Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 123: Việc bảo vệ hệ thống sinh thái rạn san hô vô cùng cấp bách





Mấy ngày nay Lục Áo không có gì để làm, buổi sáng cậu thường lái thuyền đi bắt cá, buổi chiều cho ngỗng ăn, tiện thể chăm vườn rau.

Khi rảnh thì nấu cơm, chơi game, đi dạo với Tống Châu, một ngày cứ thế trôi qua.

Hôm nay là 30/9, Lục Áo bỗng nhiên nhận được điện thoại của Tiểu Đỗ.

Lục Áo "Alo" một tiếng hỏi:" Công tác trục vớt văn vật của mọi người hoàn thành chưa?"

"Chưa, nào có nhanh vậy." Tiểu Đỗ nói, "Tôi nghe nói bên trên định xây một viện bảo tàng tương quan, không tốn 1-2 năm thời gian cũng không xong đâu."

"Vậy các cậu khỏi phải tiếp tục canh giữ nơi đó sao?"

"Cần thì cần đó, nhưng không nhất thế phải canh mãi nhỉ? Dù sao bọn tôi cũng chẳng giúp được việc gì. Chúng tôi có vài đồng nghiệp ở lại hỗ trợ công tác, còn phía quân đội thì rút hoàn toàn rồi." Tiểu Đỗ nói, "Hôm nay tôi gọi điện thoại cho anh là muốn báo anh tin mừng."

"Hửm? Tin mừng gì?"

Tiểu Đỗ cười hắc hắc, "Chính là cái danh hiệu thanh niên xuất sắc đó, cấp trên đã quyết định được thời gian rồi, vào ngày 2 tháng 10 sẽ tặng thưởng, cậu phải qua đây một chuyến để nhận."

Lục Áo sớm đã biết chuyện này, hiện tại nghe được tin tức cũng không kinh ngạc lắm.

Cậu nói:" Không thành vấn đề, khoảng mấy giờ?"

"Khoảng 3h chiều bắt đầu, bên chúng tôi đến lúc đó sẽ mời báo chí đến đây, những người nhận thưởng phải lên bục nhận. Cục trưởng chúng tôi có ý muốn cậu làm đại biểu phát biểu đôi lời, chỉ là không biết cậu có bằng lòng không thôi."

"Làm đại biểu thì thôi đi, tôi không quen như vậy."

"Thật không muốn à? Tôi cũng cá với họ rằng anh sẽ không muốn." Lời nói của Tiểu Đỗ có vẻ thất vọng, "Làm đại biểu vẻ vang lắm, đến chừng đó cho anh một buổi phỏng vấn. Cục trưởng chúng tôi nói hình tượng của anh là tốt nhất, biểu hiện cũng nổi trội nhất, muốn anh lên bục phát biểu."

Lục Áo xin miễn thứ cho kẻ bất tài, "Thôi, cơ hội này để dành cho người khác đi, tôi không muốn lắm. Đúng rồi, nếu đi nhận thưởng, tôi có thể dẫn người nhà đi theo không?"

"Đương nhiên, mỗi người đều có thể dẫn theo 2 người nhà, không những được vào hội trường, đợi khi khen thưởng xong, còn có thể cùng tham gia tiệc chúc mừng nữa."

"Vậy tôi sẽ dẫn theo Tống Châu cùng đi."

"Cái này không thành vấn đề, để tôi đăng ký cái đã."

Lục Áo và Tiểu Đỗ mau chóng xác định xong cụ thể về thời gian, địa điểm và thời gian gặp mặt.

Tống Châu bọn họ cũng nghỉ lễ Quốc Khánh, vừa khéo hôm đó có thể cùng Lục Áo tham gia buổi khen thưởng.

Trước tháng 10, xe của Lục Áo cuối cùng cũng có.

Trước đó cậu từng lái xe, cũng có giấy phép lái xe, khi xe tới bọn họ sẽ không thuấn di qua đó nữa mà định lái xe đi thành phố Kiềm Vĩnh.

Đường núi khó chạy, buổi sáng ngày 2 tháng 10 khoảng hơn 6 giờ bọn họ đã bắt đầu dậy.

Thời tiết tháng 10 đã có chút lạnh, tấm đệm trên giường Lục Áo đã đổi thành tấm thảm lông mỏng.

Khi Lục Áo thức dậy vẫn còn hơi buồn ngủ, bị hơi lạnh tấn công lập tức tỉnh người ngay.

Tống Châu thấy cậu bọc quần áo đi ra, anh cười cậu, "Anh còn tưởng em định ngủ nướng nữa chứ."

Lục Áo ngáp, "Hôm nay không ngủ, nếu nướng thêm chút nữa chắc chắn sẽ không kịp."

Lúc này người cậu tỉnh táo hơn rồi, nhưng dạ dày lại chưa được tỉnh lắm, buổi sáng khẩu vị bình bình, ăn hết 3 tô mỳ rồi không ăn nữa.

Lục Áo phát hiện theo sự dần ổn định của hình rồng, giờ đây cậu đã không còn ăn khỏe như trước nữa, dù cho lúc đói bụng, cũng không cần một bữa ăn gần 5kg thịt.

Tống Châu thấy cậu ăn ít như vậy, "Ăn thêm chút nhé?"

"Không ăn đâu, đợi lát nữa chúng ta mang theo chút quà vặt lên xe, khi nào đói bụng sẽ ăn lót dạ." Lục Áo đi rửa chén, rửa xong đi ra nói, "Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta thay quần áo chuẩn bị xuất phát nhé?"

"Được. Em muốn mặc bộ nào?"

"Âu phục?"

Lục Áo nói xong thì lòng đầy mong đợi nhìn Tống Châu.

Bản thân cậu mặc gì cậu không để tâm, cậu chỉ thích nhìn bộ dáng Tống Châu mặc âu phục.

Trên người Tống Châu có khí chất dịu dàng nhã nhặn, mỗi lần mặc âu phục sẽ trông rất khác biệt, đặc biệt là loại âu phục chiết eo, khí chất của anh nhiều thêm một phần lão luyện và mạnh mẽ.

Tuy ngoài miệng Lục Áo không nói, nhưng trong lòng lại mê mẩn hình dáng anh như thế, một khi có cơ hội sẽ âm thầm xúi giục anh mặc âu phục.

Thế nhưng bình thường Tống Châu phải đi làm, âu phục đẹp thì đẹp thật, độ thoải mái của nó lại bình thường, nếu phải mặc âu phục cả ngày như thế sẽ rất khó chịu.

Lục Áo thích nhìn bộ dạng Tống Châu mặc âu phục, rồi lại không nỡ để anh khó chịu, ngày thường cậu ngẫu nhiên sẽ giúp anh chuẩn bị quần áo đều tự động bỏ qua âu phục.

Hôm nay khó lắm mới có dịp, nói sao cũng phải để Tống Châu mặc âu phục.

Tống Châu ngẩng đầu cười cậu, "Thích anh mặt âu phục sao?"

"Anh mặc gì em cũng thích." Lục Áo đẩy vai anh, hiếm thấy dùng lời ngon tiếng ngọt, "Chỉ là thỉnh thoảng mặt một vài bộ trang phục đặc biệt, nhìn thế nào cũng vô cùng đẹp trai."

Tống Châu cười, anh nghe lời đi thay âu phục.

Âu phục của bọn họ đều là loại đặt làm cả, mặc vào rất biết khoe dáng người, nhất là Tống Châu vốn dĩ chân dài eo thon, trên người tám khối cơ bụng, lúc bước ra nhìn anh vừa mãnh mẽ lại cao quý, quả thật là một cây hormone biết đi.

Lục Áo đứng ở cạnh cửa, trông thấy dáng vẻ của anh liền ngẩn người, cậu không tự chủ mà ngừng thở.

Tống Châu bước đến xoa xoa hai má cậu, kề trán mình lên trán cậu, "Đẹp đên vậy sao, nhìn đến ngây người?"

"Đừng." Lục Áo nuốt nuốt nước miếng, nhất thời cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.

Cậu đẩy đẩy vai Tống Châu, nghiên đầu, "Đừng dựa sát vào em như thế."

Tống Châu cố tình áp sát vào, chân dài duỗi ra đè lên đùi cậu, chặn cậu ngay bên tường, anh thấp giọng cười, "Dựa sát vào rồi sẽ thế nào?"

"Thời gian sẽ không đủ." Lục Áo ngẩng đầu nhìn anh, thành khẩn nói, "Nếu như giờ chúng ta bùm chíu, vậy hôm nay sẽ cho Tiểu Đỗ bọn họ leo cây mất."

Hơi thở Tống Châu phun ở bên môi cậu, "Thời gian vừa đủ."

"Đừng... Không có khả năng." Lục Áo thở phì phò, lấy ý chí cực lớn đẩy Tống Châu ra, "Hiện tại không được."

Hai mắt Tống Châu sáng rực nhìn cậu, anh cười nhẹ, "Nếu như thuấn di cả chiếc xe, thời gian sẽ đủ."

Lục Áo câm nín.

Lục Áo còn chưa kịp phản ứng, Tống Châu đã áp sát, lấy thái độ không cho từ chối xâm phạm lãnh địa cá nhân của Lục Áo.

Lục Áo trước giờ không cách nào từ chối một Tống Châu như thế, rất nhanh liền thở hổn hển bị người ôm vào phòng.

Không phải cậu không muốn chạy, mà là dưới tình huống như vậy, hai chân cậu đã mềm nhũn như hai cọng mỳ, Tống Châu chờ không kịp động tác chậm chạp của cậu.

Bởi vì khúc nhạc đệm ở buổi sáng, dù cho Lục Áo đã thức dậy từ rất sớm, nhưng bọn họ vẫn suýt nữa thì đến trễ.

Tống Châu đành phải cả người lẫn xe đều thuấn di đến thành phố Kiềm Vĩnh, trực tiếp chạy đến cổng cục cảnh sát.

Tiểu Đỗ đang nôn nóng chờ bọn họ, khó lắm mới thấy hai người từ trên xe bước xuống, Tiểu Đỗ vội vàng bước tới, "Nhanh nhanh nhanh, sắp trễ giờ rồi, ban nãy cục trưởng của bọn tôi tìm anh một lần rồi mà không thấy người, đợi lát nữa có thể sẽ có phóng viên muốn phỏng vấn nữa, chúng ta phải diễn tập trước đã."

Lục Áo "ừ" một tiếng, giọng nói có chút khàn khàn.

Tiểu Đỗ vừa đi vừa nhìn cậu, lúc này mới phát hiện cậu mặc cả bộ âu phục, trên mặt hình như đã trang điểm qua vì phần môi đỏ hồng mọng nước cực kỳ.

Bình thường khuôn mặt Lục Áo cũng đã đủ đánh thẳng vào lòng người rồi, hiện tại trang điểm như vậy, thật lòng mà nói, cả người cậu giống như đang tỏa sáng.

Tiểu Đỗ nhỏ hơn Lục Áo 2 tuổi, cậu ta nhìn Lục Áo rồi lặng lẽ sờ cái đầu với mái tóc thưa thớt của mình, trong lòng hâm mộ muốn chết.

Lục Áo và Tống Châu đi vào, trong phòng có không ít người trong thấy bọn họ, rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi.

Trong những ngời này có cảnh sát, có quân đội, còn có giáo sư, chủ doanh nghiệp, tình nguyện viên....Người ở khắp nơi đều khách sáo với Lục Áo dị thường.

Trong hội trường cũng có người không quen biết Lục Áo, họ đang thì thầm nói nhỏ với đồng bạn của mình, dò la xem Lục Áo này rốt cuộc có lai lịch gì, sao lại được nhiều ông lớn ưu ái đến thế?

Ngoại trừ Lục Áo, Tống Châu cũng vô cùng hấp dẫn người nhìn.

Bất kể khuôn mặt khí chất, hay cách ăn mặc đều cho thấy Tống Châu cũng không phải người thường.

Tiểu Đỗ dẫn bọn họ tới vị trí của hàng ghế đầu, nói: " Anh Lục, anh Tống, hai người ngồi ở đây nhé, tôi phải đi thu xếp nữa, buổi tối chúng ta sẽ ngồi cùng nhau."

"Không sao, cậu bận việc của mình trước đi."

Tiểu Đỗ không yên tâm lắm, lại dặn dò thêm vài câu, mới đi một bước quay đầu 3 lần rời khỏi hiện trường.

Lục Áo bọn họ ngồi xuống ghế, người xung quanh đã liên tục đi qua bắt chuyện, Lục Áo không thích trò chuyện, đa phần do Tống Châu nói giúp, vừa khách sáo lại xa cách.

"Lục Áo."

Phía sau truyền đến một giọng nói, Lục Áo quay đầu lại nhìn, là Hạng Hưng Xương.

Hạng Hưng Xương chen qua đây, "Dạo này cậu đang làm gì, sao không nghe có tin tức gì của cậu thế?"

"Chỉ bắt cá trồng rau như bình thường mà thôi, cũng không có làm gì." Lục Áo thấy anh ta tò mò nhìn Tống Châu liền giới thiệu, "Đây là bạn trai của tôi- Tống Châu."

Hạng Hưng Xương không nghĩ tới cậu hoàn toàn không trốn tránh kiêng kị, nhất thời có chút tò mò, lại có chút ngạc nhiên, luống cuống đưa tay qua, "Chào anh chào anh, tôi là Hạng Hưng Xương."

"Chào anh." Tống Châu nhẹ nhàng bắt tay anh ta, cười nói, "Rất vui quen biết anh."

"Tôi cũng rất vui khi quen biết anh, tôi từ lâu đã nghe Lục Áo nói về anh, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy."

Vì để tiện trò chuyện, Hạng Hưng Xương thẳng thắn ngồi phía sau ghế của bọn họ, "Lục Áo, hai người nhận thưởng xong sẽ làm gì, hay là cùng bọn tôi đi ăn một bữa?"

"Nhận thưởng xong phải tham gia tiệc chúc mừng, những người đi ăn cùng mà anh nói là ai vậy?"

"Cũng không phải người nào lạ, chính là cái đám tình nguyện viên bọn tôi nè. Đúng rồi, tôi còn định giới thiệu vài thanh niên tính cách không tồi cho cậu quen biết kết bạn đây."

Lục Áo nghe đến đây, "Có phải có chuyện gì không?"

"Việc cụ thể thì không có, chỉ có điều cậu gia nhập đội tình nguyện của bọn này lâu như vậy, chúng ta vẫn chưa có dịp cùng ăn một bữa mà thôi. Đợt này mọi người đến khá đông đủ, vừa hay có thể nhân dịp này cùng nhau ăn bữa cơm, tụ họp quen biết nhau một chút."

Hạng Hưng Xương là một trong những người sáng lập nên đội tình nguyện này.

Trên cơ bản mỗi tháng đội tình nguyện đều tổ chức một buổi họp mặt, thời gian Lục Áo gia nhập đội tương đối ngắn cũng không thường đi tham gia tụ họp, cậu vẫn còn khá xa lạ với toàn đội nên Hạng Hưng Xương đã nghĩ ra cách này.

Anh ta không chỉ mời Lục Áo, còn mời cả Tống Châu, "Tống Châu cũng đi chung nhé, đội tình nguyện của chúng tôi ai cũng rất nhiệt tình, tính cách cũng được, mọi người sẽ nhanh chóng hòa hợp với nhau đó."

Lục Áo và Tống Châu liếc nhìn nhau.

Tống Châu nói: "Tôi sao cũng được, chủ yếu xem Lục Áo hôm nay có mệt quá không thôi."

Lục Áo khẽ cắn răng, một hồi lâu, cậu nói: "Tụ họp thì thôi vậy, đợi lát nữa bọn tôi còn phải tham gia tiệc chúc mừng, bữa tiệc trang trọng như thế nếu vắng mặt thì không thích hợp, các anh nếu có đi ăn khuya thì rủ bọn tôi đi cùng."

"Ăn chứ, sao có thể không ăn khuya? Chốt vậy nha, bọn này đi ăn trước, đợi lát nữa 2 người ăn tiệc xong thì tìm bọn này, chúng ta cùng nhau đi ăn khuya."

"Được."

Bọn họ đang nói chuyện bên này, bục phát biểu của hội trường đã có người dẫn chương trình đi lên bắt đầu chủ trì.

Đại hội khen thưởng này chính thức bắt đầu.

Lục Áo thân là người được khen thưởng, từ khi đại hội bắt đầu luôn có máy quay quét qua phía bên này, ngoài ra bởi vì khuôn mặt cực kỳ xuất sắc nên họ tương đối thiên vị cậu hơn, trên cơ bản toàn bộ quá trình ống kính chưa từng rời khỏi cậu.

Dưới tình huống như vậy, cậu đương nhiên không thể ngẩn người.

Cậu và Tống Châu hết sức chăm chú lắng nghe buổi lễ.

Sau khi lãnh đạo phát biểu xong, người chủ trì bắt đầu giới thiệu chương trình, mời từng người lên nhận thưởng.

Tên của Lục Áo được đọc đầu tiên, khi đó ống kính lập tức chuyển về phía bên này.

Trên mặt Lục Áo không có biểu cảm gì, sau khi nghe tên cậu đứng dậy đi lên, Tống Châu nhường chỗ cho cậu đi.

Cậu đã bước qua vị trí của Tống Châu rồi, thấy anh mỉm cười nhìn mình, cậu bất thình lình khom lưng nhẹ ôm anh.

Tất cả mọi người trong hội trường vốn dĩ nên vỗ tay ngay lúc này, thấy một màn như vậy, tiếng vỗ tay bỗng nhiên to dần, trong đó còn có âm thanh ồn ào cổ vũ.

Hội trường hiếm khi được tưng bừng như thế, người chủ trì có chút căng thẳng nhìn bọn họ một cái, lại nhìn sắc mặt của lãnh đạo.

Sắc mặt lãnh đạo như thường, còn cười ha ha và khẽ vỗ tay.

Người chủ trì lúc này mới thở phào một hơi.

Sự tích của Lục Áo rất nổi bật, tính hướng của cậu cũng nổi bật y như vậy.

Trong buổi lễ cấp nhà nước như vậy, người chủ trì vốn định phỏng vấn cậu vài câu, nhưng xét thấy tính hướng đặc thù của cậu, người chủ trì hoàn toàn không dám buông thả, chỉ lễ phép bắt tay cậu một cái, đơn giản giới thiệu một chút sự tích của cậu liền mời thanh niên xuất sắc thứ hai lên bục.

Tương tác giữa người thứ hai và người chủ trì cứ thế nhiều hơn.

Lục Áo cũng biết điều này là do tính hướng của mình làm ra, nhưng cậu cũng không để ý.

Người nhận thưởng thanh niên xuất sắc năm nay tổng cộng có 3 người, ngoại trừ Lục Áo là thanh niên xã hội ra, hai người còn lại là nhân viên công chức.

So với sự bình tĩnh của Lục Áo, bọn họ có vẻ kích động hơn.

Sau khi trao thưởng xong, tiếng vỗ tay bên dưới cũng đặc biệt nhiệt liệt.

Lục Áo là người đầu tiên xuống đài, tiếng vỗ tay bên dưới vẫn kéo dài không thôi.

Thời điểm cậu trở về chỗ ngồi, những người xung quanh càng không ngừng thăm hỏi cậu, có rất nhiều người vẻ mặt nghiêm túc mà Lục Áo hoàn toàn không quen biết cũng gật đầu chào cậu.

Lục Áo về chỗ ngồi xuống, hai thanh niên xuất sắc kia cũng đã an vị.

Người chủ trì bắt đầu giới thiệu hạng mục tiếp theo.

Ống kính của phóng viên rời khỏi người Lục Áo, Tống Châu nhìn thoáng qua, anh cầm tay cậu, môi kề sát bên tai cậu, thấp giọng cười nói: "Không tệ nha, đồng chí Tiểu Lục của chúng ta rất được mọi người chào đón."

Lục Áo nhìn anh.

Ánh mắt Tống Châu sáng long lanh, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.

Ngón tay Lục Áo và Tống Châu đan vào nhau, cậu nắm chặt bàn tay anh.

Một hồi lâu, Lục Áo nói: " Thực ra không có gì, em cũng không phải loài người, đương nhiên sẽ nổi bật hơn người bình thường một chút."

"Trong xã hội này, sinh vật hình người không phải nhân loại nhiều lắm, phi nhân loại giống như em được xã hội loài người tán thành như vậy cũng không nhiều." Tống Châu nắm tay cậu, cười nhẹ, "Anh cảm nhận được công đức trên người em lại dày thêm một lớp."

"Nào có khoa trương đến thế?"

"Có chứ, mọi thứ tốt hơn em tưởng tượng, và còn tốt hơn cả anh tưởng tượng."

Bên tai Lục Áo có chút nóng.

Bên này bọn họ nói vài câu, ống kính lại quét trở về, Lục Áo vội vàng im lặng.

Bài phát biểu của các lãnh đạo đều vừa dài vừa chán, mọi người vất vả ngồi đợi buổi lễ kết thúc, thời gian đã hơn 5 giờ chiều.

Hôm nay Lục Áo tiêu hao nhiều năng lượng quá, buổi trưa lại không ăn đàng hoàng nên giờ cậu đói kinh khủng.

Khi buổi lễ kết thúc, cậu định kéo Tống Châu đi ra ngoài tìm chút đồ để ăn, nào ngờ vừa đứng dậy đã có một người đàn ông trung niên cao gầy dẫn theo trợ lý bước đến.

"Chào cậu chào cậu, Lục Áo phải không, tôi là Hoàng Trữ Nạp, tôi từ chỗ giáo sư Lí biết đến sự tích của cậu."

Lục Áo bị chỉ đích danh không tiện giả làm người qua đường, chỉ đành đưa tay ra bắt tay với ông ấy, "Chào ông."

"Kế tiếp mọi người có kế hoạch nào không? Có tiện dành thời gian ra để trò chuyện đôi chút?" Hoàng Trữ Nạp quay đầu nhìn thoáng qua đối diện, nhiệt tình nói: "Đối diện hội trường có một quán ăn nhỏ, hay chúng ta qua đó uống trà nói chuyện nhé?"

Lục Áo cảnh giác, "Ông tìm chúng tôi là có chuyện gì sao?"

"Là như vậy, tôi là giáo sư đại học Khoa Học Kỹ Thuật Hoa Hạ, hiện tại trong tay tôi có một hạng mục khôi phục hệ thống sinh thái của rạn san hô muốn mời người đến hỗ trợ, sau khi hỏi thăm nhiều phương diện, tôi cảm thấy cậu rất thích hợp, chỉ không biết cậu có rảnh hay không?"

Lục Áo có chút ngoài ý muốn.

Đại học Khoa Học Kỹ Thuật Hoa Hạ là trường đại học nhất nhì trong nước, nó đứng đầu tất cả các trường đại học Hoa Hạ, cho dù là trên thế giới, thực lực tổng thể cũng đủ xếp trong top 10.

Giáo sư của một trường đại học như vậy thực sự rất trâu bò.

Lục Áo không biết ông ấy tìm mình nói cái gì.

Hoàng Trữ Nạp thấp thỏm chờ Lục Áo trả lời.

Lục Áo nhìn ông ấy vài lần, nhịn không được nói: "Ông có giấy tờ liên quan nào có thể chứng minh thân phận của mình không?"

"Có có có." Hoàng Trữ Nạp cuống quít lấy giấy tờ ra cho cậu xem, "Đây là giấy chứng nhận giáo sư của tôi, đây là giấy chứng nhận công tác, còn cái này là căn cước."

Hoàng Trữ Nạp không đợi Lục Áo hỏi, một hơi moi hết giấy tờ của mình ra.

Lục Áo ra xã hội nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu nhìn thấy một giáo sư vụng về như thế, trong lòng đã tin 7-8 phần, sau khi xem xong toàn bộ giấy tờ thì toàn bộ nghi ngờ đều tan biến.

Cậu nhìn Tống Châu.

Tống Châu nói: "Nửa tiếng, nhiều nhất chỉ có nửa tiếng sau đó chúng tôi còn phải tham gia tiệc chúc mừng."

Hoàng Trữ Nạp lập tức nói: "Nửa tiếng không thành vấn đề, chúng tôi chỉ nói vài câu."

Mọi người đi qua quán ăn đối diện hội trường, Hoàng Trữ Nạp từ trong túi công tác moi laptop của mình ra, mở một phần tài liệu cho Lục Áo xem, "Đây là hạng mục của tôi. Tôi chỉ nói sơ qua một chút về nguyên nhân tôi muốn tìm cậu làm hạng mục này."

" Không thành vấn đề, ông nói đi."

"Là như vậy, hạng mục mà chúng tôi muốn làm gọi là khôi phục hệ thống sinh thái của rạn san hô. Cậu xem, hạng mục này đã có công văn phê chuẩn tương quan của nhà nước, chúng tôi có đủ tư cách thực nghiệm."

Lục Áo cũng không khách sáo, nghiêm túc xem hết toàn bộ văn kiện mà ông ấy đưa ra.

"Cậu Lục đây có hiểu biết gì về rạn san hô không?"

"Không nhiều, bình thường không tiếp xúc nhiều ở phương diện này, nhưng tôi từng ăn qua cá rạn san hô."

Cá sú mì, cá mú chấm bé, cá mú cọp, cá mú nghệ vân vân cậu thường bắt đều thuộc cá rạn san hô.

Hoàng Trữ Nạp cười, "Chưa tiếp xúc cũng không lạ, đa số mọi người thường không hiểu biết nhiều về rạn san hô."

Khi nói về lĩnh vực chuyên môn của mình, ông ấy rõ ràng tự tin hơn rất nhiều, "Tôi giới thiệu sơ qua một chút về chúng cho hai người nhé."

Lục Áo gật đầu, bày tỏ bằng lòng lắng nghe.

Hoàng Trữ Nạp trầm ngâm một chút, mở miệng nói: "Rạn san hô có tính kháng sóng dưới đáy biển được tạo thành chủ yếu bởi san hô Hermatypic, cùng rong san hô, vỏ của động vật nhuyễn thể, trùng lỗ, tảo Halimeda và các loài sinh vật Calcium tích tụ lại phát triển thành, thực ra nó là một hệ sinh thái phức tạp." (khúc này ngu người)

Lục Áo nhíu mày, khái niệm này thật khó hiểu.

Hoàng Trữ Nạp tiếp tục nói: "Thực ra tổng diện tích mà san hô chiếm giữ dưới đáy biển là rất ít, đại khái khoảng 2%, nhưng nó lại nuôi dưỡng gần 1/4 sinh vật biển, đồng thời là nơi ở của 1/3 loại cá biển."

Cái này Lục Áo có phần hiểu.

Hoàng Trữ Nạp nói: "Rạn san hô có tác dụng to lớn đối với hệ sinh thái của biển cả, nó còn được gọi là rừng mưa nhiệt đới của hải dương. Tôi biết cậu Lục đây là một ngư dân, bình thường hẳn có đánh bắt cá, không biết cậu từng tiếp xúc qua rạn san hô liên quan?"

"Có, nhưng không nhiều."

Hoàng Trữ Nạp ân cần dẫn dắt, "Vậy cậu có hiểu biết gì về trạng thái của rạn san hô hiện nay không?"

"Tôi không biết."

Hoàng Trữ Nạp cũng ý thức được cách nói chuyện của mình có vấn đề, ông khẽ vỗ đùi, khụ một tiếng, lập tức kéo trọng tâm câu chuyện trở về, "Không biết cũng không sao, để tôi nói cho cậu nghe về tình huống của nó."

"Rạn san hô của nước ta đã bị phá hoại tương đối nghiêm trọng. Đương nhiên vấn đề cốt lõi nằm ở môi trường, xu thế nóng lên toàn cầu đã rất rõ ràng, nhưng rạn san hô lại rất nhạy cảm với nhiệt độ, một khi nhiệt độ tăng lên 3-4 độ C, san hô sẽ đẩy tảo Zooxanthellae ra khỏi cơ thể nó."

"San hô và tảo Zooxanthellae là mối quan hệ cộng sinh tốt có lợi cho cả đôi bên, mất đi tảo Zooxanthellae, san hô sẽ bởi vì thiếu năng lượng do nó cung cấp dẫn đến đói chết. Cũng chính vì tình huống này mà rạn san hô của nước ta đã bắt đầu bị tẩy trắng, hiện tại có khoảng 70% rạn san hô đã hóa trắng."

"Ngoại trừ bị tẩy trắng, việc đánh bắt quá mức cho phép, công trình ô nhiễm bờ biển, nước biển bị axit hóa, nước biển dâng và sự phát triển bùng nổ của sao biển gai đều sẽ giết chết san hô."

Hoàng Trữ Nạp nói xong tâm tình có chút nặng nề, "Rạn san hô hiện tại của nước ta đã không bằng 20% của 30 năm trước."

Lục Áo không nghĩ tới kết quả sẽ như vậy, "Trong chuyện này, ảnh hưởng của tự nhiên lớn hơn, hay bởi vì nhân tố con người phá hoại lớn hơn?"

"Môi trường tự nhiên chuyển biến xấu cũng bởi vì nhân loại, điều này không cần bàn cãi." Hoàng Trữ Nạp thở dài, "Con người đã không còn cách nào thay đổi môi trường tự nhiên được nữa, việc hiện tại chúng ta cần làm chính là tiến hành bổ cứu*." (Uốn nắn, sửa chữa, xoay chuyển tình hình)

"Ông nói đi, chúng tôi bằng lòng lắng nghe."

"Mục đích chính của hạng mục này là để bảo vệ và khôi phục hệ thống sinh thái của rạn san hô. Bảo vệ san hô không hoàn toàn là vì tự nhiên, chúng ta đều biết rằng san hô có tác dụng to lớn đối với các loài cá. Trong 30 năm trở lại đây, lượng lớn rạn san hô biến mất cũng làm cho sản lượng cá rạn san hô giảm thiểu trên diện rộng, điều này ảnh hưởng trực tiếp đến đời sống sinh kế của ngư dân các cậu."

Lục Áo gật đầu, "Dạ."

"Cho nên toàn bộ hạng mục này là một công trình tạo phúc cho nhân loại, tạo phúc cho xã hội." Ánh mắt Hoàng Trữ Nạp kiên định, "Sau khi đoàn đội của chúng tôi khảo sát tình huống hiện tại của rạn san hô, quyết định lợi dụng đặc tính sinh sản vô tính của nó để nuôi dưỡng ra một thế hệ mới. Hiện tại có các san hô con trong vườm ươm đang đợi được di dời."

Lục Áo hỏi: "Vậy trong quá trình này, ông cần chúng tôi làm gì?"

Hoàng Trữ Nạp nói: "Lần này tôi đến tìm cậu giúp đỡ, một vì muốn cậu làm trung gian giới thiệu cho chúng tôi những đội thợ lặn chuyên nghiệp, hai là cũng muốn mời cậu tự mình lặn biển, giúp chúng tôi di dời san hô con."

"Chuyện này không thành vấn đề, không biết bên các ông khi nào thì bắt đầu di dời, và lượng công việc khoảng bao lớn?"

"Lượng công việc không lớn, chúng tôi chuẩn bị khoảng 10.000 nhánh san hô, chỉ cần cố định chúng dưới đáy biển là được."

Lượng công việc này quả thực không lớn.

Lục Áo cân nhắc một chút, "Không biết đoàn đội của các ông sẽ trả thù lao thế nào, hay các ông định tiếp xúc với các tình nguyện viên?"

Hoàng Trữ Nạp vội nói: "Kinh phí của chúng tôi có hạn, nếu như các tình nguyện viên bằng lòng hỗ trợ, đương nhiên sẽ cần tình nguyện viên, nếu như thực sự không còn cách nào, sẽ dựa theo giá thị trường thuê làm."

Lục Áo nói: "Tôi biết rồi, tôi về sẽ liên hệ những người liên quan, ngày mai sẽ cho ông câu trả lời."

"Được, làm phiền rồi." Hoàng Trữ Nạp lại nói, "Chủ yếu là cậu, tôi cần một thợ lặn có kỹ thuật thành thạo và chuyên nghiệp làm nhân viên khảo sát, không biết cậu có cảm thấy hứng thú hay không?"

"Ngày mai rồi nói, tôi cần suy nghĩ một chút."

"Được, chúng ta kết bạn Wechat đi, có vấn đề gì cũng có thể nhắn ngay trên Wechat."

Lục Áo liền thêm Wechat của ông ấy.

Tiệc chúc mừng sắp bắt đầu rồi, khi Lục Áo mở Wechat ra phát hiện tiểu Đỗ đã nhắn cho cậu nhiều lần rồi, có thể nhìn ra chỗ cậu ta cũng đang bận không chạy sang đây hối cậu.

Lục Áo gật đầu chào Hoàng Trữ Nạp, cậu kéo Tống Châu cùng rời đi.

Khi bọn họ bước ra khỏi cửa, Lục Áo quay đầu lại trông thấy Hoàng Trữ Nạp đang ngồi ngẩn ngơ nhìn bóng lưng của cậu, hình như đang ngây người, hai học sinh đi theo ông đang bận việc, cũng không quấy rầy thầy mình.

Lục Áo hỏi: "Anh cảm thấy vị giáo sư này có đáng tin không?"

Tống Châu vốn tưởng cậu đã quyết định tham gia vào hạng mục của Hoàng Trữ Nạp, anh không ngờ cậu sẽ hỏi chuyện này, lập tức cảm thấy kinh ngạc, "Sao lại hỏi vậy?"

Lục Áo sắp xếp lại câu từ, "Em chỉ nghĩ là một giáo sư tài ba của một trường đại học danh tiếng lại lẻ loi dẫn theo hai học sinh của mình đi tìm chúng ta, hình như không đáng tin lắm."

Nói xong cậu nhíu mày.

Bình thường cậu sẽ không nghĩ quá xấu về người khác, chỉ là con người vốn có thói hư thật xấu, chuyện này đâu đâu cũng kỳ dị, cậu không thể không đề phòng.

Tống Châu nói: "Chỉ nhìn vào việc giáo sư kia không có chỗ sơ hở, tầng kim quang công đức trên người ông ấy rất dày, người cũng tốt, hẳn sẽ không có vấn đề."

"Vậy rất khó hiểu, nếu như thật lòng vì bảo vệ san hô, một hạng mục tốt như thế nhà nước không phải nên ra tiền hỗ trợ sao? Sao lại chạy đến tìm chúng ta?"

"Đợi lát nữa tham gia tiệc chúc mừng, em hỏi tiểu Đỗ bọn họ chẳng phải sẽ biết sao?"

Lục Áo nghĩ cũng đúng.

Trong bữa tiệc cậu đặc biệt tìm tiểu Đỗ hỏi thăm, thế mà tiểu Đỗ lại biết rõ ràng đầu đuôi của chuyện này.

Tiểu Đỗ nói: "Vị giáo sư này đã làm công việc bảo vệ hệ sinh thái rạn san hô này hơn chục năm rồi, chỉ là trước giờ không có thành quả gì, nghe nói hiện tại trên cơ bản đã không thể xin được kinh phí nào nữa, hạng mục cũng không được phê chuẩn, ông ấy cố tình dùng thời gian cá nhân dẫn theo học sinh của mình đến đây."

"Cho dù là như vậy, giờ đang là giờ dạy học, sao ông ấy lại có thời gian rảnh đến đây?"

"Này tôi không rõ lắm." Tiểu Đỗ nói: "Vị giáo sư này quả thật là người tốt, ngoại trừ rạn san hô, ông ấy còn giúp chúng tôi giải quyết rất nhiều vấn đề, mỗi lần ông ấy đến, chúng tôi có thể giúp được đều sẵn lòng giúp đỡ một phen."

Lục Áo cuối cùng cũng hiểu tại sao Hoàng Trữ Nạp vừa đến đã nhắm vào mình, hóa ra là quen người ở cục cảnh sát.

Cậu lại liên tục hỏi rõ nhiều chuyện, xác định không còn vấn đề gì mới ngừng lại.

Lục Áo ngồi ngẩn người trước một bàn thức ăn.

Tống Châu nhìn vẻ mặt của cậu, liền biết cậu đang suy nghĩ cái gì, không khỏi nhẹ nhàng chạm vào cậu hỏi, "Suy nghĩ gì vậy?"

Lục Áo hoàn hồn, "Em đang nghĩ vị giáo sư Hoàng này hình như là một người có bản lĩnh thật sự, nếu như thế, chúng ta có thể giúp đỡ ông ấy một chút được không?"

"Hửm?"

Lục Áo sờ sờ mũi, "Dù sao tiền của chúng ta cũng khá dễ kiếm, xem như lấy từ biển cả, dùng cho biển cả, em sẽ điều tra thêm chút nữa, nếu ông ấy đáng tin thực, em sẽ suy nghĩ đến việc đầu tư cho ông ấy, nếu như không đáng tin thì thôi vậy."

Hiện nay việc bảo vệ rạn san hô đúng thực rất cấp bách, nếu có thể giúp đỡ vẫn nên giúp một phen.

Tống Châu không phản đối, "Dựa vào tầng kim quang công đức trên người giáo sư Hoàng mà nói, lần đầu tư này sẽ không bị lỗ đâu."

Lục Áo thấp giọng nói: "Vậy được, em đi xem tài liệu xem phải làm thế nào."

Tống Châu cười, "Ăn cơm trước."

Hai ngời bọn họ điệu thấp ăn một bữa cơm tại một góc trong tiệc chúc mừng.

Giữa chừng các lãnh đạo có ý định tìm Lục Áo nói chuyện nhưng không tìm được người nên đành từ bỏ.

Cơm nước xong, Lục Áo dẫn Tống Châu tham gia bữa ăn khuya của các tình nguyện viên.

Hạng Hưng Xương đã chờ bọn họ từ sớm, vừa thấy hai người dắt tay nhau bước đến, liền ồn ào trêu nói: "Hai cậu đến trễ, phạt rượu, phải phạt rượu."

Mọi người ban đầu còn có chút không quen với Lục Áo, chỉ biết cậu là một thợ lặn đặc biệt giỏi, còn có người bạn đời đồng tính, hiện tại nghe Hạng Hưng Xương nhao nhao như vậy, mọi người trong nháy mắt cười vang, bầu không khí cũng nhiệt tình hơn.

Lục Áo không chút dây dưa, một hơi uống hết 3 ly bia.

Sau khi cậu uống xong còn định giúp Tống Châu uống phần của anh, ai ngờ Tống Châu uống còn nhanh hơn cậu, rất nhanh đã xử lý xong mấy ly bia, đám người bên cạnh trầm trồ khen ngợi.

Hạng Hưng Xương nhường chỗ cho hai người ngồi.

Tất cả mọi người đều biết hai người là một đôi, nhưng không ai nói bậy nói bạ, càng không ai tỏ vẻ chán ghét, bầu không khí vô cùng tốt.

Lục Áo rất ít khi xã giao, có thể làm quen với một đám bạn như thế, cậu cảm thấy cũng rất thoải mái.

Hai người họ ngồi xuống, Hạng Hưng Xương giới thiệu sơ cho đôi bên, chủ đề của buổi trò chuyện không nằm trên người bọn họ mà trên lĩnh vực lặn biển.

Lục Áo và Tống Châu ngồi nghe.

Lĩnh vực lặn biển thực ra là một lĩnh vực rất rộng lớn, nhưng mà thợ lặn không nhiều, người có năng lực lặn sâu càng ít hơn.

Ở đây chủ yếu là các chuyên gia, không có người nghiệp dư, khi bàn luận với nhau luôn đi sâu vào chủ đề.

Bọn họ nói rồi nói, không biết sao lại nói đến vấn đề rác rải trên biển còn nói đến rạn san hô.

Lục Áo ngẩn ra, nhưng đây là một cơ hội tốt để nói chen vào, "Hôm nay tôi có gặp một giáo sư, ông ấy nói với tôi về công việc bảo vệ hệ thống sinh thái của rạn san hô."

"Sao cơ, giáo sư đó có khi nào là kẻ lừa đảo không? Gần đây chúng tôi không nghe thấy có giáo sư nào tới đây làm công tác bảo vệ rạn san hô nha?"

"Là giáo sư của trường đại học Khoa Học Kỹ Thuật Hoa Hạ, nghe qua có vẻ đáng tin, giáo sư tên Hoàng Trữ Nạp, không biết các anh có từng nghe qua về ông ấy?"

Lục Áo vừa báo tên đã có rất nhiều người cung kính nể phục,"Vị giáo sư này tôi biết, ông ấy thực sự quanh năm làm công tác bảo vệ hải dương, có rất nhiều hạng mục bởi vì khó tạo ra thành quả dẫn đến việc không xin được kinh phí nhưng ông vẫn tự xuất tiền túi ra làm."

Lục Áo hỏi: "Nói như vậy, vị giáo sư này rất đáng tin?"

"Cá nhân tôi cảm thấy ông đáng tin, chẳng qua tình huống cụ thể thế nào tôi không rõ lắm."

Lục Áo gật đầu.

Người bên cạnh nghe cậu nói xong cảm thấy hứng thú, "Vị giáo sư Hoàng này gần đây đang làm gì vậy, nếu có chỗ nào giúp đỡ được, chúng ta có thể giúp đỡ nha."

"Là muốn gieo trồng san hô, tiện thể lấy mẫu."

"Này không phải chuyện dễ nha."

Lục Áo hoàn toàn mù tịt về việc này, nghe anh ta nói như thế liền giương mắt lên nhìn, cậu dùng ánh mắt ra hiệu người nọ nói tiếp.

Ngời thanh niên ngồi ở góc phòng nói: "Bình thường san hô đều sinh trưởng nơi biển nông, điều này các anh đều biết phải không?"

"Ừm." Lục Áo nói, "Nếu đã sinh trưởng ở vùng biển nông, khi gieo trồng không phải sẽ dễ dàng sao?"

"Thực ra không hề, công việc bảo vệ rạn san hô của chúng ta chủ yếu tiến hành ở độ sâu 40-60m. Những nơi khác thế nào tôi không biết, vùng biển Kiềm Minh của chúng ta là như vậy."

Lục Áo có hơi hiểu rồi, "Vậy khi trồng có phải đặc biệt mất sức?"

"Đương nhiên, ở độ sâu này chúng ta phải đeo theo bình dưỡng khí đi, mà trồng san hô là công việc hao tốn thể lực, một bình dưỡng khí thông thường dùng được từ 40 phút đến 1h30, nếu dùng để trồng san hô chỉ có thể dùng được 20 phút."

Người thanh niên kia tiếp tục nói:"Thợ lặn chúng ta lại không phải người sắt, đeo một bình dưỡng khí lặn xuống dùng được một lát đã hết, đi đi về về như thế mệt bở hơi tai."

"Ngoại trừ vấn đề hao thể lực ra, việc lặn biển thường xuyên như vậy còn rất dễ ngã bệnh."

"Đúng, điều này không tốt cho sức khỏe."

Mọi người anh một câu tôi một câu kể về những đợt tham gia hạng mục trước đó của mình.

Nói đến trồng san hô, tất cả mọi người đều rất sợ.

Hạng Hưng Xương uống một ngụm bia, "Trồng san hô hơi mệt thật, nhưng mà chẳng phải cũng vì môi trường biển của chúng ta sao? Nếu như giáo sư Hoàng cần, tôi cảm thấy chúng ta có thể tổ chức một lần hoạt động để hỗ trợ."

Lập tức có người hùa theo, "Tổ chức một hai lần hoạt động chẳng hề gì, dù sao người nhiều sức lớn sẽ không mệt lắm đâu."

"Tôi cũng cảm thấy được, nói sao cũng là giáo sư đại học Khoa Học Kỹ Thuật Hoa Hạ, người ta ngàn dặm xa xôi chạy tới giúp chúng ta bảo vệ vùng biển đã đủ vất vả rồi, chúng ta là tình nguyện viên bản địa ra tay giúp đỡ là chuyện nên làm."

"Lão Văn, ông thấy sao?"

Lão Văn bị điểm danh nói: "Tôi thấy sao gì, đương nhiên là ủng hộ rồi! Mọi người ai cũng muốn giúp đỡ, tôi cũng không thể rớt lại phía sau, nếu như bọn họ cần người, cứ thêm lão Văn tôi vào."

"Lão Văn, lời này ông nói phải nhớ kỹ nha, đừng có ngày mai tỉnh rượu rồi quên mất mình đã nói gì."

"Hứ, nói gì thế, tôi là loại người như thế sao?" Lão Văn nói, "Nếu các cậu không tin tôi thì giờ nói Lục Áo trả lời vị giáo sư Hoàng kia là được, việc này lão Văn tôi chắc chắn làm."

Một đám đàn ông uống nhiều bia say xỉn, đương trường quyết định phải giúp vị giáo sư Hoàng kia, Lục Áo bị bọn họ thúc giục, nhất thời có chút bất đắc dĩ.

Hạng Hưng Xương nhìn đám đồng bạn của mình đỏ mặt tía tai, nói: "Mặc kệ bọn họ đi, đợi họ tỉnh rượu rồi thương lượng."

Cậu thanh niên trước đó nói từng tiếp xúc với giáo sư Hoàng bị men rượu xông lên tận não, lấy điện thoại ra làm trò trước mặt mọi ngời, "Ai xỉn hả? Giờ tui rất tỉnh táo, nào nào nào, tui gọi điện cho ông ấy đây."

Ngời bên cạnh ồn ào gây rối, "Gọi gọi gọi, không gọi là thằng cháu trai!"

Thanh niên kia hào khí ngút trời, mắt say lờ đờ mịt mù tìm Wechat của Hoàng Trữ Nạp, anh ta trực tiếp gọi điện thoại cho người ta, lớn giọng nói, "À lố, giáo sư Hoàng, bọn này quyết định giúp ôngggg!"

Động tác của con ma men này quá nhanh, khi Hạng Hưng Xương định cướp điện thoại lại thì phát hiện giáo sư Hoàng đã nhận cuộc gọi rồi.

Hoàng Trữ Nạp bất thình lình nhận được cuộc gọi như thế, cảm thấy khó hiểu, "Hả?"

Con ma men ở đầu dây bên kia lớn tiếng nói, "Không phải ông nhờ Lục Áo giúp đỡ sao? Hiện tại chúng tôi đang ngồi cùng Lục Áo đây, muốn cùng cậu ta giúp đỡ ông!"