Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 41: Sinh ra trong nhà họ Dương chính là nỗi bất hạnh của cậu ấy




Đêm khuya ở nhà họ Tịch.

Vì hiếm khi Tịch Tư Yến được ở nhà nghỉ đông nên mẹ hắn, Khương Tĩnh đã bận rộn đứng chỉ huy bếp ăn chuẩn bị một bàn đầy những món ngon để con trai bà được hài lòng.

Cơm nước đã được bày lên bàn nhưng mãi vẫn chưa thấy nhân vật chính xuất hiện.

"Ông đi gọi nó xem." Khương Tĩnh vỗ nhẹ vào người chồng ở bên cạnh.

Cha Tịch đẩy gọng kính trên mũi, ông vẫn tiếp tục đọc báo và đáp qua loa: "Nó đã bao lớn rồi, đói chịu hết nổi thì tự biết đường ra ăn thôi."

"Tôi thấy nó hơi lạ." Khương Tĩnh ngồi xuống sofa, nhỏ giọng nói với chồng: "Từ nhỏ con ông đã được ông nội nuôi lớn, tâm tư nó sâu kín đến mức có lúc tôi thấy nó chẳng giống một học sinh chút nào. Nhưng ông có phát hiện trong nửa năm nay nó đã thay đổi rất nhiều không?"

"Ví dụ?" Cuối cùng ba Tịch cũng rời mắt khỏi tờ báo liếc nhìn bà.

Khương Tĩnh bắt đầu liệt kê: "Thời gian trước tôi đã phát hiện trên sách nó lít nha lít nhít những ghi chú ôn tập. Trong khi đó, đến việc học của chính nó tôi cũng chưa bao giờ thấy nó nghiêm túc đến vậy. Còn nữa nha, tự nhiên nó lại chuyển vào ký túc xá. Vất vả lắm kỳ thi mới qua được một nửa, vậy mà Tết Dương lịch vừa rồi nó cũng không về nhà mà chạy đến cái trấn Băng Nguyên gì đó để đón năm mới. Quan trọng là Tiệm Hành đã lén nói với tôi nó cho người theo dõi sát sao động tĩnh bên nhà họ Dương, ông nói xem rốt cuộc nó đang muốn làm gì?"

Cuối cùng cha Tịch có vẻ nghiêm túc: "Nhà họ Dương?"

"Ừm, cái nhà họ Dương đã nhờ ông giúp đỡ bao nhiêu năm nay đấy."

Nói đến đó, Khương Tĩnh nhíu mày.

Mấy năm nay, giao tình giữa hai nhà không sâu cũng không cạn. Lớp trẻ của nhà họ Tịch không nhiều, mà con trai bà lại hoàn toàn khác với những đứa trẻ hay tung tăng bay nhảy kia nên bà cũng vui lòng khi thấy bọn trẻ qua lại với nhau.

Nhưng từ khi nhà họ Dương xảy ra chuyện con trai thật - con trai giả.

Càng ngày bà càng cảm thấy nhà họ Dương hành xử thiếu chừng mực. Thế nên khi biết con trai mình dần xa cách Dương Thư Lạc, dù ngoài miệng bà cũng khuyên nhủ vài câu nhưng thực ra bà cũng khá nhẹ lòng.

Nhưng giờ thì hay rồi.

Giờ có vẻ con trai bà lại khá quan tâm đến nhà họ Dương. Chẳng lẽ là vì đứa con trai mà nhà họ Dương vừa tìm về?

Cha Tịch trầm ngâm hai giây rồi lại trở về dáng vẻ điềm tĩnh, dường như có ý "cứ mặc nó". Ông khuyên vợ: "Thằng nhóc đó có mạng lưới quan hệ của ông nội, sớm muộn gì cũng thừa kế gia nghiệp nhà họ Tịch mà thôi. Nếu đến chuyện này nó cũng không tự cân nhắc được thì bà còn trông mong sau này nó làm được chuyện gì lớn?"

"Tôi chỉ sợ nó làm lớn chuyện thôi!"

Khương Tĩnh hơi bực chồng: "Ông có còn nhớ nó là học sinh không? Là học sinh cấp ba đó! Ông không sợ với ý định đó thì có ngày nó sẽ gây ra chuyện lớn gì sao?"

"Thế nào mới được xem là chuyện lớn?" Cả đời cha Tịch đã chứng kiến bao nhiêu sóng to gió lớn. Ông lên tiếng: "Chỉ cần nó không giết người, phạm pháp, thì trong mắt tôi chẳng có chuyện gì là lớn cả."

Khương Tĩnh hít sâu hai hơi, lườm trắng mắt: "Thế ông cứ mặc kệ đi, dù sao xưa giờ ông cũng có để tâm gì tới con trai đâu."

Cha Tịch cười haha hai tiếng.

Đúng lúc đó, tiếng động trên đầu truyền xuống. Đứa con trai mà vợ ông vừa nhắc đến đã đi xuống lầu.

Cha Tịch vẫy tay: "A Yến, qua đây ngồi."

"Cha." Tịch Tư Yến cầm điện thoại, tự nhiên ngồi xuống vị trí đối diện với cha mẹ.

Trước mặt người lớn, dù là với cha mẹ có quan hệ máu mủ thân thiết nhất thì Tịch Tư Yến luôn giữ vẻ đĩnh đạc, đứng đắn, trông rất có học thức.

Vì không có nhiều thời gian tiếp xúc với cha mẹ nên thật ra họ cũng không hẳn là hiểu nhau.

Nhưng cha Tịch luôn tin tưởng con trai một cách rất tự nhiên. Ông cười hiền, trông rất ra dáng một người cha tốt. Ông hỏi: "Về đến nhà là vào phòng ngay, con bận rộn gì thế?"

Tịch Tư Yến xoay xoay chiếc điện thoại trong tay, cười nhẹ: "Không bận gì cả, chỉ tán gẫu với bạn chút thôi ạ."

"Vậy à? Với nhân phẩm của con, ba mẹ chưa bao giờ nghi ngờ rằng liệu con sẽ gặp phải vấn đề gì về chuyện bạn bè không." Trước hết cha Tịch tỏ ý khích lệ. Sau đó, ông đột nhiên hỏi: "Thằng bé vừa được nhà họ Dương tìm về như thế nào?"

Động tác của Tịch Tư Yến hơi khựng lại một chút. Hắn liếc nhìn cha mình rồi lại nhìn sang phía mẹ.

Sau đó hắn dựa hẳn người vào lưng ghế sofa, nụ cười vẫn giữ nguyên: "Chuyện của nhà họ Dương đã ầm ĩ đến vậy mà cha mẹ còn phải hỏi con sao?"

Cha Tịch đáp: "Cha mẹ là người độc đoán vậy à? Con mới là người trực tiếp tiếp xúc với người ta, vậy nên đánh giá của con sẽ chân thật hơn."

Tịch Tư Yến cau mày, lát sau hắn đáp: "Người này không tệ."

"Chỉ "không tệ" thôi sao?"

"Nếu hai người nhất định muốn có một đáp án thì..." Tịch Tư Yến suy nghĩ hai giây rồi nói: "Sinh ra trong nhà họ Dương chính là nỗi bất hạnh của cậu ấy."

Cha Tịch hơi giật mình, vợ chồng ông liếc nhìn nhau.

Khương Tĩnh do dự: "Con trai, con, các con..."

"Hả?" Tịch Tư Yến nhìn qua.

Khương Tĩnh lập tức lắc đầu, nụ cười của bà có phần hơi gượng gạo.

Trong khoảnh khắc đó, bà cảm thấy cách con trai mình nói về Trần Mặc không giống như cách đánh giá một bạn học hay một người bạn. Nhưng sao lại như vậy?

Khương Tĩnh nói: "Con thấy cậu nhóc không tệ à, nhóc đó có bạn gái chưa? Con gái của dì cả con đang học cấp ba ở nước ngoài, nghe nói Tết này sẽ về đây đó. Giới trẻ mà, nên làm quen nhau một chút..."

Tịch Tư Yến bật cười, có vẻ hắn không thấy chuyện cha mẹ mình ủng hộ yêu sớm có gì kỳ lạ.

"Cậu ấy không thích con gái."

Khi cả hai vợ chồng cùng nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, Tịch Tư Yến đứng dậy rồi thản nhiên nói: "Đừng có nhìn con như vậy. Không có gì đâu, chưa hẹn hò."

Hai vợ chồng vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm.

Tịch Tư Yến lại nói thêm: "Tuy nhiên con không dám chắc rằng trong tương lai con có kết hôn hay không, con thích nam hay nữ, nhưng con cũng hy vọng cha mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện này một cách ngang ngược."

Tịch Tư Yến bình tĩnh nói hết, hắn bảo "Ăn cơm thôi" rồi bước về phía phòng ăn.

Ở phía sau, Khương Tĩnh nhìn chồng một lúc.

"Sao tôi cứ thấy như con trai mình đang tiêm cho chúng ta một liều thuốc dự phòng vậy?"

Cha Tịch nhìn bóng lưng của con trai với vẻ sâu lắng, thở dài: "Nó nghĩ đến việc cho một liều dự phòng là may rồi, chứ hồi đó vì được kết hôn với tôi, bà đã..."

"Im miệng!" Khương Tĩnh liếc chồng.

Ba ngày sau kỳ nghỉ đông, thành tích học kỳ đầu của khối 11 được công bố.

Dù Tịch Tư Yến và Tiết Bình đã vắng mặt ở trường một thời gian dài vì kỳ thi nhưng họ vẫn chiếm được hạng nhất và hạng nhì toàn khối. Điều này đã đủ khiến người khó khăn lắm mới đứng nhất trong kỳ thi tháng trước như Tôn Hiểu Nhã thấy bực bội.

Nhưng sốc hơn là hạng ba toàn khối đã thuộc về Trần Mặc.

Cuối cùng, cậu đã cưỡi lên đầu Tôn Hiểu Nhã.

Khiến Nhã tỷ tức đến mức đòi quyết đấu với Trần Mặc trong group lớp.

Trần Mặc chưa bao giờ có cảm xúc đặc biệt nào với thành tích.

Dù sao thì căn bản vẫn là nền tảng, thế nên kết quả thi của cậu có thể ngày càng cải thiện mà cậu không cần phải cố gắng nhiều như các bạn trong lớp thực nghiệm cũng là nhờ cậu đã được học những kiến thức vượt xa những học sinh cấp ba bình thường.

Ít nhiều gì cũng có cảm giác như đi đường tắt.

Cho nên vào sáng sớm ngày 30 Tết.

Có ba gia đình đến thăm nhà Trần Mặc, gồm gia đình của hai người chú và một người cô. Khi vào cửa, họ lập tức tụ lại quanh Dương Thư Lạc khen ngợi hết lời. Họ nói rằng giờ cậu ta ngày càng xuất sắc, không chỉ được nhà trường coi trọng mà điểm số chắc chắn cũng nằm trong top đầu.

Điều này không chỉ khiến cha mẹ Dương cảm thấy ngượng ngùng, mà còn làm mấy anh chị em họ trạc tuổi Trần Mặc rất xấu hổ.

Dù sao thì cũng có vài chú bác không rõ chuyện Dương Thư Lạc chú tâm vào chuyện khác khiến thành tích cuối kỳ tuột hạng xuống gần một trăm.

Mà cô của Trần Mặc lại là người lố bịch nhất trong số đó.

Ngày trước, bà ta cũng được tự do yêu đương nhưng chỉ tiếc là chọn nhầm người. Cuộc sống hôn nhân những năm qua chẳng ra gì thì không nói, thỉnh thoảng còn về nhà họ Dương để khóc than với ông cụ. Mà cái ông chồng nghèo rớt mồng tơi kia của bà cũng được sắp xếp một chức quản lý bình bình trong Dương thị. Điều này khiến bà ta khá chua ngoa.

Bà ta hoàn toàn không nhận ra cái nháy mắt ra hiệu của con trai và con gái mình. Biết Chu Yểu Quỳnh thích Dương Thư Lạc nên trước tiên bà ta đã thổi phồng cậu ta một hồi rồi quay sang hỏi Trần Mặc: "Tiểu Mặc, con thấy cô nói có đúng không? Con cũng đừng thấy khó chịu trong lòng làm gì, với hoàn cảnh trước đây của con, chất lượng giảng dạy cũng kém nên có kém hơn Lạc Lạc cũng là chuyện bình thường, tiếp tục cố gắng nhé."

Lúc đó Trần Mặc đang cầm một cốc sữa được nhà bếp chuẩn bị sẵn.

Uống một ngụm rồi liên tục gật đầu: "Ừm ừm, cô nói đúng lắm."

"Phải không?" Cô ấy rất hài lòng, lại quay sang nói với vợ chồng nhà Tịch: "Thật ra thằng bé Trần Mặc này cũng lễ phép lắm."

Nụ cười của Chu Yểu Quỳnh hơi đơ.

Xưa nay bà không thích vài họ hàng bên nhà họ Dương. Nhưng bà chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày thành tích của Thư Lạc kém đến mức này.

Bà chỉ có thể mời mọi người vào nhà trước.

Bữa trưa cũng chỉ có họ hàng bên nhà họ Dương đến. Có sự hiện diện của người cô này nên không khí trên bàn cơm chưa bao giờ lạnh xuống. Cảnh tượng này khá giống với những gì Trần Mặc đã trải qua kiếp trước, nhưng cũng có chút khác biệt.

Dù sao thì Trần Mặc cũng không lật bàn.

Cơm nước xong, cậu đổi sang uống một cốc trà táo đỏ và kỷ tử, sau đó lại nghe mấy người họ hàng không rõ tình hình bàn luận về chủ đề ban nãy tiếp. Họ lại khen ngợi Dương Thư Lạc, còn cậu thì nằm trên sofa phụ họa: "Đúng đúng, tầm nhìn mọi người rất tốt."

Lòng hư vinh của người cô này được thỏa mãn, bà ta không quên châm biếm Trần Mặc thêm lần nữa.

Nói: "Trần Mặc à, con xem lại tư thế ngồi của mình đi. Trông chẳng giống một cậu chủ nhà hào môn chút nào cả. Với cả, trong cốc con đựng cái gì vậy? Cô có mang cho con ít đồ bổ não kìa, con phải sửa những thói quen xấu trước đây ngay đi, phải cố gắng học hỏi Thư Lạc đó. Con đừng có thấy người lớn nói chuyện khó nghe..."

Trần Mặc nghe tới sắp ngủ gục: "Mọi người nói sự thật thôi mà, con không để tâm đâu. Cầm loa ra đường lớn hét lên cũng được."

Người thích ra vẻ bề trên thấy cậu rất khó chơi.

Ngược lại, mấy đứa em họ không nghe nổi nữa. Ai nấy tự kéo theo cha mẹ mình, xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố để chui xuống, rồi lên tiếng: "Đừng nói nữa được không? Điểm của anh họ đứng thứ ba toàn khối đó, thành tích cực kì tốt luôn."

"Đúng vậy, nhưng nghe nói anh Thư Lạc lại đứng hơn hạng 100 toàn khối lận."

"Anh Mặc ơi, sao thành tích của anh cải thiện nhanh thế? Dạy tụi em với."

Mấy đứa nhóc nhỏ tuổi hơn bắt đầu thấy sùng bái Trần Mặc một cách khó hiểu.

Dù sao thì bọn chúng cũng thường bị cha mẹ nhắc nhở đến tai sắp chai luôn rồi. Nhưng Trần Mặc thì lại có thể xem như nước đổ đầu vịt, thi thoảng trả lời vài câu khiến cha mẹ chúng cứng họng, mặt thì đỏ bừng cả lên.

Khi các bậc phụ huynh biết sự thật thì chỉ có thể hậm hực câm nín.

Trần Mặc được yên tĩnh. Để tránh bị một đám trẻ con đi theo làm phiền, cậu trốn vào phòng xem một bộ phim, xem được một nửa thì ngủ thiếp đi.

Sau đó, cậu bị tiếng thông báo tin nhắn đánh thức.

Cậu thấy đó là tin nhắn của Dương Chích.

Hắn nói họ hàng của nhà họ Chu đến, và có cả một số đối tác làm ăn của ba cậu cũng nhân dịp đến thăm nên bảo cậu xuống lầu chào hỏi.

Nếu không phải vì bà ngoại Chu cũng ở đó thì Trần Mặc thật sự rất muốn bỏ qua tin nhắn đó.

Cậu nhìn đồng hồ, giờ đã là 4 giờ chiều.

Vì là mùa đông nên sắc trời hơi tối, gió lạnh thổi qua làm những cành khô lay động, cảm giác thật đìu hiu.

Trần Mặc cam chịu ngồi dậy khỏi thảm.

Cậu thay đồ rồi mở cửa ra thay giày.

Đúng lúc đó, cậu nghe tiếng của Dương Thư Lạc. Có vẻ như cậu ta đang nói chuyện điện thoại với Dương Chích.

Dương Thư Lạc nói: "Em tìm không thấy cậu ấy. Bảo em thuận tiện gọi Trần Mặc một tiếng hả?" Giọng điệu cậu ta vẻ phàn nàn: "Tính khí cậu ta nóng nảy lắm. Em đâu dám gọi, lỡ cậu ta đang ngủ thì sao? Hơn nữa, ba bảo em đi tìm..."

Trần Mặc đứng dậy, cậu đang định ra hiệu rằng cậu đã thấy tin nhắn.

Nhưng vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy phía trước có một đôi giày.

Trần Mặc tưởng đó là Dương Thư Lạc.

Chỉ lát sau, cậu cảm thấy vai mình bị đẩy. Một chân trần của cậu bị đẩy vào phòng. Một tiếng "cạch" vang lên, cửa đã đóng lại.

"Mẹ nó, cậu..."

Tiếng chửi của Trần Mặc bị ngắt ngang ngay khi cậu ngẩng đầu thấy người trước mặt.

Màn cửa sổ được kéo lại một nửa nên trong phòng hơi tối, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc cậu thấy rõ dáng vẻ của Tịch Tư Yến. Đôi vai rộng của hắn tựa vào cửa, một tay còn đặt ở eo cậu để tránh làm cậu ngã.

Trần Mặc ngây ra một hồi, cậu nhìn người trước mặt rồi lại nhìn cửa.

"Chuyện này là sao đây?" Cậu ngơ ngác hỏi.

Cậu không nhớ kiếp trước người của nhà họ Tịch có ghé qua vào ngày 30 tết.

Tịch Tư Yến liếc nhìn đôi chân trần trên sàn của cậu. Hắn dùng lực nâng cậu lên, rồi cho cậu đứng lên giày mình.

Tịch Tư Yến nói: "Đừng đứng trên sàn, lạnh."