17
Buổi chiều ngày mà Cố Vân thi đình, ta đang lật danh sách thứ tử của Thịnh Kinh để chọn rể, chợt thấy Phúc Đào kinh hoàng chạy tới.
Nàng thở hổn hển: "Tiểu thư, Hầu gia. Hầu gia đi rồi!"
Tập sách lạch cạch rơi xuống đất.
Ta vừa mới chạy đến đường sảnh liền nhìn thấy, Tứ thúc đỏ mặt ra lệnh cho hạ nhân được ông ta dẫn từ phủ mình đến.
Sau khi gặp ta, Tứ thúc ho khan vài tiếng, giấu đi vẻ mặt vui mừng:
"Thanh Y, lúc phụ thân con lâm chung ta đã ở bên cạnh ông ấy. Ông ấy, hy vọng con sẽ vẻ vang được gả vào Tần gia, người làm đệ đệ này hiển nhiên sẽ thỏa mãn di nguyện của huynh trưởng.”
"Ta đã phái người đi mời Tần tiểu tướng quân, hai người các con nhanh chóng thu xếp làm hỉ sự, báo hiếu khi còn nóng đi.”
Ta siết chặt nắm đấm: "Ông nằm mơ!"
"Ta nằm mơ?" Tứ thúc cười khinh miệt.
"Thanh Y à, Tứ thúc muốn nói với con lời này, đừng suy tâm vọng tưởng tìm con rể nữa, thân là nữ tử, gả vào nhà tốt mới có tương lai.”
Nhìn bóng dáng kiêu ngạo rời đi của ông ta, ta gần như muốn cắn nát răng hàm.
Rõ ràng hai ngày trước mới mời ngự y đến bắt mạch cho lão gia tử, thái y nói nếu dùng dược liệu quý giá để chăm sóc, thì sẽ sống được thêm mấy tháng.
Hôm qua khi ta đi đưa thuốc, lão gia tử còn có khí lực mắng ta vài câu.
Nhất định là mấy ngày nay đã có tin đồn về chuyện ta vội vàng tìm con rể, Tứ thúc không kiềm chế được, hôm nay mượn danh thăm viếng để động tay động chân.
Ta bảo Phúc Đào nhanh chóng đi tìm Lưu quản gia, lúc xoay người lại thấy cảnh Tần Dịch vội vàng chạy tới.
Sắc mặt Tần Dịch nặng nề: "Thanh Y, nén bi thương."
"Tứ thúc nàng sai người đến truyền lời cho ta, hy vọng chúng ta mau chóng thành hôn. Trước khi đến, ta đã nói chuyện với mẫu thân ta, mẫu thân... Bà cũng đồng ý, sẽ chọn ngày lành để bà mai đến cầu hôn."
"Tuy rằng Hầu gia đã đi, nhưng sau này nàng vào cửa Tần gia chúng ta, người kinh thành vẫn không ai dám khinh thường nàng."
Ta lạnh nhạt nhìn hắn: "Cô nương ngươi nhặt được thì sao?"
"Vân Hâm? Nàng làm thị thiếp là được rồi."
Tần Dịch cố gắng trấn an ta: "Vân Hâm phụng dưỡng ta nửa năm ở trong quân, nếu không cho danh phận, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.”
Ta ngước mắt lên nhìn hắn: "Đã nạp rồi sao?"
"Mẫu thân muốn ngày nàng và ta thành hôn, tiện thể tìm kiệu khiêng nàng ấy vào, thuận tiện lại bớt việc.”
Giờ phút này dáng vẻ hắn cao cao tại thượng, hiên ngang vô cùng.
Ngay cả mặt nạ ôn hòa trước kia cũng lười đeo lại.
Ta trả lời hắn từng câu từng chữ: "Ta không gả."
Tần Dịch lập tức xụ mặt, giọng điệu không vui:
"Vì sao? Chẳng lẽ nàng còn nhớ đến gã ăn mày kia?”
"Thanh Y, nàng phải hiểu rõ tình hình hiện giờ.Định Dương Hầu phủ đã sớm lụi bại, hiện giờ Định Dương Hầu qua đời, càng như tuyết thêm sương, nàng còn chỗ đứng trong giới quý nữ Thịnh Kinh sao?”
"Tần gia đã là cành cao nhất mà nàng có thể leo lên ở kinh thành rồi."
18.
Ngày đó thấy hai mắt Tần Dịch đỏ bừng, ta cho rằng hắn khổ sở.
Dù sao nhiều năm thanh mai trúc mã như vậy, hắn cũng có vài phần tình nghĩa với ta.
Hôm nay nhìn lại, chắc là Tần Dịch đã tức giận.
Hắn chỉ là không muốn thấy người khác nhúng chàm những thứ thuộc về hắn.
Cho dù là một con chó, bị người khác dắt đi, chỉ sợ hắn cũng sẽ phẫn nộ đến hai mắt đỏ bừng.
Con người chỉ cần nếm được một chút ngọt ngào của tự do, họ sẽ không bao giờ trở lại.
Trước kia ta nghĩ cách muốn gả vào thế gia đại tộc, nhưng hôm nay ta tình nguyện mang theo của hồi môn của mẫu thân ta trở về Kim Lăng, độc thân cả đời sống ẩn ở núi rừng, cũng không muốn gả cho một nam nhân không hiểu "tôn trọng" là gì.
Ta giật giật khóe miệng với Tần Dịch: "Mời Tần tướng quân trở về cho, cành cây này của Tần gia, Triệu Thanh Y ta không trèo nổi.”
Dứt lời ta không nhìn hắn nữa, nhấc làn váy lên chạy về phía cửa lớn.
Ta phải đi tìm trưởng công chúa Nhàn Ý, hiện giờ chỉ có thể cầu xin nàng tìm cách giúp ta.
Chạy đến đường lớn trước cửa Hầu phủ, cánh tay ta đột nhiên bị người kéo lại, quay đầu lại nhìn, Tần Dịch đang thở hổn hển.
"Triệu Thanh Y, nàng có biết nàng đang làm cái gì không?"
Hắn cực kỳ không kiên nhẫn: "Đừng tùy hứng, ta đã đồng ý với nàng trở về sẽ rước nàng qua cửa."
Ta ném hắn ra: "Tần tướng quân, chúng ta vẫn chưa đính hôn, ngươi cũng không cần phải tuân thủ lời hứa hư vô mờ mịt kia.”
Vẻ mặt Tần Dịch đột nhiên trở nên kỳ lạ: "Nàng đang làm giá à? Nàng muốn thêm điều kiện sao?”
Hắn nâng cằm lên: "Nói đi, như thế nào mới chịu thành thân với ta?"
Ta ngẩn người, sau khi phản ứng lại trực tiếp bật cười: "Ở rể. Ngươi đến Hầu phủ ở rể ta sẽ thành thân với ngươi.”
Nghe được lời này của ta, ánh mắt Tần Dịch nhìn ta giống như đang nhìn người điên.
Tần Dịch và ta giằng co trên đường phố, hấp dẫn không ít người đến vây xem.
Ta đi ra khỏi đám người không được mấy bước, lại bị Tần Dịch kéo trở về.
Lần này hắn không che giấu sự tức giận của hắn nữa, trong ánh mắt giống như muốn phun ra lửa: "Triệu Thanh Y, ngươi đừng không biết tốt xấu!”
Ta thật sự là bị hắn làm phiền đến đỉnh điểm: "Không biết tốt xấu là ngươi mới đúng đi? Ta đã nói sẽ không gả cho ngươi, ngươi còn dây dưa ta làm gì?"
“Ta dây dưa ngươi á?”
Tần Dịch thẹn quá hóa giận, kéo âm lượng lên: "Mẫu thân nói ngươi được di nương nuôi lớn, tâm tư nặng nề không phóng khoáng, không xứng với cửa tần gia, ta còn giải thích dùm ngươi.”
"Hiện giờ xem ra, ngươi thật sự không xứng với Tần gia."
Hắn dạo một vòng, cao giọng nói với đám người bốn phía:
"Ta ngược lại muốn nhìn xem, về sau trong Thịnh Kinh này ai dám cưới người như ngươi!"
"Ta dám."
19
Ta nghe tiếng quay đầu lại, chỉ thấy Cố Vân mặc áo đỏ cưỡi ngựa lớn xua tan đám người, chạy về phía ta. Lúc Cố Vân đi xuống bên cạnh ta, ta mới nhìn rõ.
Trên người hắn mặc áo trạng nguyên.
Thư sinh xinh đẹp vụng về ngày xưa, lúc này tiên y nộ mã, khí phách hăng hái, sáng ngời đến mức làm cho người ta không thể rời mắt.
Hắn tiến lên nắm lấy tay ta, cùng ta đối mặt với Tần Dịch: "Tần tướng quân dây dưa với thê tử ta trên đường, mở miệng nói lời nhục mạ.”
"Đức hạnh như thế, xứng làm tướng một nước sao?"
Tần Dịch khinh bỉ: "Chỉ là kẻ hèn tân khoa trạng nguyên, cũng dám giỡn mặt ra oai trước mặt tam phẩm tướng quân ta?”
"Lúc ông đây kiếm quân công ở biên cương, ngươi trốn ở trong ổ chó nào?"
Ta vừa định phản bác, Cố Vân nắm tay ta
Hắn chậm rãi trả lời: "Quân công của ngươi, chẳng lẽ không phải đều cướp được từ nghĩa tử mà phụ thân ngươi nuôi sao?”
Tần Dịch lập tức trừng mắt, bối rối nhìn chung quanh vòng tròn, thấp giọng nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi nói bậy gì đó?"
Cố Vân nhướng mày nhìn hắn, cười không nói.
Khi Tần Dịch lại muốn nổi giận, Tứ thúc đi ra từ trong phủ.
Hắn nhìn thấy xiêm y của Cô Vân, lập tức tươi cười: "Vị này là môn sinh của huynh trưởng đúng không? Định Dương Hầu phủ ta lại còn có thể có thêm một tân khoa trạng nguyên, quả thật là đáng mừng.”
Giọng điệu tự nhiên như chủ nhân của Hầu phủ.
Cố Vân đưa mắt nhìn cờ trắng treo ở cửa: "Đáng mừng? Mừng vì Định Dương Hầu qua đời, để ngươi nhảy vào chiếm tổ à?”
Tứ thúc nhất thời đỏ mặt.
Tần Dịch hát đệm: "Ta là tam phẩm tướng quân, sau này tứ thúc nhận chức Định Dương hầu, đến phiên một tân khoa trạng nguyên nhỏ bé như ngươi làm càn trước mặt chúng ta sao?"
"Định Dương Hầu?"
Cố Vân cười khẽ, lấy ra một tờ giấy từ trong ngực ra: "Một tháng trước ta đã vào Định Dương Hầu phủ, theo luật pháp của Đại Lê, Hầu phủ sẽ do đích nữ Định Dương hầu Triệu Thanh Y tiếp quản."
Ta không thể tin nhìn Cố Vân.
Hắn có bị điên không? Tân khoa trạng nguyên thừa nhận việc ở rể trên đường phố?
Về sau còn muốn lăn lộn trên quan trường không vậy?
Tứ thúc nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía ta, ánh mắt nếu có thể hóa thành đao chỉ sợ ta đã sớm bị Lăng Trì.
Tần Dịch thì phản ứng rất nhanh, đoạt lấy tờ giấy trong tay Cố Vân rồi xé nát.
Sau đó nói với mấy thân binh hắn đã mang đến: "Người này vừa phạm thượng, còn có hiềm nghi trộm cắp quân tình. Bắt đến Đại Lý Tự, để đại lý tự thẩm tra cho rõ.”
Mặt ta lập tức trắng bệch.
Đại bá của Tần Dịch nhậm chức ở Đại Lý tự, Cố Vân bị đưa vào đó không chết cũng lột da.
Huống hồ Tần gia có chỗ dựa là đại tướng quân Trấn Bắc, ca ca ruột của đương kim thái hậu, chỉ cần bịa đặt đã có thể vu khống một tân khoa trạng nguyên.
Tương lai tốt đẹp của hắn chỉ mới bắt đầu, không thể bị hủy hoại vì ta.
"Tần Dịch, ngươi."
Lời ta khuyên còn chưa nói ra, đám người bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng:
"Trưởng công chúa giá đáo!”
20
Đám người bị thị vệ đi theo xua tan, xe ngựa xa hoa đến cực điểm dừng trước cửa Hầu phủ.
Nhàn Ý giẫm lên lưng nô bộc xuống xe.
Tứ thúc và Tần Dịch, còn có một đám hạ nhân vội vàng khom người hành lễ với nàng.
Nhàn Ý hơi nâng cằm lên, sau khi miễn lễ mọi người, thẳng lưng đến trước mặt Cố Vân, hành lễ:
"Nhàn Ý tham kiến cữu cữu.”
Cữu cữu?
Mọi người ở đây đều kinh ngạc đến trợn tròn mắt.
Mặt Tứ thúc trắng bệch, chân mềm nhũn đến mức gần như đứng không vững.
Mà trên trán Tần Dịch gân xanh thẳng tắp giật bằng bặt, gương mặt đen hơn đáy nồi.
Nhàn Ý nhìn Tần Dịch, mặt lộ ra nghi hoặc: "Bổn cung nhìn thấy quốc cữu còn phải hành lễ, các ngươi đứng đó làm gì?”
Sau khi mọi người phản ứng lại vội vàng hành lễ với Cố Vân.
Chỉ có Tần Dịch dưới ánh mắt chằm chằm của Nhàn Ý, cắn chặt răng cực kỳ khuất nhục, hành lễ với Cố Vân.
Cố Vân quay đầu làm như không thấy, để lâu không thèm miễn lễ.
Dưới khí áp cao như vậy, ta cũng rất hoảng loạn.
Tay không còn là tay, chân không còn là chân, không biết nên đặt chúng ở đâu.
Rốt cuộc ta đã tạo nghiệt gì, trêu chọc một nhân vật lớn như vậy.
Tiểu cữu cữu của thiếu đế, đệ đệ ruột nhỏ tuổi nhất của Thái hậu.
Cố Vân nói sao ấy nhỉ, nhà ở Kim Lăng, phía trên có hai huynh trưởng.
Thật sự là không nói dối một câu nào.
Anh Quốc Công phủ thực sự đã chuyển đến Kim Lăng.
Hai ca ca một người là thái phó đương triều, một người là đại tướng quân Trấn Bắc, cũng chính là cấp trên trực tiếp của Tần Dịch.
Anh quốc công và phu nhân đến già mới có con, vị công tử được các huynh trưởng nâng đỡ, bị ta bắt ở rể. Ta xong đời rồi.
Đang lúc da đầu tê dại, Cố Vân nhéo nhéo lòng bàn tay ta:
Cười với ta: "Đừng sợ, nhé."
Đột nhiên có một sợi dây xuất hiện trong đầu ta.
21
Mùa đông năm tuổi, nửa năm sau khi mẫu thân bị tra tấn "bệnh qua đời", ông ngoại phái người đến kinh thành, cực kỳ cường ngạnh dẫn ta đến Kim Lăng.
Ngoại tổ phụ sống ẩn ở núi sâu, lại danh chấn thiên hạ.
Kiếp này ông ấy là một đại nho, đào lý trải rộng khắp Đại Lê.
Hai vị ca ca của Cố Vân đều là học trò của ông ngoại.
Lúc đó, Cố Vân mới mười tuổi, cũng không lấy tên là Cố Vân.
Ngày hắn đến học, ta đi tìm ông ngoại, chỉ nghe được nửa câu ở chân tường: "Thân thể ốm yếu không trị hết, trước 17 tuổi cứ dùng chữ [Chiếu], mới có thể bình an vượt qua."
Vì thế, tất cả mọi người đều gọi đệ tử mới tới này là Chiếu ca nhi.
Hắn yếu ớt vô cùng.
Học sinh đến học tập chỉ có một chữ "khổ", nhưng hắn lại được dẫn theo một đám tôi tớ.
Mỗi ngày các học sinh khác đều có thể nghe được ma ma hắn mang đến hô: "Chiếu ca nhi, ăn thêm hai miếng nữa đi.”
Hiếm khi thấy ông ngoại không cản lại, ngược lại còn đưa ta đến với đám tôi tớ để cùng chăm sóc cho hắn. Sau khi ta đến chăm sóc cho hắn, các mama không kêu hắn ăn cơm nữa.
Bởi vì ta có thể dẫn hắn cùng đi ăn cơm.
Ta trân trọng từng hạt cơm trong bữa ăn của mình.
Ta sợ ăn không đúng cách, nên ăn rất cẩn thận.
Nửa năm sau khi mẫu thân mất, ta chưa từng có một bữa cơm no.
Phụ thân ta buồn vui thất thường, cứ thích bắt bẻ ta trong lúc ăn cơm.
Đôi khi chỉ vì rớt một hạt cơm.
Đôi khi vì tiếng đũa và bát vô tình chạm vào nhau.
Đôi khi ta cũng không biết tại sao roi cứ quất vào người ta vào những bữa cơm.
Lần đầu Chiếu ca nhi nhìn ta ăn cơm, cảm thấy kỳ lạ, vươn tay với ta.
Ta thấy hắn giơ tay lên, liền sợ tới mức ném chén đũa co người lại, hoảng sợ nhìn bàn tay cứng đờ giữa không trung của hắn.
Bàn tay từ từ hạ xuống, ta tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một lúc lâu sau, bàn tay rơi trên vai ta, vỗ nhẹ.
Hắn nói, "Đừng sợ, nhé."
Câu "đừng sợ" này, bảo vệ ta năm năm.
22
Mãi đến năm năm sau, trong triều truyền rằng đức hạnh phụ thân ta có vấn đề.
Ông mới tự mình đến Kim Lăng, gióng trống khua chiêng quỳ lạy lên núi, cầu ông ngoại trả ta lại cho ông.
Khoảnh khắc gặp lại phụ thân ta, ta giống như đã nhìn thấy một con ma.
Người chưa từng co rúm lại sau nhiều năm như ta, phản xạ có điều kiện lui về phía sau Chiếu ca nhi, cả người phát run ôm đầu gối. Chiếu ca nhi phát điên ngay tại chỗ.
Hắn gắt gao bảo vệ ta vào trong ngực, mắng to nói phụ thân mất hết tính người, nói sao cũng không chịu để phụ thân dẫn ta đi. Hắn canh giữ ngày đêm trước cửa phòng ngủ của ta, phòng thủ nghiêm ngặt.
Ngại thân phận của hắn, phụ thân không dám hành động thiếu suy nghĩ, liền nhịn hắn.
Nhưng không được mấy ngày, thân thể vốn đã yếu ớt Chiếu ca nhi ngã bệnh.
Phụ thân ta đã cướp ta vào đêm mà hắn bị sốt cao, khi ta thức dậy, ta đã ở trên xe ngựa trở về kinh.
Ta vừa khóc thành tiếng, phụ thân ta đã giơ tay lên cho ta một cái tát.
Về sau ông ngoại phái người đến đòi người mấy lần, mỗi lần phụ thân đều bảo hạ nhân thay quần áo mới cho ta, diễn một vở phụ từ tử hiếu.
Mấy lần như thế, ông ngoại liền không tới nữa.
Còn ta.
Câu “đừng sợ” kia đã không còn cách nào chữa lành vết thương trên người, nên cũng dần dần đi vào quá khứ.
Nằm trong phòng củi tối tăm, lặp đi lặp lại, tự nhủ: Phải tìm một chỗ dựa để thoát khỏi hang động ma quỷ.
Cho đến khi ta 12 tuổi.
Khi Tần Dịch đến nhà ta tham dự bữa tiệc, ta thấy người phụ thân không ai bì nổi của ta, cung kính với gia đình họ.
Ngày đó, ta lén nhét một cái hà bao cho Tần Dịch.
Sau đó tích góp tiền tháng, mua chuộc hạ nhân đi ra ngoài lan truyền tin đồn.
Nói, Tần Dịch và ta thanh mai trúc mã, ái mộ lẫn nhau.
Mà thiếu niên năm năm tuổi kia, nói vạn lần câu “đừng sợ” với ta, cuối cùng đã bị ta giấu ở đáy lòng phong trần.
23
Tang lễ của lão gia tử không được tổ chức.
Thi thể của ông đã được đưa đến quan phủ, kiểm tra ra được đã bị người đánh, sau đó bóp cổ tới chết.
Phũ Doãnh Kinh Triệu Phủ rất nhanh tra được đến Tứ thúc, sau một phen tra tấn nghiêm hình, cuối cùng Tứ thúc cũng thừa nhận và bị áp giải, chọn ngày chém đầu.
Sau khi Tần Dịch nạp Vân Hâm chưa đầy một tháng, biên quan lại nổi lên chiến sự.
Quân địch thế tới hùng hổ, đánh cho quân Tần gia liên tiếp lui binh, binh tướng tổn thất nghiêm trọng.
Dưới muôn vàn kỳ lạ, triều đình điều tra kỹ lưỡng phát hiện, cô nương Tần Dịch nhặt về, thật sự là gián điệp của quân địch.
Hết lần này tới lần khác Tần Dịch không biết bị chạm mạch chỗ nào, nhất định phải che chở Vân Hâm, còn mưu toan thông qua bàn tay đại lý tự bảo vệ một mạng của Vân Hâm
Thiếu Đế biết được liền tức giận, lập tức hạ lệnh lưu đày Tần gia.
Trần Anh bởi vì mang thai hài tử của Lư Tự, Tần phủ chê nàng ta làm mất mặt, qua loa để nàng ta gả cho Lư Tự, vì vậy mà nàng ta đã tránh được một kiếp. Tệ nhất là, cuối bảng vàng cũng không có tên Lư Tự.
Kinh thành đồn đãi Lư Tự ngay cả tú tài cũng không thi đậu, là một tên lừa đảo trên giang hồ, thừa dịp kỳ thi mùa xuân ở kinh thành rêu rao lừa gạt lấy tiền.
Người bị hắn lừa gạt tiền tài đã tỉnh ngộ, liên hợp với nhau đến kinh triệu doãn báo quan. Chỉ vài ngày sau, hắn đã bị bắt ở hẻm yên liễu, bị bắt vào tù.
Sau đó, Trần Anh đến tìm ta, ta đóng cửa không gặp.
Kẻ bắt nạt ta, đã trả lại gấp bội.
Không bỏ đá xuống giếng đã là ta có tâm địa bồ tát rồi.
Từ hôm đó, Cố Vân đã ăn vạ trong phủ.
Mỗi lần ta muốn đi khuyên can, hắn làm ra bộ dáng bị ta phụ tình:
"Hiện giờ cả Thịnh kinh đã biết ta đã vào Định Dương Hầu phủ, nàng cũng như nguyện chưởng quản Hầu phủ, chẳng lẽ nàng muốn qua cầu rút ván?”
Ta nghẹn lại.
Được rồi, khi không lại nhặt được trạng nguyên xinh đẹp làm chàng rể.
Lão gia tử hạ táng chưa được mấy ngày, Thái hậu đã hạ chỉ triệu ta và Cố Vân tiến cung gấp.
Trước kia khi vào cung tham gia yến hội, ta từng đi theo Nhàn Ý gặp qua thái hậu mấy lần.
Mỗi lần yết kiến Thái hậu, không hiểu sao bà cứ hỏi một câu: "Còn thích tiểu tử Tần gia kia không?”
Ta nào dám tùy ý phát biểu, chỉ đành đáp lại câu "Còn ạ".
Sau đó Thái hậu sẽ lẩm bẩm.
Có lần, cuối cùng ta cũng nghe rõ Thái hậu lẩm bẩm cái gì.
Bà nói: "Cô nương này chỗ nào cũng tốt, chỉ tiếc mắt lại bị mù.”
Lần này vào cung, Thái hậu vừa thấy ta liền cười khanh khách: "Mấy năm không gặp, ánh mắt Thanh Y càng lúc càng sáng.”
Đợi ta hành lễ xong ngồi xuống,hàn huyên chuyện nhà vài câu, Thái hậu tự nhiên nhắc tới chuyện thừa dịp tổ chức thành hôn khi còn nóng.
Ta ra vẻ thẹn thùng, đồng ý.
Thái hậu lại đột nhiên nghiêm túc: "Cố gia bọn ta gả nhi lang, tam thư lục sính có, mười dặm hồng trang cũng phải có.”
Hả?
24
Nhìn mây đỏ trên mặt Cố Vân, ta nhanh chóng phản ứng lại.
Vội vàng gật đầu: "Có có, có hết ạ."
Thái hậu lộ ra nụ cười hài lòng.
Lúc ăn tối, người Cố gia đều đến.
Cố thái phó đến trước, thiếu đế số khố cũng đi theo sau ông.
Ta còn chưa quỳ xuống đã được Thiếu Đế nâng lên: "Hôm nay gia yến, đều là người một nhà, không cần đa lễ.”
Đại tướng quân Trấn Bắc vừa vào cửa đã lớn tiếng ồn ào hi hi ha ha: "Chiếu ca nhi, đại ca thêu một khăn trùm đầu màu đỏ cho đệ, được không?"
Cố Di động thanh sắc: "Được, đại ca phải tự tay thêu đấy."
Tướng quân bị nghẹn một chút, ngược lại nói với ta: "Đệ muội, muội còn chưa biết đúng không? Năm ngoái Chiếu ca nhi nghe nói muội mua vải thêu đỏ làm khăn trùm đầu, đã ôm tam ca đệ ấy khóc suốt một đêm.”
Thiếu đế lập tức làm chứng: "Mợ ơi, con cũng có thấy."
"Ta cũng nhìn thấy, tiểu cữu còn lén đào một vò rượu của ta."
Nhàn Ý còn chưa thấy người đã nghe tiếng, vào cửa thấy ta liền nháy mắt với ta.
Mua vải thêu đỏ làm mũ?
Ta nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra.
Thời gian đó Tần Dịch phải xuất chinh, loại tiết mục mua áo cưới thêu khăn voan này, ta đã diễn tám mười lần gì rồi.
Ta nhìn trộm mắt Cố Vân, mây hồng trên mặt hắn bay đến vành tai, cúi đầu không ngừng gắp thức ăn cho ta.
Mặc dù sớm đã đoán được, chuyện ta chiêu Cố Vân vào ở rể Hầu phủ, là cái bẫy ta cố tình sắp đặt.
Nhưng biết được hắn ngấp nghé ta đã lâu, trong lòng khó tránh khỏi mềm mại xuống.
Sau khi uống ba hiệp, Thái hậu sai người đưa bọn ta xuất cung.
Trên đường mượn rượu, ta đưa tay bóp mặt Cố Vân hỏi: "Chiếu ca nhi, chàng mau thành thành thật khai báo, đã dòm ngó ta từ khi nào."
Ánh mắt Cố Vân sâu thẳm: "Sau khi biết nàng đã đi, ta lại bị bệnh nặng một hồi. Lúc khỏi bệnh đến thịnh kinh, kinh thành đều nói nàng và Tần Dịch lưỡng tình tương duyệt.”
Hắn đột nhiên đỏ hốc mắt, vùi đầu vào hốc cổ ta, giọng rầu rĩ:
"Thanh Y, nàng chỉ biết chạy theo Tần Dịch, tới giờ cũng chưa từng quay đầu nhìn phía sau.”
"Vậy nên ta chỉ có thể đi tới trước mặt nàng."
25
Ngày thành hôn, cả Thịnh Kinh náo nhiệt cực kỳ.
Một số người sống đến tám mươi tuổi, cũng chưa từng thấy náo nhiệt thế này.
Đích nữ Định Dương hầu mười dặm hồng trang nghênh đón quốc cữu gia, hai đại trọng thần trong triều đình tự mình cưỡi ngựa đưa gả.
Trên cao đường, Thái hậu ngời bên trái, thái phó ba triều ẩn cư nhiều năm ngồi bên phải.
Khách khứa nhìn thấy mà chết lặng.
Định Dương Hầu phủ sa sút trăm năm, nhất thời phong quang vô song.
Chiêu đãi khách khứa xong, ta trở về phòng, Cố Vân ngồi ngay ngắn trên giường hỉ.
Nhìn hắn cực kỳ ngượng ngùng, cổ đều đỏ rực, ta đoán hắn còn chưa quen ở chung với ta. Có lẽ hai bọn ta còn phải bồi dưỡng tình cảm.
Vì vậy, ta đã đưa ra một ý tưởng khá rộng lượng: "Hay là chàng về đình viện cũ đi?"
Cố Vân lập tức đen mặt.
Hắn thở dài một hơi rồi rút một tờ giấy đưa cho ta: “Của hồi môn đã hứa hẹn ngày đó khi kí văn thư ở rể, hôm nay đã đưa đủ rồi."
Tên này hay ghê, sao còn nhớ tới chuyện này?
Ta qua loa thu hồi danh sách lễ vật một lần nữa, nhìn vào gương bắt đầu cởi bỏ lễ phục phức tạp.
Rút đi một nửa, ta nhìn thấy Cố nhìn chằm chằm ta không chớp mắt từ trong gương, trong đôi mắt tràn đầy chờ mong.
Ta đột nhiên nhớ tới, vừa rồi hắn nói tới "Văn thư ở rể".
Văn thư lúc trước đã bị Tần Dịch xé nát, ta còn viết một bức thư hưu phu, chắc là Cố Vân để ý việc này.
Hiểu rồi.
Ta đột nhiên nhanh trí, ngồi đến bên cạnh hắn trấn an: "Chàng cứ an tâm, ngày mai ta sẽ dẫn chàng đi ký vào văn thư.”
Cố Vân không nói lời nào, nhìn chằm chằm vào ta.
Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.
Khi nến đỏ tắt, ta vẫn không nhịn được hỏi hắn: "Có còn cần ký văn thư ở rể hay không?"
Cố Vân nghiến răng nghiến lợi: "Thư ngày đó bị xé là thư hưu phu."
Ta lại muốn lên tiếng, lại toàn bộ bị hắn chặn trở về.
Mưa ngoài cửa sổ.
Tiếng mưa rơi xuống vạn vật, từng tiếng từng tiếng nuốt chửng tiếng động trong phòng.
Vào mùa hè nóng nực, vừa lúc đêm xuân.
Hoàn-