Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 72: Vừa nhói vừa đau, khiến cậu cau mày




Buổi lễ cưới rất hoàn hảo. Cho đến khi hoàn thành toàn bộ nghi thức và kết thúc tiệc cưới, Trần Mặc vẫn nghĩ rằng hôm nay chỉ là một ngày bình thường. Cậu tham dự với tư cách khách mời không có quan hệ gì với nhà họ Dương, lúc ra về cũng chỉ đơn giản là chúc mừng gia chủ của tiệc cưới hôm nay mà thôi.

Nhưng khi khách mời dần dần rời đi, Trần Mặc vẫn chưa thấy Tịch Tư Yến đâu cả. Lúc cậu đang chuẩn bị rời đi cùng đồng nghiệp, đột nhiên có người chạy đến bên tai cậu, khẽ nói: "Ông lão bên kia xảy ra chuyện rồi."

Ban đầu, Trần Mặc nghĩ xảy ra chuyện là do ai đó trong nhà họ Dương lại làm ông lão bực mình.

Nhưng khi cậu theo người kia đi qua thì chứng kiến cảnh tượng ông lão bị ngã từ trên cầu thang xuống, đang được đưa đi cấp cứu.

Trần Mặc bần thần nhìn chằm chằm, chỉ thấy khuôn mặt xám xịt của ông lão và máu từ sau đầu thấm đỏ mái tóc trắng. Cậu sững sờ tại chỗ, cảm thấy quá mức viễn vông. Rõ ràng là sáng nay ông lão còn nói với cậu rằng phải tìm ai đó để sống một cuộc sống tử tế nữa.

Hiện trường xảy ra tai nạn rất hỗn loạn.

Trần Mặc đứng ở ngoài rìa, mãi không tiến lại gần.

Khi vừa ra khỏi khách sạn, cậu ngay lập tức nhìn thấy Dương Thư Lạc dẫn theo một nhóm người đang đứng bên lề đường.

Dương Thư Lạc như đang đặc biệt đợi cậu, cậu ta bước thẳng đến trước mặt Trần Mặc, chắn đường cậu và mỉm cười: "Khi tôi còn ở trong nước thì anh đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình rồi. Nghe nói mấy năm nay cũng chẳng liên lạc gì. Trần Mặc, trong tình huống này, anh không cần phải đi đâu."

"Tránh ra." Trần Mặc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt với quầng thâm dưới mắt của Dương Thư Lạc lúc cậu ta tiến lại gần.

Dương Thư Lạc vẫn giữ tư thế đó: "Lâu rồi không gặp, anh vẫn là cái dáng vẻ này. Trông cứ như cả thế giới nợ anh vậy."

Trần Mặc lạnh lùng: "Tôi nói lần thứ hai, tránh ra."

"Nếu tôi không tránh thì anh có thể làm gì tôi?" Dương Thư Lạc cười khẩy.

Hai người giống như vệ sĩ đứng sau Dương Thư Lạc đột nhiên bước tới, nhưng họ chưa kịp chạm vào góc áo của Trần Mặc thì cậu đã bị một người khác kéo lại, thậm chí còn bị kéo lùi về phía sau một chút.

Tịch Tư Yến đứng bên cạnh cậu, lạnh lùng nhìn Dương Thư Lạc.

"Lunar đã hứa hẹn với cậu những lợi ích gì?"

"Quả nhiên Yến ca rất thông thạo tin tức mà." Dương Thư Lạc chăm chú nhìn vào khuôn mặt của Tịch Tư Yến, biểu cảm trên mặt phức tạp và méo mó. Cậu ta nhìn Trần Mặc rồi lại quay về phía Tịch Tư Yến, nét mặt trở lại bình thường: "Nhưng đừng hiểu lầm, lần này tớ về nước chỉ để tham dự đám cưới của anh cả thôi, còn Lunar không cần phải hứa cho tớ điều gì đâu. Bây giờ ông ấy là vị hôn phu của tớ."

Câu nói này làm cả Trần Mặc cũng cau mày.

"Chỉ là tớ hơi bất ngờ." Dương Thư Lạc tiếp tục nói với Tịch Tư Yến: "Cậu phát triển ở nước ngoài tốt như vậy, lúc về nước rồi vẫn còn lộn xộn với Trần Mặc."

Trần Mặc không muốn nghe cậu ta nói thêm lời vô ích nào nữa.

Cậu bước qua cậu ta định đi tiếp.

"Trần Mặc." Dương Thư Lạc gọi cậu lại, cười hỏi: "Anh không muốn biết tại sao ông lão lại ngã từ trên lầu xuống sao? Ông ấy 24 giờ trong ngày đều có người chăm sóc mà, à, người đó hình như là do cậu thuê phải không?"

Trần Mặc đột ngột quay người, nắm lấy cổ áo của Dương Thư Lạc, ánh mắt lạnh như băng: "Là cậu."

"Thật ra không phải tôi đâu." Dương Thư Lạc mỉm cười tự tin, không hề phản kháng: "Tôi chỉ nói với ông ấy rằng tôi có cách thông qua kênh của Lunar để lấy được 20% cổ phần trong tay ông ấy thôi. Ngày đó họ thấy tôi không còn giá trị gì thì ném tôi ra nước ngoài. Lúc tôi ở nước ngoài, họ từ chối không cứu giúp tôi. Vậy nên bây giờ tôi phải tự trở về để lấy lại thôi. Ai ngờ ông lão tức giận đến mức nói rằng thà hiến tặng cổ phần đi còn hơn là để lại cho tôi, rồi tự ông ấy... ầm! Anh nói xem ông lão lớn tuổi như vậy, liệu ông ấy có qua khỏi không ta?"

Trần Mặc siết chặt cổ áo cậu ta, phát ra tiếng rắc rắc đáng sợ.

Trong lòng cậu như có sóng lớn cuộn trào.

Tình huống hiện tại là điều Trần Mặc không thể chấp nhận được nhất.

Tuy rằng kiếp trước ông lão ra đi sớm hơn nhưng ông không phải chịu nhiều đau đớn như vậy, và cũng không biết rằng cổ phần của nhà họ Dương rơi vào tay người mà ông không muốn trao cho.

Dù đến cuối cùng Dương Chích đã chuyển nhượng cổ phần cho Dương Thư Lạc, thì ít nhất cũng không phải trong hoàn cảnh như hôm nay.

Trần Mặc thà rằng việc sở hữu cổ phần là kết quả của sự cạnh tranh thương mại minh bạch giữa cậu và Dương Chích, chứ không phải trở thành lưỡi dao mà Dương Thư Lạc vung về phía ông lão như hôm nay.

Trần Mặc kéo sát Dương Thư Lạc lại gần, gằn từng chữ một: "Cậu nên cầu nguyện rằng ông nội tôi bình an vô sự đi."

"Anh là cái thứ con hoang lạc đường, đừng có mà giả bộ tình cảm ông cháu sâu đậm, anh... á!"

Tịch Tư Yến bất ngờ siết chặt tay Dương Thư Lạc, ngay lúc cậu ta biểu lộ vẻ đau đớn, người của Tịch Tư Yến cũng nhanh chóng khống chế đám người mà Dương Thư Lạc dẫn đến.

Tịch Tư Yến quay sang Trần Mặc: "Đi bệnh viện trước đi, đi xe của tôi, ở đây để tôi lo."

"Cảm ơn." Trần Mặc nhận chìa khóa xe từ tay hắn, cũng không nói thêm lời nào.

Sau khi biết Dương Thư Lạc có mối quan hệ không rõ ràng với Lunar của UA, Trần Mặc hiểu rằng việc này để Tịch Tư Yến ra mặt giải quyết thì hợp lý hơn.

Cậu cầm chìa khóa xe đi về phía lề đường.

Cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng của Dương Thư Lạc từ phía sau. Giọng cậu ta không hề tỏ vẻ đáng thương khi bị Tịch Tư Yến khống chế, dường như đã mất đi vẻ tinh ranh thường ngày mà thay vào đó là chút thần kinh bất ổn.

Cậu ta nói: "A Yến, tớ gửi cho cậu bao nhiêu email từ nước ngoài mà cậu không trả lời, có phải cậu vẫn cho rằng tất cả là lỗi của tớ không? Tớ theo Lunar là bất đắc dĩ, ông ta già như vậy rồi, còn cậu thì..."

Trần Mặc không biết Tịch Tư Yến cảm thấy thế nào.

Nhưng trong lòng cậu càng thêm khó chịu vì những lời nói này. Nếu có thể, cậu rất muốn quay lại tách Dương Thư Lạc ra khỏi chỗ đó rồi ném cậu ta đi thật xa.

Tại phòng cấp cứu bệnh viện trung tâm thành phố Tuy.

Trời đã vào buổi chiều.

Hành lang bên ngoài phòng cấp cứu chật kín người.

Trần Mặc dựa vào tường đứng nhìn, trong khi bốn người con của ông lão, bao gồm cả cha ruột của cậu - Dương Khải An, không hề lo lắng về sự an nguy của ông lão mà chỉ lo đùn đẩy trách nhiệm và tranh cãi về quyền sở hữu cổ phần trong tay ông.

Cuộc tranh luận từ nhỏ dần trở nên gay gắt, giọng nói càng ngày càng lớn.

"Đủ rồi!" Cuối cùng, người đứng ra là Dương Chích.

Đôi mắt hắn đầy tơ máu, giận dữ quát: "Bây giờ là lúc cãi nhau về những thứ này sao?!"

Dương Chích đã nắm quyền nhiều năm nên tích lũy được sự uy nghiêm, vì thế trong gia đình họ Dương, lời nói của hắn rất có trọng lượng.

Lúc này, dưới sự đồng hành của Tô Thiển Nhiên, hắn băng qua đám đông nhà họ Dương đến trước mặt Trần Mặc, giọng khàn khàn: "Tôi cũng vừa mới biết tại sao ông nội lại gặp chuyện, chuyện này sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu."

"Anh không cần phải báo cáo với tôi." Trần Mặc không biểu lộ cảm xúc, nói: "Anh có cách giải quyết của anh, tôi cũng có cách của tôi."

Dương Chích lau mặt một cái, trông có phần mệt mỏi.

Tô Thiển Nhiên đứng bên cạnh khẽ nhíu mày, đỡ lấy hắn.

Trần Mặc quan sát mặt mũi của Tô Thiển Nhiên, có thiện ý nhắc nhở cô: "Sau lưng Dương Thư Lạc là ông chủ UA - Lunar. Nếu chị không muốn trở tay không kịp thì tốt nhất nên chuẩn bị trước đi."

Dương Chích nhìn Trần Mặc thật lâu rồi mới nói: "Xin lỗi."

"Gì cơ?" Trần Mặc nhíu mày.

Tô Thiển Nhiên vỗ vai Dương Chích, ra hiệu cho hắn đi ngồi một lát. Cô ở lại đối diện với Trần Mặc, nói: "Em đừng nghĩ rằng anh ấy xin lỗi vì bộ dạng hiện tại của Dương Thư Lạc. Lời xin lỗi này có lẽ đã bị anh ấy đè nén trong lòng rất lâu rồi. Anh ấy vốn là người cứng đầu, ngay cả khi cãi nhau với chị, anh ấy còn chẳng biết cách xin lỗi nữa là. Trần Mặc, chị chỉ muốn nói rằng không một ai có thể là em trừ chính em nên sẽ không hiểu được những gì em đã trải qua. Việc em không tha thứ là hoàn toàn bình thường, em đừng nặng lòng."

"Thật sự không có mà." Trần Mặc khẽ nhếch miệng: "Nhưng nếu chị nói thêm nữa, có lẽ em sẽ cảm thấy có lỗi mất."

Tô Thiển Nhiên bật cười.

Cô đứng tựa vào bức tường bên cạnh cậu.

Sau bốn tiếng đồng hồ, cửa phòng cấp cứu cuối cùng cũng mở ra.

Ông lão đã lớn tuổi, ông bị xuất huyết não, cuộc phẫu thuật thành công nên tạm thời giữ được tính mạng. Nhưng khả năng ông tỉnh lại vẫn còn là một ẩn số.

Trần Mặc vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng tim lại như bị treo lơ lửng.

Ông cụ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt để theo dõi 24/24.

Người nhà cũng không thể vào thăm.

Đến 9 giờ tối, Trần Mặc kéo lê thân thể mệt mỏi rời khỏi bệnh viện.

Áp lực tinh thần kéo dài khiến cậu cảm thấy kiệt sức hơn cả việc tăng ca nhiều ngày liên tiếp. Cậu cởi áo khoác, cầm trong tay, bước ra khỏi cổng bệnh viện. Khi bước xuống những bậc thang dài bằng đá, cậu mới cảm nhận được đôi chân dần mất cảm giác và bắt đầu đau nhói.

Có lẽ là do lúc đưa ông lão đi cấp cứu đã va chạm vào đâu đó, hoặc do đứng quá lâu trong suốt mấy tiếng đồng hồ.

Cậu để mặc mình ngồi xuống trên những bậc thang đá.

Cửa bệnh viện vào buổi tối thỉnh thoảng vẫn có vài ba người ra vào. Không biết là ba phút hay mười phút đã trôi qua, Trần Mặc mới phát hiện ra có người bước xuống từ chiếc xe đỗ bên đường, nhưng cậu không đứng dậy ngay lập tức.

Tịch Tư Yến vẫn mặc bộ vest buổi sáng nay.

Hắn đóng cửa xe lại, bước từng bước lên bậc thang đá.

"Sao cậu lại ở đây?" Khi hắn tiến đến gần, Trần Mặc ngẩng đầu hỏi.

Tịch Tư Yến cúi người xuống trước mặt cậu, đáp: "Tới đón cậu, nếu không thì người nào đó tối nay chắc phải ngủ lại trên bậc thang này rồi."

Trần Mặc nhìn vào bóng lưng đang ngồi xổm trước mặt mình.

Bóng lưng ấy chồng lên ký ức khi xưa, lúc cậu suýt lăn xuống bậc thang sau trận đấu bóng năm nào, cũng chính người này ngồi xuống trước mặt cậu như thế.

Từ thiếu niên đến thanh niên.

Những người bên cạnh cậu lần lượt đến rồi đi, chỉ có người này, đi rồi lại quay về.

Trần Mặc không nói gì, đứng dậy và ngả người lên lưng hắn.

Tịch Tư Yến cõng cậu lên dễ dàng, bước đi vững chãi, không nhanh không chậm.

Gió đêm thổi vào cổ có chút lạnh, nhưng phần cơ thể áp sát nhau khiến Trần Mặc cảm thấy đủ ấm áp.

Tịch Tư Yến cõng cậu xuống bậc thang, nhưng không lên xe ngay mà chậm rãi đi dọc theo lề đường.

Tiểu Lâm lái xe từ từ theo sau.

Trần Mặc cũng không nói gì.

Gần bệnh viện là một trường cấp hai, vào buổi tối cuối tuần có khá nhiều học sinh ra ngoài tìm đồ ăn và đi dạo. Chúng bàn luận về công nghệ mới nhất và những chủ đề đang thịnh hành. Trong lúc vô tình, chúng bắt gặp một người đàn ông cao lớn đẹp trai đang cõng một thanh niên cũng đẹp không kém trên lưng. Chúng xì xầm với nhau vài câu rồi bật cười trêu chọc, không hề có ác ý.

"Tịch Tư Yến." Trần Mặc đặt tay này lên cổ tay kia, áo vest của cậu vẫn đang vắt trên ngực Tịch Tư Yến. Cậu thắc mắc: "Tôi vừa nghe thấy có người hỏi chúng ta có phải là một đôi không. Hồi trung học cậu cũng cõng tôi, sao lúc đó chẳng ai nói gì?"

Tịch Tư Yến: "Có chứ."

"Cậu nghe thấy à?" Trần Mặc tò mò.

Tịch Tư Yến khẽ ừ.

Trần Mặc nhớ lại thời gian chấn thương ở chân của cậu bị tái phát, quan hệ giữa hai người lúc đó cũng chưa hẳn là thân thiết lắm.

Cậu bật cười hỏi: "Lúc đó cậu có chửi thầm tôi không, nghĩ rằng cái thằng này suốt ngày tự đồn mình là đồng tính, làm hỏng danh tiếng của cậu?"

"Không. Tôi chỉ nghĩ, cái tên này trông cũng đâu có thấp mà sao lại nhẹ thế."

Trần Mặc cạn lời: "Chỉ vậy thôi?"

"Không thì sao nữa." Tịch Tư Yến siết cậu chặt hơn, nói: "Bây giờ cậu cũng nhẹ. Trần Mặc, khi vừa nhìn thấy cậu ngồi một mình trên bậc thang, cậu biết tôi nghĩ gì không?"

"Nghĩ gì?"

"Tôi lại hối hận rồi."

Tịch Tư Yến nói: "Dường như tôi luôn phải hối hận mỗi khi gặp cậu. Hối hận vì lúc đó đã rời đi, nghĩ rằng một mình cậu sẽ tự sống tốt thôi."

Trần Mặc thực sự đã sống rất tốt.

Không chỉ bản thân cậu nghĩ vậy, mà những người xung quanh cũng đều nghĩ như thế.

Tốt nghiệp trường danh tiếng, sự nghiệp thành công, có mục tiêu, có cuộc sống, và có cả tiền.

Nhưng chính câu nói của Tịch Tư Yến khiến trái tim Trần Mặc như bị bóp nghẹt, vừa nhói vừa đau, khiến cậu cau mày.

Cậu không chịu nổi bầu không khí này nữa.

Trần Mặc đổi chủ đề: "Chiều nay lúc tôi rời đi, cậu giải quyết thế nào?"

"Cần gì phải giải quyết nhiều." Giọng Tịch Tư Yến bình thản: "Tôi cho người bắt cậu ta lại và ném trước cửa khách sạn nơi Lunar ở."

Trần Mặc lại nhớ đến những lời mình nghe được trước khi rời đi vào chiều nay.

Ánh mắt cậu tối lại.

"A Yến." Cậu đột nhiên ghé sát vào tai hắn gọi một tiếng.

Tịch Tư Yến rõ ràng khựng lại, bước đi chậm hơn, nhưng giọng vẫn bình thường: "Sao tự nhiên lại gọi tôi như vậy?"

Trần Mặc dựa sát vào tai hắn, nói: "Người khác gọi thì được, còn tôi gọi không được à?"

Giọng điệu của cậu đầy vẻ khó chịu, như đang trả thù vậy.

Tịch Tư Yến né tránh, bất lực nói: "Gọi thì được, nhưng đừng dí sát vào tai tôi như vậy."