Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 19: Hợp Tác






Giờ đã hơn nửa đêm rồi, trăng sáng ít sao, gió đêm thổi hiu hiu, làm cho người ta cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.

Lục Áo đi theo bận rộn lâu như vậy, đã sớm bụng đói kêu vang.

Cậu ra khỏi bệnh viện, tìm một hàng quán bán thức ăn khuya.

Đêm khuya các hàng quán vẫn tấp nập người, từ cách ăn mặc có thể nhìn ra ở đây có đủ loại người đủ loại ngành nghề, âm thanh ồn ào và hương thơm của thức ăn không ngừng đập vào mặt, đâu đâu cũng là mùi khói lửa nồng đậm.

Lục Áo vô cùng thả lỏng tìm một vị trí gần sát ngồi xuống.

Bác gái gọi món lại đây, cười ha hả châm trà, rồi đưa thực đơn cho cậu, "Cậu đẹp trai à, muốn ăn món gì?"
Lục Áo xem qua thực đơn, vừa xem vừa gọi món, "Một phần đùi gà, một phần cánh gà, một phần ốc móng tay xào, một phần mực sợi, một phần vịt xào gừng chua, một phần gà xé sợi, một phần hàu biển, lại thêm một phần hủ tiếu xào thịt bò, một phần xôi bát bửu, đồ ngọt thì lấy kem đậu xanh."
Bác gái đáp lời, lưu loát lấy chén đũa đã khử trùng đưa qua, "Mấy người?"
"Một người."
"Hả, một người?!" Bác gái mở to 2 mắt, âm thanh không tự chủ được nâng cao lên, "Chỉ một mình cậu?"
Lục Áo thản nhiên ừ một tiếng.

Bác gái nhìn cậu, thử thăm dò hỏi:" Cậu định mang về đúng không?"
"Không, ngồi ở đây ăn."
Ánh mắt của bác gái không che dấu nổi nữa, lặng lẽ quan sát Lục Áo, nghĩ sao cũng không hiểu, một thanh niên đẹp trai cao cao ốm ốm, sao có thể ăn nhiều tới vậy?
Lục Áo không để tâm ánh mắt của bà, trả lại thực đơn, "Làm phiền cho đồ ăn lên nhanh một chút."
"À, được." Bác gái vội thu lại thực đơn, xoay người bận rộn.

Lục Áo uống một miếng trà thô mà quán cung cấp, cúi đầu trả lời tin nhắn trên điện thoại.


Lục Áo nói cho bọn họ biết rằng hiện tại Thạch Thần và Lưu Khải Minh đã không có chuyện gì rồi, nhưng mà cần cậu ta trời vừa sáng thì mau chóng chạy lên tỉnh nói chuyện với người của hai nhà.

Lâm Cống Thương cả đêm nơm nớp lo sợ, cuối cùng cũng yên tâm phần nào, liên tục gửi vài tin nhắn: Được, ngày mai tôi tới huyện ngồi chuyến xe 5h30 đi, sáng sớm sẽ tới!
- Lục Áo, lần này thực cảm ơn cậu, nếu không có cậu tôi không biết làm sao mà giải quyết nữa.

- Khóc lớn [hình ảnh]
Lục Áo đơn giản an ủi cậu ta vài câu, đột nhiên cảm thấy không khí có chút kỳ lạ, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy đối diện xuất hiện một bóng người áo trắng.

Lại là Tống Châu.

Lục Áo ngẩng đầu nhìn anh, động tác dừng một chút, "Ngài Tống, sao anh lại ở đây?"
Tống Châu cầm chén trà trong tay, hai mắt cong cong, "Cấp dưới của tôi nhìn thấy cậu suốt đêm từ thôn Sùng Tín tới Tân Lục châu nên đã báo lên, tôi tới xem sao."
"À." Lục Áo vừa nghe là hiểu hành động của mình đang bị bọn họ giám sát, trong lòng có chút không vui.

Tống Châu nhìn ánh mắt của cậu, biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, nhẹ nhàng cười, "Hết cách rồi, chúng tôi phải chịu trách nhiệm cho sự an toàn của người dân.

Tốt xấu gì cậu cũng là nhân vật nguy hiểm cấp A, loại tình cảnh này nhất định phải có."
Lục Áo rất thích sự thẳng thắn của anh, chỉ là buồn rầu, "Người giống tôi, các người cũng sẽ giám sát sao?"
"Cố gắng thôi." Tống Châu nói:" Tên gọi chính thức của chúng tôi là Cục Giám Sát Dị Nhân, chú ý mọi người chính là công việc của chúng tôi."
Lục Áo nhìn anh, nhướng mày, "Nếu như cần giám sát, chẳng phải anh chính là nhân vật nguy hiểm nhất hay sao?"
"Chính xác là như vậy, bên phía nhân loại cũng có người đối với tôi vẫn luôn cảnh giác không dám lơ là."
Lục Áo buồn bực, "Vậy sao anh còn bán mạng cho bọn họ?"
Tống Châu cười, "Không phải bán mạng vì họ, chỉ là đang bảo vệ sự an toàn của mảnh lục địa này mà thôi."
Tống Châu kiên nhẫn trả lời từ câu hỏi của cậu, mãi đến khi bác gái lên bưng thức ăn lên mới im miệng không nói.

Bác gái vẫn cảm thấy rất kỳ lạ, nhìn Lục Áo thêm vài lần, vừa nãy Lục Áo chắc như đinh đóng cột nói chỉ có một mình, đảo mắt một cái lại thêm một người.

Người vừa tới này vô cùng đẹp trai, khí chất hoàn toàn khác với người bình thường, mà giống mấy kiểu nhân vật nổi tiếng như siêu sao các loại, chẳng qua khuôn mặt này nhìn rất lạ, bác gái cảm thấy có lẽ chưa gặp qua anh.

Tống Châu lễ phép gật đầu chào bác gái, nói: "Làm phiền."
"Ai, không cần khách sáo." Bác gái đặt dĩa ốc móng tay xào, mực sợi và thịt gà xé xuống, không hiểu sao cảm thấy không dám nhìn anh quá nhiều, vội nói:" Mọi người từ từ dùng."
Tâm tình Lục Áo thường thường, Tống Châu đưa đồ ăn tới trước mặt cậu, "Đừng mất hứng, cho tôi ăn ké một bữa, đợi lát nữa đưa cậu về."
"Cũng đâu có ghét bỏ anh ăn ké."
Tống Châu thấy cậu lầm bầm, cong mắt cười, " Quan hệ của cậu với mấy người của thôn Lâm Ốc rất tốt sao?"
"Bình thường, bọn họ giúp tôi không ít lần, tôi cũng tiện tay giúp lại."
Gây sức ép suốt đêm cũng không phải chỉ tính là tiện tay, Tống Châu không vạch trần cậu, chỉ cười lý giải.

Rất nhanh, thức ăn mà Lục Áo gọi đã lên hết.

Cậu đói tới tay cũng mềm, lúc này không còn để tâm nói chuyện nữa, tao nhã mà nhanh chóng càn quét thức ăn trên bàn.

Tống Châu ăn cũng không nhiều, nói là ăn ké, chi bằng nói là ngồi ăn chung cho cậu có bạn.

Nhiều thêm một người, cái bàn đầy thức ăn của cậu cũng không quá đột ngột, người bên cạnh không quá chú ý đến cậu.

Hai người ăn no uống đủ, Lục Áo thỏa mãn nheo mắt.

Thanh toán xong, Tống Châu kéo cậu đứng dây, "Đứng lên đi vòng vòng, đợi lát nữa tôi đưa cậu về."
Lục Áo cũng không muốn biến mất giữa chốn đông người, cậu ngoan ngoãn đứng dậy cùng Tống Châu đi dọc theo con đường đi tới bãi biển.


Hai người đi dạo coi như giúp tiêu hóa.

Đi đi được một hồi, Lục Áo nhớ ra, quay đầu nhìn anh, "Tôi cứ vậy từ Tân Lục châu trở về thôn, trung gian không có ghi chép giao thông, có khi nào khiến người ta hoài nghi?"
"Sẽ không, cậu nằm trong danh sách quan tâm của chính phủ, chỉ cần không xảy ra chuyện lớn, không ai dám điều tra cậu."
Lục Áo a một tiếng, "Cho dù tôi làm chuyện gì khác thường, bên trên cũng mắt nhắm mắt mở đúng không?"
"Chuyện gì gọi là khác thường?"
"Ví dụ như cá bắt được đặc biệt hiều, thứ tự nuôi cũng đặc biệt mạnh, trồng cái gì cũng đặc biệt tốt?"
"Sẽ không, bên trên không chỉ mắt nhắm mắt mở, còn có thể nghĩ cách để che dấu dùm cậu." Tống Chấu cười, "Cậu cứ yên tâm sinh hoạt như bình thường là được, chỉ cần không làm những chuyện lớn gây nguy hiểm cho con người, phía chính phủ sẽ cực kỳ thân thiện với cậu."
Lục Áo nghe vậy à một tiếng, lần đầu tiên cảm thấy nằm trong danh sách của bên trên hình như cũng không phải chuyện khiến người ta khó chấp nhận?
Hai người đi dạo hơn 20 phút, tới bờ biển, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có đèn đường trầm mặt đứng ở một chỗ, canh giữ cho con đường này.

Tống Châu đưa tay, "Đi thôi, đưa cậu về ngủ."
Lục Áo lười biếng đưa tay đặt trên tay anh.

Tống Châu vốn nghĩ chỉ cần nắm lấy cánh tay cậu thôi, thấy cậu không để ý đưa tay qua, liền tiện thể nắm tay cậu.

Bàn tay to hơi lạnh dán vào những ngón tay thon dài ấm áp, nhiệt độ cũng vì thế mà truyền qua.

Lục Áo cảm thấy có chút kỳ lạ, vừa định ngẩng đầu nhìn Tống Châu, chỉ cảm thấy hoa mắt, ngay sau đó, cậu đã về tới trước nhà của mình.

Tống Châu nhẹ giọng nói:" Tới rồi."
Cậu nhìn căn nhà đang khóa cửa của mình, xoay đầu nhìn Tống Chấu.

"Ngài Tống, tôi phát hiện mỗi lần anh đến, đều chỉ đứng bên ngoài nhà của tôi?"
"Không có lời mời của chủ nhà, bình thường tôi sẽ không tự ý đi vào."
Lục Áo nhớ lại biểu hiện của anh ở vài lần trước, phát hiện quả thật là thế.

Tống Châu nhẹ nhàng đẩy cậu, "Tối rồi, về ngủ sớm một chút."
Lục Áo ngáp một cái, "Anh cũng vậy, hôm nay cảm ơn anh."
"Không cần khách sáo, ngủ ngon."
Lục Áo về nhà rửa mặt xong là ngủ ngay, cậu thật sự quá mệt rồi, cậu ngủ thẳng đến buổi chiều mới tỉnh.

Sau khi thức dậy, cậu nấu một nồi mỳ phong phú, ăn xong thì lấy đồ nghề đi đánh cá.

Tài nguyên biển có hạn, nhất là tài nguyên gần biển.

Cậu đánh bắt quá nhiều, mới hơn 1 tháng ngắn ngủi, vùng biển mà cậu thường đi cá lớn đã ít đi rất nhiều, Lục Áo dự tính, cùng lắm là bắt ở đây thêm 1 tháng, cậu phải tìm một chỗ bắt cá mới.

Chỗ bắt cá của thôn bọn họ chỉ có vài chỗ, trừ chỗ này ra, còn lại đều là nơi mà Lâm Mãn Chương bọn họ thường tới.

Lục Áo không có dự định đi đánh cá với bọn Lâm Mãn Chương, một là vì trên người cậu có nhiều chỗ kỳ lạ, bị bọn họ nhìn thấy thì không hay, hai là cậu bắt cá quá giỏi, nếu cộng thêm cậu nữa, vậy thì cá lớn trong vùng biển này rất nhanh sẽ bị bắt sạch, đến lúc đó Lâm Mãn Chương bọn họ muốn kiếm sống sẽ rất khó khăn.

Cậu phải nghĩ cách ra biển lớn bắt cá thử xem sao, chỉ là giấy chứng nhận nghề cá của cậu vẫn còn đang trong quá trình xử lý, phải đợi thêm một hồi nữa.

Buổi chiều sóng và gió biển khá lớn, nước biển cũng đục ngầu, tầm nhìn chỉ ở mức bình thường.

Lục Áo bắt cá 3 tiếng, cũng bắt được hơn 10kg.


Cậu trực tiếp bán ở trấn trên, lại mua thêm đồ ăn về nhà.

Vừa về nhà, xa xa đã thấy Lâm Tê Nham đang tay chân vụng về đứng trước chuồng ngỗng cho chúng ăn.

Lục Áo đi qua nhẹ gõ cửa chuồng, "Sao cậu lại đến đây cho ngỗng ăn?"
"Lục Áo, cậu về rồi à? "Lâm Tê Nham ngạc nhiên mừng rỡ, rồi giải thích:" Lâm Cống Thương đi tỉnh rồi, tụi anh Chương thì đang bận đánh cá, tôi thì khá rãnh rỗi, nên xung phong nhận việc tới đây giúp cho ngỗng ăn.

Nói gì thì nói chứ, ngỗng nhà cậu dễ thương ghê."
Lâm Tê Nham ngồi xổm xuống nhẹ nhàng sờ sờ lớp lông xù của ngỗng con, trong mắt tràn đầy hâm mộ.

"Làm cho tôi cũng muốn nuôi."
"Làm thú cưng?"
"....!Phải."
"Vậy cậu bắt 1 con về đi."
"Không không không, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, không phải muốn bắt ngỗng của cậu." Lâm Tê Nham đứng lên, cười, "Bắt ngỗng thì thôi, tôi muốn hợp tác với cậu làm một việc."
"Hợp tác việc gì?"
Lâm Tê Nham gãi gãi đầu, "Không phải ngày nào các cậu cũng đi bắt cá sao? Đặc biệt là cậu bắt được nhiều cá như thế, mà còn là loại cá biển hoang dã chính tông nữa, có vài fan của tôi hỏi có thể bán cho họ được không, phí vận chuyển họ tự trả?"
"Fan của cậu là người nơi chỗ nào, cá vận chuyển qua đó còn tươi không?"
"Tươi chứ tươi chứ, nếu mà trong tỉnh này hoặc tỉnh lân cận, tôi sẽ trực tiếp đưa tới nhà xe, cho nó đi nhờ xe là được, nếu như đi tỉnh khác thì đi giao bằng máy bay, chỉ tốn vài tiếng đồ hồ mà thôi.

Cậu yên tâm đi, hiện tại kỹ thuật giữ tươi phát triển như vậy, chúng ta bỏ thêm đá thêm oxy đóng gói xong đưa đi, thường thì trong ngày sẽ tới nơi, khi mà các fan nhận được có lẽ mắt cá lúc đó vẫn còn trong suốt."
Lục Áo có chút đăm chiêu.

Lâm Tê Nham ngóng trông nhìn cậu, "Cậu cũng biết tôi không biết đánh cá, chỉ có thể hỏi mọi người."
Lục Áo không từ chối, bán cho ai cũng là bán, bán cho Lâm Tê Nham còn gần hơn nữa.

"Ngày mai đi, ngày mai tôi bắt cá xong sẽ cho cậu xem, cậu chọn con nào thì tôi sẽ chừa lại."
"Okla.

Ngày mai tôi đợi tin tốt của cậu."
Lục Áo gật đầu, nghĩ nghĩ, lại nói:" Cá gửi thế nào vậy? Tôi muốn tiện thể gửi 2 con cá cho bạn."
"Gửi tới đâu vậy?" Lâm Tê Nham sảng khoái nói:" Dù sao tôi cũng phải gửi cho fan, cậu đưa cá và địa chỉ cho tôi là được, tôi gửi dùm cậu."
"Đều ở trong tỉnh." Lục Áo nói:" Ngày mai xem coi bắt được cá gì rồi tôi báo lại với cậu."
Lục Áo muốn gửi 2 con cá.

Một con cho Cát Nhiễm Châu.

Một con cho Tống Châu.

.