Cận kề cái chết
Trong lòng Sở Diễn hơi hơi vui vẻ, cắn câu rồi.
Sở Diễn cũng có thể được xem là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Thần sắc y thản nhiên, sắc mặt trang trọng, ánh mắt còn có một tia tôn quý thần bí như thần.
Phảng phất y không thuộc về thế giới này.
Sở Diễn từng câu từng chữ kể ra hành vi phạm tội của hắn:
"Năm năm tuổi ngươi gi ết chết một con mèo hoang."
"Năm bảy tuổi ngươi đã đẩy bạn cùng lớp ngã xuống một tòa nhà cao tầng."
"Năm mười tuổi ngươi đã g iết chết giáo viên và hàng xóm của mình."
Ánh mắt y thâm trầm nhìn hắn ta, trong miệng thốt ra một câu cuối: " Năm 18 tuổi, ngươi giết hết tất cả mọi người trong thị trấn, từ đây ung dung ngoài vòng pháp luật, tùy ý hành hạ nhiều người vô tội đến chết."
Bị từng chút từng chút một nói ra hành vi phạm tội nhưng Cát Quỷ chẳng những không lộ ra một tia chột dạ nào, ngược lại còn có vẻ cực kỳ hưng phấn: "Ngươi còn biết gì nữa?"
Ánh mắt Sở Diễn đạm nhiên nhìn hắn, nhưng lại không nói tiếp nữa mà nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thản nhiên nói: "Làm đi."
Cát Quỷ đang cao hứng, tạm thời không tính toán giết y, đời này những người hắn giết qua đều sợ hãi đến mất khống chế, hoặc là là phát ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.
Mất khống chế khi bị hắn chém làm đôi, kêu thảm thiết khi bị hắn rút đầu lưỡi.
Nhưng người trước mắt vậy mà có thể thản nhiên như thế, giống như thần vậy, từng chút một nói ra bí mật của hắn.
Hắn cảm thấy thực hưng phấn.
Hắn chuyên chú nhìn y, như là một đứa trẻ tràn đầy lòng hiếu học, đôi mắt vốn không có tia sáng cũng chậm rãi sáng lên.
Hắn rất có hứng thú hỏi: "Ngươi làm sao biết được?
Sở Diễn lại không tính trả lời hắn, y nâng mí mắt lên, không có cảm xúc gì nhìn hắn, trầm mặc không nói.
Điều này ngược lại lại khiến Cát Quỷ càng thêm hứng thú.
Hắn hưng phấn tới gần y, kích động khó nhịn nói: "Ngươi rốt cuộc là ai, làm sao ngươi biết những điều này?"
Ánh mắt Sở Diễn ánh mắt đạm nhiên nhìn hắn, bình đạm đến phảng phất như thế gian này mọi thứ đều không khiến y để ý tới.
Thanh âm của y ở một khắc kia tựa hồ cực kỳ kỳ ảo, phảng phất như đến từ một thế giới khác.
Hắn nói: "Bởi vì ta không phải người của thế giới này."
Tình huống này, ngay cả sát nhân bi3n thái cũng có chút choáng váng.
Sở Diễn tiếp tục nói: "Ta tới thế giới này, chẳng qua là để hoàn thành một ít nhiệm vụ thôi."
Cát Quỷ thoạt nhìn có chút không quá bình tĩnh, hắn đứng lên, đá đá mặt đất, lại gãi gãi mặt mình, trên mặt là sự hưng phấn khó kìm nổi.
Hắn nửa quỳ trước mặt Sở Diễn, rõ ràng động tác đã trở nên thành kính, nhưng là giọng nói lại càng trở nên bi3n thái hơn.
Hắn mang ơn đội nghĩa nói: "Ngươi biết không, ngươi cho ta cảm giác giống như một vị thần trên thiên đường vậy."
Tươi cười của hắn trong nháy mắt trở nên dữ tợn: "Ta, tiếc nuối lớn nhất chính là chưa từng được giết thần, ngươi nghĩ lại xem, trên khuôn mặt thánh khiết của bọn họ dính đầy máu sẽ có bao nhiêu thú vị, ngươi nói xem, các vị thần có kêu lên thảm thiết thi bị đau không."
Sở Diễn: "......"
Hóa ra hắn tin thần không phải vì thành kính, mà là bởi vì muốn giết thần!!!
Điều này ai nghe xong cũng sợ hãi!!!
Ở một khắc kia thần sắc của Sở Diễn hiển nhiên cũng có chút mất tự nhiên, nhưng cũng may Cát Quỷ đang ở trong trạng thái kích động điên cuồng, không chú ý tới sự biến hóa này của y.
Cát Quỷ xoay người sang chỗ khác, lấy ra mấy cái dùi, roi da, còn có nước muối từ bàn dụng cụ bên cạnh.
Giống như một đứa trẻ có được món đồ chơi thú vị, từ đầu đến cuối ánh mắt hắn đều cực kỳ "Thiên chân vô tà".
Sở Diễn chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta từng bước tới gần mình, bàn tay bị trói phía sau nhịn không được nắm chặt, trái tim cũng kịch liệt nhảy lên.
Nhưng điều khiến y lo lắng hơn là y ngửi được mùi thạch tiêu* thoang thoảng trong phòng Cát Quỷ.
* là thành phần làm diêm tiêu và thuốc nổ
Quả nhiên, ở dưới bàn công cụ của Cát Quỷ có hai bao thuốc nổ, trong khoảng thời gian ngắn y cảm thấy cực kỳ không ổn.
Như thế xem ra, tỷ lệ y có thể chạy thoát từ nơi này cơ hồ bằng không.
Cho dù là Quân Bất Thần và những người khác tới, cũng khó bảo đảm rằng bọn họ sẽ không bị những thứ này đả thương.
Phải chăng chuyến hành trình của cuộc đời y cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, nhưng y còn chưa về nhà, còn chưa về hưu, còn chưa trải qua đủ cuộc sống dưỡng lão, những lá trà trong ngăn tủ còn chưa uống xong, mọi chuyện sắp kết thúc rồi sao?
Thần sắc y càng thêm bi ai, trong căn phòng đen nhánh, nhịn không được bắt đầu cầu nguyện trong lòng.
***
Sau khi Quân Bất Thần thu được cảnh báo liền hoả tốc trở về.
Khi đó, Thời An Hà và quản sự vẫn còn ôm nhau run bần bật.
Mà Sở Diễn và Quân Vong đã không thấy nữa.
Trên mặt đất phủ đầy mảnh kính vỡ và những mảnh tường bị đá sập, rách nát bất kham, một mảnh hỗn độn, đủ thấy vị khách không mời vừa tới có bao nhiêu lực phá hoại.
Quân Bất Thần nhịn không được chau mày.
Lúc này Thời An Hà còn chưa khôi phục lại từ sợ hãi, thời điểm nói chuyện đầu lưỡi cũng không duỗi thẳng nổi. Anh ta run run rẩy rẩy nói: "Sở, Sở Diễn và tiểu điện hạ bị một kẻ thần bí mang đi rồi....."
Khẩn trương và sợ hãi cực độ như đã khiến anh ta mất đi năng lực nói chuyện, thanh âm thực hàm hồ, thực không rõ ràng, khiến cho Quân Bất Thần tâm phiền ý loạn.
Quản sự hít sâu mấy hơi, cuối cùng mới bình tĩnh lại một chút, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ nói hết tình huống lúc đó với Quân Bất Thần: "Người tới chính là một người đàn ông đeo mặt nạ có răng nanh màu đen, chúng tôi không thể thấy rõ diện mạo của hắn, nhưng trên mặt nạ của hắn có một hoa văn nanh sói, cả người còn ẩn ẩn mang theo một tia máu tanh, Quân Vong điện hạ không địch lại được hắn...... Tiếp theo."
Tiếp theo, bọn họ đã bị mang đi.
Sắc mặt Quân Bất Thần âm trầm, suy tư ấn ký nanh sói mà quản sự miêu tả.
Đời trước, Quân Bất Thần và Lăng Phong không ở bên nhau, việc người đàn ông đeo mặt nạ bắt cóc Lăng Phong cũng không xảy ra, cho nên tự nhiên hắn cũng không có cách nào thông qua việc này để biết được danh tính của tên kia.
Nhưng điều này cũng không đại biểu rằng Quân Bất Thần không biết đến sự tồn tại của hắn.
Dù sao người đàn ông đeo mặt nạ nanh sói cũng đã làm quá nhiều chuyện xấu, chỉ cần là nơi hắn đi qua, nơi đó sẽ không thể may mắn thoát khỏi tai họa bị hành hạ tàn nhẫn đến chết, hơn nữa khẩu vị của hắn thiên kỳ bách quái*, đối tượng săn giết cũng không có quy luật gì, có thiên kim tiểu thư nhà giàu, cũng có chú chó nhỏ đang yêu được đám trẻ trong ngõ nhỏ quý trọng yêu thích.
*ngàn lạ trăm quái, chỉ sự kỳ quái
Tựa hồ tàn sát những sinh mệnh được người khác yêu thương sẽ khiến hắn cảm thấy sung sướng.
Như vậy vào lúc này, tên sát nhân kia thực hiện cuộc bắt cóc này đại khái là nhắm đến chàng trai trẻ đang bị cả Đế quốc và Liên Bang tranh đoạt thông qua cuộc đàm phán ồn ào này.
Xét theo tư duy bi3n thái này, Sở Diễn nhất định đã trở thành con mồi hắn muốn tàn sát.
Hiện tại, con sói này đã ngậm con mồi của hắn về hang, nấu nước nhóm lửa, mài dao soàn soạt.
Nghĩ đến khả năng này, Quân Bất Thần lập tức khóa chặt mày, trong ánh mắt là lệ khí khó có thể che giấu, tròng mắt đỏ như máu giờ khắc này bị sát ý bao phủ, nào còn sự bình tĩnh thong dong ngày thường.
Thời An Hà và quản sự lập tức bị dọa đến cả người căng thẳng.
Ở bên cạnh Sở Diễn mấy ngày, Quân Bất Thần đã rất lâu không đáng sợ như vậy nữa.
Nhưng hiện tại Sở Diễn đã bị bắt cóc, người này còn thời thời khắc khắc uy hiếp đến sinh mệnh của y, cơn giận dữ tích lũy bấy lâu của Quân Bất Thần cuối cùng cũng mãnh liệt thiêu đốt trong lòng hắn, hận không thể lập tức giết người.
Mà bên kia, đám người Lăng Phong đang nóng lòng chờ đợi kết quả của lần hành động này cũng nghe được tin tức khiến lòng người run sợ này.
Thời điểm nghe cấp dưới hội báo, Lăng Phong cảm giác trái tim mình đang từng chút từng chút một đóng băng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, phảng phất như có một đôi tay gắt gao bóp chặt yết hầu của hắn.
Sau khi Chương Tuyển và Đoạn Trạch Vân nghe được tin tức cũng lập tức sắc mặt đại biến, khó giữ bình tĩnh.
Nhất thời hối hận và thống khổ giống như rắn độc quấn quanh trong lòng mỗi người.
Nếu hành động sớm hơn một chút, hiện tại Sở Diễn đã ở trong tay bọn họ, mà không phải giống như bây giờ rơi vào tay một tên sát nhân bi3n thái tàn nhẫn, tương lai mịt mù, sống chết bất định.
***
Năng lực hành động của Quân Bất Thần rất mạnh, hắn rất nhanh đã điều tra ra tư liệu gây án gần đây của tên sát nhân kia, trọng điểm quan sát quy luật hoạt động của hắn ta, và cả địa điểm gây án thường xuyên, cũng từ đó suy ra nơi có khả năng là hang ổ của hắn ta nhất.
Mà Lăng Phong đang ở Đế quốc cũng lập tức liên lạc ngay cho Quân Bất Thần yêu cầu giải thích.
Tình huống khẩn cấp, để nhanh chóng tìm được vị trí của Sở Diễn Quân Bất Thần không thể không buông xuống rào cản hai nước, rất nhanh đã nói ra vị trí đại khái mà hắn phán đoán cho đối phương.
Thực lực của tên sát nhân cực kỳ mạnh mẽ, quân sĩ bình thường căn bản không thể chống lại hắn.
Nhưng nếu tập hợp một lượng lớn quân nhân đi thảo phạt kẻ sát nhân, điều này không thể nghi ngờ là rút dây động rừng, ngược lại biến khéo thành vụng, đẩy Sở Diễn vào thế bất lợi hơn.
Việc đã đến nước này, để có thể thuận lợi cứu Sở Diễn ra, Quân Bất Thần cũng không thể không dựa vào lực lượng của bọn họ.
Mặt khác, hắn cũng gác lại hiềm khích cũ mà liên hệ với Tiêu Mục, để hắn thoát khỏi giam lỏng và lập tức lên đường tới nơi hắn đánh dấu để tìm tung tích Sở Diễn.
Không biết có phải trùng hợp hay không, vị trí mà Quân Bất Thần phỏng đoán tổng cộng có năm chỗ.
Hai đời, mục tiêu của năm người bọn họ cuối cùng cũng thống nhất một lần, trước nay chưa từng có.
Quân Bất Thần có đôi khi sẽ nghĩ, đây đại khái là một lần duy nhất bọn họ hòa hợp nhất từ trước tới nay.