Sau Khi Trùng Sinh, Cậu Chủ Thật Bắt Đầu Dưỡng Sinh

Chương 100: Ngoại truyện 3: Kiếp trước (3)




Vậy mà em lại không đợi được, để tôi phải nuốt lời với em.

Nhưng trên đời này đâu có bao lần được mọi chuyện đến kịp lúc, đâu được bấy nhiêu cơ hội để kịp hối hận. Có rất nhiều chuyện khi ta muốn bắt đầu, thì lại chẳng có thứ gọi là "nếu như", thứ mà ta muốn có, lại bỏ lỡ cơ hội.

Dương Chích lấy cổ phần tặng cho Dương Thư Lạc.

Có lẽ đây là một phần trong kế hoạch cạnh tranh của hắn, hoặc chỉ đơn giản rằng hắn biết làm thế nào để có thể khiến Trần Mặc phải tức giận.

Trong cuộc tranh giành cổ phần thu hút nhiều sự chú ý ấy, thoạt nhìn có vẻ Dương Chích đã thắng, nhưng thực chất cũng đã tạo nên một nguy cơ tiềm ẩn cho nhà họ Dương.

Trần Mặc thông minh ở điểm này.

Hết lớp bẫy này đến lớp khác, nếu muốn đấu với cậu vậy thì hắn sẽ không bao giờ biết được liệu phía trước có bị gài bẫy hay không.

Cũng vì thế mà Dương Chích giờ đang sứt đầu mẻ trán.

Mà hắn hoàn toàn không biết rằng thời điểm ấy, Trần Mặc đã hoàn toàn từ bỏ nhà họ Dương và cũng từ bỏ cả chính mình.

Đến khi Tịch Tư Yến phát hiện ra có điều bất thường, khi hắn đến, cơ thể Trần Mặc vẫn còn hơi ấm.

Máu từ cơ thể cậu chảy ra nhiều như thể vô tận, máu nhuộm đỏ nền xi măng đầy bụi bặm bẩn thỉu, và cũng nhuộm đỏ cả đôi mắt của Tịch Tư Yến.

Người từng nói với hắn nếu không vất vả đến thế thì chỉ có thể trở thành hai bàn tay trắng, đã chẳng còn muốn bất cứ điều gì nữa rồi.

Không một điều gì cả.

Tự do mới là điều cậu khao khát hơn hết thảy.

Chưa đầy hai ngày, ông chủ của công ty đối thủ với nhà họ Dương đã bị bắt lại.

Ông ta quỳ trên mặt đất lớn tiếng nói: "Bọn tôi thật sự không có đẩy cậu ta mà! Do cậu ta biết không còn cơ hội để chạy nên mới tự nhảy xuống đó! Tôi nói thật mà, lời tôi nói đều là thật cả!"

"Có người tiết lộ hành tung của cậu ta cho tôi... Tôi đâu có biết, cái người đó dùng máy đổi giọng rồi."

Một ngày trước tang lễ.

Tịch Tư Yến mặc một chiếc áo khoác đen rộng, hắn đứng một bên, lạnh nhạt nhìn Dương Chích giờ đây râu ria lởm chởm, đôi mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu đang đè tên kia xuống đất mà điên cuồng vung nắm đấm về phía người kia, mắng chửi như thể đã phát điên: "Mẹ nó! Mày có bị mù không? Nó chỉ là phó giám đốc thôi, quyền lực trong tay nó cũng chẳng còn bao nhiêu nữa rồi! Mẹ nó! Sao mày lại phải động vào nó làm gì?"

"Tao hỏi mày động vào nó làm cái gì?!"

"Mày giết nó rồi, mày có biết không hả? Nó chết rồi! Không sống lại được nữa! Sao mày không đi chết luôn đi?!" Dương Chích sụp đổ ngồi xổm dưới đất. Hắn vò đầu, một lúc sau mới nghẹn ngào thốt ra một câu: "Nó là em tao cơ mà."

Dường như đến tận lúc này, hắn mới hoảng hốt nhớ ra điều gì đó.

Đó là em trai ruột của hắn cơ mà.

Năm đó, khi đến thôn Du Hòe đón cậu, hắn thấy đầu cậu bị thương mà vẫn hút thuốc. Vốn dĩ hắn muốn quan tâm cậu nhưng chẳng hiểu sao lại nói những lời khó nghe hết lần này đến lần khác.

Vì sao mấy năm nay lại cứ phải đấu đá với nhau?

Vì sao từ trước đến nay họ lại không thể ngồi xuống nói thẳng với nhau? Là vì từ khi còn nhỏ, trong mắt hắn quyền lực đã là một thứ không bao giờ được xâm phạm dù chỉ một chút, là vì hắn ý thức được rằng sự tồn tại của cậu em trai này là mối đe dọa tiềm ẩn.

Nhưng dù có thế nào thì hắn cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tước đi mạng sống của cậu.

Lúc này ở sau lưng Dương Chích, vợ chồng nhà họ Dương cũng đã đến nơi.

Nhìn thấy phòng tang lễ đang được bố trí gần như đâu vào đấy, nhất là khi nhìn thấy tấm hình đang đặt đằng trước của Trần Mặc mà Tịch Tư Yến tìm được, đó là một trong số rất ít những tấm hình mà cậu nở nụ cười, khuôn mặt họ nhất thời lộ ra vẻ khó mà chấp nhận nổi.

"Thật sự không phải là nhầm lẫn sao?"

"Chẳng phải công ty chỉ bảo nó không đi làm thôi à?"

Hai người họ ngây ra, phản ứng đầu tiên cũng là thấy nghi ngờ.

Lão Cẩu vốn dĩ đang đứng bên cạnh bỗng run lên, nước mắt cậu ta rơi đầy mặt, rống lên thật to: "Đủ rồi!"

Lão Cẩu nói: "Nếu các người đến đây không phải là để thành tâm tiễn cậu ấy đi vậy thì mau cút ra ngoài đi."

Con người Lão Cẩu vốn là một người rất hiền lành.

Nhất là từ sau khi trở thành bác sĩ, tính tình của cậu ta đã được mài dũa rất nhiều. Dù có gặp ai cũng có thể nở nụ cười thân thiện được.

Bây giờ hiếm có lúc cậu ta tức giận, nói chuyện cũng rất khó nghe, bầu không khí ở đây cũng dần trở nên khó chịu.

Nhìn thấy đứa con cả đang mất bình tĩnh, nỗi lo lắng trong lòng ông ta ngày càng trở nên một nặng nề hơn.

Nhưng ông ta vẫn lớn tiếng quát rằng: "Mau đứng lên! Con thế này còn ra thể thống gì nữa!"

"Ba à." Dương Chích chẳng thể nào thoát ra khỏi mớ cảm xúc hiện tại, giọng nói hắn trở nên vụn vỡ vô cùng: "Nhà họ Dương hại chết em ấy rồi."

Dương Khải Án dường như không thể chịu nổi được nữa mà phải lùi về sau hai ba bước.

Chu Yểu Quỳnh ngơ ngẩn nhìn di ảnh Trần Mặc ở trên bục, bà ta đi từng bước đến phía trước, nhìn đăm đăm vào Trần Mặc trong ảnh, nhìn mãi một hồi lâu bà ta mới quay mặt về phía Lão Cẩu vẫn đang run rẩy rồi hỏi: "Nó ít khi cười lắm, đây là hình chụp lúc nào thế."

Lão Cẩu hung dữ nói: "Là cái ngày cậu ấy đoạn tuyệt quan hệ với gia đình mấy người đấy."

Chu Yểu Quỳnh ngây ra, hoảng hốt hỏi rằng: "Thật sao? Ngày đó khi rời nhà trông nó còn giận lắm, tôi cứ tưởng nó chỉ đang giận dỗi mà thôi, thì ra trong lòng nó thấy vui đến thế sao?"

"Sao lại không vui được? Cậu ấy vui phải biết đi ấy chứ." Những uất ức bao năm nay của Lão Cẩu như dần dần được trút bỏ ra ngoài, cậu ta cầm ra một xấp giấy lớn mang theo bên người rồi "soạt" một tiếng vứt đi tán loạn, nói cực kỳ nhanh: "Cậu ấy mà còn chưa rời khỏi gia đình các người ngày nào sợ là còn chết sớm hơn thế nữa. Đây đều là giấy bệnh án những năm này của cậu ấy, có ai trong các người đã từng để ý tới chưa? Cậu ấy vào công ty nhà họ Dương đã bao nhiêu năm rồi mà chưa từng xin nghỉ một ngày nào. Lúc nào cũng nhịn cho qua bệnh rồi làm việc tiếp, ai cũng nói cậu ấy bị tiền làm mờ cả mắt. Vậy giờ tôi hỏi mấy người, trừ tiền ra, nhà họ Dương mấy người có từng cho được cậu ấy cái gì nữa không hả? Mấy người coi Dương Thư Lạc như bảo bối, cuộc sống vốn có của Trần Mặc bị người khác cướp đi rồi, cậu ấy chịu đòn ra từ khi mới sinh ra, mấy người nghĩ cậu ấy sinh ra đã là tính tình như thế à? Nếu cậu ấy tốt tính, các người nghĩ cậu ấy có còn sống được đến lúc nhà họ Dương tìm thấy mình hay không, có thể tiếp tục làm trâu làm ngựa cho nhà họ Dương suốt bấy nhiêu đó năm được không hả?!!"

Mỗi một tờ bệnh án.

Từ hơn một năm trước cho đến cách đây một tuần.

Có cả bệnh nhẹ lẫn bệnh nặng, cũng có một số dai dẳng không dứt, kéo dài đến mức trở thành bệnh nghiêm trọng.

Dương Chích nhặt một tờ giấy bay đến trước mặt mình, ngơ ngác hỏi: "Em ấy làm phẫu thuật lúc nào thế?"

"Ha." Lão Cẩu cười lạnh: "Lúc đó đã là lâu lắm rồi. Đầu gối cậu ấy tích dịch, không phẫu thuật thì chỉ có nước chặt bỏ. Các người làm cùng một cái công ty, cùng ra cùng vào bấy nhiêu đó năm, đến cả cấp dưới của cậu ấy còn biết đậu gối cậu ấy không được tốt. Anh không biết là do anh không quan tâm hay là anh bị mù?"

Dương Chích siết chặt tờ giấy, nhỏ giọng nói: "Em ấy không hề bảo nó nghiêm trọng đến vậy."

"Cậu ấy nói để làm gì? Để anh đồng cảm với cậu ấy à?" Lão Cẩu như muốn điên lên: "Hay là nói với anh rồi để anh lấy cái danh nghĩa người nhà đó để ký tên vào giấy phẫu thuật cho cậu ấy? Tôi nói cho anh biết, khi còn sống cậu ấy không cần, bây giờ cậu ấy không còn nữa thì càng không cần tới mấy người! Cậu ấy họ Trần, chẳng liên quan gì đến nhà họ Dương mấy người cả!"

Chu Yểu Quỳnh bỗng ngã sụp xuống đất, nhìn tấm ảnh trên đầu mình, bà ta lẩm bẩm một mình: "Mẹ hối hận rồi, là do não mẹ úng nước nên mấy năm nay mới để cho mẹ con mình xa cách đến vậy..."

Dương Khải Án cũng đã không còn vẻ quyết liệt ban ban đầu khi bảo Dương Chích đứng dậy nữa rồi.

Từ đầu đến cuối ông ta vẫn luôn đứng đằng sau, như thể đang muốn xác nhận rằng, đây thật sự là đứa con trai mà chính ông ta đã đưa về nhà họ Dương nhiều năm trước hay sao?

Bây giờ ông ta lớn tuổi rồi, đã quên hết những hoài bão lớn lao thời trai trẻ, cũng quên đi những hy vọng đã gửi gắm vào thế hệ kế tiếp của mình.

Nhưng ông ta vẫn nhớ rất rõ lần đầu tiên đứa trẻ kia gọi ông ta là ba, tuy chẳng mấy tình nguyện nhưng lại trông hơi ngượng ngùng. Ông ta nhớ lại những vinh dự mà cậu đã mang tới cho nhà họ Dương này, và cũng nhớ lại vẻ quyết liệt khi rời khỏi nhà họ Dương của cậu.

Rồi ông ta chợt phát hiện, vậy mà mình đã mất đi một đứa con trai rồi.

Lúc qua đời còn chưa tròn ba mươi tuổi.

Yêu cầu muốn đưa di hài Trần Mặc về nhà họ Dương tổ chức tang lễ đã bị từ chối.

Đến cả lễ đưa tiễn chính thức ngày hôm ấy, Tịch Tư Yến cũng chẳng cho bọn họ đến tham dự.

Mười mấy vệ sĩ của nhà họ Dương đứng ở bên ngoài.

Một số ít những người có quan hệ tốt với Trần Mặc, đồng nghiệp, bạn đại học... từng người một vào trong phúng viếng.

Ai cũng cảm thấy kinh ngạc vì không biết rốt cuộc người có thể làm đến bước này vì Trần Mặc là ai, nhưng chắc chắn thân phận của người này không hề đơn giản.

Cho đến khi tin tức Trần Mặc qua đời truyền ra ngoài, trong số những bạn cấp ba, có người nhận ra Tịch Tư Yến.

Khi những người đó nhắc về Trần Mặc, họ cũng đã không còn nhớ nổi những năm tháng khi còn đi học nữa rồi.

Họ chỉ nói rằng: "Tiếc thật đấy, hồi cấp ba thành tích của Trần Mặc cũng đâu tệ, mấy năm nay công việc cũng thuận buồm xuôi gió lắm, đúng là đột ngột quá."

"Mất vì tai nạn à? Mới thứ hai tuần trước tôi còn gặp cậu ấy ở buổi tiệc mà."

"Không ngờ sau khi tốt nghiệp Tịch thần với Trần Mặc lại thân thiết như vậy, tang lễ này là một tay cậu ấy lo liệu đó."

"Ầy, mọi người không thấy lạ hả? Trần Mặc có người nhà mà, sao lại để Tịch thần đứng ra vậy ta?"

Lúc ấy có người tiết lộ rằng: "Hình như nhà họ Dương gặp chuyện rồi, tôi vừa nghe tin Dương Thư Lạc bị nhà họ Dương đuổi khỏi nhà đấy."

"Hồi cấp ba Dương Thư Lạc với Trần Mặc có hợp nhau đâu, không lẽ chuyện Trần Mặc qua đời có liên quan đến Dương Thư Lạc à?"

"Dù sao chuyện xấu nhà hào môn cũng đâu thiếu, việc này cũng khó mà nói rõ được."

Tịch Tư Yến tắt điện thoại, quay lại nói chuyện với Hàn Kiền, người giờ đã trở thành trợ lý đắc lực của hắn: "Chú ý động tĩnh của Dương Thư Lạc. Tôi muốn chắc chắn rằng sẽ không có bất kỳ nơi nào ở thành phố Tuy này dám tuyển cậu ta làm nhân viên."

"Rõ rồi." Hàn Kiền gật đầu: "Thực ra khi tiết lộ tin tức của Trần Mặc cho tên giám đốc kia, cậu ta cũng kín đáo lắm. Dương Chích chuyển cổ phần cho cậu ta phần lớn là vì muốn lợi dụng mà thôi, có vẻ cậu ta cũng thấy được nên mới bí quá hóa liều. Một khi trong lòng cậu ta có ý đồ đen tối thì khó mà tránh được việc để lộ sơ hở."

Thời điểm đó tang lễ cũng đã kết thúc.

Trừ những người trong cuộc thì cuộc sống vẫn cứ thế mà tiếp tục, thời gian cũng đang không ngừng trôi.

Nhưng lại có người rơi vào đau khổ, ngày nào cũng đều lặp lại như vậy.

Chưa đầy nửa năm sau khi Trần Mặc qua đời.

Vì không thể tìm được việc làm nên đến cả tiền thuê nhà Dương Thư Lạc cũng không trả nổi. Cậu ta đành phải quay về trước cổng biệt thự nhà họ Dương một lần nữa.

Cậu ta mặc một bộ đồ rẻ rúng tới cầu xin bảo vệ gác cổng.

"Tôi là con trai nhà họ Dương thật mà, anh cho tôi vào một lát thôi, chỉ một lát thôi mà."

Bảo vệ không nhịn được mà xua tay: "Đi ra chỗ khác đi! Đây là khu nhà giàu đấy, ngày nào mà chẳng có bọn ăn xin tới rồi tự nhận mình là con trai thất lạc nhiều năm cơ chứ. Cậu có chứng cứ gì không? Khi nào cậu kiếm được giấy giám định thân nhân đi rồi hẵng đến, nhé!"

Lúc ấy cậu bảo vệ nghĩ thầm trong lòng.

Nhà họ Dương ấy à? Nhà họ Dương giờ cũng sắp đi cả rồi, vậy mà còn có người tìm tới làm thân nữa chứ.

Tập đoàn nhà họ Dương đã phá sản.

Trước đó không lâu, vợ chồng Dương Khải Án và Chu Yểu Quỳnh đã hoàn tất thủ tục ly dị. Cả hai rời khỏi nơi này một cách chật vật.

Chỉ để lại một đứa con trai cả ngày nát rượu, hôn nhân cũng đang trên bờ vực tan vỡ. Anh ta chẳng thèm lo lắng gì tới nhà cửa, cỏ dại trước cổng giờ đã sắp cao tới nửa eo. Sau khi ông cụ Dương qua đời, nhà họ Dương thật sự trở nên sa sút vô cùng, cả một danh gia vọng tộc giàu có cứ thế im lặng bị vùi lấp giữa cơn đại hồng thủy cuồn cuộn.

Một bác bảo vệ có phần lớn tuổi hơn đến để thay ca.

Nhìn thấy người vừa bị đuổi đi, bác ấy nói: "Đó đúng là con trai nhà họ Dương đấy, ngày xưa cậu ta cũng nở mày nở mặt lắm."

"Thế sao bây giờ nhìn cậu ta lụi bại thế ạ, phá sản còn chẳng đến mức đấy cơ mà?"

"Chuyện này nói ra thì phức tạp lắm. Thực ra nhà họ Dương vẫn còn một đứa con trai nữa, ngày xưa tôi hay gặp lắm. Nói tới cậu ấy, con người cậu ấy đàng hoàng hơn cái cậu chỉ được cái mã vừa đi kia nhiều... Nhưng tiếc là cậu ấy mất vì sự cố rồi. Nếu giờ cậu ấy vẫn còn sống thì nhà họ Dương sẽ không trông như hiện tại đâu, đúng là tiếc quá! Vì không phân biệt nổi đâu là mắt cá đâu là ngọc trai mà cả một nhà lại rơi vào hoàn cảnh thê thảm đến thế này."

Cậu bảo vệ trẻ tuổi cũng thấy bùi ngùi: "Nhưng cậu ấy cũng thật là... Đến cả mạng cũng chẳng còn nữa rồi."

"Thì có sao đâu? Tro cốt của cậu ấy được mang đi rồi, đến cả mộ phần nhà họ Dương còn chẳng vào được kia kìa."

"Hận thù lớn tới mức đó ạ?"

"Người đã đi rồi cũng chẳng biết có hận hay không. Nhưng người sống thì lại chẳng muốn, thế là từ chối thay cậu ấy rồi."

Mà người từ chối giúp cậu.

Vẫn một mực đợi tới khi Trần Kiến Lập ra tù, đưa một Trần Kiến Lập bị què một chân và một Dương Thư Lạc ngày càng trở nên u ám trở về quê cũ, để cả hai cùng nhau "an hưởng quãng đời còn lại".

Năm ấy, nhà họ Tịch cũng đã đi lên đỉnh cao từ lâu.

Mà thủ đoạn của người đứng giữa trung tâm của quyền lực đã quen thị uy bằng khuôn mặt trầm mặc ít nói ấy dữ dội đến mức khiến người khác phải thấy run sợ.

Dưới sự áp chế của hắn, nhà họ Dương chắc chắn đã không còn cơ hội có thể phất dậy được nữa.

Ngược lại, dưới sự giúp đỡ của hắn, một công ty khoa học công nghệ về AI mới thành lập không ngừng phát triển. Nghe nói ông chủ đứng đầu là người có xuất thân nghèo khó, người ngoài thường gọi ta là Lão K. Còn về phần làm sao một người vốn là sinh viên nghèo như anh ta lại có thể lọt vào mắt xanh của nhà họ Tịch sau đó nhận được sự giúp đỡ hết mực, đến nay vẫn còn là một ẩn số lớn.

Có người từng dò hỏi Lão K.

Vị giám đốc cười tủm tỉm, đôi mắt lộ ra vẻ hoài niệm rồi nói rằng: "Bởi vì một người ôm trong mình một giấc mơ giống như tôi, cậu ấy từng thắp cho tôi một ngọn đèn. Khi cậu ấy rời đi, những điều đó vẫn chưa được thực hiện nên có người muốn biến nó thành hiện thực thay cậu ấy."

Về phần "cậu ấy" trong lời của Lão K là ai thì mỗi người lại nghĩ một kiểu.

Cho đến rất nhiều năm về sau, bỗng có một cuốn hồi ký "Một Đời Trầm Mặc" xuất hiện ở ngoài. Nghe nói nó được viết bởi người đứng đầu gia tộc nhà họ Tịch huyền thoại, người cả đời không kết hôn và cũng chẳng có con cái.

Về phần là thật hay giả đến nay vẫn còn phải đợi nghiên cứu thêm.

Nhưng những điều được ghi chép lại thực sự chi tiết vô cùng.

Ví dụ như, hắn đã viết rằng: "Ngày hôm đó, ngoài phòng y tế trời nổi gió rất lạnh. Em chẳng mặc thêm lớp lót nào ngoài chiếc áo sơ mi, sau này tôi cứ hay nghĩ, nếu năm ấy tôi đợi em tỉnh dậy, hoặc nếu tôi mang thêm cho em một chiếc áo, liệu sự nuối tiếc của tôi có thể vơi đi phần nào hay không?"

Hắn cũng viết rằng: "Tôi từng hứa hẹn với em, hứa hẹn rằng sẽ để em có được tất cả. Vậy mà em lại không đợi được, để tôi phải nuốt lời với em."

Hắn để lại một đoạn ngắn ở đoạn cuối của cuốn hồi ký.

"Em đã có được tự do thật sự, một tự do vĩnh cữu. Nhưng khi ấy tôi vẫn còn ích kỷ lắm, tôi ích kỷ hy vọng rằng khi thời gian trôi qua, chúng ta sẽ có thể gặp lại được nhau. Khi ấy tôi sẽ thử buông bỏ sự kiêu ngạo của mình, tôi sẽ chạm vào em và cả linh hồn mà em chẳng muốn ở lại nơi này."

Dù là thật hay giả, dù có phải là do vị nhà họ Tịch đó viết hay không.

Vẫn có rất nhiều người truyền miệng với nhau rằng người đứng đầu nhà họ Tịch yêu sâu đậm một người.

Cả một đời của Tịch Tư Yến có thể là vô cùng hoàn hảo, không một vết nhơ.

Hắn xuất thân từ danh môn, gia thế hiển hách, ngày còn nhỏ đã vô cùng thông minh, năng lực của hắn cũng xuất chúng.

Hắn có một lý lịch đáng ghen tỵ như bao thế hệ cầm quyền nhà họ Tịch. Hắn nghe theo sự sắp xếp của gia đình, ra nước ngoài khi học cấp ba, tiếp nhận sự nghiệp gia tộc từ sớm. Hắn đã đưa nhà họ Tịch tới một tầm cao chưa từng có, khiến bao người phải ngưỡng mộ vô cùng.

Vào thời hoàng kim, hắn bỗng nhiên lui về ở ẩn và bắt tay vào rất nhiều những dự án thiện nguyện.

Những năm này, tổ chức phi lợi nhuận mà hắn thành lập nhằm chống lại tội ác của việc buôn người đã cho vô số gia đình một cuộc sống mới.

Đồng thời, hắn đã thực hiện rất nhiều những dự án về chống bạo lực và hỗ trợ khởi nghiệp. Những thành tích mà hắn đạt được đều đã trở thành những nét bút rực rỡ nhất trong lý lịch đời hắn.

Tại trang viên nổi tiếng nhất của nhà họ Tịch.

Có người nói rằng đó là nơi mà người cầm quyền ấy đã sống trong những năm tháng sau này.

Trên dốc sườn của ngọn núi đằng sau có một ngôi mộ.

Theo như lời của những người giúp việc, đó là nơi mà hắn vẫn thường xuyên lui tới.

Sau đó, không biết từ bao giờ mà bên cạnh đã xuất hiện thêm một ngôi mộ nữa.

Cả hai được nằm cạnh nhau.

Khi trời nổi gió, dù chẳng ai hay biết, nhưng chắc chắn rằng, trong lặng lẽ, họ đã có thể gặp lại nhau lần nữa.