Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 45




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ta phải giáo dục y

Cảm giác sợ hãi này là như thế nào?

Sở Diễn như có dòng điện chạy qua sống lưng, một cảm giác lạnh buốt từ xương cụt truyền đến cột sống cổ, một mảnh lạnh lẽo khiến trán y rịn ra một lớp mồ hôi lạnh.

Loại hành vi nửa đêm không ngủ lại đột nhiên xuất hiện sau lưng bạn, sau đó thình lình phát ra tiếng, lạnh lùng hỏi sao lại về muộn như vậy, rốt cuộc chơi bời lêu lổng ở nơi nào thật sự rất kh ủng bố có biết không hả!

Như thế này ai mà chịu được!

Dù sao Sở Diễn cũng không chịu được, y cảm thấy mình đã sợ hãi đến thiếu chút nữa quỳ xuống, đến lúc đó nhất định sẽ rất xuất sắc.

Nhưng hiện giờ Sở Diễn chỉ có thể cố hết sức biểu hiện mình đang bình tĩnh thong dong, tuyệt đối không phải đang giả bệnh xin nghỉ để thoát khỏi công tác 996* này, cũng tuyệt đối không phải muốn đối nghịch với hắn, hoàn toàn là bởi vì mình sinh bệnh, thể lực chống đỡ hết nổi, lo lắng lây bệnh cho Quân Vong mới phải dùng cách này.

* chế độ làm việc ở TQ, từ 9h sáng đến 9h tối, 6 ngày/tuần

Nhưng thực hiển nhiên, Quân Bất Thần không để mình quay vòng vòng.

Hắn chậm rãi đến gần, dùng bàn tay lạnh lẽo đặt lên trán Sở Diễn, tinh tế cảm thụ nhiệt độ cơ thể y.

Đây hiển nhiên là thân nhiệt bình thường.

Sở Diễn không nghĩ tới Quân Bất Thần sẽ tự mình động thủ, không phải là hắn không thích tiếp xúc da thịt với người khác sao? Tuy rằng có một lần làm ra chuyện khác người nhưng đó hoàn toàn là ở trạng thái phát bệnh mới mơ màng hồ đồ hôn y!

Sau lần đó, Quân Bất Thần hiếm khi chạm vào y!

Tự mình dùng tay kiểm tra thân nhiệt xong, Quân Bất Thần trầm thấp hỏi: "Hết bệnh rồi?"

Sở Diễn cứng đờ gật đầu.

Quân Bất Thần nghe vậy chậm rãi dùng tay nâng má Sở Diễn lên, híp mắt lại tỉ mỉ nhìn chăm chú vào đôi con ngươi run rẩy của Sở Diễn, phảng phất như đem hết mọi cảm xúc bên trong ra nhìn không sót thứ gì.

Đây quả thực là máy phát hiện nói dối hình người! Ai chơi lại nổi!

Quân Bất Thần quả thật rất có năng lực trong lĩnh vực này, hắn dễ như trở bàn tay đã cảm nhận được sự chột dạ và hoảng loạn của Sở Diễn, lại còn loáng thoáng ngửi thấy hương rượu trên người y.

Chắc chắn không đơn giản là ra ngoài dưỡng bệnh.

Mỗi một suy nghĩ nhỏ nhặt của Sở Diễn đều không thể thoát khỏi đôi mắt nhạy bén của Quân Bất Thần.

Quân Bất Thần lặng lẽ nói: "Đừng cố nói dối ta, rốt cuộc cậu đi đâu?"

Sở Diễn trầm mặc nhìn hắn, cứng họng, cảm giác áp bách mà Quân Bất Thần mang lại cho y thật sự quá lớn khiến y có chút không nói nên lời trong giây lát.

***

Nhìn Quân Bất Thần trầm mặc nhìn sổ sách hành tung của mình, Sở Diễn bị dọa đến cử động một chút cũng không dám.

Y gần như quên mất trên người mình còn có thứ như này!

Đúng vậy, cho dù y làm gì sao có thể thoát khỏi đôi mắt Quân Bất Thần.

Những câu hỏi vừa rồi của hắn chẳng qua là đang cho mình một cơ hội nói ra, thẳng thắn từ khoan, kháng cự từ nghiêm*!

*thú nhận sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị trừng phạt

Nhưng thực hiển nhiên, vừa rồi y đã không thẳng thắn!

Bây giờ, việc y đến quân bộ, lại đi vũ trường, thậm chí tới nhà Tiêu Mục đã hoàn toàn bị vạch trần trước mắt Quân Bất Thần!

Tuy rằng hắn một câu cũng không nói nhưng Sở Diễn cực kỳ rõ ràng, hiện tại hắn đang rất tức giận, bằng chứng chính là tay hắn đang run lên nhè nhẹ.

Sở Diễn cắn răng, cáu bẳn.

Y không còn lựa chọn nào khác!

Bây giờ y phải làm gì đó!

Y phải tìm cho mình một cơ hội sống sót trước khi cảm xúc của Quân Bất Thần hoàn toàn bùng nổ, phải biết rằng Quân Bất Thần có chứng cuồng loạn! Nếu hắn phát bệnh y sẽ bị xé thành từng mảnh!

Vì thế, y đã làm một quyết định đi ngược lại với ý kiến của tổ tiên.

Khi Quân Bất Thần yên lặng buông xuống sổ sách nhìn y thật sâu, ánh mắt hai người chạm nhau.

Y run giọng nói: "Tôi sai rồi...."

.......

Lúc này, phản kháng là thứ vô dụng nhất, cố gắng thuyết phục cũng vô dụng, ngược lại sẽ chỉ khiến lửa giận trong lòng Quân Bất Thần dâng lên.

Sở Diễn rất biết nhìn người, biết người nào không thể chọc, không thể đụng vào nhất, vì thế y chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai mới có thể lấy được khoan hồng.

Dù sao chuyến này của y cũng có liên quan đến Tiêu Mục, mà Tiêu Mục lại bị Quân Bất Thần tự mình đưa vào tù, hành vi này của y quả thực là đang nhảy Disco trên điểm mấu chốt của Quân Bất Thần!!

Quân Bất Thần không nói một lời, nhưng có thể từ thớ cơ bắp căng chặt của hắn nhìn ra giờ phút này hắn đang không bình tĩnh.

Sở Diễn bắt đầu tự hỏi thân thể của mình có thể chịu được bao nhiêu đòn tấn công.

Đúng lúc này, gió lạnh nhẹ nhàng theo cánh cửa mở ra.

Giờ phút này Quân Vong vốn đang nằm ngủ trên giường lại đột nhiên xuất hiện trước mắt hai người.

Dưới ánh trăng sâu thẳm, Sở Diễn bỗng cảm thấy đứa nhỏ này có chút nguy hiểm.

Quân Vong chậm rãi đến gần Quân Bất Thần, cầm lấy tay hắn, viết lên lòng bàn tay hắn mấy chữ: Để em xử lý.

Gân xanh trên trán Quân Bất Thần căng chặt, phảng phất đang nỗ lực đấu tranh với cảm xúcnaof đó.

Cuối cùng, hắn nhìn thật sâu vào Sở Diễn, sau đó không rên một tiếng đi ra ngoài.

Chỉ là ở cái nhìn cuối cùng trước khi bước ra ngoài của hắn hình như Sở Diễn thấy được con ngươi vốn màu máu của Quân Bất Thần như lóe lên một tia lam quang.

Ánh sáng kia chỉ lướt qua trong giây lát, rất nhanh đã biến mất.

Cửa bị đóng thật mạnh giống như vách tường cũng đều bị xé rách.

Sở Diễn ngơ ngác đứng tại chỗ, vẫn còn đang nghĩ xem vì sao vừa rồi Quân Bất Thần lại kỳ quái như thế.

Nhưng rất nhanh y đã không thể tiếp tục suy nghĩ nữa.

Bởi vì Quân Vong đã lặng yên không một tiếng động cầm tay y, dắt y đi đến chỗ cái bàn.

Sở Diễn không biết vì sao đột nhiên trở nên căng thẳng, bởi vì sức lực Quân Vong kéo y đi cực kỳ lớn hoàn toàn không hợp với khuôn mặt bình tĩnh của cậu ta, giờ phút này cậu ta nhất định là đang tức giận.

Chẳng lẽ đứa nhỏ này còn nhỏ đã đứng cùng lập trường với anh trai, đã bắt đầu chán ghét Tiêu Mục lại càng thêm chán ghét hành vi chủ động đi tìm Tiêu Mục của mình sao.

Điều này có nghĩ là y sẽ sớm bị sa thải sao?

Sở Diễn bị Quân Vong đẩy lên ghế trên, bởi vì trọng tâm không vững nên thân thể tựa vào lưng ghế, đôi tay theo bản năng muốn nắm lấy góc bàn phía trước.

Nhưng rất nhanh y đã hối hận với hành động này của bản thân.

Bởi vì Quân Vong đã nhân cơ hội nắm lấy cổ tay y đặt lên bàn.

Giây tiếp theo, trên mặt bàn xuất hiện một thiết bị tự động, một chiếc còng kẹp chặt cổ tay Sở Diễn lên bàn, không thể động đậy.

Sở Diễn bắt đầu sợ hãi.

Loại cảm giác không thể trốn thoát này khiến y mất đi rất nhiều cảm giác an toàn.

Ánh mắt y run rẩy dò hỏi Quân Vong: "Cậu đang làm gì? Thả tôi ra."

Chỗ này để SD xưng hô với QV bằng "cậu" vì giờ SD đang sợ bome sao còn nghĩ đến kính ngữ các thứ nữa

Quân Vong lại nâng mặt y lên, lẳng lặng mỉm cười, khiến người ta sởn tóc gáy, nhìn chăm chú vào con mồi nhỏ đang sợ hãi của mình.

Đầu ngón tay lạnh lẽo viết trên má Sở Diễn vài chữ: Ngoan, trừng phạt anh một chút.

Cả người Sở Diễn đều bị dọa đến choáng váng.

Đã rất lâu rồi Quân Vong không lộ ra biểu tình như vậy, có phải cậu ta đang chịu k1ch thích gì hay không!

Phạt? Phạt thế nào?!

Roi da nhỏ? Nước ớt? Kìm đầu hổ*?

* kìm đầu hổ là cái này nè

Sở Diễn khẩn trương nhìn cậu ta tự an ủi trong lòng, hẳn là cậu ta chỉ đang nói đùa thôi.

Nhưng Quân Vong lại lộ ra nụ cười nguy hiểm.

Sở Diễn ngẩn ngơ nhìn cậu ta, nhất thời cảm thấy đối phương là một con sói đội lốt trẻ con.

Giây tiếp theo, vành tai y đã bị cánh môi ướt át cắn vào.

Y còn chưa kịp phản ứng lại, cơn đau nhức nhối đã lan từ vành tai đến toàn thân, bao trùm từng giọt máu đến mỗi dây thần kinh của y.

Cơ thể y vô thức dựa vào bàn, nắm tay siết chặt, chịu đựng cơn đau như đang xỏ khuyên tai.

Nói thật, ở đời này y đã chăm chỉ học tập, mỗi ngày đều hướng về phía trước, không tranh đấu, không đánh nhau, cũng không ăn mặc lập dị như kiếp trước, chú ý lời nói, vì sao vẫn không chạy thoát được thống khổ xỏ khuyên tai.

Thân là 1 đứa từng xỏ khuyên tai, tui thấy nó chỉ hơi đau thôi, nhưng ẻm lại sợ đau quá nên cái gì cũng so sánh với xỏ khuyên hết á o(* ̄▽ ̄*)ブ Vậy mà đời trước mấy ông kia dày vò ẻm kinh khủng😔

Hơn nữa đây còn là dùng răng cắn, không phải là dùng kim a, tại sao không thể dùng một châm để kết thúc đi!

Sở Diễn đau đến không nói nên lời, một câu cũng không muốn nói.

Trong lòng y đã tag hết một vòng họ hàng của Quân Vong ra thăm hỏi, thuận tiện hỏi một chút gia tộc bọn họ có gen gì, vì sao răng có thể sắc như vậy, cắn người đau như vậy!

Đại khái khoảng ba phút sau, Quân Vong chưa đã thèm buông tha y.

Tựa như đời trước xỏ xong khuyên tai, Sở Diễn sống không còn gì luyến tiếc nằm liệt trên bàn, ánh mắt trống rống.

Nhưng vẫn có điểm bất đồng chính là đời trước y bị nhân viên công tác trào phúng: "Anh bạn nhỏ, cậu không được rồi, chút đau này cũng không chịu được, đi ra ngoài đi đừng ảnh hưởng tới việc làm ăn của tiệm tôi."

Đời này, sau khi Quân Vong cắn xong còn ôm y, vỗ theo lưng y, phảng phất đang nói không đau không đau, lập tức không đau nữa.

Đầu sỏ gây tội lại nói ra lời như vậy khiến người ta có chút sởn tóc gáy.

Không thể không nói, y đúng là rất sợ đau.

Hồi tưởng lại bộ dáng vừa rồi của Quân Vong, Sở Diễn lại một lần cảm thấy linh hồn sau lưng cậu ta không hề giống một thiếu niên đơn thuần chút nào.

Giống như... Giống như....

Không nghĩ ra điều gì, cả ngày mệt mỏi khiến y ngủ thiếp đi.

Xiềng xích trói buộc y cũng đã bị tháo bỏ.

Ánh mắt Quân Vong nhìn y thật sâu, duỗi tay, tinh tế vuốt v e khuôn mặt y.

Đến chỗ này tui đã có thể khẳng định QV có kí ức ở TG thực, SD và mấy mảnh của ông công đều k nhớ ngoại trừ QBT thỉnh thoảng lại nhớ được một chút nhưng cũng như k=))))

***

Giả giả thật thật, thật cũng là giả, giả cũng là thật.

Đơn giản mà nói chính là....

Lần này Sở Diễn thật sự bị bệnh.

Buổi sáng tỉnh lại y đã cảm thấy cổ họng khản đặc như đã la hét cả ngày hôm qua, toàn thân đều đau nhức vô cùng giống như bị xe nghiền qua, mặt nóng như bếp lò nhưng cơ thể lại lạnh băng như đang ở trong hang động.

Y đưa hai mắt vô thần nhìn trần nhà, rồi lại nhìn ánh nắng xuyên qua rèm cửa, nghĩ thầm ánh mặt trời tuy tốt nhưng y lại không có tinh thần ôm lấy nó.

Tuy nhiên người làm công có thể nằm không sao? Có thể nghỉ ngơi sao? Có thể nghỉ phép mà vẫn có lương sao?

Không đời nào!

Ít nhất y không thể!

Hơn nữa hôm qua y mới làm sếp đau lòng một trận, hôm nay y lại càng phải tích cực làm việc hơn, hăng hái bày ra chí tiến thủ nóng bỏng của bản thân!!

Nghĩ như vậy y liền tích cực chủ động thử thách bản thân, lao lực rời giường, hai mắt mê mang nhìn màu sắc tươi sáng bên ngoài.

Tóc y đã lâu rồi không cắt chậm rãi rũ xuống đầu vai, thoạt nhìn rất thiếu sức sống, cho y một điếu thuốc là có thể vào vai tang thương.

Y không biết bộ dáng này của y trong mắt người khác lại chính là như vậy:

Bờ môi y tái nhợt gần như không có huyết sắc nhưng gò má lại ửng hồng không tự nhiên, trong mắt một mảnh ướt át, cảm giác yếu ớt và tan vỡ đan chéo vào nhau, mái tóc dài nhẹ nhàng chảy xuôi khiến người ta muốn nhẹ nhàng vén chúng lên làm chút gì đó. Quả thực chính là mỹ nhân cau mày nhưng hai mắt lại đẫm lệ.

Nhưng hiện tại Sở Diễn không có tâm tư để ý bề ngoài của bản thân, y chỉ quan tâm bây giờ mình rời giường thì có tính là muộn không, có thể khiến người ta cho rằng y đang không nghiêm túc làm việc hay không.

May mắn thay, hiện tại Quân Bất Thần và Quân Vong đều không có ở đây.

Y nhanh chóng sửa soạn xong, dùng nước rửa mặt thật mạnh muốn rửa đi bệnh khí* trên mặt.

* mấy người ốm sẽ có vẻ ốm yếu, mệt mỏi trên mặt, đó là bệnh khí

Lúc Thời An Hà tới vừa vặn thấy cảnh này.

Sở Diễn còn chưa kịp lau mặt, trên mặt còn vương nước, ướt dầm dề, nhìn qua rất đáng thương.

Bởi vì ngày hôm qua Sở Diên xin nghỉ bệnh, Thời An Hà không biết tối qua đã xảy ra chuyện gì theo bản năng cho rằng bệnh của Sở Diễn còn chưa khỏi hẳn.

Anh ta đi đến bên cạnh Sở Diễn, dùng kinh nghiệm của mình nói với y: "Cậu cẩn thận một chút, trước đó có một người hầu mang bệnh đi hầu hạ Quân Vong điện hạ, kết quả bởi vì đầu choáng váng mà không cẩn thận làm sai, trực tiếp bị dẫn đi chịu phạt."

Nói tới đây, Thời An Hà có chút không hiểu: "Sao hôm nay cậu lại không tiếp tục xin nghỉ?"

Sở Diễn bi ai nghĩ, y nào dám.

Hiện tại y đang lâm vào khốn cảnh, lúc không sinh bệnh thì lại xin nghỉ, xin nghỉ thì thôi đi, còn bị sếp bắt quả tang đi nhảy Disco. Giờ thì hay rồi, bị bệnh thật lại không dám xin nghỉ, sợ tội càng thêm tội, sai càng thêm sai, đến lúc đó năm sau xuân về hoa nở, cỏ trên mộ phần của y cũng đã cao đến hai mét.

Nhưng hiển nhiên y không dám nói chuyện này cho Thời An Hà, miễn cho anh ta nghĩ nhiều, chỉ đơn giản nói rằng mình nhiệt tình yêu thích lao động, nhiệt tình yêu thích cuộc sống này, hoàn toàn có thể dựa vào việc rèn luyện để giải quyết bệnh tật.

Đối mặt với một người bị cháy hỏng não như vậy, Thời An Hà chỉ có thể trầm mặc vài giây, nói: "Vậy cậu cố lên."

Đúng như lời y nói, cả một buổi sáng Sở Diễn đều cần cù chăm chỉ làm việc, vui vẻ cống hiến, không lề mề, không đi lung tung, không uống nước trà ngắm mặt trời nữa, cứ như vậy ngoan ngoãn ở trong phòng, đóng cửa không ra, toàn thân cảm thụ được một trận đau nhức, huyệt Thái Dương đau đớn từng cơn, thỉnh thoảng còn bị ù tai.

Nhưng bởi vì còn đang suy nghĩ việc tối hôm qua, Sở Diễn vẫn không quá dám qua phòng Quân Vong.

Nhưng là một người làm công, có rất nhiều chuyện y không cần nghĩ.

Y khẩn trương đẩy cửa phòng Quân Vong, không dám nhìn cậu ta, thành thành thật thật đứng ở một bên, không dám nhúc nhích, cũng không dám đi tới, chỉ đứng tại chỗ hy vọng cậu ta xem mình như không khí.

Khi Quân Vong ngước mắt lên nhìn mình, y cảm thấy mình chính là không khí.

Khi Quân Vong đứng dậy đi đến chỗ y, y vẫn cảm thấy mình chính là không khí.

Khi Quân Vong nắm lấy tay y, y vẫn như cũ cảm thấy mình chính là không..... Được rồi, y không thể tự lừa mình dối người được nữa.

Y suy yếu nhìn Quân Vong, đôi mắt ươn ướt, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Quân Vong hơi sửng sốt, theo bản năng muốn sờ lên trán y.

Nhưng Sở Diễn lại theo phản xạ có điều kiện tránh đi.

Tay Quân Vong đình trệ ở không trung, con ngươi nhìn Sở Diễn cũng càng thêm sâu thẳm.

Lúc này, quản sự cao giọng gọi Sở Diễn đi mang đĩa trái cây lên.

Sở Diễn lập tức như được đại xá.

Nhưng khi y bước tới cửa, tiếng ù tai tựa hồ càng lúc càng lớn.

Tầm mắt y một mảnh xám xịt, có chút không rõ.

Y không nhận ra cơ thể mình khác thường, chỉ là cảm thấy sao mình không thể nắm được then cửa sáng màu trước mắt.

Rất nhanh y đã ngất đi mà không hề báo trước, chỉ nghe thấy một tiếng trầm đục nện lên mặt đất.

Ngay sau đó là những tiếng bước chân đồn dập.