Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 45: Ai cũng nhìn tôi như kiểu muốn lên làm ba mẹ tôi luôn rồi




Còn chưa tổng kết học kỳ 2 của lớp 11, trường đã nhận được thông báo Tịch Tư Yến dẫn dắt đội nhóm đạt được hạng nhất mục đồng đội của kỳ thi Olympic vật lý, hạng nhất mục thi đấu cá nhân. Đồng thời, còn nhận được thông báo được tuyển thẳng từ cả Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, ngoài ra còn có một số trường lớn ở nước ngoài cũng vươn cành ô liu cho hắn.

Diễn ra sớm hơn đời trước nửa năm.

Ngôi vị nhất lớp cuối cùng cũng đã đổi chủ.

Tên của Trần Mặc cũng chễm chệ đứng đầu danh sách.

Ngày Tịch Tư Yến trở về trường, trường học còn hoành tráng đặt làm một tấm băng rôn "Nhiệt liệt chào mừng học sinh ưu tú Tịch Tư Yến thắng lợi trở về!"

Hiệu trưởng cùng với một đoàn giáo viên và lãnh đạo đích thân ra đón.

"Lời thoại đã thuộc cả chưa?" Thầy Lại chủ nhiệm kéo cánh tay em học sinh đứng kế bên.

Lúc bấy giờ học sinh đứng nhất khối trông chẳng ra dáng, đồng phục lôi thôi làm thầy Lại nhìn mà phát bực, ông phải đánh cậu một cái rồi nói tiếp: "Tối qua em làm gì mà ra nông nỗi này hả?"

"Học bài đó thầy." Trên tay Trần Mặc đang cầm một bó hoa hướng dương, thuận miệng nói: "Thầy nghĩ hạng nhất lớp dễ lấy lắm sao, công sức học ngày học đêm không ăn không ngủ của em đấy."

"Đừng có nói nhảm." Chủ nhiệm lại thấy không có câu nào là tin được cả, tức giận nói: "Tôi nghe mấy đứa chung ký túc xá phòng em nói rồi, em còn đang tự học cái gì mà lập trình đúng không? Trần Mặc tôi nói em biết, sắp thành học sinh cuối cấp rồi, nếu em lạm dụng sức khỏe mình thì mọi thứ đều sẽ thành vô nghĩa cả đấy."

Trần Mặc bật cười, nhìn sang người đàn ông trung niên hói đầu bên cạnh.

Cậu xốc lại tinh thần rồi không đùa với y nữa, nói: "Thầy nghĩ nhiều rồi ạ, do hôm qua em bị kéo đi chơi game tới hai giờ sáng thôi." Thấy mặt thầy Lại lập tức đen như đít nồi, cậu còn hùa thêm: "Thầy chưa biết sao, thiên tài không cần cố gắng nhiều cũng dư sức vượt qua phần lớn mọi người rồi."

Thầy Lại liền giơ chân đạp cậu một cái.

Nếu không phải vì có nhiều lãnh đạo nhà trường đứng ở đó thì Trần Mặc bị phê bình là cái chắc.

Trần Mặc nhìn qua đoàn người cứ đang trông ngóng mãi ngoài lối đi, sau đó nói: "Thật ra nghi thức chào mừng này cũng không cần thiết đâu mà, khoan nói Tịch Tư Yến có thích hay không, trời nóng thế này, đứng trước cổng trường diễn trò một lát có mà nắng váng đầu trước rồi ấy chứ."

"Em thì biết cái gì!"

Thầy Lại nói: "Thầy thấy em đang ghen tị Tịch Tư Yến vì người ta được hạng nhất thì có."

Trần Mặc biết học trò giỏi lúc nào mà chả là con cưng của thầy cô. Đặc biệt là tầm cỡ Tịch Tư Yến thì đương nhiên chẳng thầy cô nào muốn nghe nói xấu, Trần Mặc: "Em nói thật đó, con người cậu ấy lễ độ lắm, cái nghi thức chào mừng hầm hố này thế cậu ta thấy mà không sượng mới là lạ đó."

Thầy Lại ngờ vực hỏi: "Hai em thân nhau lắm à?"

"Chắc... cũng được?"

Thật ra hai người cũng không nói chuyện với nhau được một thời gian rồi.

Vì thân phận và hoàn cảnh, việc không tiện liên lạc chỉ là một chuyện, chủ yếu là không còn gì đặc biệt để nói nữa.

Nếu như cả ngày chỉ cầm điện thoại nói mấy chuyện như hôm nay Tề Lâm lại ăn bún ốc trong phòng ngủ, lão Cẩu cuối tuần đạp xe bị té ngã lăn quay, hôm nay trên lớp ai thế này thế kia, nghe kiểu gì cũng thấy kỳ lạ.

Trước giờ Trần Mặc chưa từng có một mối quan hệ nào quá đặc biệt, mà cậu cũng không có thói quen nào như thế.

Chỉ là khi nhìn thấy chiếc xe buýt đang chầm chậm lăn bánh tới.

Trong khoảnh khắc người đó bước xuống xe, Trần Mặc lại có một cảm giác như thể hai người chỉ mới gặp nhau ngày hôm qua.

Hắn vẫn như vậy.

Đầu đội nón lưỡi trai, người mặc một cây đồ casual màu đen, ba lô đeo một bên vai, trông vô cùng đơn giản thoải mái.

Cho đến lãnh đạo trường ùa lên như ong vỡ tổ, ân cần hỏi han, hết hỏi đi đường có thuận lợi không lại hỏi khi thi đấu có căng thẳng không.

Cuối cùng cũng có chút cảm giác thành công khi trở về.

Vốn dĩ Trần Mặc vẫn còn một tiết mục tặng hoa, xong rồi nói thêm vài câu thoại chính thức chào mừng gì đó.

Nhưng mãi đến khi kết thúc mới phát hiện ra rằng, vốn cũng chẳng có đất cho cậu diễn.

Tịch Tư Yến phải mất một lúc để nhìn thấy cậu.

Dù sao người có thể làm cho Trần Mặc đàng hoàng như vậy, dù không tình nguyện vẫn xuất hiện ở nơi thế này, đoán chừng cũng chỉ có thầy Lại chủ nhiệm mới làm được.

Tịch Tư Yến qua quýt nói chuyện với đoàn người xong rồi chủ động đi đến trước mặt Trần Mặc.

"Tặng cho tôi hả?" Tịch Tư Yến hỏi.

Lại gần mới thấy, Trần Mặc phát hiện hắn có gầy đi đôi chút, cánh tay khi cuộn áo lên da cũng sẫm đi vài phần.

Trần Mặc đưa hoa qua, lời thoại gì đó cậu cũng chẳng thể nhớ nỗi.

Chỉ nói: "Chúc mừng nha."

"Cảm ơn." Khi thầy Lại vẫn còn trợn mắt há hốc mồm, Tịch Tư Yến đã cười nhận lấy hoa.

Sau đó thầy Lại bị vài người gọi đi, Tịch Tư Yến nhìn thấy quầng thâm nhàn nhạt trên mặt cậu, thấp giọng hỏi: "Không ngủ đủ à?"

Trần Mặc nâng mắt nhìn qua, nói thật với hắn: "Hôm qua Giang Tự đi ngủ không biết cãi nhau với người anh em nào trong mơ nào mà ngáy ầm cả đêm, do cậu không nghe thấy thôi, chứ nghe chả khác gì tiếng sấm cả."

Cuối cùng Trần Mặc cũng nói thật.

Còn cười giỡn nói tiếp: "Thật ra động lực duy nhất để tôi bây giờ còn ráng trụ lại đứng đây mừng cậu về chính là tình nghĩa cùng bàn sâu đậm giữa hai chúng ta đó, cảm động chưa hả Yến ca?"

"Cảm động lắm." Tịch Tư Yến nghe gì đáp nấy, bỗng nhiên nói: "Đừng nhúc nhích."

Trần Mặc nhẹ hừ qua mũi một cái, tỏ vẻ nghi hoặc.

Kết quả là Tịch Tư Yến cúi đầu ghé sát lại gần Trần Mặc vài giây, đưa tay lấy xuống một miếng kim tuyến nhỏ từ giấy gói hoa rơi trên đuôi mắt cậu.

Tịch Tư Yến đưa cho cậu xem, thẳng người dậy cười cười nói: "Còn tưởng đâu ba tháng không gặp, Mặc ca nhìn thấy tôi cảm động phát khóc rồi đấy."

"Cút giùm." Trần Mặc mắng.

Học sinh giỏi này phải gọi là tay đấm giỏi rồi.

Ít nhất trong mắt người khác là như vậy, nên khi hai người họ đi ngang qua trường trong giờ giải lao, qua con đường rợp bóng cây, thư viện, bên cạnh sân thể thao, rồi đến tòa nhà lớp 11, những ánh mắt và câu hỏi dọc đường đều thân thiện đến mức khiến một người mấy tháng qua vì quá bận mà không còn để ý đến danh tiếng của mình như Trần Mặc cảm thấy kinh ngạc.

Ví dụ như vài lời xì xầm mà Trần Mặc nghe được.

"Đệt, là học thần lớp 11 được tuyển thẳng đó kìa, đám sắp phải thi tốt nghiệp nghe được chắc là thèm lắm."

"Thì Tịch Tư Yến, có gì lạ đâu."

"Đi bên cạnh hình như là Trần Mặc thì phải, đúng là học thần đều chơi với nhau cả rồi nhỉ."

"Là cái bạn Trần Mặc mà từng bị lên bảng phê bình ấy hả?"

"Chuyện đó xưa từ đời nào rồi ông cố, giờ ông ra bảng vinh danh trường mà xem, có tấm hình kia chụp nhìn cũng được lắm."

"Người thật cũng đẹp trai ghê này."

"Nghe nói tính tình dễ chịu lắm."

"Ừm, mà có điều kín tiếng quá."

Trần Mặc: "..."

Cậu hoài nghi hỏi sang người bên cạnh: "Đang nói tôi đấy à?"

Tịch Tư Yến bật cười: "Xem ra dạo này Mặc ca sống không tệ nhỉ."

Hai tháng này hạng mục của lão K đã vào giai đoạn đấu thầu, Trần Mặc có dựa vào kinh nghiệm từ đời trước của mình để đưa ra vài kiến nghị. Không ngờ một tuần trước ngày đấu thầu, giá sàn bị ai đó ác ý làm lộ, mà ý tưởng cũng bị một công ty tên "Chí Thành" giành trước rồi đưa vào sản xuất.

Tâm huyết của tất cả mọi người.

Cứ thế đổ sông đổ biển.

Có quá nhiều việc Trần Mặc cần xử lý.

Ngoại trừ bài vở trên trường, còn phải nghĩ ra biện pháp đặc biệt để xử lý những tình huống thế này, cậu không tiện đứng ra, nên cơ bản đều là ra quyết định thông qua Tô Thiển Nhiên.

Mà Tô Thiển Nhiên cũng là một kỳ tài.

Cô không bao giờ tỏ ra thắc mắc vì sao Trần Mặc lại biết nhiều như vậy, hơn nữa cũng rất có mắt nhìn đối với thị trường tương lai.

Cô kiến nghị với Trần Mặc rằng để không ảnh hưởng ảnh hưởng đến việc học, có thể cân nhắc thuê nhà ở gần trường.

Trần Mặc cũng suy nghĩ về chuyện này, thật ra vào chiều hôm hôm Tịch Tư Yến quay về cậu cũng có một cuộc hẹn đi xem nhà. Chỉ là tất cả mọi người muốn tổ chức một buổi tiệc để ăn mừng cho hắn, đi chắc cũng vào tối, nên Trần Mặc đành phải dời lại thời gian đi xem nhà lúc khác.

Đến tối, tại một quán bar đã được bao trọn ở thành phố Tuy.

Là chỗ của chú Tôn Hiểu Nhã mở, đám bọn họ chỉ mượn dùng sảnh, Tôn Hiểu Nhã cũng phải thề thốt tuyệt đối không uống rượu mới chốt được chỗ này làm nơi tụ họp.

Tám giờ tối.

Mọi người dắt bạn theo, có quen biết có lạ mặt, ít nhất cũng phải ba bốn chục người ở đấy.

Trong ánh đèn mờ ở quán bar, nhạc chạy ầm ầm đinh tai nhức óc, cộng thêm một đám vị thành niên đang nhảy nhót tưng bừng, nhìn thế nào cũng thấy có hơi tệ nạn.

Trái ngược với bên nữ trang điểm lộng lẫy rồi cả ăn mặc bốc lửa, bên nam có vẻ tùy tiện hơn rất nhiều.

"Cậu có chắc là không sao không đấy?" Trần Mặc không cẩn thận liếc thấy một đôi nam nữ đang hôn nhau trong góc sô pha, hỏi Tôn Hiểu Nhã hôm nay tết tóc điệu đà: "Trong này chắc có không ít người ngoài trường nhỉ? Sao mà xin người nhà được hay vậy?"

ôn Hiểu Nhã kinh ngạc nhìn cậu một cái, bật cười thành tiếng: "Không ngờ nha Trần Mặc, cậu nhìn vậy mà lại là người có đạo đức nhất cái chỗ này rồi đó."

Trần Mặc nhìn sang đám người Tịch Tư Yến và Tề Lâm ở bên cạnh.

Không ai mặc đồng phục, đặc biệt là nhân vật chính hôm nay mặc sơ mi đen đang ngồi dựa sô pha, dưới ánh đèn mờ mờ, trông hắn như hòa hợp vào những nơi thế này, chẳng còn chút dính dáng nào tới hình tượng học thần kiêu ngạo kia nữa.

Trần Mặc nghĩ thấy cũng phải, đám bọn họ đều là thiếu gia nhà giàu chính hiệu, những nơi thế này hẳn là quen thuộc lắm.

Có người hỏi Tịch Tư Yến: "Cậu Yến à, mới lớp 11 đã được tuyển thẳng rồi. Vậy cậu tính tìm một trường rồi ghi danh luôn hay học nốt năm cuối rồi mới đi?"

Thật ra cả đám cũng đang tò mò chuyện này.

Tịch Tư Yến miết vành ly đang cầm trên tay: "Chưa nghĩ xong."

"Trường cũng chưa chọn luôn à?"

"Ừm, không gấp."

Có người ở đó cảm thán: "Có tiền thích thật."

"Chứ không phải là có óc thông minh mới thích hả?"

"Như nhau cả, dù sao không đi học thì vẫn có gia tài trăm tỷ đang đợi mà."

Mọi người cười ầm lên.

Trần Mặc không tham gia vào đám đông.

Thật ra cậu không thích những nơi ăn chơi thế này, vì nó làm cậu nhớ đến những cuộc giao dịch hoặc vài cảnh tượng ghê tởm cậu từng gặp vào đời trước. Cậu có thể thể cố duy trì hình tượng của mình, hoặc thậm chí có thể giả vờ hưởng thụ, nhưng khi về đến nhà rồi cũng lại nôn thôn nôn tháo mà thôi.

Vậy nên, khi có một nữ sinh trường ngoài nhìn thấy cậu ngồi một mình nên đưa sang một lon bia, trong vô thức, cậu liền từ chối người kia.

"Một lon bia thôi mà." Bạn nữ trang điểm xinh đẹp kia nhìn cậu, như thể là vừa thấy cảnh tượng gì hiếm lạ lắm, cười nhạo nói: "Bây giờ con trai không uống rượu không dễ kiếm đâu. Hầy, vị thành niên gì chứ, ở đây chẳng ai quan tâm đâu."

Trần Mặc đỡ trán, bất đắc dĩ cười cười, cũng định đưa tay nhận đồ uống nhưng giữa chừng lại bị một người chặn lại.

"Cậu ấy đau bao tử." Tịch Tư Yến nói thay cậu, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Bạn nữ chào một tiếng Yến ca, tỏ vẻ xin lỗi rồi rời đi chẳng nói lời nào.

Trần Mặc nghiêng đầu nhìn sang người bên cạnh: "Cậu uống rượu à?"

"Không chối được." Tịch Tư Yến nói.

Ngoại trừ mùi rượu nhàn nhạt trên người, thật ra Trần Mặc cũng không nhìn ra được có gì khác thường trên mặt hắn.

Trần Mặc nghiêng người qua lấy một ly nước lọc chưa ai dùng đưa sang cho hắn.

Tịch Tư Yến nhận lấy, đột nhiên hắn hỏi: "Dạo này đây bận gì thế?"

"Tôi thì có gì mà bận chứ." Trần Mặc nói.

Trên mặt Tịch Tư Yến chẳng nhìn ra biểu cảm gì, chỉ uống một ngụm nước rồi bình tĩnh nói: "Tôi nghe nói cậu đang định dọn ra khỏi ký túc xá?"

"Ừm." Nếu Trần Mặc đã quyết định đương nhiên cũng không cần giấu diếm làm gì, những người khác trong phòng ngủ cũng đã biết chuyện này rồi.

Nhưng cậu cũng chẳng nói lý do ra, chỉ nói là: "Dạo gần đây vừa mới tìm thấy một chuyện tôi muốn làm, tôi xem sách trễ quá, cậu cũng biết học kỳ sau là lên 12 rồi, mọi người trong phòng ai cũng cần nghỉ ngơi, tôi nghĩ kĩ rồi, vẫn là dọn ra ngoài thì hơn."

Tịch Tư Yến chẳng nói gì.

Trần Mặc hỏi ngược: "Còn cậu? Khi nào thì định rời trường."

"Vài hôm nữa." Tịch Tư Yến khựng lại vài giây rồi mới trả lời.

Trần Mặc có một suy nghĩ, hình như ban đầu hắn không định trả lời như vậy, mà là có gì đó nên đổi ý.

Trần Mặc cũng không hỏi tiếp nữa.

Xung quanh thật sự rất ồn.

Ở nơi thế này, dù có không uống, thì cũng rất khó để duy trì sự tỉnh táo.

Tay Trần Mặc đụng phải cánh tay Tịch Tư Yến. Cách hai lớp áo mỏng dính, cậu có thể cảm nhận rõ ràng được nhiệt độ cơ thể trên người hắn.

Sau đó liên tục có người đến tìm Tịch Tư Yến, có người chúc mừng hoặc đùa giỡn, cũng có người sang chế giễu hắn.

Trần Mặc cứ nhìn người đến người đi, nghe bọn họ tùy ý nói chuyện, cũng uống vào kha khá rượu.

Trong một nháy mắt nào đó, trong lòng cậu lờ mờ chút cảm giác tiếc nuối.

Cậu nghĩ nếu mình không phải sống qua hai đời, nếu cậu có thể nghĩ thoáng ra từ đời trước, liệu bọn họ cũng có thể sớm thân thiết với nhau như bây giờ hay không. Nếu rất nhiều thứ đều khác đi, thời gian, lòng người, vậy có lẽ Tịch Tư Yến sẽ may mắn được gặp một Trần Mặc thuở niên thiếu thật thanh thuần và nhiệt huyết.

Cũng là dáng vẻ mà chính bản thân Trần Mặc cũng chưa từng có được.

Mà Trần Mặc của hiện tại, dù có lên xốc nổi cách mấy, có nói những câu bông đùa quá quắt đến mấy, cũng không thể thay đổi được bản tính lạnh nhạt và thành thục trong tư duy cậu.

Vậy nên khi lão Cậu cầm điện thoại xông qua đây.

Cậu ta nói với Trần Mặc: "Đệt! Dương gia lên trang nhất rồi!"

chuyện phải bắt đầu kể từ Dương Thư Lạc.

Hình tượng của cậu ta khi ở cùng Trần Kiến Lập bị bên nhà đài quay chụp vài lần. Sau đó bên phóng viên hẳn là nếu càng đào sâu nghĩ vấn đề xuất thân gia cảnh này, thì càng có nhiều chuyện để nói. Không ngờ không đào thì không ai biết, đào thử mới biết được một chuyện động trời.

Bản tin làm rõ vụ "ôm nhầm con" trước đó bị đào ra.

Tiêu đề mới phải nói là hết sức chấn động.

《 Con ruột khốn khổ bị ngược đãi, vì đâu hào môn che giấu sự thật 》

《 Bóc trần sự thật mười bảy năm tại vùng núi của cậu thiếu niên》

Nói nhà họ Dương lên trang nhất, nhưng người thật sự lên đầu sóng ngọn gió, thật ra lại là Trần Mặc.

Do giá cổ phiếu của nhà họ Dương sụt giảm mạnh, mặc dù vẫn tốt hơn so với trước đây nhưng mọi góc nhìn của truyền thông đều bắt đầu từ việc tìm hiểu kỹ lưỡng về Trần Mặc.

Trong số những bài báo mới, có bài là về những hàng xóm trong thôn Du Hòe.

Cũng có những thầy cô bạn học trước kia của cậu.

Có cả ông chủ quán ăn cậu từng làm thêm cho.

Lời của ai cũng na ná như nhau: "Là một đứa nhỏ rất nỗ lực, nó chịu khổ nhiều, có gặp khó đến mấy cũng không bao giờ từ bỏ, ngày còn nhỏ cũng tội nghiệp lắm."

Một buổi tiệc đang yên đang lành, không khí cứ thế liền bị phá hỏng.

Ngày càng có nhiều người cầm điện thoại lên xem tin tức, càng xem không khí trong sảnh lại càng trở nên kỳ quái.

Từ lời những người tham gia phỏng vấn, thật sự rất khó để tìm kiếm sự tương đồng trong quá khứ của Trần Mặc và cậu của hiện tại. Nhưng điều này cũng không ngăn được vài người thấy cảm thông với Trần Mặc, có vài nữ sinh thậm chí còn rơm rớm nước mắt, như thể là không thể nào tin được.

Trần Mặc đã chuẩn bị tâm lý từ rất lâu trước đó rồi.

Chỉ là cậu đỡ trán, không ngờ rằng chuyện này sẽ bị lộ ra tại nơi như này và một thời điểm thế này.

Cậu bảo lão Cẩu và Tề Lâm cứ đưa mọi người tiếp tục vui chơi.

Rồi cầm điện thoại đứng dậy đi tìm Tịch Tư Yến, người ban nãy mặt lạnh tới mức dọa người khác sợ run.

Vị trí quán bar này vốn khá ẩn, nằm ở cuối đường của phố ăn chơi, hơn nữa còn phải xuống thêm thêm vài bậc thang mới ra tới cửa chính.

Tịch Tư Yến lúc này đang đứng trước cửa chính tựa người vào người, từ đằng sau chỉ nhìn thấy một phần tấm lưng của hắn.

Trần Mặc đi về trước vài bước, nghe được giọng nói lạnh lùng mà cậu chưa từng gặp bao giờ.

Tịch Tư Yến nói: "Điều tôi cần bây giờ không phải là lời giải thích của các anh, mà là cách giải quyết! Bên truyền thông lúc trước chúng ta đánh tiếng nói thế nào rồi... Các anh nói không dám chọi trực tiếp với truyền thông nhà nước? Tôi kiện anh ta tội xâm phạm quyền riêng tư của trẻ vị thành niên xem anh ta có dám gọi mình là nhà nước nữa hay không?... Đừng có nói nhảm, anh khỏi phải cản, chuyện này để tự tôi giải thích với ông nội..."

Trần Mặc đứng đằng sau nghe một lúc lâu, cũng không vội vàng lại gần.

Cho đến khi Tịch Tư Yến quay đầu lại nhìn thấy cậu.

Hắn nhíu mày: "Sao lại ra đây?"

"Ai cũng nhìn tôi như kiểu muốn lên làm ba mẹ tôi luôn rồi, đúng là chịu không nổi mà." Trần Mặc đi về phía hắn, hỏi: "Lúc trước sau khi Trần Kiến Lập tới tìm tôi thì được bên truyền thông nào đó ra tay đổi hướng dư luận, ra là cậu giúp hả, sao không nói với tôi? Cảm ơn nhiều nha."

Tịch Tư Yến cất điện thoại, nhưng biểu cảm vẫn chưa hề thả lỏng, "Sức tôi cũng chỉ tới đó thôi."

"Yến ca." Trần Mặc cười, "Cậu quên hả, sinh nhật 18 tuổi của cậu cũng phải còn vài tháng nữa mới tới đó."

Nhưng lời này cũng chẳng làm Tịch Tư Yến cười nổi.

Mà hình như mặt hắn ngược lại còn đen hơn hồi nãy nữa.

Tịch Tư Yến lúc này, trong lòng là sự phẫn nộ không thể kiềm chế.

Không chỉ là vì sự dàn xếp tỉ mỉ với những người tham gia phỏng vấn, hắn thậm chí còn không kịp có thời gian phân tích kĩ càng, mà điều làm hắn điên máu hơn đó là, khi chuyện của Trần Mặc bị dùng cách này để lộ ra trước công chúng, hắn đã không thể chuẩn bị bất cứ điều gì trước đó, bây giờ ngay cả việc xử lý hậu quả, hắn cũng có rất nhiều thứ phải khoanh tay đứng nhìn mà chẳng làm gì được.

Hắn có thể cảm nhận rõ ràng rằng năng lực của mình đã chạm đến mức giới hạn.

Là minh chứng rõ ràng và thảm bại nhất của một Tịch Tư Yến 17 tuổi không thể làm gì cả. Dù rằng chỉ vài phút trước đó thôi, hắn vẫn còn là nhà vô địch cuộc thi dành cho thanh thiếu niên quốc tế được bao nhiêu người ca ngợi.

Mà người con trai mà ban đầu hắn từ áy náy đến đau lòng như hiện tại, chỉ trong một buổi tối này, bỗng nhiên bị lôi đi làm trở thành đối tượng bàn tán của vô số con người.

Họ nói về đứa trẻ đã lê lết đi mua thuốc cho mẹ nuôi của mình vào ngày đông.

Nói về cái đêm Trần Mặc bị chôn chân chịu rét cạnh miệng giếng.

Rồi những ngày sau đó cậu đến làm công cho quán ăn.

Và còn thiếu niên đối nghịch với cha nuôi, mỗi một sự kiện lần lượt xuất hiện, truyền thông đã thành công biến cậu thành một thiếu gia khốn khổ của giới hào môn.

Loại đau đớn ê ẩm này như muốn đâm vào tim gan hắn.

Khi Tịch Tư Yến nhìn vào mắt Trần Mặc, cảm giác châm chích càng rõ ràng hơn.

Hắn biết tình cảm của mình đã phá vỡ một thang đo giới hạn nào đó, chỉ chực chờ bùng nổ.

Cách đó không xa, một đám học sinh hẳn là mới học lớp 10, lúc này vẫn chưa nhìn thấy hai người.

Cũng đang nhỏ giọng bàn tán về chuyện này.

"Không ngờ luôn đó, trước đây Trần Mặc thảm ghê."

"Dương gia không biết có bị điên không nữa, đổi thành tôi chắc là phải kiện cặp vợ chồng đó ngồi tù mọt gông luôn, bọn họ thì hay rồi, chẳng nói chẳng ràng gì, còn bịa đặt với truyền thông nữa, sao lại phải làm thế nhỉ?"

"Tôi nghĩ chắc có khi là tại Dương Thư Lạc đó, cậu nhìn tốc độ lan tin của mấy tin tức này xem, mà cậu ta cũng yên ổn lặn tăm luôn rồi. Với lại nghe nói cậu ta được nhà họ Dương cưng lắm, lúc trước còn có tin đồn hai người bọn họ bất hòa nữa mà."

"Có khi thật, còn chuyện liên quan tới Tịch Tư Yến nữa, hồi trước tôi cũng nghe đồn là Trần Mặc giành người từ chỗ Dương Thư Lạc đó."

"Ý cậu là, Trần Mặc với Tịch Tư Yến..."

"Không đơn giản đâu. Trần Mặc cũng nói thẳng cậu ấy thích nam lâu rồi. Mà mấy người có phát hiện ra không, vừa nghe tin một cái là mặt Tịch Tư Yến đen thui luôn, tôi nhìn mà phát hãi."

...

Trần Mặc không cẩn thận nghe được toàn bộ câu chuyện: "..."

Cậu ngó ngó ra rồi lại quay người dựa vào tựa, chạm mắt với Tịch Tư Yến cũng đang nhìn sang.

"Hay là tôi giải thích thay cậu chút?" Trần Mặc hỏi dò.

Tịch Tư Yến: "Giải thích cái gì?"

Trần Mặc quả quyết: "Tôi sẽ ra nói Tịch Tư Yến dù là kiếp này, hay kiếp trước, kiếp sau sau nữa, đều không có nửa cắc quan hệ nào với Trần Mặc tôi hết."

Đáy mắt Tịch Tư Yến bỗng lạnh đi, đột nhiên hắn kéo cậu một cái, thừa dịp lúc Trần Mặc vô thức ngửa đầu lên hôn vào môi cậu.

Tuy chỉ vừa chạm liền tách ra nhưng cũng khiến Trần Mặc choáng váng.

Tịch Tư Yến lạnh đạm nói: "Bây giờ thì có rồi đấy."

Phản ứng đầu tiên của Trần Mặc là, quay đầu lại nhìn xem có bị ai phát hiện hay không.

Sau đó phát hiện không ai nhìn thấy mới quay mặt lại.

Chỉ trong nháy mắt, đầu óc cậu loạn hết cả lên, xung quanh chẳng có ánh sáng, trong khoang mũi còn rõ rệt mùi rượu nhàn nhạt và cả mùi hương trên người Tịch Tư Yến, cậu thật sự không biết nói gì cho phải, trong lúc hoảng hốt chỉ biết mở miệng đoán thử: "Cậu say rồi à?"

Tuy trên mặt Tịch Tư Yến vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng ngón tay hắn lại đang mân mê thùy tai Trần Mặc, chậm rãi như đang vỗ về, và cũng mang chút kích động mất khống chế của men rượu.

Hắn khàn giọng trả lời: "Không hề."