Về nhà
Có lẽ cảm thấy đã giáo dục đủ rồi, cuối cùng Sở Diễn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ánh mắt mang theo quyến luyến và không hề trách cứ chút nào của Quân Bất Thần khiến y có chút hốt hoảng.
Y cảm thấy lúc này Quân Bất Thần phải nghiến răng nghiến lợi mắng y mới là chuyện bình thường. Hơn nữa người này còn có chứng cuồng loạn, có lẽ hắn sẽ không dừng lại bằng việc trả thù bằng lời nói không đau không ngứa thôi đâu, cho dù chỉ có miệng là có thể cử động thì hắn vẫn sẽ cố hết sức để cắn đứt một miếng thịt trên người y.
Nhưng loại bình thản này là điều Sở Diễn không bao giờ ngờ tới.
Nhưng may mắn thay, bọn họ vẫn còn ở trạng thái có thể thoải mái nói chuyện, Sở Diễn cũng dứt khoát không bàn luận với hắn về thâm cừu đại hận gì gì đó, y chỉ tùy tiện chọn một số chủ đề, chẳng hạn như "Quân Vong có khỏe không?", "Tiêu Mục thì sao?", "Thời An Hà có ổn không?", "Cả quản sự nữa?".
Quân Bất Thần không trả lời, hắn chỉ chăm chú nhìn y như thể dời mắt một chút thôi thì y sẽ biến mất luôn vậy.
Giọng hắn hơi run: "Trong thời gian qua... em đã đi đâu?"
Để làm dịu bầu không khí, Sở Diễn nửa đùa nửa thật trả lời: "Tôi đi theo đuổi thơ ca ở phương xa nha."
Quân Bất Thần: "......"
Một vệt sao băng bay ngang trời, trong chốc lát chỉ còn thấy cái đuôi của nó.
Cũng giống như một số người, họ sẽ xuất hiện trong chốc lát và biến mất trong chốc lát.
Cho dù cực kỳ xinh đẹp cũng chỉ lưu lại một dấu vết không thể nắm bắt.
Giống như bây giờ, Quân Bất Thần chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Diễn đứng lên.
Cuối cùng trong mắt hắn cũng có dấu vết như sắp hỏng mất.
Hắn lẩm bẩm: "Em lại muốn đi đâu nữa..."
Sở Diễn khó hiểu nhìn hắn một cái, trả lời: "Tôi? Ngồi mãi tê chân, muốn đứng dậy đi lại một chút."
Quân Bất Thần: "..."
Đúng như dự đoán, Sở Diễn đứng lên rồi đi vòng quanh văn phòng của Quân Bất Thần.
Trong ánh sáng yếu ớt, Sở Diễn nhìn thấy một bản kế hoạch chi tiết trên bàn làm việc của hắn.
Trong lòng y vô thức có dự cảm xấu.
Y liếc nhìn Quân Bất Thần không thể di chuyển trên mặt đất, sau đó mở bìa kế hoạch và bắt đầu xem nội dung cụ thể bên trong.
Không nhìn thì không sao, Sở Diễn vừa nhìn đã cực kỳ sốc.
Quân Bất Thần, kẻ mất trí này thực sự đã sử dụng vũ khí hạng nặng gần như có thể hủy diệt thế giới trong cuộc chiến vô nghĩa này.
Nếu thứ này rơi xuống Đế Tinh, hành tinh đó sẽ bị phá hủy ngay lập tức.
Đáng sợ hơn nữa là thứ vũ khí hạng nặng này là vũ khí hẹn giờ, vào lúc bình minh, người dân Đế Tinh còn đang chìm trong giấc ngủ sẽ bị nổ tung thành tro bụi.
Y biết rằng Quân Bất Thần sẽ không từ thủ đoạn để giành chiến thắng nhưng cách làm tàn nhẫn đến mức đánh mất điểm mấu chốt này thực sự khiến y bất ngờ.
Trong lòng y rít gào với hệ thống: Tại sao tình huống nguy hiểm như vậy lại không nói cho tôi biết?
Hệ thống cũng do dự, không trả lời được.
Sở Diễn không thể tin nổi nhìn Quân Bất Thần, như thể hy vọng hắn sẽ cho y một lời giải thích hợp lý.
Dù sao loại vũ khí này một khi được sử dụng, ngoại trừ hủy diệt Đế Tinh còn có thể ảnh hưởng đến toàn bộ thiên hà, đến lúc đó Liên Bang có bị ảnh hưởng theo hay không cũng là một vấn đề.
Cảm nhận được ánh mắt của y Quân Bất Thần hơi nhún vai, dường như cũng cảm thấy mình đã làm sai.
Sở Diễn khẩn trương hỏi: "Thứ này có thể dừng lại được không?"
Quân Bất Thần tiếc nuối nói: "Không được."
Dừng một chút, hắn lại nói thêm: "Hơn nữa, làm sao em biết Đế quốc có định dùng thứ tương tự để chống lại Liên Bang hay không?"
Sở Diễn nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn, một dòng nước lạnh dần dần lan vào trái tim y.
Y cảm thấy thế giới đang dần mất kiểm soát.
Tại sao các nhân vật chính lại cố giết nhau bất chấp hậu quả như thế này?
Mọi thứ dường như đang trở nên kỳ lạ.
Hệ thống nhắc nhở y: "Sở Diễn, dừng lại đi. Đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Chẳng phải ngươi vẫn luôn muốn về hưu dưỡng lão sao? Vậy thì đừng lo lắng, chúng ta sẽ xử lý tốt chuyện này."
Sở Diễn lẩm bẩm: "Xử lý? Các cậu xử lý như thế nào? Trong thế giới này không phải chỉ có một mình tôi là nhiệm vụ giả thôi sao?"
Hệ thống:"......"
Sở Diễn cụp mắt xuống, liếc nhìn Quân Bất Thần sau đó đi về phía hắn ta, Quân Bất Thần nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt y.
Ánh mắt này khiến hắn hoảng hốt.
Sở Diễn nhẹ nhàng nói: "Tổng thống các hạ, thuốc mê sẽ sớm có tác dụng, ngài nên nhân cơ hội này ngủ một giấc thật ngon."
Quân Bất Thần cố giữ cho mí mắt nặng nề của mình mở ra, nỗi đau trong lòng và tác dụng của thuốc lan tỏa đến từng giọt máu của hắn.
"Đừng đi..."
Nhưng hắn chỉ có thể nhìn bóng dáng Sở Diễn dần dần biến mất mà không thể làm gì được.
...
Tiêu Mục là người của quân đội nên đương nhiên hắn nắm rõ việc triển khai sức mạnh chiến đấu của Liên Bang hơn bất kỳ ai.
Hệ thống nói rằng nơi ở hiện tại của Tiêu Mục là một trung tâm quân sự có rất nhiều máy giám sát, mà hệ thống giúp y dịch chuyển một lần đã tiêu hao quá nhiều năng lượng, không còn đủ để hỗ trợ y thâm nhập quân đội một lần nữa.
Nghe được những lời này, Sở Diễn đặc biệt lo lắng.
Y chỉ có thể nhìn thấy vị trí hiện tại của Tiêu Mục thông qua màn hình do hệ thống cung cấp nhưng cái này chỉ giống như màn hình giám sát chất lượng rất thấp, y không thể nhìn rõ bất kỳ chi tiết nào, cũng không thể thay đổi bất cứ điều gì.
Sở Diễn chán nản gõ bàn phím thao tác. Hình ảnh vừa chuyển, Sở Diễn nhìn thấy một con mèo bò đen trắng cuộn tròn người lại ngủ trong phòng làm việc của Tiêu Mục.
Có lẽ vì sợ nó chạy lung tung nên mới bị buộc dây vào chân sau để có thể kiểm soát phạm vi hoạt động.
Chắc là lo lắng ở nhà sẽ không có người chăm sóc mèo nhỏ Tiêu Mục mới đặc biệt đưa nó đến văn phòng.
Nhìn thấy Tiểu Diêm đã lâu không gặp, Sở Diễn cảm thấy tiếc nuối, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng táo bạo.
Y hỏi hệ thống: "Nếu không thể đưa cơ thể tôi đến đó, vậy thì có thể đưa ý thức của tôi vào trong đầu Tiểu Diêm được không?"
Hệ thống suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thật ra có thể nhưng nếu con mèo tỉnh dậy, ý thức của ngươi cũng sẽ quay trở lại. Ngươi sẽ cảm thấy choáng váng trong quá trình chuyển giao ý thức và cũng có thể gây tổn thương không thể phục hồi cho não, ngươi có chắc chắn muốn làm điều này không?"
Sở Diễn thầm nghĩ, dù sao thì mình cũng sẽ rời khỏi thế giới này, dù có bị thương hay không cũng không sao nên y quyết định dịch chuyển tức thời.
Một giây tiếp theo Sở Diễn cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, cảm giác buồn nôn và đau đầu do chóng mặt kéo đến sau đó đã chiếm hết các giác quan của y.
Khi mở mắt ra lần nữa, y đã biến thành con mèo bò xấu tính.
Khoảnh khắc mở đôi mắt vàng ra, tính tình của mèo bò dường như cũng trở nên dịu ngoan hơn rất nhiều.
Có hơi lạ lẫm khi nhìn thế giới từ góc nhìn của một con mèo. Cái ghế bình thường trong tầm tay bây giờ lại phải nhảy lên mới với tới.
Sở Diễn thử đi quanh phòng vài lần, sau khi cảm nhận được lực kéo của sợi dây, y có thể đại khái nắm được phạm vi hoạt động hiện tại của mình.
Vừa mới đánh giá xong, cánh cửa đang đóng bị Tiêu Mục đẩy ra.
Vẻ mặt của hắn rất sắc bén, không khí xung quanh cũng nặng nề như một thanh kiếm sắc bén đè lên mọi sinh vật, khiến chúng sợ hãi không dám cử động.
Giống như Sở Diễn bây giờ, y bị dáng vẻ của Tiêu Mục làm cho kinh ngạc.
May mắn thay vừa nhìn thấy Tiểu Diêm, vẻ mặt của Tiêu Mục đã dịu đi rất nhiều, ít nhất cũng không hung hãn như vậy nữa.
Vì bên cạnh chỗ Sở Diễn đang đứng có một bát thức ăn cho mèo nên Tiêu Mục tưởng mèo nhỏ đói, hắn nghiêng người đẩy thức ăn cho mèo về phía y.
Sở Diễn liếc nhìn thức ăn cho mèo trước mặt, im lặng một lúc nhưng quyết không cúi đầu.
Tiêu Mục cho là mèo nhỏ kén ăn, bình tĩnh nói: "Ngoan, hôm nay mày chỉ có những thứ này thôi, không được kén chọn."
Mặc dù như vậy nhưng Sở Diễn quyết không ăn thức ăn cho mèo, y không có ý định mở ra cánh cửa thế giới mới này, huống chi y cũng không đói.
Thấy vậy, Tiêu Mục rời khỏi mèo con, từ trong tủ lấy ra một vật có gắn lông vũ, Sở Diễn nhìn kỹ hơn thì thấy hình như là một cây gậy trêu mèo.
Sở Diễn kiêu ngạo, sao y có thể chơi những thứ như vậy được.
Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Mục có hứng thú chơi với mình, bộ dáng lại trông rất thiếu ngủ Sở Diễn mới tượng trưng bắt bắt hai cái, động tác rất có có lệ.
Tiêu Mục cho rằng Tiểu Diêm không có tinh thần nên mới bế nó lên, đặt vào trong ngực nhẹ nhàng vuốt v e.
Đây là thứ mà trước đây Tiểu Diêm có làm nũng thế nào cũng không bao giờ có được nhưng Sở Diễn lại cảm thấy có chút không thể chấp nhận.
Y bắt đầu không thành thật uốn éo trong vòng tay Tiêu Mục.
Nhưng khi y lật người lại mới thấy Tiêu Mục đang nhìn mình bằng ánh mắt đau thương.
Sở Diễn ngơ ngác nhìn hắn, không biết nỗi buồn này đến từ đâu.
Một lúc sau, Tiêu Mục mới đặt y xuống.
Đôi mắt hắn dường như đang xuyên thấu qua cơ thể mèo con để nhớ về một người khác.
Là một thanh niên dịu dàng ôm chú mèo con chưa đầy một tháng tuổi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Mục nhẹ giọng nói: "Tiểu Diễn, tôi sẽ báo thù cho em, để tất cả bọn hắn phải chôn cùng em."
Báo thù?
Báo thù cái gì?
Tại sao lại chôn cùng tôi?
Sở Diễn không biết tại sao, chỉ có thể kêu "meo meo meo".
Nước da của Tiêu Mục có vẻ không khá hơn Quân Bất Thần là bao, cả hai đều trông rất mệt mỏi.
Có lẽ hắn thực sự quá mệt mỏi, Tiêu Mục nắm chặt tay thành nắm đấm đặt trước miệng khó chịu ho khan.
Sở Diễn ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời cảm thấy có chút khó chịu.
Y nhìn Tiêu Mục mở chương trình trên hệ thống điều khiển, bắt đầu tính toán thời gian và quỹ đạo phóng với vẻ mặt nghiêm nghị.
Sở Diễn nhìn kỹ hơn và thấy rằng đó là vũ khí dùng để tấn công Đế Tinh.
Y lo lắng nhìn Tiêu Mục, hoàn toàn không ngờ một công việc áp lực lớn như vậy lại chỉ có mình hắn làm.
Y đã thử gọi hắn vài lần nhưng lúc này y đang ở trong cơ thể Tiểu Diêm, dù có cố gắng đến mấy cũng chỉ có thể phát ra tiếng meo meo.
Y không thể làm gì để ngăn chặn điều này.
Nghĩ đến đây, y quay lại nhìn sợi dây đang trói chặt chân mình sau đó bắt đầu bí mật trốn ở nơi Tiêu Mục không thấy và cố gắng dùng răng nanh cắn đứt nó.
Y thực sự không biết làm thế nào mới có thể ngăn chặn thảm họa này thông qua cơ thể một con mèo.
Y thậm chí còn không hiểu tại sao những người này lại điên rồ và liều lĩnh làm những việc hủy diệt thế giới như vậy.
May mắn thay hệ thống vẫn còn có lương tâm, nó miễn cưỡng giúp y nhanh chóng cắn đứt dây trói ở chân mình.
Sau đó y lập tức nhảy tới trước mặt Tiêu Mục, muốn dùng bút giấy nói cho hắn biết mình là Sở Diễn, hy vọng có thể khiến hắn bình tĩnh lại.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ điên cuồng chậm rãi hiện lên trong mắt Tiêu Mục, lòng Sở Diễn cũng dần lạnh đi.
Như thể có một bàn tay vô hình đang thúc đẩy mọi việc theo chiều hướng xấu nhất.
***
Mấy tháng trước, vài ngày sau vụ nổ.
Quân Bất Thần và Tiêu Mục dường như đã biến thành cái xác không hồn, họ không buồn ăn uống, đôi mắt đục ngầu và ngay cả trong giấc ngủ cũng đều là những cơn ác mộng.
Nhưng nếu chỉ như vậy thì họ sẽ không có ý định trả thù Đế quốc.
Suy cho cùng, phần lớn đều cho rằng đó là lỗi của họ, vụ nổ là lỗi của chính họ khi đã không bảo vệ được Sở Diễn.
Nhưng sau đó, Quân Bất Thần và Tiêu Mục đồng thời nhận được một email.
Trong email này có viết chi tiết rằng việc Sở Diễn bị tên sát nhân bi3n thái nhắm tới là vì có người đã cố tình làm điều đó.
Trong email có một câu rằng - để ngăn ba trụ cột Đế quốc vướng vào lam nhan họa thủy* Sở Diễn nên người dân Đế quốc đã bí mật thuê tên sát nhân này để cướp và g iết chết Hoàng tử giả.
*Câu này gốc là "hồng nhan họa thủy" chỉ những người đẹp gây tai ương cho đất nước, "lam nhan" là chỉ người đẹp nhưng là nam
Kết hợp với việc Đế quốc đã phái quân tới giám sát Liên Bang nhưng lại không ngăn chặn được kẻ sát nhân đó, cứ như thể có ai đó đã đặc biệt cấp cho hắn ta một tấm vé thông hành vậy.
Mặc dù chỉ là một email và một số phỏng đoán vô căn cứ nhưng lúc đó Quân Bất Thần và Tiêu Mục đã không có lý trí, họ chỉ muốn báo thù cho Sở Diễn.
Họ không biết ai đã gửi email này, cũng không biết thông tin trong đó có chính xác hay không nhưng có lẽ đây là cách duy nhất để bọn họ trút xuống sự phẫn nộ và tuyệt vọng.
Suy cho cùng, việc nhớ nhung người kia đã không thể vơi bớt tưởng niệm trong lòng họ được nữa thì hãy để việc trả thù cho y trở thành ý nghĩa sống sót của họ đi.
Dù thế nào đi nữa, họ cũng phải khiến những kẻ đã làm tổn thương Sở Diễn phải trả giá.
Thà rằng giết nhầm một trăm còn hơn để sót một người.
Khi đó có thể bọn họ còn chưa nhận ra được mình đã phát điên.
Giống như năm cái tên được viết trong sổ tay của Quân Vong.
...
Sở Diễn nôn nóng nhìn vẻ mặt quyết tuyệt của Tiêu Mục, chỉ ước gì có thể cho hắn ta vài cú quyền meo meo để đánh thức hắn.
Đáng tiếc, Tiêu Mục đã hoàn toàn rơi vào trạng thái quên mình, không còn để ý tới thứ gì xung quanh mình nữa.
Sở Diễn hoảng sợ nhảy lên bàn, lo lắng ngậm một cây bút đen từ trong đống tài liệu lộn xộn lên, đặt chân lên đó và cố gắng kéo nắp ra nhưng lại phát hiện ra rằng thiết kế cao cấp như vậy dường như không thể thực hiện được khi thể xác của y là một con mèo.
Thế là y vội vàng nhảy xuống lần nữa, cuối cùng cũng tìm thấy một chiếc bút đã mở nắp đang bị vùi ở một góc.
Khi nhìn thấy cây bút, đôi mắt Sở Diễn sáng lên.
Y ngậm bút trong miệng, cố gắng đến bên cạnh Tiêu Mục, vội vàng viết vào tập tài liệu bên cạnh: Tôi là Sở...
Nhưng y còn chưa viết xong câu này ý thức đã bị một nguồn năng lượng không rõ kéo đi, trên bàn chỉ còn một con mèo bò bình thường vừa mới tỉnh dậy, cùng một dòng chữ còn đang viết dở.
Tiêu Mục thậm chí còn không để ý tới những gì Tiểu Diêm vừa làm, hắn tựa hồ như bị cái gì đó hấp dẫn, ngoại trừ tiêu diệt Đế Tinh thì lúc này không còn gì có thể hấp dẫn hắn nữa.
Còn Tiểu Diêm cũng chán ghét ném cây bút trong miệng xuống, thuận tiện li3m chân, thầm nghĩ mình tài giỏi đến mức có thể dịch chuyển đến đây chỉ trong một giấc ngủ ngắn, mình thực sự là một con mèo thần kỳ.
**
Sau khi ý thức Sở Diễn quay trở lại, y choáng váng rất lâu, mãi vẫn không bình tĩnh lại được.
Nhưng y không còn thời gian để quan tâm đ ến hoàn cảnh của mình nữa. Vì giờ y phải chạy đua với thời gian để ngăn chặn cuộc chiến này.
Xét theo lời nói điên cuồng của Tiêu Mục, cuộc chiến này rất có thể là từ chính hắn mà ra.
Rất nhiều suy nghĩ đang điên cuồng chạy trong đầu y.
Có cách nào báo cho Đế quốc về kế hoạch của Liên bang không?
Có cách nào để ngăn chặn kế hoạch của Liên Bang không?
Về phần vì sao bây giờ thế giới này lại trở nên kỳ quái như vậy y tạm thời không có tinh lực để quan tâm.
Hệ thống không ngừng cằn nhằn bên tai y, nói với y rằng nó không còn năng lượng để đưa y trở lại Đế quốc nữa và nó cũng không có cách nào giúp y thông báo cho Đế quốc về tình hình ở đây. Chẳng phải nó đã nói với y rằng y có thể hoàn toàn phớt lờ chuyện này sao? Nếu nhân vật chính chết nhỡ đâu y có thể ngoài ý muốn trở về nhà.
Như đột nhiên hạ quyết tâm, y nhanh chóng tìm được một gara đỗ phi thuyền bị bỏ hoang.
Sau khi tiến vào thế giới tinh tế này, y cũng đã học được đôi điều về kỹ năng lái phi thuyền.
Lúc này hệ thống tựa hồ ý thức được điều gì, nó khó khăn nói: [ Ngươi muốn làm gì? ]
Sở Diễn không chút do dự lên phi thuyền, trong đầu kiên định nói với hệ thống: "Về nhà."
Hệ thống đột nhiên ngừng hoạt động trong giây lát, sau đó chương trình chính của nó dường như bị hỏng, nó bắt đầu điên cuồng hét lên với Sở Diễn: [ Anh có biết mình đang làm gì không?"!! ]
[ Anh quay lại cho tôi!! ]
[ Hắn ta đâu xứng để anh phải làm như vậy!!! ]
[ Mau quay lại!!! ]
Sở Diễn không để ý đến sự điên cuồng của hệ thống nữa, y đã quyết định được con đường mình muốn đi.
Nhưng vì sao lại là "hắn ta" chứ không phải "bọn họ"?
.....
Khi bình minh lên, hầu hết mọi người ở Đế Tinh vẫn đang đắm chìm trong giấc ngủ ngọt ngào.
Đôi khi thế giới thật kỳ diệu, bạn vĩnh viễn không bao giờ biết được rằng liệu chuông báo thức của mình sẽ reo trước hay nguy hiểm sẽ ập đến trước.
Chân trời còn chưa sáng hẳn mà một luồng sáng đỏ cam nhàn nhạt đã từ từ hiện ra nhuộm bầu trời thành một bức tranh sơn dầu. Vào thời khắc này, thời gian dường như đang chuyển động chậm hơn.
Giống như thế giới này đang cố gắng hết sức để giữ lại một người.
Nếu không thì tại sao tốc độ gió lại chậm chạp như vậy.
Bên kia, đồng hồ đếm ngược của vũ khí hạng nặng ở Liên Bang bắt đầu chậm rãi nhấp nháy từng con số, tia sáng đỏ trên màn hình đen giống như một con rắn đen đang phun ra kịch độc.
3
2
1
Thứ đến gần như đồng thời với bình minh lại là một vũ khí giết người khổng lồ có thể lấy đi sinh mạng của cả một hành tinh.
Trên bầu trời ngột ngạt, ngay cả những ngôi sao cũng như bị ngạt thở.
Có một vòng cung ánh sáng đỏ phát ra từ Liên Bang và lao thẳng về phía Đế quốc.
Nhưng không ai nghĩ rằng một đòn đánh mạnh mẽ như vậy lại bị một vật thể không xác định ngăn lại, phát nổ và biến mất trên không trung.
.....
Khi Sở Diễn mở mắt ra, cơ thể dường như không thuộc về y nữa, các ngón tay cử động rất khó khăn.
Cảm giác này giống như đang bị bóng đè.
Y cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm nhìn mơ hồ, nhất thời có chút bối rối không biết hiện tại mình đang ở đâu.
Rất nhanh, một người phụ nữ trung niên nước mắt lưng tròng lao tới, lớn tiếng hét lên: "Cử động rồi! Thằng bé cử động! Ngón tay của nó cử động rồi bác sĩ ơi! Thằng bé mở mắt ra rồi!"
Sở Diễn khó khăn mở mắt ra, ký ức lúc sinh thời từng chút một ùa vào đầu y.
Rất nhanh, một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng đi tới kiểm tra thân thể y, trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm: "Bệnh nhân thật sự có thể thoát khỏi quỷ môn quan. Tôi phải nói rằng ý chí của đứa trẻ này thực sự rất kiên cường."
Sở Diễn không quen với việc bị bao vây bởi nhiều người như vậy.
Cũng may, để không quấy rầy y nghỉ ngơi cuối cùng bác sĩ chỉ để lại một người ở đây trông chừng, những người còn lại đều phải ngồi ở ghế chờ bên ngoài một lúc để không khiến bệnh nhân vừa tỉnh lại sợ hãi.
Có lẽ bởi vì đã mất liên lạc với thế giới hiện thực quá lâu nên cho đến tận bây giờ Sở Diễn vẫn cảm thấy mọi thứ không quá chân thực.
Người phụ nữ trung niên rưng rưng nước mắt nói: "Tiểu Diễn, ta là mẹ của con, con có thể nói chuyện với mẹ được không?"
Mặc dù vẻ ngoài của bà không khiến Sở Diễn cảm thấy xa lạ nhưng có lẽ Sở Diễn không thân thiết với bà cho lắm, từ "mẹ" đối với y dường như là một khái niệm rất xa vời.
Y mở miệng định nói nhưng cổ họng giống như bị một tảng đá chặn lại, thậm chí giọng nói cũng khàn khàn.
Người phụ nữ trung niên nắm lấy tay y, nói: "Đừng sốt ruột, chờ con khôi phục lại rồi hãy nói chuyện. Mẹ không vội đâu."
Cuối cùng, bà còn nói: "Con có muốn uống nước không? Mẹ sẽ lấy nước cho con."
Nói xong, bà lau nước mắt, vội vàng cầm bình nước trên bàn ra ngoài lấy nước cho y.
Sở Diễn nhìn bóng dáng bận rộn của người phụ nữ, trí nhớ của y dường như đang dần khôi phục.
Hình như y là đứa con được cha mẹ yêu quý.
Y không còn là vạn người ghét nữa.
Sở Diễn nghĩ vậy cuối cùng cũng chậm rãi thả lỏng.
Ánh nắng ngoài cửa sổ có chút chói mắt, y vừa mới tỉnh lại, mắt còn chưa thích ứng được với ánh sáng như vậy.
Vì vậy y khó nhọc nhấc cánh tay lên, có lẽ là do quanh năm nằm liệt giường, dưới tấm áo bệnh nhân rộng lớn cánh tay y trông thật nhợt nhạt và mảnh khảnh.
Nhưng nếu chỉ có vậy thì sẽ không thu hút sự chú ý của y.
Ở nơi mẹ không thấy, Sở Diễn cẩn thận vén tay áo ra.
Dưới lớp áo rộng của bệnh viện là cánh tay đầy những vết sẹo lớn nhỏ, bao gồm vết bỏng, vết thương do vật cùn, thậm chí còn có một số vết đâm.
Y chậm rãi kéo tay áo lại, lẳng lặng nằm trên giường cau mày suy tư.
Sao y lại có cảm giác trí nhớ của mình không quá đúng?
Y... Thật sự là một đứa trẻ lớn lên trong môi trường tràn ngập yêu thương sao?
Chỗ hệ thống gào lên với SD mình k để xưng hô của hệ thống với SD là ta - ngươi như mọi khi nữa là có ẩn ý đấy, k phải lỗi edit đâu.
Từ giờ mn hãy để ý những chỗ SD cảm thấy "k thích hợp" nhé, cái gì cũng có dấu vết để lại chẳng qua là có chú ý đến hay k thôi.