Sau này tôi sẽ thường xuyên tới tìmanh
Mẹ Sở Diễn tên là Cát Yến, là quản lý của một công ty thời trang.
Rõ ràng bà có vẻ ngoài thật khắc nghiệt nhưng khi đối mặt với Sở Diễn bà luôn cư xử rất ân cần, giống như xem y là báu vật mà nâng niu trong lòng bàn tay.
Được chiều chuộng hiển nhiên là một chuyện rất vui vẻ nhưng Sở Diễn lại cảm thấy có chút không chân thực.
Một ngày trước khi chuẩn bị xuất viện, Sở Diễn đã xắn tay áo lên cho Cát Yến xem, giả vờ tự nhiên hỏi: "Mẹ, sao trên người con lại có những vết thương này?"
Sắc mặt Cát Yến không thay đổi nhiều, bà chỉ nửa cười nửa đau lòng dùng ngón tay chạm lên trán y, nhẹ giọng nói: "Còn không phải vì lúc nhỏ con nghịch ngợm, ngày nào cũng táy máy đủ thứ sao? Đây là kết quả đấy."
Sở Diễn thầm nghĩ, rốt cuộc mình đã nghịch ngợm đến mức nào vậy?
Có lẽ vì mới trở về từ thế giới tinh tế nên ký ức về hiện thực của Sở Diễn luôn rất xa vời, y còn không thể nhớ rõ một số chuyện.
Nhưng hình như Cát Yến không muốn nói về điều này, sau khi giải đáp thắc mắc cho Sở Diễn bà đã chọn một quả táo tròn trịa màu sắc tươi mới trên bàn cạnh giường ngủ, nhặt con dao gọt trái cây lên và cẩn thận gọt vỏ cho Sở Diễn.
Nhìn bà chăm sóc mình cẩn thận như vậy, Sở Diễn tạm thời gác lại những vấn đề này để không khiến bà khó xử.
Không lâu sau, Sở Diễn xuất viện.
Từ sáng sớm Cát Yến đã đi làm thủ tục xuất viện sau đó gói gém đồ đạc của Sở Diễn vào các túi lớn nhỏ. Bà khoác tay Sở Diễn như một người mẹ và đưa y lên xe riêng của gia đình.
Tài xế chính là cha của Sở Diễn, khi nhìn thấy Sở Diễn trên mặt ông hiện lên nụ cười ấm áp.
Y nhìn cha mẹ mình nhét đồ vào cốp xe sau đó quay người lại hỏi mình có mệt không, có khát nước không và về đến nhà có muốn ăn gì không? Một dòng nước ấm chậm rãi trào dâng trong trái tim y.
Đây chính là cuộc sống hiện thực mà y hằng mong ước.
Mọi thứ đều thực bình thường.
Nhưng sau khi hơi ấm qua đi y lại cảm thấy bất an.
Không biết vì sao, y cảm thấy loại hạnh phúc này giống như bọt biển, mong manh và giả dối.
Có lẽ bởi vì đã lâu không trở về nên y mới sinh ra ngăn cách với thế giới này.
Nhưng không sao cả, chỉ cần tiếp tục ở lại đây y sẽ sớm thích ứng thôi.
...
Ở thế giới hiện thực, Sở Diễn là một sinh viên đại học đã tạm nghỉ học một thời gian vì tai nạn.
Trong bữa ăn, Cát Yến nói với y rằng y luôn ngoan ngoãn và ôn hòa nên được các giáo viên ở trường rất quý mến, các bạn cùng lớp cũng rất tin tưởng và chiếu cố y. Khi còn đi học y có rất nhiều bạn bè, họ còn thường đến thăm y khi y chưa tỉnh dậy.
Trong đầu Sở Diễn mơ hồ có ấn tượng nhưng những ký ức này tựa hồ như bị cưỡng ép lưu lại trong đầu y vậy, càng kỳ lạ hơn là y còn có chút bài xích nó.
Nhắc mới nhớ, có phải trí nhớ của y rất kém không? Có nhiều thứ y phải nghe người khác kể cho mới mơ hồ có chút ấn tượng.
Trên bàn bày đầy đồ ăn, có cá thịt, canh và cháo nhưng có lẽ suy xét đến việc Sở Diễn mới xuất viện không thể ăn quá nhiều thịt nên đặc biệt chuẩn bị cháo để bồi bổ dạ dày. Có lẽ còn sợ rằng miệng y nhạt vị nên mới làm thêm một ít đồ ăn để thỏa mãn cơn thèm nhưng mỗi món chỉ được ăn một ít.
Ăn xong, Sở Diễn muốn đi rửa bát.
Nhưng Cát Yến ngăn y lại, nhẹ nhàng nói: "Vết thương của con còn chưa khỏi hẳn đâu, chuyện này cứ giao cho người lớn là được. Mẹ biết con có lòng nhưng khi nào vết thương lành lại thì làm những việc này sau cũng chưa muộn."
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của họ, Sở Diễn đành phải về phòng trước.
Căn phòng của y không quá lớn cũng không quá khoa trương như ở Đế quốc nhưng cũng đã rất tốt rồi. Có thể chứa một cái giường và một cái bàn, vẫn còn một khoảng không gian nhất định để tự do di chuyển. Cửa sổ lớn, ánh nắng chiếu vào đặc biệt ấm áp. Cách trang trí trong phòng cũng phù hợp với tính cách của thanh thiếu niên tầm tuổi này, thậm chí còn có một số tượng nhỏ và mô hình nhân vật trong game.
Y đứng ở cửa ngây người nhìn một lúc lâu.
Cha y đến và hỏi: "Sao con chỉ đứng đó mà không vào?"
Sở Diễn cười nói: "Không có gì đâu ạ, con chỉ muốn nhìn căn phòng của mình từ góc độ vĩ mô thôi."
Cha y nói: "Con học kinh tế đến ngây người rồi à?"
Rất nhanh y đã đi đến bàn học, trên giá sách còn có mấy cuốn sách kinh tế, hình như chuyên ngành đại học của y là kinh tế học.
Không hiểu sao y lại nghĩ tới những cuốn sách Quân Vong luôn thích đọc.
Nếu Quân Vong học hộ y, y sẽ dễ dàng theo học các môn chuyên ngành mà không cần lo lắng sẽ bị trượt môn.
Nhưng ngay sau đó y đã cắt đứt suy nghĩ phi thực tế này.
Y đã quyết định từ nay trở đi sẽ không nghĩ đến những chuyện ở thế giới kia nữa. Từ hôm nay trở đi y sẽ sống thật tốt ở thế giới này và góp một viên gạch cho sự nghiệp xây dựng xã hội chủ nghĩa.
Lúc này Cát Yến đẩy cửa bước vào, bà đặt hai tay lên vai y như một cử chỉ tình cảm giữa mẹ và con, nhẹ nhàng nói: "Trước đó bởi vì tai nạn nên chúng ta đã xin bảo lưu chương trình học cho con. Nếu con còn muốn đi học lại thì cứ việc nói với cha mẹ. Dù con không muốn đi học cũng không sao, cha mẹ có thể nuôi con cả đời."
Sở Diễn: "..."
Sở Diễn là một người tương đối độc lập về mặt tư tưởng nên đương nhiên y không thể để cha mẹ nuôi mình cả đời.
Hơn nữa hiện tại sức khỏe của y đã tốt hơn rất nhiều, bác sĩ cũng cho biết cơ thể y hoàn toàn có thể đáp ứng được điều kiện xuất viện.
Lúc này y không khỏi nghĩ đến Tiêu Mục, người cực kỳ nghiêm khắc với y trong học viện quân sự, đột nhiên y cảm thấy tâm hồn mình thật là mạnh mẽ, có thể chịu đựng được mọi sự khắt khe của giáo viên.
A...Sao y lại nghĩ về chuyện đó nữa rồi?
Y lắc đầu, vỗ vỗ mặt lần nữa, tự nhủ đừng nghĩ đến những người và những chuyện không liên quan gì đến hiện thực nữa, chúng đã ở thì quá khứ rồi.
Cứ như vậy, dưới yêu cầu của Sở Diễn cha mẹ y không thể không cho y đi học lại.
Nhưng với điều kiện là y phải học ngoại trú.
Thật ra là trường đại học Sở Diễn theo học rất gần nhà nhưng y lại bỏ tiền ra trọ ở trường.
Chà, y đoán là do mình muốn trải nghiệm cảm giác trọ ở trường, được sống chung và ăn uống với những người bạn tốt hàng ngày.
Hơn nữa, nếu đặt những người bạn tốt này lại với nhau, chúng ta sẽ không ngủ quên nếu không nghe thấy chuông đồng hồ báo thức.
Giống như bây giờ, Sở Diễn dậy muộn rồi.
Cha mẹ y rất thờ ơ: "Không sao đâu, bố mẹ chỉ cần xin phép cho con nghỉ là được. Ăn sáng cẩn thận đi. Trên đường đến trường cũng đừng quá vội vã, nếu lại có chuyện ngoài ý muốn nào đó xảy ra thì con muốn chúng ta sống thế nào?"
Sở Diễn ngậm bánh bao đi ra ngoài, không quên vẫy tay với họ trước khi đóng cửa lại.
Y chạy thật nhanh đến trường vì sợ muộn.
Y không muốn đến muộn vào ngày đầu tiên trở lại trường đâu.
Kết quả, họa vô đơn chí*, khi gặp chướng ngại vật cao không quá đầu gối y bất cẩn vấp ngã.
*xui xẻo đã đến thì không bao giờ đến một mình
Có thể y đã đánh giá quá cao khả năng nhảy của mình và không biết nó sẽ mang lại hậu quả gì.
Cho đến khi ngón chân vướng vào vật cản, y đã dự đoán được kết quả tiếp theo của mình.
Rất tốt, chẳng bao lâu nữa y sẽ quỳ xuống đất thôi.
Tuy nhiên lúc y đang loạng choạng thì đã có người nhanh chóng ôm y vào lòng, mặc cho cơ thể đứng không vững của Sở Diễn lên tục chao đảo thì người kia vẫn đứng bất động, rất vững vàng.
Sở Diễn bối rối chớp mắt, sau đó ngước mắt nhìn lên.
Đó là một thanh niên nhìn cũng trạc tuổi y, trên mặt mang nụ cười điềm tĩnh. Rõ ràng là lần đầu gặp nhau nhưng trong mắt người kia lại không có cảm giác xa lạ nào.
Người thanh niên có nước da rất trắng nhưng bất chấp điều này cậu ta vẫn cực kỳ đẹp trai, khi mỉm cười nhìn người khác sẽ luôn có vài phần câu hồn nhiếp phách*.
*câu mất hồn phách người khác
Ánh mắt Sở Diễn chỉ dừng lại trên mặt cậu ta trong chốc lát, y xấu hổ vội vàng buông tay ra, lúng túng nói: "Thật xin lỗi... Tôi không làm cậu bị thương chứ?"
Thanh niên mỉm cười và trả lời: "Không sao đâu, anh không có việc gì là tốt rồi."
Sở Diễn kích động cầm tay cậu ta lắc lên lắc xuống: "Cảm ơn cậu, cậu thật sự là người tốt!"
Khi nghe đến từ "người tốt", vẻ mặt của thanh niên nọ rõ ràng hơi cứng lại nhưng rất nhanh đã nhếch khóe miệng lên nở nụ cười nhẹ.
Bởi vì sắp muộn, Sở Diễn không có cơ hội sử dụng những từ ngữ hoa mỹ để vuốt mông ngựa nữa, sau khi cảm ơn đối phương y vội vàng rời đi.
Người thanh niên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Sở Diễn thật lâu.
Đôi mắt vốn sáng trong và chân thành lúc này dần dần bộc lộ sự si mê b3nh hoạn và tham vọng không thể khống chế.
Quân Vong không ngờ vào thời khắc mấu chốt khi mình sắp giết hắn ta Sở Diễn lại chọn tự mình giải quyết đòn đánh không thể cứu vãn kia, ngăn những người đó giết hại lẫn nhau.
Mặc dù Quân Vong đã cố gắng kiểm soát mọi việc để ngăn chặn tất cả những điều này nhưng cậu ta đã xem nhẹ sự bướng bỉnh cố chấp của Sở Diễn.
Sở Diễn là biến số duy nhất trong thế giới đó.
Nhưng điều đó không quan trọng, hiện tại hắn ta đã bị nhốt ở thế giới bị vứt bỏ kia, hắn sẽ chỉ nghĩ Sở Diễn đã chết. Lần này chính tay cậu ta đã g iết chết hắn. Dưới một đòn như vậy, có thể hắn ta đã tuyệt vọng đến hỏng luôn rồi.
Nói không chừng đã phát điên rồi.
Còn sống cũng tốt, để hắn ta tồn tại trong thế giới một bóng người cũng không có thống khổ đến chết đi.
Khóe môi thanh niên nọ hơi cong lên, chậm rãi biến mất trong đám đông người qua lại.
...
Mặc dù không ngừng đẩy nhanh tốc độ đến trường nhưng đáng tiếc Sở Diễn vẫn đến muộn.
Cũng may giảng viên không làm khó y, cũng không bắt y bỏ buổi học hôm nay, còn nhắc y lần sau đừng chạy nhanh như vậy nếu không sẽ dễ xảy ra tai nạn.
Đương nhiên Sở Diễn cảm kích không nói nên lời.
Y thản nhiên ngồi vào ghế, bị một bạn cùng lớp không nhớ tên dùng bút chọc vào lưng bảo y đọc tin nhắn trong nhóm.
Sở Diễn muộn màng mở nhóm lớp và phát hiện các bạn cùng lớp đang chúc mừng y đi học trở lại.
Để không bị người trợ giảng bắt gặp khi đang nghịch điện thoại trong lớp, mọi người đều ẩn danh chúc mừng y.
Trương Phi: [ Chúc mừng cậu xuất viện nha! ]
Quan Vũ: [ Chào mừng trở lại với gia tộc của chúng ta! ]
Tây Thi: [ Cuối cùng cậu cũng đã trở lại rồi! Lão Sở! ]
Lỗ Ban: [ Người anh em, 666*! ]
* chơi chữ bên TQ, nghĩa là đỉnh, trâu bò
....
Cuối cùng, người trợ giảng tinh mắt đã nhận thấy có điều gì đó kỳ lạ trong nhóm lớp và bảo các em cất điện thoại đi, hãy chăm chỉ học tập. Lúc này một số người trong nhóm mới dần tắt tiếng.
Tất nhiên, ngay cả người trợ giảng cũng đục nước béo cò để gửi thiệp chúc mừng y đã xuất viện.
Nhìn thấy tin tức nóng hổi trong nhóm, Sở Diễn cảm thấy xa lạ với thế giới này một cách khó hiểu.
Hóa ra trong thế giới hiện thực y có cuộc sống hạnh phúc như vậy sao?
Vào một buổi sáng trong lành, giảng viên viết rất nhiều công thức toán học buồn ngủ lên bảng, Sở Diễn ngẩng đầu nhìn dòng chữ lộn xộn trên bảng như một sinh viên bình thường, trong đầu không khỏi chìm đắm trong suy nghĩ.
Không biết điều gì đã xảy ra với thế giới kia sau khi y rời đi?
Chiến tranh có dừng lại vì y không?
Đế quốc và Liên Bang có thể hòa giải được không?
Y không biết nhưng y không thể can thiệp vào những gì đang diễn ra ở đó được nữa.
Dù sao đó cũng không phải thế giới của y.
**
Vì buổi chiều không có tiết nên buổi trưa Sở Diễn đã về nhà.
Đáng tiếc y không có cơ hội tham gia hoạt động zombie vây thành - cướp đồ ăn trong căng tin.
Dưới ánh mắt ghen tị của bạn bè, Sở Diễn cầm cặp lên và chậm rãi bước về nhà.
Y cần thời gian để làm quen với thế giới mà mình đã rời đi từ lâu, mỗi một bước chân đều mang lại cảm giác mới mẻ vô cùng.
Tuy nói là về nhà nhưng y chỉ có thể nhớ được mơ hồ những trải nghiệm trong quá khứ. May mắn thay, gia đình y có vẻ rất hiền hòa. Có lẽ ở đây y có thể sống một cuộc sống thoải mái nhẹ nhàng hơn.
Nhưng y vẫn không rõ những vết sẹo trên cơ thể mình đến từ đâu.
Có lẽ đúng như lời Cát Yến nói, khi còn nhỏ y quá nghịch ngợm nên mới bị thương khắp người như vậy.
Sau khi Sở Diễn về nhà mới phát hiện mình không có chìa khóa nên đành phải gõ cửa.
Y nhìn xuống dưới chân mới thấy dây giày bị lỏng, y ngồi xổm xuống buộc lại.
Cánh cửa từ từ mở ra.
Sở Diễn tưởng rằng là Cát Yến ra mở cửa nên cúi đầu nói: "Mẹ, con về rồi."
Sau đó, y cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn mới từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt y chợt mở to.
Người mở cửa cho y không ai khác chính là người thanh niên y vừa gặp trên phố sáng nay.
Rất nhanh Cát Yến đã đi ra từ phòng bếp, bà thấy Sở Diễn đã về liền vui vẻ giới thiệu: "Tiểu Diễn, con về rồi. Để mẹ giới thiệu cho con, đây là con trai của bạn mẹ, tên là Tống Chước."
Sở Diễn ngơ ngác nhìn cậu ta, có lẽ vẫn chưa thoát khỏi việc gặp một người lạ tận hai lần trong ngày.
Nhưng rất nhanh y đã lịch sự chào hỏi lại người kia, đưa tay ra: "Sáng này cảm ơn cậu."
Cát Yến ngoài ý muốn nói: "Hóa ra hai đứa đã gặp nhau rồi."
Tống Chước cười: "Sáng nay cháu đã gặp anh ấy rồi. Tiểu Diễn rất dễ thương."
Sở Diễn đứng ngoài cửa, vẻ mặt có chút không thoải mái.
Dường như Tống Chước đã nhìn thấu được suy nghĩ của y, cậu ta nói: "Đừng lo lắng, tôi chỉ ở đây một lát thôi, sẽ không quá lâu đâu."
Cậu ta nói như vậy, Sở Diễn cũng có chút áy náy.
Y vội vàng giải thích: "À... Tôi không có ý đó đâu. Cậu có thể ngồi bao lâu tùy thích. Tôi chỉ không ngờ cậu sẽ đến."
Tống Chước cũng không định khiến y xấu hổ.
Người này vẫn hệt như trước kia, chỉ cần giả vờ đáng thương một chút y sẽ mủi lòng.
Khi Sở Diễn vào nhà, y phát hiện có một số loại trái cây theo mùa và tôm hùm cay được đặt trên bàn cà phê.
Sợi dây lý trí trong đầu y đứt phựt.
Cát Yến lại cười nói: "Tống Chước mang đến đấy, thằng bé nói không biết con thích ăn gì nên mua mỗi thứ một ít."
Sở Diễn trìu mến nhìn Tống Chước sau đó quả quyết nắm lấy tay cậu ta, nhiệt tình nói: "Cậu quả là người tốt!"
Tống Chước nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình. Cậu ta hơi giật mình, sau đó mỉm cười ấm áp.
Vẻ mặt Tống Chước rất ôn hòa, hoàn toàn phù hợp với sở thích của Sở Diễn.
Mỗi hành động của cậu ta đều rất vừa phải. Khi Sở Diễn lùi lại cậu ta cũng sẽ vô thức nhượng bộ, chỉ cần Sở Diễn thả lỏng cảnh giác, cậu ta sẽ thừa thắng xông lên.
Đây là điều đương nhiên, bởi vì cậu ta đã đã thèm muốn người này không biết bao lâu rồi, xúc tu của cậu ta cũng đã cắm thật sâu vào mảnh đất này.
Cậu ta có thể cải tạo mình thành bất cứ bộ dáng nào mà Sở Diễn thích.
Cướp người này khỏi tay tên kia.
Bây giờ cuối cùng cậu ta cũng đã làm được rồi.
Cậu ta tin rằng chỉ còn một bước cuối cùng nữa thôi là sẽ thành công.
Chỉ còn một bước nữa thôi.
Chỉ cần người này yêu mình là được.
Mình sẽ thắng.
...
Trên bàn ăn, Tống Chước không ngừng quan sát ánh mắt Sở Diễn, sau đó thỉnh thoảng gắp những món Sở Diễn thích vào bát y, có vẻ như cậu ta còn quan tâm đ ến chế độ ăn uống của y hơn cả mẹ y.
"Nghe nói anh vừa mới khỏi bệnh nặng, hiện tại là thời điểm cần bổ sung dinh dưỡng thật tốt."
"Ăn nhiều cái này sẽ tốt cho cơ thể và có thể cải thiện khả năng miễn dịch."
Ngoài ra, cậu ta còn đeo bao tay nilon và tự tay bóc tôm cho Sở Diễn.
Sở Diễn không giỏi bóc tôm, mỗi lần ăn tôm đều khiến bản thân chật vật.
Nhưng Tống Chước lại rất thuần thục, các động tác lột vỏ tôm đều rất uyển chuyển và điều luyện như một chương trình đã được mã hóa cố định, thịt và vỏ được tách ra rất đẹp mắt.
Sở Diễn nhìn đến choáng váng.
Cha mẹ Sở Diễn rất thân thiện với chàng thanh niên mới gặp này.
Sở Diễn cũng rất thân thiện với cậu ta, dù sao ai lại không thích người đối xử tốt với mình?
Nhưng những đồ ăn Tống Chước mang đến y lại không ăn được mấy miếng.
Ban đầu y tưởng rằng khi mình ăn sẽ rưng rưng hai hàng nước mắt vì vui mừng nhưng không hiểu sao, y luôn cảm thấy mình đang bài xích những thứ này.
Hơn nữa, y còn cảm thấy nụ cười của cha mẹ có chút máy móc, như thể đang bị ai đó điều khiển.
Suốt cả ngày hôm đó, có đôi khi y cảm thấy mình đang sống trong một giấc mơ.
Nhưng y cũng không để trong lòng, có lẽ chỉ là vì đã lâu không trở về nên cần thời gian để thích ứng.
Ăn xong, Cát Yến lập tức nói: "Tiểu Diễn, dù sao buổi chiều con cũng không có tiết, sao không đi dạo cùng Tống Chước? Các con bằng tuổi nhau hẳn là có rất nhiều chủ đề chung."
Sở Diễn muốn phản bác rằng ngay cả những người cùng tuổi cũng không nhất định sẽ có chủ đề chung. Ví dụ như kiếp trước cuộc sống của họ không giao thoa với nhau, họ không có cùng sở thích và cũng chưa quen biết bao lâu, sẽ rất lúng túng khi trò chuyện.
Lúc này Cát Yến lại nói: "À, hình như Tống Túy cũng học cùng chuyên ngành với con đấy, thành tích rất tốt, luôn đứng đầu lớp. Chắc sẽ có rất nhiều chủ đề chung."
Sở Diễn: "..."
Được rồi, học bá*.
*chỉ người học giỏi
Cứ như vậy, Sở Diễn chậm rãi bước ra ngoài cùng Tống Chước.
Hai người sánh bước bên nhau trên con đường dài, ánh nắng chiếu lên hàng rào kim loại.
Sở Diễn vừa đi vừa cúi đầu nhìn ngón chân, vẻ mặt rất mất tự nhiên.
Tống Chước cũng biết Sở Diễn đang nghĩ gì, nhưng cậu ta không có ý định thả người đi.
Hai người đi một mạch đến lan can công viên, địa hình ở đây tương đối cao, nằm trên lan can là có thể nhìn thấy những ngôi nhà ở phía xa.
Gió thổi qua mặt khiến họ cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Nơi này không có khoa học kỹ thuật tiên tiến, không có phi hành khí bay lượn trên trời, không khí không bị ô nhiễm bởi mùi của các loại nhiên liệu khác nhau, cũng không cần lo lắng bị những nhân vật tai to mặt lớn như Công tước hoặc Thủ tướng đột ngột gọi vào phòng để nói chuyện.
Y chỉ cần là chính mình.
Làm một chính mình thực bình thường.
Nhưng... nó có thực sự bình thường không?
Trong làn gió nhẹ, Sở Diễn dựa lưng vào lan can phía sau, từ từ nhắm mắt lại.
Tống Chước nhìn y thật sâu, bất ngờ hỏi: "Anh có thích nơi này không?"
Sở Diễn sửng sốt một lát mới trả lời: "Thích?"
Tống Chước chợt mỉm cười, gió thổi tung mái tóc trên trán cậu ta, mây bay đến không ngừng che khuất ánh nắng khiến khuôn mặt cậu ta lúc sáng lúc tối.
Một cảm giác áp bách chợt ập vào lòng y.
Y đành phải bày tỏ suy nghĩ của mình: "Có lẽ là vì quá vui mừng nên ngược lại có chút không chân thực."
Vốn dĩ y tưởng Tống Chước sẽ cười và nói rằng y nghĩ nhiều rồi.
Nhưng đôi mắt Tống Chước lại tối xuống, cậu ta vừa cong ngón tay gõ nhẹ vào lan can vừa nhìn những ngôi nhà đông đúc ở phía xa, nhẹ nhàng nói: "Vậy nếu nó không có thật thì sao? Chẳng lẽ phải sống trong thế giới tràn ngập thống khổ kia mới coi là hạnh phúc sao?"
Sở Diễn nhìn qua, trong lòng cảm thấy đắng nghét, y cảm thấy đâu đó có một khoảng trống không thể giải thích được, cảm giác này tra tấn y rất khổ sở.
Y mờ mịt nói: "Có lẽ theo đuổi sự chân thật là bản năng nguyên thủy mà con người sinh ra đã có."
Y chưa kịp nghĩ sâu hơn thì Tống Chước đã đặt tay lên vai y, buộc y phải tỉnh táo lại và ngừng suy nghĩ theo hướng đó.
Cậu ta ấm áp nói: "Đừng suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần anh sẵn lòng thì thế giới này sẽ luôn yêu thương anh."
Cậu ta nói rất chân thành nhưng Sở Diễn lại cảm thấy trong lời nói của cậu ta còn một tầng nghĩa khác nữa.
Giống như...thế giới này là do con người tạo ra.
May mắn thay, họ không thảo luận quá nhiều về vấn đề này.
Sau đó họ lại đi dạo xung quanh và phần lớn buổi chiều trôi qua rất nhanh.
Tống Chước tiễn Sở Diễn đến tận cửa nhà một cách rất lịch sự.
Trước khi rời đi, Tống Chước quay lại nhìn y thật sâu, cong môi, nói như một lời tuyên thệ: "Sau này tôi sẽ thường xuyên tới tìm anh."