Sau Khi Trọng Sinh, Nàng Là Sủng Phi Của Thế Tử

Chương 127: Tình yêu đích thực, bất quá chỉ như vậy




Thẩm Ngọc Oánh siết chặt nắm tay giấu trong tay áo, cố gắng không để lộ ra vẻ oán hận, vẫn ủy khuất nói, "Biểu tỷ, bây giờ đang nói chuyện của nương ta. Ý của ta là, sau này ta sẽ không bao giờ làm những chuyện khiến tỷ khó chịu nữa."

"Một lát nữa có thể để cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho nương ta một lần không? Dù sao nếu xảy ra án mạng, đối với danh tiếng của tỷ và bá mẫu cũng không tốt, tỷ hà tất phải để người khác hắt nước bẩn vào người, để người khác sau lưng chỉ trỏ tỷ, đúng không?"

"Xem như muội đã hạ mình cầu xin ta như vậy, ta sẽ bảo nương ta tha cho nương muội một lần. Thẩm Ngọc Oánh, muội và nương muội tự làm tự chịu đến mức này, cũng là tự chuốc lấy phải không?"

"Nương muội tốn bao nhiêu tâm tư vào hầu phủ, cũng chỉ là làm một tiểu thiếp, quan hệ với cha ta bây giờ cũng ngày càng căng thẳng, các ngươi rốt cuộc là muốn gì chứ?"

Thẩm Ngọc Oánh bị chọc trúng chỗ đau, suýt nữa thì không kìm được nước mắt.

Dù có hối hận cũng không có thuốc hối hận để uống, nàng tuyệt đối không thể để Dương Vũ Phi nhìn ra nàng sống không tốt.

Nửa canh giờ sau, lão phu nhân và Đổng Uyển Uyển cuối cùng cũng gặp được Dương Đạo Lăng gầy đi một vòng lớn, đầy thương tích trong ngục tối tăm.

"Con trai, con khổ cực rồi. Chu gia thật quá độc ác, lại dùng thủ đoạn hèn hạ hãm hại con, ta nhất định phải nghĩ cách khiến bọn họ trả giá gấp đôi."

Chu Duyệt Nhiên ở bên cạnh cười lạnh một tiếng, "Mẫu thân tốt nhất nên quản tốt cái miệng của mình thì hơn, đây là đại lao, không phải Vĩnh Ninh Hầu phủ, những lời người nói đều sẽ bị người khác nghe thấy."

Dương Đạo Lăng cũng như nhìn thấy quỷ, kinh hãi ngắt lời lão phu nhân, "Mẫu thân, người đừng nói bậy nữa, đều là lỗi của con, là con không nên ghi hận Chu đại nhân, trong lúc tức giận đ.â.m bị thương tiểu thư nhà họ Chu, con sai rồi."

Lão phu nhân không hề che giấu vẻ mặt căm thù, "Chu gia chính là cố ý hãm hại con, dù con có ngu ngốc đến đâu, cũng sẽ không trước mặt mọi người đ.â.m tiểu thư nhà họ Chu suýt chết. Hoàng thượng rõ ràng là thiên vị Chu gia."

"Mẫu thân, người muốn hại c.h.ế.t con thì cứ tiếp tục nói đi, con cũng không sống nữa, người chờ hai đứa con trai vô dụng kia nuôi người đi, con sắp bị c.h.é.m đầu rồi, người hài lòng chưa?"

Hoàng thượng cũng biết đó là âm mưu của Chu gia, phụ tử Chu Đằng Trưng thậm chí còn chẳng thèm che giấu, chính là muốn đối đầu với hắn.

Nhưng ai bảo Chu gia là nhà mẹ đẻ của Ích Đức Thái tử phi, người bị đ.â.m bị thương, suýt mất mạng là cháu gái của vị Thái tử phi đó, Hoàng thượng chính là trắng trợn thiên vị người nhà họ Chu.

Lão phu nhân thấy con trai mặt mày sợ hãi, như nhìn thấy quỷ, bà ta vốn còn muốn nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy nước mắt lưng tròng của con trai, đành nuốt hết oán hận và bất mãn vào trong bụng.

Mối thù của Chu gia, bà ta nhất định phải báo.

Bây giờ việc quan trọng nhất, là phải cứu con trai ra khỏi đại lao.

Chu Duyệt Nhiên không muốn ở cùng với những người này quá lâu, sẽ khiến nàng toàn thân khó chịu, nàng lạnh lùng lên tiếng, "Không phải nói muốn dập đầu xin lỗi con sao, vậy thì bắt đầu đi."

Lão phu nhân bất mãn trừng mắt nhìn con dâu, "Con trai ta bị hành hạ gầy rộc cả đi rồi, chẳng lẽ không thể đợi phu quân ngươi ăn no rồi hãy xin lỗi sao?"



"Chu Duyệt Nhiên, ngươi cứ thích làm nhục phu quân mình như vậy sao? Sao có thể có người phụ nữ nào thù dai mà tâm địa hẹp hòi như ngươi chứ."

"Hơ..."

"Đợi con trai người ăn no rồi, lại nói con trai người no quá không quỳ xuống được, chuyện này cứ vậy bỏ qua, dù sao cũng là người một nhà, giúp đỡ lẫn nhau thì có làm sao, đúng không?"

Nụ cười trên mặt Chu Duyệt Nhiên mỉa mai đến cực điểm, "Đừng để ta coi thường các người. Mau dập đầu xin lỗi, dạy dỗ tiểu thiếp mà chàng sủng ái đi, xong việc rồi ta mới cho người đến Chu gia cầu tình."

"Còn ở đây dây dưa nữa, coi như con chưa từng nói gì, để con trai người cứ ở trong đại lao đi, sự kiên nhẫn của con có hạn."

Dương Đạo Lăng sợ thê tử thật sự mặc kệ hắn, vội vàng nói, "Mẫu thân, vẫn là làm chính sự quan trọng hơn."

"Uyển Uyển, lại đây, cùng ta dập đầu xin lỗi phu nhân."

Lão phu nhân đẩy Đổng Uyển Uyển đi về phía Dương Đạo Lăng.

Đổng Uyển Uyển vẻ mặt không cam lòng, lão phu nhân sốt ruột, sợ chọc giận con dâu đang nắm giữ sinh tử của con trai mình, liền gào lên với giọng the thé, "Chần chừ cái gì, mau xin lỗi phu nhân. Đổng Uyển Uyển, ngươi còn chọc ta tức giận nữa, ta lập tức bán ngươi vào thanh lâu, để ngươi sống không được c.h.ế.t cũng không xong."

Người đàn bà nhẫn nhịn sự khuất nhục tràn đầy, bị Dương Đạo Lăng kéo lấy, cùng quỳ xuống trước mặt Chu Duyệt Nhiên, dập đầu ba cái thật mạnh.

"Phu nhân, trước kia đều là lỗi của chúng ta, chúng ta không nên cướp ngân phiếu và trang sức của người, còn đánh người đầu rơi m.á.u chảy, là chúng ta làm việc quá đáng. Chúng ta ở đây dập đầu xin lỗi người, xin người hãy tha thứ cho những tổn thương mà chúng ta đã gây ra cho người."

Chu Duyệt Nhiên cười lớn, nhìn thấy tra nam và hồ ly tinh quỳ trước mặt mình, oán hận trong lòng dường như cứ thế được giải tỏa, nói không nên lời sự thoải mái.

"Tiểu thiếp mà chàng sủng ái kia thì sao? Có phải nên trừng phạt một chút không? Dương Đạo Lăng, lúc trước nàng ta muốn ngân phiếu và của hồi môn của ta, chàng liền chạy đến cướp đoạt. Vậy nếu một ngày nào đó nàng ta muốn vị trí Hầu phu nhân, muốn mạng của ta, có phải chàng sẽ trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t ta, nhường chỗ cho nàng ta không?"

Dương Đạo Lăng cảm thấy mặt nóng bừng, chột dạ không thôi, trước kia bọn họ quả thật đã từng nghĩ như vậy, chỉ tiếc là hiện tại vị trí của hắn còn chưa vững chắc, tạm thời hắn không dám động đến thê tử của mình.

"Ta cũng không làm khó các ngươi. Dương Đạo Lăng, chàng tát nàng ta mười cái, chuyện trước kia các ngươi cướp của hồi môn và ngân phiếu của ta, suýt nữa đập c.h.ế.t ta, chúng ta coi như xóa bỏ hết."

Dương Đạo Lăng nhìn bà ta với vẻ khó tin, Chu Duyệt Nhiên từ khi nào lại dễ nói chuyện như vậy?

Hắn còn tưởng rằng bà ta sẽ để hắn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Đổng Uyển Uyển, bà ta

Hắn còn tưởng nàng sẽ để hắn tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t Đổng Uyển Uyển, nàng mới chịu đến Chu gia cầu tình.



"Uyển Uyển, có chút đau, nàng cố gắng chịu đựng một chút nhé.”

Dương Đạo Lăng nhìn tiểu thiếp khóc đến lê hoa đái vũ, nàng vẫn xinh đẹp như xưa. Vì kinh hãi, trong mắt nàng ẩn chứa vẻ đẹp mong manh dễ vỡ, khiến hắn hận không thể ôm nàng vào lòng, mặc sức thương yêu.

Thế nhưng, lúc này đây, để hắn có thể sống sót rời khỏi đại lao, tiếp tục sống những ngày tháng an nhàn về sau, chỉ đành phụ lòng người con gái hắn yêu nhất vậy.

Người đàn ông tàn nhẫn, giơ tay lên, hung hăng tát mạnh vào mặt Đổng Uyển Uyển.

"A--"

Tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngớt, Đổng Uyển Uyển đau đến mức tai ù đi, trước mắt tối sầm. Nàng muốn né tránh, nhưng lão phu nhân và Thẩm Ngọc Oánh lại đứng sau lưng nàng, giữ chặt nàng, không cho nàng cơ hội trốn thoát.

Mười cái tát giáng xuống, hai má nàng sưng vù, m.á.u từ khóe miệng chảy xuống. Thật là chật vật không chịu nổi.

Thẩm Ngọc Oánh vội vàng đỡ nàng dậy, lấy khăn tay lau vết

Thẩm Ngọc Oánh lập tức đỡ bà dậy, cầm khăn tay lau đi vết m.á.u nơi khóe miệng bà: "Nương, mọi chuyện đã kết thúc rồi, người sẽ không phải chịu khổ nữa."

"Như vậy nàng đã vừa lòng chưa? Uyển Uyển vì nàng mà bị dày vò sống không bằng chết, ta cũng đánh mất tất cả tôn nghiêm, chỉ để đổi lấy một mạng. Chu Duyệt Nhiên, nhìn thấy chúng ta như chó nhà có tang quỳ trước mặt nàng dập đầu xin lỗi, nàng hài lòng rồi chứ?"

"Rất hài lòng, các ngươi quả nhiên là chân ái, vì đối phương mà cam chịu khuất nhục, sau này các ngươi ở Hầu phủ làm vợ chồng chân chính, sẽ không có ai ngăn cản nữa."

Chu Duyệt Nhiên không có nửa điểm áy náy hổ thẹn, nàng chính là người đàn bà không có lòng trắc ẩn, ai cũng đừng hòng khiến nàng mềm lòng.

Chân ái, cũng chẳng qua chỉ như vậy.

"Được rồi, Vũ Phi, chúng ta rời khỏi đây thôi, để cha con và Đổng di nương, còn có biểu muội và tổ mẫu ngươi sum vầy vui vẻ bên nhau, chúng ta đừng quấy rầy bọn họ nữa."

Dương Đạo Lăng thấy nàng cứ thế mà đi, không yên tâm ở phía sau lớn tiếng hô: "Nàng đã đáp ứng ta, sẽ đi cầu xin Chu gia, sẽ bảo ca ca ngươi cầu xin Hoàng thượng, nhất định phải làm được."

"Yên tâm, Chu gia sẽ không lấy đầu chàng. Người ta chê xui xẻo. Chờ tin tốt của ta đi."

Chu Nguyệt Nhiên thậm chí không quay đầu lại, trong lòng lạnh lẽo như băng.

Nàng sẽ đi cầu xin, nhưng Chu gia và Hoàng thượng khi nào tha cho tên khốn tham sống sợ chết, vong ân bội nghĩa này, nàng đây có nói cũng không tính.