Sau Khi Trúng Cổ

Chương 7: Ta cũng không nghèo lắm đâu




Cố Linh Lung đi quá trùng hợp và quá kỳ lạ, mặc dù Tiêu Lâm Thành nghi ngờ nhưng không biết đi đâu tìm người nên đành phải theo Mộc Khinh Ngôn đến Trình phủ trước.

Trình Tri phủ đã gần năm mươi tuổi, mái tóc điểm bạc, nhìn rất hiền hậu.

"Lần này may mà có hiền chất và Tiêu thiếu hiệp." Trình Tri phủ vuốt râu nói, "Mấy tên sơn phỉ kia lộng hành ngoài thành lâu lắm rồi, bản phủ cũng đau đầu lắm, hiền chất quả thực đã giúp ta một đại ân."

Mộc Khinh Ngôn lắc đầu nói chỉ tình cờ gặp mà thôi.

"Lão gia, không xong rồi!" Một gia đinh đột nhiên chạy vội vào hét lớn, "Lão gia, vị khách quý kia thả hoạ mi của ngài bay mất rồi ạ!"

Trình Tri phủ lập tức trợn mắt, "Cái gì?! Mau đuổi theo bắt lại đi!"

Gia đinh: "Bay xa rồi ạ, không đuổi kịp đâu."

Trình Tri phủ thoáng sửng sốt rồi đấm ngực đau lòng nói: "Không sao, bay thì bay, một con chim thôi mà, một con chim thôi mà......"

Nhưng con chim kia rất khôn, ông phải tốn không ít bạc mới mua được! Còn chưa nuôi bao lâu nữa! Thứ bay mất chính là chim sao?! Là bạc mới đúng!

"Lão gia, không xong rồi!" Một gia đinh khác lại hấp tấp chạy tới, "Hai hộ vệ trông chừng vị khách quý kia đánh nhau rồi ạ!"

Lão gia lòng như tro tàn, "Sao lại đánh?"

Gia đinh: "Khách quý nói nếu ai thua thì phải c ởi trần ra ngoài phủ chạy ba vòng, vừa chạy vừa la "Ta là đồ ngu"."

Tiêu Lâm Thành, Mộc Khinh Ngôn: "......"

Dường như Trình Tri phủ đã quá quen thuộc nên vội nói: "Mau gọi hai người tới đây, nếu không......"

Ông còn chưa nói hết câu thì lại nghe một người hét toáng lên: "Lão gia, không xong rồi, vị khách quý kia mất tích rồi ạ!"

Trình Tri phủ hoảng đến nỗi suýt té ghế, "Mau, mau tìm đi!"

Cả Trình phủ nhất thời hò hét ầm ĩ.

Mộc Khinh Ngôn thấy Trình Tri phủ không rảnh để ý mình thì định đến tặng khóa bình an cho cháu ông rồi cáo từ.

Họ theo gia đinh ra sân sau, khi đi ngang qua một hòn non bộ thì chợt nghe thấy một tiếng động nhỏ xíu.

Tiêu Lâm Thành biến sắc, dừng lại hỏi: "Ai đó?"

Gia đinh chẳng nghe thấy gì nên thắc mắc: "Hai vị, sao thế ạ?"

Mộc Khinh Ngôn nhìn ra sau hòn non bộ, "Đằng kia có người."

Tiêu Lâm Thành: "Ra đây."

Chỉ giây lát sau, một cô nương ung dung đi ra thản nhiên nói: "Có thể làm như không thấy được không?"

"Nguyệt cô nương?!" Gia đinh kinh ngạc, "Sao ngài lại ở đây? Lão gia đang tìm ngài khắp nơi đấy!"

Mộc Khinh Ngôn và Tiêu Lâm Thành liếc nhau --- Đây chính là vị khách quý mà Trình Tri phủ đang cuống quýt đi tìm sao?

Lý Chiếu Nguyệt phớt lờ gia đinh, nàng nhìn Tiêu Lâm Thành rồi lại nhìn Mộc Khinh Ngôn, mở miệng nói: "Hai vị hình như không phải người Trình phủ, vậy để ta trốn nhé?"

Hai người còn chưa lên tiếng thì gia đinh đã quýnh lên, "Không được đâu công tử, lão gia nói không thể để Nguyệt cô nương chạy mất được."

Lý Chiếu Nguyệt im lặng một lát rồi lạnh lùng nói: "Ta có chết cũng không gả cho lão gia các ngươi đâu."

Tiêu Lâm Thành quay đầu khiếp sợ nhìn Mộc Khinh Ngôn --- Trình đại nhân ép buộc gái nhà lành?! Đây thật sự là Trình đại nhân sao?!

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Gia đinh cũng thảng thốt, "Cái gì? Lão gia chúng ta muốn cưới ngươi á?!"

Lý Chiếu Nguyệt gật đầu, "Nếu không hắn giữ ta lại làm gì?"

Mộc Khinh Ngôn nói: "Trình bá phụ không phải người như vậy."

"Công tử bị ông ta lừa rồi," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Biết người biết mặt không biết lòng, ngươi không tin thì cứ hỏi ông ta đi."

"Được thôi," Tiêu Lâm Thành khoanh tay nói, "Vậy cùng đến hỏi đi."

Lý Chiếu Nguyệt lui lại một bước, "Ta tới đó còn trốn được sao?"

Tiêu Lâm Thành: "Không được."

Lý Chiếu Nguyệt: "Nối giáo cho giặc!"

Tiêu Lâm Thành nhíu mày, "Khinh Ngôn nói không phải tức là không phải."

Lý Chiếu Nguyệt: "Y là vợ ngươi à? Sao ngươi nghe lời y thế."

Vành tai Mộc Khinh Ngôn chợt đỏ lên.

Tiêu Lâm Thành lại chẳng thấy có gì không ổn mà thản nhiên nói: "Từ trước đến giờ ta luôn nghe lời y, ngươi quản được chắc?"

Lý Chiếu Nguyệt liếc mắt, "Tất nhiên là ta quản không nổi rồi."

Nàng lại nhìn sang Mộc Khinh Ngôn cố ý nói: "Công tử đẹp như vậy hay là đi theo ta nhé, ta sẽ cho công tử cẩm y ngọc thực, vinh hoa mãn đời."

Gia đinh: Ái chà, muốn giành nam nhân sao?!

Tiêu Lâm Thành giữ chặt Mộc Khinh Ngôn nói: "Còn lâu y mới thèm mấy thứ này."

"Ai mà không muốn vinh hoa phú quý chứ?" Lý Chiếu Nguyệt nhìn Mộc Khinh Ngôn, "Đúng không công tử?"

Tiêu Lâm Thành vô thức nhìn Mộc Khinh Ngôn, Lý Chiếu Nguyệt bỗng nhiên xoay người bỏ chạy.

Mộc Khinh Ngôn vung tay lên, giữa kẽ tay phóng ra một cây ngân châm ghim vào lưng Lý Chiếu Nguyệt làm nàng đứng khựng tại chỗ.

"Các ngươi!" Lý Chiếu Nguyệt cả giận, "Mau thả ta ra, nếu không các ngươi sẽ hối hận đấy!"

"Chờ gặp Trình đại nhân rồi sẽ thả." Tiêu Lâm Thành nói với gia đinh đứng ngớ người bên cạnh, "Cõng nàng về đi."

Lúc này gia đinh mới kịp phản ứng, "Vâng vâng." Chẳng phải các ngươi đang giành nam nhân sao? Giành xong rồi à?

Tiêu Lâm Thành nhìn gia đinh cõng Lý Chiếu Nguyệt rồi quay sang thì thầm với Mộc Khinh Ngôn: "Khinh Ngôn, ta cũng không nghèo lắm đâu. Sư phụ còn nợ ta mười lượng bạc đấy."

Mộc Khinh Ngôn: "......"

Trình Tri phủ chắp tay sau lưng đi tới đi lui trước sảnh, trong lòng rối bời.

Nếu xảy ra chuyện gì thì mười cái đầu cũng không đủ chém đâu!

Tổ tông phù hộ, ta già rồi, đừng giày vò ta nữa......

"Lão gia, tìm được người rồi ạ!"

Trình Tri phủ ngẩng phắt lên, chỉ thấy gia đinh cõng Lý Chiếu Nguyệt cứng đờ, theo sau là Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn.

"Công......" Ông vội vã đi tới, "Sao thế?"

Gia đinh thả Lý Chiếu Nguyệt xuống rồi nói: "Nguyệt cô nương không chịu về, nói lão gia đòi cưới nàng ạ."

Trình Tri phủ lập tức quỳ xuống rối rít nói: "Oan quá! Hạ quan có mười lá gan cũng không dám đâu ạ!"

Tiêu Lâm Thành và Mộc Khinh Ngôn giật nảy mình, sao nói quỳ là quỳ thế kia?

"Trời đất chứng giám!" Trình Tri phủ hoảng sợ chỉ lên trời thề thốt, "Nếu hạ quan có ý đồ xấu thì sẽ bị sét đánh chết không yên lành......"

Lý Chiếu Nguyệt muốn bịt tai nhưng không cử động được nên đành phải nói: "Được rồi, ta đùa ấy mà."

Trình Tri phủ khóc không ra nước mắt, chuyện này có thể tùy tiện đùa giỡn sao? Rơi đầu ngay chứ chẳng chơi!

Mộc Khinh Ngôn thấy thế thì biết ngay thân phận cô nương này không hề đơn giản, chẳng biết hành động lúc nãy của mình có gây phiền toái cho Trình Tri phủ không nữa.

Y đỡ Trình Tri phủ dậy, gỡ ngân châm sau lưng Lý Chiếu Nguyệt rồi tạ lỗi: "Tại hạ đắc tội, mong cô nương thứ lỗi."

Lý Chiếu Nguyệt xoay xoay cổ tay hờ hững nói: "Một câu xin lỗi coi như xong à?"

Trình Tri phủ sợ nàng trách tội Mộc Khinh Ngôn nên vội nói: "Y không biết rõ nên mới vô tình mạo phạm quý nhân thôi ạ."

Lý Chiếu Nguyệt: "Ai biết y vô tình hay cố ý chứ?"

Tiêu Lâm Thành che chở Mộc Khinh Ngôn sau lưng rồi bực bội hỏi: "Vậy ngươi muốn thế nào?"

Lý Chiếu Nguyệt bắt chước hắn nhíu mày, "Chẳng thế nào cả, chỉ muốn ngươi c ởi đồ ra ngoài chạy hai vòng rồi hét to ngươi là đồ ngu thôi."

Tiêu Lâm Thành: "......" Khinh Ngôn, làm nàng câm luôn đi.