Y khác với lời đồn
Có lẽ bởi vì thành thị này quá yên bình, nhưng những chuyện xảy ra ở Đế quốc và Liên Bang lại rất cẩu huyết vậy nên thị trưởng đã chú ý hơn về việc này khi ông không có việc gì làm.
Thật không may, vì công nghệ của hành tinh này quá lạc hậu nên rất nhiều thông tin sẽ bị bóp méo khi truyền đi và đa số hình ảnh sẽ không xem được.
Thị trưởng tội nghiệp chỉ có thể lấy được một số thông tin bằng những câu chữ trong văn bản.
Ông cũng rất thất vọng về điều này, ông cũng muốn biết rốt cuộc là người như thế nào mới có thể khiến các đại boss của Đế quốc và Liên Bang phải nhớ nhung đến vậy.
Đáng tiếc công nghệ của họ tạm thời không có cách nào xem được những thứ này, chỉ có thể nhìn Hứa Lai Thu làm đồ thay thế như con gái ông đã nói.
...
Bởi vì vị trí của Mạt Duy tinh quá xa, thậm chí ngay cả một vị trí trên bản đồ cũng không có, trong những năm qua, rất ít người ngoài đến thăm nên nó luôn ở trạng thái tương đối khép kín, công nghệ của nó cũng không phát triển lắm.
Nhưng hôm nay có một vị khách đến thăm nhà thị trưởng.
Đầu tiên vị khách này thông báo cho ông thông qua mạng lưới Tinh Võng* rằng anh ta sẽ đến thăm sau ba ngày nữa và nói về mục đích chuyến thăm này bằng một giọng điệu rất thân thiện.
*internet thời đại tinh tế
[ Xin chào, ngài Thị trưởng của Mạt Duy tinh, tôi là người đưa tin từ Đế quốc, đồng thời, Mạt Duy tinh cũng là quê hương của tôi. Mục đích của chuyến đi này là muốn mời tinh cầu của ngài gia nhập Đế quốc chúng tôi. Đây không phải là một sự thôn tính chuyên chế*. Chúng tôi cũng sẽ bảo vệ nhân quyền của cư dân trên tinh cầu ông và sẽ không phá hủy phong tục địa phương vốn có. Chúng tôi chỉ muốn mời ông gia nhập vào tinh vực của chúng tôi và chúng tôi cũng sẽ cung cấp một số hỗ trợ về công nghệ cho hành tinh của ông. ]
*thôn tính tuyệt đối, giống như TQ đô hộ nước ta ngày xưa ấy
Phải nói rằng anh ta đã đưa ra một lời đề nghị vô cùng hấp dẫn.
Mạt Duy tinh tuy yên bình nhưng do công nghệ quá lạc hậu nên năng xuất luôn tương đối thấp, nếu một số thảm họa như lỗ thủng vũ trụ và bão năng lượng xảy ra thì tinh cầu này sẽ phải gánh chịu sự tàn phá nặng nề.
Nhưng nếu có công nghệ tiên tiến thì bọn họ có thể đưa ra những dự báo kịp thời và làm công tác phòng chống.
Thị trưởng suy nghĩ một lúc và quyết định nói chuyện với anh ta.
***
Một người đàn ông với vẻ mặt nghiêm túc đặt giày lên giá, mặc một bộ vest đen sẫm màu có phần không hợp với trang phục của Mạt Duy tinh.
Anh ta tên là Bạch Vân Chí, từ nhỏ đã học rất giỏi, khi trưởng thành anh rời khỏi tinh cầu nhỏ này và lên tinh hạm đến một thế giới rộng lớn hơn.
Ở tuổi hai mươi lăm, anh đã thành công thi vào học viện khoa học và công nghệ ở Đế tinh và làm việc tại đó.
Ở đó, anh đã học được rất nhiều kỹ thuật mà anh sẽ không bao giờ có được nếu suốt đời chỉ làm việc chăm chỉ ở quê hương.
Lần này anh trở lại chủ yếu với tư cách là phái viên của Đế quốc để thảo luận về việc sáp nhập với thị trưởng Mạt Duy tinh, đồng thời cũng để gặp lại người cha già của mình.
Cha anh vốn làm việc ở thư viện nhưng mấy tháng trước ông đã bị đuổi đi, tuy nhiên người phụ trách thư viện không đối xử tệ với ông mà còn cho ông một khoản lương hưu hậu hĩnh.
Người phụ trách nhẹ nhàng nói với ông rằng ông đã già rồi nên nghỉ ngơi thật tốt, những việc còn lại hãy giao cho lớp trẻ.
Cha anh tính tình nóng nảy khác thường, sau khi biết tin mình bị sa thải ông hận không thể đạp gãy cửa thư viện.
Ông đã làm việc ở thư viện được vài năm và từ lâu đã coi mơi này như nhà của mình.
Nhưng chàng trai lưu lạc từ ngoài thị trấn đó đã chiếm lấy vị trí của ông một cách dễ dàng như vậy khiến ông vô cùng tức giận.
Nhưng điều ông không biết là khi "chàng trai lưu lạc" đó nhìn ông cầm lương hưu, tấm lưng bơ vơ khuất dần trong ánh hoàng hôn, trong mắt y ánh lên sự ghen tị không gì sánh nổi.
Nếu trên tinh cầu coi trọng cái đẹp này có người nào ghét Sở Diễn nhất, vậy thì chắc chắn là lão quản lý này.
Lúc này, lão quản lý đang ngơ ngẩn nằm trên chiếc ghế bập bênh bằng gỗ.
Nhìn thấy đứa con trai đã lâu không gặp, mí mắt rũ xuống của ông lập tức trở nên có sức sống hơn một chút, đôi mắt cũng bớt đục hơn, rõ ràng ông đã có chút lão thị và nhìn không rõ nữa, nhưng chỉ cần một cái bóng mơ hồ ông vẫn có thể nhận ra đó chính là con trai mình.
Ông duỗi bàn tay đầy nếp nhăn như vỏ cây già khô héo, trầm giọng gọi anh lại, để ông nhìn cho kỹ.
Khi cha gọi anh, Bạch Vân Chí bình tĩnh bước tới, phủ lên chân cha anh một chiếc chăn dài gần như chạm sàn, sau đó đóng nhẹ cửa sổ lại để tránh cho người cha già không chịu được lạnh.
Lão quản lý hỏi: "Con đã trở lại rồi à?"
Đối mặt với người cha đã nhiều năm không gặp, câu trả lời của Bạch Vân Chí có chút cứng ngắc, anh không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhẹ nhàng nói: "Vâng."
Bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể nhận ra họ là cha con, bởi không chỉ lông mày của họ giống nhau mà ngay cả những nếp nhăn giữa hai hàng lông mày do cau mày quanh năm cũng giống như đúc, khiến họ trông rất nghiêm túc.
Hai người nhất thời không nói nên lời.
Có lẽ không chịu được sự im lặng khó xử, Bạch Vân Chí cuối cùng cũng bắt đầu cuộc trò chuyện: "Nhân tiện, thưa cha, cha cảm thấy thế nào về cuộc sống về hưu?"
Nói đến chuyện này, lão quản lý không còn im lặng nữa mà bắt đầu trò chuyện: "Đừng nhắc đến chuyện đó, bây giờ thời thế đã thay đổi rồi, giới trẻ trở nên nóng nảy, thậm chí còn xa lánh những người lớn tuổi như cha, ngay cả vị trí quản lý cũng đuổi ta đi."
Bạch Vân Chí thông tình đạt lý nói: "Nhưng ở tuổi này cha cũng nên nghỉ hưu rồi. Người phụ trách cũng là vì lo lắng cho cha mới như thế."
Lão quản lý không kiên nhẫn xua tay: "Đừng thay bọn họ nói chuyện, đừng quên con là con trai của cha."
Nghe vậy, Bạch Vân Chi lập tức trầm mặc.
Lão quản lý nhìn con trai không nói lời nào, trong lòng dần dần có chút hối hận, nhưng ông là một ông già bướng bỉnh và cố chấp nên nhất thời cũng không chịu cúi đầu. Ông cúi đầu một lúc sau đó nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Ở lại thêm vài ngày nữa, đừng vội rời đi."
Trong lòng Bạch Vân Chí hơi nóng lên, ngoan ngoãn gật đầu.
*
Lần này Bạch Vân Chí trở về với tư cách là phái viên của Bộ kỹ thuật Đế quốc đến đàm phán với thị trưởng Mạt Duy tinh, nhưng anh không phải người chịu trách nhiệm cụ thể về các vấn đề hợp tác, anh ta chỉ đến để rào trước với thị trưởng, nói rõ hơn về những lợi ích mà Đế quốc sẽ mang đến mà thôi.
Nói chung, công việc tiếp theo của họ cần thường xuyên liên hệ với Đế quốc, nhưng vì Mạt Duy tinh quá nhỏ, chỉ có một thành thị nên họ chỉ có thể bàn bạc với thị trưởng.
Sau khi đến đây, để làm quen và kiểm tra môi trường địa phương, Bạch Vân Chí quyết định đi dạo quanh trung tâm thành thị trước khi nói chuyện.
Lúc đó đã là giữa trưa, ánh nắng ấm áp chiếu xuống đài phun nước ở trung tâm thành phố, lập tức nhuộm vàng những gợn sóng. Dưới sự khúc xạ của ánh sáng, dòng nước phun ra trông như tấm lụa mềm mại được dệt bằng chỉ vàng.
Cách đài phun nước này không xa là thư viện cha anh đã nghỉ hưu.
Không biết vì lý do gì, anh đứng bên cạnh đài phun nước và nhìn chằm chằm vào thư viện trang nghiêm phía đối diện.
Trước cửa thư viện có bức tượng một vị thần, mái tóc dài như rong biển mềm mại rũ xuống trên vai, rõ ràng là tượng nam nhưng tác phẩm điêu khắc này lại đặc biệt hấp dẫn, hắn cụp mi, giơ tay lên. Cuốn sách trên tay khiến mọi người đều phải nhìn vào, ngay lập tức nảy sinh ra sự suy ngẫm sâu sắc về những cuốn sách mình đã đọc.
Tuy nhiên, dù sao nó cũng chỉ là một tác phẩm điêu khắc, một vật chết, dù xung quanh có xoay chuyển thế nào cũng chỉ có thể đứng im bất động trải qua tháng ngày dài đằng đẵng.
Những người đi bộ đi ngang qua bức tượng này.
Không có ngoại lệ, tất cả bọn họ đều để tóc dài và mặc áo choàng, khác hoàn toàn với Đế tinh.
Đây rõ ràng là quê hương của anh, nhưng khi đứng ở đây anh lại có vẻ hơi lạc lõng.
Thực tế, ở Mạt Duy tinh cả nam và nữ đều có sở thích theo đuổi cái đẹp.
Đáng tiếc, do gen bẩm sinh nên hầu hết đàn ông ở Mạt Duy tinh sinh ra đều có tấm lưng to lớn và vòng eo săn chắc, cách xa vạn dặm với hai từ "nhu mỹ*".
*vẻ đẹp theo hướng ôn hòa phi giới tính
Vì thế bọn họ phát huy vẻ đẹp nam tính, mạnh mẽ và cơ bắp.
Áp đặt loại phong tục văn hóa này lên người nam giới ở đây sẽ khiến người ta cảm thấy không hợp.
Anh nhìn rất lâu sau đó cười cho qua.
Đúng lúc này, một bóng người chói mắt đột nhiên xuất hiện ở cửa thư viện trang nghiêm.
Làn da trắng nõn, góc nghiêng rất tiêu chuẩn, cho dù không nhìn rõ mặt thì Bạch Vân Chí vẫn có thể nhận ra y là một mỹ nhân.
Vào lúc đó, hơi thở của anh ta ngừng lại trong chốc lát.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ - bức tượng sống trước cửa thư viện.
Kỳ lạ thật, đã lâu không về vậy mà Mạt Duy tinh lại có người lớn lên xinh đẹp như vậy?
Nhưng trang phục của đối phương mới là thứ thu hút sự chú ý của anh nhất.
Ở Mạt Duy tinh, chiếc khăn choàng mỗi người đeo tượng trưng cho thân phận của người đó.
Đánh giá từ những đường nét trên quần áo và chiếc khăn choàng màu nâu, anh đã có thể khẳng định đây là người quản lý mới của thư viện này, và là người mà theo như lời cha anh nói là đã cướp mất công việc của ông.
Người đó đang đi cùng hướng với mình, Bạch Vân Chí nghĩ nghĩ rồi cũng vô thức đi theo y.
Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt, nhưng từ tấm lưng thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn và chiếc cổ thon trắng như tuyết đủ để biết rằng y khác hẳn với những người đàn ông bình thường ở đây.
Không thể không thừa nhận, dọc đường Bạch Vân Chí có thể cảm nhận được khí chất ôn nhu tao nhã của người này, y đi phía trước rất thong dong nhưng người theo sau lại bất giác cảm thấy bình yên. Sau đó anh ta nhận ra rằng mình giống như một tên bi3n thái đáng theo dõi đối phương vậy.
Anh nghĩ xác thật không tồi.
Hình tượng của Sở Diễn ở đây có vẻ hơi lạc lõng nhưng phải thừa nhận rằng y rất bắt mắt.
Ngoài ra, y luôn giữ nụ cười ôn hòa ngay cả với người lạ vậy nên họ cũng sẽ có ấn tượng tốt về y.
Mặc dù Sở Diễn đã trở thành một tồn tại sánh ngang với minh châu nhưng những đám trai trẻ ở Mạt Duy tinh vẫn ghen tị, đồng thời tự an ủi rằng trông y mảnh khảnh như vậy, về sức mạnh chắc chắn y thua xa họ. Thật khó để y có thể bảo vệ chính mình.
Còn có một số thanh niên trẻ khỏe nói rằng họ sẵn sàng bảo vệ y, không biết y có thể bỏ qua giới tính suy nghĩ đến họ hay không.
Vì vậy, sự tồn tại của người như Sở Diễn đang gây tranh cãi trong Mạt Duy tinh, tuy nhiên, họ có truyền thống theo đuổi cái đẹp từ xa xưa nên đương nhiên số người thích y nhiều hơn số người ghét y.
Tuy nhiên, những người ở Mạt Duy tinh không biết rằng Sở Diễn là một người đã trải qua quá trình huấn luyện ma quỷ của Tiêu MỤc, dù có yếu đuối đến đâu cũng sẽ không phải chịu thiệt quá mức.
Bạch Vân Chí đi theo y một lúc, cuối cùng đến một con hẻm rẽ ngang, bóng dáng thanh niên nọ đột nhiên lóe lên trong đám người rồi biến mất.
Ánh mắt Bạch Vân Chí đảo quanh tìm kiếm một hồi, mấy giây sau anh mới ý thức được mình vừa làm cái gì.
Sau đó, vẻ xấu hổ và mất tự nhiên hiện lên khuôn mặt thường ngày vốn nghiêm nghị của anh.
Vừa nãy thật thô lỗ...
May mắn thay, anh đã sớm lấy lại bình tĩnh và chuẩn bị đi thăm thú thành thị một lúc trước khi đến hẹn với thị trưởng.
***
Khi Sở Diễn đến thăm thị trưởng như thường lệ, y phát hiện ra rằng ông đã ra ngoài để thảo luận vấn đề với người khác.
Con gái thị trưởng vui mừng chạy tới ôm lấy chân y, trông như vừa nhặt được báu vật nào đó, cô bé mỉm cười vô cùng hài lòng.
Sở Diễn vẫn luôn không chịu nổi sự nhiệt tình của cô, sau khi nhét món đồ chơi y mang tới vào lòng cô bé, y cảm thấy có chút luống cuống, chỉ có thể tùy tiện tìm đề tài nói chuyện: "Cha em đâu?"
Con gái thị trưởng cẩn thận cầm lấy món đồ chơi y đưa cho, cười hớn hở nói: "Ông ấy ra ngoài bàn chuyện với một vị khách, phải muộn mới có thể trở về!"
Sở Diễn gật đầu.
Như thường lệ, y thản nhiên mở một cuốn truyện tranh ảnh và đọc cho cô bé nghe.
Trong bức tranh tinh xảo, một con thiên nga xinh đẹp đang lượn trên mặt hồ trong vắt, bên cạnh có mấy con cá chép đỏ đang chơi đùa trong nước, ánh nắng chiếu vào bộ lông của nó rất đượm màu, chiếc cổ cao thanh mảnh và tao nhã của con thiên nga vươn lên trông rất đẹp.
Không hiểu sao, nó khiến cho cô bé nghĩ tới người anh trai đang ngồi đọc sách cho cô nghe.
Đôi khi cô thắc mắc anh Lai Thu lưu lạc từ đâu đến, người dân ở đó sao có thể nỡ để một người tốt như vậy lang thang khắp nơi?
Cô không hiểu nổi, nhưng cơ thể nhỏ bé của cô không nhịn được muốn dụi vào vòng tay y.
Đúng như mong đợi, từ nhỏ cô đã biết rằng mình muốn được gần gũi với một người xinh đẹp.
Lúc này, cửa sổ đột nhiên bị gió bên ngoài thổi tung.
Thời tiết hôm nay tương đối lạnh, Sở Diễn lo lắng phu nhân thị trưởng sẽ bị cảm lạnh nên đứng dậy, đi ra khỏi phòng cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Trước khi y kịp quay vào nhà, y đã nghe thấy tiếng cửa mở khóa.
Cánh cửa được mở ra, là thị trưởng đang tươi cười và vị khách quan trọng nói rằng sẽ đến Mạt Duy tinh ngày hôm đó.
Sở Diễn không biết người nọ là ai, thân thể vẫn đang trong tư thế đóng cửa sổ, mái tóc dài xõa trên vai, ống tay áo rộng lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, đầu y hơi nghiêng, đôi mắt trong veo tràn đầy nghi ngờ.
Thị trưởng nói chuyện với Bạch Vân Chí hưng phấn tới mức muốn mời anh ta về nhà dùng bữa, dù sao bàn ăn cũng là nơi dễ dàng thăng hoa cảm xúc hơn, hơn nữa còn có thể khiến cho cuộc trò chuyện của họ trở nên suôn sẻ hơn.
Trong nhà ông còn có Hứa Lai Thu, ông thật kiêu ngạo!
Ban đầu Bạch Vân Chí vốn muốn từ chối nhưng thị trưởng là một tay lão luyện trong việc xử lý các mối quan hệ giữa người với người, nên đã lập tức nhắc đến tên cha anh, đồng thời cũng kể cho anh nghe rất nhiều chuyện trong quá khứ của cha mình, về tình cảm gia đình và tình cảm của con người, cuối cùng anh cũng theo thị trưởng về nhà.
Vốn tưởng rằng đây sẽ là một bữa ăn đáng xấu hổ, dù sao anh cũng không giỏi đến nhà người khác làm khách, bình thường khi nói chuyện cũng đều rất nghiêm túc.
Hơn nữa, công việc này từ đầu cũng không phải phần việc của anh ta.
Chỉ là lần này điện hạ biết quê hương đây là quê hương của anh nên mới giao cho anh công việc này, cho anh thời gian gần gũi với người thân.
Không thể không nói, điện hạ quả thực rất thông tình đạt lý, tương lai nhất định sẽ trở thành một vị quân vương tốt.
Vốn dĩ anh đang muốn qua loa giải quyết cho xong bữa cơm này, nhưng không ngờ vừa đến trước cửa nhà thị trưởng anh đã nhìn thấy người mình nhìn thấy trên đường hôm nay.
Khi nhìn bóng lưng y sẽ chỉ cảm thấy y có khí chất ôn hòa, thoạt nhìn khó quên.
Nhưng đến khi nhìn thấy khuôn mặt mới có thể bổ khuyết cho đánh giá của mình về y - tuyệt đại giai nhân.
Nhưng sao anh vẫn luôn cảm thấy khuôn mặt này có chút quen thuộc.
Bạch Vân Chí là một người tận tâm nghiên cứu khoa học.
Anh không quan tâm đ ến những thay đổi về quyền lực, những lời đàm tiếu trong làng giải trí hay những cuộc trò chuyện hàng ngày của đồng nghiệp.
Anh chỉ nhận ra hai loại người, một là người thân, hai là những người có quan hệ công việc với anh, tóm lại cuộc đời anh khô khan như miếng bánh quy nén, trong mắt người khác anh không có mùi vị gì cả, nhưng anh lại cảm thấy rất hài lòng về bản thân mình..
Người trước mặt không phải là người thân của anh cũng không phải là người có quan hệ công việc với anh.
Nhưng sao anh lại cảm thấy quen thuộc như vậy?
Có vẻ như anh đã nhìn thấy ai đó trông giống y ở đâu đó rồi.
Người đó có dung mạo và khí chất không thua kém y, nhưng anh chưa hề được gặp mặt trực tiếp mà chỉ nhìn thấy ảnh của người này trên bàn làm việc của Lăng Phong.
Bức ảnh được đặt trong khung và được lau chùi cẩn thận hàng ngày khiến nó trở nên sạch sẽ sáng loáng dưới ánh mặt trời.
Anh ta không bao giờ dám nhìn nó quá nhiều, bởi vì Hoàng tử coi bức ảnh đó như báu vật không ai được phép chạm vào.
Trong một khoảnh khắc, anh gần như nghĩ rằng người đó là y.
Nhưng anh đã sớm từ bỏ ý tưởng lố bịch này.
Bởi vì sau giây phút bàng hoàng đầu tiên, bạn sẽ chợt nhận ra rằng khuôn mặt họ vẫn có một số điểm khác biệt, chỉ giống nhau khoảng 60 - 70%.
Hơn nữa, tin tức về cái chết của người kia được lan truyền rộng rãi, rất khó có thể không biết.
Anh ta cũng từng nghe nói rằng mắt của người nọ có vấn đề và cần có con chip hỗ trợ thị giác phải được sạc thường xuyên.
Nhưng ở Mạt Duy tinh có trình độ công nghệ vốn thấp làm sao có thể kiếm được năng lượng để sạc?
Những suy nghĩ viển vông vừa rồi lập tức bị xua tan.
Sau khi gạt những suy nghĩ đó sang một bên, anh bắt đầu nhìn người trước mặt với tâm lý như lần đầu gặp mặt.
Chàng trai bị cha chỉ trích không như những gì anh tưởng tượng.
Cha anh nói rằng chàng trai này là một người nóng nảy.
Tuy nhiên, anh cảm thấy người này rất hiền lành, nhẹ nhàng, mọi hành động đều khiêm tốn và thân thiện, rất tao nhã, thoạt nhìn là một người rất thành thục ổn trọng.
Nhìn thấy ánh mắt thưởng thức của anh, ông thị trưởng cảm thấy vô cùng vinh dự.
Vì vậy ông hào phóng giới thiệu với Sở Diễn: "Vừa đúng lúc, mọi người làm quen với nhau đi. Đây là sứ giả của Đế quốc, Bạch Vân Chí."
Nhưng điều anh không ngờ tới là Hứa Lai Thu vừa rồi còn thành thục ổn trọng sau khi nghe thấy hai chữ "Đế quốc", những ngón tay y trượt khỏi khỏi bệ cửa sổ mà y đang đứng, suýt nữa té ngã!
Thị trưởng:?
Bạch Vân Chí: Mình dọa tới y sao?
***
Trong bàn ăn, Sở Diễn có cảm giác như đang đứng trên đống lửa ngồi trên đống than, lưng như bị kim chích, cổ họng nghẹn lại.
Vốn dĩ y muốn tìm lý do trốn thoát nhưng thị trưởng lại quá nhiệt tình, ông cảm thấy nếu y công khai rời đi thì thật là thất lễ.
Y chỉ có thể ngồi xuống, vô cảm gắp đồ ăn trước mặt, không dám cử động lớn.
Thị trưởng không nhận ra y có gì kỳ lạ, để làm sôi động cuộc nói chuyện ông thậm chí còn đưa ra vài vấn đề gần đây mình quan tâm, đó là ai đã chết mà khiến các boss lớn của hai nước vô cùng thương tâm.
Trên thực tế, vấn đề này đã qua thời kỳ hot từ lâu, nhưng do tốc độ truyền tải thông tin giữa các tinh cầu chậm nên đến khi thị trưởng biết được thì đã qua mấy tháng rồi.
Bạch Vân Chí không biết nhiều về những chuyện này, chỉ có thể nói những gì mình biết: "Người chết chính là Đại Hoàng tử của Đế quốc. Tôi nghe nói y là kẻ giả mạo, nhưng điều đáng nói là Đại Hoàng tử thật lại không xóa tên của y khỏi danh sách Hoàng gia, mà chỉ viết tên của mình ngay bên cạnh tên y."
Sở Diễn hoảng hốt nghe, cố gắng tỏ ra thờ ơ nhưng lại không thể gắp nổi miếng thịt viên trước mặt khiến nó cứ lăn lộn qua lại trên đ ĩa.
Con gái thị trưởng nhìn thấy và gắp nó vào bát y.
Sắc mặt Sở Diễn đỏ bừng, ngượng ngùng không nói được lời nào.
Bạch Vân Chí thấy y như vậy, không hiểu sao lại cảm thấy có chút đáng yêu.
Tuy rằng anh chưa biết Sở Diễm là người như thế nào, nhưng lại luôn cảm thấy thanh niên trước mặt hẳn là cũng có một tâm hồn tương tự người kia.
Nghĩ lại một chút, có thể hiểu vì sao Lăng Phong điện hạ lại mê mẩn người đó như vậy.
Chừng nửa giờ sau, Sở Diễn cuối cùng cũng lo lắng hãi hùng ăn xong bữa cơm này.
......
Khi Bạch Vân Chí về nhà thì trời đã chạng vạng.
Sở Diễn vốn muốn tránh xa anh ta nhưng thật không may họ cùng đường.
Dưới ánh hoàng hôn, trên con đường phủ một màu cam vàng có hai bóng người, họ cố ý giữ khoảng cách với nhau, xa cách nhưng lịch sự.
Sở Diễn muốn kết thúc tình huống xấu hổ này càng sớm càng tốt, vì vậy khi nhìn thấy thư viện cách đó không xa, cuối cùng y cũng lộ ra vẻ mặt nhẹ nhõm.
Y chỉ vào thư viện và nói: "Xin lỗi thưa ngài, tôi để quên một thứ trong thư viện và phải quay lại lấy. Tôi đi trước."
Bạch Vân Chí vô cớ cảm thấy có chút thất vọng, nhưng vẫn là khách khí nói: "Được."
Nhìn y đi xa dần, cổ tay Bạch Vân Chí rung lên.
Anh giơ tay lên thì thấy đó là tin nhắn của một người bạn làm ở bộ phận truyền thông.
Không có gì khác, chỉ muốn anh ta chụp một số bức ảnh của Mạt Duy tinh để người nọ làm một báo cáo công khai.
Nhìn bức tượng trông đặc biệt dịu dàng dưới ánh hoàng hôn, anh nuốt nước bọt rồi nâng thiết bị của mình lên, anh chụp ảnh bức tượng với những đường nét đẹp như tranh vẽ.
Trong bức ảnh đó, có một chàng trai đang đi về phía mặt trời lặn, nhìn lên bức tượng, tay áo dài phấp phới, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười ấm áp khiến người ta bất giác rung động.
Tác giả có lời muốn nói:
Người bạn: Thật là một bức ảnh tuyệt đẹp! Chúng ta cần phải để bạn bè ở Đế quốc nhìn rõ hơn!
Hôm nay rảnh nên làm một lèo, đau lưng kinh khủng luôn≡(▔﹏▔)≡