Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 38: Cá Vây Tay






Lục Áo bọn họ vừa lên thuyền.
Thuyền vẫn còn neo đậu tại bến tàu nên bọn họ tạm thời không cần làm việc.
Cậu ăn mỳ xong, về phòng ngủ bù.
Thời tiết hôm nay cũng tốt lắm.
Bên ngoài gió yên biển lặng, ngủ ở trong khoang thuyền không khác gì ngủ trên đất bằng.
Lục Áo ngủ thẳng đến 11h30, thức dậy đi ăn cơm trưa.
Khi cậu đến nơi, phòng ăn đã kín người hết chỗ.
Bọn họ đi vào, liếc mắt một cái đã nhìn thấy không ít người nước ngoài có lông mày cao và đôi mắt sâu, bọn họ đang tụm lại để nói chuyện, tiếng họ nói là tiếng nước U, tốc độ nói nhanh vô cùng.
Khi Lục Áo còn học đại học đã từng học qua tiếng nước U cấp 6, lúc này cũng chỉ miễn cưỡng có thể nghe hiểu bọn họ đang bàn về 1 loại cá, về phần rốt cuộc là loại cá gì, cậu không nghe ra được.
Thực tế loài cá có rất nhiều phân loại, ngoài ra còn có phụ loài*, đều có tên gọi riêng của nó.
Những từ đơn này đều thuộc về loại từ đơn hiếm gặp, nếu như không có làm việc liên quan đến nó, bình thường rất khó tiếp xúc.
Từ điểm này có thể thấy, những người này quả thật là nhân viên nghiên cứu.
Lục Áo nhìn người ta, không ít người cũng đang nhìn cậu, cậu thân cao chân dài, hình dáng vô cùng đẹp, khuôn mặt cũng đặc biệt xuất sắc, người bình thường nhìn thấy cậu, rất dễ liên tưởng đến người mẫu linh tinh các loại, thường sẽ nhìn thêm vài lần.
Cậu đã quen với ánh nhìn của người khác, không hề để tâm đến, vẫn như cũ nhìn đám người nước U bên kia.
Người nước R và người nước U cũng chú ý đến tầm mắt của cậu, đặc biệt là mấy người nước U, khi nhìn thấy cậu, kinh diễm trong mắt chợt lóe, sau đó cười chào hỏi với cậu.
Lục Áo nhìn một cái, gật đầu xong bình tĩnh đi lấy dĩa gắp thức ăn.
Khi Lục Áo ký hợp đồng, bên thuyền nghiên cứu có bao cơm, đều là tiệc buffet, tùy ý ăn.
Cậu cũng không khách sáo, trực tiếp lấy 1 dĩa lớn rau thịt, nhìn qua tối thiểu có 3-3.5kg, bưng về chỗ mình rồi bắt đầu ăn.
Cậu ăn được 1 nửa, 1 người đàn ông nước U cao to để râu quai nón, đi đến ngồi xuống chiếc ghế đối diện cậu, chớp chớp mắt, "Hi, chào cậu."
"Chào anh." Lục Áo ngẩng đầu nhìn anh ta, có chút qua loa lấy lệ.

"Tôi tên Kim Lí, rất vui được quen biết cậu."
"Lục Áo." Lục Áo cũng không để tâm đối phương có nghe hiểu không, báo tên xong thì tiếp tục ăn."
Kim nói:" Tôi biết cậu, cậu chính là cậu trai may mắn mà Ngô nói."
"Ừ, có lẽ đi."
Kim hoàn toàn không để ý cậu lạnh nhạt, trong đôi mắt màu xanh biển tràn đầy hứng thú, "Cậu đánh bắt ở vùng biển này bao lâu rồi, có thấy qua loại cá đặc biệt nào chưa?"
"Cá đặc biệt là có ý gì?"
"Chính là loại đặc biệt hiếm thấy, ví dụ như, cậu bắt được 1 con cá nào đó, cậu hoàn toàn không biết nó, người trên chợ cũng không biết, thế nên cậu hoàn toàn không thể bán đi được.

Loại tình huống này, có không?"
Lục Áo nuốt xuống cơm trong miệng, nói:" Thông thường mà nói, chúng tôi chỉ bắt những loại cá không nằm trong danh sách bảo vệ lại bán được tiền, các loại cá khác cho dù nhìn thấy, chúng tôi cũng sẽ không động vào."
"Cho dù rất quý cũng không động?"
Lục Áo nhìn anh ta, hỏi:" Cá rất quý là chỉ con gì?"
Ánh mắt Kim nhìn thẳng cậu, lấy điện thoại ra cho cậu xem ảnh, "Cậu thấy qua loại cá này chưa?"
"Tôi xem thử."
Lục Áo nhìn kỹ tấm ảnh trong điện thoại.
Đó là 1 loại cá tương đối kỳ lạ, toàn thân đều là màu nâu xám như tảng đá, bên trên có những đốm màu trắng, miệng trước nhô ra.
Thân cá dài mảnh, đường cong trôi chảy, cố tình cái đuôi lại tròn cùn, trung gian nhô lên, tổng thể cái đuôi cá trông như 1 cái bánh dẹp.
Trừ điều này ra, vây cá của nó nhìn đặc biệt rõ ràng, giống như cành mọc trên thân cây vậy, vây cá nhiều hơn so với các loại cá thông thường.
Loại cá này rất dễ phân biệt nếu như mọi người vốn biết.
Lục Áo biết nó tên cá vây tay, có họ hàng gần gũi với cá phổi.
Loại cá này vài trăm triệu năm về trước đã tồn tại trên thế giới này, nghe nói bộ trên gen trong cơ thế chúng chưa từng thay đổi dù đã trải qua 300 triệu năm.
Cá vây tay sở dĩ có ngoại hình kỳ lạ, là bởi vì vây cá của nó sinh ra cơ bắp và khung xương, bắt đầu tiến hóa theo hướng tứ chi.
Này cũng là 1 trong những nguyên nhân khiến các nhà khoa học cảm thấy hứng thú về nó, từ khi nó xuất hiện, học thuyết tiến hóa đã có được bằng chứng mạnh mẽ, mọi người có thể từ trên cơ thể nó nhìn thấy quá trình tiến hóa của loài cá theo hướng động vật có xương sống.
Mọi người từng có 1 dạo tưởng chừng nó đã bị tuyệt chủng, mãi đến thế kỷ trước, có 1 ngư dân ngoài ý muốn bắt được loài cá này, loài cá này mới 1 lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Một loài cá như vậy, tầm quan trọng của nó đối với nhà nghiên cứu sinh vật biển không cần nói cũng đủ biết, rất nhiều nhà nghiên cứu khoa học muốn bắt loài cá này để tiến hành nghiên cứu.
Nhưng mà đánh bắt loại cá này thực ra là phạm pháp, liên minh bảo vệ tự nhiên thế giới xếp loài cá này vào danh sách những loài động vật biển cần được bảo vệ trước nguy cơ tuyệt chủng, bất kể ở quốc gia nào, nó là một trong những loài động vật có cấp bậc bảo vệ tối cao.
Bọn họ nếu như dám giúp những người nước ngoài này bắt cá vây tay, sợ sẽ phải ngồi bốc lịch dài dài.
Lục Áo ung dung thản nhiên trả điện thoại cho Kim, cũng không có dự định sẽ giúp bọn họ đánh bắt.
Cho dù hợp pháp cậu cũng không bắt.
Nhà khoa học Hoa Hạ không có cách nào để tiến hành nghiên cứu với loại cá này, càng đừng nói là người nước ngoài.
Kim tràn đầy mong đợi cầm điện thoại mà cậu trả lại, "Biết loài cá này không?"
"Không biết, chúng ta phải bắt cá này sao?"
"Đúng, nếu như có thể bắt.

Bọn họ đều nói cậu là cậu trai may mắn, nếu như cậu có thể bắt được, chúng tôi sẽ cho 10.000 tệ tiền cho mỗi con." Kim cười híp mắt, nói:" Là loại tiền thưởng mà không cần trừ thuế."
Lục Áo nghi ngờ, "Các người có thể khẳng định nơi này có loại cá này sao?"
"Khẳng định, thời gian trước có người câu được 1 con.

Nếu như các cậu đủ may mắn, có lẽ vừa xuống nước đã có thể tìm được."
"Nơi này có nhiều loại cá này không?"

"Không biết?" Kim nhún nhún vai," Phải đi xem thử mới biết."
Khi bọn họ nói chuyện, lại có một người phụ nữ nước U lại đây.
Hai người trong sáng ngoài tối lôi kéo Lục Áo.
Lục Áo nói cho bọn họ một số chuyện râu ria.
Rất nhanh, Lục Áo bị mời tới bàn của bọn họ.
Lục Áo cũng không phải là một người nói nhiều, cậu qua đó xong cũng không nói thêm bao nhiêu, chỉ im lặng ăn cơm dự thính.
Nhóm người này cũng không biết rằng tiếng nước U của cậu cũng không tệ lắm, nên không đề phòng cậu, tuy rằng không nói những nội dung quan trọng, nhưng từ những chi tiết có thể suy đoán, bọn có chỗ dựa là chính phủ của nước U và nước R.
Thuyền vừa ra khơi là đi hết nửa ngày, tới khoảng 4 giờ chiều, bọn họ cuối cùng cũng đến địa điểm thứ nhất.
Anh Ngô cùng đội trưởng đội lặn Hạng Hưng Xương đi qua, bảo bọn họ làm tốt công tác chuẩn bị.
Những nhân viên nghiên cứu khoa học và nhóm thuyền viên cùng nhau đi thu thập tư liệu nước biển bùn biển v.v.
Lục Áo nhìn nhiều thêm một phát, lặng lẽ mặc đồ trang bị.
Anh Ngô giúp cậu đeo bình oxy, lại gắn thêm camera lên trên áo phao lặn biển của cậu, nói:" Khi cậu đi xuống tốt nhất là đi cùng bọn Hạng Hưng Xương, chú ý an toàn, chú ý phương hướng của camera, cố gắng hết mức quay được càng nhiều hình ảnh liên quan đến đáy biển càng tốt."
Lục Áo gật đầu.
Anh Ngô lại đưa cho cậu túi thu thập mẫu, "Cậu ở dưới nước hãy xem kỹ rồi lấy mẫu, nếu như mẫu vật mà cậu mang về có giá trị, bên đội nghiên cứu sẽ cho tiền thưởng."
"Ừ."
Hạng Hưng Xương mặc trang bị xong cũng qua đây, nghiêm túc kiểm tra lại trang bị của cậu, đặc biệt kiểm tra bình oxy.
Xác định không thành vấn đề, Hạng Hưng Xương hỏi:" Cậu lặn được bao lâu?Có từng lặn qua biển nào sâu như vậy chưa?"
"Từng lặn qua, mấy hôm trước vừa lặn 1 lần."
Vẻ mặt Hạng Hưng Xương dịu đi chút, "Được, các điều cần phải chú ý khi xuống nước còn nhớ chứ?"
Lục Áo đọc lại các điều cần chú ý một lần.
Hạng Hưng Xương gật đầu, "Đợi lát nữa chúng ta sẽ đeo dây an toàn, tự cậu phải cảnh giác 1 chút, cần chú ý thì chú ý, nếu có gì khác thường, phải lập tức bơi lên, cái mạng mình mới là quan trọng nhất."
Lục Áo nghiêm túc đáp lời.
Hạng Hưng Xương có lẽ mang theo chút thành kiến, nhưng khi làm việc lại rất nghiêm túc.
Anh ta kiểm tra trang bị cho mỗi 1 đội viên, xác nhận những điều cần chú ý với họ, sau đó mới dẫn theo mọi người xuống nước.
Lục Áo lần đầu tiên theo chân bọn họ, Hạng Hưng Xương liền nhét cậu ở giữa.
Biển cả thật sự quá lớn, cho dùng bọn họ 5-6 người cùng xuống, chẳng qua cũng chỉ trông giống như hạt mè vậy, vừa xuống nước là biến mất.
Cũng may mọi người cách nhau không quá xa.
Mọi người dùng tay ra hiệu cho nhau, xác định không có vấn đề, tiếp tục lặn xuống.
Vùng biển này có độ sâu khoảng hơn 200 mét, bọn họ có thể sẽ phải lặn xuống đáy biển.
Lúc lặn xuống không thể lặn quá nhanh, phải từ từ lặn xuống, để cho cơ thể làm quen.
Đợi lát nữa khi nổi lên càng phải chậm hơn nữa, bằng không sẽ dễ xuất hiện bệnh của người lặn biển.
Mặt biển dưới ánh mặt trời không tốt lắm, dù rằng theo lý thuyết ánh mắt trời có thể đạt đến độ sâu 200 mét dưới mặt nước biển, trên thực tế khi lặn xuống hơn chục mét, tầm nhìn đã bắt đầu kém đi.
Lục Áo mở đèn pin, tiếp tục lặn xuống.
Hạng Hưng Xương ở ngay quanh đây.
Lặn xuống khoảng hơn 100 mét, Hạng Hưng Xương đang ở đằng trước phía tay trái đột nhiên bơi lên.
Lục Áo ngẩng đầu, phát hiện 1 đội viên ra hiệu khẩn cấp.
Lục Áo cũng vội vã đuổi theo.
Tới rồi mới phát hiện, áo phao lặn biển của đội viên này không cách nào phồng lên, người này đang bị chìm xuống 1 cách mất kiểm soát.
Hạng Hưng Xương lưu loát giúp người nọ kiểm tra, rất nhanh phát hiện van bơm hơi của người này xuất hiện trục trặc.
Ở độ sâu này gặp phải loại tình huống trục trặc như thế, có nghĩa bọn họ phải trở về, bằng không với sự cố này có thể dẫn đến việc có 1 sinh mạng bị mất đi.

Hạng Hưng Xương ra hiệu bảo đội viên này điều chỉnh lại đối trọng, rồi dùng miệng thổi phồng áo phao cho người này.
Lục Áo thì hỗ trợ giúp ổn định người này.
Đội viên xung quanh đều đang ở xa hơn chục mét thậm chí trăm mét, nơi này chỉ có 3 người bọn họ.
Hạng Hưng Xương vội vàng một hồi, quyết định trước đưa đội viên này về trước, Lục Áo thì quyết định tiếp tục lặn xuống.
Hai người ra hiệu giao tiếp với nhau 1 hồi, chia làm 2 đội, 1 đội đi lên, 1 đội đi xuống, đi xuống chỉ có một mình Lục Áo.
Tài nguyên của vùng biển này rất phong phú, Lục Áo nhìn thấy không ít cá to.
Bình thường khi đánh bắt cá nhìn thấy cá cậu sẽ đuổi theo, nhưng hôm nay lại tận lực tránh né.
Cậu một đường lặn xuống, đồng thời chú ý đến chiều sâu và trang bị của mình.
Theo lí thuyết, cậu là 1 con rồng, sẽ không cần phải quá chú ý những thứ này.
Nhưng mà bên dưới biển thật sự quá yên lặng, cậu có thể nghe thấy tiếng tim mình đập bình bịch, tuy rằng cậu biết khả năng mình gặp phải nguy hiểm là rất thấp, nhưng trong lòng cũng không tránh khỏi hồi hộp.
Lại tiếp tục lặn xuống, dụng cụ báo hiệu cậu đã ở độ sâu 173 mét.
Phía dưới tối đen như mực, khoảng cách đến đáy biển còn khoảng hơn chục mét.
Lục Áo nhìn vạch trên bình oxy, lượng oxy còn đủ để cậu dùng trong khoảng 1 tiếng.
Lượng khí này đủ để cam đoan cậu có thể an toàn trở về.
Trong lòng Lục Áo có chút thả lỏng, cậu dần dần hưởng thụ loại cảm giác không 1 bóng người ở giữa biển sâu này.
Cậu linh hoạt lặn xuống, ngực hơi nóng lên, muốn biến về hình rồng, nhưng lý trí vẫn cứ kiềm chế loại xúc động này.
20 mét, 10 mét, 5 mét......!Sắp tới đáy biển rồi.
Lục Áo híp mắt, tiếp tục lặn.
Cậu đã chìm xuống đáy biển.
Đột nhiên một con cá giống như viên đạn vậy vọt tới Lục Áo, cậu hoảng sợ, theo bản năng tránh đi.
Con cá này giật mình bơi qua 1 bên, trong nháy mắt biến mất không còn thấy bóng dáng.
Lục Áo ổn định thân thể, chăm chú nhìn kỹ, cảm thấy con cá có cái đuôi tròn đầy đặn này thật quen mắt.
Cũng không biết là dính cái vận cứt chó gì, lần đầu tiên cậu xuống nước đã phát hiện mục tiêu nhiệm vụ.
Cậu giật mình, tâm tình phức tạp.
Một hồi sau, cậu nâng tay sờ cái camera cố định trên áo phao, ngón tay lần lượt siết vỡ chúng.
Nếu đã không phải là đội nghiên cứu khoa học của nước Hoa Hạ, vậy thì chuyện cậu tìm được cá vây tay không thể tiết lộ ra ngoài.
Cậu nhiều lắm thì giúp họ đựng 2 túi cát về rồi thôi.
Chỗ cát này còn phải đi nơi khác lấy, miễn cho họ có thể phân tích ra dấu vết.
Chú thích:
Phụ loài: là cấp nằm ngay dưới loài.

Cái này mình k rõ lắm, nếu ai muốn tìm hiểu kỹ thì hãy tra google phụ loài nhé.