Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 25




Bị, Bị Đùa Giỡn

Cảm ơn mn đã góp ý cho mình, sau khi tổng hợp mình thấy ý kiến tạm hoãn lại bộ truyện kia chiếm đa số nên mình quyết định sẽ đợi bộ truyện này gần xong thì sẽ tiếp tục thầu bộ mới, chỉ là không biết bộ kia có còn giữ được đến lúc đó hay không nữa. Nhưng mà thôi không thầu bộ này thì mình thầu bộ khác🥰

Trong văn phòng được trang hoàng nghiêm cẩn, Chương Tuyển rũ mắt nhìn văn kiện trong tay, tách cà phe thuần sắc bên cạnh tỏa ra hương vị đắng nghét nồng đậm.

Không khí trong phòng áp lực đến đáng sợ.

Ngay lúc này, có một tên cấp dưới gõ cửa tiến vào, cùng với tệp hồ sơ hội báo những hoạt động gần nhất của Đại hoàng tử.

Từ rất sớm, sau khi Chương Tuyển trọng sinh, trong lòng hắn đã bức thiết muốn treo Sở Diễn chặt chẽ bên cạnh mình, cho nên hắn thường xuyên an bài cấp dưới đi tra xét hành động của Sở Diễn, xem có đi loại địa phương khác thường nào hay không.

Điểm này cùng đời trước có điểm giống mà cũng có điểm khác, bởi vì đời trước hắn phái người nhìn chằm chằm Sở Diễn là vì muốn khống chế nhược điểm của y, khiến y có thể hữu dụng một chút để hắn có thể sử dụng.

Mà đời này, tâm thái của hắn đối với Sở Diễn lại giống như đối đãi một con chim hoàng yến trong lồ ng, cho phép y tự do, cho phép y nghỉ ngơi, nhưng không cho phép y ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, không cho phép y có người trong lòng, cũng không cho phép y nghĩa vô phản cố* bay về phía bầu trời không có mình.

*đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa không do dự, không quay đầu nhìn lại

Nhìn tên cấp dưới tiến lại, Chương Tuyển nhẹ nhàng nhíu mi, đầu ngón tay khi có khi không gõ lên mặt bàn, sắc mặt hơi trầm xuống chờ đợi —— rốt cuộc người này đã nói gần đây Sở Diễn ở bên ngoài lại không an phận.

Cấp dưới sớm đã tập thành thói quen với áp suất thấp của Chương Tuyển, trên thực tế, hiện giờ Chương Tuyển có thể ngồi vào vị trí Thủ tướng này cũng là nhờ có thủ đoạn thiết huyết*, không chút lưu tình, là một con tiếu diện hổ** làm người ta vừa nghe đã sợ vỡ mật.

*cứng rắn, tàn nhẫn

**hổ mặt cười: chỉ những mặt ngoài tươi cười trong lòng lại có ý xấu

Cho nên Chương Tuyển phá lệ chú ý tới Sở Diễn mới làm hắn khiếp sợ, bởi vì chỉ khi nhắc tới Đại hoàng tử, hắn mới có thể từ trên mặt nam nhân đáng sợ này nhìn ra vài phần ôn nhu.

Nhưng mà, thông tin hắn mang đến hôm nay khả năng sẽ không làm Thủ tướng cao hứng đâu.

"Rượu thính*?" Chương Tuyển nghe cấp dưới hội báo, trầm giọng hỏi.

*là buổi tiệc phẩm rượu

"Đúng vậy."

Vì làm cho lời nói của mình càng thêm thuyết phục, cấp dưới còn lấy ra một tấm ảnh chụp.

Đó là một bức ảnh như thế nào?

Nó có thể khiến cấp dưới kinh diễm đến mức muốn sao lưu lại một phần của riêng mình mà giấu đi.

Đó là dưới ánh đèn nê ông, một bên sườn mặt làm lay động lòng người.

Người trong ảnh chụp hơi rũ mắt, lông mi mảnh dài che lấp cảm xúc trong mắt, làn da trắng tinh bị khóa lại dưới lớp áo sơmi đậm màu, cổ áo rộng mở, cả người tràn ngập một loại mị lực thối nát, khơi gợi khao khát muốn phá hủy của người ta, lại muốn chặt chẽ nâng trong lòng bàn tay, không bỏ đi, không buông tha.

Đây là.... Sở Diễn?

Cấp dưới cũng rất lưu luyến thưởng thức một hồi sau đó mới cảm thấy mỹ mãn hội báo: "Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, Đại điện hạ vốn đang tốt đẹp lại lần nữa cùng những hồ bằng cẩu hữu trước kia gặp lại, hôm nay còn ăn mặc như vậy đi tới khu 3 Đế tinh dự buổi rượu thính, thần cảm thấy có chút kỳ quặc nên đặc biệt tới bẩm báo."

Ánh mắt Chương Tuyển sâu thăm thẳm nhìn chăm chú vào thanh niên phong tình vạn chủng trong ảnh chụp, nhìn cổ áo hơi rộng mở của y, chiếc cằm nhỏ, còn có ánh mắt kia dưới ánh đèn có chút mê mang.

Hầu kết của hắn không tự giác lăn lộn một chút.

Đứa nhỏ này, thật là càng ngày càng không nghe lời.

Vậy mà dám ăn mặc thành bộ dáng này đi loại địa phương hỗn loạn như vậy.

Chương Tuyển dùng ngón tay nhẹ chống môi, ánh mắt đen tối.

Xem ra không thể không cho y một chút giáo huấn.

***

Bao tải chuẩn bị xong.

Gậy gộc chuẩn bị xong.

Con mồi chuẩn bị xong.

Sở Diễn đến sớm hơn một giờ so với thời gian ước định.

Đám đàn em an bài cho y một vị trí ở gần cửa, dù sao cũng là những người có kinh nghiệm đánh nhau, nếu vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thời khắc mấu chốt sẽ tiện chạy trốn.

Các đàn em còn lại hóa trang thành khách nhân ngồi rải rác khắp nơi, có còn làm bộ làm tịch uống chút rượu hoặc là tán gái —— đương nhiên, có lẽ bọn họ thật sự chỉ là tới chơi.

Sở Diễn một mình ngồi trong góc, y trời sinh giống như đã có một loại khí chất như vậy, bình đạm như nước, phảng phất như hết thảy những ồn ào náo động xung quanh đều không có quan hệ với y.

Y đạm nhiên như vậy ngồi ở chỗ kia, một bàn tay chống lên mặt, một cái tay khác đang nhẹ nhàng thưởng thức ly rượu vang đỏ trong tay, nhẹ rũ mi tràn đầy lười biếng, bộ dáng kia thoạt nhìn rất câu nhân.

Đám đàn em tập thể khiếp sợ, không thể tưởng tượng được đại ca ngày xưa dã man vậy mà còn có một mặt phong tình vạn chủng như vậy.

Lại xứng với chất giọng kia, đám đàn em cảm thấy xương cốt của mình đều phải nhũn ra rồi.

Bình tĩnh, bình tĩnh, đây là đại ca không thể xâm phạm!!

Là đại ca a!!

***

Nói thật, dù sao cũng là lần đầu làm chuyện như vậy, trong lòng Sở Diễn không khỏi có chút khẩn trương, biểu hiện cụ thể chính là y một bên mân mê ly rượu, một bên dùng ánh mắt lo âu quan sát bốn phía, giống như mèo nhỏ lén lút làm chuyện xấu.

Truyện chỉ được đăng tại Wp @qinyi090405,ở những wed khác đều là ăn cắp

Y phát hiện có rất nhiều người hoặc là nhìn mình chằm chằm, nâng chén lên mời, hoặc là dùng dư quang* nhìn y, trên khóe miệng còn cất giấu ý cười nhợt nhạt.

*dùng khóe mắt để nhìn

Là lão cán bộ đã gặp qua sóng to gió lớn, nhưng loại chuyện này lại không thường thấy, bởi vì đời trước y chính là tên du côn lưu manh của Hoàng thất.

Lúc này, một vị ngự tỷ dáng người nóng bỏng, khuôn mặt xinh đẹp đột nhiên tiến tới muốn bắt chuyện với y.

Nàng đã nhìn tiểu khả ái này thật lâu, càng thưởng thức càng thấy mê người, mắt thấy nhiều người như vậy đều chậm rãi phát hiện ra bảo bối này, nàng rốt cuộc không nhịn được nữa, dùng ngón tay thon dài hơi khảy một chút lọn tóc cuộn sóng của mình, dáng người quyến rũ đi tới.

Nàng từ trước đến nay đều thích đánh cầu thẳng*, coi trọng người nào sẽ trở nên đặc biệt cường thế, tỷ như bây giờ, nàng đã dùng ngón tay tuỳ tiện nâng cằm Sở Diễn, vô cùng mê luyến thưởng thức khuôn mặt xinh đẹp của y.

*tấn công trực diện

Sở Diễn bị dọa ngửa ra sau.

Đám đàn em đầu tiên là sửng sốt, nhưng giây tiếp theo lại cảm thấy hình ảnh này cũng không tệ lắm, tuy rằng lão đại bị chiếm tiện nghi, nhưng bị mỹ nhân tỷ tỷ chiếm tiện nghi tựa hồ cũng không khó tiếp thu, vì thế cũng không vội vã lấy vũ khí.

Mỹ nhân tỷ tỷ vũ mị nói: "Có hút thuốc không, em trai nhỏ."

Sở Diễn: "Không, không hút."

"Uống rượu không?"

"Không uống."

"Thức đêm không?"

"Không..."

"Ha."

"?"

Mỹ nhân tỷ tỷ dưới ánh đèn loá mắt thưởng thức bộ dáng trốn tránh của Sở Diễn, rõ ràng thoạt nhìn phong lưu như vậy, chất giọng cũng gợi cảm như vậy, hóa ra lại thật dễ khi dễ.

Thật là —— quá mê người.

Thật đáng tiếc, có vẻ ngoài như vậy, tính tình vậy mà lại ngoan như thế, vốn muốn mời y uống rượu, hiện tại lại có chút cảm giác tội lỗi khi dạy hư y.

Sở Diễn trời sinh tính tình thẹn thùng, đặc biệt là khi đối mặt với người khác phái, nói thêm mấy câu mặt mũi đều đỏ bừng, giống như  say rượu, thoạt nhìn ngây ngốc.

Y có chút bất lực nhìn đám đàn em, lại mặt đầy hắc tuyến phát hiện bọn họ không chỉ ham thích xem diễn, mà còn không chê việc lớn huýt sáo, nhiệt tình vỗ tay, giơ ngón tay cái, chân thành chúc phúc.

Cho hỏi, y kêu bọn họ tới để làm gì?

Ngoại trừ mỹ nhân tỷ tỷ, còn có một đám khách nhân chờ ở quan vọng*.

*là phần phía trên nhô ra ở mỗi quán bar, có thể từ đó nhìn được tầng dưới

Nhưng khi bọn họ nhìn thấy mỹ nhân ngự tỷ vấp phải trắc trở mà về, trong lòng cũng không vì vậy mà rút lui, chuẩn bị phương thức tiếp cận.

Ngay lúc này, một tiếng quải trượng nặng nề vang lên.

Ở chỗ này lâu ai cũng biết, tên tồi tệ nổi tiếng gần xa lại tới săn thú.

Người này tên là Thiệu Lai, là tên nhà giàu trung niên mới nổi, cho vay nặng lãi, hơn nữa đặc biệt háo sắc, cả ngày chống quải trượng đi dạo, nếu nhìn trúng mấy người có tư sắc, lại nhão nhão dính dính sờ mấy cái, cũng không ai dám phản kháng.

Đến nỗi vì sao muốn dùng quải trượng.... Phỏng chừng thời điểm không có tiền tay chân không sạch sẽ, bị người ta xử lý.

Hầu như mỗi ngày lão ta đều tới rượu thính này săn thú, bất quá khẩu vị của lão đặc biệt xảo quyệt, rất nhiều mỹ nhân trong mắt người bình thường đặt trong mắt lão liền biến thành tục vật, khó khiến lão "Coi trọng".

Cho nên mỗi lần lão tới đều hứng thú bừng bừng, khi rời đi lại thiếu hứng thú, ngày ngày như thế, thập phần chán ghét.

Nhưng hôm nay, mọi thứ lại không giống nhau.

Lão liếc mắt một cái liền thấy một người ngồi trong góc, người kia tú sắc khả xan*, là mỹ nam tử lão thèm muốn thật lâu.

*Nghĩa đen: đẹp đến mức nhìn thôi cũng thấy no rồi. Nghĩa bóng: chỉ những người xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương hoặc phong cảnh tươi đẹp trù phú.