Lục Áo chưa từng nghe qua Xuân Kiến, nhưng lại biết cái tên cam mật ong của nó.
Mỗi năm mùa đông xuân, cậu sẽ mua rất nhiều cam mật ong.
Cam mật ong trong veo giòn mịn, đặc biệt là múi thịt bên trong, từng hạt rõ ràng, vừa to vừa no nước, cắn 1 phát là khẩu cảm 10 phần.
Lục Áo cảm thấy hứng thú,"Có tiện dẫn chúng tôi đi xem thử không?"
"Tiện chứ, cái này thì có gì mà không tiện?" Lão Trần nói:" Khi tôi mua gốc cây Xuân Kiến này thì giá khá cao, 1 gốc tốn của tôi 1.000 tệ, nghe nói là nhập khẩu từ nước ngoài về.
Tôi không có nhiều tiền, mà cũng không dám mua nhiều, chỉ mua tổng cộng 5 gốc, sau đó chết hết 2 gốc, hiện tại còn 3 gốc."
Lục Áo có chút ngạc nhiên, "Cây giống này sao lại mắc thế? Lúc ông mua thì cây giống khoảng bao nhiêu tuổi?"
"Cũng không lớn lắm, cỡ chừng cái đùi của tôi.
Bạn tôi nói cây giống này tốt, nếu là cây giống khác, sẽ không có mắc như vậy."
"Nếu gốc cây đáng giá như vậy, sao lại không ai gây giống?"
"Có, mấy trước có.
Nhưng mà cây giống được tạo ra có chất lượng rất tệ, không có đáng giá, phần lớn chỉ là vài chục đến vài trăm 1 gốc."
Lão Trần dẫn bọn họ leo lên giữa sườn núi nhìn, "Cây Xuân Kiến trồng ở đây."
Lục Áo nhìn lại, 3 gốc cây quý đứng dàng hàng với nhau, mỗi 1 gốc đều rất cao, tối thiểu cũng 3m, tán cây mở rộng, trông như 1 cây dù cực đại.
Lúc này 3 gốc cây Xuân Kiến đều đã nở hoa, hoa nhỏ màu trắng hoặc ẩn mình trong lá cây, hoặc để lộ ở bên ngoài lá, tô điểm thêm cho cây cam quý một nét bút sinh động rực rỡ.
Trong vườn cây của lão Trần nuôi rất nhiều ông mật, vô số chú ong bé nhỏ vo ve vù vù bay đến bên cây cam quý hút mật, làm cho vườn cây này thoạt nhìn rất là phồn vinh.
Lâm Đại Vũ cũng là lần đầu tiên nhìn thấy vườn cây của ông ấy, nhìn thấy cảnh tượng này, nhịn không được khen ngợi, "Vườn cây của ông chăm sóc rất tốt."
"Đương nhiên, tôi bỏ rất nhiều thời gian mồ hôi và công sức ra để chăm đó, bón phân cắt tỉa nhổ cỏ, không để sót 1 cái nào." Lão Trần tự hào nói:" Tôi dẫn các cậu đi xem cây dương mai."
3 người đi theo, cây dương mai được ông ấy trồng trên đỉnh núi.
Mấy gốc dương mai đều đang đỏ rực, có vài gốc đỏ tới ánh tím.
Lâm Đại Vũ nhìn, liền hỏi:" Cây dương mai này cũng chín rồi, sao không bán đi?"
"Có một thương lái hẹn ngày mốt tới mua, tôi chừa lại cây này cho người đó." Lão Trần lôi 1 cái thang ra từ dưới tán cây, "Tôi hái chút cho mọi người ăn thử."
Lâm Tê Nham tranh thủ nhắm ống kính ngay lão Trần đang leo thang.
Lão Trần cắt xuống 7 8 cành, leo xuống xong thì đưa cho bọn họ, "Đây là cây dương mai đã lai giống với cây bản địa mình, không có tên, nhưng mà mùi vị rất ngon, không giống như mấy quả dương mai khác mùi vị nhạt nhẽo."
Lâm Đại Vũ nhận lấy 1 cành, hái quả dương mai xuống, thổi thổi 1 chút thì bỏ vào trong miệng nhai.
Lục Áo tỉ mỉ quan sát, thấy trên quả dương mai không có sâu mới hái xuống ăn.
Lão Trần không có khoác lác, quả dương mai nhà ông ta quả thật rất ngon, cắn 1 miếng bên trong đều là nước.
Quả dương mai rất ngọt, vị quả cũng rất đủ, một chút cũng không nhạt nhẽo.
Lục Áo ăn xong, phát hiện hạt bên trong cũng rất nhỏ, quả dương mai to cỡ viên ngọc trai, hạt thì cỡ hạt đậu xanh.
Lục Áo ăn liên tục vài quả, ngẩng đầu lên thì thấy lão Trần đang khẩn trương nhìn cậu.
Lục Áo gật đầu, "Đúng là rất ngon."
Lão Trần cười, "Cậu còn cảm thấy hứng thú với cây nào nữa, tôi dẫn cậu đi xem."
"Xem cây sơn trà, còn có cây anh đào."
"Được, chúng ta đi xuống đi."
Lão Trần dẫn Lục Áo đi xem cây sơn trà, cây anh đào và cây sung.
Vườn cây này của ông ấy trồng chủ yếu là anh đào, cây anh đào cao hơn 7-8m có 50 gốc, hằng năm khi ra trái, ông ấy đều phải lên trấn trên nhờ người tới hái.
Chỉ mỗi vườn cây anh đào, mỗi năm ông ấy lãi ròng hơn 100.000-200.000 tệ.
Lục Áo nhìn 1 chút, hỏi:" Những cây này cũng bán sao?"
"Bán!" Lão Trần nói:" Ngoại trừ cây đang ra quả không tiện di chuyển, những cái khác đều bán! Ra quả cũng bán, nhưng mà phải đợi lứa trái cây này được thu gom hết rồi mới bàn."
Lục Áo đắn đo hỏi 1 câu, "Tôi có thể hỏi ông 1 câu vì sao lại muốn bán cây không?"
Lão Trần sửng sốt, trên mặt đột nhiên hiển ra vẻ buồn khổ.
Lâm Đai Vũ ở bên cạnh nhẹ giọng nói:" Chị dâu bị bệnh rồi, ông ấy muốn bán cây để có tiền chữa bệnh cho chị dâu."
Lão Trần hơi biến sắc, nói:" Đúng, vợ tôi bị bệnh rồi, phải đưa bà ấy đi Tân Lục Châu để khám."
Nói rồi vành mắt lão Trần có chút hồng, "Trước đó thận của bà ấy đã không tốt rồi, tuần nào cũng phải đi lên huyện để hóa trị hết.
Hiện tại lại khám ra trong đầu của bà ấy có khối u, tôi cũng không còn cách nào, bằng không một vườn cây tốt như vậy, sao lại nỡ đem đi bán?"
"Cậu yên tâm, cây ăn quả này của tôi đều là cây tốt hết, nhà tôi ở ngay đây, không có chạy mất đâu." Lão Trần nói:"Cậu mua cây đi, nếu mà không biết trồng, tôi bao hậu mãi."
Lục Áo không ngờ sẽ nhận được đáp án như vậy, nhất thời trong lòng không biết là cảm giác gì.
Lâm Tê Nham đang cầm máy quay cũng sửng sốt.
Thời đại này thực sự rất ít trông thấy người sẵn lòng mất hết của cải để chữa bệnh cho người thương.
Bà Trần thoạt nhìn cũng bình thường, da đen, mắt một mí, trên mặt còn có tàn nhang, vẻ ngoài không phải rất đẹp.
Rất khó tưởng tượng được lão Trần lại tình nguyện vì bà mà táng gia bại sản đi mò tìm một hy vọng, chẳng sợ dù dùng hết số tiền này, cũng không nhất định có thể đổi lại được kết quả tốt.
Lục Áo dừng một hồi, hỏi:" Anh Trần, ông định bán thế nào?"
"Cây anh đào mắc 1 chút, 1 gốc 6.000 tệ, Xuân Kiến 5.000, cây dương mai 3.000, bưởi 2.000, cây sơn trà 1.500." Lão Trần nói:"Nếu như cậu mua nhiều, tôi tặng cậu 1 gốc cây sung."
Lục Áo đang suy tư.
Lão Trần cho rằng cậu ngại mắc, vội vàng giải thích nói:" Cây anh đào của tôi đều là cây tốt, được chiết ra từ những gốc anh đào tốt nhất.
Nếu như cậu chăm sóc kỹ lưỡng, 1 gốc trong 1 năm có thể kết được trên 750 kg quả, cậu chỉ cần trồng 1 lứa, sẽ hoàn vốn lại ngay."
"Không phải tôi ngại mắc." Lục Áo cười với ông ấy, nói:" Tôi đang suy nghĩ nên trồng ở đâu."
Lâm Đại Vũ rất muốn vụ mua bán này thành công, hỏi:" Nhà cậu không phải có ngọn núi sao?"
"Có 1 ngọn núi thấp, nhưng mà trên đất mọc đầy cây, cũng có nghĩa là không thể chặt cây khai phá."
Lâm Đại Vũ hỏi:" Vậy có thể nhận thầu 1 ngọn núi không? Nhận thầu 50 năm, vậy cũng không khác gì của nhà mình cả."
Lão Trần cũng tràn đầy mong mỏi nhìn cậu.
Lục Áo trầm ngâm, nhất thời giống như không chắc lắm, vừa ngẩng đầu lên, lại trông thấy ánh mắt đầy ngóng trông của lão Trần.
Hai người đối mặt.
Lão Trần ngượng ngùng, vội hỏi:" Cậu cứ từ từ suy nghĩ, nhiều tiền như vậy, không cần quyết định ngay."
Chút tiền ấy không tính là gì với Lục Áo, 1 gốc anh đào chỉ có 6.000 tệ, cho dù câu mua hết, lại mua thêm cây sơn trà cây dương mai ở dưới, cũng chỉ mới hơn 300.000 tệ.
Chỉ là gần đây cậu muốn đấu giá thuyền nên tiền bị kẹt, số tiền trên tay cũng không nhất định có thể bao luôn bên này.
Nghe thấy lão Trần lo lắng, Lục Áo nói:" Tôi còn muốn suy nghĩ thêm."
Đoàn người xem xong cây ăn quả thì xuống núi, bà Trần ở nhà đã làm xong cơm.
Bởi vì có khách, bà Trần còn đặc biệt giết 1 con vịt, làm 1 món thịt vịt xào cay, ngoài ra còn có cá và ốc.
Năm người ăn cơm, trên bàn lại có tám món một canh.
Lâm Đai Vũ bọn họ thấy nhà họ Trần khó khăn như vậy, mà còn nhiệt tình như thế, đều vô cùng lo lắng.
Bọn họ muốn bỏ chạy.
Lão Trần và bà Trần cứng rắn muốn mọi người ở lại ăn, nói trời nóng như thế, bọn họ không có tủ lạnh, nếu ăn không hết, sáng mai toàn bộ thức ăn đều sẽ hư hết.
Mọi người nghe vậy đành phải ở lại ăn cơm.
Cơ thể bàn Trần không tốt, nhưng tay nghề lại rất tuyệt.
Một bàn thức ăn vô cùng ngon miệng.
Lâm Tê Nham ở trên bàn ăn, vẻ mặt vẫn luôn rầu rĩ.
Cậu ta bỏ đũa xuống, rốt cục cũng hạ quyết tâm, nói:" Anh Trần, tôi muốn mua 2 gốc cây anh đào, được không?"
Lâm Tê Nham chỉ làm video, không có bán đồ trên taobao, thu nhập có hạn, 1 tháng nhiều lắm là 7.000-8.000 tệ, chỉ có nhận được quảng cáo, thu nhập mới có thể nhiều thêm.
Thu nhập này hai người tiêu, hơn nữa bà nội cậu ta cũng lớn tuổi rồi, ngẫu nhiên sẽ bị bệnh, vừa ra tiền thuốc men, tiền còn dư của từng tháng sẽ chẳng còn bao nhiêu.
Tốn 12.000 tệ để mua 2 gốc anh đào đã là cực hạn của cậu ta rồi.
Lão Trần biết đây là tấm lòng của cậu ta, vội nói:" Không cần không cần, nếu như chỉ trồng để ăn, mua cây anh đào không có lời, 12.000 tệ cũng đủ ăn mấy chục năm quả anh đào."
Bà Trần cũng khuyên:" Ý tốt của cậu chúng tôi nhận, cậu về thương lượng với người nhà trước đi, đừng có tiêu tiền lung tung."
Lâm Tê Nham nói:" Không có tiêu tiền lung tung, tôi có thể kiếm tiền.
Muốn mua 2 gốc cây anh đào là để sau này truyền lại cho con cháu, cũng coi như là báu vật gia truyền."
Mọi người không biết cậu là gay, không có khả năng có con cháu, nghe thấy tính toán này của cậu ta, cảm thấy cũng đáng tin, sẽ không khuyên nữa.
Lão Trần đang muốn đáp, Lục Áo nói:" Lâm Tê Nham cậu đừng có giành với tôi, 50 gốc cây tôi đều mua hết."
Nói xong cậu nói với lão Trần:"Bán cho tôi đi, chúng ta lát nữa sẽ làm 1 hợp đồng, cây đặt chỗ ông trước, tôi về nhận thầu núi xong sẽ kiếm người tới kéo cây về."
Nói thế nào thì cậu cũng là người bán 1 con cá có giá từ mấy chục vạn trở lên, cùng lắm thì mấy ngày này đi biển dạo loanh quanh, cậu cũng không tin bắt không được con nào đáng giá.
Nếu thực sự quay vòng tiền không ra, ở thành phố Tây Đỉnh cậu còn có nhà cửa, đến lúc đó lấy nhà đi thế chấp cũng được, chẳng qua là trả thêm chút tiền lời mà thôi.
Lục Áo hạ quyết tâm, nhìn thấy bộ dáng vợ chồng lão Trần bất an liền nói sang chuyện khác:"Nhắc tới mới nhớ, còn có 1 việc cần mọi người giúp đỡ."
Lão Trần lập tức hỏi:" Chuyện gì? Cậu nói đi."
" Tôi muốn hỏi có chỗ nào bán cây bạch quả không? Tổ tiên nhà tôi có trồng 1 gốc, nhưng họ lại không biết rằng cây bạch quả phải có cây đực và cây cái mới có thể kết quả được, hiện tại chỗ đó chỉ có 1 gốc cây cái, nhiều năm rồi không có kết quả.
Tôi vừa lúc ở nhà, muốn mua 1 gốc cây đực về."
Lão Trần hỏi: "Câu muốn cây bao nhiêu tuổi? Nhà anh rể tôi có cây, ông ấy trồng cả một mảnh vườn.
Nếu như không quá gấp, mua cây bạch quả nhỏ về trồng cũng được."
"Vẫn nên mua lớn đi, cây nhà tôi đã trồng hết mấy chục năm rồi, không nên kéo dài thêm."
Lão Trần cậu nói vậy, sảng khoái nói:" Tôi đi gọi hỏi dùm cậu."
Lão Trần gọi điện hỏi anh rể.
Anh rể của ông nghe vậy biết rõ đầu đuôi sự việc xong thì hỏi trong điện thoại:" Thật sự muốn mua sao? Các cậu đã phân chia được đúng giới tính của cây chưa?"
Lão Trần vừa định hỏi Lục Áo, Lục Áo đã nghe thấy, nói với lão Trần:" Phân chia đúng rồi.
Lá cây đực có đường nứt lớn, cây cái thì nhỏ hơn."
Lão Trần mở loa ngoài, anh rể ông cũng nghe thấy, nói:" Không chia sai là được, cậu muốn cây bao nhiêu tuổi?"
Lục Áo nói:"Có thể ra hoa là được."
Anh rể lão Trần, "Vậy được, tôi đào cho cậu 1 gốc cây bạch quả 5 năm tuổi, cây này không có đáng giá, cậu mua cây của em vợ tôi thì cây này tôi tặng cậu, tự cậu qua lấy về là được."
Lão Trần không tiện nói anh rể đừng vì mình mà chịu lỗ, nhưng lại càng không tiện phản bác lời anh rể, sợ Lục Áo hiểu lầm.
Ông ấy ấp a ấp úng hồi lâu, anh rể ông nói:" Tôi còn phải đi ra ao cá nên cúp trước, khi nào các cậu đến, gọi điện báo tôi trước là được."
Lão Trần cúp máy, nói với Lục Áo:" Được rồi đó."
Lục Áo nói:" Làm phiền ông rồi, như vậy đi, tôi sẽ dựa theo giá thị trường để mua.
Làm phiền ông đến nhà anh rể lấy về, đến lúc đó sẽ kéo về chung 1 lượt."
"Ai, sao có thể không biết xấu hổ như thế được?"
"Không sao, dù sao không thể để mọi người chịu thiệt được." Lục Áo hỏi:" Hiện tại chúng ta nói chuyện hợp đồng được không?".