Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 56-1




Mình đã xem qua mấy chương tiếp theo, càng ngày càng dài mn ạ. Vậy nên mình quyết định nếu như có tg thì mình sẽ dịch cả 1 chương dài r đăng lên luôn, còn nếu quỹ tg k đủ thì sẽ chia ra đăng dần. Mn cứ yên tâm là chương nào cũng sẽ hơn 2k chữ, mình sẽ k chia nhỏ quá đâu, đọc k đã. Vậy nên nếu mn thấy một loạt chương chia p1, p2 thì cũng mong mn thông cảm.

Gặp mặt

Liên Bang gửi video răn đe cho Đế quốc quả thật có tác dụng, ít nhất hiện tại phía Lăng Phong không dám hành động thiếu suy nghĩ, đêm đó ba vị trụ cột của Đế quốc đã có một cuộc đàm phán rất lâu.

Vẻ mặt mỗi người đều áp lực như nhau, phảng phất như có thanh đao treo trên đầu họ, thời thời khắc khắc uy hiếp bọn họ, ngăn cản bọn họ hành động.

Hiện tại, con đường phía trước của Sở Diễn rất mịt mờ, vận mệnh cũng khó bề phân biệt, hết thảy những khốn cảnh này đều ngưng ở khe rãnh thật sâu giữa mày bọn họ.

Lăng Phong dùng tay chống trán, nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hồi tưởng lại những hình ảnh đã nhìn thấy ở Liên Bang, chỉ cần hơi nghĩ tới đã khiến hắn cảm thấy khó có thể chịu đựng, không thể thoát ra.

Chương Tuyển mở to đôi mắt đen nhánh đối diện với màn đêm bị mây đen che lấp không có lấy một tia sáng, nhíu chặt mi, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Đoạn Trạch Vân nặng nề đập tay xuống mặt bàn, khuôn mặt lạnh lùng, bình thường hắn vốn luôn thân sĩ bây giờ lại không màng phong độ mắng Quân Bất Thần không tiếc lời.

Cho dù như thế nào, bọn họ cũng phải mang Sở Diễn trở về.

Nhưng nếu tùy tiện khai chiến, ngược lại sẽ đẩy Sở Diễn vào hiểm cảnh, đây cũng là kết quả bọn họ không muốn nhìn đến.

Biện pháp duy nhất có lẽ chính là bí mật lẻn vào Liên Bang, lặng yên không một tiếng động mang Sở Diễn đi.

Như lúc trước y bị bắt đi vậy.

Nhưng một chuyện có độ khó cực cao như vậy không thể lập được kế hoạch trong một sớm một chiều.

***

Kết thúc một ngày hỗn loạn, Sở Diễn lê thân thể mệt mỏi ngồi trên ghế sô pha.

Y vừa mới cực kỳ cẩn thận tẩy rửa thân thể, dù sao trên da đều dính thuốc màu đỏ tươi, chúng nó đều là đạo cụ quan trọng để y "Cả người đẫm máu".

Sở Diễn biết vì sao Quân Bất Thần lại muốn làm như vậy nhưng y vẫn vui vẻ phối hợp, dù sao y cũng không nghĩ trở lại vũng nước đục Đế quốc kia.

Y thử nghĩ, nếu mình trở lại Đế quốc sẽ bị đối xử thành bộ dáng gì.

Lăng Phong mang y về hẳn là vì báo ân, dù sao trước đó y đã từng giúp hắn chắn một thương.

Người tốt như hắn, nghĩ cũng biết sau khi hắn có quyền thế có năng lực nhất định sẽ muốn nghĩ cách cứu y, y quá hiểu người này.

Về phần tại sao Chương Tuyển và Đoạn Trạch Vân lại muốn nhúng tay vào chuyện này, y nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy có thể hiểu được.

Đời này hình như Đoạn Trạch Vân cũng có chút hảo cảm với y, những điều này cũng rất dễ giải thích. Dù sao trước đó y quả thực ngoan ngoãn phục tùng người này, hận không thể đặt hắn vào trong điện thờ mà cung phụng, coi hắn như thần của mình.

Nhưng sau khi y trọng sinh thái độ đã hoàn toàn thay đổi, y không hề dính lấy Đoạn Trạch Vân, cũng không hề mặt dày mày dạn tiếp cận hắn mỗi ngày nữa, thậm chí còn trốn tránh hắn, không muốn tiếp xúc với hắn quá nhiều.

Sở Diễn cho rằng đây gọi là kịp thời ngăn chặn tổn thất.

Nhưng đối với Đoạn Trạch Vân mà nói, tiểu tuỳ tùng trước đây đã từng vây quanh lải nhải bên tai hắn, người nguyện ý bao dung hết mọi thứ của hắn đã biến mất, vậy nên trong khoảng thời gian ngắn cảm thấy khó có thể thích ứng, sau đó hắn mới chậm rãi chuyển sự chú ý lên người y, nhầm lẫn thói quen thành yêu thích.

Một lời giải thích rất hợp lý, gần như hoàn mỹ.

Về phần Chương Tuyển, hắn hiểu rõ nhất đạo lý kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu Lăng Phong kế vị, không có lý nào hắn lại mạo hiểm bị ghi hận mà bác bỏ yêu cầu của Lăng Phong, mặt ngoài đương nhiên sẽ thuận theo Đại Hoàng tử mới.

Không sai, hắn chính là một người thông minh như vậy, cực kỳ thức thời, hiểu thời thế.

Cho nên ở thời điểm khinh thường y nhất hắn vẫn có thể nhẹ nhàng vào vai một người chú tốt, từ đó đạt được tín nhiệm của Sở Thiên Khoát.

Nhưng đồng thời, hắn lại không bằng lòng với việc y và Đoạn Trạch Vân ở bên nhau.

Điều này lại càng dễ lý giải hơn.

Dù sao hắn và Đoạn Trạch Vân cũng là đối thủ, có tranh chấp, nếu mình thật sự cùng người nọ kết hợp, Đoạn Trạch Vân cho dù là quyền thế hay địa vị đều có thể bay lên một bậc khác, ở Đế quốc cũng càng có quyền lên tiếng, việc này đối với hắn mà nói tuyệt đối là bất lợi.

Y ngồi trên sô pha một hơi phân tích như vậy, nháy mắt cảm thấy mình đã hiểu hết mọi chuyện.

Nếu y cứ tiếp tục theo hướng này nghĩ sâu hơn, sau khi Lăng Phong giải cứu y thành công mang về Đế quốc, chẳng khác nào đã báo ân xong.

Vậy thì tên tu hú chiếm tổ Hoàng tử giả như y phải an thân như thế nào ở Đế Quốc?

Y thử tưởng tượng một chút, phát hiện tình cảnh của mình ở Đế quốc thế nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu so với Liên Bang, thậm chí có thể càng khổ hơn.

Có thể y sẽ bị giam lỏng lại, trên danh nghĩa là bảo hộ nhưng thực tế lại là sợ y âm thầm làm ra chuyện xấu xa gì.

Mà Đoạn Trạch Vân nói mình tuyệt đối sẽ không giải trừ hôn ước, đây hoàn toàn là bởi vì hắn còn chưa tiếp xúc với thiên mệnh chi tử* của thế giới này.

* Đứa con của trời, được yêu thương sủng ái, thường dùng để chỉ nvc

Nếu không phải y muốn về hưu, không muốn vào vai vạn người ghét nữa, vậy thì với tác dụng công cụ thúc đẩy hình người của y, Đoạn Trạch Vân đã có cơ hội tiếp xúc với Lăng Phong thật tốt rồi, hắn sẽ bị sự ưu tú và chính trực của vai chính đả động, bắt đầu điên cuồng theo đuổi.

Cũng may, hiện tại cũng không quá chậm.

Dù sao sau khi Lăng Phong trở thành Đại hoàng tử, bọn họ hẳn là sẽ có rất nhiều đề tài để nói, đến lúc đó còn sợ không có tình cảm sao?

Nghĩ như vậy, thế giới này hình như cũng chưa hỏng quá mức.

Sở Diễn thoáng yên lòng.

Tinh thần hơi lơi lỏng một chút mí mắt y đã bắt đầu đánh nhau, cả người mơ màng mệt mỏi rã rời.

***

Thời điểm Quân Bất Thần trở về trời đã khuya.

Hai chân còn chưa hoàn toàn bước vào phòng, Quân Bất Thần nương theo ánh trăng đã phát hiện trên sô pha có một thanh niên đang nằm.

Đầu Sở Diễn tựa vào gối, động tác có chút biệt nữu*, dựa theo cách ngủ này của y ngày hôm sau chắc chắn sẽ bị đau lưng.

*tâm khẩu bất nhất, tức là nghĩ một đằng, miệng nói một nẻo. Thích che giấu ý nghĩ thật sự trong nội tâm bằng thái độ, hành động đi ngược với điều mình nghĩ.

Khóe môi Quân Bất Thần nhẹ nhàng cong lên một chút, khí chất vốn đang lạnh lùng trước khi bước vào cửa đã bị nhu hòa đi rất nhiều.

Trong phòng không bật đèn, Sở Diễn giống như một con thú nhỏ không về nhà, dỡ xuống phòng bị, một mình lẻ loi ngủ trên sô pha, thoạt nhìn cực kỳ ngoan ngoãn.

Thấy y như vậy, Quân Bất Thần cuối cùng cũng yên lòng.

Kỳ thật hôm nay khi đàm phán với Đế quốc, nội tâm hắn không có chút kiêu căng sung sướng nào như biểu hiện bên ngoài.

Dù biết những hình ảnh đó là giả, trái tim Quân Bất Thần cũng giống như bị siết lại vậy, từng trận từng trận đau đớn.

Sau khi Lăng Phong dùng ánh mắt thù hận như vậy nhìn chằm chằm vào mình, trong lòng hắn cũng không khí định thần nhàn*, đạm nhiên thong dong như biểu hiện bên ngoài.

*dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã

Suy cho cùng, hắn cũng đau lòng cho người này.

May thay, cuối cùng bọn họ đã sợ hãi.

Quân Bất Thần tay chân nhẹ nhàng đi đến bên người Sở Diễn, lòng bàn tay nâng đầu y lên, động tác ôn nhu giúp y thay đổi một tư thế thoải mái.

Sở Diễn tựa hồ mơ thấy cái gì, nhịn không được co rúm lại một chút.

Động tác Quân Bất Thần cũng dừng ở đó.

Gương mặt say ngủ của Sở Diễn thoạt nhìn cực kỳ bình thản, Quân Bất Thần có chút không đành lòng nghĩ xem có nên đánh thức y hay không.

Ngay lúc hắn đang suy tư, Sở Diễn tựa hồ đã xem tay hắn thành gối đầu, an tâm dán lên, hô hấp đều đều chậm rãi.

...... Thôi bỏ đi.

Vẫn nên ôm y lên giường thôi.

***

Đế quốc và Liên Bang tổng cộng giao thiệp ba lần, ba lần này, Chương Tuyển am hiểu phân tích căn cứ theo thái độ của Liên Bang một lần lại một lần điều chỉnh sách lược đàm phán.

Không thể không nói Chương Tuyển quả thật là thiên tài trong lĩnh vực này, hắn biết cách đàm phán trên điểm mấu chốt của Liên Bang mà không dẫm vào bãi mìn, luôn có thể chính xác tranh thủ được lợi ích tối đa cho bản thân.

Cuối cùng, Đế quốc đã đưa ra yêu cầu với Liên Bang.

Bọn họ muốn gặp Sở Diễn một lần.

Mày Quân Bất Thần nhíu lại, đương nhiên không đồng ý.

Lăng Phong lại cắn chết vào điểm này, tỏ vẻ nếu Liên Bang không cho bọn họ gặp con tin, hắn cũng sẽ áp dụng một số chế tài nhất định đối với Liên Bang và phát động một cuộc tiến công chớp nhoáng vào biên giới hai nước.

Gặp mặt một lần là có thể giải quyết việc này thật sự không cần phải làm khó coi như vậy.

Nhưng cho dù như thế, Quân Bất Thần vẫn do dự như cũ.

Cuộc đàm phán này cuối cùng tan rã trong không vui, nhưng Quân Bất Thần hứa hẹn ba ngày sau sẽ đưa ra hồi đáp.

Thời An Hà và quản sự vẫn luôn thông qua tin tức để theo dõi cuộc đàm phán này.

Thời An Hà nhìn thấu hết thảy không quá hiểu, sự tình đã đi đến nước này kỳ thật cũng rất dễ giải quyết, dù sao Sở Diễn cũng không phải là Đại hoàng tử Đế quốc, như vậy việc y có ở Đế quốc hay không cũng không quá quan trọng, còn không bằng đưa y đến Liên Bang hòa thân, như vậy hai nước có thể hòa thuận, thậm chí còn có thể thành lập quan hệ ngoại giao tốt đẹp, như vậy chẳng phải là đẹp cả đôi đường sao, yyds*.

*là chữ viết tắt của tiếng Trung 永远 的 神 (yǒnɡyuǎn de shén) có nghĩa đen là "mãi mãi là Thần".

Nhưng kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, Thời An Hà nhìn rõ mọi việc cũng không dám nói ra bên ngoài, chỉ có thể đại tài tiểu dụng* cùng quản sự xem tin tức.

*có tài lớn nhưng chỉ được dùng vào việc nhỏ, ý chỉ xem thường người tài

.......

Sở Diễn cũng thời thời khắc khắc chú ý hướng đi của cuộc đàm phán này.

Sau khi y biết Đế quốc đưa ra yêu cầu muốn gặp mình, nội tâm y sinh ra chấn động nho nhỏ.

Đây là đang làm gì vậy?

Chẳng lẽ là cái video uy hiếp kia đã khiến cho bọn họ sinh ra hoài nghi với an nguy của y, cho nên mới vội vã nhìn xem người này còn ở đây không sao?

Suy cho cùng, nếu bên này nỗ lực tranh giành nhưng bên kia đã sớm gi ết chết con tin rồi, vậy thì cuộc đàm phán này từ đầu tới cuối chẳng khác nào một trò cười.

Trong lòng thoáng hiện lên một ít suy nghĩ trốn tránh, sau đó cũng dần dần bình tĩnh lại.

Y cảm thấy, gặp mặt một lần cũng không phải không được, dù sao Đế quốc bận rộn lâu như vậy, hao phí cả sức người và của thì y cũng không thể tiếp tục làm con rùa đen rụt đầu, luôn nấp sau lưng người khác.

Huống chi, có một số việc vẫn nên nói rõ thì hơn.

Cho nên, khi Quân Bất Thần dò hỏi ý kiến y, y không chút do dự đã đồng ý.

Có thể là bởi vì y đáp ứng quá nhanh, trái tim Quân Bất Thần ngược lại đã phải chịu một chút k1ch thích.

Hắn nghĩ, hắn đã nỗ lực để Sở Diễn không có cơ hội trở lại Đế quốc, nhưng lại xem nhẹ thứ quan trọng nhất, đó chính là liệu y có mong mỏi một ngày kia còn có thể trở về hay không.

Xem ra việc cấp bách bây giờ ngoại trừ giải quyết những rắc rối của Đế quốc, hắn còn phải tích cực nói chuyện với Sở Diễn, đẩy nhanh tốc độ tẩy não để y biết rằng trở lại Đế quốc cũng không phải một lựa chọn tốt, ở lại bên cạnh hắn mới là tốt nhất.

Ý tưởng của Thời An Hà đẹp đấy nhưng mấy ông kia chắc chắn không cho rồi=))) Giấc mơ chỉ là giấc mơ.

Tui về quê mấy ngày, k mang máy tính theo nên sẽ ra chương hơi lâu.