"Tu tiên sinh muốn đến xem nhà không?" Người đàn ông trẻ tuổi mặc sơ mi kẻ ca rô cười hỏi.
"Không cần." Tu Từ cụp mắt nhìn văn kiện trên tay, bình tĩnh nói.
"Được, nhưng ngài yên tâm, nhà cửa vẫn giữ nguyên trạng thái năm ngài nhìn thấy, đồ đạc cơ bản đều có. Tôi cũng đã thuê người dọn vệ sinh, đồ vật đều được phủ vải trắng, giường cũng đã đổi sang loại 2m2 theo ý ngài, có cột giường."
"Làm phiền anh rồi — Tưởng tiên sinh."
"Đừng khách sáo, bây giờ cũng sắp đến trưa rồi, chúng ta cùng ăn một bữa cơm?"
"Không được." Tu Từ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tưởng Nhu một cái, đối với sự nóng lòng muốn gây thiện ý của hắn chỉ cảm thấy phiền phức.
"Vậy cũng được, có duyên gặp lại." Tưởng Nhu lễ phép nở nụ cười, nhìn Tu Từ đi về hướng ngược lại.
Căn nhà này là nhà cũ của Tưởng Nhu, nằm tại một thị trấn nhỏ yên bình, có hai tầng và một gác xép không nhỏ.
(29 vạn tệ khoảng hơn 1 tỉ)
Không ít người muốn mua căn nhà này, có vài người là người thành phố muốn mua để dưỡng lão, có vài người là vợ chồng thôn quê mua để con đi học trong trấn cho tiện, nhưng người trẻ tuổi một thân một mình như Tu Từ thật sự rất hiếm gặp.
Không thể phủ nhận, từ lần đầu gặp mặt, Tưởng Nhu đã ôm thiện cảm với nam sinh này. Nhưng thời điểm ấy Tu Từ còn chưa quyết định mua căn nhà này, chỉ nói mình cần suy nghĩ thêm một thời gian. Vì vậy, bởi một xác suất gặp lại vô cùng nhỏ bé, hắn từ chối vô số người mua, vẫn luôn đợi thiếu niên lần nữa quang lâm.
...
Khói thuốc lượn lờ trong nơi chật chội, viên cầu trên bàn lăn vào lỗ theo côn bida, nếu đi hơi nhanh sẽ va phải đại ca xăm trổ dữ tợn bên cạnh, còn có một vài cô gái mặc váy ngắn, trang điểm đậm dính vào một chỗ với đàn ông.
Cảnh tượng này cực kỳ giống hình ảnh mười mấy năm trước, phô bày vẻ hỗn loạn hoàn toàn không phù hợp với thời đại.
"Em trai nhỏ tìm ai?" Một người đàn ông gầy yếu cầm cái tẩu bước lên trước.
"Đến đánh bida với bạn." Tu Từ chăm chú nhìn cái tẩu, trong chớp mắt thay đổi ý định ban đầu, "Hai tiếng bao nhiêu tiền?"
Người đàn ông nhíu mày, nhìn Tu Từ từ đầu đến chân: "Em trai năm nay được hai mươi không? Chỗ chúng tôi nếu có phục vụ thì khá đắt, không thì rẻ hơn."
"Phục vụ có những gì? Có trà không?"
"Đương nhiên là có rồi." Người đàn ông cười híp mắt nói, đưa cho cậu một điếu thuốc, "Còn là mấy chị mỹ nữ rót trà nha."
Tu Từ không nhận thuốc, cậu hơi lui về sau, né một người đàn ông quần áo xộc xệch đi ra từ khu bên trong: "Vậy tôi trở lại thương lượng với bạn một lát."
...
Quay người lại, Tu Từ mặt không đổi sắc nhíu mày, bên trong thối quá.
Cậu và Phó Sinh đều không phải người thích hút thuốc. Phó Sinh có hút, nhưng bình thường về cơ bản thì không, còn Tu Từ căn bản sẽ không.
Tu Từ vốn định tìm Khương Đản, vừa mới đi ra khỏi nơi quái quỷ này, trở tay đã báo cáo đánh bạc kɦıêυ ɖâʍ.
Cậu ngồi ở tầng hai quán ăn đối diện, lẳng lặng đợi ban ngành liên quan đến. Đương nhiên, chưa chắc đã có thể báo cáo thành công.
Quả nhiên chưa đến mười phút, toàn bộ người ở bên trong đều tản đi, dù là khách hay nhân viên, tất cả đều làm như không có chuyện gì xảy ra đi về bên đường, không thấy nữ giới xuất hiện, có lẽ là đi cửa sau.
Tu Từ đợi một chốc, mới trông thấy Khương Đản chật vật bị người ta ném ra khỏi cửa hông, dáng vẻ hốt hoảng, lảo đảo như sắp đo đường.
Tay Khương Đản vẫn đang run rẩy, trên cằm hắn vừa bị người ta bấm hằn dấu tay, hắn lảo đảo ngã vào con hẻm nhỏ, dựa tường co quắp trên mặt đất, trong đầu không thể hồi tưởng về mùi vị vui sướng chết người vừa rồi.
Trước mặt đột nhiên đổ xuống một bóng đen, Khương Đản thoáng hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt khiến hắn đố kị:
"Tu... Từ?"
"Ai sai khiến mày?"
"... Cái gì?" Khương Đản với bộ não hỗn loạn nhất thời không phản ứng được.
"Ai xúi giục mày đăng video?" Tu Từ giật lấy tóc Khương Đản, ép hắn nhìn thẳng vào chính mình.
"Phó Sinh không nói cho mày à..." Khương Đản thờ ơ cười cười, "Tình cảm của chúng mày tan vỡ hả? Chuyện như vậy hắn cũng không giảng giải với mày... A!"
Tu Từ thu tay về, lạnh như băng nhìn Khương Đản co quắp trên mặt đất: "Ai?"
"Lạc... Lạc Kỳ Phong, đại thiếu gia Lạc gia, mày không đắc tội nổi..."
Lông mày Tu Từ nhíu chặt lại, cánh tay khẽ run, trong đầu không chịu không chế mà hiện ra hình ảnh hai năm trước, một chiếc xe màu đen, một biển số xe đuôi 86, một thân thể bất lực dựa bên lề đường, phát ra âm thanh thảm thương.
Cậu vội vàng chạy tới, lại chỉ nhìn thấy một cánh tay có vết bớt duỗi ra ngoài cửa xe, kiêu ngạo ném xuống một điếu thuốc tàn hơn nửa.
"..." Tu Từ đứng trong bóng tối một hồi lâu, mới bọc tay bằng áo rồi đoạt lấy điện thoại Khương Đản, gọi điện: "Chào ngài, có người ở đây nghi là đã dùng chất cấm..."
"Đừng!" Khương Đản đang bụm mặt sợ bị đánh vội vã bò lên muốn cướp điện thoại di động, "Đừng báo cáo tôi, xin cậu... Tôi không tự nguyện, cậu tin tôi..."
Dù có nói gì đi chăng nữa cũng không còn ý nghĩa, Tu Từ dùng áo ấn điện thoại vào người hắn chà xát hai lần, sau đó tiện tay ném trên mặt đất quay người rời đi, để lại Khương Đản hồn bay phách lạc xụi lơ dưới đất.
--
Phó Sinh ngủ một giấc đến gần trưa, anh theo thói quen muốn ôm người trong lòng, cho cậu một nụ hôn chào buổi sáng, ai ngờ lại chỉ ôm được một khoảng không.
Chỉ mất một giây, Phó Sinh chợt mở mắt ra, nhìn bên cạnh trống không, trong lòng nhảy dựng một cái.
"Bé con?"
Dù buồng tắm kính mài ngăn cách một phần tầm nhìn, nhưng đại khái vẫn có thể thấy rõ bên trong không có bóng người, có lẽ Phó Sinh vẫn mang một tia hi vọng đi vào, thăm dò mà gọi tên Tu Từ —
Không ai trả lời.
Phó Sinh lấy điện thoại ra, bên trong không để lại tin nhắn, tất cả đều là cuộc gọi nhỡ của nhân viên đoàn phim, điện thoại Tu Từ cũng chẳng thấy đâu. Anh vội vã mở cửa, gõ vang căn phòng đối diện vốn dĩ của Tu Từ, cũng không hề có động tĩnh.
Người quét dọn cách đó không xa đang làm việc, Phó Sinh nhờ dì hỗ trợ mở cửa phòng ra, bên trong không có gì bất ngờ mà hoàn toàn sạch sẽ, không có dấu vết đã có người tới.
Phó Sinh nén lại tâm lý bất an, gọi cả video và gọi thường cho Tu Từ, đều không có ai nhận.
Phó Sinh ngay cả quần áo cũng không kịp thay đã tìm đến giám đốc khách sạn yêu cầu check camera, đồng thời còn gọi cho La Thường và Diệp Thanh Trúc, hỏi các cô từ tối hôm qua đến giờ có nhìn thấy Tu Từ hay không.
Đáp án đương nhiên là phủ định, La Thường bây giờ không có ở khách sạn, Diệp Thanh Trúc thì lại vội vã chạy từ đoàn phim về phòng quản lí khách sạn, cau mày hỏi: "Cậu ấy rời giường bỏ đi, cậu không hề nghe thấy gì à?"
"..." Lòng Phó Sinh chìm xuống.
Anh ngủ không quá sâu giấc, đặc biệt là từ khi phát hiện Tu Từ đã trải qua những chuyện ấy, chất lượng giấc ngủ của anh trở nên kém đi nhiều, có lúc còn dễ bị tỉnh giấc giữa đêm hơn cả Tu Từ.
Tu Từ lúc ngủ thích được anh ôm, vì vậy cho dù ban đêm đứa nhỏ có khẽ trở mình, Phó Sinh cũng có thể cảm nhận được, sau đó an ủi Tu Từ tiếp tục ngủ.
Trong mấy tháng nay, Phó Sinh đã quen với những đêm như vậy...
Nhưng tối qua, như Diệp Thanh Trúc nói, Tu Từ rời đi, thế mà anh không hề cảm nhận được chút động tĩnh nào, hơn nữa hôm nay ngủ một giấc lại ngủ đến gần trưa.
Anh cẩn thận nhớ lại, chắc chắn cốc nước Tu Từ rót cho anh có vấn đề.
"Nhóc lưu manh!" Phó Sinh cắn răng nói.
"Đi ra lúc 0 giờ 10 phút." Nhân viên cuối cùng cũng bắt được bóng dáng Tu Từ ở trong ghi chép camera, chỉ vào màn hình nói với Phó Sinh.
Trong camera, Tu Từ đeo khẩu trang, mang theo một chiếc túi nhỏ, đứng ở cửa phòng một lúc lâu mới đóng cửa lại, lưu luyến từng bước mà đi về phía thang máy.
Trái tim Diệp Thanh Trúc đập lạc một nhịp, bỗng nhớ lại cái ngày Bùi Nhược chọn rời đi: "Cậu quay lại nhìn xem quần áo cậu ấy còn ở đó hay không!"
Phó Sinh nghe vậy vội vã tiến vào thang máy trở về phòng, quả nhiên, vali của Tu Từ đã rỗng hơn nửa, Phó Sinh cũng không thấy một bộ đồ ngủ mình thường mặc, thuốc men cũng biến mất.
"Cậu bình tĩnh lại đi." Diệp Thanh Trúc đuổi theo, nhìn thấy Phó Sinh đỡ sopha che ngực, vội vàng giúp anh thuận khí, "Tạm thời sẽ không sao, nếu như cậu ấy muốn..."
Diệp Thanh Trúc hít sâu một hơi: "Nếu như muốn làm chuyện điên rồ, không cần phải mang quần áo theo, cậu suy nghĩ kỹ lại xem gần đây cậu ấy có gì khác thường không."
Phó Sinh nhắm mắt lại, khác thường...
Anh cũng không phát giác quá nhiều điều khác thường, chỉ phát hiện Tu Từ dính anh hơn so với trước đây, nhưng anh lại luôn cho rằng điều này là do kết quả của dư luận do video của Khương Đản gây ra.
Anh run rẩy lấy điện thoại ra, phát một mã số: "Từ Châu, không thấy em ấy, cậu giúp tôi tra lịch sử giao dịch của em ấy xem có mua những thứ như vé máy bay không..."
Từ Châu trong một giây đã hiểu "em ấy" là chỉ ai, y hiếm thấy bộ dáng thất thố như vậy của Phó Sinh, lần trước là lúc Tu Từ nói chia tay với anh, sau khi về nước lại không tìm được người.
Y đáp lại một tiếng, an ủi: "Tôi lập tức điều tra, cậu bĩnh tĩnh lại chút, sẽ không có chuyện gì."
Trong lòng đau đến hốt hoảng, biết rõ lời Diệp Thanh Trúc nói có lý, nhưng có lẽ Phó Sinh vẫn sợ, vẫn không nhịn được mà nghĩ đến kết quả xấu nhất.
Diệp Thanh Trúc rót cho anh cốc nước, Phó Sinh lại không nhận, chợt đứng dậy đi ra ngoài.
Diệp Thanh Trúc cau mày hỏi: "Cậu đi đâu vậy?"
Phó Sinh cầm giấy chứng nhận liền đi ra ngoài: "Đi tìm em ấy."
Diệp Thanh Trúc thở dài ngăn cản anh: "Cậu đi đâu mà tìm? Một chút manh mối cũng không có."
Phó Sinh thừa hiểu, nhưng anh không thể ngồi không: "Về căn hộ xem trước."
Diệp Thanh Trúc cau mày, căn bản không dám thả Phó Sinh đang mất lý trí đi: "Không được, trước khi có manh mối cậu phải ở lại đây, nhỡ đâu cậu ấy quay lại thì sao? Hơn nữa phải bay mất hai giờ, nếu có manh mối chúng tôi lại không liên lạc được với cậu."
Quan trọng nhất là, nếu như Phó Sinh trở lại căn hộ bên kia, phát hiện Tu Từ cũng chưa trở về, sợ sẽ điên lên mất.
"... Vậy tôi lái xe về."
"Tình trạng của cậu bây giờ không thích hợp lái xe." Diệp Thanh Trúc đóng cửa phòng, nghiêm túc khuyên bảo Phó Sinh, "Cậu bình tĩnh lại đi, căn hộ phía bên kia tôi nhờ Đơn Lệ thay cậu đi xem thử..."
Từ sau khi Lâm Trình An bị bắt, Diệp Thanh Trúc bèn sa thải Đơn Lệ, bắt đầu một thân một mình.
Cô vừa dứt lời, điện thoại di động Phó Sinh liền có cuộc gọi, là Merlin gọi tới.
Sau khi bắt máy, âm thanh bên phía Merlin vang lên: "Tu Từ ở chỗ tôi, tôi và cậu ấy đang ở sân bay."
Phó Sinh thở ra một hơi, cánh tay anh khẽ run, đỡ lấy tủ bên cạnh: "Em ấy có khỏe không?"
"Vẫn ổn, chỉ là... " Merlin hơi do dự, "Không có gì quá đáng lo, buổi chiều cậu tới sẽ biết."