Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 82: Anh ấy muốn gì mà tôi không thể cho chứ




Chắc là đột nhiên UA bị phanh phui có dính líu đến một án kiện tài chính quốc tế nghiêm trọng, nên dù chỉ mới trong giai đoạn đầu của cuộc điều tra cũng đủ khiến cho bầu không khí buổi hội thảo ngày thứ hai sượng ngắt, mang theo một cảm giác áp lực nặng nề như sắp có giông bão kéo đến.

Bên Truyền Hưng không dám đưa ra bất kì phản ứng gì.

Điều này cũng dẫn đến những công ty nhỏ ngay từ đầu đã chọn Truyền Hưng theo đó mà như rắn mất đầu.

Cũng chính vào lúc này, Tân Duệ bỗng nhiên gửi lời mời hợp tác theo hình thức không mua đứt với một mức giá còn thỏa đáng hơn của Truyền Hưng. Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, bọn họ đã nhanh chóng thành công giành được sự lựa chọn của hơn một nửa những công ty mà ban đầu Truyền Hưng thâu tóm.

Ra tay nhanh, gọn, và chuẩn xác.

Hơn nữa còn lại cạnh tranh trước mặt chẳng hề kiêng nể gì.

Khiến cho toàn bộ những người tham dự hội nghị lần này đều phải có một cái nhìn mới về cái tên Trần Mặc.

Cậu trai trẻ tuổi ngồi ở bàn cuối cùng kia, tuy sẽ không bao giờ là người nói nhiều nhất, nhưng lại luôn là người nói thẳng nhất, chuẩn nhất. Nếu bị chạm tới giới hạn cuối cùng, chắc chắn cậu ta sẽ không nhường dù là nửa bước.

"Sư phụ ơi." Viên Hạo ôm theo một chồng tài liệu đi theo sau lưng cậu, cả ngày trời bận tới mức bị quay như chong chóng nên không khỏi có chút mệt mỏi. Dù vậy, sau khi thu dọn đồ đạc trở về khách sạn, cậu nhóc vẫn không quên nhỏ giọng nói với Trần Mặc: "Tối nay có còn cần để cửa không ạ? Thẻ phòng hồi sáng em vẫn còn giữ chứ chưa trả về, em gửi sư phụ nhé."

Trần Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua tấm thẻ phòng được đưa tới trước mặt.

So sánh với quầng mất đã hơi thâm đen của Viên Hạo, một người mất ngủ nhiều năm như cậu đã xem làm việc cường độ cao như thói quen từ lâu nên ngoại trừ sắc mặt có hơi tái, còn lại vẫn rất bình thường, cậu nói: "Không cần."

Cậu cũng chẳng tra hỏi học trò nhà mình làm sao mà phát hiện được, mà chỉ nói rằng: "UA vừa có biến, có rất nhiều việc cần hắn phải giám sát kĩ nên sẽ không tới đâu."

Tuy cậu cũng chỉ đoán rồi nói thế.

Hai phút sau, điện thoại Trần Mặc nhận được tin nhắn từ Tịch Tư Yến.

Quả nhiên.

XSY: Tối nay anh có vài việc nên không đến được, nhớ đi ngủ sớm, đừng thức khuya quá.

Còn cả câu thứ hai nữa.

XYS: Lúc ở Hoa Kinh anh có tìm người điều phối thuốc mới cho em, lát nữa sẽ có người gửi qua để em uống thử, nếu thấy cơ thể có gì không khỏe thì gọi điện cho anh ngay.

Trần Mặc cảm thấy Tịch Tư Yến ít nhiều gì cũng có chút chuyện bé xé ra to.

Dù gì cậu cũng có thể tự liệu được sức mình với cơn sốt nhẹ này, đây không phải vấn đề lớn, nếu có thể thư thái thả lỏng và nghỉ ngơi một thời gian ngắn hẳn sẽ khỏi ngay thôi. Chỉ là do hoàn cảnh không cho phép, mà Tịch Tư Yến cũng hiểu cậu rất rõ, hắn cũng chẳng bắt cậu phải lui về không được tham gia vào nữa.

Sự ăn ý ngầm hiểu này, đôi lúc làm Trần Mặc cảm thấy vô cùng yên tâm.

Cậu hiểu rằng bản thân sẽ không bao giờ có thể gặp được người thứ hai hiểu rõ cậu như hắn.

Dù cho bọn họ vẫn còn những chuyện chưa nói cho người kia nghe, nhưng điều đó vẫn không hề ảnh hưởng đến những cảm xúc chân thật trong lòng họ.

Trần Mặc nhắn lại rằng đã biết, sau đó nhanh chóng tiếp tục chuyện của mình.

Hội thảo ngày thứ ba.

Trần Mặc có một buổi diễn thuyết, nội dung là ứng dụng của AI ở lĩnh vực y tế.

So với sự lép vế toàn diện ở ngày thứ nhất, chỉ trong thời gian ngắn, Tân Duệ đã có thể thay đổi tình thế và áp đảo Truyền Hưng. Khi cậu đứng trên sân khấu trước mọi người trong hội nghị và tự tin đĩnh đạc nhìn thẳng vào camera diễn thuyết, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều phải đổ dồn về phía cậu.

Trong đó có cả Tịch Tư Yến đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên.

Đôi lúc ánh mắt họ giao nhau giữa nghìn người, rồi sau đó lại vội rời đi.

Trần Mặc nói rằng: "Nhân duyên giữa tôi và trí tuệ nhân tạo cũng chỉ mới bắt đầu chưa quá lâu. Ấn tượng lớn nhất của tôi là khi còn thời niên thiếu, từng có một người cùng tôi về thăm quê cũ, nơi đó gần như tách biệt với mọi sự phát triển của công nghệ nên vì để tôn trọng với người lớn, người ấy cũng lấy nước giếng đi tắm giống như tôi, và không bất ngờ, kết quả sau đó là bị cảm... Nhưng với bác sĩ ở đấy, đến việc truyền nước biển cũng đã là khó khăn rồi..."

Trần Mặc nhớ tới bờ ruộng ở thôn Du Hòe.

Nhớ tới cái chiếu mát trong căn nhà nhỏ.

Nhớ tới đám thanh thiếu niên du côn mà bọn họ gặp trên đường, và cả khói bếp ở tiệm ăn sáng ở trên thị trấn.

Dù rằng mùa hè năm ấy là lúc bọn họ bắt đầu chia xa.

Nhưng những năm nay, mỗi khi nhớ về những nơi cũ ở thôn Du Hòe, trong số những hình ảnh và ký ức đã khắc sâu vào tâm trí cậu, hầu như đều xuất hiện hình bóng Tịch Tư Yến.

Cậu rất hiếm khi cố gắng hồi tưởng điều gì đó, nhưng một khi nghĩ đến, cậu đều mô tả lại hình dáng người thiếu niên đó trong hồi ức của mình.

Hắn có sống mũi cao cao, đôi mắt sâu thẳm, và những ngón tay thon dài.

Tất cả những chi tiết ấy, cuối cùng hợp lại thành người đàn ông đang ngồi dưới khán đài kia.

Tây trang phẳng phiu, đôi chân dài gác lên nhau, đôi mắt nhìn như không một gợn sóng lại đang hàm chứa một ý cười nho nhỏ không dễ phát hiện.

Hiển nhiên hắn cũng nhớ, nhớ hết tất cả những hình ảnh về năm đó mà Trần Mặc miêu tả.

Trần Mặc có thể nghe thấy nhịp tim của mình, nếu so với vô số những lần thuyết giảng của trước kia, tâm trạng của cậu có lẽ đã có gì đó khác đi. Mọi thứ bắt đầu từ một việc rằng, đã có người lưu giữ lại quá khứ phóng khoáng của cậu, và cũng sẽ cùng cậu kỳ vọng về tương lai sắp đến.

Vào buổi chiều mà hội thảo kết thúc.

Máy bay sẽ đi thẳng tới thành phố Tuy.

Nhưng không ngờ chuyến bay bị hoãn lại, từ 4 giờ xuống 6 giờ, cuối cùng hãng hàng không đó lại thông báo không thể cất cánh rồi sắp xếp cho bọn họ một chuyến bay khác lúc 7 giờ rưỡi.

Vốn Lão K còn vội để về nhanh, vì anh ta và Tô Thiển Nhiên vẫn còn phải tham gia một cuộc họp.

Giờ tức điên cả người.

"Đi ăn trước đã." Trần Mặc hiểu rõ tính nóng nảy của Lão K trong lòng bàn tay, mấy người bên bộ phận tiêu thụ thì không được như thế, ai nấy bị dọa cho chẳng dám nói gì, đến cả Viên Hạo cũng câm như hến, để cậu dẫn đi tìm nhà hàng trong sân bay.

Sau khi Lão K hùng hổ đi theo sau, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, bầu không khí cũng trở về bình thường.

Mười phút sau, họ tìm được một nhà hàng buffet.

Kết quả là vừa bước vào, Lão K bỗng nhiên lùi lại.

"Làm gì đấy?" Trần Mặc đi phía sau anh ta, bị đụng phải thì chẳng hiểu gì.

Lão K nắm lấy cánh tay cậu, bảo rằng: "Đổi chỗ khác đi, đúng là xui xẻo, đám Truyền Hưng đang trong đấy."

Trần Mặc nghiêng đầu nhìn thoáng vào trong, đúng lúc đối mặt với Nhậm Hiền Sâm vừa quay đầu lại. Mất đi một chỗ dựa vững chắc như UA, gã ta đã không còn tâm trạng ra vẻ ta đây nữa, đôi mắt gã lạnh băng như thể rắn độc, hung tợn trợn mắt nhìn về phía Trần Mặc.

Trần Mặc mặt không đổi sắc nhìn thẳng lại mắt gã.

Cho đến khi người đối diện gã nói một câu gì đó rồi dời mắt đi, Trần Mặc mới thu hồi tầm nhìn rồi đồng ý đổi nhà hàng.

Đi thêm vài chục mét thì tìm được một nhà hàng món Trung khác.

Đám người bọn họ cũng theo đó đi tới, sắp đi tới cửa, Lão K bên cạnh lẩm bẩm một câu: "Ngày gì thế này, sao cả một cái sân bay to thế này mà đi đâu cũng gặp người quen được vậy."

Bây giờ Trần Mặc mới nhìn thấy đoàn người của Tịch Tư Yến.

Ngoại trừ Hàn Kiền, bên kia còn có năm người khác, có thể là do trong đoàn có người nước ngoài nên bọn họ mới cố ý chọn nhà hàng Trung Quốc.

"Chào giám đốc Tịch." Tính xã giao trong người Lão K lại trỗi dậy, anh ta nở nụ cười rồi đi về trước: "Trùng hợp quá, rất vui được gặp mọi người."

"Rất hân hạnh." Tịch Tư Yến bắt lấy cánh tay đưa ra của Lão K, đồng thời nhìn thoáng sang Trần Mặc.

Hai bên gặp nhau, nói chuyện một lúc mới biết được cả hai đều bay chuyến 7 giờ rưỡi, do vậy cũng tiện đường ăn chung với nhau.

Trên bàn dài của nhà hàng.

Trần Mặc ngồi đối diện Tịch Tư Yến.

Cả hai đều chẳng nói lời nào.

Do Hàn Kiền cũng là chiến thần xã giao, anh ta và Lão K trò chuyện rất ăn ý, những người khác cũng được kéo vào câu chuyện, không khí trên bàn ăn cũng chẳng có vẻ gì quá tiêu điều.

Ngược lại càng làm hai người bọn họ trở nên nổi bật hơn.

Trần Mặc ăn rất ít, thỉnh thoảng cậu đáp lời người khác vài ba câu, đa số thời gian đều là đang tựa người vào lưng ghế nghe người khác nói chuyện. Cậu bắt chéo hai chân, do nghiêng người trong lúc vô ý nên đầu mũi chân bỗng sượt qua đầu gối người đối diện.

Trần Mặc sửng sốt.

Mà Tịch Tư Yến đang nói tiếng Anh cùng người nước ngoài bên cạnh cũng dừng lại, quay đầu nhìn cậu một cái.

Trần Mặc nhướng mày.

Thật ra cũng chỉ là một đoạn nhạc dạo nho nhỏ mà thôi.

Nhưng có lẽ do cậu bị ánh nhìn bình tĩnh kia làm cho hơi ngứa ngáy trong lòng, thấy hắn quay lại tiếp tục trò chuyện cùng người kia, chân dài lại ngoắc về phía trước. Đoán thấy đã đụng trúng chân Tịch Tư Yến, thấy hắn khựng lại một cái, Trần Mặc lặng lẽ nhếch khóe môi. Cậu nghịch ngợm quấy rầy hắn, mũi chân cố ý men theo nâng lên phía trên, từ đầu gối, rồi lại đi lên đến bắp đùi, động tác rất nhẹ nhàng, cọ xát hắn như có như không vậy.

Cho đến khi cậu được được một tấc lại đòi một thước tiếp tục di chân lên cao, mắt cá chân cậu bỗng bị ai đó giữ lại, đồng thời còn bị nhéo vài cái xem như là cảnh cáo.

Trần Mặc thấy đủ thì thôi, cậu thu chân lại, làm như không có việc gì rồi gắp một miếng khoai tây cho vào miệng.

Lúc này Tịch Tư Yến mới trò chuyện xong với người bên cạnh.

Quay đầu nhìn thoáng qua đĩa ăn trước mặt Trần Mặc, lông mày có hơi nhăn lại.

Sau đó liền gọi phục vụ tới, dặn dò hai ba câu gì đó.

Ban đầu chẳng ai chú ý, nhưng đến lúc ra ngoài tính tiền, người phục vụ đưa cho Tịch Tư Yến một túi đồ ăn mang về.

Hàn Kiền kinh ngạc: "Cậu ăn chưa no à?"

Tịch Tư Yến cũng chẳng trả lời anh ta.

Và cũng chẳng ai hỏi lại nữa.

Kết quả là khi gần đến lúc lên máy bay, ở phòng chờ dành cho VIP, ai có mắt cũng sẽ nhận ra túi đồ ăn mang về vừa nãy không hiểu sao lại đang ở chỗ của Trần Mặc.

Trần Mặc cầm chén, ngồi húp cháo miếng được miếng không.

Tịch Tư Yến đứng ngay cạnh cậu, hắn vẫn đang nói chuyện với người khác, chỉ là mỗi khi Trần Mặc ngừng ăn thì sẽ cúi xuống nhìn cậu một cái, cau mày trông như thể một người giám thị nghiêm khắc vậy.

Nhân lúc xem đồng hồ, hắn gõ gõ vài cái vào tay ghế của Trần Mặc: "Vẫn còn 10 phút nữa, em ăn thêm đi."

"Em vừa mới ăn rồi đó." Trần Mặc nói giọng trần thuật.

Tịch Tư Yến: "Ừm, nửa tiếng, một bát súp nấm nhỏ, vài miếng rau xanh, còn cả miếng khoai tây ban nãy em vốn dĩ không định ăn, còn gì nữa không?"

Hàn Kiền đứng gần hai người nhất khóe miệng thấy hơi run.

Lần đầu tiên anh ta nhìn Tịch Tư Yến như thể nhìn một tên biến thái vậy, hơn nữa cũng thấy hơi đồng cảm mà nhìn lướt qua Trần Mặc.

Mặc dù anh ta đã biết về chuyện giữa hai người, cũng hiểu rõ dục vọng khống chế của Tịch Tư Yến lớn thế nào, nhưng trên đời ai lại quản người nhiều như thế bao giờ. Mà Trần Mặc cũng chẳng phải là một chú hoàng yến, trong suy nghĩ của Hàn Kiền, thân phận của cậu là cổ đông lớn nhất Tân Duệ, mấy năm nay người có thể làm cho Nhậm Hiền Sâm không thể ngóc đầu lên nổi chính là cậu, người như vậy liệu có thể hiền lành được không?

Quản người chặt như vậy, đừng nói đến chuyện cậu ta có chạy hay không, hai người ở chung hẳn ít nhất cũng phải sứt đầu mẻ trán.

Nhưng rất nhanh sau đó, Hàn Kiền phát hiện ra phán đoán của mình không hẳn đều là đúng.

Bởi vì cách mà vị giám đốc Trần này chống đối Tịch Tư Yến cũng có hơi kì lạ.

Thứ nhất là cậu không hề trở mặt, hai là cũng không hề ném chén đi, mà ngược lại dưới ánh nhìn chằm chằm của Tịch Tư Yến, cậu còn thong thả ăn hết bát cháo dinh dưỡng đó.

Tịch Tư Yến nhận lấy chén rồi đi vứt túi đồ ăn rất tự nhiên.

Trần Mặc cầm giấy lên lau tay, cậu vô tình nhìn sang, mắt cười cong cong, trông vừa hiểu chuyện vừa khiêm tốn: "Trợ lý Hàn có gì muốn hỏi tôi sao?"

Hàn Kiền tì tay lên tay ghế, lại gần cậu rồi thấp giọng nói: "Tôi tò mò thôi nhé, làm sao mà chịu nổi cậu ta vậy? Dù sao cậu ta..." Hàn Kiền cân nhắc tìm từ: "yêu đương mà cũng có thể làm tới mức đấy, đúng là có hơi ngoài sức tưởng tượng của tôi."

Hàn Kiền nói xong, anh ta phát hiện Trần Mặc đang ngồi tựa vào ghế nở một nụ cười.

Nó khác với khi ấy Hàn Kiền nhìn thấy cậu ở trạm xe, cũng không giống với như trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà hắn tiếp xúc với cậu.

Trần Mặc trước mặt nhẹ nhàng cụp mắt, khóe miệng hơi nhếch lên đôi chút.

Cậu khe khẽ nói: "Làm sao trợ lý Hàn biết là tôi đang nhịn? Nếu tôi đã quyết tâm muốn quay lại, vậy thì anh ấy muốn gì mà tôi không thể cho chứ."

Hàn Kiền đột nhiên phát hiện, trong mối quan hệ này, Trần Mặc mới là người luôn dung túng cho người kia.

Là tự cậu cho phép người kia được bước vào thế giới của cậu, mặc cho hắn toàn quyền được ràng buộc cậu.

Nhìn cái người vừa cười nói rằng cậu chẳng có gì mà không thể cho hắn, Hàn Kiền bỗng thấy rùng mình, yên lặng quay về chỗ cũ.

Vì anh ta cũng chưa quên rằng.

Ngày đó sau khi đưa tiễn bạn trai của người kia, dù anh ta có cố gắng bắt chuyện cách mấy cũng chẳng nhận được câu trả lời nào, hiển nhiên, "đơn thuần" cũng chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.