Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 54: Xin hỏi có phải là ý tôi đang hiểu không?




Cuối cùng những tờ giấy gói bưu phẩm trên bàn trong phòng khách cũng được Tịch Tư Yến dọn dẹp, hắn còn thay toàn bộ túi rác trong nhà và mang xuống tầng dưới vứt.

Khi hắn quay lại, Trần Mặc mở lời: "Mỗi lần tôi nghĩ cậu bị chứng ám ảnh sạch sẽ nghiêm trọng thì cậu luôn khiến tôi bất ngờ. Nhưng khi tôi nghĩ cậu chẳng có chút bệnh thích sạch sẽ nào, thì cậu lại dọn dẹp như bị ám ảnh cưỡng chế khiến tôi thấy như mình đang sống trong bãi rác vậy."

"Thói quen thôi." Tịch Tư Yến giải thích.

Trần Mặc mang dép lê, cậu đá nhẹ vào chân Tịch Tư Yến: "Thói quen của cậu cũng biết chọn thời điểm và người để thể hiện đấy nhỉ?"

Tịch Tư Yến nhìn xuống chân cậu và tránh đi: "Đừng có quậy."

"Chậc, lúc này thì lại bày ra bộ mặt nghiêm túc." Trần Mặc sờ sờ môi dưới vẫn còn tê dại của mình, cậu cà khịa: "Nhìn cậu thuần thục thế này là biết chắc bình thường học hành cũng không tệ ha."

Tịch Tư Yến chỉ nhếch môi cười nhẹ.

Kể từ khi nhận được thông báo tuyển thẳng, hầu như Trần Mặc không còn thấy Tịch Tư Yến mặc đồng phục nữa.

Quần áo thường ngày của hắn không có thương hiệu nổi bật, màu sắc cũng đơn giản, nhưng chất liệu đều rất tốt. Ngay cả khi đội một chiếc mũ lưỡi trai bình thường thì hắn vẫn nổi bật giữa đám đông.

"Hôm nay có về nhà không?" Trần Mặc hỏi hắn.

Tịch Tư Yến ngồi xuống bên cạnh Trần Mặc, hắn đắp chăn lên đầu gối cậu: "Ừ, có về nhà." Rồi nhắc nhở: "Nhưng nhớ là đừng bật điều hòa lạnh quá."

Trần Mặc chỉ chú ý đến câu "có về nhà" của hắn.

Cậu nghiêng đầu nhìn xoáy vào hắn, cậu nói: "Cậu đi đi về về thoải mái nhỉ? Bây giờ nghĩ đến việc ngôi nhà này là cậu mua, tôi cứ có cảm giác như mình đang khổ sở đợi chờ cậu đến lâm hạnh vậy."

"So sánh kỳ lạ đấy." Tịch Tư Yến cười: "Dạo này nhà tôi có chút chuyện."

Trần Mặc nghiêm túc hơn: "Sao vậy?"

"Không có gì to tát cả." Thấy cậu vẫn đang nhìn, Tịch Tư Yến giải thích đôi câu: "Nhiều năm qua, dù nhà họ Tịch có vẻ nhân tài vô số, thành công trong nhiều lĩnh vực. Nhưng thực chất việc kinh doanh vẫn do ông nội tôi đứng đầu. Năm nay tim ông không khỏe nên đã giao cho chú hai tôi phần kinh doanh ở nước ngoài, còn trong nước thì tạm thời do cha tôi phụ trách. Nhưng những năm qua, cha với mẹ tôi luôn chăm lo cho việc kinh doanh riêng bên nước ngoài nên không quen thuộc với công việc nội bộ. Thế nên ông nội muốn tôi bắt đầu học hỏi và nắm bắt dần."

Trần Mặc không quen thuộc với nhà họ Tịch cho lắm.

Nhưng cậu biết Tịch Tư Yến lớn lên bên ông bà nội. Về sau, ngoài năng lực của bản thân thì lý do hắn có thể khiến nhà họ Tịch trở nên xuất chúng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi chính là những ảnh hưởng môi trường gia đình từ nhỏ.

Trần Mặc hỏi: "Ông nội cậu vẫn khỏe chứ?"

"Ừ, tạm thời bệnh tình đã được kiểm soát."

Trong kiếp trước, Trần Mặc chỉ nghe thoáng qua về việc Tịch Tư Yến trở về nước là vì ông nội hắn không trụ được nữa. Lúc đó Trần Mặc không để tâm nhiều, cho đến khoảng một tháng sau khi tin ông nội hắn qua đời được công bố. Vào lúc đó, tất cả mọi người trong nhà họ Dương đều tham dự tang lễ, chỉ trừ Trần Mặc đã bị Dương Chích điều đi công tác xa.

Trần Mặc từng cảm thấy chuyện đó khá kỳ lạ.

Bởi vì ban đầu, chuyến công tác được lên kế hoạch cho người bên Dương Chích. Thế mà Dương Chích lại chắp tay giao cho một cơ hội béo bở như vậy cho người khác, hắn đâu phải là người rộng lượng như vậy.

Kết quả là khi Trần Mặc đi công tác về, qua những cuộc trò chuyện rì rầm ở công ty mà cậu vô tình nghe được, cậu mới láng máng biết rằng Dương Thư Lạc sẽ đến công ty của Tịch Tư Yến thực tập sau lễ tang.

Khi đó, địa vị của Dương Thư Lạc trong nhà họ Dương đã rất cao. Thậm chí nhiều người trong công ty còn chờ xem liệu ai sẽ là người vượt bậc hơn trong số ba anh em của nhà họ Dương.

Những lời nói lúc đó vẫn vang vọng bên tai.

"Kịch hay tan tành rồi. Tôi nói rồi mà, cậu Thư Lạc vẫn còn trẻ con quá nên không bì với hai người kia được đâu."

"Chỗ cậu ấy đến là Hoa Đỉnh, nơi mà biết bao sinh viên mới tốt nghiệp dù phải vỡ đầu mẻ trán cũng muốn chen chân vào đó."

"Thì có quan hệ mà, hết cách rồi."

"Bây giờ Hoa Đỉnh do cậu chủ cầm quyền. Từ nhỏ người ta đã lớn lên cùng với cậu út nhà họ Dương chúng ta nên chắc chắn giao tình của hai người họ không hề tầm thường. Nếu so với cậu hai, cậu ấy mà vào công ty này thì e là sẽ bị nhai nát không còn một mẩu xương."

"Kiểu gì cậu cả cũng bảo vệ cậu út thôi. Dù sao thì cậu cả cũng luôn đối tốt với người em không cùng huyết thống này hơn hẳn những người khác còn gì."

"Nhưng cậu út nhà ta thì không thèm đâu, giờ người ta đã làm rể của Hoa Đỉnh rồi thì lo gì không có tương lai?"

Vào thời điểm đó, những lời đàm tiếu kia làm Trần Mặc thấy chói tai vô cùng.

Trần Mặc đã bắt đầu tham gia vào công ty gia đình từ rất sớm. Có điều Dương Khải Án bắt cậu phải leo từ tầng chót lên trong vòng ba năm. Không phải vì ông ta coi trọng cậu, mà là vì mối quan hệ giữa cậu và nhà họ Dương đã bắt đầu rạn nứt.

Khó khăn lắm cậu mới leo lên vị trí cao được.

Dã tâm rõ rành rành.

Tập đoàn Dương thị có rất nhiều vấn đề mà các doanh nghiệp gia đình thường gặp, đó là sự đối chọi giữa các phe phái rất gay gắt. Trần Mặc đã dành rất nhiều thời gian để xây dựng thế lực của mình trong công ty, nhưng điều đó không thể che giấu sự thật rằng cậu đã tạo ra vô số kẻ thù cho mình.

Khi nghe những lời nói đó, trong lòng Trần Mặc đã xem Tịch Tư Yến như kẻ đối địch. Và đó là lý do tại sao cậu không muốn tỏ ra thân thiện trong bữa tiệc mừng thành công của dự án cuối cùng kia.

Bây giờ khi đã thoát khỏi môi trường đó.

Người mà cậu từng chỉ nghe nói hoặc gặp thoáng qua, giờ lại ngồi ngay bên cạnh.

Cảm giác này thật vi diệu.

"Nhìn tôi như vậy làm gì?" Tịch Tư Yến hỏi.

Trần Mặc lắc đầu, đáp: "Không có gì, chỉ là đôi khi tôi thấy vận may của mình cũng không quá tệ."

Đã thất bại một đời mà vẫn có thể làm lại.

Đi sai đường vẫn có thể thay đổi.

Và vào năm cậu mười bảy tuổi, một số người đã để lại dấu ấn sâu sắc trong cuộc sống của cậu theo cách mà cậu chưa từng nghĩ đến. Nó khiến tuổi trẻ cằn cỗi và hoang vắng trong ký ức của cậu trở nên sống động hơn.

Tịch Tư Yến không biết ánh mắt Trần Mặc nhìn mình có ý nghĩa gì.

Khi nghe câu "vận may của tôi cũng không quá tệ", cảm giác như kim đâm vào lòng khiến hắn nhíu mày.

Cảm xúc lẫn lộn, hỗn độn vô cùng.

"Tuần sau tôi rảnh, có muốn đi đâu không?" Tịch Tư Yến nắm tay Trần Mặc, hắn vuốt ve các khớp xương của cậu và hỏi một cách lơ đễnh. Hắn nói thêm: "Coi như là bước đầu tiên?"

Trần Mặc nhìn qua, chậm rãi đáp: "Chẳng phải chúng ta đã bước qua bước đầu tiên rồi sao?"

Tịch Tư Yến ngạc nhiên, rồi hắn bật cười: "Cái đó không tính."

"Thế cái gì mới tính?" Trần Mặc cố tình hỏi tới.

Tịch Tư Yến suy nghĩ vài giây, rồi nghiêm túc trả lời: "Tôi hy vọng chúng ta sẽ bắt đầu từ những điều đơn giản nhất trong số tất cả những cảm giác giữa nam và nam mà cậu tò mò. Coi như là một buổi hẹn hò, chỉ có hai chúng ta thôi."

Câu nói của hắn khiến Trần Mặc hơi xao xuyến.

Nhưng việc đi đâu lại là một vấn đề khác.

Họ không vội đưa ra quyết định.

Trong những ngày tiếp theo, Tịch Tư Yến thỉnh thoảng đến chơi và ở lại phòng kế bên của Trần Mặc vào buổi tối.

Họ chỉ đơn giản cùng nhau nấu một bát mì trong bếp.

Khi Trần Mặc tra tài liệu xong không có việc gì làm, cậu sẽ kéo Tịch Tư Yến xuống sân bóng rổ dưới lầu để chơi một trận với những người khác. Lần nào cậu cũng rất kiềm chế, và Tịch Tư Yến cũng không để cậu vận động quá mạnh.

Vào buổi chiều, có thể họ sẽ ngồi đối diện nhau trên tấm thảm trước sofa. Trần Mặc làm những bài tập hè không bao giờ hết, còn Tịch Tư Yến thì ngồi khoanh chân và gõ gì đó vào máy tính.

Thỉnh thoảng Trần Mặc sẽ liếc nhìn một cái. Trong đó có cả những thứ cậu hiểu lẫn không hiểu.

Nhưng cậu chọn không hỏi gì, vì đó không phải là những thứ mà một học sinh cấp ba nên biết. Còn Tịch Tư Yến thì ngược lại, hắn luôn khó chịu với việc cậu vừa làm bài tập vừa lơ đễnh, cường độ giám sát khiến Trần Mặc nhớ lại khoảng thời gian cậu bị hắn kèm cặp trong nửa đầu lớp mười một.

Tối đến, họ sẽ cùng ngồi trên sofa để xem một bộ phim.

Rồi ai về phòng nấy để rửa mặt và đi ngủ.

Ngoại trừ nụ hôn hôm đó.

Thì mối quan hệ của họ giống như lúc họ chưa rời khỏi ký túc xá vậy, họ cứ tiếp tục đi theo quỹ đạo và thói quen mà họ có lúc ở trường.

Nhưng cũng có những điểm khác biệt rõ ràng.

Trần Mặc có thể cảm nhận rõ sự hiện diện của người kia trong không gian này. Hắn thức dậy, đang đánh răng, tắm rửa, hay lại thay một bộ quần áo khác vào buổi chiều. Thói quen thật đáng sợ, Trần Mặc đã vô tri vô thức quen với việc toàn bộ không gian riêng tư của mình bị một người khác âm thầm xâm chiếm, mà cậu còn dễ dàng chấp nhận điều đó nữa.

Ngày cuối cùng của tháng 7, cơn mưa lớn nhất mùa hè này trút xuống.

Mưa như trút nước, trên ban công, mấy chậu sen đá mà Trần Mặc mua từ ông cụ dưới lầu vào một buổi chiều nọ đã bị rụng mất mấy chiếc lá.

Nửa người cậu đã ướt sũng khi cậu lao ra ban công để mang chúng vào.

Lúc cậu đang đứng vắt nước trước cửa kính, một cuộc gọi nhóm từ Giang Tự xuất hiện trên trên ứng dụng mạng xã hội.

Ban đầu Trần Mặc định tắt, nhưng nhấn nhầm nên đã thành chấp nhận cuộc gọi.

Khi cậu vào, đã có bốn hoặc năm cái avatar sáng lên.

Giang Tự là người đầu tiên hét lên: "Anh em ơi, sau đêm nay tôi sẽ độ kiếp thăng thiên! Chúc phúc cho tôi nào!"

Có người hỏi: "Bên phía cậu có cái gì đang kêu vậy?"

Giang Tự: "Mẹ nó! Nhà tôi ở tầng trên cùng! Bị dột rồi! Bây giờ nước ngập đến bắp chân tôi rồi, người tầng dưới còn đang cãi nhau với mẹ tôi ngoài cửa kìa."

Quả nhiên, họ có thể nghe thấy tiếng cãi nhau ầm ĩ ở phía sau.

Còn có tiếng gì đó rơi rào rào.

"Đúng thật, đêm nay mưa to ghê!"

"Tôi đang cố gắng làm bài tiếng Anh đây. Rõ ràng thời tiết này phải được ngủ mới đúng. Đệt! Bao giờ tôi mới tốt nghiệp để thoát khỏi đây hả!"

Nhờ mọi người thi nhau thảo luận mà cuộc trò chuyện nhóm trở nên rất náo nhiệt.

Lão Cẩu đang kể: "Tôi đang ở nhà bà ngoại ở quê, các cậu đã từng trải qua chưa? Ở nơi không có điều hòa hay quạt máy, trời mưa to, nằm trên chiếu mát, cảm giác như trở về thời thơ ấu."

"Tôi là đứa trẻ lớn lên nơi phố thị, cảm ơn ạ."

"Có phải muỗi ở quê độc lắm không? Cắn một phát là sưng to lên ấy."

"Lão Cẩu, kỳ sau gặp lại cậu, tôi có thể có vinh dự được gặp một anh chàng châu Phi không?"

"Biến."

Khi cuộc trò chuyện trở nên sôi nổi, Trần Mặc cảm thấy có một chiếc khăn trùm lên đầu mình.

Cậu ngừng vắt nước, quay đầu lại: "Tắm xong rồi à?"

"Ừ." Tóc của Tịch Tư Yến vẫn còn ướt, trên cổ hắn quấn một chiếc khăn màu xám nhạt, nhưng sắc mặt hắn rất tệ. Hắn vừa lau tóc Trần Mặc vừa nhíu mày: "Chỉ mới đi một chốc thôi mà cậu tắm cùng tôi đấy à?"

"Trời mưa quá..."

Giọng Trần Mặc bị cắt ngang bởi một tiếng "Ôi đệt" trên điện thoại.

Giang Tự: "Xin hỏi tôi có nghe nhầm không? Trần Mặc, cậu tắm chung với lớp trưởng à? Các cậu cởi mở vậy sao?"

Bạch Trình: "Tôi làm chứng nè. Cậu không nghe nhầm đâu, tôi cũng nghe nữa."

Nhiều tiếng la ó vang lên.

Lão Cẩu: "Có gì đâu, bộ hồi nhỏ các cậu chưa từng tắm suối với mấy đứa khác à? Còn nữa, ngoài phòng tắm công cộng có ai mà không trần truồng đối diện nhau đâu." Cuối cùng, cậu ta kết luận: "Om sòm cái gì."

Lão Cẩu đúng là anh em tốt.

Vào thời khắc mấu chốt, phản ứng đầu tiên của cậu ta là lên tiếng thanh minh cho Trần Mặc. Dù cậu ta có mê mải đọc các bài viết trên diễn đàn về Trần Mặc, dù biết anh em mình là gay, cậu ta vẫn kiên quyết không để bất kỳ tin đồn nào làm vấy bẩn Trần Mặc.

Sau khi lão Cẩu nói vậy, những người khác cũng ngừng trêu chọc.

Lúc này, Tịch Tư Yến nói: "Không tắm chung."

Mọi người trong nhóm đồng loạt "ồ ồ", gật đầu lia lịa ra vẻ đã hiểu.

Rồi câu tiếp theo, Tịch Tư Yến lại nói: "Nhưng có lẽ đã đến mức có thể tắm chung."

Trần Mặc trợn mắt nhìn hắn: "..."

Nhóm chat bỗng nhiên im như thóc.

Sự im lặng này kéo dài khoảng mười giây.

Ai đó khẽ nói: "Xin hỏi đây có phải là ý tôi hiểu không?"

"Đỉnh."

"Không hổ là các cậu."

"Không hổ là các cậu."

"Không hổ là các cậu."

......

Tịch Tư Yến cúp máy và phớt lờ những thông báo tin nhắn điên cuồng từ lão Cẩu.

Sau đó, hắn tiếp tục lau khô tóc cho Trần Mặc, hỏi: "Bị dọa à?"

"Có cần vậy không?" Trần Mặc nhanh chóng thoát khỏi chút ngạc nhiên vừa rồi. Cậu để yên cho hắn xoa xoa đầu mình rồi lấy điện thoại lại. Cậu vừa nhắn tin cho lão Cẩu vừa nói: "Tôi không ngờ cậu lại không ngại cho người khác biết."

Tịch Tư Yến ngừng lại, bình thản nói: "Tôi hi vọng cả thế giới đều biết."

"Lời tâm tình này hay đấy." Trần Mặc gật đầu: "Trẫm chuẩn rồi."

Tịch Tư Yến vừa nói muốn cả thế giới biết đang dặn Trần Mặc đi tắm rửa trước, sau đó hắn lấy điện thoại mình gửi một tin nhắn thoại vào nhóm.

"Đừng ra ngoài nói lung tung, anh Mặc của các cậu còn phải đi học." Sau khi nhận được sự đảm bảo của từng người, hắn nhìn Trần Mặc rồi cười: "Dù có chuyện gì đi nữa, thì cũng phải đợi đến khi cậu tốt nghiệp cấp ba chứ?"

"Nói như thể cậu đã tốt nghiệp rồi vậy." Trần Mặc trêu chọc một câu, trong mắt cũng hiện lên ý cười.

Điện thoại của cậu vẫn đang bị lão Cẩu oanh tạc liên tục.

【!!!】

【!!!! Trả lời tôi! Trần Mặc, kẻ phản bội này!】

【Cậu nói với tôi là Tịch Tư Yến không thích nam cơ mà? Hai người các cậu làm vậy với nhau sau lưng tôi thật đó hả?】

Im lặng không phải là vàng, nó là ông nội bạn:【Đừng nói cứ như tôi đi ngoại tình vậy chứ.】

Im lặng không phải là vàng, nó là ông nội bạn:【Còn nữa, không có làm gì hết, bọn tôi rất trong sáng.】

Lão Cẩu:【... Đệch.】