Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 99: Ngoại truyện 2: Kiếp trước (2)




Rất nhiều năm sau đó, khi Tịch Tư Yến đã suy nghĩ kĩ về tâm tư lòng mình, có lẽ khi ấy câu ứng phó "Tôi thích con trai" mà hắn nói đã không còn là một lời nói dối nữa rồi.

Khi đó, hai người còn thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác biệt lẫn nhau.

Là những người sẽ không bao giờ xuất hiện cùng nhau trong trường.

Rất nhiều những lúc ngồi cạnh nhau trong lớp, bài phát biểu dưới cờ vào mỗi thứ hai, hay những lần vô tình gặp nhau trên đường đi. Thay vì người xa lạ, nói đúng hơn, hai người họ là những xa lạ thân thuộc.

Sự thân thuộc này giống như một loại ngầm hiểu vậy.

Ví dụ như, Tịch Tư Yến biết ở sau đủ kiểu nhãn tên người khác đặt cho Trần Mặc như "bắt chước Dương Thư Lạc", "học sinh chuyển trường lạnh lùng chỉ biết học và học" hay "thiếu gia hào môn thật bị ôm nhầm", cậu là người sẽ ở lại sau giờ học buổi chiều để cho mèo hoang ở dãy núi sau trường ăn, sẽ vì tài xế nhà họ Dương ghét cậu rời trường quá muộn mà sau đó tự tới trạm xe đi xe buýt về nhà, còn biết cố tình nhốt Dương Thư Lạc ở trong phòng, châm lửa cả một bao thuốc lá rồi ném vào trong.

Dương Chích tức điên lên giận dữ nói: "Đúng là không nói nổi nó mà!"

"Mẹ nó chứ tôi bảo nó đừng hút nữa vậy mà nó dám làm như vậy! Chẳng qua có mỗi việc tối hôm trước Thư Lạc không cẩn thận cầm nhầm đồ đạc của nó rồi bảo dì giúp đem đi vứt thôi! Nó đúng là biết cách chọc điên người khác thật đấy, những việc nó làm từ hất bàn ăn cơm, mày nặng mày nhẹ trước mặt ba mẹ, chèn ép người làm tới mức người ta muốn xin nghỉ việc, nó đúng là cái đồ, cái đồ..."

Dương Chích cằn nhằn như một bà cụ, có vẻ như chính hắn cũng chẳng phát hiện ra rằng, hắn vẫn có chút quan tâm chết tiệt đằng sau vẻ giận dữ tột độ của mình.

Vợ chồng nhà họ Dương cũng thế.

Hai người họ không ngờ rằng thứ mà họ cho là đối xử bình đẳng, thực chất vốn dĩ bản chất đã chẳng đúng, và chỉ càng làm cho nhà họ Dương này ngày càng chẳng được yên ổn mà thôi.

Tịch Tư Yến vẫn luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng năm đó cũng là thời gian mà hắn thường xuyên ra vào nhà họ Dương nhiều nhất.

Lý do chẳng qua là vì buổi tiệc mà Dương Thư Lạc tổ chức với bạn học của cậu ta, vì hoạt động xã giao qua lại với trưởng bối, và rất nhiều những buổi tiệc tương tự như vậy. Mà mức độ hiểu biết giữa Trần Mặc đối với Tịch Tư Yến hắn hẳn cũng chỉ gói gọn trong buổi tiệc sinh nhật ngày hôm đấy, vì cậu vô ý mở cửa rồi bắt gặp Dương Thư Lạc đang định hôn hắn, Tịch Tư Yến tránh sang một bên rồi vô thức chửi một câu: "Cái đồ điên này."

Còn về câu nói cái đồ điên này của hắn, Trần Mặc cho rằng vì bị mình bắt gặp nên Tịch Tư Yến cảm thấy khó chịu.

Thực tế là, đúng là vì bị bắt gặp thật, và lúc nào cũng là cậu bắt gặp được hắn cả.

Giữa hai người họ có rất nhiều những lúc giống như vậy.

Ở nhà họ Dương, nhà họ Tịch, trường học, và rất nhiều những nơi khác nữa.

Cả hai từ bất ngờ gặp nhau, đối mặt nhau, rồi đến ngồi cạnh nhau, nhưng lại chưa bao giờ là thân thiết, cũng chưa bao giờ để ý đến nhau cả.

Tận cho đến khi cuộc thi diễn ra, khi đó học kỳ hai lớp 12 đã qua hơn phân nửa, khi mà thành tích và kết quả hắn dự đoán được chắc chắn có thể dễ dàng giúp hắn rời khỏi cuộc sống của một học sinh trung học này.

Nhưng sự do dự trong nháy mắt ấy đột nhiên khiến cho Tịch Tư Yến ý thức được điều gì đó.

Khi mà chính hắn còn không để ý, thực ra đã có một hạt giống đã yên lặng mọc rễ trong lòng từ lâu.

Tề Lâm nói rằng: "Lão Tịch à, sao gần đây cậu lại lên giảng thêm môn toán cho bọn tôi thế, còn cho không đề cương ôn tập trọng điểm nữa chứ, tự nhiên cậu tốt bụng đột xuất thế."

Rồi cũng có người nói: "Lớp trưởng à, hôm nay cậu với Trần Mặc lại là hai người rời lớp muộn nhất đúng không? Cậu ta cày thì tôi còn hiểu được, mà sao đến cả cậu cũng còn cày là sao, cậu muốn để đám bọn tôi đi chết luôn à?"

Dương Thư Lạc nói: "Anh Yến, sao cậu với Trần Mặc lại tới đây cùng nhau vậy?"

Nhân lúc giờ tự học lên bảng giảng bài toán, liệu có phải chỉ là vì mọi người muốn nghe hay không?

Ở lại lớp cuối cùng, liệu có phải là vì thứ 6 phải đưa chìa khóa cho Lão Hướng hay không?

Tới tham gia buổi tiệc của nhà họ Dương, chở theo cả Trần Mặc liệu có phải là vì tài xế nhà họ Tịch trùng hợp gặp phải hay không?

Vì vậy, trên đường trở về từ cuộc thi.

Hắn chẳng có lý do gì để quay về trường học cả, nhưng hắn vẫn ngồi vào hàng ghế cuối lớp kia, chẳng khó khăn gì đã có thể nhìn thấy cậu thiếu niên đang cúi đầu làm bài tập, khoảnh khắc mọi thứ được sắp xếp, hắn cũng hiểu rõ được lòng mình.

Tóc Trần Mặc cũng chẳng được gọi là quá gai tay.

Khi ánh sáng chiếu đến, mái tóc ngắn thậm chí còn trông có vẻ khá mềm mại.

Vì sao người đó lại luôn luôn là cậu? Hết thảy đều đã có đáp án của nó.

Người đứng trên cao đã quen với việc phải quan sát, những kẻ săn mồi trên trời cao có sự nhạy bén hơn người, một khi người đứng ở vị trí thợ săn nảy sinh ra thứ tình cảm vốn dĩ không nên xuất hiện với động vật yếu thế, thì thực ra hắn cũng đã thua rồi.

Lão Hướng bảo: "Thầy không rõ em đang nghĩ gì, nhưng ở lại trường thêm một thời gian cũng chẳng có gì không tốt cả."

Đám Tề Lâm nói: "Lão Tịch à, sao gần đây tan học cậu cứ hỏi Trần Mặc đã về chưa làm gì vậy? Tôi thấy tính cậu ta lạnh lùng lắm, tuy cậu là lớp trưởng nhưng cũng không cần phải làm tới mức này đâu."

"Tôi nghĩ chắc Trần Mặc có ý thù địch với đám mình đấy."

"Ủa tại sao?" "Cậu không biết hả? Cả trường này ai mà chẳng biết Lão Tịch với Dương Thư Lạc biết nhau từ nhỏ, quan hệ giữa hai người đó khó coi cỡ đó, cậu ta thích chúng ta nổi mới gọi là bị khùng đó biết không?"

"Mà tôi thấy cậu ta bị bệnh thật đó, cậu nhìn mặt cậu ta hôm nay phải gọi là tái mét luôn đấy."

Trần Mặc bị sốt rồi.

Cậu có vẻ hiểu rất rõ về sức khỏe của mình, vừa tan học liền đi thẳng tới phòng y tế.

Khi Tịch Tư Yến bước vào, cậu chỉ mới vừa ngủ thiếp đi.

Cô y tế cầm nhiệt kế rồi thở dài: "40 độ, mấy đứa lớp 12 tụi em đúng là không muốn sống nữa rồi mà, cô còn chưa gặp ai chịu nổi tới mức này đâu đấy."

Hôm đó trời rất lạnh.

Áo lông đen của Trần Mặc được cởi ra đặt một bên, chỉ mặc một chiếc len màu trắng ở trong, bàn tay cắm truyền dịch của cậu để ngoài giường, làn da trắng bệch cũng vì lạnh mà càng trở nên nổi bật hơn.

Tịch Tư Yến ngồi xuống bên cạnh, không ngờ lại ngồi tới tận hai tiếng, cho đến khi nhiệt độ Trần Mặc dần hạ xuống mới thôi.

Cô y tế vào thay thuốc, cười nói: "Ngủ ngon thật đấy."

"Cậu ấy mệt lắm rồi mà." Tịch Tư Yến nói.

Cô y tế gật đầu: "Lớp 12 sao mà không mệt được chứ, cố qua được là sẽ tốt thôi."

Khi đó Tịch Tư Yến đã nghĩ rằng, thứ khiến cậu mệt mỏi đâu phải chỉ là áp lực lớp 12 đâu chứ.

Rồi hắn mua một phần cơm để ở bên cạnh, sau đó rời khỏi phòng y tế.

Trước khi ra ngoài cô y tế gọi hắn lại: "Bạn học à, em không đợi em ấy tỉnh dậy à?"

"Không cần đâu ạ."

"Em tên gì, khi nào tỉnh cô nói với em ấy cho."

Tịch Tư Yến cũng chẳng trả lời mà bước thẳng ra ngoài rời khỏi đó.

Khi đó hắn đã nhận được thông báo từ gia tộc, hoãn tốt nghiệp, sau đó sẽ ra nước ngoài.

Tịch Tư Yến của ngày đó vẫn còn chưa biết hắn của sau này sẽ định nghĩa quyết định của hắn vào thời khắc này thế nào.

Hắn chỉ biết rằng, Tịch Tư Yến hắn trong mắt Trần Mặc cũng chẳng có gì khác hơn so với những tên xuất thân nhà giàu không ra gì kia cả.

Chẳng thiếu thốn điều gì, mọi thứ có được đều hết sức dễ dàng.

Mà có khi hắn còn tệ hơn như vậy.

Bởi vì hắn quen biết đứa con kia của nhà họ Dương, người mà mới sinh ra đã được gọi tên "Dương Thư Lạc", nhưng lại chẳng phải Dương Thư Lạc thật sự.

Sự khinh thường và định kiến ấy đã được dựng lên ngay từ đầu.

Chẳng một ai chịu thua ai.

Có lẽ Tịch Tư Yến cũng đã từng thỏa hiệp, nhưng như thế là vẫn chưa đủ.

Vẫn chưa đủ để một người mang trong mình vô số vết thương có thể hạ xuống sự phòng bị của mình, cũng không đủ để một người sau khi đã tự mang thêm lớp lớp khiên chắn lại có thể từ bỏ cách sống sót đã khắc ghi vào xương cốt mà người đó vẫn luôn ỷ lại bấy lâu nay.

Hắn quyết định lùi lại một bước.

Để giới hạn này từ nay về sau sẽ luôn luôn tồn tại ở đó.

Tận cho đến khi kỳ thi đại học kết thúc.

Cuối cùng thành tích môn toán của Trần Mặc vẫn khiến cậu lỡ mất cơ hội được vào ngôi trường trong mơ của cậu.

Tịch Tư Yến khi đó đã ra nước ngoài, nửa đêm mở mail đọc, nhìn thấy bảng điểm Tề Lâm gửi tới, nghe thấy giọng Tề Lâm khó hiểu nói trong điện thoại: "Lúc tôi tìm Lão Hướng xin bảng điểm ổng còn tưởng tôi định cầm cái này đi làm nhục Trần Mặc, thật là oan quá oan mà. Cậu có chuyện gì thế? Sao tự dưng lại quan tâm đến thành tích của Trần Mặc vậy?"

Tịch Tư Yến trả lời: "Không có gì, tôi hỏi thôi."

Tề Lâm: "Cũng đúng, đừng nói là cậu, ai cũng tò mò rốt cuộc cậu ta thi kiểu gì hết. Nhưng mà nói thật, mặc dù nhiều người cười cậu ta lắm nhưng tôi nghe nói trước khi thi đại học cậu ta đã bàn điều kiện với nhà họ Dương xong rồi, bảo muốn vào công ty, con lớn nhà họ Dương nghe xong suýt nữa tức điên lên luôn, nói chứ lúc tụi tôi còn đang thảnh thơi giỡn hớt, con nhà người ta đã sắp đoạt quyền xong luôn rồi."

Tịch Tư Yến nói không chút suy nghĩ: "Làm sao chắc được không phải là do nhà họ Dương, có lẽ nếu cậu ấy thi đậu vào thì chẳng có gì bất lợi cả, cuộc đời cậu ấy cũng sẽ còn một đường đi khác để lựa chọn.

"Trời má." Tề Lâm tò mò hỏi, "Có phải là cậu biết được gì đó rồi không hả?"

Tịch Tư Yến biết, nhà họ Dương nào chỉ đơn giản là nhân đúng dịp trước khi thi đại học để công bố quyền thừa kế công ty.

Nước đi này đối với Trần Mặc mà nói không khác nào là châm dầu vào lửa cả.

Nhà họ Dương không muốn cậu tranh giành, với cái tính cách kia của cậu thì chắc chắn sẽ còn càng muốn tiếp tục tranh giành hơn.

Chỉ là.

Con đường đó sẽ chỉ khiến cậu càng khổ sở hơn mà thôi.

Những năm tiếp theo, Trần Mặc cũng không hề dừng lại tại đây.

Lên đại học, cậu tham gia vào sản nghiệp nhà họ Dương từ rất sớm.

Và tranh đấu với Dương Chích vô cùng gay gắt.

Trong số những lĩnh vực mà nhà họ Tịch có liên quan, cũng xuất hiện một vài cái có qua lại với nhà họ Dương.

Cho nên cái tên Trần Mặc này ngày càng thường xuyên xuất hiện ở vòng xã giao của hắn.

So với khí chất thời niên thiếu bị kìm hãm bởi hoàn cảnh, cái nhìn của người ngoài đối với cậu qua từng năm đã không còn như xưa.

"Dã tâm đứa con trai kia của nhà họ Dương đúng là lớn thật, thẳng tay chiếm luôn cái hạng mục Hoa Nam kia, anh cả của cậu ta e là cũng chẳng tham vọng đến thế, tôi thấy cậu ta không biết trời cao đất rộng là gì mà."

"Mà đúng là cậu Trần Mặc này có năng lực thật đó, nếu không ai lại leo nổi từ hàng chót mà lên ngồi ngang hàng được tới giám đốc chứ? Chỉ là thủ đoạn cậu ta tàn nhẫn quá."

"Giám đốc Trần à? Đừng có thấy họ Trần mà lầm, người ta là con trai nhà họ Dương hàng thật giá thật đấy. Đúng đúng, nhà họ Dương tự thừa nhận luôn mà, tôi thấy cái lão Dương Khải Án đấy cũng kiêu ngạo về cậu ta lắm, nhưng mà nghe nói quan hệ trong nhà không được tốt."

"Thế lực nhà họ Dương giờ phân đi đôi ngả, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu."

...

Cũng chính trong sự ầm ĩ này, nhà họ Tịch yên hơi lặng tiếng tiến hành đổi mới nhân sự, lãnh đạo đời tiếp theo, Tịch Tư Yến, đã quay về nước."

Triển khai hoạt động ở nước ngoài trong mấy năm, đôi lúc hắn sẽ bay đi bay về giữa hai nước.

Chỉ có một vài lần trong đó, hắn gặp được Trần Mặc từ đằng xa.

Những lúc ấy, có khi cậu sẽ đưa theo cấp dưới tới bàn chuyện xã giao, hoặc là đang vội vàng đi đến địa điểm tiếp theo.

Trợ lý hỏi hắn: "Giám đốc Tịch đang nhìn gì vậy?"

"Một người quen cũ thôi." Hắn nghĩ là thế, hắn thu hồi ánh nhìn của mình, rồi cũng tiếp tục theo đuổi những mục tiêu của mình.

Dù nói là người quen cũ nhưng tận đến khi gặp lại, phản ứng của họ cũng chẳng rõ ràng là bao.

Hắn không muốn thừa nhận chính mình đã luôn âm thầm quan sát cậu bao năm qua, mà mỗi một sự xuất hiện trùng hợp thật ra đều đã được sắp đặt từ trước.

Trong số các công ty đang cạnh tranh nhau để được vào, tên của Trần Mặc, với danh nghĩa là người đại diện, bỗng nhiên cũng xuất hiện trong số đó.

Khi đó Dương Thư Lạc đang thực tập ở công ty Tịch Tư Yến.

Đương nhiên, cậu ta vào được công ty bằng cách nào, đã nói gì trước mặt nhà họ Dương, Tịch Tư Yến hoàn toàn không biết gì cả.

Dù sao những năm này, hắn và cậu ta cũng chẳng có qua lại gì.

Cho đến khi hắn biết được, thì cậu ta đã chính thức được nhận vào rồi.

Là người đứng đầu, đương nhiên hắn không thể sa thải một nhân viên nhỏ mà không có lý do.

Rốt cuộc có phải vì đây mà thái độ của Trần Mặc đối với hắn lúc này vừa là "người quen cũ", vừa là đối tác lại trở nên tệ vô cùng, hắn cũng chẳng thể biết được.

Chỉ là khi cậu choàng tay lên người hắn, đưa ly rượu tới bên miệng, Tịch Tư Yến lại muốn thở dài rồi.

Bây giờ đến cả sự thù địch trong lòng cậu còn chẳng muốn giả vờ che giấu nữa rồi.

Một năm này, Trần Mặc trưởng thành hơn rất nhiều.

Sự trưởng thành hết sức kiên cố ấy giống như là cột thép vững chãi chống đỡ cho cậu vậy.

Khuôn mặt của cậu so với thời niên thiếu đã trở nên góc cạnh hơn nhiều, mỗi một cử chỉ hành động, khi không cười còn sẽ dọa cho người khác phải câm như hến.

Nhưng sau đó Trần Mặc lại tự uống say trước.

Cậu say tới mức chẳng biết trời trăng mây gió gì nữa, gai nhọn trên người đều đã không còn, chỉ còn vòng eo gầy gò nhưng mềm mại đang áp chặt vào người hắn, vừa ôm vừa nói nhảm với hắn.

"Tịch Tư Yến, anh có làm khó tôi thì cũng vậy thôi, Trần Mặc tôi đi được tới ngày hôm nay cũng chẳng biết sợ là gì đâu."

"Anh về mà nói cho cái cậu tình nhân Dương Thư Lạc của mình ấy, đừng có giở trò sau lưng người khác, ngày nào ngồi trên bàn ăn cũng lải nhải A Yến này A Yến nọ đúng là tởm chết đi được."

"Còn Dương Chích nữa, anh ta đúng là một thằng ngu."

Trần Mặc kéo cà vạt, cậu đứng trên đường, chiếc sơ mi bị cậu làm cho nhăn nhúm làm lộ ra cần cổ đỏ bừng và xương quai xanh, vừa nhắc tới tên Dương Chích thì giận lắm: "20% kia là của ông nội đó, để tôi coi thử anh ta thắng tôi kiểu gì."

Xả giận xong, sức lực của cậu cũng gần như mất hết.

Xuống xe ở bên đường cậu đứng còn không vững, hai tay phải treo trên cổ hắn mới ổn định được người mình.

Sau bấy nhiêu đó năm, Tịch Tư Yến mới liên lạc lại với bạn học cũ của hắn, Lão Cẩu. Lão Cẩu nhận cuộc gọi tới mà ngạc nhiên đến mức suýt rớt cả cằm, nhưng vừa nghe thấy bảo Trần Mặc uống say rồi, cậu ta lập tức nói sẽ qua ngay, còn dặn dò thêm: "Lớp trưởng, nói sao ta... Trần Mặc uống say vào hơi khác thường ngày một tí, cậu bỏ qua cho cậu ấy nhé. Với lại cậu ta bị dạ dày nặng lắm, giờ tôi mang thuốc qua cho cậu ấy, từ đây tới đó phiền cậu để ý cậu ta chút nhé."

Tịch Tư Yến nói ừ.

Hắn cũng không rõ Lão Cẩu nghe hắn nói vậy liệu có nghĩ rằng hắn thờ ơ quá hay không.

Nhưng hắn sợ nếu nói nhiều hơn, hắn sẽ không thể kiềm chế được một vài cảm xúc, mà tình cảm của hắn cũng sẽ bị người khác biết được.

Trần Mặc hẳn là bị tái phát bệnh đau bao tử rồi.

Cậu vội buông hắn ra ngồi xổm ở bên đường.

Tịch Tư Yến ngồi xổm xuống cùng cùng, nhìn cậu cúi đầu xuống mà chẳng nói năng gì.

"Trần Mặc." Tịch Tư Yến gọi tên cậu.

Trần Mặc không lên tiếng trả lời hắn, cũng chẳng ngẩng đầu lên.

Tịch Tư Yến lại gọi tên cậu một lần nữa, "Trần Mặc à."

Bây giờ cậu mới ngẩng đầu lên, hắn có thể thấy vẻ cố kìm nén vì cơn đau trong mắt cậu, đôi mắt cậu đỏ lên vì rượu, rồi cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.

Tịch Tư Yến đưa tay sang, đặt trên bụng của cậu, cố gắng muốn làm cho cậu đỡ hơn một chút.

Cậu cũng mặc cho hành động của hắn mà không hề phản kháng.

Nhìn thấy đỉnh đầu của cậu, Tịch Tư Yến bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi đâu có làm khó hạng mục của cậu, cái này cậu đã biết rồi đúng không?"

"Ờ, biết rồi." Cậu gật đầu.

Tịch Tư Yến còn nói thêm: "Dương Thư Lạc không phải tình nhân của tôi, cậu ta căn bản còn chẳng dám gọi A Yến trước mặt tôi, cậu ta không dám đâu."

Trần Mặc: "Ồ."

Tịch Tư Yến: "Vậy nên, cậu có thể đừng có thành kiến với tôi nữa được không?"

Trần Mặc hơi nhíu mày: "Mà anh là ai?"

Tịch Tư Yến kiềm lại cái tay đang muốn xoa trán của mình, hắn biết nói chuyện này với một người đang say chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhưng hắn vẫn không thể nhịn được.

Những thứ đã bị kìm nén quá lâu, một khi phải đối mặt, được tiếp xúc rồi hắn mới phát hiện ra rằng, thời gian cũng chẳng thể xóa đi những rung động và tình cảm trong lòng, mà ngược lại nó còn đâm chồi nảy mầm rồi lớn lên, trở thành một cây đại thụ vững chãi.

Tịch Tư Yến đưa tay chạm vào tóc Trần Mặc, có vẻ là còn cứng hơn so với tưởng tượng của hắn thời niên thiếu, mái tóc đâm vào tay còn truyền đến một xúc cảm hơi ngứa ngáy.

Tịch Tư Yến: "Cậu nhất định cứ phải để mình vất vả đến thế sao?"

Nghe được lời này, Trần Mặc hơi nâng mắt lên, nhìn hắn rồi nói: "Nhưng nếu không vất vả đến thế thì tôi sẽ chẳng còn gì cả. Mà cũng chẳng đúng, phải nói là từ đầu đến cuối, tôi cũng vẫn là hai bàn tay trắng cơ mà."

Trong nháy mắt, Tịch Tư Yến cảm nhận được thế nào gọi là đau lòng đến mức không thể chịu nổi.

Hắn nâng người vừa mới thốt ra những lời này thẳng người dậy.

Mặc cho cậu mất đi ý thức vì say rượu rồi vùi đầu nằm yên vào vai hắn.

Khi đó, Tịch Tư Yến đã nghiêm túc nói rằng: "Sẽ không đâu."

Sẽ không còn chuyện hai bàn tay trắng nữa đâu.

Từ nay về sau, cuộc đời này bắt đầu lại một lần nữa, mọi việc rồi đều sẽ đến kịp thôi.