*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chui đầu vào lưới
Sau khi nghe tin Tiêu Mục bị bỏ tù, mỗi ngày Sở Diễn làm việc đều thất thần.
Thời điểm Quân Vong ngồi trên thảm đọc sách, Sở Diễn ngồi một bên chống mặt phát ngốc.
Bởi vì y thất thần quá mức rõ ràng, vẫn không nhúc nhích, một câu cũng không nói, Quân Vong vốn đang đắm chìm trong sách vở cũng rất nhanh đã phát hiện y không thích hợp, nâng mắt lên, phát hiện Sở Diễn mặt đầy u sầu, không có tinh thần.
Cậu ta cầm bàn tay lạnh lẽo của Sở Diễn, tuy rằng không biết biểu đạt như thế nào nhưng ánh mắt lại thực quan tâm, đủ để nói lên rằng cậu ta đang lo lắng cho người này.
Sở Diễn đang phát ngốc dần phục hồi tinh thần, ngơ ngác nhìn cậu ta một cái, sau đó sờ sờ đầu Quân Vong đầu, ôn thanh nói mình không sao.
Quân Vong gật gật đầu, rũ mắt tiếp tục đọc sách.
Nhưng ở nơi Sở Diễn không nhìn thấy, trong ánh mắt cậu ta lại phiếm một tia quỷ dị.
Thời điểm cắt trái cây, Sở Diễn vẫn như cũ không thể tập trung tinh thần, kết quả đưa nhanh trực tiếp cắt ra một vết thương nhỏ trên ngón tay y.
Đau đớn rốt cuộc đem lực chú ý của y trở lại, y mờ mịt nhìn từng giọt máu đỏ thắm của mình, giây tiếp theo, thần kinh chậm nửa nhịp đột nhiên phản ứng lại rằng mình đang bị thương! Vì thế liên thanh truyền ra tiếng kêu đau.
Cảm thụ được bàn tay truyền đến cơn đau thấu xương, Sở Diễn đờ đẫn nhét ngón tay bị thương vào miệng, yên lặng ngậm.
Quân Vong không biết khi nào đã đi tới.
Cậu ta nhìn vài giọt máu rơi trên mặt đất, cùng với động tác nhịn đau của Sở Diễn, rất nhanh đã hiểu rõ xảy ra chuyện gì.
Người mắc bệnh tự kỷ rất khó cảm nhận được sự thương cảm hoặc sự thống khổ của người khác, nhưng Quân Vong lại không giống vậy, lại hoặc là nói, cậu ta chỉ có thể nhìn thấu những chuyện liên quan đến Sở Diễn.
Cậu ta đi sát lại, trong mắt đều là lo lắng nhìn y.
Sở Diễn cảm giác mình chính là một người lớn chân tay vụng về, vậy mà còn cần một đứa trẻ trạng thái tâm lí còn chưa thành thục đến quan tâm.
Y lừa gạt nói: "Không sao, tôi không đau."
Quân Vong tự nhiên sẽ không tin chuyện ma quỷ của y, không cho cự tuyệt kéo y vào phòng, còn lấy ra thuốc tiêu độc trị thương từ trong ngăn tủ.
Sở Diễn nghĩ thầm đứa nhỏ này vậy mà còn có thể chiếu cố người khác, tiến bộ rất lớn, vì thế mỉm cười tiếp nhận, nhưng Quân Vong lại không đưa thuốc cho y, mà nắm lấy tay y, ánh mắt thương tiếc nhìn vết thương, sau đó thật cẩn thận dùng tăm bông chấm nước sát trùng nhẹ nhàng bôi lên cho y.
Sở Diễn từ nhỏ đã sợ đau, khi tăm bông đụng tới miệng vết thương y nhịn không được co rúm lại một chút.
Cuối cùng y cũng không dám để Quân Vong đụng vào nữa, một mặt là bởi vì đứa nhỏ này tự gánh vác bản thân còn khó, về mặt khác là bởi vì cậu ta là tiểu điện hạ của Liên Bang làm những việc này là không hợp quy củ.
Vì thế y cực kỳ tự giác cầm lấy tăm bông, thật nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương.
Làn da y trắng qua mức, thuốc Povidone* màu tím bôi lên miệng vết thương khiến người ta thoạt nhìn cũng không khỏi cảm thấy đau đớn thay y.
*nó là cái thuốc này nè
Mày Sở Diễn hơi chau, hai cánh môi xinh đẹp nhấp chặt, cơ bắp trên mặt căng chặt, thoạt nhìn như đang chịu đựng điều gì thống khổ.
Nhìn một màn như vậy trong lòng Quân Vong không khỏi hụt hẫng.
Mà nguyên nhân khiến y biến thành như vậy..... Là người khác.
Là Tiêu Mục.
***
Trước kia Sở Diễn đối với những việc ngoại giới không cảm thấy hứng thú, y chính là một trạch* nam không hơn không kém.
* là kiểu thích ở nhà, không thích giao tiếp với xã hội nhiều, có thể là những người có chướng ngại giao tiếp nữa, khá giống hướng nội
Nhưng hiện tại, y bắt đầu không khống chế được mà chú ý tình huống Liên Bang, muốn từ những việc nhỏ không đáng kể đó biết được tin tức về Tiêu Mục.
Nhưng thực hiển nhiên, Tiêu Mục bị nhốt lại là chuyện thuộc về nội bộ, đại chúng không thể tiếp xúc đến những tin tức này được.
Thời An Hà cũng là nhờ quen biết được người đa tài trong lúc vô ý nghe được tin tức này, nhưng muốn thâm nhập sâu hơn một chút thì anh ta cũng không có cách.
Sở Diễn không thể nghĩ tới những bánh răng của thế giới này vậy mà sẽ trầy chật thành như vậy, Tiêu Mục vốn khá có tiếng tăm vậy mà sẽ bị bỏ tù, vậy thì kế tiếp sẽ còn phát sinh chuyện gì nữa.
Y khi thì ngẫm xem làm thế nào để cướp ngục, khi thì ngẫm xem làm thế nào để đi thăm tù, khi thì ngẫm lại xem đời trước trạng thái sinh hoạt của y như thế nào khi ngồi tù.
Mỗi đêm đều có tiếng những nhóm tù nhân rống giận cùng khóc lóc đi vào giấc ngủ, thời điểm ăn cơm có khi cơm còn chưa chín kỹ, cải trắng luộc, một bên lại cảm khái đây thật cơm giảm béo tốt nhất.
Bọn họ đôi khi sẽ được ra bên ngoài hưởng thụ ánh mặt trời, hít thở không khí.
Nhưng cho dù như thế, bọn họ cũng chỉ đang đặt mình trong một hình tròn trong suốt, mỗi thời mỗi khắc đều chịu đựng việc bị nhìn trộm từ bên ngoài, giống như những con khỉ trong vườn bách thú.
Đương nhiên, đây không phải là điều khó chịu nhất.
Đáng sợ nhất chính là, những tù nhân bị tội chung thân* thường sẽ mất khống chế cảm xúc, một khi mất khống chế sẽ phát sinh những cuộc bạo loạn khó có thể ngăn cản.
* kiểu đi tù đến hết đời á, không được ra tù cũng không bị xử tử cứ sống vậy thôi
Bởi vì không gian hoàn toàn bị phong bế, những người bên trong người thường không thể chạy trốn, những người có tạng người tương đối mỏng như Sở Diễn rất dễ trở thành mục tiêu bị theo dõi, rốt cuộc bắt nạt kẻ yếu là bản năng của mỗi thời đại*.
* có nhìu bạn sẽ thấy không hợp lý chỗ này, nhưng đúng là tg để từ này nha, có lẽ muốn nói là ở thời đại nào cũng có tình trạng cá lớn nuốt cá bé ấy
Những lúc thế này, Sở Diễn sẽ tìm một chỗ trốn đi, nhưng không phải lần nào cũng có thể trốn thoát, đôi khi y sẽ bị người ta túm cổ chân kéo đi, sau đó là một trận đòn hiểm.
Lần đó y bị thương rất nặng, cuối cùng tê liệt ngã xuống trong ngục giam, gần như chỉ còn hơi thở thoi thóp.
😭anh tuii khổ quá
Nhưng sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì có rất ít người tới tìm y gây phiền toái, những người hôm đó ẩu đả y ngày hôm sau vết thương chồng chất, cả người ứ thanh, thậm chí bị thương còn nặng hơn cả y. Trừ điều này ra, trong ngục giam cũng điều động thêm một hai vị cảnh lực tới bảo hộ an toàn cho y, đồ ăn cũng không còn chỉ là cải trắng nữa, đôi khi sẽ có thêm một chút thịt.
Cái này CT làm chắc luôn, ổng Yan từ đời trước
Lúc ấy Sở Diễn đang trong trạng thái bị phong bế, không có tinh lực mà cũng không có năng lực đi nghiên cứu xem ai đã giúp mình một phen.
Nhưng thực hiển nhiên, nếu không có người kéo y lần đó, phỏng chừng y không thể sống đến khi trận chiến tranh kia bắt đầu.
Tuy rằng Tiêu Mục như thế nào với y mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng thân là vai chính nếu hắn thật sự xảy ra chuyện gì, thế giới này có thể xảy ra nhiễu loạn gì hay không, thật sự rất khó nói.
Sở Diễn không có tâm tình làm công ở chỗ này của Quân Bất Thần, nơi này nói trắng ra thì là hành cung, nói thảm ra thì chính là một cái ngục giam lớn.
Vì để có thể xin nghỉ bệnh, Sở Diễn lén lút nghĩ xem mình có thể sinh bệnh gì.
Không thể không nói, Sở Diễn ở phương diện giả bệnh này rất có thiên phú, hơn nữa có được tiêu chuẩn biểu diễn cực cao. Kỳ thật cũng không kỳ quái, người Phật hệ như y có thể vào vai vạn người ghét thật nhiều năm, hiện tại tuy rằng đã chậu vàng rửa tay*, nhưng vẫn có điểm hơn người, giờ này khắc này, y lại lấy ra tài năng nhiều năm đã phủ đầy bụi của y —— giả bệnh nặng, rốt cuộc cũng có công dụng.
*giải nghệ
Ngày hôm sau sắc mặt Sở Diễn tái nhợt đi tìm quản sự.
Điều kiện này xây dựng rất dễ, chỉ cần ra bên ngoài chạy như điên mười vòng, chạy đến khi thoát lực là có thể, chính là cái loại thở hồng hộc, trong yết hầu còn có thể cảm nhận được mùi máu tươi, ngàn vạn lần không thể chạy đến khi mặt đều đỏ lên lại đi xin nghỉ bệnh, nếu không sẽ bị đánh phát hiện.
Bước chân y phù phiếm, run run rẩy rẩy.
Như cũ là dựa theo phương pháp kia, y chạy đến khi chân nặng như núi, cả người trầm xuống, mỗi một bước đi đều khó khăn, hiệu quả cực kỳ xuất sắc.
Tiếp theo, từ trong cổ họng y gian nan phát ra tiếng thỉnh cầu: "Tôi... Có thể xin nghỉ sao? Tôi muốn đi xem bệnh."
Y giả vờ cực kỳ hoàn hảo, hoàn toàn không cần sử dụng phương pháp mùa đông tắm nước lạnh tự mình hại mình như vậy.
Thấy y một bộ nửa chết nửa sống, quản sự rốt cuộc cũng cảm nhận được tính nghiêm trọng của sự việc, buông xuống công việc trong tay bắt đầu sờ lên trán Sở Diễn.
Vẫn là nguyên lý kia, sau khi chạy như điên xong thân nhiệt hiện tại của Sở Diễn nóng hừng hực như bếp lò, tình trạng thân thể này của y khiến cho quản sự lập tức cảm thấy y đang mang bệnh nặng trong người, thậm chí đã chuẩn bị cả số điện thoại cứu trợ chuẩn bị gọi đi, loại hành vi giả bệnh lãng phí tài nguyên chữa bệnh này bị Sở Diễn tay mắt lanh lẹ ngăn lại, hơn nữa y khuyên can mãi tỏ vẻ mình thật sự phát sốt cảm mạo thôi, ngủ một giấc liền không có việc gì, y không cầu gì khác, chỉ cầu duy nhất một ngày nghỉ thôi.
Quản sự nghiêm túc suy xét thỉnh cầu của y, sau một lúc lâu cảm thấy đây là một lý do xin nghỉ hợp tình hợp lý, sau đó liền cho y một ngày nghỉ.
Rốt cuộc ông ta cũng sợ y lây bệnh cho tiểu điện hạ Quân Vong.
Sở Diễn được cho phép vui vẻ đến sắc mặt đều hồng nhuận hơn không ít, điều này làm cho quản sự đột nhiên cảm thấy có lẽ đối với làm công mà nói, kỳ nghỉ thật ra cũng là một loại thuốc cao cấp đặc hiệu.
***
Sở Diễn thân là con tin không thể rời khỏi tổng bộ của Liên Bang.
Nhưng là một người đã xem qua nguyên tác, y biết Tiêu Mục ở Liên Bang có một người bạn tốt tên Ngụy Trần, vị bạn tốt này có lẽ có thể cung cấp cho y một ít tin tức.
Nhưng vấn đề là vị bạn tốt này lại không giống bạn hắn, đều là người trong quân bộ, rất khó tiếp cận, có thể đi vào hay không cũng là vấn đề.
Sở Diễn ngửa mặt 45 độ nhìn lên trời chỉ cảm thấy đường dài lại gian nan, con đường phía trước thật gian khổ.
Cũng không biết y làm như vậy có phải đang chạm vào nghịch lân* của Quân Bất Thần hay không, nếu y không không cẩn thận chạm vào một cái đem chính mình tự chui vào rọ, hoặc có thể hắn sẽ đơn giản thành toàn cho y, dứt khoát đưa mình đến phòng giam cách vách với Tiêu Mục, sau đó cùng Tiêu Mục xấu hổ nhìn nhau cười.
*con rồng có 1 chiếc vảy ở chỗ cổ, chỗ đó là điểm yếu hại của nó nên được nó bảo vệ rất kỹ, chạm vào sẽ nổi giận, chỗ này ý là điểm mấu chốt của QBT ấy
Những nếu đã đến nước này, không có đạo lý không thử xem.
Vạn nhất* thì sao.
* 1/10000, cơ hội rất ít ỏi nhưng không phải là không thể xảy ra
Con người luôn có mong đợi với sự vạn nhất này, thế nên đầu óc y còn chưa kịp phản ứng lại thân thể đã chạy tới vác súng lên vai, đạn đã lên nòng, định trèo ra ngoài tường phòng vệ nghiêm ngặt của quân bộ Liên Bang.
Y còn chưa đến gần, thủ vệ bên ngoài không hẹn đã dùng súng máy bắn phá chỗ y, tàn nhẫn lại nguy hiểm. Máy móc to lớn cũng chuyển động phần đầu dùng tia laze đỏ thẳng tắp nhắm vào trán y, còn không chỉ có một cái!
Bị tia hồng ngoại bốn phương tám hướng nhằm vào, Sở Diễn cảm giác cả người mình đều không khỏe.
Sở Diễn cảm thấy giờ phút này cho dù bản thân là ruồi bọ cũng đã sớm hóa thành tro.
Y cực kỳ thức thời nhìn những ánh mắt nguy hiểm, đe dọa, hung ác, như là muốn ăn thịt người kia lộ ra nụ cười ôn hòa, sau đó cực kỳ quyết đoán xoay người rời đi, không chút do dự, thập phần quyết tuyệt, bóng dáng tiêu điều.
***
Hơn mười phút sau, cách quân bộ khoảng mấy chục km ở một nơi nhảy Disco xa hoa truỵ lạc, cánh tay Sở Diễn tr@n trụi, loạng choạng cầm ly rượu vang đỏ, ra vẻ lão luyện ngồi ở một chỗ.
Y thoạt nhìn có vẻ gầy yếu nhưng trên cánh tay trắng nõn vẫn có một tầng cơ bắp mỏng, cân xứng xinh đẹp, thoạt nhìn mỹ lệ lại rất có sức bật.
Bàn tay y cũng rất tuấn tú, ngón tay thon dài, rất có cốt cảm cùng đường cong, trên mu bàn tay có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh nhạt, thời điểm y lay động chén rượu, như là tiểu yêu tinh mê người nơi vũ trường, lão luyện lại dứt khoát.
Trong phòng mở điều hòa, độ ấm không thấp, mọi người đều mặc không nhiều lắm, những người vặn eo múa solo toàn sàn nhảy cũng sẽ mặc những loại quần áo ngụy trang yêu ma quỷ quái như con khỉ trên Hoa Quả Sơn, bạn bè hắn nhìn thấy sẽ kêu lên: "Ghê nha! Yêu tinh!".
Nơi này không khí bị nhạc rock and roll kịch liệt cùng ánh sáng lóa mắt khuấy đông đến cao — triều, bên tai là thanh âm chói tai, âm lượng ngày một lớn, khiến nhóm vũ giả đặt ngón tay ở trên môi, cà lơ phất phơ huýt sáo, âm thanh tuỳ tiện giòn vang kia nghe cực kỳ lưu manh.
Sở Diễn sở dĩ ra vẻ lão luyện ngồi ở chỗ này hoàn toàn là bởi vì y đã đọc qua nguyên tác một lượt, biết được rằng Ngụy Trần sau khi kết thúc một ngày công tác thích đi đến nơi này thả lỏng thể xác và tinh thần, hưởng thụ cuộc sống.
Hắn ta không giống Tiêu Mục, là một lão lưu manh biết cách tận hưởng lạc thú trước mắt.
Mà Sở Diễn cũng cảm thấy may mắn vì mình đã từng đi tới những nơi như thế này, lần đó còn để lại một ít ký ức không được đẹp lắm, nhưng ít nhiều nhờ vào kinh nghiệm lần đó, Sở Diễn đi vào những nơi này cũng không đến nỗi khẩn trương không biết theo ai.
Ký ức k tốt đẹp lắm là lần bị bi3n thái nhắn tin, CT đến xách về trừng phạt á=))
Đây có lẽ chính là trưởng thành đi.
Nhưng vấn đề hiện tại là, Ngụy Trần sẽ không tự mình xuống sàn, hắn ta chỉ ngồi ở một chỗ cao, vừa uống rượu vừa dùng ánh mắt say mê tìm kiếm khắp sàn nhảy người sẽ trải qua đêm nay cùng mình.
Nhưng hắn ta cũng không có đam mê cưỡng bách, hoàn toàn là tự nguyện, nguyện ý thì trải qua một đêm tươi đẹp cùng hắn, đi thận không đi tâm*, không muốn cũng sẽ cho một số tiền, sau đó lông tóc không tổn hao gì đưa người trở về.
*kiểu chỉ làm t*nh chứ k yêu đương á, tóm lại là bạn giường
Vậy nên cho dù hắn đã đi qua vạn bụi hoa nhưng một cái lá cũng không dính lên nổi, lại vẫn như cũ có vô số người si mê hắn. Có thể là bởi vì hắn có quyền thế, có bề ngoài tinh xảo, còn có giá trị vũ lực siêu cường. Tóm lại, ở chỗ khiêu vũ này đại đa số đều ra sức lấy lòng hắn, hy vọng có thể đổi lấy một đêm cùng hắn.
Sở Diễn muốn nhìn thấy hắn ta, có lẽ cũng phải đi theo con đường này.
Có lẽ trước mắt y nên đi tìm một tiểu yêu tinh có khả năng sẽ được Ngụy Trần coi trọng, sau đó dùng sự nhiệt tình của bản thân có quan hệ tốt với người nọ, xin người nọ giúp mình nói một hai câu, nếu thành công y tất nhiên sẽ vô cùng cảm kích.
Vấn đề là ở chỗ, Sở Diễn không biết Ngụy Trần thích loại hình nào, là kiểu khuôn mặt non nớt nhưng cơ bắp kim cương, hay là kiểu khuôn mặt thành thục nhưng thân thể nhu nhược..... Vì y lại tự hỏi những điều này?
Sở Diễn đắn đo mãi, chỉ có thể nhìn chằm chằm từng người đi tới đi lui, có người vừa vặn ngẩng đầu lên đã bị y nhìn chằm chằm đến nổi cả da gà, sau đó dựng thẳng ánh mắt, đánh giá cẩn thận toàn thân Sở Diễn, còn tưởng rằng y tới nơi này để săn thú đêm nay, nghĩ thầm người này quả thực không cần quá cho mình là 1*! Không có kim cương thì đừng ôm đồ sứ sống**, cẩn thận chơi chính mình đến lật xe***! Không cẩn thận một chút liền phải thành 0*!
* 0; 1: chỉ người nằm dưới, nằm trên á, chết cười sao ai cũng nghĩ anh tui là thụ vậy
** kiểu k có năng lực thì k nên gánh vác
*** nghĩa là gặp thất bại/sự cố kiểu muốn đội quần
Sở Diễn hoàn toàn không nghĩ tới động cơ của mình bị người khác hiểu lầm, y vô tri vô giác tiếp tục nhìn chằm chằm nhóm thiếu nam đi tới, sợ để sót.
Y không biết rằng từ khi y bước vào nơi này liền có một ánh mắt vẫn luôn rất có hứng thú nhìn chăm chú vào mình.