Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 60: Nhìn chiếc xe chở Tịch Tư Yến cách cậu càng lúc càng xa




Trời vẫn chưa tối hẳn nhưng những đám mây đen đè nặng trên bầu trời lại mang theo cảm giác giông bão đang kéo đến. Ngoài cửa sổ của khách sạn ở thị trấn nhỏ, bóng cây đung đưa trong cơn gió mạnh, còn trong một căn phòng nào đó trên tầng ba, nhiệt độ không ngừng tăng cao.

Trần Mặc cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.

Là người chủ động nhưng cậu lại hoàn toàn thiếu kinh nghiệm, việc khởi xướng cũng không giúp cậu có toàn quyền khống chế mọi thứ.

Mỗi lần Tịch Tư Yến dừng lại để hít thở, vệt đỏ ửng trên cổ, hay hàng lông mày khẽ cau lại đều mang đến những cảm giác khác biệt.

Loại cảm giác thuần khiết đánh mạnh vào thị giác ấy lại càng kích thích gấp bội khi cậu nhớ đến cuộc điện thoại nửa giờ trước. Bởi vì cái tên nhẽ ra nên du ngoạn giữa tương lai bất tận giờ đây lại đang mắc kẹt cùng cậu trong một phòng khách sạn nhỏ nơi thị trấn hẻo lánh này.

Sự tiếp xúc thân mật riêng tư, không chút kiềm chế nào.

Mà nguyên nhân dẫn đến tất cả chuyện này chỉ vì Trần Mặc không còn là Trần Mặc nữa.

Lần này họ gặp nhau tại cùng một điểm khởi đầu, nhưng lại đi đến một kết quả hoàn toàn khác. Từ xa lạ đến quen thuộc, từ quen thuộc đến gần gũi, từng chi tiết và hình ảnh thoáng qua trong đầu vào lúc này đều giống như một cuộc vui cuối cùng trước ngày tận thế.

Vì Trần Mặc nhận ra rằng:

Có những thứ có thể thay đổi, nhưng cũng có những thứ không thể.

Bởi đây không phải là một sự lựa chọn vô thưởng vô phạt của tuổi trẻ, cũng không còn là ngã rẽ khi chọn trường nữa. Đây là con đường tất yếu, giống như khi Trần Mặc sống lại, cậu luôn phải có những sự đánh đổi không thể tránh khỏi.

Có vẻ Tịch Tư Yến tốn thời gian hơi lâu.

Dĩ nhiên điều này cũng liên quan đến việc Trần Mặc không có bất kì kỹ thuật nào.

Nhưng máu huyết của cơ thể trẻ trung lại dễ dàng sục sôi. Một nụ hôn, một hơi thở giao thoa, một lần chạm nhẹ của môi và da thịt khiến Tịch Tư Yến lẫn Trần Mặc đều đẫm mồ hôi.

Khi Tịch Tư Yến đạt cao trào, Trần Mặc không chút do dự nằm lên ngực hắn để cơ thể nóng bỏng dính chặt vào nhau.

Tịch Tư Yến bỏ cánh tay che mắt xuống, nhấc cậu dậy.

"Mệt vậy à?" Hắn vừa bực mình vừa hơi buồn cười: "Sao đột nhiên lại làm liều thế? Đã bảo đừng nghịch rồi mà."

Trần Mặc xoay đầu thở dốc, tay vuốt nhẹ mồ hôi trên cằm của Tịch Tư Yến, không nói gì.

Tịch Tư Yến ngồi dậy, liếc nhìn phần dưới của Trần Mặc rồi hỏi: "Muốn tôi giúp không?"

"Không cần." Trần Mặc cuối cùng cũng bò dậy từ ngực hắn bước xuống giường, nói: "Tôi không ngược đãi bệnh nhân."

Trần Mặc đi vào phòng tắm tắm rửa.

Sau khi tắm xong, cậu nói sẽ ra ngoài mua chút đồ ăn cho Tịch Tư Yến lót dạ rồi cầm điện thoại xuống lầu.

Dưới sảnh có vài người đang ngồi chơi mạt chược. Ông chủ thấy cậu xuất hiện liền nhắc nhở: "Trời sắp tối rồi mà còn ra ngoài hả? Lát nữa sẽ có mưa lớn đấy."

"Cháu chỉ qua siêu thị đối diện mua chút đồ ăn thôi." Trần Mặc đáp.

Khoảng cách chỉ có tầm năm mươi mét, thậm chí cậu còn lười cầm ô theo.

Khi bước đến trước cửa siêu thị đối diện, điện thoại Trần Mặc reo lên, là thông báo email.

Cậu lấy ra xem, nội dung bằng tiếng Anh rất ngắn gọn, dịch ra chỉ có một câu:

— Bị thương ở chân, nhưng mạng vẫn giữ được, tin tức chính xác.

Đây là một địa chỉ email cá nhân mà kiếp trước Trần Mặc từng liên hệ, chỉ cần chịu chi tiền là được. Cậu đã dùng nó để tra tài khoản ở nước ngoài của một tay chân thân tín của Dương Chích. Vào lúc này đúng là rất hữu ích.

Mặc dù ông cụ nói rằng tình hình có vẻ không có khả quan, nhưng Trần Mặc đoán rằng nếu Tịch Tiệm Hành thật sự bị nguy hiểm đến tính mạng thì chắc chắn nhà họ Tịch sẽ không cho hạn ba ngày.

Doạ một học sinh cấp ba thì còn được.

Nhưng Trần Mặc lại không phải học sinh cấp ba thật sự.

Thực tế chứng minh cậu đã đoán đúng.

Điều này khiến cảm giác áy náy của Trần Mặc vơi đi không ít. Dù tự tin đến mấy, cậu cũng không dám đánh cược với xác suất một phần vạn đó.

Chưa kể cậu còn từng gặp Tịch Tiệm Hành nữa.

Trần Mặc vào siêu thị, tùy tiện lấy ít bánh mì và sữa.

Đang thanh toán, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mưa rơi tí tách xuống mái tôn trước siêu thị.

Mưa rơi tí tách từng giọt rồi thoắt chốc đã thành mưa như trút nước.

Cậu xách túi ra khỏi siêu thị, không vội lao vào màn mưa ngay mà ngẩn người đứng dưới mái hiên nhìn những vũng nước nhỏ mà màn mưa tạo ra trên mặt đất.

Khi ngẩng đầu lên, cậu chợt khựng lại.

Ở bên kia đường, một bóng người đứng che ô như đã đợi từ lâu.

Trên con đường thị trấn vắng bóng người vào ban đêm, chỉ có ánh đèn vàng vọt ra từ các cửa hàng bên đường. Qua màn mưa, họ nhìn nhau rất lâu. Cuối cùng, Tịch Tư Yến cử động trước, hắn cất bước về phía cậu.

Tịch Tư Yến đến bên cạnh Trần Mặc. Hắn thu ô lại, giũ nước mưa rồi đứng song song với cậu, không nói gì cũng không thúc giục.

Trần Mặc quay đầu nhìn hắn.

Cậu hiểu ra ngay: "Cậu biết từ khi nào?"

"Sau khi cậu ra ngoài. Muốn biết không khó." Tịch Tư Yến bình thản nói: "Luôn có cách."

Trần Mặc thật sự thắc mắc: "Tôi thật sự khó giấu giếm tới vậy sao?"

"Không phải là cậu không giấu được, mà là tôi hiểu cậu." Tịch Tư Yến nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm không để lộ cảm xúc: "Tôi thấy cậu có chuyện muốn nói, chỉ là không ngờ lại là chuyện này."

Trần Mặc ngẩn ra vài giây rồi nhanh chóng bật cười.

"Tịch Tư Yến, cậu có biết nguyên tắc sống đầu tiên mà tôi tin tưởng từ khi sinh ra là gì không? Đó là "Người không vì mình trời tru đất diệt". Chú hai của cậu sống chết thế nào cũng không phải do tôi. Nhà họ Tịch đồng ý hay không thì liên quan gì đến tôi? Tôi thích cậu, chỉ có chúng ta thôi. Mối tình này vừa mới bắt đầu, cảm giác ở bên nhau còn chưa đủ nên tôi còn định giấu đến cùng."

Ánh mắt Tịch Tư Yến trở nên co lại, "Cậu biết điều tôi quan tâm không phải là chuyện đó. Từ lúc cậu không nói với tôi ngay từ đầu, trong lòng cậu đã có quyết định đúng không?"

Trần Mặc dẫm vào vũng nước mưa làm nước bắn tung tóe, ngẩng đầu lên thay đổi cách gọi: "Anh Yến, chúng ta đều biết đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn."

Tịch Tư Yến đưa tay xoa trán, nhíu mày.

"Tôi xin lỗi."

Trần Mặc: "Cậu xin lỗi cái gì?"

"Vì đã để cậu đối mặt với những ảnh hưởng từ chuyện này..." Tịch Tư Yến nói: "Tôi đã quá tự tin, tôi nghĩ rằng còn đủ thời gian, và cũng..."

"Này." Trần Mặc cười cắt lời hắn.

Nụ cười pha chút bất lực: "Nếu để người khác biết Tịch thần của chúng ta giỏi tự kiểm điểm thế này chắc họ sẽ không dám sống nữa mất."

Ánh mắt Trần Mặc mang theo sự chân thành, cậu bước lên một bước và đứng đối diện với Tịch Tư Yến.

"Cậu rất tuyệt vời, cậu đã phá vỡ mọi định kiến trước đây của tôi về cậu. Với bạn bè, cậu có tình nghĩa, sự kiên nhẫn, có mục tiêu sống rõ ràng và kiên định theo đuổi nó. Còn với tôi..." Nói đến đây, Trần Mặc lại cúi đầu cười nhẹ: "Thực sự điều này khiến tôi bất ngờ nhất. Khi ở bên cậu thì rất khó mà chú ý đến xuất thân của cậu. Bởi vì cậu chăm sóc tôi rất chu đáo, cậu bao dung và thấu hiểu. Cậu đồng cảm với quá khứ của tôi, cũng sẵn sàng cùng tôi đến bất cứ nơi đâu, bất kể thân phận hay địa vị. Tôi nghĩ, mình sẽ không bao giờ gặp được ai như cậu nữa."

Hắn đã dạy kèm cho cậu.

Hắn thay cậu đưa ra quyết định, quản lý cậu mỗi khi cậu hút thuốc hay uống rượu.

Hắn luôn ở phía sau vào mọi lúc cậu cần.

Có quá nhiều ký ức liên quan đến người này.

Hắn rực rỡ trong thanh xuân của bao người, là nhân vật đỉnh cao trong vườn trường mà nhiều năm sau người ta vẫn nhắc đến. Ngay cả Trần Mặc với quỹ tích sinh mệnh khác lạ cũng không thể thoát khỏi sức hút của hắn.

Từ đầu đến cuối, Tịch Tư Yến không đáp lời.

Dường như hắn hiểu rõ những gì Trần Mặc sắp nói.

Mày càng nhíu chặt hơn.

Quả nhiên.

Trần Mặc nói: "Nhưng... cũng chỉ đến đây mà thôi."

"Vì nhà họ Tịch bảo chỉ cho cậu ba ngày thôi à?" Tịch Tư Yến nói ra câu này như thể đang cố kìm nén cảm xúc.

Trần Mặc cười nhạt, lắc đầu: "Không vì ai cả. Tôi ghét phải đặt kỳ vọng và sự cố chấp vào bất kỳ ai hay bất cứ điều gì. Nói như thế thì có thể cậu sẽ hơi khó hiểu, nhưng đó là tôi. Tôi sẽ không nói là tôi chờ cậu, tôi không thể hứa hẹn như thế, và càng không thể từ bỏ con đường của mình chỉ để đi theo cậu. Tôi chỉ sống vì bản thân."

Trần Mặc quả quyết nói.

Có tám phần là thật, hai phần là giả.

Hai phần giả đó đến từ việc cậu đã đánh giá thấp cảm xúc của mình.

Hóa ra đưa ra quyết định đã khó, mà nói ra lại càng khó khăn hơn. Người ta thường nói dạ dày là cơ quan cảm nhận cảm xúc, và lúc này, Trần Mặc phải ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm với những giọt mưa liên tục rơi để kìm nén cơn buồn nôn.

Cơn đau dạ dày mà cậu đã lâu không gặp giờ lại lặng lẽ quay lại.

Con đường của Tịch Tư Yến đã được định sẵn.

Mà Trần Mặc vừa ký hợp đồng với Tô Thiển Nhiên và lão K.

Cậu có rất nhiều lý do đường đường chính chính khác để biện minh như gia đình hắn không chấp nhận, hay cậu thiếu tự tin, cậu sợ hãi. Nhưng cuối cùng... Cậu chọn cách gần với thực tế nhất, cũng là cách tàn nhẫn nhất.

Đó là thông báo cho đối phương biết bằng góc nhìn của một người trưởng thành.

Chỉ đơn giản là cậu không muốn tiếp tục nữa.

Cậu buông tay.

Họ đã đặt vé xe về thành phố Tuy vào rạng sáng hôm sau.

Rõ ràng mới đây thôi họ còn cùng nhau tán gẫu trong căn nhà thuê, một ngày trước đó họ còn thân mật ở miền quê. Nhưng chỉ sau một đêm, sau một chuyến tàu cao tốc, thế giới đã thay đổi long trời lở đất rồi.

Xuống xe, bước ra khỏi ga.

Bên ngoài đã có hai chiếc xe hơi màu đen chờ sẵn.

Lần này không phải là xe do chú Lâm lái nữa mà là một tài xế mà Trần Mặc chưa gặp qua bao giờ.

Hai vệ sĩ đứng nghiêm túc bên cửa xe, vẻ mặt lạnh lùng.

Vệ sĩ cung kính mở cửa xe chờ đợi.

Tịch Tư Yến cầm hành lý của Trần Mặc và nói với cậu: "Để tôi đưa cậu về trước."

"Không cần đâu." Trần Mặc nhận lấy hành lý, liếc nhìn cửa xe đang mở, nói: "Tôi sẽ gọi taxi, sau đó thì... tôi không tiễn cậu nữa. Cậu vẫn chưa hết cảm, nhớ uống thuốc nhé."

Tịch Tư Yến vẫn giữ chặt hành lý trong tay.

"Trần Mặc." Hắn quan sát sắc mặt của cậu rồi nhíu mày: "Sắc mặt cậu trông rất tệ."

Trần Mặc đưa tay lên sờ mặt mình theo phản xạ tự nhiên: "Vậy à? Chắc tại tối qua ngủ không được, mà cậu cũng đâu có ngủ."

Lúc này, một người đàn ông trẻ ló đầu ra từ phía ghế phụ. Người đó có vẻ chưa đến ba mươi tuổi, ánh mắt sau cặp kính gọng vàng lộ chút tà ác, anh ta nói: "Tư Yến, ông nội bảo nếu cậu đã về sớm thì bay ra nước ngoài trong đêm nay luôn. Vé máy bay đã được đặt rồi. Còn... cậu bạn này thì cậu cứ yên tâm, sẽ có người đưa cậu ấy về."

Tịch Tư Yến lạnh lùng liếc nhìn anh ta.

Người đàn ông nhướng mày, quay lại ghế.

Trần Mặc không biết người này là ai, cậu bèn hỏi: "Đó là ai vậy?"

"Hàn Kiền, tính ra là người nhà họ Tịch nuôi lớn." Tịch Tư Yến nhíu mày: "Anh ta không đứng đắn, đừng để ý."

Trần Mặc gật đầu.

"Vậy... thượng lộ bình an."

Xung quanh nhà ga tấp nập người qua kẻ lại.

Tịch Tư Yến nhìn Trần Mặc trước mặt, hắn chợt nhận ra cậu đã hoàn toàn lột xác chỉ trong vòng một năm.

Cậu vươn lên thành học sinh nhất khối, cắt đứt mọi liên hệ với nhà họ Dương và đối phó rất tốt với mọi rắc rối mà Trần Kiến Lập gây ra.

Tịch Tư Yến đã nghĩ từ những điều không thuận lợi hoặc những rủi ro tiềm tàng dù là nhỏ nhất có thể đến với cậu. Cuối cùng hắn buộc phải thừa nhận rằng, ngay cả khi không có mình thì cậu vẫn có thể sống rất tốt.

Tương lai đầy triển vọng.

Hào quang rõ ràng.

Giống như những gì họ từng kỳ vọng về nhau.

Cuối cùng Trần Mặc vẫn từ chối lời đề nghị đưa cậu về của Hàn Kiền. Cậu nhìn chiếc xe chở Tịch Tư Yến cách cậu càng lúc càng xa.

Cuối cùng, Tịch Tư Yến cũng không nói lời nào. Không có lời tạm biệt, không có lời chúc phúc, cũng không có cái ôm nào. Khi chuẩn bị lên xe, hắn chỉ khựng lại một chốc rồi ngồi vào bên trong, để mặc cho vệ sĩ đóng cửa.

Trong xe, Hàn Kiền liên tục nhìn vào gương chiếu hậu rồi nói: "Cậu ấy cũng lên xe đi rồi."

"Ừ." Tịch Tư Yến tựa lưng vào ghế nhắm mắt, không quay đầu nhìn lại.

Hàn Kiền tiếp tục: "Tôi còn tưởng hôm nay sẽ được chứng kiến một cảnh sinh ly tử biệt mùi mẫn cơ đấy. Hai người ở bên nhau thật à? Hay là gia đình đã điều tra nhầm đấy?"

Tịch Tư Yến mở mắt nhìn anh ta: "Mấy năm nay anh sống bên nước ngoài sung sướng quá có phải không?"

"Đừng hung dữ thế mà." Hàn Kiền nhếch miệng cười: "Thật lòng mà nói, chẳng phải ở tuổi của hai cậu thì yêu đương phải cuồng nhiệt lắm à? Nhưng nay nhìn thấy thì tôi không biết nên nói cậu tàn nhẫn, hay là cậu bạn trai nhỏ của cậu tàn nhẫn hơn."

Tịch Tư Yến nhíu mày không thèm đáp lại, chỉ hỏi: "Tình hình của chú hai thế nào rồi?"

"Tỉnh rồi, nhưng cần phải dưỡng thương." Hàn Kiền đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh ta đẩy cặp kính trên mặt nhìn như một con cáo già. Nhắc đến việc Tịch Tiệm Hành bị thương, ánh mắt của anh ta hiện lên sự căm ghét: "Người ra tay đã được điều tra rõ ràng, bên đó là một công ty ma có liên hệ mật thiết với thế lực ngầm địa phương. Chú hai của cậu vừa đến cũng chưa nắm rõ tình hình."

Nói đến đây Hàn Kiền che trán, tỏ vẻ bất lực.

"Bề ngoài hắn chỉ làm về giáo dục. Nhà họ Tịch không còn ai nữa sao?"

Tịch Tư Yến đáp: "Anh không hiểu tình hình nội bộ nhà họ Tịch à? Ông nội bệnh nặng, người thân cũng biến thành sói hổ ăn thịt nhau. Có nhiều người đã chờ đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi. Không ai thích hợp hơn chú hai cả."

"Gia tộc phú quý thì lắm thị phi." Hàn Kiền chỉ buông một câu kết luận ngắn gọn, rồi đột nhiên nói: "Với cái đức hạnh này thì... Cậu cam tâm đoạn tuyệt tất cả là vì nhận ra không thể giải quyết vấn đề của nhà họ Tịch trong một sớm một chiều, có phải không?"

Tịch Tư Yến không trả lời.

Hàn Kiền tự vỗ tay: "Đúng là chỉ có tuổi trẻ mới nương tay như vậy."

"Anh nói xong chưa?" Tịch Tư Yến đá mạnh vào lưng ghế trước.

Hàn Kiền lại tiếp tục: "Đáng tiếc thật. Bạn trai cậu... À không, bạn trai cũ chứ? Giờ phải là bạn trai cũ rồi nhỉ? Cậu nghĩ mà xem, cậu ấy là sinh viên đại học, sau này còn gặp bao nhiêu người tài giỏi khác. Cậu không thấy ghen à?"

Rồi anh ta lại nói: "Ngoại hình của cậu ấy trông không tồi đâu. Nghe nói còn học giỏi nữa phải không? Nếu tôi là cậu thì cứ trói người lại, mang lên xe trước rồi nói tiếp."

Tịch Tư Yến mạnh tay kéo cổ áo mình.

Khi ngón tay hắn vô tình chạm vào dấu răng ở chỗ nối giữa vai và cổ, hành động của hắn bỗng khựng lại.

"Hàn Kiền." Hắn đột nhiên lên tiếng.

Người ngồi ở ghế phụ quay đầu lại: "Sao?"

"Từ giờ cho đến lúc lên máy bay, đừng để tôi nghe thấy anh nói bất cứ điều gì nữa."

Người trong xe từ tài xế đến vệ sĩ đang đeo tai nghe ở xe phía sau đều im lặng. Đang có một thứ gì đó dần tan biến khỏi người thừa kế mới của nhà họ Tịch, đồng thời cũng có những thứ mới đang không ngừng nảy sinh.

Sự thay đổi thế hệ trong những gia tộc lớn luôn đi kèm với những cái giá phải trả.

Chỉ có Hàn Kiền là nhìn thấu được mọi chuyện.

Ngoài bản chất khó chọc ẩn dưới vẻ ngoài thanh tao, lịch lãm, vị "Thái tử" mà ông nội Tịch chỉ định anh ta theo sát còn có một vùng cấm không thể chạm vào.

Đó là một cậu trai tên Trần Mặc, người hắn đã gặp thuở thiếu thời.

Trong năm cuối cùng trước khi Tịch Tư Yến bước sang tuổi trưởng thành, hắn ngầm chấp nhận cho người ấy ở lại nơi đây.

Có lẽ Tịch Tư Yến đã nghĩ đến việc trói cậu rồi mang đi hàng nghìn lần.

Nhưng hắn không làm vậy.

Thế nên hắn cũng không cho phép bất cứ ai chạm vào.