Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 7: Trọ ở trường đã là thiện chí lớn nhất của tôi rồi, Dương Chích




Mọi người đứng bên ngoài đều ớn lạnh trong lòng.

Không biết vì sao tuổi tác không kém nhau là mấy, dù gặp người thật hay nghe qua tin đồn, Trần Mặc trong trí tưởng tượng của bọn họ hoàn toàn không phải kiểu người chỉ cần một câu đã dọa cho người khác không dám tiến tới như vậy.

"Trần Mặc, rốt cuộc cậu làm cái gì vậy hả?" Dương Thư Lạc nắm lấy khung cửa, vì nắm quá chặt nên đầu ngón tay trắng nhợt đi.

Giọng điệu của cậu ta đã không che được sự run rẩy.

Là vô cùng tức giận, cũng cảm thấy mất mặt vô cùng.

Những ánh mắt đó cứ như vô số bàn tay đánh lên mặt mình.

Đúng lúc này.

"Ồn ào cái gì thế?" Phía sau vang lên một giọng nói.

Là Dương Chích.

Người anh cả của nhà họ Dương vốn không có mặt ở nhà lại đột nhiên xuất hiện, mọi người tản sang hai bên, ai cũng nhận ra có lẽ hắn đã về từ lâu rồi. Chỉ là Tịch Tư Yến đứng cạnh hắn, trông họ như đã quen biết từ lâu, cuộc trò chuyện bỗng bị sự ồn nào này cắt ngang.

Hai người chênh lệch hơn mười tuổi đứng cùng với nhau cũng không hề có cảm giác chênh lệch.

Một người nhíu chặt mày lại còn người kia thì làm như không liên quan, thái độ vẫn lạnh nhạt.

"Anh." Dương Thư Lạc khẽ gọi một tiếng.

Ánh mắt quét từ người Dương Chích sang người ở cạnh, nén xuống cảm giác oan ức, giải thích: "Bạn em muốn vào bể bơi chơi cùng nhưng người làm trong nhà không cho vào ạ."

Nguyên cả câu không có từ nào nhắc đến Trần Mặc, nhưng chỉ cần mở to mắt ra nhìn cũng biết được cái người không cho vào hồ bơi đó là ai.

Nhìn bộ dạng cố gắng nhịn nhục kia của Dương Thư Lạc, ngay cả hốc mắt cũng đỏ hoe cả lên, Dương Chích lập tức khó chịu nhìn sang Trần Mặc. Hắn định lên tiếng hỏi khi nào, nhưng vừa đưa mắt sang chỉ cảm thấy hình bóng người ở đó thật sự trong trẻo lạnh lùng.

Mắt chạm nhau, trong đó là sự vô tình, bình tĩnh như không có gì xảy ra.

Hắn không hề có chút cảm giác gì với người em trai cùng chung dòng máu này. Từ ngay ánh nhìn đầu tiên ở lúc thấy cậu ở nông thôn hắn đã biết bên trong cả hai người có một thứ rất gắn kết với nhau, nhưng mà em trai của hắn phải là một người thông minh như Dương Thư Lạc, hoành hành trong nhà không biết sợ nhưng ra ngoài phải nổi trội, có lễ nghĩa, có đạo đức.

Một chút thông minh của cậu ta có thể dùng để có được tranh giành tình yêu thương của cha mẹ, cũng có thể dùng chút đầu óc để thể hiện với anh trai của mình. Cậu ta có đủ tài năng, trở thành đứa con bé nhỏ chói lòa trong gia đình nhà họ Dương, trở nên thân mật đủ đầy.

Nhưng còn thông minh của cậu, tuyệt đối không dùng để tranh giành quyền lực, mà đó là ý đồ muốn chiếm đoạt quyền uy của cả gia tộc.

Trần Mặc thì không.

Đối với tất cả mọi người thì nó là sự thay đổi lớn, gió to sấm rền, nhưng với Dương Chích hắn có thể thấy rõ trong ánh mắt em trai mình là sự bàng hoàng, bối rối và phẫn nộ phức tạp.

Cho nên nhất định Trần Mặc sẽ không được đối xử ngang hàng như Dương Thư Lạc.

Nhưng rốt cuộc không biết là đã sai từ đâu, từ cái đêm thứ sáu hôm màTrần Mặc không quay về đó, có nhiều thứ đang dần dần thay đổi rồi lại mất đi, cuối cùng là tan biến.

Vốn dĩ hôm nay công ty đang rất bận, rất nhiều việc còn đang chờ người nối nghiệp nhà họ Dương trong tương lai là hắn để xử lý.

Nhưng vào giờ nghỉ trưa hắn vẫn muốn dành thời gian về nhà một chuyến.

Hỏi trợ lý chỉ nói hôm nay Tiểu Lạc có họp lớp, sợ một mình cậu ta không tiếp nỗi, nên khi trợ lý nói ra thì hắn cũng cảm thấy như vậy thật.

Nhưng không rõ tại sao, lúc bước vào cửa, hắn lại tìm kiếm một người khác trong vô thức.

Lúc nghe thấy tiếng động, hắn không để ý dưới vẻ mặt vui mừng đó là sự bất mãn, như thể cảm thấy nhẹ nhàng trong lòng hơn, đúng vậy, em trai hắn là người như thế, là kiểu người không gây ra những chuyện mất mặt, không phải là Trần Mặc cậu.

Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, lại khác hoàn toàn so với tưởng tượng của hắn.

Dương Chích vẫn giữ được quyền uy con cả nhà họ Dương, hắn cau mày lại, rõ ràng là không vui vẻ gì cho cam. Tiếc là chưa kịp lên tiếng dạy dỗ thì Kỳ Lật đứng cạnh Dương Thư Lạc đã nhảy đến.

Từ góc độ đứng của hắn có thể thấy rõ vẻ mỉa mai: "Trần Mặc, tính cậu ngang tàng quá. Hôm nay Thư Lạc mời rất nhiều bạn bè tới nhà, cậu đang đi quá xa rồi đấy. Bình thường muốn nhắm vào Thư Lạc tôi đã không nói tới, chỉ vì tính nó không mạnh mẽ như cậu, học hành nhiều hơn cậu, quen biết được nhiều bạn bè hơn cậu rồi cậu cứ vì vậy mà bắt nạt nó. Chuyện hôm nay bạn bè ai cũng nhìn thấy, anh cả ở đây, cậu đừng hòng làm gì thêm được nữa!"

Lúc Kỳ Lật đang thảo phạt cậu bằng lời lẽ hết sức chính nghĩa, đám người đứng bên ngoài nhìn thấy chuyện cậu đang làm qua khe hở nhỏ.

Cậu không coi ai ra gì tung áo choàng tắm ra trên ghế ra rồi choàng lên đầu vai.

Lắc tóc, còn dùng khăn lau qua vài lần.

Sau đó còn quay người đưa tay về phía bể bơi kéo một cậu trai đang há hốc miệng lên bờ.

Cậu không hề nói một câu nào.

Cảm giác đầy giễu cợt này đã lên tới đỉnh điểm.

Nam sinh tên Kỳ Lật vốn còn đang đắc ý trong lòng bắt đầu hạ giọng, đỏ mặt vì xúc động quá mức đến mức xấu hổ không thôi.

"Đi thôi." Trần Mặc ném sang Cẩu Ích Dương một chiếc khăn lông: "Lần sau thay nước rồi đến."

Thật sự Cẩu Ích Dương nể cậu tới mức muốn quỳ rạp xuống đất.

Cậu ta thì thầm vào tai cậu: "Vãi chưởng! Lần đầu tiên tôi trần truồng trước nhiều người như vậy luôn đó, tôi không còn sạch sẽ nữa rồi."

Trần Mặc nhìn chằm chằm cậu ta, liếc xuống dưới: "Trần truồng?"

"Cái này đừng có phạm pháp được không anh ơi!"

Trần Mặc bật cười thành tiếng, không nói gì nữa.

Dù hôm nay có ở lại hay không thì với cậu cũng không còn quan trọng, nhưng Cẩu Ích Dương thì có, vì cậu ấy đã vô tình bị cuốn theo.

Dẫn người về phía cửa, lúc chuẩn bị đi qua đám người, Kỳ Lật vừa cảm thấy mình bị sỉ nhục đột nhiên chĩa súng về phía lão Cẩu, nói: "Cẩu Ích Dương, mấy người cậu có ý gì?"

Cẩu Ích Dương sững sờ rồi cười phá lên.

"Kỳ Lật, đừng có làm xấu mặt lớp thực nghiệm nữa được không? Chẳng phải hôm nay có rất nhiều bạn bè đến đây hay sao, ai không biết còn tưởng lớp mình toàn người như cậu."

Kỳ Lật tức điên hét lên: "Tôi là người thế nào hả?"

"Lắm mồm, nhảy cẫng lên như con gà mái, nói chuyện dơ bẩn nghe không lọt lỗ tai, còn muốn kể thêm nữa không?"

Trần Mặc khoanh tay đứng một bên.

Trần Mặc chưa bao giờ hoài nghi khả năng chiến đấu của Cẩu Ích Dương, có mấy lần y tá bác sĩ cãi nhau chí chóe không khác gì cảnh gà bay chó sủa. 

Kỳ Lật thở hồng hộc, rõ ràng ý định ban đầu của hắn là muốn giúp Dương Thư Lạc, nhưng giờ khắc này lại như là kẻ cầm đầu. Hắn nhìn Dương Thư Lạc, cuối cùng chỉ nhận lại ánh mắt né tránh của cậu ta.

Hắn không thể để hôm nay cứ kết thúc như vậy, nếu không ngày mai sẽ không thể ở lại trường được nữa.

Cho nên hắn cười lạnh nói: "Cẩu Ích Dương, mặc dù mày họ Cẩu nhưng tao không biết là mày thành con chó biết cắn người của Trần Mặc rồi đấy... á!"

Người ngoài cuộc chỉ thấy một cái bóng vụt qua.

Đột nhiên nhìn thấy Trần Mặc tung chân trần đá vào xương bắp chân của Kỳ Lật, một tiếng thét đau đớn đinh tai nhức óc vang lên. Kỳ Lật kêu đau thảm thương, tóc bị Trần Mặc giật kéo lại đập rầm vào cánh cửa.

Kỳ Lật phát ra một tiếng kêu đau đớn lí nhí xong thì người trượt xuống tấm cửa.

Trần Mặc đứng vững, tốt tính nói: "Yên tâm, không chết đâu. Chẳng qua là tao thấy mày tới nhà người khác làm khách mà đến phép lịch sự tối thiểu cũng không có nên tốt bụng dạy mày thôi. Nhớ kỹ cái đau hôm nay, đừng để tao nghe lại lần nữa, không là tao cho 120 chở mày về nhà."

Trần Mặc nói xong, lạnh lùng liếc nhìn Dương Thư Lạc bên cạnh.

Nhìn thấy đối phương mở to mắt, có vẻ đã sợ thật sự. Trần Mặc lại xoay người đi về phía Dương Chích.

Mặt đối mặt với nhau.

Dương Chích nhớ lại cú ra tay dứt khoát vừa rồi của cậu, lời ra khỏi miệng trở thành: "Cậu ra tay quá thiếu suy nghĩ."

"Không mượn anh cả lo lắng."

Trên tay Trần Mặc còn cầm tờ khăn giấy vừa tiện rút được, vừa lau ngón tay như mới chạm vào thứ gì bẩn thỉu lắm.

Gân xanh trên trán Dương Chích nổi lên giật giật.

Người họ Trần nuôi Trần Mặc thành kẻ bạo ngược độc ác, quả thật không chịu một chút thua thiệt nào.

Hắn vừa định lên tiếng thì thấy người trước mặt liếc mắt sang một bên.

"Lớp trưởng."

Trần Mặc nhếch miệng, ý cười không đến được khóe mắt: "Chắc cậu không có hứng nghe chuyện dơ bẩn nhà người khác đâu nhỉ?"

Đây là lệnh đuổi người.

Mặt Dương Chích cứng đơ: "Trần Mặc..."

"Không sao." Tịch Tư Yến cắt ngang lời đối phương, mắt nhìn Trần Mặc, khóe miệng cũng mang một nụ cười, nói với vẻ rất chân thành: "Chuyện hôm nay không phải ở trường, tôi sẽ không báo cáo chuyện đánh nhau này lên cho giáo viên chủ nhiệm. Chỉ là Trần Mặc, nếu đối phương chủ động tìm tới trường, tôi nhất định phải nói ra sự thật mà mình đã thấy, cậu có ý kiến gì không?"

"Tất nhiên, đây là nhiệm vụ của lớp trưởng mà."

Tịch Tư Yến đưa tập hồ sơ cho Dương Chích, cười cười: "Anh, đưa cái này cho Thư Lạc, nói cậu ấy thứ hai đưa tới trường. Em có hẹn thi đấu với người khác nên sẽ đi trước."

"Thi cái gì?" Dương Chích giữ lại: "Ăn tối rồi đi."

Đối phương vẫn không trả lời, chỉ nói: "Để lần sau ạ."

Trần Mặc thấy hắn quay sang vẫy tay với mọi người, tìm vài người có hẹn rồi cùng ra ngoài.

Có nam sinh hỏi: "Anh Yến, trận này có thể vào thật ạ?"

"Ừm."

"Móa, hôm nay tôi nhất định phải giết thằng ranh con kia không còn mảnh giáp mới được!"

...

Âm thanh dần xa, Dương Thư Lạc chen qua đám người đuổi theo.

Dương Chích không nhìn nữa mà liếc sang xung quanh, vẻ mặt không vui, thấp giọng nói: "Cậu có biết việc làm ăn của nhà chúng ta với nhà họ Tịch quan trọng thế nào không? Bây giờ cậu ăn nói không khách sáo với cậu ta, lỡ đắc tội người ta thì khỏi cần tôi nói, hậu quả không phải là thứ cậu có thể gánh chịu được!"

Trần Mặc căn bản không có định nói chuyện với hắn.

Giọng điệu của Dương Chích bỗng dịu xuống, sau đó nói: "Cậu không biết cậu ta là ai, lần này bỏ qua."

Trần Mặc khẽ cười, sao cậu có thể không biết người này chứ?

Cậu còn biết, không khéo sau này các người còn trở thành người một nhà nữa kìa.

Đáng tiếc Trần Mặc không định tiếp tục chủ đề này.

Cậu đột nhiên nói: "Bắt đầu từ tuần sau, tôi sẽ trọ ở trường."

"Trọ ở trường?" Dương Chích cau mày: "Trọ ở trường có gì tốt đâu? Ngày nào tài xế cũng sẽ đưa cậu đến trường đúng giờ. Chẳng lẽ không tốt hơn điều kiện ở trường sao?"

Trần Mặc cười nửa miệng: "Trọ ở trường đã là thiện chí lớn nhất của tôi rồi, Dương Chích."

Thậm chí cậu còn không thèm gọi là anh cả.

Sắc mặt Dương Chích bắt đầu khó coi, Trần Mặc tiếp tục nói: "Nếu anh không muốn tôi làm ầm chuyện các người vì lợi ích và Dương Thư Lạc mà lừa gạt dư luận và chuyện nhà họ Trần đổi con trai cho mọi người biết thì tốt nhất là để tất cả đều được sống trong hòa bình đi. Tôi muốn yên bình một thời gian còn các người thì muốn xây dựng hình tượng gia đình hòa thuận. Ai cũng được lợi, phiền anh đánh tiếng với cha mẹ nhé."

Trần Mặc không thèm nhìn vẻ mặt của Dương Chích, cậu xoay người rời đi.

Sau chuyện vừa xảy ra, tất cả những người còn ở đây đều nhìn Trần Mặc với vẻ sợ hãi.

Kỳ Lật đã được đỡ đi.

Cẩu Ích Dương theo sau.

"Cậu với anh trai cậu vừa nói gì đó?" Cẩu Ích Dương hỏi.

Trần Mặc: "Nói chuyện trọ ở trường."

Cẩu Ích Dương kinh ngạc: "Cậu muốn trọ ở trường hả?"

"Ừm. Có gì không?"

"Trọ ở trường thì không có gì, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu một câu, dù trường chúng ta là một trường cấp ba trọng điểm nhưng điều kiện của ký túc xá thực sự chỉ ở mức trung bình, một phòng sáu người. Nếu cậu có thể chịu được việc sống với mùi tất thối và mùi mì tôm thì không sao."

Trần Mặc cười nói: "Cuộc sống như vậy đúng là không tốt chút nào."

Thật ra cậu biết Cẩu Ích Dương muốn nhắc nhở mình điều gì.

Cuộc sống tập thể trong ký túc xá có lẽ chưa phù hợp với hoàn cảnh hiện tại của cậu.

Trần Mặc không nói cho cậu ta biết, nếu cậu còn ở nhà họ Dương, cậu sợ chuyện như hôm nay sẽ tái diễn thêm vài lần nữa, cậu sẽ không nhịn được mà đốt nhà rồi vào tù để tiếp tục cuộc sống hưu nhàn của mình.

Khi Trần Mặc bước một chân lên cầu thang, cậu đột nhiên khựng lại.

"Dìu tôi." Trần Mặc nói.

Cẩu Nhất Dương hơi sửng sốt: "Cái gì?"

Trần Mặc đặt tay trái lên lan can cầu thang, nói: "Dìu tôi với."

Lúc này Câu Nhất Dương mới nhận ra chân phải cậu hơi lạ.

"Sao vậy?" Cậu ta nắm lấy cánh tay Trần Mặc, hỏi: "Cậu sao thế? Có phải là bị chuột rút không? Hay cậu đá người ta rồi làm bản thân bị thương luôn hả?"

Trần Mặc chậm rãi dùng sức, chịu đựng cơn đau nhức nhối.

"Phong thấp."

Lão Cẩu không nói nên lời, "... Dù cậu thấy quá xấu hổ do bị thương vì đạp người ta thì cũng đừng lấy cái cớ này chứ."