Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 49




Lẻn vào ngục giam

Suy đoán của quản sự giống như một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng, trong nháy mắt Sở Diễn liền bị mọi người thảo phạt.

Đầu tiên, Quân Vong dùng một loại ánh mắt dò xét nhìn Sở Diễn hồi lâu, phảng phất như y là một người đàn ông bội bạc bỏ vợ bỏ con phụ lòng cậu ta vậy.

Thời An Hà lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, trong lòng tức khắc rộng mở, khó trách gần đây Sở Diễn thường xuyên thở dài, mặt ủ mày chau, trông như sắp khám phá ra hồng trần, như sắp đạp đất thành tiên đến nơi!

Nhưng không phải là khám phá ra hồng trần, người ta là đang thất tình a!

Tên nhóc này cũng thật biết giấu! Vậy mà có thể dưới tình huống anh ta không biết gì trải qua một loạt quá trình từ bắt đầu yêu đến khi thất tình, toàn bộ quá trình đều bị che giấu!

Ngay cả chuyên gia quản lý tình cảm tuyệt vời nhất cũng phải lắc đầu trước trường hợp này!

......

Từ đêm đó, tuy rằng Sở Diễn thề thốt phủ nhận, tỏ vẻ mình tuyệt đối một thân trong sạch, hơn nữa kiên định đứng về phía những lão nhân goá bụa, tuyệt không tự mình thoát ra, không dễ dàng động tâm, nhưng vẫn như cũ không ngăn được bọn họ sinh ra nồng đậm hứng thú đối với thế giới tình cảm của y.

Đương nhiên, cũng tồn tại những hạn chế khiến người giận sôi.

Theo lý mà nói, mỗi một gia đình đều phải bảo hộ người nhỏ tuổi nhất, bởi vì bọn họ thường thiếu kinh nghiệm, dễ dàng mắc mưu bị lừa, hoặc là không thể tự xử lý tốt cảm xúc của chính mình.

Ngoài sự bảo hộ về sinh mạng và sức khỏe, việc bảo vệ ở đây còn bao gồm việc can thiệp kịp thời về mặt cảm xúc, tận lực hạn chế thậm chí ngăn chặn nguy cơ yêu sớm.

Nhưng hiện tại, đối tượng này lại nghiễm nhiên biến thành chính mình.

Ví dụ như, khi Sở Diễn nhàn rỗi xem một bộ phim tình cảm chiếu trên màn hình lớn, quản sự đều sẽ ý vị sâu xa liếc y một cái, sau đó giơ tay giúp y đổi kênh khác, phim tình yêu lãng mạn nháy mắt biến thành phim khoa học phổ cập.

Sở Diễn u oán nhìn chằm chằm quản sự, người sau ân cần dạy bảo: "Người trẻ tuổi yêu đương cái gì, thương tâm lại thương thận*, còn không bằng xem nhiều những chuyên mục phổ cập khoa học như thế này, còn có thể rèn luyện đại não, đề cao tu dưỡng."

* thương thân chắc mn biết rồi, yêu đương nhiều đau lòng nhiều, thương thận là ấy ấy nhiều ấy=))) làm nhiều tổn hại sức khỏe

Trên thế giới này còn tồn tại một loại cảm xúc, đó là phản nghịch.

Trên đời này còn tồn tại một loại định luật, gọi là nơi nào có áp bách thì sẽ có phản kháng.

Có lẽ trước đây không có sự kiểm soát đặc biệt này, Sở Diễn cũng không đặc biệt quan tâm mình có xem phim tình yêu không, đối với việc này luôn ôm một loại thái độ không sao cả.

Nhưng hiện tại, dưới một loạt hành vi k1ch thích của bọn họ, Sở Diễn ngược lại bắt đầu có chút tâm tư nhỏ.... Vì thế y bắt đầu cứ đúng giờ là sẽ xem thế giới động vật.

Trừ bỏ chú ý xem y có xem phim tình cảm hay không, Quân Bất Thần còn cố ý điều tra lịch sử trò chuyện của y một chút.

Sở Diễn cũng không thường sử dụng điện thoại, chủ đề được nhắc đến nhiều nhất khi nói chuyện cùng người khác chính là hôm nay cẩu kỷ cũng rất cáu kỉnh, ngày mai lá trà muốn thống trị trà giới, thật sự rất an phận.

Cho ai không nhớ thì cẩu kỉ= QBT, lá trà= TM

Nhìn đoạn đối thoạt khiến người ta không thể tưởng tượng nổi này, Quân Bất Thần ngửa đầu nhìn trời, cảm thấy mình càng ngày càng nhìn không thấu người này.

***

Nói đến lá trà muốn thống trị trà giới, chuyện này quả thật đáng giá Sở Diễn quan tâm.

Ngụy Trần và Sở Diễn kịp thời liên lạc, không biết vì sao Tiêu Mục lại quyết tâm muốn đối nghịch với Quân Bất Thần, người của hắn lập tức liền có động tác tiếp theo, một khi thất bại, tội danh của Tiêu Mục có lẽ phải ngồi tù thật, đến lúc đó thì thần tiên cũng khó cứu.

Càng đáng sợ hơn chính là, Quân Bất Thần tựa hồ đã biết ý đồ của Tiêu Mục, nhưng lại vẫn luôn mặc kệ hắn, lẳng lặng ngủ đông, chờ đợi hắn hành động.

Ngụy Trần đoán rằng Quân Bất Thần kỳ thật đã sớm có chuẩn bị, chỉ chờ Tiêu Mục làm ra hành động vô pháp quay đầu, hắn sẽ thừa cơ định tội.

Nhìn thấy tin tức này, ngón tay đang gõ chữ của Sở Diễn cũng run lên.

Đây là điều y không hề mong đợi.

Khuôn mặt luôn bình tĩnh của y xuất hiện một vết nứt, từ linh hồn phát ra tiếng rít gào:

Vì sao không thể hòa thuận chung sống chứ!

Vì sao những người này lại muốn giết hại lẫn nhau!

Tuyến thế giới này đến tột cùng còn có thể bình thường một chút hay không!

Lúc này, Ngụy Trần vòng đi vòng lại rốt cuộc vẫn nói đến vấn đề chính: [ tôi nghĩ, nếu tôi có cơ hội đưa cậu đi gặp hắn một lần thì cậu có thể thay tôi khuyên nhủ hắn được không? ]

........

Một con tin đã già qua đời, mấy ngày nay, Sở Diễn đều tỏ ra buồn bực không vui, hơn nữa không lâu trước đây y còn làm ra hành động tự sát, khiến mọi người vạn phần lo lắng.

Rất nhanh, Sở Diễn đã đưa ra thỉnh cầu xin nghỉ mấy ngày với Quân Bất Thần, y muốn trở về giúp ông lão kia lo tang sự.

Trong giấy xin nghỉ phép y cực kỳ thành khẩn viết, thời điểm y mới đến vị lão nhân này đã giúp đỡ y rất nhiều, bọn họ cũng từng là bạn tốt không giấu nhau điều gì, hiện giờ ông đã ly thế, cho dù thế nào y cũng muốn trở về đưa ông một đoạn đường.

Nhìn thấy nước mắt bi thương của Sở Diễn, Quân Bất Thần cau mày, rất nhanh đã phê chuẩn cho y, còn không quá thành thạo an ủi một hai câu.

Sở Diễn thụ sủng nhược kinh nhìn hắn một cái, sau đó liền cấp tốc trở về phòng thu thập hành lý, thoạt nhìn rất để ý ông bạn già kia.

Chẳng mấy chốc, Sở Diễn mặc một thân n áo màu nâu, kéo theo rương hành lý, cầm lệnh cho đi, ngửa đầu nhìn viện dưỡng lão quen thuộc, còn có Ngụy Trần còn đang vịn trên tường tươi cười đầy mặt vẫy vẫy tay với y.

Sau lần nói chuyện đó, Sở Diễn cuối cùng cũng ý thức được những người có địa vị cao đều độc ác, lại còn thuộc phái hành động, bình dân như y căn bản là không thể chọc nổi bọn họ.

Trước đó, Ngụy Trần thật cẩn thận hỏi Sở Diễn có nguyện ý đi gặp Tiêu Mục hay không, y run rẩy trả lời: [ được ]

Người bên kia tựa như sợ y đổi ý, hắn lập tức gửi cho y nguyên một bộ thủ tục đầy đủ bao gồm cách xin nghỉ phép và cách trở lại nhà khách của con tin ( viện dưỡng lão), cách sử dụng công nghệ cao kim thiền thoát xác* và cách ngụy trang thành cảnh vệ trà trộn vào ngục giam.

* ve sầu vàng thoát xác, ý chỉ vẻ bề ngoài không thay đổi, nhưng bên trong đã tạo được thay thế, địch vẫn không ngờ, chẳng lo đối phó

Đúng vậy, sau khi Ngụy Trần quen biết Sở Diễn, y đã bắt đầu mã bất đình đề* chuẩn bị một loạt kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ như thế này.

*ngựa không dừng vó, ý chỉ liên tục làm việc gì đó k dừng lại

Đầu tiên hắn đông tay động chân với những cảng vệ mới trong ngục giam, xếp người của mình vào, hơn nữa đưa người này lên vị trí giám thị viên cao nhất, mỗi lần nhóm tù nhân đi ra ngoài thông khí người nọ đều phải phụ trách trông coi bên ngoài.

Theo kế hoạch của Ngụy Trần, hắn sẽ sử dụng thuật dịch dung cao cấp với Sở Diễn, chính là loại dịch dung xong đến mẹ ruột y cũng không nhận ra!

Vạn sự sẵn sàng chỉ thiếu gió đông*, khi Sở Diễn trầm mặc hồi lâu mới trả lời một câu "Được", hắn liền gấp không chờ nổi kéo y lên thuyền giặc, sau đó không đợi y phản ứng lại đã thấy mình cũng đã bước đến trước gió dữ điên cuồng, không cho y một chút thời gian hối hận nào.

* mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu cơ hội

Mặc dù Sở Diễn cũng không định đổi ý, cho dù sợ hãi thì y cũng hoàn toàn không muốn nhìn thấy hình ảnh Quân Bất Thần và Tiêu Mục giết hại lẫn nhau, y luôn muốn làm chút gì đó cho thế giới này.

***

Rạng sáng ngục giam luôn khiến cho người ta một loại cảm giác hết sức kh ủng bố.

0 giờ là một thời điểm thần bí.

Có một loại truyền thuyết dân gian đáng sợ rằng nếu nhìn gương vào thời điểm này sẽ gặp quỷ kh ủng bố trong truyền thuyết.

Thời gian này còn khiến người ta sinh ra hậm hực không vui, nhịn không được suy nghĩ quá nhiều thứ bình thường không nghĩ tới.

Thời gian này đám tù nhân thường sẽ càng thêm dễ dàng mất khống chế cảm xúc, tỷ như ở ngục gian số 3, tù nhân này vốn là một người đàn ông mạnh mẽ lại đang rơi lệ, khàn cả giọng đối mặt với song cửa kiên cố của nhà lao, vừa khóc vừa kêu: "Mẹ ơi, con muốn về nhà! Hu hu...."

Tù nhân ở nhà giam số 5 đang phóng thích dã tính của bản thân, đúng giờ sẽ biến thành sói hoang, bắt đầu tru lên một cách vô nghĩa, cũng không có hiệt quả đặc biệt gì, dù sao những người ngủ không được lại càng thêm không ngủ nổi.

Sao miêu tả như cái trại tâm thần thế này=)))

Sở Diễn đã dịch dung đi tới ngục giam số 1 của Liên Bang, sống lưng y thẳng như tùng bách, thân ảnh thon dài bước qua từng phòng giam, rõ ràng y không khác gì một sĩ quan tuần tra tầm thường nhưng nhóm tù nhân vẫn theo bản năng nhìn về phía y, giống như sói đánh hơi được mùi cừu.

Thân thể Sở Diễn cứng còng, từng bước một thâm nhập vào đầm rồng hang hổ.

Càng đi sâu vào càng cảm thấy âm lãnh ẩm ướt.

Sở Diễn theo bản năng cảm thấy một trận ớn lạnh, cánh tay y cầm lòng không đậu muốn ôm lấy chính mình, cuộn tròn sưởi ấm.

Nhưng đáng tiếc, y không thể lộ ra một tia yếu ớt nào ở đây, bằng không rất có thể sẽ bị đám tù nhân hôi hám nhắm tới.

Những kẻ li3m máu đầu mũi đao này giỏi nhất là nhìn thấu nội tâm mềm yếu của con người, một khi phát hiện ra sơ hở, bọn họ nháy mắt có thể biến thành hổ báo sài lang, xé con mồi thành từng mảnh nhỏ, tra tấn đến chết.

Cuối cùng, theo chỉ thị của Ngụy Trần y đi tới chỗ sâu nhất của ngục giam.

Còn chưa đến gần, y đã nghe thấy hai tên cảnh vệ đang nói những lời khó nghe, đủ loại lời lẽ th ô tục truyền vào lỗ tai Sở Diễn.

Mà đối tượng bị bọn hắn nhắm vào, đúng là người để y thực hiên chuyến đi này.

......

Khi Tiêu Mục chưa bị bỏ tù từng là Liên Bang Nguyên soái mà những người này không với tới được, suốt đời bọn họ chỉ có thể vô vọng ngắm nhìn bóng lưng này, chỉ có thể để cho sự đố kỵ giống như cỏ dại sinh trưởng.

Nhưng hiện tại, địa vị hai bên đã thay đổi, bọn họ trở thành cảnh ngục cao cao tại thượng, mà Tiêu Mục lại trở thành tù nhân.

Điều này có thể thỏa mãn lòng tự trọng ti tiện của bọn họ ở mức độ lớn nhất.

Vì vậy những kẻ đã từng khom lưng uốn gối với Tiêu Mục đột nhiên thay đổi sắc mặt, bắt đầu ngươi một lời ta một lời tiến hành công kích bằng lời nói đối với Tiêu Mục, như là cho dù ngươi đã từng rất cường đại thì thế nào, hiện tại không phải là trở thành chuột chạy qua đường, vô xoay người, hoặc là, ngươi quỳ xuống dập đầu với chúng ta mấy cái, chúng ta sẽ suy xét ngày mai lúc đi thông khí có thể tốt với ngươi một chút.

Những lời này qua tai Sở Diễn chẳng khác nào đang tìm đường chết.

Không nói đến hiện tại Liên Bang còn cần Tiêu Mục bán mạng, cho dù không cần, Tiêu Mục muốn rời đi cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, huống chi hắn còn có tinh thần lực kh ủng bố, cách khoảng không giết người cũng không phải việc khó.

Không thể không nói, nhóm người này thật là ngại mệnh quá dài a.

Sảng khoái nhất thời bằng miệng có ý nghĩa gì đâu?

Bọn họ vẫn còn đang không biết sống chết buông lời hung ác, đã nhìn thấy giám thị viên mặt mày tối tăm bước từng bước một tới phía họ, biểu tình rất khó coi.

Vì tăng thêm uy danh, Sở Diễn cố ý thô thanh thô khí nói: "Quản tốt miệng các ngươi, đừng để ta nhìn thấy lần nữa."

Bọn họ lập tức bị dọa đến nói chuyện cũng không dám.

Sao lại thế này, giám thị viên chưa từng quản những chuyện này, hôm nay sao lại đột nhiên đổi tính?

Cùng lúc đó, Tiêu Mục vẫn luôn trầm mặc không nói bỗng nâng lên đôi mắt lạnh nhạt, nhìn thật sâu về phía này, dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chăm chú bóng dáng vị giám thị viên kia.