Sở Thiên Khoát bình bình ổn ổn uống xong ly rượu kia.
Sứ giả cái gì cũng không làm, chỉ ngẩng đầu uống hết rượu trong ly.
Cái gì, cũng đều, không có, phát sinh?
Sở Diễn trố mắt nhìn, cả người hoàn toàn phát ngốc.
Vậy là như thế nào?
Loại kinh hỉ* ngoài ý muốn này, vừa an tâm lại vừa mất mát, vừa khẩn trương lại vừa k1ch thích thần kinh là như thế nào?
*bất ngờ, vui vẻ
Chẳng lẽ cái thế giới về hưu này của y còn sót lại một chút nhân tính, không muốn để y nhìn thấy huyết quang tai ương*?
*tai nạn thấy máu
Chẳng lẽ dưới tác dụng của hiệu ứng bươm bướm, Liên Bang đột nhiên cảm thấy giữ lại một tên ngốc to con như Sở Thiên Khoát cũng khá tốt?
Chẳng lẽ.....
Sở Diễn nghĩ ra vô số lý do để thuyết phục bản thân, nhưng mỗi lý do chính y cũng chỉ có thể nửa tin nửa ngờ.
Tuy rằng không phát sinh chuyện gì, nhưng bất an trong lòng Sở Diễn cũng không dừng lại, mà lại không một tiếng động tăng lên.
Đột nhiên, y bỗng nhìn thấy đồ vật gì đó chợt lóe lên dưới ánh mặt trời rực rỡ.
Mục tiêu của thứ này không phải Sở Thiên Khoát.
Mà là, mà là...
Lăng Phong!
Đầu óc y còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã xông lên.
Tốc độ của súng laser rất nhanh, nhanh đến mức Sở Diễn vừa mới chạm vào Lăng Phong giây tiếp theo đã cảm nhận được đau đớn tê tâm liệt phế lan ra từ ngực.
Đau đớn kia tựa như hồng thủy mãnh thú, từ ngực len lỏi ra khắp người, ngay cả hô hấp cũng giống như trở thành màn lăng trì tàn khốc.
Ánh mắt y từng chút một tan rã, thanh âm bên tai cũng càng ngày càng mơ hồ.
Nhưng y chưa từng nhìn thấy thần sắc như vậy của Lăng Phong bao giờ.
Đó là khó có thể tin.... sau đó là tuyệt vọng đến tận xương tủy.
Có đôi khi Sở Diễn sẽ hối hận vì sao ngày hôm đó y lại muốn mặc quần áo màu trắng.
Nhìn máu từ ngực chính mình nhanh chóng phô trương mở rộng, loại cảm giác này kỳ thật rất kh ủng bố.
Đến cuối cùng, cả người Sở Diễn phảng phất như được vớt lên từ vũng máu.
Chỉ là hô hấp một chút thôi vì sao lại có thể đau như vậy.
Y cuộn tròn trong lồ ng ngực Lăng Phong, không muốn hô hấp nữa, nhưng lại không kìm được mà ho khan, mỗi một lần ho khan y đều run rẩy như muốn phá hủy bản thân.
Máu xói mòn nhanh chóng mang đi độ ấm thân thể y, nhưng may mắn chính là nó cũng mang đi một ít đau đớn.
Nếu không trước khi chết vì thương thế quá nặng, y đã bị loại đau đớn hủy hoại ý chí này đánh bại.
Thì ra là thế...
Hóa ra lại là y.....
Vòng đi vòng lại....
Đau quá.....
Mệt mỏi quá....
Đời này, đời trước, nếu như nói có thứ gì đó không thay đổi vậy thì khả năng chính là —— y sẽ chết.
Quá khứ giống như đèn kéo quân hiện lên trong đầu y.
Y nhớ tới vì sao lại muốn trở thành vạn người ghét, vì sao lại muốn tới thế giới xa lạ này.
Không biết đến khi nào, y mới có thể đổi lấy một cuộc đời mới chân chính.
***
Nhưng mà, kỳ thật có rất nhiều chuyện đã và đang thay đổi.
Tỷ như Lăng Phong ôm y cả người đầy máu, giữa lúc mọi người hoảng sợ đau đớn hô to: "Cứu người! Mau cứu em ấy! Mau cứu em ấy!!!"
Tỷ như Đoạn Trạch Vân nhìn thấy Sở Diễn trúng đạn khóe mắt như muốn nứt ra, hô to tên Sở Diễn, đẩy ra đám người đang điên cuồng chạy trốn, liều mạng muốn tới chỗ y.
Tỷ như Chương Tuyển sau khi nghe thấy tiếng súng vang lên đã mất đi thong dong vốn có, gương mặt hắn nháy mắt tái nhợt nhìn không ra một tia huyết sắc, đã không còn sự bình tĩnh dĩ vãng, đã không còn sự tính kế quá khứ, chỉ còn lại bản năng nguyên thủy của nhân loại, giống như máy móc mà nỉ non: "Tiểu Diễn, Tiểu Diễn, Tiểu Diễn của tôi, em không thể có chuyện...."
Ánh mắt Tiêu Mục run lên nhìn mọi việc phát sinh trước mắt, trái tim lạnh băng chết lặng sống lại một chút, bàn tay hắn run rẩy.
Hắn không nổ súng.
Là ai?
Là ai!
Hung thủ trước tiên chưa bị tìm ra, Sở Diễn đã mất đi ý thức bị đẩy mạnh vào phòng cấp cứu của khoang chữa bệnh.
Khi được đẩy vào, trên mặt y đã trắng bệch không có một tia huyết sắc.
Nhưng rõ ràng trước đây không lâu, y còn tính toán tiêu sái rời đi nơi thị phi này, cao chạy xa bay như thế nào.
Chỉ là y không tưởng tượng nổi, mình còn chưa bay mà đôi cánh đã gãy mất.
Trong khoang trị liệu Sở Diễn sống chết còn chưa biết.
Người ở bên ngoài người cũng bị dày vò như vậy.
Hình ảnh đời trước tinh hạm của Sở Diễn nổ mạnh tựa hồ lại một lần nữa lập loè trong trí nhớ mỗi người, cùng với những cơn đau vô pháp đánh tan, từng chút từng chút một đẩy bọn họ đến sự nôn nóng vô hạn.
Bọn họ đã không thể chịu đựng được việc người này lại rời đi một lần nữa.
Nhưng Sở Diễn lại bị súng laser bắn trúng ngực.
Loại thương thế trình độ này cơ hồ là không có trường hợp trị liệu thành công ở Đế tinh.
Huống chi Sở Diễn còn sợ đau như vậy.
Hơn nữa, vấn đề khiến bọn họ lo lắng chính là Sở Diễn mất máu quá nhiều.
Bởi vì Sở Diễn không phải Hoàng tử chân chính của Hoàng thất, kho máu Hoàng gia đương nhiên sẽ không có nhóm máu thích hợp với y.
Mà bây giờ đi tìm đã không còn kịp rồi.
Lúc này, bọn họ rốt cuộc nhận ra, sinh mệnh của Sở Diễn tựa như một đóa hoa thủy tinh quá mức yếu ớt, chỉ hơi lơ là một chút thôi sẽ biến mất ngay trước mắt bọn họ.
Nhưng đồng thời, đóa hoa thủy tinh này lại vô cùng cứng cỏi, cứng cỏi đến mức khiến y có thể chịu đựng được rất nhiều cực khổ —— nhưng càng khiến người đau lòng chính là những cực khổ đó phần lớn đều do bọn họ gây ra cho y.
Chương Tuyển nhìn ánh đèn đỏ chói mắt trên cửa phòng cấp cứu, bỗng nhiên nhớ tới khi còn nhỏ Sở Diễn có nói qua rằng y sợ hãi những thứ này.
Tiểu Diễn của hắn sợ đau như vậy.
Nhưng lồ ng ngực y lại bị tia laser có thể đốt cháy bất cứ thứ gì đâm xuyên qua.
Y sắp chết....
Chương Tuyển càng nghĩ lại càng cảm thấy lồ ng ngực đau đớn khiến hắn hít thở không thông.
Thủ đoạn hắn dùng để đối phó với thuộc hạ đều gần như là tàn nhẫn huyết tinh.
Hắn sẽ dùng tia laser xuyên thấu lòng bàn tay của phản đồ, cánh tay, tứ chi, thân thể, gương mặt, để cho bọn họ tận mắt nhìn thấy bản thân từng chút từng chút một biến thành phế vật người không ra người quỷ không ra quỷ, mỉm cười nghe chúng phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Những thanh âm như vậy làm hắn sung sướng.
Nhưng nếu những thương tổn như vậy đặt trên người Sở Diễn, mọi thứ lại không giống nhau.
Hắn sẽ hận không thể gi ết chết tên đã động thủ kia, khiến hắn ta thiên biến vạn biến(?) phải trả giá đại giới vì hành động của bản thân.
(?) lên gg tra chỉ có thiên biến vạn hóa tức là thay đổi rất nhiều thôi mn, không biết ý tác giả ra sao
Ánh mắt Đoạn Trạch Vân trống rỗng chờ đợi, trong lòng từng chút một lạnh đi.
Sở Diễn nói không sai, hắn xác thật hối hận.
Đời trước, hắn biết rõ chờ đợi Sở Diễn chính là sinh tử chưa biết trên chiến trường, vậy mà đêm trước chiến tranh hắn còn làm y bị thương.
Bây giờ nghĩ lại, hành vi lúc đó của hắn tàn nhẫn đến mức nào.
Người này vẫn luôn nhẫn nại với sự lạnh nhạt và tàn nhẫn của hắn, đời trước hắn đem tất cả ôn nhu đều cho Lăng Phong, rồi lại đem sự ác liệt đổ hết lên người Sở Diễn.
Nhưng người này vẫn chịu đựng nước mắt quan tâm hắn.
Chịu đựng tính tình khiến người chán ghét của hắn.
Đoạn Trạch Vân theo bản năng cho rằng, Sở Diễn chính là một khối kẹo mạch nha làm thế nào cũng không dứt ra được, mặc kệ hắn làm ra những việc ác liệt như thế nào với y, người này đều sẽ không rời đi.
Nhưng thời điểm cảm thấy đau lòng, người đầu tiên mà hắn nghĩ tới lại là y.
Lần đó sau khi thổ lộ với Lăng Phong bị cự tuyệt, sau khi trải qua quá một hồi đau xót, thứ đầu tiên hắn nghĩ đến lại là gương mặt tươi cười của Sở Diễn.
Nhưng mà, lòng người vốn là như vậy.
Thời điểm người này càng đối tốt với mày, mày làm tổn thương y lại càng không có gánh nặng tâm lý.
Bởi vì mày biết, mặc kệ mày làm như thế nào, người này cũng sẽ không rời đi, thậm chí còn khóc lóc cầu xin mày đừng đuổi y đi.
Là y tự đặt bản thân vào vị trí thấp hèn.
Mày biết, y vĩnh viễn luyến tiếc rời xa mày.
Nhưng Đoạn Trạch Vân sai rồi, sai mười phần.
Bởi vì người này thật sự sẽ biến mất khỏi thế giới của hắn.
Tựa như đời trước y không trở về từ chiến tranh.
Tựa như lúc này đây..... Y tùy thời đều có thể chết trong phòng cấp cứu lạnh băng.
Sau khi hắn tỉnh lại từ muôn vàn sai lầm, lại phát sinh sự tình vô pháp tránh khỏi.
Thời điểm bọn họ không để ý, bóng dáng Tiêu Mục đã dần dần biến mất.
Bên ngoài phòng cấp cứu, không khí im lặng đáng sợ.
Thời gian từng giây từng phút trôi đi.
Đèn đỏ treo trên phòng cấp cứu thật lâu không tắt.
Đáy mắt Chương Tuyển tối đen, ánh mắt thâm thúy nhìn đèn đỏ phòng cấp cứu.
Lâu quá....
Một dự cảm không ổn nảy lên trong lòng.
Hắn chậm rãi đứng lên, đi từng bước một đến cửa phòng cấp cứu, nhìn mặt trên sạch sẽ của tay nắm cửa, không biết đang tự hỏi điều gì.
Giây tiếp theo, trong ánh mắt kinh ngạc của Lăng Phong và Đoạn Trạch Vân đá văng cửa phòng cấp cứu.
Dây thần kinh vốn đang căng chặt của Đoạn Trạch Vân vì hành động này mà đứt phựt, hắn giận không thể át khéo cổ áo Chương Tuyển chất vấn hắn* muốn làm gì.
* chỉ CT
"Họ Chương tôi nói cho anh biết, đừng cho là tôi không biết anh đã làm ra những việc gì với Tiểu Diễn, y đã bị thương thành như vậy rồi, anh còn không chịu buông tha y sao? Anh rốt cuộc có thâm cừu đại hận gì với y? Nói cho tôi, tôi thay y trả!"
Ánh mắt Chương Tuyển thật sâu nhìn hắn*, bỗng dưng cười: "Cậu có tư cách gì thay y trả, cậu cho rằng những việc cậu làm với y tốt đẹp hơn tôi bao nhiêu, tôi nói cho cậu biết Đoạn Trạch Vân, người khiến y tổn thương sâu nhất từ đầu đến cuối đều là cậu!"
* chỉ ĐTV
Lửa giận đang cháy mãnh liệt trong mắt Đoạn Trạch Vân đột nhiên bị dập tắt, động tác trên tay cũng chậm rãi run rẩy, trở nên cực kỳ vô lực.
Đúng vậy, trái tim chậm rãi nguội lạnh.
Người, cũng chậm rãi bị hắn thương thấu.
Chương Tuyển cười lạnh một tiếng, từng bước một đi tới phòng cấp cứu trong khoang chữa bệnh.
Hắn dừng một chút, kéo cửa khoang ra.
Bên trong không một bóng người.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuốn thứ nhất Tu La tràng Liên Bang.
Huhu, lúc edit hết phần 1 của chương này còn tưởng là sẽ k có ai bị làm sao chứ. Cuối cùng người bị thương lại chỉ có anh bé 😥