Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 62: Bọn họ thường miêu tả tôi là người ôn hòa, khiêm tốn




Vào buổi chiều, trong phòng thí nghiệm dữ liệu trí tuệ của Đại học Q không có nhiều người.

Một cô sinh viên năm nhất vừa nhập học đã bị giảng viên hướng dẫn mắng thậm tệ đến mức khóc nức nở do sai sót trong việc thực hiện dữ liệu thí nghiệm. Vì tâm trạng rối loạn, cô vội về phòng ký túc xá mà quên mất phải đóng cửa phòng thí nghiệm.

Cô vội vội vàng vàng quay lại.

Dữ liệu được lưu trữ trong phòng thí nghiệm chính là dữ liệu hợp tác giữa trường với một số công ty công nghệ bên ngoài. Nếu nó bị mất thì cô không dám tưởng tượng số phận của mình sẽ bi thảm đến mức nào nữa.

Chỉ mới nghĩ đến thôi đã mà chân cô run lẩy bẩy, mặt tái nhợt đi rồi.

Trên đường đi, cô nhận được cuộc gọi từ đàn anh.

Nhưng không phải để báo rằng cửa phòng thí nghiệm không khóa, mà là vì cô chưa nộp bài tập giáo sư giao đúng hạn.

Cô gái thở phào nhẹ nhõm nhưng đồng thời cũng cảm thấy áp lực của mọi việc đè nặng khiến tâm lý cô gần như sụp đổ.

Khi đến cửa phòng thí nghiệm, cô nhìn vào trong.

Lập tức nghĩ bụng, thôi tiêu rồi, bên trong có người.

Cô gái thấp thỏm không yên. Khi đẩy cửa vào, cô thoáng nhìn thấy một người đang đứng bên cửa sổ lật xem các mẫu dữ liệu. Đối phương quay lưng về phía cửa, nhưng cô có thể thấy rõ người đó rất cao, mái tóc đen, vóc dáng mảnh khảnh nhưng đầy khí chất trong chiếc áo khoác dài màu trắng.

"Chào... chào anh?" Cô gái rụt rè lên tiếng.

Vì người kia mặc áo blouse trắng nên cô không nghĩ anh ta là kẻ trộm dữ liệu.

Người bên trong liền quay đầu sang sau khi nghe thấy âm thanh cất lên.

Đẹp trai quá.

Cô gái lúc này chỉ có một suy nghĩ như vậy trong đầu.

Không phải là kiểu đẹp trai làm người khác choáng ngợp. Người đứng trong phòng thí nghiệm đeo một cặp kính bạc, ngón tay bấm vào bảng dữ liệu trắng như ngọc, trông anh ta rất thanh nhã và lạnh lùng.

Nhưng khi anh cất tiếng, giọng nói trầm ấm và bình thản khiến cảm giác băng giá tan đi đôi phần.

"Cửa không khóa nên tôi vào." Anh giải thích: "Tôi đến để lấy một vài tài liệu. Tôi đã báo với người phụ trách phòng thí nghiệm trước rồi, tôi sẽ đi ngay thôi."

Cô gái bước vào, vừa đánh giá vừa thầm nghĩ: "Anh cũng là sinh viên trường chúng em à?"

Anh ta nhìn cô một lúc rồi mỉm cười: "Em là sinh viên năm nhất à?"

"Vâng." Cô gật đầu, tim đập hơi nhanh: "Hôm nay em là người cuối cùng rời phòng và chịu trách nhiệm khóa cửa nhưng em lại quên mất."

Nhưng tất cả những lời trách móc hay sự lên mặt dạy dỗ của đàn anh mà cô dự đoán đều không xuất hiện.

Anh chỉ nhìn thấu mọi chuyện, tuỳ ý nói với giọng điệu bình thản: "Tôi không có thói quen mách lẻo đâu, yên tâm đi. Nhưng dữ liệu thí nghiệm phần lớn là bảo mật, lần sau nhớ cẩn thận."

"Cảm ơn đàn anh ạ." Mặt cô đỏ bừng, cảm xúc hoảng loạn từ mười mấy phút trước đó dần tan biến.

Sau khi rời phòng thí nghiệm, suốt quãng đường về cô cứ như người đi vào cõi tiên.

Nếu không vì cuộc đối thoại vừa rồi còn văng vẳng bên tai, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải mình đang mơ hay không.

Sau đó tự hỏi: Anh ấy là ai nhỉ?

Trông có vẻ cũng thuộc chuyên ngành Dữ liệu Thông minh ấy.

Nhưng học kỳ này đã trôi qua một nửa rồi, sao chưa nghe ai nhắc đến nhân vật như vậy trong nhóm sinh viên năm cuối nhỉ. Một người... nổi bật thế này, chắc chắn phải nổi tiếng trong trường lắm chứ.

Đến khi về đến ký túc xá, các bạn cùng phòng thấy cô cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như mất hồn. Sau khi truy hỏi, họ mới biết cô gặp tình yêu sét đánh rồi.

Lại hỏi kỹ hơn, mấy người cùng nhau phân tích một hồi, cuối cùng họ xác định chỉ có một mục tiêu duy nhất mà thôi.

Một người bạn cùng phòng chỉ vào tấm ảnh trên máy tính, mặt dại đi: "Cậu đừng nói với mình là người mà cậu gặp chính là người này đấy nha?"

Cô gái nhìn kỹ bức ảnh.

Dù không sinh động như ngoài đời thật, nhưng đúng là nét mặt và dáng vẻ giống hệt người trong phòng thí nghiệm.

Chẳng bao lâu sau, cả dãy ký túc xá nữ năm nhất lan truyền tin tức này. Người ta nói rằng người từng giành vô số giải thưởng công nghệ khi còn là sinh viên đại học, là đối tác dẫn dắt cả đội ngũ kỹ thuật đầu tư của Công nghệ Tân Duệ trứ danh, hiện đang theo học thạc sĩ và tiến sĩ liên thông tại Đại học Q, nhưng nay nhân vật huyền thoại rất ít khi xuất hiện ở trường đó đã quay trở lại rồi.

Cô gái vừa bị giáng một búa vào đầu đến choáng váng, vừa nghe vô số phỏng đoán lẫn phổ cập kiến thức liên quan đến người này.

"Ai mà tin được anh ấy mới chỉ 23 tuổi chứ. Đến lúc mình 23 tuổi chỉ cần không đói chết là đã cảm tạ trời đất rồi."

"Nghe đồn anh ấy không chỉ là người đầu tư kỹ thuật vào công nghệ tiên tiến thôi đâu, mà thực tế còn là nhà rót vốn từ rất sớm rồi nữa cơ, là nhà đầu tư đầu tiên đầu tư vào Tân Duệ đó... Khỏi cần phải thắc mắc, chắc chắn là con nhà giàu rồi. Nghe nói nhà có tiền lắm nhưng lại sống quá kín tiếng, giờ chẳng ai tìm được thông tin cá nhân của anh ấy đâu."

"Bạn gái à? Chưa nghe nói gì về chuyện đó luôn á."

"Mình nghi ngờ bạn gái của anh ấy là một con robot thông minh ấy. Cậu có xem mẫu robot "R2D" mà Tân Duệ mới cho ra mắt chưa? Mình xem video quảng cáo của họ, mắc cười muốn chớt luôn. Nó thật sự giống như một chiếc máy dưỡng sinh bậc thầy đó, chẳng biết ai đã thiết kế ra nó nữa. Người ta nói nó được nghiên cứu và phát triển chủ yếu trong lĩnh vực chăm sóc y tế, hiện đang được tung ra thị trường rồi."

...

Trần Mặc chỉ ở lại trường một ngày.

Vì vấn đề liên quan đến dự án, lão K lái xe đến trường đón cậu vào ngày hôm sau.

Nếu tính kiếp này thì lần đầu tiên Trần Mặc liên hệ với lão K đã là bảy năm trước. Lúc đó, anh ta vẫn còn là một chàng sinh viên đại học đang vật lộn với chi phí y tế của mẹ mình. Giờ người nọ đã khoác lên mình một bộ vest chỉnh tề, đi giày da, mang dáng dấp của tinh anh xã hội.

Trần Mặc gần như không nhớ nổi dáng vẻ của anh ta khi gặp nhau ở kiếp trước. Lúc đó, anh ta mang vẻ chán chường vì khát vọng tràn đầy nhưng lại không có chỗ phát huy.

Lão K lái một chiếc xe chống đạn cường hãn, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe đùa giỡn: "Nghe nói cậu lại làm rùm beng ở trường hả? Sao lần nào cậu về cũng thế nhỉ?"

"Không phải nói vấn đề cấp bách lắm sao, anh còn có tâm trạng đùa à?" Trần Mặc mở cửa lên xe, không khỏi thở dài: "Còn nữa, anh không thể đổi xe khác được à?"

Lão K đạp ga một cái, nhe răng cười khoe hai hàm răng trắng tinh: "Không được. Nói là chuyện lớn nhưng cũng không lớn lắm, nhà đầu tư rút lui, anh nghĩ là sản phẩm lần này của chúng ta bị người ta nhắm đến rồi. Chuyện này cũng không phải lần một lần hai, chỉ là hơi khó đối phó thôi. Mà cậu biết không, mỗi lần anh lái chiếc xe này đi tranh luận với mấy nhà đầu tư là đều có thể đỡ phải uống ba lượng rượu đấy. Thật lòng mà nói, lần cậu tìm anh vào năm lớp mười hai, anh còn tưởng mình gặp phải lừa đảo nữa. Mấy năm nay có bao giờ anh hại cậu chưa? Lúc đó toàn bị vẻ ngây thơ của cậu lừa gạt đấy."

Trần Mặc ngồi ghế phụ bật cười khẽ.

"Chẳng phải vì anh thiếu tiền sao?"

"Ơ đệch." Lão K chửi đùa, "Bóc phốt chứ đừng bóc trần người ta chứ. Ở Đại học Q có nhiều người coi cậu là hình mẫu lắm đấy. Họ có biết cậu độc miệng thế không vậy?"

Trần Mặc nhướng mày: "Bọn họ thường miêu tả tôi là người ôn hòa, khiêm tốn."

"Xạo chó đó." Lão K không khách sáo cười to: "Chỉ có mấy sinh viên chưa thấy giang hồ hiểm ác mới nghĩ vậy thôi. Chứ mấy tên đồng nghiệp bị cậu đè bẹp không ngóc đầu lên được suốt mấy năm qua, có ai không muốn nhảy dựng lên mắng cậu vài câu đâu. Bọn họ đều nói cậu bụng dạ nham hiểm, ngoài mặt thì ngây thơ mà bên trong thì tàn nhẫn."

Mấy năm nay, ngoài việc tập trung chuyên môn vào lĩnh vực công nghệ, Trần Mặc còn tham gia quản lý hoạt động cốt lõi của Tân Duệ nữa.

Phong cách làm việc của cậu vẫn giữ nguyên nhiều thói quen cũ.

Chú trọng việc đánh đâu trúng đó, không chừa đường lui.

Vì thế, khác với tình hình của cậu ở Đại học Q, trong nội bộ Tân Duệ, uy tín của Trần Mặc thậm chí còn cao hơn cả lão K. Không chỉ vì cậu nắm giữ nhiều kỹ thuật cốt lõi, mà còn vì đội ngũ kỹ thuật của công ty chỉ nghe theo cậu. Hơn nữa những năm qua cậu đã tích lũy được rất nhiều uy thế. Điều đó thường khiến mọi người quên rằng cậu chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học.

"Giờ đi đâu?"

"Ừm, tối không phải cần ăn cơm à? Tôi cần về thay đồ."

Lão K đánh tay lái sang phải, lái xe về hướng nhà của Trần Mặc.

Cả hai tạm gác lại công việc, nhìn vẻ mệt mỏi trong mắt Trần Mặc, lão K biết đã nửa năm cậu không nghỉ ngơi tử tế vì dự án R2D.

Anh ta bèn chuyển chủ đề sang chuyện khác: "Giám đốc Tô sắp kết hôn rồi phải không? Cậu có nhận được thiệp mời chưa?"

Trần Mặc cúi đầu nhìn điện thoại: "Rồi, tiệc cưới tổ chức vào tuần sau."

"Chà, lại tốn kha khá lúa rồi." Lão K than thở: "Không phải mấy năm nay quan hệ giữa cô ấy với chồng chưa cưới bình thường lắm sao? Nghĩ sao mà còn cưới vậy nhỉ?"

Trần Mặc chỉ đáp "Ừ" một tiếng, không tiếp lời.

Những năm gần đây cậu ít qua lại với nhà họ Dương. Cũng không biết có phải nhờ được điều trị tốt hay không, nhưng vào năm đó, ông nội không mất vì bệnh như trong kiếp trước. Tuy nhiên, sự thật là sức khỏe của ông ngày càng yếu. Việc Dương Chích kết hôn lúc này ít nhiều cũng liên quan đến việc đó.

Còn về phần Tô Thiển Nhiên.

Là một quản lý cấp cao của Tân Duệ, việc thoát khỏi ràng buộc của gia đình không dễ, nhưng cũng không phải không thể.

Chỉ có thể nói rằng, nếu cô đã đồng ý kết hôn thì chắc chắn đã có sự cân nhắc của bản thân rồi.

Dù sao thì nghe nói mấy năm nay cô và Dương Chích đã trải qua rất nhiều chuyện. Ngay cả Trần Mặc cũng đã nghe không ít lời đồn thổi. Những câu chuyện như Dương Chích ngàn dặm theo đuổi vợ, gọi dạ bảo vâng để xin lỗi Tô Thiển Nhiên trước mặt toàn công ty đã không còn lạ lẫm. Thậm chí, Trần Mặc từng nghi ngờ liệu Dương Chích có bị bỏ bùa không, vì nghe không giống tính cách của anh ta tẹo nào.

Dù dằn vặt lẫn nhau hay không thì Trần Mặc không có quyền can thiệp.

Chỉ là khi nhận được tin về việc kết hôn từ Tô Thiển Nhiên, cậu đã nhắn một câu:【Chị, chúc mừng.】

Tô Thiển Nhiên đã trả lời lại một đoạn tin nhắn.

【Trần Mặc, những năm qua chị luôn coi em như em trai mình, điều này chẳng liên quan gì đến Dương Chích hết. Ban đầu chị nghĩ là mình giúp em, nhưng càng về sau chị lại càng thấy rằng thực ra em mới là người giúp chị. Em tập trung vào nghiên cứu và phát triển (R&D), cố ý để lại không gian cho chị phát huy lại còn giúp chị từng bước ổn định vị trí ở Tân Duệ. Cảm xúc cá nhân khó có thể diễn tả trong vài câu. Chị chỉ muốn nói rằng dù quan hệ của em với nhà họ Dương như thế nào, về mặt tình cảm cá nhân, chị vẫn luôn là chị em, và sẽ mãi là như vậy.】

Khi Trần Mặc nhìn thấy đoạn tin nhắn dài đó, cậu không khỏi cảm thấy bùi ngùi trong lòng.

Quan hệ giữa cậu và Tô Thiển Nhiên đã thân thiết hơn kiếp trước nhiều.

Trong kiếp trước, Trần Mặc rất ngưỡng mộ cô ấy, mà cô ấy cũng từng giúp đỡ cậu. Còn trong kiếp này, với tư cách là đối tác, hai người tin tưởng nhau vô điều kiện. Họ cũng hiểu rõ bối cảnh, gia đình và xuất thân của nhau.

Trong cuộc sống mà Trần Mặc đã hoàn toàn cắt đứt với quá khứ, người biết rõ về những chuyện cũ của cậu không còn nhiều, và Tô Thiển Nhiên là một trong số ít đó.

Hiện Trần Mặc đang sống ở một căn hộ tại trung tâm thành phố.

Căn hộ này cậu mới mua năm ngoái, phải mất nửa năm để trang hoàng và thêm nửa năm nữa để ổn định, nên tính ra cậu mới dọn vào ở được hai tháng.

An ninh của khu này rất nghiêm ngặt, nhưng vì xe của lão K thường xuyên ra vào đây nên sau khi đăng ký ở cổng, anh ta có thể đi thẳng vào trong.

"Chỗ này của cậu không tồi." Lão K nói: "Anh còn đang định bán căn hộ cũ, mua một căn ở đây này."

Trần Mặc nói: "Thế thì mẹ anh sẽ bất tiện lắm."

"Đó cũng là lý do anh còn đang do dự."

Trần Mặc chọn nơi này là vì vị trí của nó nằm giữa Tân Duệ và Đại học Q, rất thuận tiện cho việc đi lại. Thêm vào đó, khu vực trung tâm thành phố có địa thế tốt, biến động giá không quá lớn. Trước đây cậu sống gần trung tâm nghiên cứu của Tân Duệ, nơi đó khá hẻo lánh. Bốn năm đại học cậu đã chịu đủ khổ vì việc đi lại như thế, nên khi mua nhà hầu như cậu không chút ngần ngại.

Cả hai lên thang máy, vào nhà và thay giày.

Phong cách trang trí của căn hộ rất đơn giản, đậm chất công nghệ.

Toàn bộ đồ nội thất và các thiết bị gia dụng đều được điều khiển bằng giọng nói thông minh. Mỗi lần lão K đến đây, anh ta đều lắc đầu và bảo rằng không hiểu nổi giới trẻ bây giờ.

Anh ta cực kỳ thắc mắc tại sao đám kỹ sư trẻ tuổi dưới trướng Trần Mặc lại có thể cặm cụi làm việc ngày đêm, đôi lúc còn vui sướng nhảy cẫng lên chỉ vì có thể giải quyết một vấn đề nhỏ. Mà anh ta lại không có sự cuồng nhiệt đó.

Đó cũng là lý do Trần Mặc luôn nghĩ rằng lão K thích hợp với vai trò chỉ huy ở tiền tuyến hơn.

Hôm nay là cuối tuần.

Hai người họ kéo đám nhân viên dưới quyền vào cuộc họp khẩn và tổ chức một cuộc họp trực tuyến kéo dài bốn tiếng. Sau khi thảo luận ra được phương hướng chung, lão K cam kết sẽ tổ chức teambuilding gắn kết nhân viên vào tuần tới. Cuối cùng, họ cũng nhận được những tiếng hò reo phấn khởi.

"Anh Mặc có tham gia không ạ?" Có người tò mò hỏi.

Tân Duệ là một công ty trẻ. Trần Mặc không có chức danh lãnh đạo chính thức, nhưng cậu là người đứng đầu bộ phận kỹ thuật kiêm nhà đầu tư. Đội ngũ thường gọi cậu là anh Mặc hoặc đại ca, đôi khi trong những sự kiện bên ngoài mới gọi cậu là Giám đốc Trần.

Đó cũng chỉ là hình thức thôi.

Lúc Trần Mặc đi thay đồ, lão K vừa ăn đồ ăn gọi đến vừa nói: "Mọi người tự hỏi đi, trước giờ cậu ấy không tham gia nên chắc là muốn nghỉ ngơi."

"Tôi luôn thấy đại ca là một con người đầy mâu thuẫn."

"Cậu ấy mê công nghệ mới, có thể lăn lộn làm việc hăng say đến kiệt sức, nhưng đôi lúc lại như một ông già vậy."

"Cậu ấy vẫn dùng thùng gỗ để ngâm chân kìa."

"Trong bình giữ nhiệt của cậu ấy lúc nào cũng có kỷ tử."

"Cặp đệm đầu gối của cậu ấy sờn rách hết rồi mà mùa đông năm nào cũng thấy cậu ấy dùng."

"Không phải nghèo mà chắc là hoài niệm thôi."

Lão K gõ nhẹ lên bàn.

Nhắc nhở: "Đừng nói xấu đại ca của các cậu nữa. Giám đốc Tô sắp bước vào hôn nhân rồi, chỉ còn hai anh em bọn tôi lo liệu thôi, tối nay còn bận rộn lắm."

"Nghe nói chồng của Giám đốc Tô rất giàu, hình như là gia đình hào môn đó."

"Ai mà biết được. Nhớ để ý anh Mặc nha ông chủ."

"Với cả dạ dày cậu ấy không tốt, đừng để cậu ấy uống rượu nữa."

Lão K càu nhàu: "Tôi dám cho cậu ấy uống chắc. Năm đầu đại học, khi Tân Duệ suýt nữa thì phá sản giữa chừng, không ai biết tình trạng của cậu ấy cả. Cậu ấy uống đến mức suýt phải vào phòng phẫu thuật. Suýt chút nữa tôi đã phải lấy chết để tạ tội rồi đấy. Không biết hồi nhỏ cậu ấy sống sao mà lớn lên thân thể lại suy nhược đến mức đó nữa."

Không ai để ý đến câu cuối của lão K.

Vì phần lớn mọi người khi gặp Trần Mặc đều đã thấy cậu đứng ở đỉnh cao của thành công, nhìn không có điểm yếu, là một người vừa có kế hoạch vừa có hành động như một nhà lý tưởng.

Lão K quen biết cậu sớm hơn.

Ngày ấy, chàng trai trẻ đó một mình đến gặp anh ta với chiếc đeo balo đeo lệch một vai. Trừ hơi gầy một chút ra thì nụ cười vẫn rất tự tin.

Họ thêm phương thức liên lạc.

Chỉ có biệt danh "Im lặng không phải là vàng, nó là ông nội bạn" mới hé lộ chút cá tính ngông cuồng và ngang tàng mà thôi.

Cậu vẫn dùng biệt danh đó đến tận bây giờ khiến lão K may mắn được thấy cảnh những người thành đạt thêm cậu vào danh bạ rồi kinh ngạc há hốc mồm.

Với Trần Mặc của hiện tại, sự không nghiêm túc đó trông vô lý nhưng lại rất thuyết phục.