Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi

Chương 111: Kiểm tra




"Em..." Tu Từ cắn môi dưới, "Xin lỗi."

"Xin lỗi là được?"

"..." Tu Từ cọ vào hai chân Phó Sinh, áp sát hôn lên mặt anh, "Em biết sai rồi..."

Phó Sinh hơi đẩy xuống, không đẩy ra, sức lực của đứa nhỏ lúc này còn rất lớn, sống chết ôm anh không chịu buông.

Anh thật sự đã hết cách với Tu Từ, nhắc tới chuyện này không phải muốn làm gì cậu, suy cho cùng vẫn chỉ là giận chuyện cậu không nói tiếng nào đã chạy tót mất.

Phó Sinh ấn người vào lòng, tét mạnh mấy cái lên mông cậu, nếu không có chiếc quần cộc mỏng manh che chở thì mảng da đỏ ửng kia cũng đã lộ ra ngoài.

Đứa nhỏ bị đánh đến mức run lên, núp trong lồng ngực anh không phản kháng.

Tuy làn da chắc chắn sẽ đỏ lên, nhưng trong lòng Phó Sinh nắm chắc rằng đau thì đau, nhưng sẽ không tổn thương.

Anh liếc nhìn giờ giấc, thời gian anh và Tu Từ ở trong phòng nghỉ đã hơi lâu.


"Tối về chúng ta lại tính sổ."

Anh nhẹ nhàng vuốt ve vài cái trên đùi Tu Từ, nơi đó có hàng tên anh vừa ký lên, ngay phía dưới hình xăm: "Bảo vệ nó cẩn thận, buổi tối tôi sẽ kiểm tra."

"Vâng..."

Phó Sinh cười như không cười mặc áo trong giúp Tu Từ: "Nếu tối nay kiểm tra mà phát hiện chữ ký còn nguyên vẹn thì chuyện thuốc ngủ cho qua, nhưng nếu chữ ký mờ..."

Trước vẻ mặt thoáng khẩn trương của Tu Từ, Phó Sinh nhéo má cậu: "Chữ ký nhòe, em cũng nhòe đấy."

( chắc là nhòe nước mắt rồi =)))) )

Tu Từ ngây thơ gật gật đầu, không hiểu nhòe có ý gì cho lắm.

Sau khi mặc xong xuôi quần áo, cậu ngoan ngoãn theo sau Phó Sinh đi ra khỏi phòng thay đồ, đến trước bàn trang điểm bổ trang.

Hoàng Âm lấy mút tán kem nền ra, trợn mắt nhìn hai dấu tay mỏng nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy trên mặt Tu Từ: "Đạo diễn Phó, anh có thể đừng ức hiếp Tiểu Từ trong giờ làm việc hay không? Tối đến về khách sạn anh thích bắt nạt kiểu gì kệ anh, nhưng giờ làm cũng bóc lột người ta thì không tốt lắm đâu?"


"..." Mặt Phó Sinh khẽ giật giật, "Tôi bóc lột?"

Hoàng Âm cười lạnh nói: "Vào phòng thay đồ tận hai mươi phút, ngài đây phải hỗ trợ hoàng đế tân trang hả?"

Phó Sinh: "..."

Trừ xơ múi một ít, anh thật sự không có làm cái gì, mà việc này cũng là Tu Từ tự đưa mình tới cửa, sao có thể coi là bóc lột?

Tu Từ giải thích: "Đạo diễn Phó không bắt nạt em, ở mặt là em tự dụi."

"..." Hoàng Âm oán trách liếc mắt nhìn cậu, "Cậu cứ che chở đi, bảo sao lại bị ăn sạch."

"..." Phó Sinh bật cười, anh nắm tay Tu Từ nhéo nhéo, "Tôi chờ em ở phía trước."

--

"Cảm xúc sâu hơn một chút." Phó Sinh đang giúp Tu Từ quay, "Vành mắt phải đỏ, nhưng ẩn trong đó là tư thái khắc chế chứ không phải dáng vẻ sắp sửa òa khóc."

"Không đủ, làm lại."

Suất diễn buổi tối của Tu Từ gần như đã chật kín, các cảnh bị hoãn ban sáng và chiều đều phải cố gắng quay bù một ít, như vậy mới có thể giảm bớt lượng công việc ngày mai càng nhiều càng tốt.


Đây là cảnh Mộ Tương châm chọc khiêu khích Mộ Ngọc, bị Sư Hòa bắt gặp sau đó lấy danh nghĩa chống đối thái tử phạt quỳ, ngay tại trước cửa ngự thư phòng.

Tu Từ chậm chạp không thể tiến vào trạng thái một cách tốt, Phó Sinh nhíu mày, tàn nhẫn nói một câu: "Tu Từ, em không xứng ngồi trên chiếc ghế ấy —"

"Em đang làm bẩn nó."

Tu Từ chợt choáng váng, nhìn lại về phía Phó Sinh, vành mắt dần dần nhuộm đỏ, đạt tới trạng thái lý tưởng.

Hai câu vừa nãy là lời thoại của Sư Hòa trong phim, nhưng lúc Phó Sinh đọc ra lại đổi Mộ Tương thành Tu Từ.

Tu Từ hé miệng, tầm mắt sững sờ đuổi theo bóng lưng Phó Sinh.

"《 Vãng sinh 》cảnh thứ năm mươi sáu phân cảnh một lần một action!"

【 Mộ Tương quỳ gối trên nền đất lạnh lẽo, áo quần mỏng manh không đủ để ngăn cản nền gạch cứng rắn.
Đây cũng là nơi hắn và Sư Hòa gặp nhau lần đầu tiên, hắn vì cầu xin cho mẫu phi mà quỳ rạp ở đây, còn Sư Hòa thì ôm hắn khi hắn ngã xuống lịm đi giữa cơn mưa trắng xóa.

Hắn chỉ muốn giữ lại một cái ôm mà thôi, chỉ là tham lam hơi ấm nhất thời ấy.

Muốn có lại một lần nữa cũng khó vậy sao?

Hắn lạnh lùng rũ mắt, mãi đến khi phía sau vọng tới một loạt tiếng bước chân rất nhẹ, là Sư Hòa.

Âm thanh hắn trước sau như một nhàn nhạt: "Mộ Tương, ngươi không xứng ngồi trên chiếc ghế ấy —"

"Ngươi đang làm bẩn nó."

Vành mắt Mộ Tương đỏ hoe, tựa như sắp rỉ ra máu.

Hắn dùng hết toàn bộ nghị lực mới khắc chế kích động muốn chất vấn Sư Hòa, rốt cuộc là hắn có chỗ nào không xứng. 】

"Qua, rất tốt!"

Nói là quay lại, nhưng thực ra chỉ quay lại cảnh cuối lúc mắt Tu Từ đỏ lên, ẩn nhẫn cực độ ấy thôi.
Nếu đổi lại là người khác thì có tốt cũng phải tốt hơn, nhưng ai bảo đây là Tu Từ, Phó Sinh đau lòng khi thấy cậu luôn quỳ, không biết đầu gối có bầm không.

Không để ý tới ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mọi người, Phó Sinh kéo Tu Từ mới thoát diễn vào lòng dụ dỗ: "Xin lỗi, anh trai xin lỗi em, vừa rồi không nên nói như vậy."

Mặc dù là để trợ giúp Tu Từ phát huy trạng thái tốt hơn, nhưng Phó Sinh vừa nói xong đã hối hận, anh không chịu nổi khi thấy ánh mắt đau thương của Tu Từ.

Tu Từ chôn mặt trong ngực Phó Sinh, buồn bực một chốc mới nói: "... Em tha thứ cho anh."

"Thật không?" Phó Sinh xoa gáy cậu, "Bé con làm sai phải bị phạt, tôi làm sai cũng giống vậy, để em quyết định được không?"

Tu Từ ngẩn người: "... Vậy để em nghĩ lại."

"Được."

Phó Sinh nắm tay cậu đi sang bên cạnh, kéo ghế của mình qua một bên cho Tu Từ ngồi: "Em nghỉ ngơi nửa tiếng trước, xong rồi chuẩn bị cảnh cuối của em."
"Vâng."

Tu Từ gật đầu, nhận chiếc quạt nhỏ Phó Sinh đưa cho.

Tối nay hơi nóng, Giang Huy bá vai Vu Mạc: "May có quạt của cậu tạo phúc cho cả đoàn, không thì chúng ta nóng chết mất."

Vu Mạc cười hì hì nói: "Nhịn tí đi, có hơn một tháng nữa là hạ nhiệt độ rồi."

"..." Giang Huy cạn lời, "Hơn một tháng nữa có mà đóng máy xong xuôi rồi."

Số tập trong phim của họ không dài, chỉ có 42 tập, đã có không ít vai phụ nhỏ đóng máy.

"Ha ha ha đúng vậy." Vu Mạc thở nhẹ một hơi, "Sau khi đóng máy là tôi có thời gian ngủ nướng rồi."

Động viên Tu Từ xong, Phó Sinh đi tới trước mặt Giang Huy: "Dạo này nhiều chuyện, lưu lượng của《 Vãng sinh 》giảm hẳn, anh chụp vài bức ảnh đăng lên đi."

Giang Huy hiểu ý trong chớp mắt, đăng vài khoảnh khắc thường ngày của đoàn phim cho người hâm mộ ăn đường, ít nhất là để họ không quên《 Vãng sinh 》.
Ảnh chụp đương nhiên chủ yếu là diễn viên, Giang Huy đã trà trộn trong vòng nhiều năm, dĩ nhiên anh hiểu cách chế tạo đề tài.

Anh chụp một tấm Vu Mạc ngồi ở ngưỡng cửa thổi quạt cười ha hả, một tấm Bạch Đường Sinh đang làm vẻ mặt dịu dàng gọi video với Ô Bách Chu, Diệp Thanh Trúc đưa cho Ngụy Lạc một chai nước, còn Phong Thừa là một bức ảnh lúc mới làm xong tạo hình đang đi đến từ một chỗ không xa.

Đến Tu Từ thì vừa tương đối đơn giản vừa bạo dạn, trong hình cậu cầm quạt nhỏ, không chớp mắt nhìn Phó Sinh. Giang Huy còn cố ý đứng hơi xa, để cả hai người cùng lọt vào khung hình.

Còn một người chung khung hình với Tu Từ, Tu Từ ngắm Phó Sinh, Tiêu Duyệt thì ngắm Tu Từ, đương nhiên ánh mắt của họ hoàn toàn khác nhau, một là ngoan mềm yêu thích, một là cảm giác hưng phấn rõ ràng khi đu cp.
— Đỉnh =))))), Tiêu Duyệt à chị có thể tem tém biểu cảm lại được không! Chị lại lần nữa công khai đu cp à!

— Ánh mắt của bé Từ tình quá áu áu, thử hỏi ai có thể cưỡng lại khi có một bé bi nhìn mình chăm chú như vậy chứ! Tui! Không! Thể!

— Lầu trên đừng gào lớn tiếng như vậy! Tui cũng không thể!

— Đột nhiên phát hiện đoàn phim show ân ái nhiều quá, vẻ mặt thầy Bạch dịu dàng đến thế... là đang gọi điện với thầy Ô phải không?

— Lúc trước thầy Ô đến tham ban, nhưng hình như hai ngày nay có công tác nên lại về thành phố.

— Tâm trạng nhất thời khá phức tạp, chị Thanh nhìn thấy họ ân ái như vậy trong lòng có sinh khổ sở không?

— Nhiệt huyết đu cp bỗng bị lầu trên dội cho chậu nước lạnh... chuyện Bùi Nhược đúng là khó nguôi ngoai, hi vọng Diệp Thanh Trúc sớm ngày thoát ra, người cũ chỉ là người cũ, không thể quay về.
Mọi người đều hiểu đạo lý này, nhưng người có thể làm được liệu có bao?

Vì để giải quyết phần diễn Tu Từ làm lỡ, hai cảnh lớn của Diệp Thanh Trúc bị đẩy sang ngày mai, hôm nay cô là minh tinh kết thúc công việc sớm nhất.

Tu Từ nhìn Diệp Thanh Trúc đã thay xong thường phục, đang chậm rãi đi về con đường nhỏ phía xa xa, thoạt nhìn đặc biệt cô tịch.

Trước kia ít nhất còn có Đơn Lệ ở bên, nhưng hôm nay chỉ có một mình Diệp Thanh Trúc đơn côi.

...

"Sao lại đuổi việc Đơn Lệ?" Tu Từ hỏi.

"... Có lẽ vì hi vọng Đơn Lệ có thể bắt đầu cuộc sống mới."

Phó Sinh xách ba lô Tu Từ lên, bây giờ đã mười rưỡi, cuối cùng họ cũng xong việc.

"... Vậy bản thân chị ấy thì sao?"

"Cô ấy thì khác." Phó Sinh một tay xách ba lô, một tay nắm tay Tu Từ, "Tựa như nếu mất đi em, tôi cũng sẽ không có cách nào bắt đầu một cuộc sống mới."
"..."

Thái độ Phó Sinh cực kỳ tự nhiên, giống như chỉ thuận miệng nói ra một câu rất bình thường.

Tu Từ hé miệng, không có tiếng nào thoát ra, chỉ theo bản năng nắm chặt tay Phó Sinh.

Buổi tối, hot search đầu bảng lại bị La Thường và Tô Sướng Liệt chiếm đoạt, La Thường lần này không tiếp tục câu cá, mà dẫn dắt Tô Sướng Liệt tự thừa nhận đoạn ghi âm là mình, chờ dư luận lên men, sau đó mới tung hết chứng cứ trong tay.

Bao gồm toàn bộ đoạn ghi âm, cô chất vấn tại sao Tô Sướng Liệt lại xóa lịch sử trò chuyện trong điện thoại mình, Tô Sướng Liệt giải thích rằng không cẩn thận, chỉ muốn xóa ghi âm trong bộ nhớ, cùng với video dạo đầu trên giường để lộ vết sẹo kia.

— Trời má a a a! Đúng là đồ tra nam! Tôi đã bảo không muốn đi chiến sớm vậy mà, trực giác của phụ nữ đúng là không sai, La Thường cũng chỉ là một cô gái đáng thương bị lừa dối tình cảm thôi!
— Tra vậy ư? Tô Sướng Liệt cũng mặt dày quá đi? Lúc trước giải thích rằng mình thân mật với La Thường chỉ vì ỷ lại, coi như chị gái, thế có đứa em nào hôn môi với chị gái không?

— Đây chắc chắn là dưa lớn nhất giới giải trí năm nay, sao có thể có người tra như vậy?

— Tôi ăn dưa hai ngày, bây giờ cuối cùng cũng thấy rõ, thật ra lúc đầu Tô Sướng Liệt chỉ muốn lợi dụng La Thường, vừa để cô vì mình chạy đôn chạy đáo mệt nhọc, vừa có thể có được bạn giường miễn phí...

— Đám fan Tô Sướng Liệt đâu? Dậy gáy đi? Sao không gáy nữa! Không phải mới gáy anh nhà chúng mày vô tội à?

— Cười chết, đừng gọi làm chi, phó fan club Tô Sướng Liệt vừa mới unfollow xong.

...

Mặc kệ internet đang ồn ào như thế nào, tất cả đều không liên quan đến Tu Từ và Phó Sinh.
"Quần."

Phó Sinh dù bận vẫn ung dung ngồi trên sopha: "Chỉ được dùng tay phải cởi."

"..." Tay trái còn quấn băng gạc, trước khi đi cậu cố ý tìm ông bác sĩ Tô thay thuốc, không có gì bất ngờ xảy ra mà bị mắng một trận.

Lúc này Phó Sinh không giúp Tu Từ cởi, cũng không cho cậu dùng hai tay, chỉ một tay cởϊ qυầи vô cùng bất tiện.

Vải quần mềm mại vất vả mãi mới lướt xuống dưới chân, sắc mặt Phó Sinh vẫn như thường: "Giạng chân ra."

"Anh..." Tu Từ muốn lên ôm Phó Sinh, lại bị anh dùng ánh mắt chặn lại.

"Đứng yên đấy, cởϊ qυầи lót." Giọng điệu Phó Sinh bất biến, "Giạng ra chút, tôi kiểm tra."

Kiểm tra cái gì đây? Đương nhiên là kiểm tra chữ ký trong đùi non có nhòe hay không rồi.