Thời điểm y còn đang phiền muộn, Quân Bất Thần đã mở cánh cửa sắt được phong tỏa ra.
Cùng với tiếng cửa sắt "Kẽo kẹt" r3n rỉ, Sở Diễn cùng Quân Bất Thần bốn mắt nhìn nhau, trong lòng lạnh lẽo.
Cảm xúc của Sở Diễn ngay tại thời khắc đó là như thế này: Tôi giúp anh chiếu cố em trai, anh vậy mà muốn giết tôi!
Quân Bất Thần cau mày, nghĩ thầm: Quân Vong sao lại mang y đến, y nghe được cái gì rồi?
Nhìn Sở Diễn run bần bật lại cố gắng trấn định, trong mắt là khủng hoảng lại nỗ lực giả vờ của y, Quân Bất Thần vậy mà không thể hiểu được còn cảm thấy chơi rất tốt.
Chẳng qua tâm tình của Quân Bất Thần cơ bản sẽ không viết lên mặt, thế nên Sở Diễn chỉ có thể thấy một cái nhìn không có cảm tình của Quân Bất Thần cùng với Tiêu Nguyên soái theo sát phía sau hắn.
Sở Diễn theo bản năng lùi ra sau một bước.
Nhìn thấy sợ hãi trong mắt Sở Diễn, trong lòng Tiêu Mục đau xót, cảm thấy mình đã đoán đúng tám chín phần mười, Sở Diễn ở chỗ Quân Bất Thần khả năng thật sự chịu ngược đãi.
Cảm giác được Sở Diễn lùi bước, Quân Vong theo bản năng vỗ vỗ mu bàn tay y, sau đó hai mắt nhìn thật sâu vào Quân Bất Thần và Tiêu Mục, không biết có phải là ảo giác của Tiêu Mục hay không, hắn cảm thấy ánh mắt của Quân Vong mang theo chút khiêu khích.
Đây là loại ánh mắt mà một bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ sẽ lộ ra sao?
Nhưng hắn cũng không đặt quá nhiều tâm tư lên đó, hiện tại toàn lực chú ý của hắn đều tập trung trên người Sở Diễn.
Chỉ là hắn chưa từng nghĩ đến, Quân Vong tựa hồ rất dính Sở Diễn, nửa bước không rời.
Điều này hiển nhiên là rất kỳ quái, bởi vì những người từng tiếp xúc với Quân Vong đều biết, cậu ta rất chán ghét người sống tới gần, thế nên cho tới bây giờ, hắn chỉ thấy một mình Quân Bất Thần có thể tiến vào lãnh địa của cậu ta.
Nhưng cũng chỉ là có thể tiến vào mà thôi, Quân Vong chưa từng cho hắn ta* sắc mặt tốt.
*Chỉ QBT
Nhưng khi cậu ta đối mặt với Sở Diễn lại là một bộ mặt hoàn toàn khác, thậm chí là còn chứa một ít sủng nịch mắt thường cũng có thể thấy.
Loại ánh mắt này, chỉ có khi đối mặt với những cuốn sách mà cậu ta âu yếm mới xuất hiện.
Đến tột cùng là vì sao?
Cùng lúc đó, người vẫn luôn ở phía sau Sở Diễn- Thời An Hà trong lòng vẫn luôn mang quỷ thai*.
*hình như mấy chương trước giải thích rồi, là lòng mang ý xấu
Không nghĩ tới hôm nay anh ta vậy mà có thể gặp được Tổng thống Liên Bang!
Nội tâm anh ta gấp không chờ nổi muốn biểu hiện bản thân, thế cho nên anh ta duỗi tay muốn giữ chặt cánh tay còn lại của Quân Vong, tận lực biểu hiện bộ dáng thực quen biết.
Chỉ là Quân Vong lại không tính toán cho anh ta phần mặt mũi này, lạnh mắt, không lưu tình chút nào liền ném tay anh ta ra, còn dùng một loại ánh mắt nhìn người xa lạ nhìn chằm chằm đối phương.
Sở Diễn đột nhiên nhớ tới đứa nhỏ Quân Vong này có chứng mù mặt a.
Thời An Hà biết mình xấu mặt, chính là chuyện tới nước này cũng không có cách nào cứu chữa, anh ta chỉ có thể xấu hổ cười cười, cũng đem ánh mắt xin giúp đỡ nhìn về phía Sở Diễn.
Sở Diễn tiếp được ánh mắt từ đồng sự, hơn nữa cực kỳ nhanh chóng tách ra tổ hợp, cuối cùng cực kỳ tự mình hiểu lấy mà cảm thấy khả năng mình không giúp được.
Đương nhiên là không giúp được, đứng trước mắt y một vị là người trong tương lai khả năng sẽ phân y thành tám khối, một vị khác lại là người đời trước chỉnh* y đến hôi phi yên diệt**.
*kiểu cố ý nhắm vào á
**hồn phi phách tán
Đúng rồi, hình như vừa rồi Tiêu Mục còn nói rằng muốn mang y đi, thử hỏi y một không tài hoa hai không mỹ mạo ( người nào đó còn không tự mình hiểu lấy bản thân có bao nhiêu tốt đẹp), hắn muốn mang y đi nơi nào? Lại muốn làm gì? Những thứ này mỗi cái đều là những câu đố chưa được giải của thế giới!
Sao có thể, hắn còn có thể mạo hiểm bị Quân Bất Thần ghi hận mang y đi sao?
Đây hiển nhiên là điều không có khả năng!
Có thể tưởng tượng được, tương lai còn có rất rất nhiều nguy hiểm đang chờ đợi y.
Chẳng qua mệnh của đồng sự thì vẫn phải cứu, bởi vì không còn anh ta, y sẽ phải tiếp tục đơn độc chiếu cố Quân Vong, đến lúc đó áp lực không cần nói cũng biết.
Vì thế y cực kỳ nghiêm túc giải thích: "Thất lễ, hết ngày hôm qua quan hệ của tiểu điện hạ và đồng bạn của tôi vẫn rất tốt, tối hôm qua bọn họ còn cùng nhau đọc nguyên lý toán học ( bắt đầu bịa chuyện), hưởng thụ một ngày tốt đẹp, nhưng điện hạ vẫn luôn không nhớ được mặt người, mới một đêm ngắn ngủn đã quên mặt anh ta không còn một mảnh."
Nói xong, y còn ưu thương thở dài, đề cao mức độ đáng tin.
Quân Vong sửng sốt một cái chớp mắt, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn y.
Thời An Hà cũng chấn kinh rồi, người này bịa chuyện mà cứ như thật.
Quân Bất Thần thật ra không quan tâm thái độ của Quân Vong với Thời An Hà như thế nào, nói thật, nếu không phải Sở Diễn nói ra, hắn thậm chí còn không để ý rằng có người này.
Nghĩ đến những lời Tiêu Mục vừa nói, Quân Bất Thần cầm lòng không đậu liên tưởng đến việc người trước mắt thật sự bị Tiêu Mục mang đi.
Càng nghĩ, hắn lại càng không thể hiểu được mà bực bội.
Hắn trầm giọng hỏi: "Các ngươi ở chỗ này làm gì."
Sở Diễn theo bản năng liếc nhìn Quân Vong một cái, cảm thấy rất vô tội, nhưng rất nhanh y đã ném loại cảm giác vô tội này ra sau đầu.
Có lẽ khắp thiên hạ này không có bất cứ người anh trai nào sẽ nguyện ý trách cứ chính em trai mình, cho dù là Quân Vong mang y đến, nếu y không ngăn cản đó chính là y không đúng, dù sao với logic như vậy, Sở Diễn đã sớm nhớ kỹ trong lòng.
Y lại không phải là Lăng Phong, không có khả năng đạt được bất cứ quyền lợi tùy hứng nào ở trước mặt Quân Bất Thần.
Có thể không bị biến thành một đống khối nho nhỏ cũng đã là vui sướng tận trời.
Cho nên thái độ Sở Diễn thành khẩn thừa nhận sai lầm.
Đối mặt với cường quyền thái độ của y có vẻ mềm mại, nhưng phần mềm mại này có đôi khi cũng là phản ứng của y sau khi suy nghĩ cặn kẽ.
Kỳ thật y cũng có thể lựa chọn cường ngạnh, trước kia thời điểm khí huyết phương cương* y cũng từng lựa chọn chính diện đối cứng, đến chết cũng không tiếc.
*Tinh thần nhiệt huyết, có phần nóng nảy, tinh lực tràn đầy
Nhưng sau khi va chạm và mài giũa nhiều đã chậm rãi trở nên Phật hệ*, chậm rãi không còn cố chấp theo đuổi lý chết**, chậm rãi học được mài nhẵn, nghĩa là khéo đưa đẩy.
* Sống hiền lành không màng việc đời, không nảy sinh xích mích với người khác
** Có câu "lý lẽ là vật chết, người là vật sống", từ trên lấy nghĩ từ câu này
Chỉ cần không đề cập đến điểm mấu chốt, y đều có thể thản nhiên tiếp thu.
Nhưng Quân Bất Thần biết tuyệt đối không phải Sở Diễn tự chủ trương đến nơi này.
Đứa em trai này của hắn... Rốt cuộc muốn làm cái gì.
***
Sở Diễn ngơ ngác nhìn Quân Bất Thần đem Quân Vong đi, có lẽ là đã đến giờ tiến hành trị liệu tâm lý, cũng có thể là bởi vì Quân Vong xác thật đã đi tới nơi không nên tới, thế cho nên làm một người anh trai Quân Bất Thần cũng cần phải uy nghiêm giáo huấn em trai một lần.
Mặc kệ như thế nào, Sở Diễn vẫn là lần đầu tiên thấy Quân Bất Thần lộ ra biểu tình nghiêm khắc như vậy với Quân Vong.
Trước khi đi hắn còn dùng ánh mắt lạnh lẽo cảnh cáo Tiêu Mục đừng có ý đồ gì khác, nghiêm túc phục tùng mệnh lệnh đưa Sở Diễn về.
Kỳ thật đây cũng là một cuộc khảo nghiệm dành cho Tiêu Mục, một người có hai lòng* đối với Liên bang mà nói sẽ không có giá trị lưu lại.
*Không trung thành
Tuy rằng Tiêu Mục là thiên tài trăm năm khó gặp, là tinh anh trước đây được hắn ký thác kỳ vọng cao, nhưng nếu người như vậy vọng tưởng đến đồ vật không thuộc về mình vậy thì hắn cũng sẽ không luyến tiếc vứt bỏ.
Huống chi, hiện tại Sở Diễn còn đang uống thuốc của Liên Bang, muốn chạy trốn cũng không phải việc đơn giản như vậy.
Quân Bất Thần đi rồi, Tiêu Mục vẫn luôn như suy tư gì đó mà nhìn bóng dáng đã xa của hắn ta, ánh mắt chậm rãi dâng lên dã tâm đen tối.
Sở Diễn và Thời An Hà giống như những đứa trẻ bị vứt bỏ, vẫn không nhúc nhích đứng ở đó.
Thấy Tiêu Mục một lần nữa dời ánh mắt về phía mình, Sở Diễn theo bản năng căng chặt sống lưng, không biết phải làm sao.
Cho đến hôm nay, hắn vẫn như cũ không quá am hiểu nên giao lưu với Tiêu Mục như thế nào.
Lúc trước khi còn làm ánh rạng đông, Sở Diễn xác thật tựa như một người lắm chuyện, chỉ lo không làm phiền chết Tiêu Mục tuyệt đối không bỏ, ngày qua ngày làm cho người này suy nhược tinh thần, biểu hiện cụ thể chính là hắn căn bản không thèm phản ứng y, cũng lười ngăn cản y quấy rầy, cùng lắm thì cuối cùng kéo đen* y là xong.
*Giống kiểu chặn á
Chỉ là Sở Diễn không biết rằng Tiêu Mục không hề phiền chán y, ngược lại dần dần chờ mong y xuất hiện, phảng phất như y thật sự đã trở thành ánh mặt trời đã lâu không thấy trong cuộc sống của hắn.
Tiêu Mục khắc chế chỉ nhìn y một cái, sau đó quay người đi, không lên tiếng dẫn bọn họ đi ra ngoài.
Sở Diễn vẫn luôn rất sợ hãi loại khí chất này của hắn, bởi vì luôn vô hình trung cảm giác được một loại áp lực trầm mặc.
Thời An Hà cũng nghe nói qua cáu danh Nguyên soái "Đao phủ" này, vì thế thở mạnh cũng không dám, chỉ dám quy quy củ củ yên lặng đi theo phía sau.
Khi bọn hắn đi đến nơi buôn bán nô lệ, Sở Diễn theo bản năng nhìn những nô lệ bị nhốt trong lồ ng sắt kia một cái, trong lòng không khắc chế được nổi lên một chút chua xót cùng bi ai, thậm chí ẩn ẩn có một ít cảm xúc như chính bản thân đang lâm vào hoàn cảnh đó.
Thời điểm y còn đang sợ hãi, một thương nhân mặt đầy tươi cười đi tới ngăn đường đi của bọn họ.
Nghiêm khắc mà nói, hắn là người chắn trước mặt Tiêu Mục, nịnh nọt xoa xoa tay, ánh mắt nhão nhão dính dính nhìn khuôn mặt Sở Diễn, sau đó dùng một loại ngữ điệu làm người ghê tởm nói: "Các hạ, sinh ý của đồ vật trên đường ngài đều hiểu, thật không dám giấu giếm, tôi muốn ra giá cao mua y."
Sở Diễn nghe vậy cực kỳ chấn động.
Trên thực tế, chủ nhân bán đi những nô lệ mình đã chán là một việc rất phổ biến ở đây, điều này này thậm chí trở thành thủ đoạn thường thấy để uy hiếp các nô lệ của nhân viên quản lý ở Liên Bang.
Nhưng cho dù đã có chuẩn bị tâm lý, ở một khắc kia Sở Diễn vẫn như cũ không khỏi cảm thấy rét lạnh.