Đột nhiên tỏ tình
Để biểu cảm trên mặt mình thay đổi không quá rõ ràng khiến người ta chú ý và hoài nghi, Sở Diễn chỉ đành dùng hết sức từ thủa mới lọt lòng đến giờ mới có thể miễn cưỡng quản lý tốt biểu cảm của mình.
Nhưng đây hoàn toàn là hành vi bịt tai trộm chuông*, chẳng lẽ chỉ cần tỏ ra bình tĩnh thì tính nguy hiểm của chuyện này sẽ giảm bớt sao?
*có nghĩa là tự lừa dối mình, không lừa dối được người
Đương nhiên là không rồi!!!
Giờ phút này trong mắt Sở Diễn là bảy phần tuyệt vọng, ba phần muốn khóc, y không còn cách nào ngoài bước sang một bên khi Quân Bất Thần tới gần phòng giam của Tiêu Mục, chỉ mong đối phương đừng chú ý tới sự tồn tại nhỏ bé này của y.
Nhưng thực hiển nhiên, Quân Bất Thần không nói một lời đứng trước mặt y, rũ mắt, dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn y chăm chú vào khuôn mặt y.
Có lẽ Ngụy Trần cũng không nghĩ đến một giám thị viên ngày thường chỉ cần ở yên trong văn phòng, không cần xuất hiện quá nhiều trong nhà tù cũng có cơ hội gặp mặt Quân Bất Thần.
Hắn cố ý chọn một người có diện mạo tương tự Sở Diễn, vốn định dùng gương mặt này hạ thấp tâm phòng bị của Tiêu Mục nhưng không hề tính tới khả năng để cho Quân Bất Thần không liên tưởng đến Sở Diễn nguyên bản, đề cao xác suất hoàn thành nhiệm vụ.
Nhưng không ngờ kết cục lại là lấy đá đập chân mình, thật sự bị Quân Bất Thần gặp được!
Sở Diễn chỉ có thể an an tĩnh tĩnh sắm vai người xa lạ, sau khi nhìn thấy Quân Bất Thần cũng đơn giản coi hắn như một vị Tổng thống ưu tú, cúi đầu, gật đầu, nhẹ gọi một tiếng: "Chào ngài, Tổng thống.", sau đó ngoan ngoãn đứng sang một bên làm không khí.
Nhưng ánh mắt của Quân Bất Thần trước sau đều dán vào khối không khí này, lộ liễu tới mức khó có thể bỏ qua.
Sở Diễn cực kỳ tuyệt vọng với điều này.
Tiếp theo, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, Quân Bất Thần bắt đầu dò hỏi một ít thông tin cá nhân của y: "Ngươi tên gì."
Sở Diễn đáp: "Trương Thiên Hàn."
"Tới đây khi nào?"
"Một tháng trước."
"Thăng chức rất nhanh, xem ra năng lực công tác không tồi."
"Được cất nhắc, tôi chỉ có kỹ năng văn thư tốt một chút thôi."
Một hỏi một đáp, khiến Sở Diễn bống nhiên nhớ tới câu trả lời của đám sinh viên đương thời -- chỉ đáp mà không biện giải, hỏi đến thì xin lỗi. Có đáp và có biện giải, sang năm gặp lại.
Dù lo lắng đến đổ mồ hôi lạnh nhưng dường như khi đối mặt với hoàn cảnh càng khó khăn y lại càng cảm nhận được mình quả thực là một diễn viên có năng lực chuyên môn vững vàng, thời khắc mấu chốt cũng không làm hỏng.
May mắn thay, Tiêu Mục cũng không cho Quân Bất Thần quá nhiều thời gian hỏi han, trực tiếp lên tiếng, đột nhiên đánh gãy cuộc nói chuyện của Quân Bất Thần và Sở Diễn, lãnh đạm nói: "Tổng thống lại tới nơi này làm gì, ngài thật đúng là không chê phiền phức."
Quân Bất Thần quay đầu nhìn hắn, cũng không mắng hắn nói năng lỗ m ãng, chỉ cười lạnh: "Ta chỉ tới nhắc nhở ngươi, ta đã đã nhận ra binh lực của ngươi lưu động, niệm tình ngươi là nhân tài, từng vì Liên Bang lập không ít công lao, ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi quá."
"Nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng như thế, nói không chừng ta thật sự sẽ làm gì đó với Sở Diễn mà ngươi tâm tâm niệm niệm."
Cuối cùng, Quân Bất Thần còn cười nham hiểm, tràn ngập ác ý hỏi hắn: "Không phải là ngươi thích y sao, vậy thì ngươi thích bộ phận nào trên cơ thể y ta đều sẽ tặng cho ngươi, chẳng qua, y là người này của ta."
Sở Diễn đứng ở một bên nghe được cả người phát run.
Các anh ở trước mặt tôi thảo luận xem nên cắt đi bộ phận nào của tôi như thế thật sự tốt sao..... Được rồi, tuy rằng các anh cũng không biết tôi đang ở đây, nhưng có thể chú ý một chút được không, những thứ kh ủng bố không cần nói ra một cách dễ dàng như vậy!
Còn nữa, phán đoán của anh đối với chuyện tình cảm có thể chuẩn xác một chút hay không, cho dù Tiêu Mục có hoàn toàn tỉnh ngộ thì cũng chỉ có thể là lòng mang áy náy, không phải động tâm đâu, cơm có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy!
Mạch não của các anh thuộc dạng gì?
Tiêu Mục vậy mà không hề phản bác, hơn nữa còn biểu hiện cực kỳ phẫn nộ: "Nếu ngươi thật sự làm gì y, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Quân Bất Thần cười nhạo: "Vậy ngươi cũng phải có mệnh để trả thù ta."
Dứt lời, Quân Bất Thần lại chuyển mắt về phía giám thị viên đứng ngốc ở một bên, giống như tìm việc vui mà dò hỏi y: "Kẻ trong cuộc thì mê, kẻ bàng quan thì tỉnh, ta hỏi ngươi một chút, không biết ngươi cảm thấy cách làm của ta như thế nào?"
Sở Diễn nghĩ thầm tôi có thể nói gì, đương nhiên là phải bày tỏ sự ngưỡng mộ của tôi với anh cuồn cuộn như dòng nước dâng trào, liên miên không dứt, giống như sông núi ao hồ, không thể kiểm soát, mặt khác anh là điện, là quang, là huyền thoại duy nhất.
Thiên ngôn vạn ngữ ngưng tụ thành một câu, Sở Diễn đơn giản nói: "Ngài rất tuyệt."
Quân Bất Thần: "......"
Ông QBT số xui kinh khủng, rõ ràng là ổng sẽ k làm gì SD đâu, nhưng lần nào nói về SD trước mặt mấy ông còn lại ổng đều giống như không coi anh bé ra gì á, còn bị SD nghe thấy nữa chứ, ảnh sợ cũng phải, hai lần rồi. Từ nay hãy gọi anh là Quân vạ miệng=)))
***
Sau khi trở lại phủ Tổng thống Quân Bất Thần ngồi lặng lẽ, trong đầu không ngừng nghĩ tới giám thị viên hắn đã gặp trong ngục giam.
Diện mạo của hắn và Sở Diễn nếu không nhìn kỹ sẽ thấy có chút tương tự, nhưng nếu nhìn kỹ lại lại cảm thấy họ rất khác nhau.
Không thể không thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Trương Thiên Hàn hắn cũng có chút kinh hãi.
Cho nên hắn nhịn không được muốn thử y, còn dùng một ít thủ đoạn dọa trẻ con để thử phản ứng của y.
Chỉ là y phản ứng thực bình đạm, phảng phất như không liên quan đến mình, hơn nữa ngoan ngoãn phối hợp diễn với hắn.
Rất kỳ quái, cảm giác mà giám thị viên này mang lại cho hắn không hề xa lạ.
Thời điểm Sở Diễn ở bên cạnh hắn, hắn cũng sẽ có loại cảm giác an tâm không thể giải thích được.
Nói thật, mấy ngày này Sở Diễn rời khỏi phủ Tổng thống, chứng cuồng loạn của hắn cũng có ngẫu nhiên phát tác, tính tình cũng càng thêm hung bạo, người ở đây đều kêu khổ không ngừng. Nhưng hôm nay khi hắn đi vào ngục giam, nói chuyện với giám thị viên này, chứng bệnh của hắn giống như đã được tạm thời chữa khỏi.
Vì thế, nghi ngờ nảy sinh.
Sự hoài nghi này vẫn luôn đọng lại trong lòng hắn, khiến hắn đứng ngồi không yên, vì thế hắn gần như lập tức gọi quản sự lại đây, để ông lén lút đi nhà khách của con tin xem Sở Diễn ở nơi đó sống thế nào, kỳ thật cũng coi như là âm thầm giám thị y, nhìn xem y ở bên kia có an phận không hay lại làm ra chuyện xấu gì.
Đương nhiên, cũng là vì hắn muốn biết tình hình gần đây của người kia, hắn có chút lo lắng, hắn muốn biết y có ổn không, có cần giúp đỡ hay không.
Tuy rằng quản sự không hiểu ý tứ Quân Bất Thần nhưng ông vẫn ngoan ngoãn đi, trước khi ông đi Quân Bất Thần còn đưa cho ông mấy túi trà tốt nhất đưa cho Sở Diễn, cuối cùng còn nhịn không được lẩm bẩm một câu: "Ai biết tuổi còn trẻ như vậy đã thích uống trà rồi."
***
Quân Bất Thần đi rồi, Sở Diễn liền rơi vào trạng thái nôn nóng.
Biểu hiện cụ thể là y muốn tốc chiến tốc thắng hoàn thành nhiệm vụ, sớm một chút nói rõ với Tiêu Mục, bảo hắn đừng phản xã hội, quy quy củ củ làm một công dân tốt, đối nghịch với Quân Bất Thần không có chuyên gì tốt, hoàn lương còn có thể tiếp tục hưởng thụ phúc lợi từ quốc gia, có bảo đảm về tài sản sinh mệnh, cộng thêm..... Nếu hắn không quay đầu, Ngụy Trần sẽ bị tiểu Diêm nhà hắn cào chết.
Ý tưởng rất tốt, nhưng làm thì khó.
Y chỉ có thể lẳng lặng tìm kiếm cơ hội, cố gắng một kích thành công.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều thứ Hai, đây là thời gian mà các tù nhân có thể đi thư viện đọc sách, cũng là thời khắc thảnh thơi khó có được.
Sở Diễn đứng ở bàn làm việc của mình với vẻ mặt nghiêm túc, một bên tùy tay lật xem quyển sách mình tương đối có hứng thú.
Đa số những người tới thư viện này đều không phải vì thật sự muốn đọc sách, mà là để tán tỉnh, chơi khăm, hoặc để chơi một số trò chơi kỳ quặc.
Điều Sở Diễn phải làm là ngăn chặn bọn họ làm ô nhiễm nơi trong lành và tràn ngập trí tuệ này.
Tiêu Mục đang ngồi đọc sách cạnh ô cửa sổ đầy nắng, cả người đều sáng lên, ngay cả diện mạo mang tính công kích kia của y dường như cũng bị lớp ánh sáng này làm nhu hòa đi, Sở Diễn cũng mơ hồ cảm thấy hắn chỉ như một giáo sư đại học bình thường trong xã hội hiện đại.
Tuy nhiên, thân phận của hắn rõ ràng không hợp với một giáo sư đại học bình thường.
Hắn là một chiến binh đã trải qua vô số thử thách sinh tử trên chiến trường, từ nhỏ chính là một cô nhi chưa bao giờ được nếm trải tình cảm gia đình, sau khi lưu lạc một nửa Đế quốc, hắn được Liên Bang nhận nuôi, từ đây phải trải qua quá trình huấn luyện giết chóc tàn khốc.
Cuối cùng, hắn ngồi đây, ngồi dưới ánh mặt trời, cảm nhận được sự yên bình hiếm có, mà y có thể ngắm nhìn, thưởng thức.
Sở Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú, tạm thời không đi đến quấy rầy sự yên tĩnh này.
Nhưng đột nhiên không kịp phòng ngừa, Tiêu Mục cũng đồng thời nâng lên một đôi mắt sáng ngời, cứ như vậy không nói một lời nhìn chằm chằm y, khiến y cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Người ta hay nói: bạn không nhìn người ta, sao bạn biết người ta đang nhìn bạn?
Những lời này thật sự quá chuẩn.
Y lập tức chột dạ.
Y nhanh chống thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía các tù nhân khác, giả vờ mình chỉ là một cái cameras không có cảm tình.
Nhưng ngay khi y đảo mắt đi, dưới sự khúc xạ của ánh sáng, Tiêu Mục chợt bắt được tia u lam phản chiếu trong mắt y.
Đó là ánh sáng từ con chip trong đồng tử của Sở Diễn.
Con chip...
Sợi dây trong lòng hắn gần như đứt phựt ngay lập tức, quyển sách trong tay cũng rơi thẳng xuống đất, phát ra âm thanh va chạm.
Rõ ràng nơi này không tính là an tĩnh nhưng hắn lại cảm thấy giờ phút này mọi thứ đều cực kỳ an tĩnh, thậm chí là an tĩnh đến chất chóc.
An tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy nhịp đập run rẩy của tim mình, lại chật hẹp đến mức hắn chỉ có thể nhìn thấy cái người đã thu hồi tầm mắt kia, sắc mặt vắng lặng như thể không dám nhìn thẳng vào hắn.
Là y.
Loại cảm giác này tuy ngoài ý muốn, nhưng cũng không khiến người ta quá mức kinh ngạc.
Lúc đầu là y nói chuyện phiếm với hắn, nhưng hắn không biết.
Cái lúc SD là ánh rạng đông ấy mn
Hiện tại cái người đã làm bạn với hắn nhiều ngày cũng là y, nhưng hắn cũng không biết.
Y luôn đến bên cạnh hắn theo cách này, nhưng bọn họ lại luôn bỏ lỡ nhau.
Bỏ lỡ một cách khó hiểu.
Hắn chậm rãi đứng lên, từng bước một đi về phía thanh niên kia.
Sau đó, bất ngờ nắm lấy tay y.
Tay Sở Diễn chợt ấm áp, bị dọa đến mắt mở to, vội ngẩng đầu nhìn người kia, trong lòng chỉ cảm thấy sóng gió mãnh liệt, không biết phải làm sao.
Y chưa từng nhìn thấy loại ánh mắt này của Tiêu Mục.
Trong đôi con ngươi thâm thúy của hắn dường như là thiên ngôn vạn ngữ không thể nói thành lời, dù đó là gì đi chăng nữa, nhưng đó nhất định đang dày vò đốt cháy trái tim y.
Ở nơi không có người chú ý, Tiêu Mục trở tay áp Sở Diễn lên kệ sách, chống tay bên tai y khiến y không có đường chạy.
Sở Diễn mở to hai mắt nhìn Tiêu Mục đang cực kỳ không bình tĩnh, trong lòng đột nhiên nhảy ra một ý nghĩ:
Hóa ra..... Một ánh mắt cũng có thể tra tấn người ta.
Tiêu Mục đè lên người y, chôn mặt lên cổ y, nhìn vết thương trên cổ còn chưa lành, đè nén thanh âm hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai?"
Tiếng tim đập của Sở Diễn hòa cùng tiếng hít thở của Tiêu Mục, tựa như hai quả cầu lửa thiêu đốt và bóp méo thế giới của y.
Đây..... Đây là tình huống gì.
Tiêu Mục... Phát hiện ra y sao?
Không hổ là anh nha Nguyên soái, thật sự sắc bén, thật sự nhạy bén ~( đại não bắt đầu vô thức đi lệch trọng điểm)
Hắn vừa mới nói gì nhỉ ( mất trí nhớ trốn tránh)
Hôm nay thời tiết thật tốt ( trọng điểm hoàn toàn bị lệch)
.....
Nhưng hiển nhiên Tiêu Mục không cho y cơ hội trốn tránh, hơn nữa cũng khiến Sở Diễn kinh hoảng thất thố ý thức được tư thế này cực kỳ nguy hiểm.
Bởi vì Tiêu Mục đã bất tri bất giác cắn vành tai y, dùng hàm răng sắc bén tra tấn y, buộc y nói ra chân tướng.
Sở Diễn khóc không ra nước mắt, y nói, y sẽ nói mà, nhưng đừng dùng thủ đoạn thô bạo như vậy!!!
Sở Diễn dùng sức đẩy hắn ra, hơi thở hỗn loạn chứng tỏ giờ phút này y cực kỳ không bình tĩnh.
Y trốn tránh dời mắt, vô thức nhìn cuốn sách trên kệ sách phía sau Tiêu Mục có tựa đề《 Dạy cách cự tuyệt đàn ông chỉ bằng một câu 》
Được rồi... Hình như nó khá hữu dụng đấy.
Y đọc theo: "Tiêu Mục, kỳ thật.... Tôi thích Quân Bất Thần."
.......
Những lời này vừa nói ra, tất cả những hỗn độn, ầm ĩ vừa rồi tại một khắc này đột nhiên im bặt.
Sở Diễn thấy quả nhiên chỉ một câu của mình đã khiến Tiêu Mục bình tĩnh lại, trong lòng bắt đầu mang ơn đội nghĩa quyển sách kia.
Y biết nghe lời phải giải thích: "Anh đoán không sai, tôi chính là Sở Diễn."
"Mục đích tôi tới nơi này cũng giống Quân Bất Thần, đều là muốn ngăn cản anh làm ra chuyện không thể vãn hồi."
Sở Diễn lại bắt đầu thuần thục tiến hành giáo dục tư tưởng: "Tôi cảm thấy đây hoàn toàn là cuộc tranh chấp vô nghĩa, binh lực của một quốc gia là để xây dựng một đất nước giàu mạnh dân chủ văn minh hài hòa, không phải là để thỏa mãn suy nghĩ bất chợt của ai đó, anh hiểu ý tôi không?"
Vừa giương mắt nhìn Tiêu Mục Sở Diễn đã phát hiện trên mặt hắn viết đầy "Mắc kẹt" và "Không hiểu".
Tâm tình Sở Diễn ngay lúc đó chính là hận sắt không thành thép.
Sao lại không hiểu, vì sao lại không hiểu chứ?
Tôi thất vọng về anh.
Tiêu Mục đương nhiên không hiểu.
Nhưng mục đích chuyến đi này của Sở Diễn đích thực là vì câu nói vô cùng đơn giản vừa rồi.
Y.... Thích Quân Bất Thần.
Tiêu Mục nghĩ tới vô số loại khả năng, theo tính cách của y, mục đích Sở Diễn tới nơi này chỉ có thể là vì ngăn hắn phản loạn, y đại khái sẽ dùng lý do "Làm như vậy không có ý nghĩa gì", hoặc là "Không muốn nhìn thấy mọi chuyện như vậy" để khiến hắn từ bỏ.
Nhưng hắn ngàn vạn lần cũng không ngờ tới sẽ là lý do này.
Ánh mắt Tiêu Mục nhìn chăm chú vào Sở Diễn, cảm xúc mãnh liệt trong lòng khiến hắn hoảng hốt.
Hắn gần như cười thảm hỏi: "Em nghiêm túc sao?"
Sở Diễn: "Sự chân thành này có thiên địa chứng giám!"
Thiên địa chứng giám....
Hay cho một câu thiên địa chứng giám.
Tiêu Mục hồng mắt, sắc mặt cực kỳ áp lực: "Trước đó trong ngục giam, hắn nói muốn chặt bộ phận trên cơ thể em xuống tặng cho tôi, em quên rồi?"
Sở Diễn thề son sắt: "Đó chỉ là lời nói đùa, anh ấy rất tốt với tôi."
"Hắn có chứng cuồng loạn, thi thoảng sẽ nổi điên."
"Anh ấy không phát cuồng với tôi."
"Em cảm thấy hắn sẽ thích em sao?"
"Tôi yêu anh ấy."
"Nhưng hắn là Tổng thống Liên Bang, em là Hoàng tử Đế..."
"Tôi không phải."
Vẻ mặt Sở Diễn bình tĩnh lặp lại: "Tôi không phải."
Tiêu Mục cực kỳ ngoài ý muốn nhìn y, trong mắt đều là khó tin.
Chuyện y không phải Hoàng tử rõ ràng đã bị bọn họ ép xuống.
Vì sao y lại biết?
Vẻ mặt Sở Diễn thâm trầm nhìn Tiêu Mục, thấp giọng nói: "Nguyên soái, những việc tôi biết kỳ thật nhiều hơn anh tưởng rất nhiều."
Tiêu Mục ngơ ngác nhìn y.
Người này.....
Hắn không khỏi cười khổ: "Vậy em biết vì sao tôi phải làm những việc này sao?"
Bàn tay hắn chậm rãi áp lên má Sở Diễn, lòng bàn tay nhẹ nhàng cọ qua khóe mắt y, dùng một loại ngữ khí nhận mệnh nói: "Quân Bất Thần nói không sai, tôi động lòng với em."
Sở Diễn khẩn trương nghe hắn nói, cảm xúc trong lòng loạn thành một đoàn, trong đầu mơ màng hồ đồ, một câu cũng không nói nên lời.
Điều này không nên xảy ra.
Động lòng, vì sao anh lại bị hấp dẫn bởi một người làm cái gì cũng không được, còn có cái danh vô dụng số một chứ!
Không phải anh ghét nhất là loại người như tôi sao?
Anh tỉnh táo lại đi!
Nhìn vẻ mặt không tin của Sở Diễn, trong lòng Tiêu Mục không khỏi tự giễu một chút, sau đó cúi người, động tác mềm nhẹ vén lên tóc mái y, cực kỳ ôn nhu hôn lên, thực chuyên chú, thực kiên nhẫn.
Sở Diễn cứ như vậy cứng đờ cảm thụ độ ấm trên trán, trong lòng tức khắc choáng váng! Mưa gió sắp tới! Trời sụp đất nứt!!
Hắn hắn hắn hắn hắn hắn hắn hôn y!!!
Why!!!
Sở Diễn sợ tới mức không dám để lộ cảm súc, hận không thể hòa làm một với kệ sách phía sau, hoặc là mặt đất đột nhiên nứt ra một cái lỗ lớn, y thật sự sẽ bất chấp tất cả nhảy vào, tạm biệt cái ngục giam này.
Chức năng phản ứng của cơ thể hoàn toàn bị tước đoạt, rõ ràng là một cái hôn thực thân mật lại thô bạo cướp đi năng lực tự hỏi vốn có của y.
Cũng may, Tiêu Mục không hôn lâu lắm, sau khi Sở Diễn làm ra hành động phản kháng hắn tách ra, trong mắt là vui buồn lẫn lộn, khiến một bụng cảm xúc của Sở Diễn không có chỗ phát ti3t, chỉ có thể ép vào trong lòng, ngưng tụ thành một cục bông không mềm cũng không cứng.
Tiêu Mục nhẹ giọng: "Nếu em đã nói vậy rồi thì tôi sẽ không tiếp tục làm ra việc điên cuồng như vậy nữa."
"Lời em nói, tôi nguyện ý nghe."
"Nhưng em cũng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, tôi tuyệt đối sẽ không cho phép em và Quân Bất Thần ở bên nhau."
Sở Diễn muốn nói chàng trai trẻ, phá hoại tình cảm của người khác sẽ không có quả ngọt để ăn, nhưng cuối cùng y vẫn không nói ra, chỉ khuyên: "Rõ ràng anh có tiền đồ rực rỡ, anh biết nên làm như thế nào, Quân Bất Thần có thể cho anh thứ anh muốn, anh...."
Nhưng Tiêu Mục chỉ bình đạm nói: "Nhưng tôi chán rồi."
Đời trước, vinh quang rực rỡ, nhưng lại vô cùng mệt mỏi.
Nhưng đời này có thể dùng bộ dáng này nói chuyện với người trước mắt, hắn đã cảm thấy vô cùng vui sướng, giống như nước lặng sống lại, cây khô gặp mùa xuân.
***
Để trà trộn vào nhà khách của con tin quản sự có thể nói là đã phải trả giá toàn lực, sau khi ông cải trang thành một người đàn ông trung niên, hòa nhập cùng những người đã trên năm mươi tuổi khác.
Đôi khi ông có thể nhìn thấy Sở Diễn đang an tĩnh tưới hoa.
Ông còn đi tới chào hỏi.
Ông cho rằng sẽ nhìn thấy chàng thanh niên tràn ngập sức sống này xoay người lại, hướng về phía ông lộ một ra một nụ cười, cũng nhiệt tình chào hỏi ông: "Sao ông lại tới đây?"
Tuy nhiên, thứ ông nhìn thấy lại là một gương mặt cực kỳ lạnh nhạt, biểu tình phảng phất như nói: Ông đừng cản trở hoa của tôi hấp thu năng lượng mặt trời.
Quản sự đành phải hậm hực đứng sang một bên, trên mặt cũng có chut nhút nhát.
Sở Diễn là người bất cận nhân tình như vậy sao?
Chẳng lẽ là cái chết của lão nhân kia đã gây ra thương tổn không thể xóa nhòa cho tâm hồn non nớt của y?
Đứa nhỏ này nhìn vậy mà cũng thật nhạy cảm, thương tâm đ ến mức tính cách cũng thay đổi.
Quản sự lại cố ý đưa lá trà cho y, hy vọng có thể khiến y vui vẻ.
Ông cho rằng y nhìn thấy lá trà tốt như vậy nhất định sẽ vui vẻ đến bay lên -- dù sao đây cũng chính là đứa nhỏ ngày thường khi pha trà sẽ tiện thể nói với ông rằng làm sao mới có thể pha được một ấm trà ngon, thơm!
Không ngờ Sở Diễn chỉ cực kỳ bình đạm nhìn thoáng qua, sau đó cực kỳ tùy ý nhét nó vào trong túi, một chút cũng không coi trọng! Một chút mừng ra mặt cũng đều không có!
Đây là có chuyện gì!
Một thanh niên sôi nổi lớn như vậy đi đâu mất rồi?
Người tử khí âm trầm trước mắt này là ai!
Quản sự bị đả kích thật sau, ủ rũ cụp đuôi trở lại phủ Tổng thống, không ngừng phiền muộn thở dài.
Quân Bất Thần thấy ông trở lại, ôm khuỷu tay hỏi: "Sở Diễn bên kia thế nào?"
Quản sự rung đùi đắc ý nói: "Rất tốt, rất tốt."
"......"
Rất tốt vậy ông lắc đầu làm gì.
Nói xong, quản sự lộ ra vẻ mặt thống khổ, cảm khái: "Đứa trẻ đã lớn rồi, không còn quản được nữa, trở nên lương bạc, ghét bỏ tôi, chướng mắt một tên quản gia trung niên như tôi."
Nghe vậy, mày Quân Bất Thần hơi nhíu lại.
Hắn lạnh lùng nói: "Nói cụ thể đi."
.......
Nghe quản sự miêu tả xong, hoài nghi trong lòng Quân Bất Thần lại càng phóng đại.
Trong lòng hắn xuất hiện rất nhiều phỏng đoán.
Nếu, người ở nhà khách của con tin không phải Sở Diễn chân chính thì sao?
Nhưng nếu là như vậy, vì sao Sở Diễn lại phải làm chuyện này.
Là vì Tiêu Mục sao?
Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt của hắn nhanh chóng trở nên u ám.
Sau khi liên lạc riêng với trưởng ngục giam, hắn đã lấy được tư liệu về hoạt động của Trương Thiên Hàn trong ngục giam.
Đối với yêu cầu của Tổng thống trưởng ngục giam tất nhiên là muốn nỗ lực làm đến tốt nhất, nói không chừng một ngày nào đó có thể thăng chức tăng lương, rời khỏi ngục giam, từ đây đi lên đ ỉnh cao nhân sinh thì sao?
Vì thế ông ta thu xếp từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ trong ngục giam một cách chi tiết, thậm chí cameras mini ở thu viện cũng không tha, đem từng góc chết đều chỉnh qua một lần, nhìn không sót thứ gì.
Rất nhanh, bản giám sát ngày hôm nay đã được gửi tới thiết bị của Quân Bất Thần.
Căn cứ vào lịch trình giám sát của các giám thị viên trong ngục giam, Quân Bất Thần đánh giá thời gian, từ những hình ảnh theo dõi kia lấy ra một đoạn thời gian.
Đúng tại chỗ này, hắn nghe được câu nói khiến hô hấp hắn cứng lại.
"Thật ra...... Tôi thích Quân Bất Thần."
Tác giả có lời muốn nói:
Quân Bất Thần: Ta cho rằng cậu thích Tiêu Mục....
Loạn hết rùi, sắp có Tu La tràng chưa nhỉ, hóng vãi~