Sau Khi Trọng Sinh Thành Long Vương Tôi Dựa Vào Hải Sản Làm Giàu

Chương 122: Hay là cậu nhân lúc này dặn dò đôi lời cho bản thân





Hiệu suất làm việc của cảnh sát thực sự quá nhanh, trong lòng Lục Áo biết hơn phân nửa là do Tống Châu làm.

Khi cậu về nhà, Tống Châu đang đọc sách trong sân.

Tâm tình Lục Áo có chút phức tạp, cậu ngồi đối diện anh, uống một ngụm trà, mở miệng nói:" Hôm nay em nghe cảnh sát Diệp thụ lý vụ án của em nói rằng Liêu Hòa Khang đã bị bắt."

Tống Châu cũng có phần bất ngờ, nghe vậy liền buông sách xuống, "Nhanh vậy sao?"

"Là do người bên anh ra tay sao?"

"Anh không bảo bọn họ nhúng tay vào, tên đó gần đây đã lừa gạt đôi vợ chồng già, anh bảo cấp dưới để ý một chút, khi cần thiết sẽ lập tức báo cảnh sát, không nghĩ tới gã nhanh như vậy đã sa lưới."

Tống Châu suy nghĩ, "Anh đoán chắc không phải người bên anh, để anh hỏi thử."

Nói xong anh lấy điện thoại ra gọi hỏi Hữu Lê.

Giọng nói của Hữu Lê rất nhanh đã truyền đến, "Chuyện này không phải do người bên ta làm đâu, người của bên ta vốn định để gã lừa thêm vài người nữa, đợi khi sắp thành công sẽ cung cấp bằng chứng cho cảnh sát để gã bị phán tội nặng hơn, nào ngờ có người đúng lúc phát hiện ra gã nên báo cảnh sát trước chúng ta."

"Trùng hợp vậy sao?"

"Đúng vậy, từ bằng chứng của người kia cho thấy thằng khốn ấy nhiều lắm bị phán 15 năm. Chúng ta vốn định đợi gã làm thêm mấy vụ rồi báo như thế sẽ khiến gã bị phán ngồi tù chung thân." Hữu Lê đề nghị, "Nếu không chúng ta thử nghĩ xem có cách nào làm gã bị phán tội nặng hơn không ha?"

Lục Áo ngồi bên cạnh nghe được rõ ràng, cậu lắc đầu, "Thôi, nên thế nào thì thế đó, cứ để pháp luật trừng trị gã được rồi."

Tống Châu nói thêm vài câu với Hữu Lê rồi cúp máy, anh nói:" Lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó thoát, ngược lại không cần chúng ta phải cố ý nhúng ta vào."

Lục Áo đem thức ăn trong tay vào phòng bếp, lo lắng trong lòng biến thành hư không.

Cậu cao giọng nói với Tống Châu bên ngoài, "Tối nay anh muốn ăn gì?"

"Gì cũng được, có cần anh giúp em không?"

"Không cần đâu, một mình em được rồi, anh đọc sách đi."

Lục Áo lấy tôm, trứng gà, cá các loại từ trong tủ lạnh ra, định làm vài món đơn giản.

Một mình cậu trong phòng bếp chiên xào nấu nướng, đang trong lúc bận rộn nhất, thức ăn còn chưa làm xong ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng người đập cửa.

Tống Châu ở trong sân, Lục Áo hỏi:" Ai vậy?"

Bên ngoài có người hào hứng hô to:" Là tôi, Lâm Cống Thương."

Lục Áo cấp tốc xào cho xong món trong chảo, nêm nếm gia vị rồi múc ra dĩa, sau đó tắt bếp ra gặp Lâm Cống Thương, "Sao tối vậy còn qua đây? Ăn cơm với bọn này ha?"

Lâm Cống Thương còn có chút ngượng ngùng, lấy ra một phong thư nói:" Tôi chạy tới đưa thiệp cho hai người, hôn lễ của tôi sẽ tổ chức vào ngày kia, đến lúc hai người cũng đến nhé."

Lục Áo cười cậu ta, nói:" Chờ lâu như vậy cuối cùng cũng chờ được rồi."

Lâm Cống Thương vênh mặt, "Đúng vậy."

Tống Châu tiếp nhận thiệp mời, cười: "Chúc mừng, đến chừng đó bọn tôi sẽ đến. Khi đến nhất định sẽ cho cậu một phong lì xì lớn."

"Tiền mừng thì không quan trọng, các cậu có thể đến là được. Đúng rồi, tôi còn muốn bàn với các cậu chuyện này."

Chuyện mà Lâm Cống Thương nói đến có hơi mắc cỡ, Lục Áo tỏ ý cậu ta cứ nói thẳng.

Lâm Cống Thương ho nhẹ một tiếng nói với Lục Áo: "Là vậy, ban đầu tôi định tìm anh họ tôi làm rể phụ, nhưng mà hôm qua khi lên núi anh ta đột ngột bị ngã, trên mặt trầy xước không được đẹp lắm. Hiện tại tôi đang thiếu một rể phụ, muốn hỏi xem cậu có rảnh hay không?"

Khi Lâm Cống Thương quyết định kết hôn đã nói phải mời Lục Áo làm rể phụ, nhưng mà giá trị nhan sắc của Lục Áo nổi trội quá đi.

Cái khác không nói, chỉ với dáng người rắn chắc chân dài miên man của cậu, để cậu đứng chung với dàn rể phụ, hào quang của mọi người đều sẽ bị cậu chặn hết, đến chừng đó mọi người chỉ biết nhìn cậu mà chẳng chịu nhìn ai khác, dù cho chú rể Lâm Cống Thương cũng không ngoại lệ.

Cậu đã giúp Lâm Cống Thương nhiều như vậy, cả nhà họ Lâm đều rất hy vọng cậu có thể làm rể phụ, song điều kiện thực sự không phù hợp lắm, Lâm Cống Thương suy nghĩ 2-3 ngày chỉ đành nhịn đau từ bỏ việc mời Lục Áo làm rể phụ.

Tống Châu nghe đến đó liền cười, "Cậu mời em ấy làm rể phụ, không sợ đến lúc đó tất cả mọi người đều chỉ nhìn em ấy sao?"

"Không sợ, dù sao Lục Áo và anh đã là một đôi, người khác có nhìn cậu ta đi nữa, cậu ta đã là hoa có chủ rồi." Lâm Cống Thương cười khà khà, "Tôi nghiêm túc đó, lúc đó muốn nhờ cậu hỗ trợ đón khách khứa, đi theo xe, không có phiền phức đâu, thân thích nhà tôi không nhiều, đại khái đứng khoảng nửa tiếng là được."

Lục Áo nhìn thiệp mời, "Bản thân tôi không để ý, chẳng qua cậu đã nghĩ kỹ chưa?"

"Tôi đã nghĩ kỹ rồi, lần này bất kể thế nào cũng phải mời cậu làm rể phụ của tôi."

"Cũng được. Nhưng mà, " Lục Áo trầm ngâm, "Lễ phục của rể phụ không phải các cậu đã mua hết rồi sao? Lễ phục của tôi thì sao? Tự chuẩn bị à?"

"Cái này.... Cậu có âu phục không, nếu như không có, tôi đi huyện thành mua một bộ cho cậu, chỉ là âu phục mà người ta làm sẵn chưa chắc sẽ vừa người."

"Bộ của tôi để ở nhà rồi, nếu cần dùng, tôi nói Nhiễm Châu chuyển phát nhanh cho tôi, là bộ âu phục dùng để phỏng vấn được không?"

Lâm Cống Thương gật đầu liên tục, " Được, dù sao cũng chỉ là đám cưới thôn quê, không cần phải quá long trọng. Thực ra nếu cậu không ngại thì có thể mượn bộ âu phục của anh họ tôi, chẳng qua cậu cao hơn anh họ tôi nhiều, mặc vào có lẽ sẽ không vừa."

Tống Châu ở bên cạnh cời nói, "Vẫn nên để em ấy mặc âu phục của mình sẽ tốt hơn, không cần làm phiền anh họ cậu, bằng không quần áo không vừa người đến lúc đó cũng dọa người."

"Ò ò, vậy được, tôi đợi tin tốt của 2 người."

Lâm Cống Thương còn phải đi đưa thiệp mời cho những người khác, cũng không làm phiền họ lâu, cậu ta đưa thiệp xong thì về.

Lục Áo nhìn kỹ tấm thiệp vài lần, trong ánh mắt có chút hâm mộ.

Tống Châu đứng dậy lau bàn, "Hay lát nữa chúng ta đi xem âu phục nhé?"

Lục Áo hoàn hồn, quay đầu nhìn anh, "Đi đâu cơ?"

"Em muốn đi đâu xem?" Tống Châu nhíu mày, "Em muốn đi đâu xem cũng được, nước R, nước U, nước E.... Em thích quốc gia nào thì lát nữa chúng ta sẽ lặng lẽ ghé thăm."

"Như vậy có phải khoa trương quá không, lặng lẽ đi qua như vậy.... Chẳng lẽ phải mang theo một túi tiền mặt sao?"

Tống Châu nghiêm trang, "Nếu em thích, chúng ta có thể mang theo một túi tiền mặt qua."

Lục Áo nghe đến đó mới ý thức được anh đang trêu đùa mình.

Tống Châu cười khẽ, "Được rồi không đùa em nữa, em thực sự muốn đi vẫn được, chỉ là nếu chỉ đặt làm âu phục thì chúng ta tốt nhất làm ở gần đây. Anh có quen biết vài thợ may không tệ ở Tân Lục Châu, cơm nước xong chúng ta đi shoping?"

"Này có làm phiền quá không?" Lục Áo do dự," Chỉ là một lễ cưới nông thôn, nếu em mặc đẹp quá sẽ thất lễ với chú rể."

"Không sao, chúng ta có thể làm một bộ thiên về phong cách hằng ngày một chút, không cần quá trịnh trọng. Em đã tốt nghiệp đại học nhiều năm rồi, bộ trang phục đó còn mặc vừa sao?"

Lục Áo lúc này mới chợt nhớ ra năm nay mình đã cao lên không ít, chẳng sợ vóc người không thay đổi, quần áo cũ vẫn không còn vừa nữa.

Cậu nghĩ, "Cũng đúng, làm thêm 2 bộ dự bị. Anh cũng cùng làm đi, nói không chừng chúng ta phải tham dự hoạt động nào đó."

Tống Châu vừa nghe câu nói có hàm ý khác của cậu, ngẩng đầu cười nhìn cậu, "Có hoạt động gì cần tham gia, tiết lộ một chút cho anh biết được không?"

"Khụ, chẳng phải Cục cảnh sát Kiềm Vĩnh nói sẽ tuyên dương em sao? Đến lúc đó có thể sẽ công khai tuyên dương, mời em lên bục nhận thưởng này nọ, cảm thấy mặc âu phục sẽ hợp hơn."

Tống Châu cười, "Bé yêu của anh giỏi giang quá."

"Tạm được, chủ yếu là nhờ tài năng trời cho, trong quá trình em cũng không bỏ ra bao nhiêu công sức." Hai tai Lục Áo có chút đỏ, "Em đã nghĩ, về sau sẽ không thường tham gia vào chuyện của xã hội loài người nữa, lần tuyên dương này có thể sẽ là lần cuối cùng, anh sẽ tham gia chung với em chứ?"

"Sẽ." Tống Châu hỏi, "Này có tính là mang theo người nhà không?"

Bên tai Lục Áo đỏ rực, nhưng vẫn kiên trì: "Tính. Em ăn no rồi."

Tống Châu nhíu mày, "Sao hôm nay em ăn ít vậy, ăn thêm chút nhé? Cơm vẫn còn."

"Không ăn nữa, ăn quá nhiều rồi, lỡ mập ra thì lúc mặc âu phục sẽ xấu lắm."

Trong lòng Lục Áo vẫn tự rõ.

Tống Châu giữ chặt cậu, "Ăn thêm một chút."

"Ăn không nổi thật đó."

Tống Châu nhìn cậu, một hồi lâu, Lục Áo thỏa hiệp, "Được rồi, em ăn thêm chút thôi đấy."

Lục Áo miễn cưỡng ăn thêm 1 chén cơm, ăn xong cậu đi vào phòng thay quần áo, sau đó hối thúc Tống Châu đang rửa chén tranh thủ thời gian xuất phát.

Hiện tại đã hơn 7h tối sắp 8h, nếu không tranh thủ đi, nói không chừng người ta đã tan ca rồi.

Tống Châu dùng khăn lau tay, "Không cần gấp như vậy, anh đã hẹn trước rồi."

"Đi sớm về sớm nha." Lục Áo đẩy đẩy vai anh, "Chúng ta trực tiếp chạy đến cửa hàng sao?"

"Đến chỗ gần đó." Tống Châu nắm cổ tay cậu, "Chuẩn bị xuất phát nào."

"Ừm." Lục Áo kề sát anh, "Em chuẩn bị xong rồi."

Giây tiếp theo, bọn họ từ trong sân nhà dịch chuyển đến một con hẻm nhỏ nào đó ở Tân Lục Châu.

Tân Lục Châu là một trong những thành phố tuyến một ít ỏi của toàn bộ Hoa Hạ, truyền thống văn hóa ở bên này được giữ gìn cực kỳ tốt, trong thành phố không chỉ có tiệm may vá mà tay nghề của thợ may còn rất tốt nữa, về cơ bản họ có thể nhận đơn từ khắp nơi trên thế giới và chỉ làm hàng đặt may theo yêu cầu của khách hàng.

Lục Áo theo Tống Châu đi vào trong cửa hàng được trang hoàng lộng lẫy.

Nhân viên trong cửa hàng âu phục nhã nhặn chào đón.

Lục Áo gặp qua không ít cảnh đời, bản thân cậu lại là người có khí chất và khuôn mặt hơn người bình thường.

Trong cửa hàng nhiều thợ cả như vậy, nhưng không ai nhìn ra xuất thân của cậu.

Nhân viên cửa hàng rất chu đáo, những loại vải, kiểu dáng các thứ đều làm Lục Áo cảm thấy vừa lòng.

Cửa hàng quả thực danh bất hư truyền, thầy thợ nơi này đều là người có tay nghề giỏi giang.

Đương nhiên, giá cả của bọn họ cũng xứng với danh tiếng của họ.

Ngay cả người có tiền tiết kiệm hơn 5.000.000 tệ như Lục Áo, khi nhìn thấy hóa đơn cũng nhịn không được mà hít hơi lạnh, cảm thấy quai hàm có chút đau.

Bọn họ mỗi người làm 3 bộ, trong đó có 2 bộ thiên về phong cách ngày thường, một bộ là âu phục chính thức, khi có dịp trọng đại nào đều có thể mặc ra đường.

Bởi vì Lục Áo và Tống Châu đều phải tham gia hôn lễ, bọn họ yêu cầu 2 ngày sau sẽ đến lấy trước hai bộ có phong cách ngày thường.

Tống Châu là khách quen, bên cửa hàng có thể trong vòng 3 ngày làm ra một bộ cho anh.

Tuy rằng Lục Áo lần đầu tới đây, chẳng qua phí may gấp khá hậu hĩnh, cửa hàng bày tỏ không thành vấn đề.

Lục Áo nhìn Tống Châu quẹt thẻ, trong lòng vẫn cảm thấy xót, sau khi ra ngoài nhỏ giọng nói thầm, "Một bộ hơn 100.000 tệ, giá này mắc quá đi, em thấy những bộ được trưng bày trong cửa hàng và những bộ quần áo bình thường khác không có khác biệt gì lớn."

"Được trưng bày trong cửa hàng đương nhiên không có gì khác biệt, khi mặc vào em sẽ biết ngay." Tống Châu đưa thẻ của mình cậu, "Bộ này chỉ hơn 100.000 tệ, không mắc, lần sau sẽ dẫn em đi tiệm khác, một bộ mấy trăm ngàn cũng có."

"Chắc bộ đó được khảm kim cương quá." Lục Áo cầm thẻ của anh, tò mò nhìn, "Thẻ lương của anh, có đủ quẹt không? Có khi nào quẹt cháy thẻ không?"

"Hửm?" Tống Châu nhìn cậu, "Chút tiền này sao quẹt cháy thẻ được? Bạn nhỏ Lục à, em có sự hiểu sai gì về anh phải không?"

Lục Áo bỗng nhiên ý thức được gì đó, dùng khuỷu tay thúc anh một cái, "Từ lúc chúng ta quen nhau, em vẫn chưa biết gia tài anh có bao nhiêu, nếu không thì anh nhân cơ hội này khai báo cho em mở mang tầm mắt?"

Trong mắt Tống Châu đầy ý cười, "Em đang nói về tài sản của thế giới loài người, hay là toàn bộ tài sản?"

"Hả?" Lục Áo trợn tròn mắt, "Có phân biệt sao? Tài sản ở thế giới loài người tính thế nào, toàn bộ tài sản thì tính thế nào?"

"Tài sản ở thế giới loài người thì không nhiều lắm, chỉ tầm vài triệu tệ, thân phận của bọn anh, cho dù có nhiều của cải hơn cũng không có tác dụng gì. Nếu như tính toàn bộ tài sản thì, cái này hơi khó, đại khái đủ mua thêm 1 cái vị diện cấp bậc này của chúng ta?"

Lục Áo mở to hai mắt nhìn, nửa ngày sau cậu xoa trán nói, "Em không tưởng tượng nổi."

"Tưởng tượng không được thì đừng nghĩ nữa, em chỉ cần biết rằng anh có nhiều tiền là được, cái thẻ này cho em tùy ý dùng."

"Hô - -- - Em vốn cảm thấy thu nhập của em đã cao rồi, nào ngờ của anh còn đả kích người hơn."

Tống Châu xoa nhẹ đầu cậu.

Thời gian trôi qua rất nhanh đã tới ngày tổ chức hôn lễ của Lâm Cống Thương.

Nhà cậu ta đã tranh thủ chuẩn bị trước đó một ngày, tới ngày cậu ta kết hôn, hơn 5h sáng đã đốt pháo mà còn là loại dây pháo dài hơn 3 mét khiến cả thôn đều nghe được.

Tiếng động của dây pháo này thực sự quá lớn, nhà Lục Áo cũng còn nghe được.

Cậu bịt lỗ tai, than thở, "Thực tưng bừng."

Tống Châu hôn cậu một cái, kéo người ngồi dậy, "Dậy ăn sáng trước nào, ăn xong chúng ta cùng qua đó."

"Được." Lục Áo tựa lên người anh, "Vẫn còn buồn ngủ lắm."

"Buồn ngủ cũng phải dậy." Tống Châu nhéo mũi cậu,"Anh vắt khăn lau mặt cho em nhé?"

"Không cần." Lục Áo lầm bầm, "Để em dựa một hồi sẽ tỉnh giấc."

Hôm nay Lục Áo là rể phụ, phải theo xe đi rước dâu.

Chỉ có điều cậu không phải là rể phụ quan trọng, chỉ góp cho đủ số, cho dù theo xe đi qua nhà gái cũng không cần đứng ở phía trước.

So với những rể phụ khác, cậu ở nhà từ từ ăn xong bữa sáng rồi qua vẫn được.

Bữa sáng hôm nay là Tống Châu nấu, bởi vì buổi sáng có nhiều hoạt động nên bữa sáng hôm nay là mỳ bò xào sẽ tương đối chắc bụng.

Lục Áo ăn 5 chén lớn, ăn xong đi đánh răng rửa mặt tắm rửa, sau đó mới chuẩn bị mặc âu phục.

Âu phục hôm nay của cậu là màu thuần đen, bên trong mặc áo sơ mi trắng, không tính là quá chính thức.

Một thân âu phục mặc vào trông đẹp cực kỳ.

Lục Áo mặc gì cũng đẹp, dù cậu mặc áo thun quần cộc đi ra ngoài cũng có loại khí chất như vừa bước ra từ trong truyện tranh, nhưng bộ âu phục này mặc trên người cậu cho người ta cảm giác khác biệt.

Lúc Tống Châu trông thấy cậu như vậy, hai mắt anh tối sầm.

Lục Áo còn chưa ý thức được sự nguy hiểm, cậu nâng phần cằm trắng như tuyết, vừa thắt cà vạt vừa hỏi anh rằng, "Cảm thấy thế nào?"

"Đặc biệt.....Đẹp." Tống Châu bước đến nhẹ nhàng cọ cọ lưng cậu, anh nắm cả vai cậu hôn sâu.

"Ưm." Lục Áo bị anh giam cầm thắt lưng, hai chân nhũn ra, không thể không tựa lên người anh.

Nụ hôn kết thúc, Tống Châu than, "Sao cùng một bộ quần áo, mặc trên người em lại đẹp đến vậy?"

"Nào có khoa trương đến thế?" Lục Áo có chút chật vật che miệng lại, lui ra sau vài bước, cố gắng hết sức bình ổn lại hơi thở.

Hai má cậu chuyển hồng, đôi môi được hôn đến mọng nước, cậu cố gắng cảnh cáo, "Anh cách em xa một chút, khó lắm em mới tạo hình xong, anh hôn lần nữa sẽ loạn hết."

Tống Châu nhẹ nhàng xoa tóc cậu, cười, "Đừng căng thẳng, còn kịp."

Lục Áo cảnh giác, hai tay cậu chặn trước ngực, ánh mắt nhìn xuống, "Nếu anh định làm cái gì đó nhất định sẽ không kịp! Không thèm nói với anh nữa, anh mau đi thay đồ, chúng ta chuẩn bị xuất phát."

Tống Châu nhìn cậu như vậy, tâm tình rất tốt, lại mổ mổ miệng cậu một chút," Anh đi ngay."

Tống Châu vẫn như thường lệ mặc một bộ âu phục màu trắng bước ra.

Hai người một trắng một đen, trông vô cùng hấp dẫn ánh nhìn.

Cũng may Tống Châu còn có chừng mực, bên trong anh mặc một áo sơ mi màu đen, nếu không sẽ như đang mặc đồ tình nhân với Lục Áo.

Lâm Tê Nham hôm nay cũng là rể phụ, vị trí của cậu ấy tương đối đặc biệt, ngoài trừ là một thành viên trong dàn rể phụ ra, cậu ấy còn kiêm luôn làm thợ chụp hình.

Với trình độ của cậu ấy dư sức ghi hình cho hôn lễ.

Lâm Cống Thương cũng không muốn làm phiền anh em, ngoại trừ cameraman Lâm Tê Nham nghiệp dư ra, trong hôn lễ còn có một anh camera chuyên nghiệp đi theo quay toàn bộ quá trình.

Bởi vậy nên nhiệm vụ của Lâm Tê Nham cũng không hề nặng nề.

Cậu ấy tới sớm, chú rể còn chưa vào chỗ, cậu ấy chỉ đành chụp chút chuyện ngoại lề, không nghĩ tới ống kính vừa nhắm ngay cửa đã thấy Tống Châu và Lục Áo sóng vai đi tới.

Nhìn thấy hai người, đôi mắt cậu ấy cũng sáng lên, ống kính điên cuồng chụp bọn họ.

Cậu ấy còn đặc biệt bật đèn flash.

Lục Áo bị ánh đèn loáng điên cuồng kia làm cho không mở nổi mắt, cậu nâng tay cản lại đôi chút, có hơi bất đắc dĩ, "Bộ dạng này của cậu người nào không biết còn tưởng bọn này là siêu sao gì đó."

Lâm Tê Nham vừa chụp hình, vừa đáp lời, "Các cậu có khác gì minh tinh đâu, dù sao đi nữa với với giá trị nhan sắc này, siêu sao cũng chưa chắc đẹp hơn hai người."

"Chụp đại khái được rồi, chú rể cũng không có khoa trương đến vậy."

"Tôi chụp cho cậu ta rất nhiều rồi. Ài, chụp thêm vài tấm đi, nói không chừng về sau cần dùng đến thì sao? Nào nào nào, đứng sát nhau môt chút, tạo dáng thân mật chút, khó lắm hai người mới mặc cùng một kiểu mà."

Lục Áo có chút không được tự nhiên để cậu ấy chụp, "Bọn tôi nào có cơ hội dùng chứ?"

"Ai biết, chẳng hạn như hôn lễ này nọ." Lâm Tê Nham tùy ý nói, "Nếu muốn làm hôn lễ, không phải các cậu phải cung cấp vài tấm hình sao?"

Tim Lục Áo đập mạnh, không biết nói gì, nhấp nhấp miệng, có phần mất tự nhiên.

Tống Châu đưa tay ôm lấy vai cậu, cười dịu dàng với ống kính, "Có lý, vậy phiền cậu chụp vài tấm."

"Không thành vấn đề, đổi tư thế khác đi." Lâm Tê Nham than," Quả nhiên, thế giới này trước giờ không thiếu cái đẹp, chỉ thiếu đôi mắt phát hiện ra cái đẹp đó."

Bọn họ bên này đang chụp hình, người nhà của Lâm Cống Thương bên kia chào hỏi, "Lục Áo, Tống Châu, các cậu tới rồi à? Mau ngồi đi, hai người ăn sáng chưa? Ăn chút gì đó lót dạ trước ha, đợi lát nữa phải đi rước dâu rồi."

Người nói là một người chị dâu của Lâm Cống Thương, lần trước Lục Áo gọi trực thăng đưa người đi bệnh viên là khách nhà chị ấy.

Lúc ấy nếu không nhờ Lục Áo ra tay giúp đỡ, nhà bọn họ cũng không biết phải xử lý thế nào.

Từ đó, ấn tượng của chị ấy đối với Lục Áo liền trở nên tốt vô cùng, đối với cậu cũng cực kỳ niềm nở.

Không chỉ chị ấy, phần lớn người trong thôn đều nhiệt tình với Lục Áo.

Cho dù biết Lục Áo thích đàn ông, còn là một đôi với Tống Châu.

Người trong thôn không biết chi tiết về Tống Châu, chỉ là thấy anh là người Lục Áo dẫn đến nên đối xử với anh cũng rất khách sáo, sôi nổi đưa ghế cho anh ngồi.

Vài cô gái trẻ tuổi còn đặc biệt tìm khăn lau lau cái ghế.

Lục Áo uyển chuyển nói lời từ chối.

Hai người đi qua tìm Lâm Cống Thương.

Lâm Cống Thương còn đang trang điểm, thợ trang điểm của cậu ta là người trong huyện thành.

Trang điểm của nam chỉ có mấy kiểu, tạo kiểu tóc, sửa dáng chân mày, sau đó cạo râu sạch một chút, trông người có tinh thần nét mặt rạng rỡ là được.

Tiền mà mấy năm nay Lâm Cống Thương kiếm được đều đổ vào trong hôn lễ, còn đặc biệt mời đội ngũ chuyên nghiệp về tận tâm tổ chức cho cậu ta.

Lục Áo đi vào nhìn, chỉ thấy cả căn phòng một màu đỏ song hỉ, ngoại ra còn có hạt dưa, bánh kẹo mừng, ruy băng linh tinh trang trí, làm cho người ta vừa nhìn liền cảm giác được bầu không khí vui sướng của căn phòng.

Khi Lâm Cống Thương nhìn thấy bọn họ thì cậu ta đang bị thợ trang điểm đè trên ghế trang điểm cho, chỉ còn hai mắt có thể chuyển động nhìn họ, miệng thì bắt chuyện, "Các cậu ngồi trước đi, chờ lát nữa sẽ đi rước dâu."

Lục Áo nhìn không được nói thẳng: "Cậu trang điểm trước đi, bọn tôi tùy tiện được rồi, không cần lo cho bọn này."

Lâm Quý Hiếu đã chuẩn bị xong rồi, cậu ta đứng bên cạnh nhìn hai người kề vai đi vào liền nhào đến nhìn kỹ quần áo của bọn họ, hâm mộ nói: "Trang phục của các cậu đẹp quá đi, quả nhiên đồ đắt tiền có khác, mặc lên người thần sắc cũng khác."

Lâm Tê Nham đi theo sau chụp hình, vừa khéo nghe được lời này không khỏi mở miệng: "Đây là vấn đề của quần áo sao? Rõ ràng là chuyện của khuôn mặt và khí chất! Chẳng sợ người ta mặc quần áo y chang cũng không ra được hiệu quả này."

"Này cũng phải." Lâm Quý Hiếu cười xấu xa, "Hai người mặc đẹp như vậy, định khi nào đám cưới? Tiền lì xì bọn này chuẩn bị hết rồi, chỉ chờ uống rượu mừng của hai người thôi."

Lục Áo bình tĩnh, "Vậy phải xem chừng nào cậu đám cưới, nếu chậm thì bọn tôi hẳn sẽ cưới trước cậu đó."

Trong phòng mọi người nghe vậy, trong nháy mắt cười rộ lên.

Rất nhanh chú rể đã trang điểm xong, mọi người cùng nhau lên xe đi rước dâu.

Lục Áo cố ý làm yếu đi sự tồn tại của bản thân, cậu không đứng cùng Lâm Cống Thương mà chỉ làm tài xế của cậu ta.

Suốt quá trình, Lục Áo cố gắng giảm bớt sự so sánh với Lâm Cống Thương, yên lặng ở bên cạnh làm trợ thủ.

Lâm Cống Thương vài lần nhìn thấy cậu vội đông vội tây, trong lòng vô cùng cảm kích.

Lục Áo và Tống Châu trong hôn lễ bận trước bận sau, không chỉ Lâm Cống Thương trông thấy mà người nhà La Tiểu Huệ cũng trông thấy.

Bọn họ thực sự hấp dẫn người nhìn, khí chất đó vừa nhìn là biết không phải người tầm thường.

Người nhà gái thấy bên nhà trai có đôi bạn bè giúp đỡ như vậy, trong lòng đều có chút ngạc nhiên.

Ban đầu nhà gái nghe nói nhà trai chỉ là ngư dân bình thường, thu nhập ổn, nhưng điều kiện gia đình không phải tốt lắm, sau hôn lễ, đôi tân nhân còn không có nhà riêng của mình, phải ở cùng cha mẹ.

Không ngờ hôm nay vừa nhìn, họ cảm thấy không giống với lời đồn, điều kiện nhà trai không tốt, sao có thể chi mạnh tay như vậy? Còn có bạn bè xuất sắc như vậy đến hỗ trợ?

Đừng thấy người ta là ngư dân bình thường, nói không chừng mỗi năm kiếm được không ít tiền?

Lục Áo và Tống Châu không biết bọn họ không theo sau Lâm Cống Thương nhưng lại giúp Lâm Cống Thương nở mày nở mặt.

Trong ngày cưới, thân thích nhà gái không ít lần lén hỏi thăm bọn họ.

Hai người khí chất rất độc đáo, vừa nhìn là biết không phải người bình thường, người như vậy không có biết đã có người yêu chưa, nếu như chưa, con gái đang làm việc trong thành phố nhà mình, cháu gái, cháu ngoại gái vân vân có thể sắp xếp quen biết nha.

Thân thích nhà gái càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, có người hành động nhanh, đã tính tới việc mời bà mai nào đến mai mối rồi.