Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử

Chương 23: Muốn lấy tiền của ta? Không có cửa đâu!




Lão phu nhân đập đùi, nước mắt giàn giụa: "Đó là cả gia tài dành dụm cả đời của ta a! Vậy mà bị kẻ gian trộm sạch, một đồng cũng không còn, sau này ta biết sống sao đây?"

"Đại nãi nãi, ngươi làm chủ mẫu kiểu gì vậy, trong nhà có trộm mà cũng không hay biết. Lỡ như ngày nào đó có kẻ gian to gan hơn vào đây, khuân sạch cả Hầu phủ, chẳng lẽ cả nhà cùng đi uống gió Tây Bắc hay sao?"

Chu Nguyệt Nhiên chẳng chút khách khí mà trợn trắng mắt: "Ai mà biết bạc của lão phu nhân đi đâu rồi." Thật giả thế nào, ai mà biết được?

"Đại nãi nãi, ngươi quản gia bất lợi, khiến ta mất hết bạc, số bạc này chẳng phải nên do ngươi bồi thường cho ta sao?"

Chu Nguyệt Nhiên rốt cuộc cũng hiểu ra, thì ra là nhắm vào số của hồi môn của con gái bà ta.

Lão thái bà c.h.ế.t tiệt, bộ mặt tham lam này thật khiến người ta buồn nôn.

Dương Đạo Lăng ho khan hai tiếng: "Phu nhân, mẫu thân mất nhiều tiền như vậy, người đau lòng khó chịu mới ngã bệnh. Hay là nàng lấy từ công quỹ hai mươi vạn lượng bạc đưa cho người, như vậy người sẽ dễ chịu hơn một chút."

"Sao có thể được, tiền công quỹ là để chi tiêu cho cả phủ Vĩnh Ninh hầu, lấy ra hai mươi vạn lượng, cả phủ chẳng phải khánh kiệt hay sao?"

Lão phu nhân lấy khăn lau nước mắt, kịch liệt phản đối.

"Mẫu thân, vậy người nói phải làm sao? Số bạc kia mất rồi thì thôi, coi như là của đi thay người. Sau này, thu nhập từ các cửa hàng và trang trại trong phủ, mỗi năm con sẽ đưa cho người hai vạn lượng."

Dương Đạo Lăng an ủi.

Lão phu nhân tức giận công tâm, "oa" một tiếng, phun ra một ngụm m.á.u tươi.

"Nương —— "

"Số bạc đó là mạng của ta, mỗi năm cho hai vạn lượng, đến bao giờ ta mới tích đủ số tiền đã mất? Lão đại, ta còn sống được mấy năm nữa chứ?"

"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được, nương, rốt cuộc người muốn làm gì, người nói thẳng ra đi."

Lão phu nhân đưa mắt nhìn khắp lượt mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Dương Vũ Phi.

Dương Vũ Phi trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành.

Lão thái bà này chẳng lẽ đang nhắm vào số tiền kia của nàng sao?

Quả nhiên, lão phu nhân rốt cuộc lên tiếng: "Vũ Phi chẳng phải có mấy vạn lượng bạc Hoàng thượng ban thưởng sao? Nó lại lấy của mẫu thân Oánh Nhi hai vạn lượng, còn có nhiều trang sức châu báu, gấm vóc lụa là như vậy, đưa hết số ban thưởng đó cho ta, ta sẽ không buồn nữa."

Lão thái bà trơ trẽn!

Dương Vũ Phi thật muốn hắt cả chậu nước sôi lên đầu lão thái bà, đến giờ vẫn chưa hết tham lam sao?



Mặt mũi xấu xí, lòng dạ lại càng xấu xa!

Dương Đạo Lăng đúng là kẻ ngu hiếu, lập tức nói với Dương Vũ Phi: "Nghe thấy tổ mẫu nói gì chưa? Mau đem số bạc và trang sức châu báu, gấm vóc lụa là Hoàng thượng ban thưởng cho con ra đây."

"Nếu tổ mẫu có mệnh hệ gì, con chính là tội nhân của Vĩnh Ninh hầu phủ!"

Chu Nguyệt Nhiên tức đến mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Dương Đạo Lăng, chàng còn biết xấu hổ hay không? Đó là Hoàng thượng bồi thường cho Vũ Phi vì đã hủy hôn ước, các người dựa vào đâu mà đòi bạc và trang sức châu báu của nó?"

Dương Tử Thục lại chen miệng vào.

"Đại tẩu, mẫu thân đang bệnh đến thổ huyết, sao tẩu lại nhẫn tâm như vậy?"

"Chẳng lẽ số bạc kia còn quan trọng hơn tính mạng của mẫu thân sao?"

Ánh mắt Chu Nguyệt Nhiên như mũi tên tẩm độc: "Bạc không quan trọng, sao ngươi không đem của hồi môn của mình ra cho lão phu nhân? Nhắm vào của hồi môn của con gái ta là có ý gì?"

Dương Đạo Lăng bị thê tử mắng xối xả, mặt nóng bừng.

"Chu Nguyệt Nhiên, sức khỏe của mẫu thân quan trọng hơn hết. Nàng sao có thể ích kỷ như vậy, chỉ vì mười vạn lượng bạc mà muốn trở mặt với ta, khiến gia đình lục đục sao?"

"Hiện giờ mẫu thân muốn chính là số bồi thường Hoàng thượng ban cho Vũ Phi, cũng không phải muốn của hồi môn và sính lễ của nàng, sao nàng lại keo kiệt như vậy?"

"Nàng chẳng lẽ không thể hiểu chuyện một chút sao?"

Hiểu chuyện? Kẻ đê tiện kia, chàng hiểu chuyện sao lại dùng bạc của con gái?

Chu Nguyệt Nhiên lại sắp cãi nhau với Dương Đạo Lăng.

Dương Vũ Phi vội vàng nắm lấy tay nàng, ôn nhu nói: "Mẫu thân, người đừng giận phụ thân nữa, người cũng là lo lắng cho sức khỏe của tổ mẫu, người hãy thông cảm một chút. Hai người cãi nhau sẽ ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng, không đáng."

Chu Nguyệt Nhiên tức đến nghẹn lời, đây đều là những kẻ vô liêm sỉ gì thế này?

Còn Vũ Phi nữa, đầu óc lại hồ đồ rồi sao? Không nhìn ra nàng đang giúp nó bảo vệ tài sản của nó sao?

"Tổ mẫu, phụ thân, con rất bằng lòng đem toàn bộ số tiền bồi thường Hoàng thượng ban cho con đưa cho tổ mẫu."

Lão phu nhân mừng rỡ: "Ta biết Vũ Phi là đứa trẻ ngoan mà, lão đại, mau phái người đến kho nhỏ của Vũ Phi, đem hết số vàng bạc châu báu và gấm vóc lụa là kia về đây. Vũ Phi, mấy vạn lượng ngân phiếu kia đâu, mau đưa cho ta."



Ngay sau đó, nước mắt Vũ Phi như suối tuôn trào.

"Nhưng thật xin lỗi, e là con lực bất tòng tâm, xin thứ cho con bất tài."

Nụ cười của lão phu nhân đông cứng lại, lập tức biến thành vẻ mặt giận dữ, ngay cả giọng nói cũng trở nên vô cùng sắc bén.

"Dương Vũ Phi, con cho rằng đùa giỡn ta rất vui sao? Con chính miệng đáp ứng ta, sẽ đưa hết số bồi thường Hoàng thượng ban cho con, vậy mà chớp mắt đã đổi ý."

"Mẫu thân, con bé này ranh ma lắm, coi trọng tiền tài hơn bất cứ thứ gì, người là tổ mẫu thì tính là gì chứ. Nói không chừng nó còn mong người c.h.ế.t sớm đấy."

Dương Tử Thục sợ thiên hạ không loạn, ở bên cạnh thêm dầu vào lửa.

Dương Đạo Lăng cũng bị con gái chọc giận, ánh mắt nhìn nàng như muốn lăng trì: "Mau giao số tài sản Hoàng thượng bồi thường cho con ra đây, đừng ép ta dùng hình với con."

Dương Vũ Phi khóc càng dữ dội hơn: "Phụ thân, số bồi thường Hoàng thượng ban cho con, không biết bị kẻ nào trộm mất rồi, kho nhỏ của con bị dọn sạch, ngay cả ngân phiếu cũng không còn."

"Cho nên, không phải con không muốn đưa cho tổ mẫu, mà là con cũng không có số bạc đó."

Không biết vì sao, trái tim căng thẳng của Chu Nguyệt Nhiên bỗng nhiên thả lỏng, cơn tức trong lòng bà như tìm được nơi trút ra.

Vẫn là con gái bà lợi hại.

Giả vờ yếu đuối đáng thương, còn giống hơn cả hồ ly tinh.

Thấy con gái đối phó với mẹ chồng và trượng phu một cách dễ dàng, bà yên tâm hơn nhiều.

"Mẫu thân, đại ca, hai người đừng tin lời nói dối của Vũ Phi, nhiều tài sản như vậy, chắc chắn không thể bị trộm mất, cả hầu phủ mà không có chút động tĩnh nào. Hai người phái người đi lục soát viện của Vũ Phi, nhất định có thể tìm ra."

Dương Tử Thục kích động nói.

Nàng ta đã nhòm ngó số tài sản kếch xù kia từ lâu, nếu mẫu thân có được số tài sản đó, cuộc sống của nàng ta sẽ sung sướng hơn bây giờ rất nhiều.

Dương Vũ Phi khóc càng dữ dội hơn: "Phụ thân và tổ mẫu nếu không tin, cứ việc phái người đi lục soát. Số bồi thường đó đã bị người ta lấy đi khi con đang dưỡng thương, con cũng không dám lên tiếng."

Cứ việc đi lục soát đi, số tài sản đó đều đã được nàng chuyển vào không gian tùy thân rồi, ngoài nàng ra, không ai có thể lấy ra được, nàng cũng không cần lo lắng phụ thân và tổ mẫu xấu xa kia sẽ nhòm ngó tài sản của nàng nữa.

Nàng dừng một chút: "Có lẽ có người hận con đến chết, cho dù đã hủy hôn ước, cũng không muốn cho con một đồng bồi thường nào, nên đã lấy hết số tài sản đó rồi."

Nàng cố ý đổ tội cho Lý Hách Hùng, nàng không tin Dương Đạo Lăng còn dám đi tìm Lý Hách Hùng đối chất.