Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử

Chương 64: Tại sao không chịu buông tha ta?




Dương Vũ Phi nhịn không được đ.ấ.m vào eo hắn một cái: "Nhanh lên, Lý công công lập tức sẽ phái người canh giữ lối vào mật thất, kế hoạch của chúng ta không thể thất bại trong gang tấc được."

Diêu Minh Cẩn đỡ nàng dậy, hốc mắt đỏ hoe, nhìn nàng giống như đang sinh ly tử biệt.

"Vậy thì chọn bẻ gãy mắt cá chân của nàng vậy, ta không muốn nàng biến thành kẻ ngốc."

Dương Vũ Phi mở không gian bên người ra, lại đi vào trong mật thất.

Những pho tượng và bức họa kia vẫn còn đó, được ánh sáng của dạ minh châu chiếu rọi, phủ lên một tầng sắc thái ái muội.

Diêu Minh Cẩn giống như không nhìn thấy những bức họa kích cỡ lớn, chấn động tâm can kia, chuyên tâm dìu vị hôn thê đến lối ra của mật thất.

Bọn họ nhanh chóng rời khỏi mật thất, đồng thời xóa sạch tất cả dấu vết.

Sau đó, Dương Vũ Phi chọn nơi hẻo lánh nhất bên ngoài Chiêu Dương cung, nơi đó mọc đầy rêu xanh, tường rất trơn trượt, đá cuội to bằng nắm tay vương vãi khắp mặt đất.

"Liền chỗ này, chàng hãy bẻ gãy mắt cá chân của thiếp. Chẳng bao lâu nữa, Hoàng thượng cùng Thái tử sẽ dẫn người tới đây, chớ nên lãng phí thời gian."

Tim Diêu Minh Cẩn như bị hàng ngàn mũi kim đ.â.m vào, đau đớn đến mức gần như nghẹt thở.

"Thật sự phải tàn nhẫn với bản thân như vậy sao? Phi nhi, nàng không sợ đau ư?"

Dương Vũ Phi vốn đã căng thẳng, thấy nam nhân trước mắt còn lề mề do dự, nàng liền nổi giận.

"Chàng rốt cuộc có giúp thiếp bẻ gãy mắt cá chân hay không? Không giúp thì nói thẳng ra." Chuyện đơn giản thế này mà cũng không hiểu sao?

Diêu Minh Cẩn nắm lấy mắt cá chân thon thả trắng nõn của nàng, tay run lên dữ dội.

Hắn cảm thấy mình như một tên khốn tàn bạo, hành hạ ngược đãi thê tử, mà đây lại là do chính nàng chủ động yêu cầu.

"Thôi vậy, không cần chàng giúp nữa, đợi chàng bẻ gãy mắt cá chân cho thiếp, e rằng hoa cúc cũng tàn mất rồi."

Dương Vũ Phi vẻ mặt chán ghét, nam nhân đúng là vô dụng, hôm nay nàng không gãy chân, Lý Hách Hùng sẽ lấy mạng nàng.

Bút trướng này tính toán thế nào, chẳng lẽ còn không rõ ràng sao? Có gì mà không xuống tay được.

Nàng không trông cậy vào Diêu Minh Cẩn nữa, cắn răng nghiến lợi, quyết tâm trèo lên cây đại thụ bên cạnh Chiêu Dương cung.

Diêu Minh Cẩn lập tức từ phía sau ôm lấy eo nàng, "Để ta bẻ gãy mắt cá chân cho nàng, nàng đừng làm hại bản thân."

Ngay sau đó, nam nhân nhắm mắt lại, dùng sức vặn mạnh vào mắt cá chân nàng.



Cơn đau thấu xương truyền đến, Dương Vũ Phi chỉ nghe thấy một tiếng "rắc", mắt cá chân nàng hẳn là đã gãy, mặt cũng nhăn nhó lại vì đau đớn.

Thật sự rất đau, khổ nhục kế quả nhiên không dễ diễn.

Tra nam Thái tử, món nợ này ta nhớ kỹ rồi, nhất định sẽ khiến hắn trả giá đắt.

Diêu Minh Cẩn lại khóc, nước mắt rơi lã chã xuống mắt cá chân nàng, hắn khẽ vuốt ve làn da nàng, "Phi nhi, ta thật sự không cố ý, nàng đừng oán hận ta."

Dương Vũ Phi đau đến c.h.ế.t đi sống lại, còn phải phân tâm an ủi nam nhân trước mắt khóc như mưa.

"Không sao đâu, chàng đừng buồn nữa, chẳng qua chỉ là gãy xương thôi, về nhà tĩnh dưỡng cho tốt là được."

Nhưng nàng lại không té đến mức m.á.u thịt be bét, nhìn qua vẫn có chút giả tạo.

Dương Vũ Phi cũng không dám để Diêu Minh Cẩn giúp nàng diễn trò nữa, nàng đẩy Diêu Minh Cẩn ra, lần nữa trèo lên cây.

Diêu Minh Cẩn trợn tròn mắt, theo bản năng muốn ôm nàng xuống, "Phi nhi, đừng làm hại bản thân nữa, ta đau lòng."

Dương Vũ Phi đ.â.m ngân châm vào tay hắn, cơn đau khiến Diêu Minh Cẩn theo bản năng rụt tay lại.

Nàng đã nhịn đau trèo lên chỗ cao, cắn răng, từ trên cây nhảy xuống, ngã mạnh xuống đất đầy đá.

"Vũ Phi, nàng..."

Diêu Minh Cẩn nghe thấy tiếng "bịch" nặng nề, hắn cũng thấy đau thay nàng, huống chi hắn còn nhìn thấy da ở mắt cá chân nàng bị trầy xước, m.á.u tươi chảy ra.

Chẳng mấy chốc, xung quanh vết thương của nàng liền sưng lên, còn có một vòng bầm tím trông rất rõ ràng.

Ngay lúc này, một trận ồn ào truyền đến từ phía xa.

Dương Vũ Phi theo bản năng nhìn sang, liền thấy Lý công công dẫn theo một đám thị vệ hùng hổ đi về phía này, ánh mắt nhìn nàng đầy cảnh giác.

Diêu Minh Cẩn nắm lấy tay nàng, xúc cảm ấm áp cũng xua tan sự căng thẳng của nàng.

"Đừng sợ, có ta ở đây, nàng cứ coi như không biết gì cả." Hắn thấp giọng nói với nàng.

"Dương tiểu thư, nơi này là cấm địa hoàng cung, không có sự cho phép của Hoàng thượng, ai cũng không được vào."

"Công công, người hiểu lầm rồi, ta không vào bên trong tường thành, ta chỉ đến gần tường thành thôi, hẳn là không tính là xông vào cấm địa."

Dương Vũ Phi tóc tai rối bời, y phục nhăn nhúm, mặt mũi cũng bị bụi bẩn làm cho lấm lem, trông hết sức chật vật.

"Chúng ta nhận được tin báo, người xông vào cấm địa Chiêu Dương cung, Dương tiểu thư, ngươi đừng chối cãi."



"Ta thật sự không vào trong. Lý công công, ta và Thái tử xảy ra xung đột, Thái tử sai người bên cạnh dạy dỗ ta. Ta quá sợ hãi nên mới chạy về phía này, không ngờ đám người kia vẫn cứ đuổi theo ta."

Dương Vũ Phi vừa nói, nước mắt như suối tuôn trào, không sao cầm được.

"Ta liều mạng chạy trốn, sau đó định trốn vào Chiêu Dương cung, bọn họ thấy ta sắp đẩy cửa vào, liền quay người bỏ đi."

"Ta cảm thấy có gì đó không ổn, nên không dám xông vào Chiêu Dương cung, lại sợ bọn họ thấy ta không vào Chiêu Dương cung sẽ tiếp tục đuổi theo. Vì vậy liền men theo bên ngoài tường thành chạy thục mạng, nghĩ rằng vạn nhất thật sự bị bọn họ đuổi kịp, ta sẽ trèo tường vào Chiêu Dương cung để bảo toàn tính mạng."

"Ai ngờ nơi này quá trơn trượt, ta dẫm phải hòn đá, liền trật khớp mắt cá chân, đau đến c.h.ế.t đi sống lại."

Diêu Minh Cẩn nhân cơ hội nắm lấy tay nàng, "Phi nhi, không sao rồi, có ta ở đây bảo vệ nàng, không ai dám làm hại nàng."

Dương Vũ Phi khóc càng thêm đau lòng, "Ta chỉ không hiểu, tại sao Thái tử điện hạ không chịu buông tha cho ta. Rõ ràng ta và hắn duyên phận đã hết, cũng đã hủy hôn ước rồi, sao còn muốn làm hại ta."

Lý Hách Hùng vội vã chạy đến muốn xem kết cục của Dương Vũ Phi, nghe được những lời này, lửa giận trong lòng bùng lên, "Nàng nói bậy, bản cung bao giờ làm hại nàng?"

"Vậy tại sao Thái tử điện hạ lại để người bên cạnh đuổi theo thiếp không tha, muốn lấy mạng thiếp, còn đuổi thiếp về phía Chiêu Dương cung này. Điện hạ rõ ràng là muốn thiếp xông vào cấm địa, muốn thiếp phạm tội nặng."

"Thế tử, thiếp thật sự rất sợ hãi, chẳng may ngày nào đó thiếp bị người ta hại chết, đến c.h.ế.t cũng không biết mình c.h.ế.t như thế nào."

Diêu Minh Cẩn vẻ mặt đau lòng, "Sẽ không đâu, ta sẽ bảo vệ nàng thật tốt."

"Thái tử điện hạ, người h.i.ế.p người quá đáng, thần sẽ bẩm báo rõ ràng mọi chuyện hôm nay với Hoàng thượng. Điện hạ không thích Vũ Phi, muốn hủy hôn ước, đã đạt được ý nguyện rồi, tại sao cứ phải dồn ép Vũ Phi đến bước đường cùng mới bằng lòng bỏ qua?"

Lý Hách Hùng lạnh lùng nói, "Trấn Nam Vương thế tử, ngươi đừng ngậm m.á.u phun người, bản cung không hề dẫn dụ Dương Vũ Phi đến Chiêu Dương cung, là nàng ta tự mình bất cẩn xông vào cấm địa, còn đổ oan lên đầu bản cung."

"Vậy thì đến trước mặt Hoàng thượng đối chất." Dương Vũ Phi khóc đến sưng cả mắt, "Thần nữ không muốn mang tiếng oan xông vào cấm địa."

"Lý công công, người là người Hoàng thượng tín nhiệm, xin người hãy mở cửa Chiêu Dương cung ra kiểm tra xem ta có xông vào hay không."

"Dương tiểu thư, người đừng khóc, lão nô lập tức cho người đi kiểm tra, chân tướng sự việc thế nào, xem là rõ ngay."

Lý công công đích thân dẫn người đẩy cửa lớn Chiêu Dương cung ra, cẩn thận quan sát, trên đường lát đá xanh có dấu vết người đi qua, đó là do cung nữ quét dọn thỉnh thoảng đi ngang qua, tất cả các phòng đều không có người động vào.

Đặc biệt là cơ quan mật thất của Chiêu Dương cung, vẫn còn nguyên vẹn, căn bản không có người động đến.

Vì vậy, những gì Dương Vũ Phi nói là sự thật, nàng không hề xông vào Chiêu Dương cung.

"Dương tiểu thư, lão nô sẽ bẩm báo rõ ràng sự việc này với Hoàng thượng, sẽ không để tiểu thư mang tiếng oan, người đừng lo lắng."