Sau Khi Vạn Người Ghét Chết Đi Tất Cả Kẻ Thù Đều Hối Hận

Chương 2




Edit: qinyi

Beta: EnochRu

Nhìn Thấy Kẻ Thù!

Sở Diễn nhìn bó hoa hồng trong tay, tươi đẹp ướt át, mỗi một cánh hoa đều mang theo hương thơm nồng đậm như là dùng mùi hương dệt nên câu chuyện đồng thoại giả dối, giống như chỉ cần đưa phần tâm ý này ra những đôi tình nhân đều có thể bên nhau lâu dài.

Nhưng nguyên chủ thật sự đã quá ngây thơ rồi, y cho rằng chỉ cần đem chân tình trao ra thì cũng sẽ đổi lấy được chân tình của người kia. Nhưng đây chỉ là một cuộc liên hôn chính trị, là kết quả được cân nhắc kĩ càng trên bàn đàm phán lạnh băng, là từ giấy trắng mực đen trói định hôn ước của hai người sao có thể có tình cảm chân thành, đây lại không phải tiểu thuyết cưới trước yêu sau.

Giữa những cánh hoa kiều diễm còn cất giấu một tấm thiệp mang tâm ý của nguyên chủ, mặt trên dùng hoa thể(?) viết những lời âu yếm sến súa: Nguyện tình ta và ngài như ánh mặt trời sớm mai, dùng ánh rạng đông viết nên hôn thư của chúng ta.

(?) có lẽ là một loại cách viết chữ như chữ khải, chữ phồn

Sở Diễn nhìn tấm card, đen mặt.

Nói thật, nếu y là Đoạn Trạch Vân y sẽ biểu hiện càng thêm lạnh nhạt —— bởi vì y không biết nên nói tiếp thế nào, cái lời âu yếm buồn nôn gì đây!!

Hiện tại Sở Diễn không bị hệ thống vạn người ghét ép buộc nữa, cho dù y không thể lựa chọn thế giới về hưu nhưng ít nhất hiện tại linh hồn y đã được tự do.

Ở nơi vắng người, Sở Diễn trộm ném tấm card vào thùng rác. Tiếp theo y thấy bó hoa hồng trong tay quá mức chói mắt, nghĩ ngợi một hồi lại cảm thấy chưa làm toàn vẹn nhất, quay đầu liền thấy bức màn thêu tơ vàng hoa mỹ che lấp cửa sổ sát đất, y tận dụng đem bó hoa giấu sau bức màn ý đồ "Hủy thi diệt tích".

Nhìn lên mặt phản quang của cửa sổ, Sở Diễn chăm chú nhìn hình ảnh mình phản chiếu trên đó.

Tuy rằng nhân thiết* của Sở Diễn là hèn nhát, phẩm tính không tốt nhưng nếu chỉ nhìn ngoại hình thì sẽ không phát hiện ra. Thời điểm không nói không cười thậm chí còn có loại cảm giác tuyết tùng thanh lãnh**.

*thiết lập tính cách nhân vật

**thanh cao, lãnh đạm tựa như cây tuyết tùng

Đáng chú ý chính là dưới ánh sáng đặc thù tròng mắt Sở Diễn sẽ ngẫu nhiên chiết xạ ra màu u lam.

Bởi vì khi còn nhỏ đôi mắt Sở Diễn từng bị thương, từ đó về sau thị lực của y càng ngày càng kém, năm tám tuổi thậm chí gần như mù.

Vậy nên bậc thầy chế tạo máy móc trứ danh đã tỉ mỉ chế tạo cho y một con chip trí năng. Loại chip này thể tích cực nhỏ có thể cấy vào trong mắt, có công năng phụ trợ ký chủ sử dụng thị giác, so với người thường cũng không khác nhau mấy.

Không được hoàn mỹ ở chỗ con chip này chỉ có thể sạc bằng nguồn năng lượng đặc thù, nạp điện năm phút dùng liên tục hai giờ, đây xem như trạng thái cực kì lý tưởng.

Mỗi lần nạp điện Sở Diễn đều đeo truyền cảm khí ở phần đầu, thành thật tìm một chỗ ngồi hoặc  nằm cảm thụ nhân sinh yên tĩnh.

Nếu không có thân phận Đại Hoàng tử này có thể y sẽ mù cả đời.

Nhưng vẫn có những thời điểm  Sở Diễn ở bên ngoài chơi bời cùng đám hồ bằng cẩu hữu đến quên thời gian, không chú ý nói mù liền mù, có thể nói là cực kỳ phiền toái.

Cũng may bây giờ Sở Diễn không cần phải giữ nguyên thiết lập này nữa, y cảm thấy mình có thể làm một chuyên gia quản lý thời gian có năng lực chiếu cố bản thân.

Trước mắt đã làm một việc đánh vỡ thiết lập nhưng tâm tình của y cũng không phải quá tốt.

Từ giờ đến khi kết thúc tiệc đính hôn còn bốn giờ, bốn giờ này đủ để phát sinh rất nhiều chuyện.

Lần trước đi vào thế giới này mẹ ruột của y có thể trộm đến hậu hoa viên cũng không phải là ngẫu nhiên.

Thực ra tại bữa tiệc đính hôn này Thái Tử thật Lăng Phong cũng có tới.

Đương nhiên, không có chút quyền thế nào nên hắn hoàn toàn dựa vào học thức và thực lực của bản thân trà trộn vào làm một... Nhân viên tạp vụ.

Đừng xem thường nhân viên tạp vụ Hoàng gia, đầu tiên để thỏa mãn sự bắt bẻ thẩm mỹ của các quý tộc bạn phải có ngũ quan đoan chính; tiếp theo, để có thể khiến những nhân vật cao tầng được phục vụ thoải mái nhất thì trừ bỏ cần bằng cấp bên ngoài còn phải trải qua huấn luyện chuyên môn như là phong độ lễ nghi, xã giao thường thức; hơn nữa, bọn họ còn cần có đủ thể lực...

Tóm lại, đây là việc cần sự tinh tế.

Mà về giá trị nhan sắc của Lăng Phong tác giả hận không thể dành riêng một chương để viết! Hơn nữa từ nhỏ Lăng Phong đã thông minh, thiên phú dị bẩm, một đường học đến trường quân đội Sâm Tiêu tốt nhất Đế tinh, hoàn toàn là con nhà người ta. Cho dù mẹ hắn... Không, phải nói là mẹ ruột Sở Diễn, nàng tham hư vinh, chỉ vì cái trước mắt, ham món lợi nhỏ nhưng Lăng Phong hoàn toàn không bị nàng ảnh hưởng. Từ nhỏ hắn đã hiểu rõ mình muốn gì, chỉ có tự mình có được mới thú vị, nếu có người khác mơ ước đồ vật vốn thuộc về hắn, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần... Càng nói lại càng sợ, hoàn toàn không giống thiết lập tiểu bạch hoa chút nào.

Khoảnh khắc Lăng Phong xuất hiện đương nhiên phải thật ấn tượng, dù sao hắn cũng là vai chính. Tại bữa tiệc đính hôn này Lăng Phong bằng vào mị lực và trí tuệ có được sự chú ý của Đoạn Trạch Vân. Đương nhiên đó đều là những cử chỉ vô tâm, Lăng Phong hoàn toàn không có chút ý tưởng không an phận nào đối với Đoạn Trạch Vân.

Cũng thật buồn cười, rõ ràng là tại yến hội đính hôn của Sở Diễn lại trời xui đất khiến làm Đoạn Trạch Vân động tâm với Lăng Phong.

Không hổ là vòng hào quang của vai chính, bí quyết sống sót của Sở Diễn chính là: Vĩnh viễn không đối nghịch với vòng hào quang của vai chính, sẽ bất hạnh.

Y chắp tay trước ngực, ở trong lòng mặc niệm ba tiếng "Không chọc vào vai chính". Sau khi cảm thấy mỹ mãn, y đang chuẩn bị xoay người rời đi bỗng cảm nhận được va chạm sau lưng, ngay sau đó là tiếng ly pha lê va chạm với khay.

"Thực xin lỗi."

Thanh âm này giống như minh nguyệt tùng gian chiếu*, như tiếng nước chảy làm lỗ tai người nghe tê dại, quả thực ôn nhuận như ngọc khiến người nghe không thể nào tức giận nổi, nhưng mà... Nhưng mà...

*lên gg tìm mà toàn ra phim thôi:))) 

Đây mẹ nó không phải là giọng Lăng Phong sao?!

Sở Diễn lập tức hít hà một hơi, mạnh mẽ ngăn cản nhịp đập trái tim biến thành một đường thẳng tắp sau đó cứng đờ quay đầu. Đầu tiên thấy được chén rượu bị làm đổ, tiếp theo là bộ trang phục bị rượu vang đỏ làm dơ, lại lên trên một chút nữa liền thấy được đôi mắt thâm thúy của Lăng Phong cùng hàng lông mi dài mảnh, bên trong còn mang theo một loại cảm xúc không quá rõ ràng.

Tại sao lại nhìn đôi mắt Lăng Phong, bởi vì trong nhận thức của Sở Diễn—— muốn xem một người như thế nào ánh mắt sẽ không nói dối.

Đối mặt với tình hình trước mắt hiển nhiên người nên cảm thấy áy náy chính là Lăng Phong, mà Lăng Phong chính xác cũng đang cảm thấy áy náy.

Nhưng Sở Diễn vẫn như cũ sợ thành cún, bởi vì ở hậu kỳ sau khi Lăng Phong biết Sở Diễn vẫn luôn bá chiếm thân phận hắn, hơn nữa còn trăm phương nghìn kế cản trở chân tướng được công bố liền tức đến nỗi muốn giết y. Cho dù Sở Diễn đã ngồi tù cũng không ngăn được Lăng Phong xông vào hung hăng bóp chặt cổ y để y từng chút một mất đi hô hấp, lúc này mới phát ti3t được một chút hận ý của hắn.

Ánh mắt lạnh như băng kia còn rõ ràng trước mắt, mỗi khi nhớ tới lại khiến y gặp ác mộng, mỗi lần Sở Diễn đều cảm nhận được vị tanh ngọt trong cuống họng.

Sở Diễn gần như xin tha ra tiếng: Thật xin lỗi, đều tại sau lưng tôi không có mắt, đụng vào ngài!!!

Nhưng y còn chưa kịp nói gì đã thấy Lăng Phong dùng ánh mắt cực kỳ quan tâm nhìn y, ngữ điệu tràn ngập sự dịu dàng xen lẫn lo lắng:

"Xin nói cho tôi biết, ngài có nơi nào không thoải mái không?"

"Tất cả đều là sai lầm của tôi, không ngờ lại bất cẩn va phải ngài, tôi đúng là... Quá vô dụng."

Nếu không phải tôi quá vô dụng, đời trước... Sao cậu lại vì tôi mà chết?

Vì sao có một số việc phải chờ đến sau khi cậu chết tôi mới phát hiện?

Nếu tôi nhận ra cậu là một người ấm áp như thế sớm hơn... Thì tốt biết bao.

Cũng may trời xanh có mắt còn có cơ hội, mọi thứ đều chưa muộn.

*

Đời trước Lăng Phong nhìn ánh sáng ngày càng chói mắt trước mặt, ở thời khắc cận kề tử vong trên mặt hắn cũng không toát ra một tia khủng hoảng yếu ớt nào.

Mỗi một quân nhân ở trên chiến trường đều sẽ làm tốt tư tưởng chuẩn bị, trong đó đương nhiên cũng bao gồm chết trận.

Hắn không có gì tiếc nuối.

Khi hắn nhắm mắt lại chuẩn bị chịu chết, thì một tiếng nổ kịch liệt vang vọng trong màng tai hắn. Chiến hạm của hắn bị đánh sâu vào mất đi cân bằng nhưng cũng bởi vì cú đánh này tinh hạm của hắn được đưa tới nơi an toàn, trời xui đất khiến lại thoát ly vòng vây của quân đội Liên Bang.

Hắn cũng không có cảm giác vui vẻ khi sống sót sau tai nạn mà là nhìn chằm chằm hài cốt của cỗ chiến hạm đã nổ tung kia. Chiến hạm vốn là màu ngân bạch, mảnh nhỏ hài cốt cũng đã bị cháy đen.

Lăng Phong không biết là ai hy sinh vì hắn nhưng trong thiết bị đưa tin quan chỉ huy chỉ nôn nóng bảo hắn mau chóng rút lui, âm thanh thao tác điện tử làm hắn tâm phiền ý loạn.

Vì để không bại lộ vị trí hắn chỉ có thể nhờ tinh vân che giấu nhanh chóng lui lại, thậm chí không có cách nào báo thù cho người đã chết.

Chỉ là hắn vạn lần không ngờ người cứu hắn lại là người bá chiếm thân phận của hắn suốt hai mươi năm - Sở Diễn, là cái người tham sống sợ chết, bắt nạt kẻ yếu.

Hắn ngây ngốc nhìn cái tên trên danh sách tử vong, không biết nên nói gì.

Đây là chuộc tội sao?

Hắn không rõ.

Quần chúng ăn dưa trên Tinh võng lúc bắt đầu đều chờ xem chuyện cười của Sở Diễn, bọn họ không tin một tên phế vật như vậy có thể ở trên chiến trường có được công tích gì, không kéo chân sau đã là tốt lắm rồi.

Trong mắt bọn họ Sở Diễn chỉ là bởi vì thời điểm chạy trốn quá khẩn trương không chọn đúng đường không chú ý tới hỏa lực bên phía quân địch đánh bậy đánh bạ lại thế Lăng Phong chặn một đòn nghiêm trọng.

Có lẽ đây chính là lời giải thích tốt nhất.

Hơn nữa đối với Lăng Phong mà nói đây là lời giải thích bớt cảm giác tội lỗi nhất.

Còn có người nghi ngờ Sở Diễn là người tiết lộ cơ mật, động cơ chính là vì y thân bại danh liệt cho nên muốn kéo toàn bộ Đế quốc chết cùng, là một kẻ tiểu nhân nhưng Lăng Phong cảm thấy không phải như vậy, bởi vì hắn từng tận mắt nhìn thấy khi phòng tuyến sắp bị phá tan Sở Diễn như thể không muốn sống nhằm vào phía vị trí tác chiến nguy hiểm nhất. Nói cách khác, bọn họ thậm chí từng kề vai chiến đấu.

Sau đó Đế quốc lấy lại sĩ khí, Lăng Phong suất lĩnh quân đội lấy ưu thế tuyệt đối thắng được trận chiến này, đạt được công huân chí cao vô thượng cùng lòng tin của dân chúng, đạt được thứ mà các Hoàng tử khác đều hâm mộ: Quyền thế và dân tâm.

Đã từng, cái danh Đại hoàng tử của Sở Diễn là bao cỏ.

Hiện giờ, Lăng Phong khiến cho tất cả mọi người biết Đại hoàng tử là hy vọng của Đế quốc.

Khi cung điện của Lăng Phong còn chưa sửa chữa xong hắn không so đo hiềm khích trước đây hướng Hoàng đế thỉnh cầu đến nơi Sở Diễn từng ở ở nhờ mấy ngày.

Hắn nói là ở nhờ.

Giống như trong tiềm thức hắn cảm thấy nơi này thuộc về Sở Diễn.

Bóng đêm triền miên, bóng cây đong đưa.

Hắn một mình một người tới nơi mà Sở Diễn từng sống.

Nếu bạn muốn tìm hiểu một người tốt nhất là tới nơi hắn sống nhìn xem, bản chất của người đó sẽ lộ rõ.

Rõ ràng là người thích vàng bạc châu báu nhưng ở chỗ dễ thấy nhất lại là một cây hoa hướng dương đã khô héo.

Ngược lại, những đồ vật trân quý lại bị bày biện cực kỳ có lệ, châu báu trang trí rơi rụng đầy đất, khung ảnh vàng ròng ngã trái ngã phải giống như là cố ý bày cho người ta thấy chủ nhân căn phòng này xa hoa dâm dật, phẩm vị thấp kém cỡ nào.

Khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ không khoẻ.

Hắn vừa đi vừa nhìn, trong lòng quái dị, mãi đến khi phát hiện một quyển nhật ký.

Nhật ký rất dày, trang sách ố màu biểu hiện nó thường xuyên được sử dụng.

Trong nháy mắt kia lòng hắn khẩn trương không thôi, giống như sắp mở ra một bí mật nào đó.

Hắn mở ra trang lót, trên đó viết:

"Sở Diễn ta đời này tích thiện hành đức, không ngờ sau khi đi vào nơi này lại phải làm rác rưởi!"

"Đồng chí Lăng Phong, thật xin lỗi!!! Để ngài phải chịu uất ức, xin hãy yên tâm, nghênh đón ngài sau đó sẽ là tình yêu sự nghiệp song thu hoạch! Loại người giống tôi sẽ sớm hạ tuyến thôi, huhu!"