lạ thường, thế mà không chờ Phó Sinh chúc ngủ ngon xong lại táy máy tay chân.

Cậu thuận theo rúc vào lòng Phó Sinh, chậm rãi nhắm mắt lại.
Tuy bị hơi thở của Phó Sinh vây lấy, nhưng giấc mơ hôm nay lại không tốt.
Tu Từ thấy Nhu Nhu ở ven đường yên tĩnh phơi nắng, một chiếc siêu xe màu đen đột nhiên tiến đến, cán qua cơ thể yếu ớt từ khi sinh ra kia.
Ông Chu thấy cảnh này bèn đuổi theo chiếc xe kia chửi ầm lên, nhưng chiếc xe đen không hề có ý định dừng lại, chỉ vươn một cánh tay mang vết bớt ra, ném xuống nửa điếu thuốc chưa cháy hết.
Hai tay Tu Từ run lên, cậu trơ mắt nhìn ông Chu ôm ngực, bệnh đau tim tái phát mà ngã xuống đất, cậu muốn đến đỡ, nhưng dưới chân như bị xích lại, không thể động đậy.
Nhu Nhu...
Ông Chu...
Hình ảnh thay đổi, một bác sĩ thú ý mặc áo blouse trắng nghiêm túc hỏi cậu: "Nó mắc bệnh nan y, nửa thân sau còn bị xe cán nát, ngay cả phẫu thuật thành công cũng không chắc có thể sống thêm bao ngày, hai chân sau trở nên tàn phế, cậu xác định phải tốn tiền sao?"
Mà nửa tiếng trước, bệnh viện vừa mới thông báo ông Chu đã tử vong sau khi cấp cứu không thành.
Sống hay không có còn quan trọng không? Sinh mệnh nhỏ bé như vậy, có giãy dụa sống sót cũng chỉ nhận được đau thương vô tận mà thôi...
Thôi bỏ đi...
Bỏ đi..