Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 47




Sở Diễn muốn tự sát?

Nếu muốn tắt âm của điện thoại thì phải thoát khỏi phần mềm nhắn tin, nói cách khác, Quân Bất Thần rất có khả năng sẽ nhìn thấy tin nhắn Ngụy Trần gửi cho y.

Ánh mắt y nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay Quân Bất Thần, nhưng lại không thể tỏ ra quá sợ hãi và ngạc nhiên, chỉ có thể khẩn trương siết chặt tay, thiếu chút nữa siết ra máu!

Quân Bất Thần là người thận trọng, quả nhiên khi mở phần mềm ra đã nhạy bén nhìn lướt qua những tin nhắn mới nhất, sau đó lại tự nhiên đặt điện thoại xuống, biểu tình thoạt nhìn không có biến hóa gì.

Sở Diễn thở dài nhẹ nhõm một hơi, thoáng yên lòng.

Xem ra Ngụy Trần không nói ra lời gì không nên nói.

Sở Diễn chậm rãi nằm trên giường, đầu dựa trên gối, mí mắt bắt đầu đánh nhau, giả vờ mình đã buồn ngủ đến không mở nổi mắt nữa, cần gấp một nơi yên tĩnh để ngủ.

Bên này y buồn ngủ thì bên kia lão bác sĩ lén lút thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Để cho người bệnh có một nơi an tĩnh, những người trong phòng lần lượt từng người một lui ra.

Thời đại công nghệ cao chính là tốt ở điểm này, quá trình truyền dịch không cần có người giám thị, cũng không cần người bệnh phải tỉnh táo, đã có hệ thống trí năng tự động giám sát tiến độ truyền dịch, nếu như có nguy hiểm hoặc đột ngột phát sinh nguy hiểm cũng có thể kịp thời báo nguy cho bác sĩ.

Sau khi cửa được nhẹ nhàng khép lại, Sở Diễn vừa rồi còn buồn ngủ đến không mở nổi mắt bỗng nhiên trở nên vô cùng tỉnh táo.

Y thoáng nhìn về phía cửa, sau đó vươn tay thật cẩn thận cầm lấy điện thoại được đặt ở đầu giường.

Sau khi cẩn thận cầm nó lại đây, Sở Diễn hạ mi, mở ra dòng tin nhắn vừa khiến y lo lắng hãi hùng.

Sau khi nhìn thấy tin nhắn là của Ngụy Trần, y rất nhanh đã thả lỏng.

Y ghi chú tên của Ngụy Trần là lão nhân giường số 6.

Ở đây Sở Diễn cơ bản chỉ quan biết một ít lão nhân, ghi chú cũng dựa theo số giường ngủ được sắp xếp ngẫu nhiên, tuy rằng có chút đơn giản và thô bạo, nhưng ngày thường bọn họ cũng không nói chuyện phiếm, vì vậy những ghi chú đó cũng chậm rãi bị lãng quên.

Chẳng qua, những gì Sở Diễn đã làm không chỉ giới hạn ở mức này.

Đây đại khái là do ở thế giới hiện thực y là một học sinh ngoan, nhưng tâm tư phản nghịch, những lúc cực kỳ muốn chơi game thường xuyên phải dùng chút thủ đoạn che giấu hành vi của mình.

Ví dụ như khi y muốn hẹn mấy anh em rằng đêm nay thức xuyên chơi game sẽ ra ám hiệu là [ đêm nay có làm bài tập không? ]

Sau đó bạn có thể sử dụng các cụm từ như "khi nào cậu rảnh tớ sẽ tới gặp cậu hỏi bài tập" để ám chỉ thời gian chơi game một cách an toàn.

Hôm qua y đã thảo luận với Ngụy Trần về vấn đề này.

Trong ngăn tủ của cậu còn cẩu kỷ không? = Quân Bất Thần đang ở đó sao?

Lá trà hỏng rồi = Tiêu Mục đã xảy ra chuyện

Đơn giản mà nói, cẩu kỷ và lá trà trong miệng bọn họ đại biểu cho Quân Bất Thần và Tiêu Mục.

Chỉ khi trạng thái trò chuyện được xác nhận là an toàn thì hai người mới thảo luận những vấn đề cụ thể, hơn nữa Ngụy Trần còn vận dụng một ít thủ đoạn để xóa bỏ hoàn toàn lịch sử trò chuyện của bọn họ.

Giờ khắc này, Sở Diễn cực kỳ bội phục trí tuệ hơn người của mình, nếu không có kỹ xảo che giấu cao siêu của y giờ phút này đối phương hẳn là đã hôi phi yên diệt, thay vì vẫn êm đẹp nằm ở đây.

Sở Diễn: [ cẩu kỷ vừa mới bị lấy đi, đúng rồi, lá trà bên kia thế nào? ]

Ngụy Trần: [ tôi đang muốn nói với cậu chuyện này, lá trà... À không, tôi mới biết được, Tiêu Mục để lại một tay ở bên ngoài, người của hắn xé ra một cái lỗ ở biên cảnh, suýt chút nữa đã để người của Đế quốc xông vào, may mà kịp thời phát hiện, nhưng sau khi Quân Bất Thần biết chuyện này đã rất tức giận, tôi đoán Tiêu Mục sẽ phải chịu hình phạt nào đó trong tù. ]

Sở Diễn đọc những lời này không khỏi sửng sốt.

Y không rõ, vì sao Tiêu Mục lại phải làm những việc này, làm như vậy có thể đem lại chỗ tốt gì cho hắn?

Sau khi trải qua sự kiện ám sát kia, thân phận của Tiêu Mục ở Đế quốc chắc chắn đã bại lộ, giờ khắc này, nơi mà hắn có thể dựa vào chỉ có Liên Bang, hẳn là hắn phải rất rõ lập trường của bản thân nhưng hiện tại hắn lại làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy, đây quả thực là tự đào mồ chôn mình!

Ngón tay đánh chữ của y nhịn không được mà phát run, hơn nữa y chỉ có thể dùng một tay để nhập chữ, tốc độ lại càng thêm chậm chạp: [ vì sao hắn lại muốn làm như vậy? ]

Ngụy Trần trầm mặc một hồi mới trả lời: [ Cậu có từng nghĩ tới rằng, hắn làm như vậy để cậu có thể về nhà. ]

Sở Diễn sững sờ, trong khoảng tạm dừng ngắn ngủi đó, trong lòng y nảy lên một loại cảm tình phức tạp.

Có ngạc nhiên và cũng có hoài nghi.

Cảm động? Sở dĩ nguyên nhân y phải ở Liên Bang chịu tội còn không phải là vì kế hoạch ám sát kia của Tiêu Mục sao.

Nhưng hiện tại y còn có thể sống sót cũng là nhờ Tiêu Mục đích thân đưa y đến khoang chữa bệnh của Liên Bang.

Tự trách? Y chưa từng yêu cầu Tiêu Mục làm chuyện này, tất cả những điều này chẳng qua là hắn tự mình chuốc lấy cực khổ.

Nhưng cho dù như thế nào, những chuyện hắn làm bây giờ bất kể phải trả giá như thế nào cũng không phải là để bù đắp cho lỗi lầm trong quá khứ của hắn.

Cho nên mới phức tạp như vậy, mới dày vò như vậy.

Sở Diễn lẳng lặng nhìn chăm chú vào màn hình, trốn tránh mà nhàn nhạt trả lời: [ cẩu kỷ có lẽ sắp trở lại, xóa tin nhắn đi. ]

Ngụy Trần làm việc rất có hiệu quả, rất nhanh lịch sử trò chuyện của bọn họ chỉ còn lại câu đầu —— Trong ngăn tủ của cậu còn cẩu kỷ không?

Sở Diễn giả vờ trò chuyện bình thường, y trả lời: [ không còn. ]

Sở Diễn nhìn hộp tin nhắn rỗng, lại ngẩng mặt nhìn trần nhà phát ngốc, đôi mắt trống rỗng.

Suy cho cùng y không phải là một người giỏi tiếp nhận thiện ý của người khác.

Đối mặt với loại tình huống này, luôn có chút không biết làm sao.

Thứ y muốn không phải là bình an trở lại Đế quốc, cũng không phải làm bộ cái gì cũng không biết ở lại Liên Bang, để người khác lo lắng cho mạng sống của mình.

Hiện tại y rất muốn gặp Tiêu Mục, thuyết phục hắn để hắn hết hy vọng, để hắn không cần vì mình mà làm ra những chuyện hoang đường như vậy nữa.

Tâm phiền ý loạn, đầu óc y như ngừng hoạt động trong hai giây, y vô thức dùng cánh tay đang còn truyền nước biển đập mạnh vào giường, sau đó rơi nước mắt tự trách mình " Đau quá, mình thật ngốc", sau đó y nghe được tiếng cảnh báo mà hệ thống giám sát phát ra, theo sát đó là những tiếng bước chân gấp gáp, chậc, tựa hồ còn va vào băng ghế.....

***

Gần đây hành vi của Sở Diễn có chút khác thường.

Đêm khuya, khi Thời An Hà đi ngang qua ban công lớn thường sẽ thấy bóng dáng cô đơn ghé vào cửa sổ của y.

Đáng sợ nhất chính là, khi y nhìn thấy Thời An Hà còn giống như anh em tốt kéo anh ta đến gần cửa sổ, lớn tiếng đàm luận với anh rằng nếu rơi từ trên này xuống có thể sẽ trở thành một đống bùn trên mặt đất.

Ngoài ra, tính tình y cũng trở nên trầm hơn, thời điểm nhàn rỗi sẽ tìm một góc an tĩnh không nói một lời ngồi đọc sách giống như Quân Vong, nội dung sách phần lớn còn là về sự sống và cái chết, những cuốn sách triết học về chủ đề này thường là thảo luận về ý nghĩa sinh tồn và sau khi chết sẽ đi về đâu.

Quản sự nói rằng mục tiêu của chúng ta nên là kiếm thật nhiều tiền, kiếm thật nhiều dollar.

Trong khi Thời An Hà điên cuồng gật đầu thì Sở Diễn lại nhấc tay tỏ vẻ: Tôi có ý kiến khác, tôi nghĩ mục đích cuối cùng của tôi là lá rụng về cội.

Quản sự: "......"

Thời An Hà: "......"

Đến lúc này bọn họ nhất trí cho rằng gần đây Sở Diễn nhất định là đã bị k1ch thích gì đó.

Đương nhiên, nếu chỉ có hai người biết điều này thì mọi chuyện đã không đi quá xa như vậy.

Khi Sở Diễn lại một lần nữa nhìn chăm chú vào cuốn sách triết học trước mặt với ánh mắt thờ ơ xem nhẹ sinh tử, Quân Vong đã đứng trước mặt y, bất động thanh sắc lấy đi cuốn sách kia.

Sở Diễn đang đọc đến chuyên chú nhưng thứ mình đang nhìn lại đột hiên biến mất, y sửng sốt một chút, sau đó chậm rãi ngước mắt lên, trong ảnh ngược ánh lên khuôn mặt giận dữ của Quân Vong.

Phảng phất như cậu ta biết loại sách này đại biểu cho điều gì, cậu ta ném cuốn sách xuống đất trước mặt Sở Diễn, sau đó nâng mặt Sở Diễn lên, ánh mắt nghiêm nghị giống như đang chất vấn y rốt cuộc muốn làm gì.

Sở Diễn hoàn toàn không hiểu mình nhìn thấu bí ẩn về việc sống hay chết có gì không ổn, y thậm chí cảm thấy mình có thể đi theo con đường triết học, nhưng vẻ mặt lo lắng và tức giận của Quân Vong là như thế nào?

Y chỉ có thể xem Quân Vong như một đứa trẻ mà an ủi: "Tôi chỉ đơn thuần muốn học tập tri thức thôi, sao ngài lại căng thẳng như vậy, ngài đã từng đọc qua một lượt những cuốn sách người bình thường khó có thể thấu hiểu rồi, hoàn toàn không cần sợ tôi sẽ làm hại ngài."

Quân Vong lại chỉ bướng bỉnh nhìn y, giống như nhất định phải từ trong miệng y nghe được đáp án chân thật.

Kỳ thật đáp án chân thật cực kỳ đơn giản, đó chính là gần đây Sở Diễn rất bối rối, y không biết nên làm gì để Tiêu Mục dừng lại những hành vi điên cuồng của hắn, cũng không biết nếu cứ ở trong thế giới này thì y nên đi đâu, dường như sự tồn tại của y đã làm thay đổi tuyến thế giới nguyên bản, y không biết như vậy sẽ mang đến ảnh hưởng gì, chuỗi lo lắng này vun lại với nhau thành một ngọn núi đến mức y phải thông qua sách triết học để giải tỏa những ưu tư của bản thân.

Tựa như đời trước y đã viết nhật ký để giảm bớt cảm giác tội lỗi.

Nhưng đáp án đơn giản nhất và chân thật nhất như vậy lại không thể nói ra.

Bởi vì y trốn tránh chuyện này cuối cùng cũng chưa thể giải quyết được gì.

Mọi thứ tựa hồ đều không có gì thay đổi.

A không, vẫn có thay đổi, ví dụ như tiền lương quản sự lại tăng lên rồi, bởi vì có thêm việc làm, trên vai ông lại gánh thêm một nhiệm vụ gian khổ nữa chính là phải để mắt đến mọi hành động của Sở Diễn, ngàn vạn lần không thể để y làm việc ngu ngốc.

Gần đây quản sự cũng cảm thấy trạng thái của Sở Diễn có chút không ổn, ban đầu ông dự định sẽ quan sát cẩn thận, hiện tại có thêm lương ông lại càng phải làm việc chăm chỉ và tận tụy hơn, cần thời thời khắc khắc chú ý vấn đề tâm lý của Sở Diễn, thường xuyên phổ cập cho y kiến thức về đời sống và sức khỏe.

Tuy nhiên, ông phát hiện Sở Diễn rất hiểu biết về phương diện này, thậm chí còn có thể học hỏi những câu danh ngôn nổi tiếng của các trường phái khác nhau, suy một ra ba, còn có thể dạy lại ông những vấn đề này, nhưng đó là câu chuyện của một ngày khác và sẽ không được đề cập ở đây.

Nhưng cho dù ông luôn trông chừng tính mạng và sức khỏe của y rất tốt thì một ngày nọ, khi Quân Bất Thần kết thúc công việc lặng lẽ rời khỏi thư phòng, hắn thình lình nhìn thấy Sở Diễn đang đứng trên ban công duỗi cổ nhìn về phương xa, thậm chí cả nửa người đều vươn ra bên ngoài, thoạt nhìn cực kỳ nguy hiểm.

Đồng tử hắn trong nháy mắt co rút kịch liệt.