Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 43




Hóa ra người bị theo dõi lại chính là mình!

Ánh mắt kia không hề hay biết Sở Diễn đang chết lặng cảm thụ sự ăn mòn của chủ nghĩa tư bản.

Tỷ như cậu thanh niên khả ái* tựa như ánh mặt trời ngồi bên trái y đang làm nũng với bạn nhảy của cậu ta xin được mua cho đồng hồ cao cấp nạm kim cương trong tiệm hàng hiệu, đứng ở bên phải y là một người đàn ông xinh đẹp rất có phong tình vén lên tóc mái, vì cự tuyệt những người đến gần mời anh ta mà lấy lý do chí hướng nhân sinh của anh ta là được phú bà bao dưỡng, ở biệt thự cao cấp, có xe đưa đón, từ đây rưng rưng mà đi tới đỉnh cao nhân sinh.

* kiểu như đáng yêu, dễ mến, được mn yêu thích á

À, đúng rồi, người đàn ông xinh đẹp này vừa liếc mắt một cái liền thấy ở quầy bar, Sở Diễn ánh mắt xa cách, mặc kệ gà bay chó sủa, mắt nhìn lên sàn nhảy mặt không biến sắc, biểu tình lão luyện, ánh mắt tang thương, nhưng lại phong tình vạn chủng, nháy mắt đã cảm thấy y và mình là người trong cùng một thế giới, vì thế thoải mái hào phóng đặt tay lên vai y, một bộ anh em tốt nói: "Người anh em, trước kia hình như chưa từng thấy qua cậu, những không sao, đã tới nơi này rồi thì về sau chúng ta chính là anh em, nói cho tôi biết, chí hướng nhân sinh của cậu là gì?"

Sở Diễn buông xuống chén rượu chưa uống được mấy ngụm, nghiêm túc đoan trang, dùng ngữ khí sắp khám phá ra hồng trần, lập tức liền được Phật Tổ siêu độ nói: "Tôi muốn tìm nơi phong thuỷ tốt về hưu dưỡng lão."

....... Quấy rầy.

Ai có thể nghĩ đến một mỹ nhân phong hoa chính mậu* vậy mà một lòng chỉ muốn về hưu dưỡng lão! Tinh thần phấn chấn của người trẻ tuổi đâu? Nhiệt huyết tuổi trẻ đâu? Chí hướng khát vọng của người trẻ tuổi đâu?

*ý chỉ tuổi thanh xuân mạnh mẽ, tràn đầy sức sống, tương lai đầy hứa hẹn.

Như mình có ý tưởng muốn được phú bà bao dưỡng ít nhất cũng là một loại thái độ tích cực theo đuổi cuộc sống chất lượng cao! Y như vậy hiển nhiên chính là đang tự sa ngã!

Sở Diễn và người đàn ông xinh đẹp kia không hiểu lẫn nhau, nhưng vẫn có một điểm giống nhau chính là bọn họ đều cảm thấy người kia không biết tiến tới, không biết theo đuổi tương lai.

Vì để cự tuyệt những người đến gần, người đàn ông xinh đẹp kia vẫn tùy ý ngồi đối diện Sở Diễn, tay phải chống mặt, vẻ mặt nhiệt tình nhìn y, dò hỏi vì sao y còn trẻ như vậy đã luẩn quẩn trong lòng, không đi hưởng thụ những cảnh xuân tươi đẹp, ngược lại lại muốn chọn cuộc sống dưỡng lão nơi xa xôi hẻo lánh.

Đây là trực tiếp nhảy qua thơ từ ca phú, bắt đầu nói đến lý tưởng nhân sinh.

Sở Diễn cũng không rõ nữa.

Nhưng là y cũng không định thông qua nêu phương thức nêu ví dụ, đạo lý cùng với luận chứng tương đối để trình bày tính hợp lý về giá trị nhân sinh của mình, vì thế y đơn giản thô bạo chọn dùng một loại động cơ cực kỳ huyền học để giải thích: "Một ngày nọ, tôi đột nhiên cảm thấy nhân gian chính đạo là tang thương, không bằng tìm một nơi nào đó dưỡng lão thật tốt, thuận tiện cầu nguyện kiếp sau càng tốt hơn."

Một bộ ngụy biện như vậy mà người đàn ông xinh đẹp kia thật sự có thể hiểu được, nhưng anh ta vẫn chọn dùng ví dụ để giải thích với Sở Diễn rằng, trên đời này đều có thể hạnh phúc, anh ta bắt đầu dùng vẻ mặt kích động nói với Sở Diễn mục đích anh ta tới nơi này: "Nói thật cho cậu biết người anh em, đêm nay tôi tới chính là vì Ngụy nguyên soái, tôi cho cậu thấy một chút cái gì gọi là người đàn ông chất lượng cao, hắn lớn lên đẹp như vậy, có tiền lại có sắc, ra tay thực rộng rãi, trừ bỏ có chút hoa tâm bên ngoài thì không có bất luận khuyết điểm nào, đêm nay tôi nhất định phải bắt lấy hắn!"

Sở Diễn chịu ảnh hưởng của văn hóa nơi khác, đối với lý giải về người đàn ông chất lượng cao của nhân loại có chút lệch lạc.

Nhưng nghe được có liên quan đến Ngụy Trần, Sở Diễn tức khắc hứng thú lên, đây quả thực là hòn đá kê chân tự lăn tới, vì thế mắt y sáng lên, tinh thần dồn dập, hai tay đan chéo lại ngồi ngay ngắn, chuẩn bị nghe người đối diện nói về kế hoạch tối nay.

Người đàn ông xinh đẹp thấy y nghiêm túc như thế cũng bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh lại, chuẩn bị nói về phương châm của mình.

Sau đó Sở Diễn liền nghe được anh ta muốn trở thành người nổi bật nhất đêm nay như thế nào, dùng tư thế ph óng đãng, dáng múa gợi cảm cùng giọng hát mê hoặc chúng sinh, sau đó trở thành viên ngọc sáng của vũ trường, sau đó lại để mình bị người kia nhặt được như thế nào, lại lì lợm la li3m ra sao, như thế nào để bắt đầu một đoạn yêu hận tình thù khắc cốt ghi tâm, như thế nào để liều chết triền miên cùng hắn ta, chết cũng không rời!

Sở Diễn sửng sốt nửa ngày bỗng nhiên phát hiện người này có tài năng suy diễn, anh ta có thể nhìn thấy nước cờ đầu với Ngụy Trần sau đó cứ thế triển khai, đây là nhân vật mấu chốt cần tạo quan hệ tốt!

Vì thế y cực kỳ chờ mong dò hỏi: "Vậy kế tiếp anh định làm gì? Làm thế nào để thực thi phương châm vĩ đại của anh."

Người đàn ông xinh đẹp tỏ vẻ mình định tìm một cái giường thoải mái sau đó ngủ một giấc, trong mơ cái gì cũng có.

Sở Diễn: "......."

Cay thật sự, lời nói như người khổng lồ, hành động lại như chú lùn!

Còn làm y vừa rồi nhiệt tình như vậy!

Người đàn ông xinh đẹp hoàn toàn không ý thức được vừa rồi lời nói của mình đã gợi lên hy vọng hừng hực thiêu đốt của Sở Diễn như thế nào, lại đập tắt hy vọng của y như thế nào, cái gì cũng không được.

Sở Diễn cảm thấy rất mệt, vì thế lại tuyệt vọng uống một ngụm rượu, bởi vì tâm tư còn chưa trở lại, không chú ý một cái còn bị sặc, vội vàng che miệng lại, ngực phập phồng, ho đến cực kỳ chật vật.

Người đàn ông xinh đẹp thuận lưng cho y, còn buồn bực nói y ngay cả uống miếng rượu cũng sặc, còn tới nơi này làm gì, đây là đang bị đại lão có kinh nghiệm coi trọng mà dạy dỗ.

Đám đông ầm ĩ ở vũ trường tựa hồ cũng không có ai đủ tiêu chuẩn, y ngay cả uống rượu cũng sặc, giấc mơ làm cá mặn* và nguyện vọng đều tan biến, không tìm được biện pháp gặp mặt Ngụy Trần, đây đều là vấn đề của bọn họ, nhưng không bị quần chúng quay cuồng trong sàn nhảy chú ý tới, đây đã xem như trong cái rủi có cái may.

*kiểu lười biếng k làm vẫn có ăn ấy

Nhưng bất hạnh là tên phá hoại thích xem náo nhiệt, có lẽ nhìn thấy Sở- đang nỗ lực hòa hợp với tập thể- Diễn không hợp với đám thanh niên trong đây, nó nhìn liền hưng phấn, một khi nó hưng phấn bất hạnh liền thăm.

Chủ ngữ "nó" ở đây là bất hạnh đấy ạ. K phải mình k đổi xưng hô đâu😅

Ví dụ như hiện tại, những ánh đèn tụ quang trên sàn nhảy vốn đang dừng trên đám người cuồng hoan nhảy múa bây giờ lại biến nơi này từ một xó xỉnh không người hỏi thăm thành nơi tiêu điểm người người chú ý.

Sở Diễn tức khắc ngừng ho, ánh mắt cứng đờ nhìn mọi ánh mắt dừng trên người mình, còn theo bản năng nhìn lên trần nhà xem là thứ gì đang chiếu loạn lên người mình.

Ánh mắt tìm kiếm này của y thoạt nhìn cực kỳ mờ mịt, loại mờ mịt không rành thế sự ở những nơi thế này thực câu nhân, quả thực chính là sao hoả, chạm vào liền nổ.

Những sợi tóc của y dưới đèn tụ quang ánh lên một tầng ánh sáng mông lung, lông mi tựa hồ đều biến thành tuyết trắng, ở sàn nhảy nóng cháy ầm ĩ này phá lệ tươi mát thoát tục, khiến cho hô hấp người ta nóng lên, gương mặt đỏ hồng.

Đừng trách vì sao ánh mắt bọn họ đều biến chất, bởi vì nơi đây đủ loại mục đích vặn vẹo, rất ít khi có thể thấy được bộ dáng làm bộ làm tịch bé ngoan như vậy, làm bộ làm tịch này không phải nói về nhân phẩm, chỉ đơn giản là chỉ ngoại hình y, cho dù y tự trang điểm cho bản thân thật lộng lẫy để trà trộn vào đây thông đồng làm bậy cùng bọn họ thì ánh mắt của y cũng không thay đổi được, hành vi có thể thay đổi nhưng ánh mắt non nớt không nhiễm bụi kia thì không thay đổi được!

Đây là khả ái gì của nhân gian chứ!

Sở Diễn không quá thích ứng với nhiều ánh mắt từ bốn phương tám hướng truyền đến lộ liễu như thế này, y theo bản năng có một loại xúc động chạy trốn rất mạnh mẽ.

Y như vậy và cũng làm như vậy, rất nhanh đã đứng lên, động tác cứng đờ tránh thoát khỏi ánh đèn tụ quang, nhưng như vậy cũng chả làm được cái mẹ gì, bởi vì y đã rơi vào tầm mắt mỗi người, cho dù trốn khỏi ánh sáng kia cũng không ảnh hưởng tới việc bọn họ thưởng thức đứa trẻ lỗ m ãng, không biết tính nghiêm trọng của sự việc mà tới sai nơi nên đến.

Bọn họ đã gấp không chờ nổi muốn mời đứa trẻ này gia nhập cuộc cuồng hoan này, hơn nữa hoàn toàn không tính thả y đi, dạy hư một bé ngoan mới có thể thỏa mãn tâm lý lưu manh của bọn họ.

Sắc mặt Sở Diễn khẩn trương nhìn đám người đang chậm rãi tới gần mình, phảng phất như đang nghe thấy tiếng trờ chơi nào đó đang nhắc nhở y: [ Chú ý! Một làn sóng cương thi lớn đang tới gần. ]

Ngay lúc này, đèn ở vũ trường đột nhiên tắt ngúm, một chút ánh sáng cũng không dư lại, cả mặt bạn nhảy bên cạnh cũng không nhìn rõ.

Không khí vui vẻ xung quanh tức khắc trở nên ồn ào, loạn thành một đoàn, không ngừng phát sinh va chạm tay chân, Sở Diễn bị xô vào có chút lảo đảo.

Ngay lúc này, một bàn tay đột nhiên kéo cổ tay y lại, ở thời điểm mọi người đều không chú ý lặng yên không một tiếng động mang y đi.

Mấy giây sau, vũ trường lại sáng đèn lại lần nữa, đám người vừa rồi còn ầm ĩ, huýt sáo, thưởng thức sắc đẹp, không có ý tốt đều phát hiện thanh niên ngây ngô đang đứng ở quầy bar đã không còn thấy bóng dáng.

Bọn họ tức khắc thất vọng thở dài, sôi nổi cảm thấy như mất đi một trăm triệu.

***

Sở Diễn ở đoạn rối loạn ngắn ngủi kia được người xa lạ kéo ra, hiện đang ở một nơi khác sàn nhảy bên dưới như trời với đất.

Trong này được trang trí cực kỳ hoa lệ, phía dưới bàn ăn còn được trải lên thảm tơ tằm màu đỏ hân hoan chạy dài đến cửa.

Chén rượu trước mắt có màu lam nhạt, dưới ánh đèn giống như biển rộng được ánh mặt trời tắm rửa qua, rực rỡ lấp lánh, ấm áp lại ẩm ướt.

Đương nhiên, càng thêm bắt mắt chính là người đàn ông trước mắt này.

Đôi mắt thâm thúy, mi cốt* sắc bén vốn nên cho người ta một loại cảm giác trầm mặc nghiêm túc, nhưng cố tình hắn lại có một đôi mắt đào hoa, đuôi mắt yêu diễm nhướng lên, tựa như khổng tước rêu rao, mặc kệ có phải hắn thật sự động tâm hay không nhưng vẫn cho người ta một loại ảo giác hắn đang bị mình hấp dẫn thật sâu.

*xương chân mày

Đương nhiên, loại thâm tình này thông thường là giả, hắn bày ra ánh mắt như vậy chẳng qua là để tiến hành bước ái muội tiếp theo mà thôi.

Giống như đúc trong tiểu thuyết miêu tả.

Chuyện tới hiện giờ Sở Diễn cũng đã hiểu rõ, mình đây là đụng phải một đề bài thì toàn chọn sai, uống tám ly nước ngẫu nhiên thì toàn bộ đều là một loại giống nhau, chưa từng đi tàu thủy nhưng lần đầu tiên đi lại xuất hiện xác suất như sự kiện tàu Titanic vậy.

Mn hiểu đoạn trên là SD làm gì cũng xui xẻo nhưng lại đột nhiên may mắn bất ngờ giống như xác suất đắm thuyền của tàu Titanic ấy, cực nhỏ

Bởi vì vị trước mắt chính là người y đang tìm kiếm- Ngụy Trần.

Đây chính là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công.

Nhưng vấn đề trước mắt là, y không muốn dùng phương thức xấu hổ như vậy để gặp mặt a!

Y đang điên cuồng tự hỏi nên giải thích như thế nào với đối phương rằng mục đích mình đến đây chỉ để tham khảo về vấn đề Tiêu Mục bị bỏ tù, nghiên cứu cách giải quyết mà không phải ở đây bồi hắn vấn đề hài hòa của loài người.

Nhưng trong thời gian ngắn y cũng không thể nghĩ ra được cách giải thích ổn thỏa.

Khi y còn đang ngây người, Ngụy Trần không biết từ khi nào đã đi tới trước mặt y, mắt hàm xu@n thủy*, ý cười doanh doanh ấn cổ tay y lên tường, đầu gối tự nhiên len vào giữa hai ch@n y, khiến y không thể chạy thoát.

*ý là chứa chan nhu tình mật ý ấy

Lạnh quá!

Tác giả có lời muốn nói:

Khụ khụ, không phải công!